#26 - END. My first and last.
Tuần cuối của kì quân sự bao giờ cũng đem lại những cảm xúc sâu lắng hơn so với bình thường. Tuần đầu tiên là để tập quen, có những áp lực, những đè nén. Tuần thứ hai và thứ ba là dè dặt chứng tỏ bản thân để kết bạn kéo bè, tuần cuối cùng là lúc để tất cả cùng nhau bung xoã cho những ngày tháng ít ỏi còn được ở cạnh nhau.
Đi học quân sự cũng là một cách gắn kết tình bạn. Vào nơi thiết quân luật để quật ngã tình yêu.
Lễ bế giảng cũng chẳng có gì ngoài mấy bài diễn văn, Seongwoo từ chối tham gia với lí do chân vẫn còn đang nhức, cùng với Kim Jaehwan ở nhà thu dọn lại phòng ở trước khi niêm phong để bàn giao. Seongwoo xếp đồ về nhà, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đã trở thành nơi quen thuộc của mình tự lúc nào. Hôm qua video call mẹ bảo Seongwoo của mẹ trông lớn thật rồi ha, anh nghĩ lại mà rùng hết cả mình. Thực ra Ong Seongwoo có ánh mắt chảnh mèo lười biếng, lúc cười thì mới ánh lên như vì sao, dạo này được cười nhiều quá nên gương mặt tự dưng cũng trở nên nhu hoà mềm mại tạo cảm giác đáng tin cậy và trưởng thành hơn nhiều. Chắc mẹ tưởng con trai mẹ lửa thử vàng gian nan thử sức.
Dưới sân râm ran những tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ, có lẽ mọi người đã bắt đầu lên xách vali về. Bọn họ ở lại chụp cùng nhau vài bức ảnh làm kỉ niệm rồi cũng phải tản ra vì người được tới đón tận nơi, người đi xe bus của trường. Để tiện đường với Kang Daniel thì Ong Seongwoo quyết định chọn xe bus và từ chối lời đề nghị đón rước của mẹ. Kim Jonghyun thì không thể, Hwang Minhyun ức đến trào máu mắt khi Choi Seongcheol nhất quyết đòi đưa Jonghyun về nhà chứ không chịu để anh đi xe bus cùng Minhyun. Choi Minki nhìn thấy xe của bố sắp trờ tới, vội đi tìm Kang Dongho ôm một cái rồi tất tả xách đồ chạy ra.
"Chúng nó làm như đi học quân sự xong là mình xa nhau luôn chứ không phải thứ hai tuần sau gặp lại vậy đó." Aron bĩu môi kì thị. "Thế thằng Jonghyun về rồi mày còn đứng đây làm gì?"
"Gậm một nỗi căm hờn trong cũi sắt." Hwang Minhyun buồn bực trả lời. "Đi thôi, ra muộn tí nữa lại không chen được lên xe thì quá tội."
Seongwoo nhớ chiếc xe ngày đầu đưa bọn họ đi lặng ngắt không có tiếng động, chỉ thỉnh thoảng đôi tai thính nghe thấy tiếng nhạc mở xập xình của Kim Jonghyun mà lòng hoài niệm không thôi. Nhớ Hwang Minhyun ngồi ở vị trí chênh chếch phía trên đủ để Kim Jonghyun ngơ ngẩn bật ra một câu nó trắng vãi chưởng, nhớ mắt cụp xuống không biết là để tỏ ra dịu dàng hay do buồn ngủ của cậu chàng. Hôm nay chưa ngồi lên xe Hwang Minhyun đã hét lớn:
"Tự welcome bản thân to tự do!"
"Dừng ngay cái đám engrish của mày đi, còn người ngoài ngồi ở đây đó."
"Khác đếch gì mớ nhạc nhẽo phát ra từ miệng mày hả Ong Seongwoo. Mày cũng dừng cái trò è í e à í a đi nhé không ai thèm nghe đâu!"
"Còn đỡ hơn cái điệu cười ha ha ha nhạt nhẽo của mày."
Trên xe râm ran những tiếng cười nói. Seongwoo dứt khoát giật cái bánh mì trên tay Aron mà cắn lấy một miếng bự vì dám chửi mình học dốt toán, Kim Jaehwan ghì cổ Jung Sewoon xin xỏ đống đề cương vấn đáp - nó không chỉ phải thi lại mỗi Mác Lênin. Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, vậy là kèo đi net từ mười giờ sáng đến mười hai giờ đêm đã được set xong xuôi. Kang Daniel mấy lần phải giữ Ong Seongwoo lại không cho anh đánh nhau với Hwang Minhyun ngay trên xe, vì bác tài đã sắp cáu đến phun lửa rồi. Đi được nửa đường cũng đã thấm mệt, Seongwoo nhoài người dụi mặt vào cổ Daniel ngủ say như chết, còn há miệng rớt nước miếng lên cổ áo thun của người kia. Hwang Minhyun nhìn mà ghen đến đỏ cả mắt, ôi cám cảnh cái cuộc đời của những kẻ bị gia đình bên ngoại ghét bỏ.
Về đến sân trường cũng là lúc mọi thứ thực sự kết thúc rồi.
Ong Seongwoo ngẩn ngơ nhìn sân trường đại học mà mình đã đi đi về về bao lâu qua giờ tự dưng lại có cảm giác xa lạ, lúc ấy mới biết rằng mình nhớ khu quân sự đến mức nào. Sân trường rộng lớn với những toà nhà hiện đại, những bóng cây xơ xác không rì rào xào xạc như bóng xoài, cũng không có tiếng chim chích chích líu lo đáng yêu, không có luôn cả những bản tình ca mở đi mở lại không chán, không có giọng một cô bạn bên Hội sinh viên dịu đang đọc những bức thư tình e ấp ngượng ngùng của tuổi mới lớn, những tràng cười haha và tên của đương sự bị bêu rếu khắp cả một hành lang dài. Mọi cảm xúc dường như dồn nén đã lâu, bây giờ mới bật ra đầy xúc động, anh lẩm bẩm: "tạm biệt 26 ngày nhập ngũ nhé."
Kang Daniel đứng cạnh đặt tay lên đầu Seongwoo, tay còn lại xách lấy vali trên tay anh, cười:
"Về nhà thôi."
"Kang Daniel."
"Ừ?"
"Cậu lại quên không khoá quần kìa."
"Vl?"
Daniel theo bản năng cúi mặt nhìn xuống. Seongwoo cười phá lên, buồn bã gì cũng tan biến hết. Anh giật lại cái vali từ tay Daniel rồi thoải mái bước ra khỏi cổng trường bắt xe bus về nhà.
Không sao cả, mọi cuộc vui đều đến ngày tàn. Hơn thế nữa, đây cũng không phải là cuộc vui cuối cùng.
.
.
.
"Ê bạn là Đại đội trưởng nát rượu Kim Jonghyun đúng không, sao bạn không ngồi bàn cuối chờ người tỏ tình vậy?" Minki bước vào lớp, đập bộp quyển giáo trình Kinh tế vĩ mô xuống bàn, nâng mày cười đểu nhìn Jonghyun. Anh nhăn nhó:
"Thôi đừng có nhái lại mấy cái confession buồn nôn đó nữa, tao sợ quá."
"Thế bạn cạnh mày là ai ấy nhỉ học hết cả một kì tao vẫn chưa thấy bao giờ?" Seongwoo cầm cốc trà sữa ngồi xuống bên cạnh Minki, hất mặt nhìn "ai đó" đang im lặng chơi game trên điện thoại. Ai đó ấn dừng rồi quắc mắt nhìn anh:
"Ong Seongwoo mày làm như hôm qua chưa từng đi chơi liên quân đến 12 giờ đêm với tao vậy!!"
"Nhưng mày có học lớp tao hả giờ mới biết đấy?"
"Tao đi theo Kim Jonghyun được chưa? Mà nói người sao không nhìn lại mình, Kang Daniel ở sau lưng mày làm gì?"
"Đến trường nhiều hơn để lĩnh hội kiến thức, không phải là để đu trai." Daniel điềm nhiên.
"Có mà anh nghỉ quá số buổi quy định, mất gốc rồi nên mới tới thì có." Donghyun ngồi bàn trên quay xuống. "Học dốt cứ bày đặt."
"Kim Donghyun hai lần kiểm tra đều được C thì không có quyền lên tiếng nhé." Dongho đưa ngón tay lên làm hiệu no no no, Donghyun cười cười xoè tay ra gạt xuống:
"Kiểm tra C mà đi thi lần nào em cũng A+ đấy."
"Không phải ngồi cạnh tôi thì nằm mơ bắt con tưởng bở nhé. À tí nữa đi đánh liên minh không, hôm qua Kang Dongho gà quá combat suýt thắng rồi thì nó lại biến đâu mất làm tao phải tự chống đỡ một mình." Youngmin thở dài. "Sejong thế có đi không đấy?"
"Ê Jang Sejong mày còn ngồi ôm điện thoại là tao đi thật nha?"
"Từ từ đợi đã đi thật hả tao không biết đánh liên quânnnnnnnnn!!!!"
Đúng là gắn kết tình bạn tuyệt đối.
END.
Một vài lời cuối:
Cảm ơn các cậu vì thời gian qua đã chú ý và yêu mến câu chuyện này của mình dù sạn thì đầy rẫy và đôi lúc còn vô lí ngã cây. Câu này nói thì nghe hơi rập khuôn nhưng quả thật sự yêu mến của các cậu giúp mình có động lực hoàn thành câu chuyện này. Có một vài lần mình thấy ai đó reccomend truyện của mình trên mấy group cộng đồng, làm mình mừng phát khóc luôn, cảm ơn các cậu nhiều lắm - tại vì mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bạn nào đó đọc, rồi thấy nó ổn đến mức có thể giới thiệu cho người khác cùng đọc. Thực sự thì hồi mới bắt đầu viết cũng có ít người đi qua đi lại, mình thấy các cậu chú ý là đã vui đến nhảy nhót rồi, càng ngày câu chuyện càng được các bạn để ý làm mình rất hạnh phúc~
Nhưng hạnh phúc đến đâu thì câu chuyện về 26 ngày nhập ngũ của dàn bậu xậu cũng kết thúc rồi. Cảm ơn và tạm biệt các bạn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro