14. Những bức thư không lời hồi đáp (1)
Như thế nào thì được gọi là trưởng thành? Câu hỏi này Junkyu đã nghĩ rất lâu, nhưng chẳng có câu trả lời. Có khi như bộ dáng anh đứng trên bục giảng, cái bộ dáng mà ai cũng công nhận rằng anh là một người lớn, có khi là cách anh lựa chọn uống đủ thứ nước có cồn để giấu đi sự khó thở mệt mỏi của mình, điều mà chỉ người đủ tuổi mới được làm. Hoặc có khi là việc Junkyu luôn giữ cho mình một trạng thái "ổn", để bất cứ một ai đều yên tâm vào anh và không quá để ý đến anh nữa.
Nhưng có lẽ, tất cả những điều đó, đều chỉ là vỏ bọc hoàn hảo mà Junkyu cố gắng xây dựng lên, để che giấu đi đứa trẻ luôn lớn tiếng gào khóc trong anh mà thôi. Bởi vốn dĩ, người lớn cũng chỉ là một đứa trẻ con đã lớn.
Vì ánh mắt người đời cho rằng đã trở thành người lớn rồi, nên không thể tiếp tục trẻ con nữa, không được vỗ về, không được chiều chuộng, phải tự giác nhận lấy trách nhiệm lớn hơn, tự giác đặt lên vai nhiều gánh nặng hơn, không thể kêu ca đòi hỏi, bởi đó là một điều hiển nhiên. Lạ lùng thật, ai cũng cho rằng với cái tuổi đó, với hình thể đó, thì hẳn là nội tâm cũng phải trở nên lớn lao, mà chẳng có ai thắc mắc rằng, đến con người còn chia ra phần "con" và phần "người", sao lại đánh đồng "thể xác" ra sao thì "tâm hồn" phải vậy?
Trong suốt hành trình đi tìm ra lời hồi đáp cho câu hỏi của bản thân, Junkyu đã luôn muốn giữ cho mình một tâm hồn chưa lớn cho đến khi tìm ra đáp án, thế rồi thời gian cứ trôi qua, dù anh có cố gắng sống chậm lại đến mấy, dòng thời gian vẫn sẽ kéo anh trôi theo. Để đến khi tỉnh lại khỏi thoáng ngơ ngẩn trong chốc lát, Junkyu đã chẳng thể quay lại khoảnh khắc anh đã bỏ lỡ, cũng trở thành bộ dáng mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành. Điều đáng sợ nhất mà Junkyu cảm thấy là không phải anh đánh mất đi sơ tâm, mà điều đáng sợ nhất là anh chẳng có cách nào sống chậm lại, chẳng có cách nào dậm chân tại chỗ, dần bị cuộc sống này cuốn trôi đi và hòa tan vào nó mà chẳng phát giác ra để kịp suy nghĩ rõ ràng tường tận chuyện nọ chuyện kia. Điều đáng sợ thứ hai là không phải anh trôi theo thời gian một cách mơ hồ, Junkyu vẫn cảm nhận được mình đang sống, đang trải qua những gì, đang gồng mình để co kéo được sự cân bằng giữa rất nhiều thứ đột nhiên đổ ập trên vai, thế mà anh không thể tìm được một kẽ hở để nắm giữ lấy bản thân mình.
Junkyu đã nghĩ rằng cả đời này anh sẽ chẳng thể nào tìm ra được đáp án cho câu hỏi đó, vậy chẳng thà cứ mặc kệ nó đi, để cho bản thân trôi nổi trong dòng đời, cuốn theo dòng thời gian dài đằng đẵng. Nhưng đứa trẻ trong Junkyu lại cố chấp không chịu thỏa hiệp với điều đó, bé nhỏ muốn khăng khăng giữ lại sự kiên trì cho bản thân mình dù có thể sẽ chẳng bao giờ nhận được sự hồi đáp, và những bức thư cũng chỉ là một phần của sự cố chấp đó mà thôi.
Năm đó, trường đại học sư phạm bậc nhất của cả nước hẳn là đều biết chuyện nam thần khoa toán theo đuổi hoa khôi khoa văn, kiên trì không bỏ cuộc cho dù có bị từ chối hết nấc.
"Sao mày lại thích Yeonjin vậy?"
Park Jihoon đã hỏi Junkyu như thế, vào một tối trong kí túc xá trường đại học, khi mà Junkyu đang miệt mài nắn nót viết từng lời tỏ tình vụng về lên tờ giấy thư trắng muốt.
"Người ta bảo nam thần thì nên đứng cùng với hoa khôi, vậy mới thành một cặp đôi hoàn hảo được"
"Và thế là mày theo đuổi cậu ấy?"
"Ừ"
"Ôi, cái lí do nghe ngớ ngẩn y như lí do mày chọn vào sư phạm toán vậy"
Junkyu của thời điểm đó không quan tâm quá nhiều đến những lời nói xung quanh mình, anh cũng như bao cậu nhóc mới lớn chập chững vào đời, mang trên đôi mắt của mình một lăng kính màu hồng, và theo đuổi những điều được cho là "lí tưởng". Thế nhưng anh lại cực kì nghiêm túc với việc theo đuổi Yeonjin, không phải là tạm bợ, cũng không phải là nhất thời. Junkyu cảm thấy trên người cô có một cái gì đó mà anh cần, có thể giải đáp cho anh những điều mà anh tìm kiếm, Junkyu cũng yêu những tâm hồn lãng mạn bay bổng đẹp đẽ, mà người không chỉ có tâm hồn đẹp lại còn có cả ngoại hình đẹp, thế thì dại gì mà không yêu.
Tuy nhiên Junkyu không phải vừa gặp đã yêu Yeonjin, anh đã có một khoảng thời gian dài tương tư giọng nói của một cô gái luôn đọc tuần san được phát loa toàn trường, cho đến một ngày anh tỉnh dậy chào ngày mới với một cảm giác rất lạ khó diễn tả, trên sân trường lộng gió lướt qua một dáng hình đẹp xinh lại thơm ngát sau khi ngồi ngẩn ngơ nghe hết những gì loa phát thanh trường phát ra, vô tình nhặt được tờ giấy ghi lại nội dung được biên tập để nói mỗi ngày rơi ra từ chồng sách được ôm trước ngực của cô gái ấy. Junkyu mới vỡ lẽ ra, tất cả những cảm giác lạ lùng khó diễn tả chạy dọc khắp cơ thể anh trong ngày hôm nay, đều là để báo hiệu cho anh biết rằng anh sẽ gặp được cô gái của đời mình, người mang lại cho anh anh điều anh đang tìm kiếm, là cô chứ không phải ai khác.
"Yoon Yeonjin – khoa văn"
Junkyu vuốt ve hàng chữ nắn nót ghi lại tên và khoa của Yeonjin với adrenaline cứ không ngừng tiết ra chạy dọc khắp cơ thể để ngăn nhịp tim đang đập nhanh một cách điên cuồng. Anh không thể ngăn lại bản thân mình chạy thật nhanh về kí túc xá, túm đầu Jihoon lên hỏi đủ thứ trên đời về Yeonjin bằng vẻ phấn khích không sao kiềm lại được, mặc cho Yoshi phải ôm người yêu của mình thật chặt để ngăn người yêu không lao vào đấm Junkyu vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ hiếm hoi sau một tuần trầy trật với bài luận cuối kì. Sau đó với rất nhiều sự gợi ý từ hai đứa bạn, Junkyu lại chọn một cách cổ lỗ sĩ thời ông bà anh đó là viết thư gửi người thương, bởi vì anh cảm thấy như vậy rất lãng mạn, hẳn là một người lãng mạn như Yeonjin sẽ thích điều đó.
Những bức thư đầu tiên đầy sự vụng về cứ thế được trao đi thông qua bồ câu Jihoon, Junkyu háo hức chìm vào mộng mơ của chính mình, giấy viết thư cùng phong bì thư được anh sưu tầm chất đống trên bàn học ở kí túc xá, đến bút dùng để viết thư cũng được lựa chọn kĩ càng, anh còn cố gắng luyện chữ để có thể khiến bức thư của mình trở nên đẹp đẽ hơn. Jihoon với Yoshi rất ngán ngẩm với sự kiên trì này của Junkyu, hai người cứ bảo sao chẳng thẳng thắn đến trước mặt làm quen, mà cứ phải chơi cái trò gửi thư như vậy, lỡ người ta chẳng thèm đọc thì sao, minh chứng là chẳng có bất kì một bức thư nào được gửi lại cho Junkyu cả đó thôi.
"Cậu là Junkyu đúng không?"
Đợi mãi cuối cùng cũng đến một ngày, khi Junkyu đang hì hục ăn vội xuất cơm trưa của mình cho kịp giờ vào tiết buổi chiều, Yeonjin đã xuất hiện, với mái tóc dài ngang lưng để xõa, một bên tóc được vén qua tai, trên người mặc một chiếc váy họa tiết hoa nhí kín đáo dài đến bắp chân, trước ngực vẫn ôm một chồng sách dày, nước da trắng muốt, mắt hạnh to tròn, môi châu thoa một lớp son mỏng hồng hào.
"Ừ...hứm!"
Junkyu vì bất ngờ mà nghẹn cơm, ho sặc sụa không thể kiềm chế lại được, Yeonjin vội vã đẩy cốc nước đến trước mặt Junkyu với vẻ mặt bối rối, bàn tay với những ngón tay thon dài cùng móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ ngần ngừ đưa lên vuốt lưng cho anh hòng giúp tình trạng tồi tệ mà Junkyu đang gặp phải sẽ nhanh chóng chấm dứt. Thoáng ngại ngùng qua đi, khi Junkyu trở lại vẻ đẹp trai mọi ngày, anh mới gãi đầu tìm kiếm lời nói phù hợp, anh chưa hề nghĩ đến ngày hai người chính thức gặp nhau sẽ như thế nào.
"Ch-hào cậu, Yeonjin, cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Ừ, cậu là người đã viết thư cho mình hả?"
Junkyu bối rối gật đầu, nét đỏ đã lan hết từ má xuống cổ, lan ra cả tận vành tai.
"Cảm ơn ý tốt của cậu nhé, nhưng mình không thích cậu, mình không chắc chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa, nhưng mình không nghĩ Junkyu thực sự thích mình đâu, cậu có thể về suy nghĩ lại, mình chắc là sẽ có người phù hợp và xứng đáng với cậu hơn mình"
Thật may rằng Junkyu của thời điểm đó cũng không nghĩ tình cảm của mình sẽ nhanh chóng được đáp lại, nên sự hồi đáp đầu tiên cho những bức thư của anh là một lời từ chối cũng làm cho Junkyu cảm thấy xao xuyến và ngọt ngào làm sao. Vấn đề cũng được anh tóm gọn và suy ra nhanh chóng, là vì chưa hề có một lần gặp gỡ hẳn hoi nào, cũng chẳng có đủ sự tiếp xúc, nên Yeonjin không thích Junkyu, vậy anh sẽ giải quyết từng vấn đề một là được. Còn cả, Yeonjin cũng không ghét bỏ việc Junkyu gửi thư cho cô, không bảo anh đừng viết thư cho cô nữa, cũng không trả lại bức thư nào cho anh, vậy hẳn là những bức thư này vẫn còn tác dụng, nên duy trì.
"Thế để lần tới mình tới tìm cậu nhé!"
Junkyu nói với theo bóng lưng thướt tha của Yeonjin khuất sau hành lang, quay lại nhìn suất cơm vẫn còn non nửa mà giờ lên lớp đã suýt sao, anh tặc lưỡi thu dọn nó rồi vội vã chạy biến cho kịp giờ vào lớp, thôi thì nhịn đói một tí mà được người thương tìm đến tận nơi cũng xứng đáng mà. Sau đó Jihoon được nghỉ hưu khỏi nghề bồ câu của mình, thư được Junkyu tự mình đến trao tận tay cho người thương, mỗi lần còn kèm theo một món quà nho nhỏ, khi thì là một nhành hoa khô, khi thì là một tấm ảnh ngẫu nhiên chụp vội, cũng có khi là một thanh kẹo ngọt ngào. Câu chuyện về nam thần khoa toán theo đuổi hoa khôi khoa văn cứ vậy được truyền miệng lan rộng, dù những lần sau đó Junkyu bị từ chối thì anh vẫn vui vẻ, bởi Yeonjin dù từ chối anh nhưng chưa bao giờ trả lại anh bức thư nào cả, đó là sự bật đèn xanh kín đáo, cổ vũ Junkyu tiếp tục kiên trì.
"Ôi chao, xem chàng khờ lại viết thư kìa"
Mảnh giấy được Junkyu gấp lại gọn gàng, cẩn thận nhét vào bì thư rồi vuốt cho thật thẳng thớm, không có vẻ gì là mảy may quan tâm đến Jihoon đang dài giọng bĩu môi tựa vào cạnh bàn. Chính Jihoon còn chẳng ngờ thằng bạn mình lại nghiêm túc theo đuổi cái lý tưởng nam thần đứng cạnh hoa khôi đến thế, bảo thích một cái là theo đuổi liền hai năm, vậy những điều Junkyu gom góp được từ người thương sau hai năm kiên trì gửi thư tình là gì?
"Một lần nắm tay khi tao đỡ Yeonjin đi xuống bậc thềm vào lần đầu tiên cô ấy đi giày cao gót, một cái tựa vai trên xe bus vì Yeonjin ngủ quên sau khi kết thúc bài nghiên cứu khoa học, và một cái ôm hờ do lần đó tao bị bong gân chân, Yeonjin đã đỡ tao về kí túc xá"
"Mày thực sự là Phật sống đấy Junkyu ạ"
Yoshi cũng không nhịn được bật ra một câu cảm thán, thời gian đầu vì tiến độ tiến gần đến tình yêu quá chậm, cả Yoshi và Jihoon đều nghi ngờ do bạn mình nhát gan không dám chủ động tạo ra những hành động gần gũi hơn, về sau cả hai mới ngã ngửa, không phải Junkyu nhát, mà do anh quá lịch thiệp, nghiêm chỉnh chấp hành cái tôn chỉ nếu Yeonjin không muốn thì một ngón tay Junkyu cũng sẽ không động vào người cô. Đến độ Jihoon còn phải nghi ngờ ngược lại cả người yêu mình là có phải trai khoa toán thằng nào cũng cứng ngắc như thế hay không, làm Yoshi phải lồng lộn lên chứng mình với tình yêu là chẳng ai như Junkyu đâu, hàng hiếm có một không hai đấy.
"Mày thực sự không bao giờ suy nghĩ đến vấn đề, không phải Yeonjin không đồng ý, mà do người ta là con gái, mấy cái hành động đấy mà ngỏ lời ra đòi hỏi thì rất là ngại luôn à"
"Đúng, lỡ người ta cũng muốn nắm tay mày nhưng sợ chủ động thì mất giá"
"Nhưng cũng không thể gạt đi trường hợp Yeonjin thực sự không thích như vậy mà, đúng không?"
Jihoon nắm tay thành nắm đấm đập côm cốp vào thành tủ vì quá tức tối, bao nhiêu công sức khai phá mà thằng bạn mình chẳng chịu tiếp thu, rõ ràng với tất cả các vấn đề khác Junkyu đều bày ra cái bộ dạng sao cũng được, nghe hợp tai thì thuận theo luôn, sao dính đến tình yêu đôi lứa thì bảo thủ cứng ngắc không chịu nổi. Cứ cái kiểu này thì không chỉ hai năm đâu, có theo đuổi thêm hai mươi năm nữa, viết cả nghìn lá tình thư muốn gãy cả tay người ta cũng không đồng ý.
"Junkyu, chuyện tình yêu cũng như phân tích nhị thức Newton vậy, không phải là ngồi phân tích nó ra nếu khai triển như vậy thì sẽ ra đẳng thức nào, mà là đếm xem có bao nhiêu công thức có thể khai triển nó"
"Chúng mình học sư phạm toán mà, một bài toán không thể quen thuộc giải theo lối mòn được, mà phải nhìn tổng quát xem có bao nhiêu cách có thể giải ra bài toán đó"
"Với năm cuối rồi, cũng sắp đến đợt đi kiến tập với thực tập rồi, chưa tốt nghiệp thì vẫn còn liên kết, chứ đến lúc tốt nghiệp rồi không còn ở trường nữa là chẳng có liên kết gì để tiến đến bên người ta nữa đâu"
Có vẻ lần khuyên nhủ này có tác dụng, bởi vì khi bức thư này được trao tận tay Yeonjin, một góc bì thư đã bị quăn lại nhăn nhúm, minh chứng cho việc Junkyu đã ngồi bần thần nhìn vào bức thư vừa viết xong suy nghĩ thật lâu, lâu đến nỗi không phát giác mình đã cầm lấy nó mà vô thức cuộn tròn lại một góc bì thư. Cho đến lúc anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ, có duỗi ra vuốt phẳng đến thế nào bức thư cũng không còn trở lại vẻ thẳng thớm như cũ nữa, Junkyu phiền muộn lấy một chồng sách dày đè lên trên, ít nhất thì ngày mai khi anh đến và đưa thư cho Yeonjin, bức thư này trông vẫn ổn, cô xinh đẹp như thế, thư gửi cho cô cũng phải trông thật đẹp thì mới hợp.
Còn cái vấn đề mà Yoshi vừa mới nói, Junkyu hiểu rồi, có lẽ vào bức thư kế tiếp, anh sẽ hỏi Yeonjin rằng mình có thể nắm lấy bàn tay của cô hay không, dù là trong một thoáng thôi cũng được. Mong rằng dù Junkyu có bị từ chối cho đến tận khi ra trường, thì với số thư mà anh đã gửi cho Yeonjin, cô sẽ không thể quên lãng đi anh nhanh đến thế, về một chàng trai cứng ngắc vụng về nói lời yêu qua từng hàng chữ nắn nót. Còn nếu như Yeonjin không chê phiền, Junkyu vẫn sẽ tiếp tục gửi thư cho cô sau khi cả hai ra trường, cho đến khi cô chấp nhận một chàng trai khác đến với cuộc đời mình, cả hai hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa mới thôi.
Bởi vì vốn dĩ suốt thời gian qua những thứ Junkyu nhận lại đươc chỉ có những hành động và lời nói, anh chưa bao giờ nhận lại được một bức thư nào được gửi cho bản thân mình cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro