02

việt hoàng nhiều lúc rất trẻ con

'em chả thương anh, cái mũ goofy anh chưa đội lần nào mà em lại mang đi giặt của anh'

'ai bảo anh cứ vứt lung tung í, em chỉ dọn hộ anh thôi mà'

'em không yêu anh nữa rồi... em mắng anh, thôi được rồi anh sẽ đi khỏi nhà luôn cho em vừa lòng!'

'ơ.?'

...

'bảo hoàng ơi.., em ơi, mèo ơi, mở cửa cho anh với, ngoài này muỗi lắm em ơi, chúng nó cứ đốt anh nãy giờ khó chịu lắm'

em từ trong phòng nói vọng ra

'em tưởng anh bỏ nhà?'

'không mà, thiếu hơi em anh không ngủ ngon được, mở cửa cho anh đi'

em mở cửa, nhìn anh mặt mày nước mắt nước mũi tùm lum mà cố nhịn cười

anh nhào vào ôm em, khóc lóc kể lể

'em ơi nãy con muỗi nó đốt anh đau lắm, em xem này'

vừa nói vừa dơ hai cánh tay bị muỗi đốt ra cho em xem

'biết rồi, ai kêu nghịch ngu'

'đây nữa này, hức em thơm anh mấy cái đi thì mới hết đau được í'

'bôi thuốc vào là được, lừa ai đấy?'

'không biết bôi, em làm hộ anh'

'sống ngần ấy năm trên đời mỗi cái việc bôi thuốc cũng không làm được - em mắng "yêu''

'nào đưa tay đây em bôi thuốc cho rồi còn vào đi ngủ'

mắng vậy thôi chứ thương anh muốn chết ( ◜𖥦◝ )


────୨ৎ────

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro