#1: Bạn đẹp trai.

Seongwoo uể oải nhìn mẹ đang thao thao bất tuyệt dặn mình thuốc này làm gì, thuốc kia làm chi, khăn nào để lau mặt khăn nào lau người, thịt hộp ở đâu ruốc ở đâu, tự dưng muốn thở dài.

Phải rồi, anh sắp nhập ngũ. Nhập ngũ là từ nói ra ai cũng rùng mình xuýt xoa, trong đầu tự động chạy video 101 kiểu phạt trong quân ngũ, chạy đến những ngày phải gấp chăn màn giữa buổi trưa, cả trung đội vác súng chạy việt dã, mỗi tuần chỉ được gọi điện thoại về nhà sáu phút, những đêm văn nghệ bên ánh lửa, những ngày sấp mặt nuôi lợn nuôi gà.

Nhưng đấy là hàng auth. Còn Seongwoo nhập ngũ, là hàng super fake.

"Có gì đâu mẹ. Chỉ 26 ngày thôi mà, con cũng không chết được."

"Mày làm mẹ chẳng yên tâm tí nào. Mày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ấy, vào trong đấy người ta giã ra bã mất! Trời ơi là trời Seongwoo con trai tôi phải làm sao..."

"Ôi..." Seongwoo ngán ngẩm thở dài. Anh đã cho mẹ biết mình đi quân ngũ 26 ngày là một cách nói khác của tạm thời mất não trong 26 ngày, tuy nhiên nhìn mẹ đau khổ như sắp tống con trai vào tù khiến Seongwoo tự hỏi chẳng lẽ hôm đó mẹ mình không thèm nghe mình nói gì? Hoặc là nghe mà không thèm quan tâm? Trời ạ mẹ có thể bớt cải lương được không???

Seongwoo ngán ngẩm xách cái vali to bự toàn đồ ăn, khoác balo đựng quần áo trên vai, chào mẹ đi ra khỏi cửa. Mẹ anh đứng vẫy vẫy, còn đưa khăn chấm nước mắt (?) khiến anh chỉ muốn xông vào mà lắc lắc, mẹ à tỉnh lại đi, đừng diễn nữa!

Xe của bố đã chờ sẵn bên ngoài. Seongwoo được bố đưa đến trường, đứng ngẩn ngơ giữa sân chờ Kim Jonghyun đến. Hai người lần lượt lên xe, rồi Seongwoo vì phải dậy sớm quá mà lăn ra ngủ, ngủ đến không còn màng hình tượng, cũng chẳng để ý gì đến xung quanh.

"Ê, mày. Đừng ngủ nữa, nhìn bạn bên trên kìa." Jonghyun lay lay Seongwoo, rồi chỉ vào bạn nam ngồi đằng trước. Chỉ có thể nhìn nghiêng, nhưng đó cũng là một góc nghiêng sắc nét, mũi cao môi hồng, mắt một mí đang nhìn thẳng về phía trước, tóc nâu mềm mại, tai thì cắm tai nghe. Có vẻ vì thế nên cậu chàng không biết Kim Jonghyun đang thầm đánh giá cậu ta bằng ánh mắt nửa hâm mộ nửa càn rỡ, soi xét. Seongwoo liếc liếc, rồi bĩu môi:

"Đẹp trai đâu mà đẹp trai."

"Đẹp mà. Trông như cáo sa mạc ấy. Tao nghe đồn nếu không tìm được người yêu ngay kì quân sự này thì mình sẽ ế hết bốn năm đại học đấy?"

"Nhưng tao nghe đồn những mối tình ở nơi tập quân sự sẽ mãi mãi ở lại nơi tập quân sự. Cuối cùng cũng chia tay thôi. Mày thích à?"

"Cái gì chứ... Người ta muốn có một tình yêu dài lâu mà..." Jonghyun thở dài.

"Lạy hồn. Lớp mình còn chưa quen hết mà đã đòi kiếm người yêu. Mày đừng chọc cười tao nữa. Tao đi ngủ đây."

"Suốt ngày ngủ. Tìm người yêu trong giấc mơ đi con."
.
.
.
Seongwoo và Jonghyun được phân vào cùng một phòng sáu người, phòng 212. Sáu người thì hết bốn người học cùng lớp với nhau luôn rồi, Seongwoo thấy cực kì thoải mái.

"Ê Choi Minki mang gì mà những hai vali một balo thế?"

"Một vali skincare, một vali đồ ăn. Balo đựng quần áo." Minki vuốt ngược bộ tóc nó mới đi cắt ngày hôm qua lên, lộ ra làn da bóng loáng khiến lũ còn lại nhìn thôi cũng loá cả mắt.

"Thế sao Jaehwan chỉ mang có hai cái balo?"

"Không có thứ gì thiếu, chỉ sợ tiền không nhiều." Jaehwan cười cười. "Tớ sẽ mua hết ở trên này. Những năm cái cửa hàng tạp hoá, sợ đếch gì."

Seongwoo gật gù. May mà thứ gì mình cũng mang vừa đủ. Nhìn Choi Minki đang chật vật xếp từng hàng từng hàng mask, sữa rửa mặt, toner, serum,...vào ngăn tủ, anh rùng mình nghĩ liệu mai kia thằng này có lôi mặt mình ra làm đồ thí nghiệm hay không...

"Ê tao để tóc thế này có sao không nhỉ?" Youngmin tóc đỏ rực rỡ như trái cà chua, đưa tay lên gãi gãi đầu. Sanggyun lắc đầu quầy quậy:

"Không được, đi nhuộm lại đi. Mày bị lôi ra cạo đầu thị chúng thì ai mà cứu được."

"Tao nhuộm lại màu xám khói nhé? Hạt dẻ? Mật ong? Xanh rêu?"

"Mày đi nhuộm đen lại cho thiên hạ thái bình." Seongwoo đi ngang qua vỗ vỗ đầu nó hai phát, rồi đi thẳng ra chỗ Jonghyun. Thằng này vẫn đang ngơ ngẩn nhìn cậu bạn đẹp trai mặt cáo sa mạc kia không chớp mắt, nhìn một cách công khai và lộ liễu. Cậu bạn đẹp trai - Hwang Minhyun, làm như không thấy gì, cứ từ từ mà sắp xếp đồ đạc. Seongwoo thở dài:

"Ê, Kim Jonghyun. Sắp đồ ra đi."

"Mày ơi, trắng..." Jonghyun chỉ thở ra được một câu rồi im bặt. Chắc chết lâm sàng rồi.

Hwang Minhyun quay ra liếc Kim Jonghyun một cái sắc lẹm.

Jonghyun nấc lên một tiếng ngắc ngoải rồi lăn đùng ra chết trong tiếng tim nổ đùng đoàng bang bang bang trong lồng ngực.

Cái này chắc được gọi là "tình yêu sét đánh"?

End #1.
Đây có lẽ sẽ là câu chuyện xàm nhất của mình mất =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro