Đằng sau sân khấu

Au: Goment

Disclaimer:
 Chúng nó chẳng thuộc về nhau và cũng chẳng thuộc về Au, nhưng cái fic này thuộc về Au, và trong fic này, 2 đứa nó thuộc về nhau

Category: Đôi chút Sad

Rating: PG – 13 (cũng có những đoạn miêu tả hơi nhạy cảm chút, nhưng nội dung hoàn toàn trong sáng :D )

Pairings: 2min, Jongkey, có nhắc tới Jongtae và Ontae :D

Summary:
Một màn trình diễn nóng bỏng trên sân khấu?
Một couple mới sẽ ra đời?
Đó đã phải là tất cả?
Hay đơn chỉ là một màn kịch do bàn tay con người sắp đặt phía sau hậu trường…….
Cái gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa của nó

A/N: :D thực sự cái fic này nội dung cũng chẳng có gì nhiều hay gay cấn, chỉ đơn giản là Au đang bị phởn bởi mấy màn của e Té trong concert mấy hôm trước. Ý tưởng đến tức tốc, và viết cũng ầm ầm nên k mong hòng gì ở văn vẻ hay ho đâu, mn đừng có trông đợi nhiều

Nói đi nói lại, nói mãi, thì cũng vẫn phải nói, vì Au dốt văn dã man, lại còn nghiện fic nặng, nên nếu đọc mà thấy giọng văn nó hơi giống mấy Au nổi tiếng như Tẩu, Miến, hay Her thì cũng đừng thắc mắc tại sao :D nhiễm mà

P/s cái này chỉ là Oneshot, chứ nếu cắt làm 2 thì k còn ý nghĩa j nữa luôn, nhưng vì quá dài nên cũng chia ra làm 2 part nhá :D

Part 1 

Đã gần 10h đêm, nó trở về nhà trong một tâm trạng không thể tệ hơn được nữa. Cả ngày làm việc rồi chay show vất vả như muốn vắt kiệt sức lực của nó. Hôm nay lịch quay đến đây là kết thúc, nên nó và mấy hyung được về kí túc xá nghỉ ngơi sớm hơn. Không thèm thay quần áo hay làm bất cứ điều gì khác, nó vào phòng, quăng chiếc túi sang một bên, rồi thả phịch người xuống chiếc giường quen thuộc, đôi mắt từ từ khép lại, tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm và thư thả

Với tay lấy chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình trống rỗng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một cái gì hết. Đã sắp hết ngày 17 rồi, nó cứ chờ mãi, mà sao không có chút nào cái gọi là tin tức tốt lành thế. Mai là sinh nhật nó. Tất nhiên nó biết, các hyung nó không quên, các fan hâm mộ của nó cũng không quên. Thậm chí nó còn được thông báo rằng, các staff và noona trong SM sẽ tổ chức cho nó một buổi tiệc nho nhỏ mừng nó bước sang tuổi 20. Chỉ còn hơn 2 tiếng nữa là ngày mới sẽ bắt đầu.

Nhưng lúc này đây, không hiểu sao nó vẫn thấy buồn, một cảm giác trống trải cứ bao trùm lên khắp không gian căn phòng. Nó hiểu, chỉ đơn giản là vì, anh không có ở đây lúc này với nó. Khẽ nhấc mình ra khỏi chiếc giường, nó từ từ tiến gần về phía phòng tắm. Vặn vòi nước cho chảy đầy bồn, trút bỏ mọi thứ quần áo vướng bận trên người, nó thả mình vào trong dòng nước. Ngâm nước nóng có thể giúp các thớ cơ trên người nó giãn ra đôi chút, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu vào nhau, tâm hồn vẫn chưa được giải tỏa. Khẽ nhắm đôi mắt, cố ngăn một giọt lệ trực trào ra nơi khóe mi. Nó không khóc, nói đúng hơn, nó không muốn khóc lúc này. Mai là ngày vui của nó, không thể cứ mang cái bộ mặt ủ rũ cùng đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc được.


Flash back

- Hôm nay đã là 17 rồi đấy, nhanh thật, lại sắp đến ngày sinh nhật của Taeminnie rồi – Key umma lên tiếng, phã vỡ không gian hiếm hoi cả 5 người cùng được ngồi ăn sáng chung bàn

- Vâng – Nó mỉm cười toe toét, nhét nốt miếng bánh vào miệng – Thế umma định tặng quà gì cho con nào?

- Con mấy tuổi rồi mà còn đòi quà hả – Cậu quay lại cười với nó, rồi tiện tay nhéo nhéo đôi má đã phúng phính của nó, nay lại còn phồng to hơn do có sự hỗ trợ của miếng bánh mì bên trong

- Á á á á…. Đau con umma ơi – Nó mếu, lấy tay xoa xoa cái má tội nghiệp

- Thôi nào, em đừng trêu thằng bé nữa, nó lại mếu thật bây giờ đấy – Jonghyun hyung của nó cuối cùng cũng lên tiếng bảo vệ nó – Phải không nhóc?

- Jonghyun appa, con sắp 20 tuổi rồi đấy, không phải là trẻ con nữa đâu – Nó cư nự

- À, ừ, maknae nhà ta cũng 20 rồi, thế mà vẫn còn đòi quà sao? – Key umma vẫn tiếp tục màn trình diễn của mình

- Con…con – Thôi, lần này thì nó cứng họng thật, gì chứ ở nhà này, Key umma vẫn là người có quyền lực nhất mà

- Không đùa con nữa, 18 này bên SM có ý định tổ chức cho con một buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật đấy. Thời gian và địa điểm cũng được quyết định rồi, mình chỉ phải đến đó tham dự thôi. Lúc đó chúng ta sẽ tặng quà cho con, được chưa? – Cậu mỉm cười trước thằng con trai lớn người mà đầu óc vẫn ngây thơ của mình

- Thật hả umma? – Nó hỏi lại, hai mắt sáng rực, mở ra to tròn như 2 hòn bi ve

Bữa ăn cứ thế mà trở nên rôm rả hơn, ai cũng đang phấn khởi vào vui vẻ bàn về bữa tiệc sinh nhật đã kì công chuẩn bị cho nó. Tuy nhiên, chỉ có một người vẫn đang ngồi trầm lặng, chỉ uống mấy hớp cà phê và ngắm nhìn nó, im lặng ngắm nhìn thiên thần của mình

- Em ăn xong rồi, em có việc nên phải đi chuẩn bị trước đây – Anh lên tiếng, rồi đứng dậy rời bàn – Minnie à, vào phòng với anh được không?

- Dạ

Nó vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy anh nói vậy thì lon ton chạy theo phía sau. Hôm nay anh có vẻ ít nói hơn so với mọi ngày, nhưng vì đang quá vui vẻ với bữa tiệc sắp tới, nên nó cũng không để ý.

- Minnie à, em chọn giúp anh vài bộ đồ được không? Giờ anh phải đi quay film rồi – Minho lên tiếng, khi cả hai đã bước vào trong phòng

- Hyung mặc gì mà chả đẹp, đâu có quan trọng chứ – Nó đóng cửa, rồi quay lại trả lời anh – Mà em tưởng đi quay film thì phải có trang phục của đoàn riêng chứ, hyung vẫn cần có quần áo sao? – Nó thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời anh, tiến đến chiếc tủ chọn lấy vài bộ ưng ý

- Nhưng lúc đóng máy thì anh cũng cần đồ để thay mà, hơn nữa còn phải ở lại qua đêm…….

Khi anh nói chưa dứt lời, thì đã phải ngừng lại trước con mắt đang ngạc nhiên tới tột độ của nó. Taemin cũng như đang đứng hình vậy, nó dừng tất cả việc mình đang làm lại, và quay ra nhìn anh, chỉ nhìn mà thôi. Có phải nó nghe nhầm không, hay đúng là anh vừa nói mình phải ở lại qua đêm tại trường quay? Thế có nghĩa là…

- Minnie à, anh…

- Vậy hyung đi mấy ngày – Nó nói, cố gượng gạo nặn ra một nụ cười – Miễn hyung phải về trước sinh nhật em là được – Hình như nó có cảm giác, nó đang tự an ủi mình thì phải, về kịp ư, liệu có thể không?

- Minnie à, em biết rằng điều đó là không thể mà, lịch quay những 3 ngày, mà hôm nay đã là 17 rồi, làm sao anh có thể về kịp chứ – Anh vội phân trần, nói đúng hơn, là giải thích cho nó hiểu tình huống của cả hai hiện giờ. Anh biết nó buồn, nhưng thật sự, anh không thể ở cùng nó trong ngày sinh nhật được

- Uhm, em biết rồi, hyung nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Quay mấy ngày liên như vậy, đừng để ốm. 21 và 22 chúng ta còn có cả concert nữa. – Nó quay mặt đi, cố giấu nỗi buồn đang ghẹn lại trong cuống họng

- Minnie à – Anh ôm lấy nó vào lòng, lúc này, anh chỉ còn biết làm như thế thôi. Anh cũng buồn lắm chứ – Anh xin lỗi

Nói ra câu này, anh mong lắm nhận lại cái ôm từ nó, anh muốn nó lại vòng tay ra sau lưng mình, và siết thật chặt. Nhưng trái với mọi suy nghĩ của mình, nó đẩy anh ra, rồi nói bằng một chất giọng đều đều, lạnh tanh

- Em biết rồi, hyung cứ thay đồ đi, em đi chuẩn bị mấy thứ cho hyung. Cũng muộn rồi đấy. – Nó quay hắn người lại, mặt cứ nhìn chặt vào tủ quần áo

- Minnie à….

- Đừng có gọi tên em nữa! – Vô tình, nó hét lên – Em đã bảo không sao rồi còn gì, chúng ta là thần tượng, công việc bao giờ cũng phải đặt lên hàng đầu, hyung không cần phải áy náy.

- Anh xin lỗi

- Hyung làm gì có lỗi mà phải xin chứ, coi như em không có số được ăn mừng sinh nhật với hyung là cùng thôi. Mà xong rồi đây, cả quần áo và đồ dùng em đều để trong va li này. Hyung đi cần thận đấy

Nó lạnh lùng bước đi, ra ngoài còn đóng cửa đến sầm một cái. Nó nói cứng thế thôi, chứ ai mà không biết nó giận đến mức nào. Là ngày sinh nhật nó cơ mà, sao anh lại không thể ở bên cơ chứ. Thà rằng mấy ngày trước, anh đừng có tươi cười với nó, đừng có nói sẽ tặng nó một món quá đặc biết, hay chỉ đơn giản là, đừng nói với nó rằng sẽ cùng nó đón ngày sinh thứ 20, thì lúc này, nó cũng đâu giận anh đến như vậy. Mà không, nó lấy quyền gì mà giận cơ chứ, đây là công việc của anh, công việc đấy, còn nó chẳng là gì hết, nó lấy đâu ra tư cách mà nói đến từ giận. Nhưng nó buồn, buồn lắm

Suốt từ lúc đó cho tới khi anh ra khỏi nhà, nó vẫn không thèm nhìn anh đến một lần. Chỉ nghe loáng thoáng thấy câu chào tạm biệt trước khi anh đi, nhưng nó cũng không nói một lời nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Các hyung kia cũng đã biết về chuyện của nó và anh, nên cũng không thúc ép hay bảo ban gì nó nữa

Kim đồng hồ cứ tích tắc trôi thật chậm, nhích chậm rãi dần dần về con số 12. Ngày mới sắp điểm. Choàng tỉnh sau một giấc ngủ dài, nó hắt hơi lấy mấy cái liền vì lạnh. Hóa ra nó lại ngủ quên trong phòng tắm. Nước lúc này đã trở nên lạnh ngắt, da thịt nó cũng tím tái đi vì lạnh. Cho dù là giữa mùa hè tháng 7, thì một đứa với cơ thể gầy còm và mỏng manh như nó cũng làm sao mà chịu đựng được sự buốt giá của làn nước lúc nửa đêm. Mà nó ngâm trong này cũng hơn 1 giờ rồi. Từ từ đứng dậy, tránh sự chóng mặt do đứng lên một cách đột ngột, nó với tay lấy cái khăn tắm ở cạnh bồn, quấn quanh người rồi đi ra ngoài. Lạnh thật đấy. Chưa mặc quần áo vội, nó leo ngay lên giường, đắp chăn kín đến tận cổ để xua đi cái lạnh đang ngấm dần vào da thịt, chiếc khăn tắm được tận dụng luôn để lau khô mái tóc ướt nhẹp, đang nhỏ những giọt nước xuống hai thái dương và khuôn mặt xinh đẹp

Nó có thói quen ngâm mình trong bồn tắm sau mỗi lần đi show hay luyện tập về, vì nó bảo làm thế sẽ thoải mái và thư giãn hơn. Cũng không ít lần, nó ngủ quên luôn trong bồn tắm như lần này. Nhưng trước kia, chỉ sau 30 phút không thấy nó đâu, thì sẽ có người vào tận nơi, đánh thức nó dậy và lôi nó ra. Rồi người ấy sẽ cằn nhằn với nó, kêu nó bướng bỉnh, cứng đầu, không biết tự chăm lo cho bản thân mình. Còn nó, vẫn nhoẻn miệng cười, nũng nịu, cứ ngồi im cho người ta quấn chiếc áo choàng xung quanh thân mình đang run lên vì rét, rồi ôm nó vào lòng, truyền cho nó hơi ấm. Nó sẽ vừa cười vừa dụi mái tóc vào ngực người ấy, trong khi người ấy lại tiếp tục bài ca cằn nhằn, nhưng vẫn cầm khăn lau khô tóc cho nó. Nó sẽ vòng tay ra đằng sau, ôm lấy tấm lưng vững chãi của người ấy, ôm thật chặt. Vì nó biết lúc đấy người ấy sẽ cười, lấy tay xoa xoa đầu nó, kêu nó thật trẻ con. Nó sẽ vẫn dụi mặt vào khuôn ngực nam tính kia, nhưng dẩu môi ra, lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không đồng ý, nó là người lớn rồi mà, nó đã 19 rồi đấy. Người ấy sẽ cười thật tươi trước sự đáng yêu của nó, xoa nhẹ tấm lưng nó, có khi còn tiện thể vỗ vỗ vào mông nó mấy cái như cách người ấy vẫn làm. Nó buông tay, đấm nhẹ vào người, rồi vòng tay lên cổ kéo người ấy lại thật gần. Người ấy sẽ trao cho nó một nụ hôn thật nồng cháy, như bù đắp, sưởi ấm cho đôi môi nó, rồi từ từ bế nó ra khỏi phòng tắm, còn nó sẽ xấu hổ, hai má đỏ ựng lên, cố cúi đầu giấu đi khuôn mặt đáng yêu của mình

Nhưng đấy chỉ còn là kí ức của ngày hôm qua, hôm nay đây, trong căn phòng lạnh lẽo này chỉ còn mình nó. Giờ này chắc các hyung của nó đi ngủ hết cả rồi. Nó thừa hiểu, sau một ngày mệt mỏi như vậy, cá là chẳng còn ai lại lãng mạn đến mức đem bánh và nến sang phòng nó lúc 12h đúng để hát câu chúc mừng sinh nhật đâu. Mà nó cũng không cần. Lúc này đây, trong trái tim nó chỉ còn tràn ngập nỗi cô đơn và trống trải. Không đơn độc sao, khi mà giờ đây, chỉ có một mình nó nằm trên chiếc giường đôi rộng lớn, khi bàn tay lạnh ngắt của nó không còn một bàn tay ấm áp và to lớn hơn nắm lấy, khi mà cơ thể đang run bần bật của nó không có lấy một ai dang rộng vòng tay ôm lấy, khi mà bờ môi nó tím tái mất đi sắc hồng đẹp đẽ hàng ngày nhưng không đôi môi ai sưởi ấm. Giờ này, có lẽ, anh đang ở một nơi rất xa, xa lắm rồi

Sau khi cảm thấy ấm hơn được một chút, nó từ từ bước xuống giường và lại gần chiếc tủ quần áo, trên người vẫn choàng cái chăn to sù sụ, cố níu kéo vài hơi ấm nhỏ nhoi và mùi hương còn lưu lại. Nó mở tủ, vớ tạm lấy chiếc áo ở gần nhất, giờ này nó chỉ cần choàng tạm cái gì vào người để có thể đi ngủ mà không phải trần như nhộng là được rồi.


Bất ngờ

Nó lôi ra cái áo của anh. Anh thích cái áo xanh này lắm, cũng không phải là đồ đắt tiền hay đặc biệt gì, chỉ là một chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt. Nó nhớ có lần anh đi thi Dream Team đã chọn mặc, và cũng chỉ buột miệng, nó khen rằng “hyung mặc áo này trông đẹp trai lắm” thế là anh cứ mặc suốt thôi. Mấy lần ra sân bay, anh đều mặc. Nghĩ đến đây, nó khẽ mỉm cười, chắc mọi người phải thắc mắc nhiều lắm nhỉ. Choi Minho, ngọn lửa quyến rũ của SHINee, con át chủ bài của Dream Team và vô khối trái tim fan girl ngồi bên dưới mà lại không có nổi mấy cái áo mới để mặc khi xuất hiện ở sân bay. Nó biết là vì sao đấy, nhưng nó không nói đâu, vì đây chỉ là bí mật của riêng anh và nó thôi.

Choàng cái áo vào người, cài hờ mấy khuy ở giữa áo, còn lại thì cứ thả rông tất. Anh của nó cao lắm, hơn nó gần 10 phân cơ mà, vậy nên chỉ mỗi cái cái áo, nó cũng chăng cần mặc quần, thì cũng đã dài quá mông, che hết được những gì nó cần che rồi. Nó khẽ đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh ấy. Lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào mặt

- Lee Taemin, mày tỉnh lại ngay, đen tối quá đi mất thôi!!!! Nhỡ Minho hyung mà biết mày nghĩ đến những cái đấy thì chỉ có nước chui đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ – Nó tự nói với mình rồi cười thật lớn, cười lớn giữa không gian tĩnh lặng của màn đêm

Bỗng, tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm đúng 12 tiếng chuông. Và bất chợt, một giọt nước mắt lại khẽ rơi. Anh không có ở đây. Khi 12 tiếng chuông kết thúc, thì cũng là lúc nó cảm nhận rõ nhất nỗi buồn đau trong trái tim mình. Tự nhủ với bản thân rằng sẽ không sao, nói với các hyung khác rằng mình vẫn ổn, nói với fan hâm mộ rằng chẳng có chuyện gì đáng lo đâu. Nhưng thực chất, nó không mạnh mẽ được đến thế. Nó yếu đuối lắm, trái tim của nó mỏng manh lắm, bé nhỏ và dễ vỡ lắm. Nó chỉ muốn có anh ở bên mình thôi, nó không muốn anh đi với người khác, nó không muốn anh nhẹ nhàng, dịu dàng với người con gái khác. Nó không muốn ánh mắt của anh nhìn ai khác ngoài nó. Dù cho đấy chỉ là diễn xuất, thì cũng không được . Nó ích kỉ lắm, nó chỉ muốn anh dành những điều ấy cho một mình nó thôi. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy, vòng tay ấy, và cả nụ hôn ấy. Tất cả, tất cả chỉ là của riêng nó.

Nó khóc, lần này thì nó khóc thật sự. Nó không thể kìm nén thêm được nữa. Nó biết, nếu lên mạng lúc này, nó sẽ nhận được hàng trăm, hàng nghìn lời chúc từ mọi người, từ khắp mọi nơi, bằng mọi thứ tiếng, nhưng nó bây giờ chỉ cần một người mà thôi. Một chứ không phải một trăm hay một nghìn. Một người mà nó yêu nhất, người nó dành trọn cả trái tim mình để yêu

Đặt mình trở lại chiếc giường rộng lớn, nó xoay người lại, kéo chăn thật cao, cố hít hà mùi hương còn vương lại trên chiếc áo, rồi từ từ nhắm đôi mắt và chìm vào giấc ngủ. Mệt mỏi của cả ngày làm nó nhanh chóng thiếp đi. Sáng mai rồi cũng sẽ đến, ánh nắng sẽ làm cho cơ thể và tâm hồn nó ấm áp hơn. Nhưng đấy là chuyện của ngày mai, còn lúc này, những giọt lẽ vẫn còn đọng lại trên hai khóe mắt, như một bằng chứng cho sự cô đơn của nó.

- Taemin, Taemin à, dậy mau, em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không – Tiếng Onew hyung cùng với tiếng đập cửa thùm thụp phía ngoài làm nó tỉnh giấc

- Vâng, em dậy rồi đây, hyung đừng gõ cửa nữa – Nó uể oải đáp lại

- Nhanh lên đấy, Key làm bữa sáng xong rồi, em mau lên rồi ra mà ăn – Tiếng Onew hyung tiếp tục vọng lại từ phía bên kia cánh cửa, và tiếng bước chân xa dần

Mệt mỏi và rã rời, lúc này, nó chỉ muốn nằm ngủ thôi, chứ chẳng còn muốn đi đâu nữa cả. Cả cơ thể nó dường như không còn chút sức sống. Sinh nhật cái gì chứ, thế này thì thà cứ cho nó nguyên một ngày nghỉ, hay để nó đi đâu thật xa một hôm còn hơn, ít nhất cũng vẫn còn làm tâm trạng nặng nề của nó ít nhiều khuây khỏa. Nhưng dù sao thì bữa tiệc hôm nay cũng là công sức và tình cảm của mọi người chuẩn bị và dành riêng cho nó, không thể để mọi người thất vọng được. Khẽ nhấc thân mình nặng nề ra khỏi chiếc giường, nó bước vào phòng tắm

Cúi đầu xuống chiếc bồn rửa, nó xả nước cho thật to, tràn đầy cả cái bồn kia, cho đến khi khuôn mặt nó chìm ngập hoàn toàn trong nước. Không thở được, đấy là cảm giác của nó bây giờ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vội vã ngẩng đầu lên để hít lấy chút không khí, rồi nó lại tiếp túc nhấn đầu mình xuống bồn nước. Dùng cả tay vốc lấy từng vốc nước dội lên trên tóc. Nó cứ ngẩng lên rồi lại cúi xuống, đến mức không đếm được xem, mình đã làm như thế bao nhiêu lần nữa, nó chỉ dừng lại cho tới khi đã cảm thấy đôi chút tỉnh táo hơn

Nhìn vào chính khuôn mặt mình trong chiếc gương phản chiếu, nó ngỡ ngàng, không nhận ra nổi, con người đang đứng trong gương kia, liệu có thật là nó không? Mới chỉ có một đêm thôi, mà nó đã thành ra như thế này rồi sao. Đầu tóc nó sáng ra còn chưa kịp chải, nay lại còn thêm mấy trận ngập nước, càng trở nên rối bù xù hơn. Hai bên tóc mai ướt nhẹp, bết chặt vào khuôn mặt gầy gò của nó. Làn da nó vẫn trắng, nhưng không còn toát lên ánh hồng rực rỡ, trông nó xanh xao và thảm hại quá. Đôi mắt nó sưng lên vì khóc, tuy không quá rõ ràng, nhưng nó cũng không muốn bị người khác nhận ra. Đôi môi nó cũng nhợt nhạt, tái xanh đi.

Lắc lắc đầu vài cái, rồi nó lại tát thật nhiều nước lên mặt. Không, không, nó không thể xuất hiện trước mặt các hyung với cái bộ dạng như người vừa mới thất tình thế này được. Dù sao anh cũng chỉ đi có mấy ngày thôi, chứ có bỏ nó đi hẳn đâu cơ chứ. Những lúc như thế này, nó mới thực sự hiểu được, nó cần có anh đến như thế nào. Nó nhớ anh, nhớ da diết, có lẽ, nó đã yêu anh quá nhiều mất rồi.

- Taemin, nhanh lên con, đồ ăn nguội hết rồi đây này – Tiếng của Key umma vọng ra từ phía bếp làm nó trở về với thực tại

- Vâng, con xong rồi đây

Vội vàng đánh răng rồi làm vệ sinh cá nhân, nó nhanh chóng chảy lại đầu tóc, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, lấy lại vẻ mặt thật tươi tỉnh và hạnh phúc. Bước ta khỏi phòng tắm, vớ lấy bộ quần áo bình thường nó vẫn mặc, rồi bước ra ngoài phòng ăn

- Umma, appa, Onew hyung

- Taemin à, sao trông sắc mặt con xấu thế, đêm qua con không ngủ được sao – Key nói

- Con không sao, umma, chỉ là con hơi mệt một chút thôi – Nó trả lời, cố đánh lạc hướng sự chú ý của cậu – Umma à, con đói rồi, có cái gì ăn không ạ?

- Có có, của con đây

Key mỉm cười thật tươi, rồi bê đến trước mặt nó một bát canh rong biển thơm nức mũi, khói vẫn còn bốc nghi nghút thật hấp dẫn. Gì chứ tài nghệ nấu nướng của Key thì có mấy người sánh được, nhất là khi, cậu lại đang nấu cho đứa con bé bỏng của mình bát canh nhân ngày sinh nhật

- Chúc mừng sinh nhật Taeminnie của umma, con nhớ ăn thật nhiều vào đấy.

- Vâng, cảm ơn umma nhiều lắm – Nó cũng mỉm cười đáp lại, một nụ cười thật sự. Key umma vẫn là nhất mà

- Taemin à, hyung cũng có quà cho em đó – Onew hyung nói rồi với tay xoa đầu nó, không phải cách nhẹ nhàng như anh vẫn làm, mà là vò rối tung mái tóc của nó lên – Lát nữa hyung sẽ đưa em. Còn bây giờ, em có muốn ăn gà với hyung không? – Hyung ấy lại trưng ra cái điệu cười tít cả mắt, không nhìn thấy Tổ quốc đâu của mình

- Cảm ơn hyung, nhưng em không thích gà lắm, em ăn canh umma nấu là được rồi

- Onew hyung à, ai lại ăn gà lúc sáng sớm như thế này chứ, mà hôm nay còn là sinh nhật của thằng bé đấy – Key cằn nhằn trước vị hyung già đáng kính mà vẫn trẻ con kinh của cả nhóm

- Được rồi mà, hyung ăn một mình là được chứ gì, em bớt cằn nhằn chút đi Key

- Nhà này đúng là có 2 đứa trẻ chứ không phải 1 – Key tiếp tục bài ca lúc sáng sớm – Hai người bị đặt cho cái biệt danh anh em nhà ngốc và đại ngốc, đúng là chẳng sai tý nào

- Taemin à, sướng nhất con rồi nhé, Key nó đã phải dậy từ sáng sớm để chuẩn bị cho con đây! Chúc mừng maknae đáng yêu của appa bước sang tuổi 20 – Jonghyun bước lại và ôm lấy nó.

- Appa, cảm ơn appa nhiều lắm, Key à, umma đã vất vả rồi – Nó nói rồi cầm lấy cái thìa – Con sẽ ăn thật ngon

Nó không phải là đứa quá dễ ăn, chỉ đơn giản là vì nó có thể ăn được tất cả mọi thứ, kể cả những thứ nó không thích đi chăng nữa. Nhưng đồ ăn của Key thì lại khác, cậu luôn biết được chính xác nó cần cái gì, muốn cái gì, và nó thích ăn như thế nào. Key quả đúng là một umma mẫu mực nhất đất nước này. Jonghyun appa chắc phải hạnh phúc lắm, khi có được một người tuyệt vời như thế ở bên cạnh mình.

Tự dưng nó lại nghĩ đến bản thân, ai cũng bảo nó xinh đẹp, nhưng sao nó luôn thấy mình như một con búp bê trong lồng kính vậy, chỉ được mỗi cái vẻ bên ngoài. Động vào đâu là hỏng ở đấy, nó chả bao giờ có thể làm được điều gì đó ra hồn. Thậm chí, nó vẫn còn chưa thể chăm sóc tử tế cho bản thân mình. Đụng vào đâu là đổ vỡ đấy, đi đến đâu thì quên đồ ở đó, không thứ này thì thứ khác. Anh luôn phải ở bên nó nhắc nhở, đôi khi còn phải thay nó cầm đống đồ nó để lại ở chỗ nào đó mà chính nó cũng chẳng thể nhớ nổi.

Đấy, nó lại nhớ đến anh nữa rồi. Có lẽ nó dựa dẫm vào anh quá nhiều thì phải. Lúc nào anh cũng bên nó, bảo vệ và che chở cho nó, làm nó có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng, nhỡ đâu một ngày nào đó, anh không còn đứng bên cạnh nó nữa, thì nó phải biết làm sao đây. Nó biết tình cảm anh dành cho mình, nhưng nó vẫn sợ lắm, cái ngày mà anh dời xa. Tại sao anh lại yêu nó nhỉ, một con người tài giỏi, đẹp trai, hoàn hảo về cả vẻ bề ngoài lẫn nội tâm bên trong lại có thể đi dành tình cảm cho một đứa nhóc vụng về, ngô nghê như nó nhỉ? Liệu đây thực sự có phải là tình yêu? Hay đơn giản chỉ là sự thương hại, anh chỉ chăm sóc nó như một người em trai, không hơn không kém? Nghĩ đến đây, nó lại thất thần, khẽ buông chiếc thìa xuống bàn

- Taemin à, có thật là con không sao không? Sao con ăn ít vậy? Canh umma nấu không ngon à? – Không chỉ Key, mà cả 3 người đều quay ra nhìn nó đầy lo lắng

- Không phải đâu umma, tại con no rồi mà

3 tiếng thở dài khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Không cần phải nói ra, thì ai ai cũng biết nó buồn đến mức nào. Mới sáng hôm qua thôi, nó còn tíu ta tíu tít nói chuyện, hai mắt sáng rực, hấp háy chờ bữa tiệc diễn ra, vậy mà hôm nay đây, nó ngồi ở bàn ăn mà như cái xác không hồn. Anh quan trọng với nó, hơn tất thẩy mọi thứ mất rồi.

- Umma đừng lo nữa, con sẽ ăn hết mà – Nó lên tiếng, cố cười lấy một lần khi nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của những hyung của mình

- Uh, Minnie của appa thế mới ngoan chứ – Jonghyun cũng cười lại với nó, trấn an nó

Không thế này là không được rồi. Nó không thể cứ mãi tâm trạng như thế này được. Hôm nay là sinh nhật nó, nó phải vui vẻ đón nhận thật nhiều món quà và thật nhiều lời chúc.


“Mày đã 20 rồi Taemin ạ, đừng có lúc nào cũng làm cho umma và mọi người lo lắng nữa. Minho hyung mà biết mày vẫn trẻ con như thế này, thì sẽ không yên tâm đâu”

Từ hôm nay, nó sẽ trở thành người lớn, nó sẽ trưởng thành thực sự, sẽ không để ai phải lo cho nó nữa, không để anh phải bận tâm vì nó nữa. Nó sẽ không dựa dẫm vào Minho nữa

- Thôi, con không cần phải cố đâu – Cậu nói – Mau đi thay đồ đi, chắc xe ô tô cũng sắp đến đón chúng ta rồi

- Con mặc thế này là được rồi mà – Nó nhìn Key, rồi lại nhìn xuống bộ đồ nó đang mặc trên người. Cũng đâu đến nỗi nào cơ chứ

- Được rồi mà – Jonghyun vỗ vai Key – Em cứ để thằng bé mặc thế nào nó thấy thoải mái chút đi. Chúng ta cũng đi thay đồ thôi

Không ai nói thêm câu nào, tất cả lẳng lặng để nó lại trong phòng ăn và đi về phòng mình. Khoảng 15 phút sau thì ô tô cũng đến, chở 4 thành viên của SHINee đến bữa tiệc.

Căn phòng ngày hôm nay được phủ tràn ngập một màu xanh ngọc quen thuộc, bóng tay, băng rôn, thậm chí là cả lightstick nữa. Rất nhiều người đã ngồi chờ sẵn ở đó, chỉ còn đợi sự xuất hiện của nhân vật chính nữa thôi. Nó bước đến, với một khuôn mặt tươi cười hết sức. Có mặt ở đây lúc này làm nó cảm giác vui lên rất nhiều. Cái cảm giác nhận được những lời chúc, và đặc biệt hơn là tình cảm ấm áp của những con người ngồi bên dưới và xung quanh mình làm nó thấy dễ chịu. Không quá đông, nhưng cũng đủ để nó thấy hạnh phúc, cho dù thiếu đi một con nguời quan trọng nhất. Một noona staff đã đến bên và đeo cho nó chiếc tai màu hồng nhạt, với viền trắng ở xung quanh và một cái nơ đen ở giữa. Nó mỉm cười, mọi người cũng cười theo nó. Nhìn nó thật dễ thương, cái tai thật hợp với khuôn mắt trắng hồng hào của nó lúc này. Chỉ duy có bộ đồ nó mặc trên người là không hợp lắm thôi. Một chiếc áo phông không tay màu xám rộng, hai bên cánh tay là dải viền màu ghi đậm hơn, chiếc áo đơn giản mà đó đã mặc rất nhiều lần

Bữa tiệc diễn ra một cách suôn sẻ trong không khí vui vẻ và đầm ấm. Chỉ hơn 1 tiếng ngắn ngủi, nhưng nó vui lắm. Lên xe để trở về kí túc xá, nó vẫn mân mê trên tay đôi giày mà Key umma tặng. Jonghyun appa và Onew hyung cũng có quà cho nó, nó còn được tặng rất nhiều quà khác nữa, nhưng đến lúc này, nó vẫn thích đôi giày nhất. Key umma bảo, đôi giày sẽ giúp nó có những bước nhảy tuyệt với hơn nữa. Từ giờ đến 21 này, cả 4 đều không có kế hoạch gì đặc biệt, chỉ còn những bước duyệt chương trình cuối cùng cho concert cuối tuần. Còn riêng anh thì phải đi quay đến tối 20 mới về.

Theo phản xạ, nó lại nhìn vào điện thoại, vẫn không có một tin nhắn, hay bất kì một cuộc gọi nào. Anh bận đến thế sao, bận đến mức không nhắn được cho nó một cái tin chúc mừng, bận đến mức không dành cho nó được 1 phút để gọi điện nói câu “sinh nhật vui vẻ nhé, Minnie”. Lại là cảm giác ấy, nó ghét lắm, nhưng biết sao được, nó vẫn nghĩ đến anh, vẫn nhớ đến anh, và vẫn cô đơn khi không có anh trong ngày sinh nhật. Nó nhắm mắt lại, dựa đầu lên cửa kính xe và chập chờn đi vào giấc ngủ.

Những biểu cảm ấy trên khuôn mặt nó không thể qua nổi được những con mắt của 3 người còn lại, đặc biệt là Key umma. Cậu quá hiểu đứa con trai bé bỏng của mình. Nó thích tỏ ra là người lớn, thích tỏ ra mạnh mẽ thế thôi, nhưng thực chất, nó vẫn còn bé lắm.

- Onew hyung, yeobo, có lẽ chúng ta phải làm gì đó thôi – Key thầm thì với 2 con người còn lại, trong khi ánh mắt vẫn chỉ nhìn về nó

part 2

Cả ngày hôm ấy, vẫn không hề có bất cứ tin tức gì. Không biết anh có liên lạc với những hyung kia không nữa. Cái điện thoại vẫn im lìm, như chưa từng được chủ nhân của số máy kia động đến. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Anh vô tình với nó đến vậy ư. Hay anh giận nó, vì trước khi anh đi nó không thèm chào lấy một câu, cũng không thèm ra tiễn? Vô lí, có bao giờ anh giận nó như vậy đâu, hơn nữa chắc anh cũng thừa thông minh để hiểu được tâm trạng và cảm xúc của nó lúc bấy giờ chứ. Làm gì có ai có thể tười cười được khi nghe cái tin như sét đánh ngang tai ấy. Và nó cũng vậy thôi.

Ánh chiều tà dần buông, thay thế cho cái nắng gắt oi ả của trưa hè nóng bức, rồi thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi, cho tới khi màn đêm buông xuống, không gian xung quanh lại về với màu đen quen thuộc. Tập luyện, tập luyện và tập luyện. Ngày hôm nay của nó trôi qua như thế. Lại trở về kí túc xá, đặt lưng lên chiếc giường của mình, nhịp sinh học của nó như chẳng khác hôm qua , có điều, hôm nay nó sẽ không ngâm mình rồi ngủ quên luôn trong phòng tắm nữa. Giờ anh không có ở đây, sẽ chẳng ai bế nó ra đâu. Và nó cũng mệt rồi. Nhắm mắt thật chặt, với tay lấy chiếc chăn rồi quấn 1 vòng quanh người như con sâu nhỏ, nó cuộn tròn lại và ngủ một giấc ngon lành. Giờ nó sẽ mặc kệ tất cả, đằng nào thì có nhớ hay có mong đi chăng nữa, thì anh cũng có biết đâu, thế thôi thà nó cứ tự thưởng cho mình một giấc ngủ còn hơn cứ ngồi đây mà chờ đợi. Choi Minho, anh được lắm, về rồi sẽ biết tay nó

Cậu bé cứ ngây ngô ôm nỗi buồn lên giường đi ngủ, mà đâu biết rằng, ở phía gian phòng bên kia, 3 con người, 3 cái đầu đang chụm lại, bàn tính những chuyện mà chỉ có trời mới biết. Chỉ duy nhất có 1 điều chắc chắn, đó là maknae bé bỏng và ngọn lửa quyến rũ kia sẽ là nạn nhân mới cho một trò lừa tinh quái

Toàn bộ ngày 20, 4 đứa phải è cổ ra tập luyện và chuẩn bị cho concert đợt này diễn ra trên chính Seoul, thay vì tận Nhật Bản xa xôi như vài tháng trước. Tuy rằng đã tổ chức rất nhiều buổi diễn tương tự rồi, nhưng những màn trình diễn vẫn đòi hỏi chất lượng kết quả cao nhất. Vì thiếu mất Minho, nên cả 4 hầu như chỉ tập để quen với sân khấu và sắp xếp đội hình là chính. Ngoài ra lần này còn có vài tiết mục solo mới khá được đón đợi, nên lại càng cần phải chỉnh duyệt cẩn thận hơn.

Chạy chương trình suốt cả ngày khiến nó không còn có thời gian và sức lực để buồn hay nhớ nữa nữa. Cứ chạy đi rồi lại chạy lại suốt mấy tiếng liền, được nghỉ ngơi tầm 15 phút rồi lại vào guồng quay mới. Lần này anh vẫn chỉ diễn lại bài solo cũ, nên mọi người cũng khá an tâm, không cần lo chuẩn bị gì nhiều, nhưng nó thì khác. Concert ở Hàn sau thời gian dài bên Nhật, nó muốn chuẩn bị một tiết mục gì đó đặc biệt dành tặng cho những người đã luôn ủng hộ và yêu quý nó trong suốt thời gian qua. Vậy nên mới có sự ra đời của màn song ca giữa nó với appa Jonghyun

Sáng ngày 21

- Mọi người, em về rồi đây – Anh mệt mỏi kéo lê cái thân người hơn mét 8 vào phòng khách

- Cậu có ra ăn sáng cùng mọi người luôn không, tôi chuẩn bị xong rồi đây – Key là người đầu tiên lên tiếng

- Có, mình vào luôn đây – Cố nhấc người dậy khỏi cái sofa, anh từ từ đi vào phòng bếp.

- Hey, quay film thế nào rồi – Jonghyun hyung nói thay cho lời chào đón. Cả Onew hyung cũng đang ngồi sẵn trong này với cái đùi gà cầm trên tay

- Em ổn, cũng quay được kha khá rồi. Nói chung là không có gì trắc trở – Anh trả lời trong khi ngồi xuống chiếc ghế của mình – Mà Minnie đâu rồi?

- Nó vẫn còn đang ngủ, vì hôm qua tập nhiều quá nên chắc giờ vẫn còn mệt

- Để mình vào đánh thức em ấy dậy – Anh sốt sắng đứng lên, anh muốn gặp nó lắm rồi

- Thôi, cậu vừa mới về, cứ ngồi nghỉ đi, để Onew hyung đi đánh thức thằng bé dậy là được rồi

- Uhm – Onew hyung sau khi nghe Key nhắc đến tên mình, thì cũng lẳng lặng bỏ gà xuống mà đứng lên

Thú thực, anh chẳng muốn như vậy chút nào. Mệt thì có mệt, nhưng anh vẫn là người đánh thức nó, vì anh biết, khuôn mặt thiên thần của nó khi ngái ngủ đáng yêu đến nhường nào. Không muốn cho ai khác ngoài mình ra nhìn thấy điều đó, kể cả mấy vị hyung. Nhưng Key đã nói, nên Minho đành ngồi im nhìn Onew hyung đi về phía phòng có người yêu bé nhỏ của anh đang say giấc. Mới chỉ có 3 ngày thôi, mà sao anh có cảm giác như đã 3 năm rồi vậy. Anh muốn gặp nó, muốn ôm nó vào lòng, muốn hôn lên đôi môi của nó. Anh sắp phát điên vì nhớ nó rồi. Cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống không yên. Hình như có lửa trên chỗ ghế anh ngồi thì phải.

Suốt 3 ngày quay film ở trường quay xa, chưa lúc nào anh không nhớ về khuôn mặt, nụ cười của nó. Hình ảnh của nó vẫn cứ luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Ngày anh đi, nó chẳng thèm ra tiễn, cũng chẳng thèm nói với anh lời chào tạm biệt. Anh buồn lắm, nhưng cũng chẳng dám giận, vì anh biết, nó còn buồn hơn anh. Anh đã nói với nó sẽ cùng nó đón ngày sinh nhật thứ 20, sẽ tặng cho nó món quà đẹp nhất – món quà mà anh đã chuẩn bị suốt mấy tuần qua. Nhưng vì công việc, nên tất cả các dự định ấy đành phải gác lại sang một bên.

Ngày sinh nhật nó, anh không dám nhắn một tin, cũng không một lần dám nhấc máy lên gọi một lần. Vì anh sợ. Anh sợ mình sẽ nhận được tin nhắn nói rằng nó nhớ anh. Anh sợ nghe giọng nói trong trẻo và dễ thương của nó, thì thế có Chúa, anh sẽ bỏ hết tất cả để quay về bên nó. Có lẽ, anh đã yêu nó nhiều quá mất rồi. Đã bao lần trong 1 ngày, anh cầm lấy cái điện thoai, quay số của nó mà không dám bấm nút gọi, đã bao lần anh viết sẵn một tin nhắn thật dài, rồi lại tự mình xóa đi. Giờ ở đây, mường tượng ra khuôn mặt thiên thần đang đón chờ mình về, anh không thể ngăn bản thân mình nở một nụ cười hạnh phúc. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, các ngón tay không ngừng ngõ ngõ theo nhịp đập liên hồi của con tim

Nhưng có một điều Minho không biết, tất cả những biểu hiện ấy, đều không qua được đôi mắt tinh ranh của Key

- Á, á á, Onew hyung ơi, tha cho em đi mà, em dậy, dậy ngay đây – Tiếng hét thất thanh của nó từ trong phòng làm tất cả mọi người phải bỏ dở công việc của mình lại để hướng về nơi phát ra âm thanh

- Minnie nó làm sao thế, để mình đi xem – Minho nhanh chóng đứng dậy, anh đã sốt ruột lắm rồi, giờ lại còn xảy ra chuyện gì nữa thế không biết

Chạy một mạch vào phòng mình, vì quá chú tâm đến Minnie bé nhỏ, mà anh đã không để ý đến hai nụ cười gian xảo nở ra trên môi của hai con người trong bếp, đang cúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, bụm miệng cố không cười thành tiếng

- Minnie à, em…..

- Tha cho em đi Onew hyung, em dậy rồi mà, đừng cù em nữa.

- Dậy mau thằng nhóc – Onew hyung thôi không trêu nó nữa, mà trèo xuống khỏi giường

Minho mở cửa bước vào, sững sờ với cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Nó đang nằm trên giường, chỉ mặc độc một cái áo của anh, dài quá phần bắp đùi. Mấy cúc áo phía trên còn đang trong tình trạng để mở, hai bên vạt áo xộc xệch,lộ rõ ra phần cổ trắng ngần. Mái tóc rồi bù cùng khuôn mặt còn đang ngái ngủ làm nó trở nên quyến rũ đến vô cùng. Tuy nhiên, điều làm anh bất ngờ hơn cả, là cái cách Onew hyung đang ngồi trên người nó. Cặp chặt hai chân vào vòng eo thon nhỏ, trong khi hai bàn tay cứ không ngừng động chạm vào những chỗ nhạy cảm trên người nó, thằng bé buồn quá, không chịu được rồi oằn người lên, trông càng gợi tình hơn.

- Hai người đang làm cái trò gì vậy? Giỏi thật đấy, tôi mới đi có mấy ngày, mà em đã tìm được đối tượng khác cho mình rồi sao – Minho nói với bộ mặt đằng đằng sát khí

- Ủa, em vào từ lúc nào vậy Minho? Con heo kia ham ngủ quá cơ, làm thế nào mà hàng sáng em đánh thức được nó dậy thế – Leader của SHINee bước ra cửa, cố tình bơ đi sự tức giận trên khuôn mặt anh – Lần sau nhớ bảo hyung đấy, nhớ hôm em không có nhà, anh còn có cách mà gọi nó dậy nhẹ nhàng hơn – Vỗ vỗ vài cái lên vài rồi nhanh chóng chuồn thẳng

Khi chỉ còn lại 2 người

- Minho hyung, không phải như hyung nghĩ đâu

- Được lắm, Lee Taemin. Không phải như tôi nghĩ à, vậy em biết tôi đang nghĩ cái gì không?

- Em..


Giận

Chỉ một từ duy nhất hiện lên trong đầu anh lúc này. Vừa xong công việc, anh đã tức tốc chạy về bên nó, vậy mà cuối cùng, lại được nhìn thấy màn kịch hay này đây. Sao nó lại ăn mặc hớ hênh như thế trước mặt mọi người chứ, kể cả là Onew hyung đi chăng nữa. Chẳng lẽ nó lại không biết, những lúc như thế này, nó quyến rũ lắm sao. Và làm sao anh có thể nói ra được, sáng sáng, anh đâu phải làm gì để đánh thức nó dậy. Nó vẫn luôn nằm ngủ thật yên bình trong vòng tay anh, gối đầu lên cánh tay anh rắn chắc, cho dù anh có kêu than tê hay mỏi thế nào thì nó vẫn không chịu buông. Khi muốn nó dậy để kịp với kế hoạch buổi sáng sớm, anh chỉ cần buông lỏng thiên thần trong tay mình ra, rồi thổi thật nhẹ vào tai nó. Mất đi hơi ấm, lại cộng thêm việc nhột nhột ở tai – nơi mà nó cho là nhạy cảm nhất trên cơ thể mình, thì nó sẽ dậy ngay lập tức. Nó sẽ mở mặt, lấy tay dụi dụi và nhìn anh, mỉm cười thật đẹp. Anh cũng sẽ cười với nó, hôn thật nhẹ lên đôi môi của nó, thay cho lời chào buổi sáng tốt lành

Vậy đấy, Onew hyung bảo anh dạy lại cho hyung ấy, thì anh phải bảo làm sao. Chẳng lẽ lại tự thú nhận rằng, đấy là những điều chỉ riêng anh mới được làm, cơ thể nhỏ nhắn ấy chỉ mình anh được ôm lấy.

- Taemin – Minho cố nén cơn ghen đang chảy hừng hực trong mình để đến bên nó

Tóm chặt lấy hai cánh tay gầy gò của nó, bắt ép nó phải nhìn thẳng vào đôi mắt mình. Một đôi mắt đang hừng hực lửa ghen tuông, có thể nhìn thấy rõ cả những tia máu đỏ nổi bật bên trong. Ôm chặt lấy nó, ôm chặt đến mức nó không thể cựa quậy hay nhúc nhích được, nó phải lên khe khẽ

- Đau…đau…

- Minnie à… – Buông nó ra trong sự tức giận đến tột độ, nhưng anh cũng không nghĩ, mình lại có thể làm đau nó đến thế

- Hyung buông em ra đi, em còn phải đi đánh răng nữa. Mà hyung đi quay về chắc cũng mệt rồi, nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi. – Nó nói bằng chất giọng đều đều, rồi nhanh chân bước vào phòng tắm và đóng chặt cửa lại, khi anh vẫn chưa kịp có thêm phản ứng nào

Ngồi tần ngần trên chiếc giường vừa mất đi hơi ấm, có một chút cái cảm giác gọi là hụt hẫng xen lẫn ghen tị đang dâng lên trong lòng anh ngay lúc này. Nó vấn giận anh sao? Không lẽ nào lại như vậy. Đáng nhẽ người giận lúc này phải là anh mới phải chứ, sau khi nhìn thấy cái cảnh nó nằm dưới người con trai khác, với một bộ dạng không thể gợi tình hơn. Nhưng sao nó lại phản ứng như vậy?

Phía bên kia cánh cửa, nó cũng có tâm trạng khó hiểu chẳng kém gì anh. Nó thừa hiểu anh ghen, sống cùng với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ nó còn không biết anh sẽ thấy sao khi nhìn cảnh nó nằm trên giường với Onew hyung lúc nãy. Nhưng nó còn giận anh lắm, nó sẽ làm mặt lạnh cho coi, cứ để kệ cái tên mắt ếch ấy ghen tuông đi. Ai bảo làm nó buồn đến như vậy chứ, vì ai mà nó đã khóc đến sưng cả mắt vào chính đêm sinh nhật của mình

Vốc từng vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, nó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ra phòng ăn ngồi với mọi người. Anh cũng đã ra đấy rồi. Sau mấy ngày, cả 5 người mới lại ngồi ăn chung bàn buổi sáng như thế này. Appa và umma nó vẫn đang thì thầm to nhỏ về điều gì đó, Onew thì đang bận bịu với cái đùi gà mới chiên thơm nức mũi. Chỉ có anh là trầm tư hơn cả.

- Taemin à, lần sau mà em cứ ngủ như heo thế nữa, thì hyung sẽ không nhẹ tay nữa đâu – Onew nói, mồm vẫn nhồm nhoàm nhai nốt miếng gà cắn dở – Minho từ nay nó KHÔNG-CÓ-NHÀ thường xuyên, nên hyung sẽ phải là người đánh thức em dậy đấy – 3 từ “không có nhà” được Onew nhấn mạnh một cách cố tình

- Vâng, em biết rồi mà. Đừng cù em nữa – Nó phụng phịu, chu ra cái mỏ của mình

- Thì cùng lắm là mấy ngày ấy con sang phòng Onew hyung ngủ là được mà – Key thêm vào

- Đúng đấy, appa cũng nghĩ đó là ý kiến hay – Jonghyun cũng hùa vào phụ giúp với Key

- Vậy thì cứ quyết đinh thế đi – Onew kết thúc màn thảo luận của cả nhà

Ba con người cứ thao thao bất tuyệt về việc ăn ngủ của nó, trong khi không thèm để ý xem, nhân vật chính có đồng ý hay không, hoặc cảm thấy thế nào. Nó cứ đơ ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hôm nay cả ba người kì lạ lắm, như đang âm mưu bàn tính chuyện gì ấy. Ngay từ lúc Onew hyung vào gọi nó dậy, nó đã thấy lạ rồi, sáng hôm sinh nhật, hyung ấy cũng chỉ đứng ngoài và đập cửa thôi mà, sao hôm nay lại trèo vào tận nơi thế.

Minho cũng nhận ra được điều gì đó bất ổn trong lời nói và hành động của mấy vị hyung, nhưng chỉ không hiểu là tại sao. Mà lúc này thì anh cũng chẳng muốn nghĩ lung tung nữa, anh đang giận nó đến như vậy, thì con tâm trí đâu anh nghĩ đến 3 con người kia nữa.

- Sao cậu cứ quyết định thay thằng bé vậy? Sao không hỏi ai mà cứ tự mình đưa ra thế? – Anh tức giận lây sang cả Key, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn

- Tôi nói thế là sẽ như thế, cậu không có quyền phản bác – Key gằn giọng – Đợt này cậu đi suốt, không sang ngủ với Onew hyung, thì ai sẽ lo cho con trai tôi

- Được rồi mà umma, con sẽ suy nghĩ mà. – Nó cuối cùng cũng lên tiếng – Chúng ta nhanh lên thôi, sắp đến giờ duyệt sân khấu rồi

- Uhm, mọi người cũng ăn nhanh lên, còn nghỉ ngơi được một chút, chắc khoảng 1 tiếng nữa, ô tô sẽ đến đón chúng ta ra thẳng sân vận động luôn.

Bữa sáng lại tiếp tục diễn ra một cách lặng lẽ, như nó vốn có. 5 con người là 5 ý nghĩ trái ngược nhau đang diễn ra trong đầu. Vui vẻ có, hạnh phúc có, buồn bã và ghen tuông cũng có, thậm chí có cả những kế hoạch tính toán, tuy nhiên vẫn chỉ có 1 cái đầu đang không nghĩ gì cả

Không lâu sau bữa sáng, thì tiếng còi xe ô tô cũng vang lên, đón năm con người tới địa điểm biểu diễn. Jonghyun, Key và Onew vẫn thì thầm to nhỏ, rồi cười khúc khích với cái mưu mô ác quỷ mà mình bày ra, trong khi nó hồi hộp cho những màn trình diễn tối nay. Chỉ có riêng anh là trầm lắng hơn cả. Một phần vì mệt mỏi sau ba ngày làm việc liên tiếp, lại cộng thêm một chuyến đi dài vất vả, nhưng cũng một phần lớn hơn là vì thái độ của nó. Điều này làm anh lo lắng. Nó chẳng giống nó của thường ngày chút nào. Bình thường nếu nó có giận anh đi chăng nữa, thì nó sẽ tỏ thái độ giận dỗi thấy rõ, còn lần này, sao nó cứ lạnh tanh, như chưa từng có chuyện gì xảy đến. Anh sợ cái phản ứng này của nó, lạnh lùng, và coi anh như vô hình, ngay cả khi anh đang đứng trước mặt nó.

Xe bon bon trên tuyến đường dài, mới có buổi sáng mà đường ra sân vận động đã khá đông đúc rồi, họ phải cố gắng lắm mới có thể đi vào bên trong mà không có ai nhận ra.

Tối đến, ánh đèn từ những lightstick làm cả sân vận động ngập tràn trong màu xanh ngọc trai quen thuộc. Tất cả đều như bị nhấn chìm trong làn sóng màu xanh ấy. Một không gian bao phủ bởi những tiếng reo hò cổ vũ, bởi những ánh mắt đang chờ đợi trong niềm háo hức, và cả những tình cảm nồng ấm họ đang dành cho 5 con người đứng ở trên sân khấu kia

Cả năm người đứng cạnh nhau, quây lại thành một vòng tròn, năm cánh tay đặt vào làm một, hô vang quyết tâm chinh phục những trái tim con người đang ngồi bên dưới. Jonghyun, Key và Onew hyung đã tản ra, từ từ đi đến vị trí đứng của mình, để chuẩn bị bước lên sân khấu. Giờ chỉ còn lại anh và nó.

Minho không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó Đã 4 năm trôi qua, bàn tay ấy không còn run bần bật, đổ mồ hôi giống như lần đầu bước lên sân khấu của thằng nhóc 16 tuổi nữa, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác thân quen, cái cải giác mà anh muốn sống mãi bên trong. Nó đứng im cho anh cầm tay, không một phản ứng, nhưng cũng không hề cự tuyệt. Nó giận anh nhiều, nhưng nó cũng nhớ lắm bàn tay to và ấm của anh. Nó không nghĩ được gì nữa, chỉ mong muốn thời gian như ngừng lại, để nó với anh được ở bên nhau lâu hơn . Minho xoay người nó lại, rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt nó, đôi mắt trong veo, đôi mắt của người mà anh yêu tha thiết

- Minnie à, tha lỗi cho anh, có được không? Anh biết, sáng nay mình có hơi quá lời – Anh hỏi nó, bằng thứ giọng khẩn khoản nhất mình có

- Em….

- Cả hai đứa có nhanh lên không thì bảo, còn có 2 phút nữa thôi đấy. Giờ vẫn còn đứng đó mà anh anh với em em, làm cái gì thì về nhà làm tiếp

Giọng Key oang oang, làm cả hai đứa con giật mình, xấu hổ quay đi. Nó nhanh chóng đi về phía vị trí đứng, bỏ lại anh thất thần phía đằng sau lưng. Anh vẫn chưa có được câu trả lời của nó. Vậy nó đã tha thứ cho anh chưa?

Tiếng reo hò, la hét, cả tiếng vỗ tay như hòa chung vào với tiếng nhạc xập xình của những bài hát quen thuộc. Thời gian là thứ duy nhất trôi đi lúc này, còn tất cả, thì vẫn y nguyên như lúc ban đầu. Bên dưới, sự cổ vũ cuồng nhiệt chưa bao giờ chấm dứt, bên trên, những màn trình diễn đầy lửa nhiệt huyết đang tiếp tục một cách mạnh mẽ. Ngọn lửa của đam mê và khát khao vẫn bùng cháy trong huyết quản của cả 5 con người ấy, cháy như thể không bao giờ tắt.

Đến màn solo của nó và Jonghyun appa, đây là món quà nó muốn dành tặng cho những fan hâm mộ luôn ủng hộ nó bây lâu này. Nó mặc một bộ đồ màu đen, điểm thêm như chi tiết ánh lên sắc bạc tỏa sáng, mái tóc nâu và màu mắt xám khói như càng ăn nhập, tăng thêm sức cuốn hút của bộ quần áo, và đương nhiên của cả chính nó. Jonghyun appa hôm nay không mặc áo. Đây là điểm mới appa bảo appa mới nghĩ ra, anh sẽ ghi tên tất cả những fansite anh nhớ lên trên lưng mình, coi như một lời cảm ơn và ra biểu diễn cùng với nó. Chiếc quần jean màu trắng bó sát, càng tôn lên nét đẹp rắn rỏi của nửa thân người phía trên. Cơ thể cuồn cuộn những múi cơ bắp, cơ bụng sáu múi và nước da màu vàng đồng như tạc tượng nổi bật trên cạp quần màu đen. Hàng chữ sau lưng hiện rõ hơn khi những thớ cơ ấy gồng lên tạo nên một nét đẹp hoàn hảo. Jonghyun appa của nó hôm nay đẹp như một vị thần

Đứng trong cánh gà chuẩn bị, Key umma đang giúp Jonghyun hoàn thành nốt những bước chuẩn bị cuối cùng. Nhìn hai người trông thật đẹp đôi và hạnh phúc. Bất giác, nó nhớ đến anh. Đã không ít lần anh của nó khoe thân trên sấn khấu cùng với tiếng la ó không ngớt của fan hâm mộ bên dưới. Anh không có cánh tay to cuồn cuộn như appa, nhưng cánh tay anh hàng đêm vẫn vươn ra ôm lấy cơ thể nó, làm cái gối thật êm và vững chãi cho nó gác đầu lên ngủ một giấc thật ngon lành. Cơ bụng tuyệt đẹp mà nó từng được chạm vào, vòm ngực rắn chắc nó vẫn rúc đầu vào mỗi đêm, anh của nó đẹp và quyến rũ theo cách riêng mà chỉ mình nó biết.

Màn trình diễn bắt đầu với sụ xuất hiện nóng bỏng của Jonghyun appa, nhìn thấy thân người bán khỏa của appa nó, bên dưới không thể kiềm chế được những tiếng hét đầy phấn khích. Rồi nó cũng xuất hiện. Cả 2 hôm nay sẽ biểu diễn lại ca khúc Internet war từng lẫy lừng một thời của huyền thoại Seo Taiji.

Sau phần của nó sẽ là Key umma. Đứng đợi sau sân khấu cùng nụ cười có đôi phần gian xảo, cậu gọi

- Minho à, Onew hyung, có thấy yeobo của em quyến rũ không – Key nói, trong khi thân người vẫn lắc lư theo điệu nhạc

- Ừ, nhìn nó với Taemin biểu diễn thật–là-ăn-ý – Onew hyung cũng hùa theo, cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng

Minho vẫn đứng đó, im lặng và ngắm nhìn. Thiên thần của anh hôm nay trông khác quá. Màn trình diễn này anh đã xem cả 2 diễn tập đến cả chục lần, nhưng chưa lần nào anh lại thấy khó chịu như hôm nay. Bình thường chỉ đơn giản có vài động tác nhảy mạnh mẽ và phức tạp cùng với nhau, còn hầu như mỗi người đều đứng riêng về một phía mỗi bên sân khấu. Còn bây giờ, cả nó lẫn Jonghyun hyung đều đang đứng ở trung tâm, quay mặt về phía nhau và hát, cứ như thể đang hát tặng cho nhau vậy. Hơn nữa Jonghyun hyung lấy đâu ra cái ý tưởng không mặc áo để lên sân khấu đó chứ. Lại còn có những hành động thân mật như thế với nó là sao. Trong cơ thể anh lúc này, hàng nghìn mạch máu nhỏ ly ty như nhất loạt cùng hoạt động một lúc. Cảm giác thật nóng bức, khó chịu và có phần bứt rứt không yên. Anh cứ đứng đó nhìn nó, mà không hề biết rằng, bàn tay mình đã nắm chặt lại từ lúc nào. Ghen

Bỗng tiếng la hét tự nhiên trở nên to và mạnh bất thường hơn. Cả 3 nhìn lên, chỉ có hai con người phía sau không phản ứng gì, còn anh, dường như anh không tin vào cảnh trước mắt mình đang nhìn thấy nữa. Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy. Điều anh vừa thấy kia, có phải là sự thật không? Jonghyun hyung đang tiến lại gần phía nó, luồn tay túm vào tóc nó, rồi tiếp theo là một loạt những chuỗi hành động khiến anh cảm thấy càng ngày, cơn ghen của anh dường như càng bùng nổ rõ rệt hơn .Nắm tay thít chặt lại, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt cho tới khi rướm máu

Nó đang đứng đó, trên sân khấu, thể hiện màn trình diễn với tất cả lửa bên trong cơ thể mình. Thực chất màn tập luyện, nó sẽ đứng về phía bên phải sân khấu, còn Jonghyun appa thì phía bên trái, nhưng trước khi lên biểu diễn, nó nghe Key umma bảo rằng, đứng ra giữa phía trung tâm thì sẽ đẹp hơn, và tạo hiệu ứng tốt hơn. Nó không hiểu ý umma cho lắm, nhưng vốn là đứa ít khi nghĩ sâu xa, lại quá tin tưởng umma của mình, nên nó cứ làm theo mà không hề thắc mắc.

Đến tầm giữa của bài hát, khi Jonghyun appa của nó đi lại gần phía này hơn, nó vẫn cứ chuyên tâm, tập trung toàn bộ trí óc vào bải hát không để ý gì đến xung quanh. Jonghyun tiến lại gần sát, luồn một tay vào mái tóc của nó, nhưng không phải là vuốt thật nhẹ nhàng như cái cách Minho vẫn làm, mà tóm thật mạnh. Appa nó còn lại gần hơn nữa, cánh tay ghì chặt trên đầu ép cổ nó ngửa ra, rồi dùng môi mình tạo nên những hành động mơn trơn trên phần cổ và gương mặt nó. Bài hát vẫn cứ tiếp tục, nó thắc mắc không hiểu vì sao appa nó lại làm như vậy, nhưng âm nhạc và sân khâu không cho phép nó dừng lại. Nó vẫn nhắm mắt, nhưng rồi làm hành động vùng vẫy và ẩn appa nó ra. Cả hai lại nhìn nhau và tiếp tục hát, cho tới khi phần biểu diễn hoàn thành

Hàng loạt đèn flash nháy liên tục trước cảnh tượng nóng bỏng vừa xảy ra trên sân khấu. Nó cũng có phần ngơ ngác, nhưng không phải hồi trước, Key umma với nó cũng làm mấy trò đó trên sân khấu còn gì. Mà nó lúc đó còn đang mặc trên mình bộ đồ của con gái, với mái tóc vàng óng ả và chiếc váy không thể ngăn hơn, may mà còn có quần tất phía bên trọng. Lần này nó vẫn kín cổng cao tường từ trên xuống dưới, thì còn có gì mà nó phải băn khoăn đâu. Khẽ tỏ vẻ hài lòng với suy nghĩ của mình, nó mỉm cười cầm tay appa nó giơ lên cao, rồi cúi chào khán giả. Vui vẻ bước vào trong cánh gà với nụ cười trên môi khi nghĩ đến màn trình diễn thành công ngoài sức mong đợi. Nhưng nó có biết đâu, ở bên trong này đây, có một người không nghĩ như vậy

Anh đứng chết lặng ở đó, nhìn thấy nó mỉm cười, mà như hàng ngàn mũi dao đang đâm thẳng vào tim. Nó có hiểu cảm giác của anh lúc này không, sao nó vẫn có thể làm anh đau đến thế. Nhìn người con trai mình yêu thương bằng tất cả trái tim đang tươi cười với người khác, thể hiện cả sự thân mật ngay trên sân khấu trước hàng triệu con mắt fan hâm mộ, thực sự anh thật đau lắm. Cái cảm giác ghen tuông lúc này đang lấp đầy tâm trí anh, không còn nghĩ thêm được gì nữa rồi.

Suốt cả buổi concert hôm nay, Minho không khác gì người không còn sự sống. Anh vẫn hát, vẫn nhảy, vẫn nói chuyện và vẫy tay chào khán giả, nhưng trong tâm trí anh lúc này, chỉ còn lại hình ảnh của nó. Cũng may là chỉ còn có vài bài hát cuối, vậy nên tất cả vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến tận phút cuối cùng.

Buổi concert đầu tiên kết thúc tố đẹp trong tiếng reo hò của hàng ngàn người ngồi phía bên dưới. Ngay cả khi ánh đèn sân khấu đã tắt, thì những cây lightstick màu xanh ngọc trai vẫn bật sáng, vẫy thật đều theo nhịp hô vang 2 chữ SHINee. Màu xanh vẫn bao trùm lấy cả không gian, sáng rực trên nền đen huyền ảo. Đẹp đẽ đến nao người

Cả năm lại lên xe trở về kí túc xá. Jonghyun, Key và Onew ngồi phía đằng sau, còn nó và anh ngồi song song ở hàng ghế trước. Nó có vẻ vui hơn nhiều so với 2 ngày trước. Mệt thì mệt thật, nhưng cứ mỗi khi được đứng trên sân khấu với những bài nhảy quấn hút, thì nó như quên hết cả buồn phiền chất chứa trong người. Đêm nay, khi về đến nơi, nó sẽ nói với anh mọi điều nó nghĩ.

Khẽ đưa mắt nhìn sang người con trai đang ngồi ở phía đối diện. Đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mày đen và rậm đang nhíu lại vào với nhau, toàn bộ khuôn mặt đều toát lên vẻ uể oải và khó chịu. Khẽ nhấc tay, chạm vào tóc anh. Minho mở mắt, nhưng lại nhìn nó bằng ánh mắt vô cảm nhất từ trước đến giờ. Anh không gạt tay nó ra, nhưng lại bất ngờ quay đầu về hướng khác. Cánh tay nó cũng từ đó mà hạ xuống theo. Anh đang tránh mặt nó

Nếu hai người ở trên đang ở trong tâm trạng khó chịu và buồn bực bao nhiêu, thì ba con người ở bên dưới lại hí hứng và khoái trá bây nhiêu. Vậy là cái kế hoạch của Key đã thành công đến hơn một nửa, chỉ còn chờ vào sự phản ứng của đôi trẻ nữa thôi. Nhưng cũng cần cho thêm chút gia vị cho đậm đà chứ

- Hôm nay con biểu diễn hay lắm Taeminnie. Nhất là-màn-hát-đôi-với-Jonghyun-hyung! – Key bắt đầu lên tiếng cho một màn trình diễn thú vị phía sau sân khấu

Bất chợt nhắc đến màn biểu diễn, nó thấy hơi ngại và xấu hổ, khi Jonghyun appa lần đầu tiên làm như vậy. Appa và umma nó, đúng là một đôi trời sinh ra để dành cho nhau. Ở concert lần trước thì umma nó bắt hát My first kiss, cũng có màn thân mật y như lần này. Nó mỉm cười vui vẻ nhận lấy lời khen mà đâu biết rằng, đang có một ánh mắt nhìn nó với nỗi đau đớn đến tột cùng

Anh không hề ngủ, nói đúng hơn là không thể ngủ được. Mệt mỏi của bao ngày qua cộng dồn lại tất cả lúc này đây, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Nỗi ghen tuông như đang chiếm trọn, làm chủ con người anh, Minho không còn là bản thân mình nữa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, là hình ảnh của nó lại hiện ra. Hình ảnh một Taemin bé nhỏ nằm quyến rũ trên giường với bộ quần áo xộc xệch sáng nay, hình ảnh một Taemin sexy trên sân khấu với Jonghyun hyung. Mở mắt ra nhìn, lại là hình ảnh nó tươi cười dễ thường, nhưng mà với một người khác. Chỉ nghĩ đến đây thôi, là đã quá đủ cho anh rồi, sức chịu đựng của con người chỉ có giới hạn, mà anh cũng là con người đấy. Nghe thấy câu nói ấy của Key, anh lại càng cảm thấy khó chịu hơn, cái gì mà hay ho chứ, lại còn nhấn mạnh mấy chữ đằng sau nữa. Cậu không thấy ghen sao, Key? Khi tận mắt cậu cũng chứng kiến cảnh tượng ấy.

- Vâng, nhưng tại sao umma lại bảo con diễn ở giữa sân khấu chứ không phải ở hai bên như đã tập – Nó ngây thơ hỏi lại

- Thế con không thấy làm vậy tạo được hiệu ứng cao hơn hẳn sao – Cậu nói với điệu cười ma mãnh quen thuộc – Khán giả vỗ tay rất nhiều đó

Nó cười tươi trước câu nói của umma mình, còn anh thì lại càng nhíu hai chân mày vào nhau rõ hơn. Tức giận

- Em thấy điều đó thích thú lắm sao Taemin? – Anh quay ra hỏi nó, có chút mỉa mai pha lẫn sự đớn đau trong giọng nói

- Hyung nói thể nghĩa là sao?

- Em lại còn hỏi tôi vì sao nữa ư? – Nhếch mép cho một nụ cười méo xệch – Em thật là làm tôi không ngờ đấy. Tôi nghĩ rằng, mình đã hiểu nhầm em, nhưng hình như không phải vậy

- Rút cục hyung đang ám chỉ điều gì – Lần này thì nó cũng không thể chịu đựng hơn được nữa mà quát lên. Sao anh có thể nói nó như vậy chứ

- Điều gì ư? Em không biết thật hay giả vờ không biết? – Anh lớn tiếng hét vào mặt nó – Tại sao em lại làm như thế? Em thận mật với cái người em vẫn gọi là appa ngay ở trên sân khấu, rồi cả cái màn nóng bỏng nữa. – Nhìn trừng trừng với đôi mắt mở to hết sức, anh tiếp tục – Em giải thích đi. Tại sao lại như vậy? Em muốn trêu tức tôi phải không? Em muốn biến tôi thành trò cười cho mọi người em mới vừa lòng hả?

- Em không có

- Vậy em giải thích đi – Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tội nghiệp của nó

- Em… – Nó không biết nói gì hơn lúc này. Nó đã cảm thấy anh hình như có vẻ không vui từ trước, nhưng đến mức vậy, thì đúng là đã có vấn đề rất nghiêm trọng rồi

- Tất nhiên là phải nóng bỏng rồi – Lại là Key – Con không biết sao, nhìn từ phía sau sân khấu, con và Jonghyun hyung trông như đã hôn nhau đấy

- Trông như….

- …Hôn nhau

Hai lời nói cùng vang lên một lúc và hai ánh mắt cũng lập tức nhìn về phía nhau. Ngỡ ngàng. Vậy chuyện này? Không lẽ anh nhìn thấy nó trên sân khấu, nghĩ rằng nó và appa nó đã hôn nhau nên mới ghen? Không, rõ ràng là nó không hề hôn Jonghyun appa, nó chưa từng hôn người con trai nào khác, ngoài anh ra. Tại sao lại có thể suy nghĩ hồ đồ đến vậy cơ chứ. Tại sao anh không tin nó….?

Có nghĩa là giữa hai người ấy không hề có nụ hôn nào? Vậy tại sao tiếng fan hâm mộ lại hét lên to đến thế? Chẳng lẽ không chỉ có anh là người duy nhất nhìn nhầm?

- Cậu ghen tuông nhiều hơn tôi tưởng đấy, Minho. – Key lại giở chất giọng có phần gian tà và sặc mùi nguy hiểm của mình – Cậu nghĩ nếu mọi chuyện đúng như thế thật, thì tôi vẫn ngồi đây và để yên cho hai người đó sao

- Cậu….ba người….

Không khí im lặng đến ngột ngạt đang bao trùm lên khắc không gian chật hẹp phía bên trong chiếc xe. Anh và nó không nói thêm gì nữa, chỉ thất thần ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mỗi người quay mặt về một bên, hai ánh mắt không hề giao nhau đến một lần. Đường về kí túc xá hôm nay sao mà xa đến thế. Cũng do hôm nay đông đúc hơn hẳn mọi ngày, fan hâm mộ của họ cũng đang từ sân vận động ùa ra khắp các nẻo đường để trở về nhà sau một buổi tối tràn ngập tiếng hét hòa lẫn với sự tuyệt vời. Nhưng có lẽ nguyên nhân chính ở đây, không cần nói ra mà ai ai cũng biết, đó là sự khó chịu đang len lỏi dần dần vào trong từng thớ thịt của hai con người đang ngồi trên xe.

Ba người còn lại thì đang trong tâm trạng hoàn toàn khác hẳn, đã thành công mĩ mãn. Nhiệm vụ của cả ba đã xong, đêm nay chỉ còn chờ được xem trò vui nữa là đủ. Nghĩ đến viễn cảnh mơ mộng đó, những cái đầu gian xảo không thể nào giấu nổi nụ cười. Cố nén nhịn một cách hết sức có thể, khuôn mặt Onew, Jonghyun và Key đang đỏ rực lên vì thiếu không khí trầm trọng, nhưng trong tình cảnh hai nhân vật chính trầm tư như vậy, họ cũng không nỡ cười thành tiếng.

Về đến nơi, không nói không rằng, anh vứt bỏ tất cả đồ đạc trên sô pha phòng khác rồi đi thẳng vào phòng riêng. Bước theo anh vào phòng, nhưng khi nó vào đến nơi, thì anh đã ở tận trong phòng tắm, và khép chặt cửa lại. Nó khó chịu, nhưng cũng không làm gì cả, bởi mặc nhiên nó nghĩ, mình không có lỗi gì hết. Tất cả là tại anh, tại anh bỏ mặc nó trong ngày quan trọng ấy, anh hiểu nhầm màn trình diễn của nó trên sân khấu. Chả lẽ nó phải thanh minh rằng, nó không hề biết gì về việc này cho tới khi sự việc đó diễn ra? Là anh không tin nó, nói đúng hơn, không tin vào con người nó, vào tình cảm mà nó dành cho anh. Mệt mỏi đặt người lên chiếc giường của cả hai, nó không ngăn nổi mình rơi nước mắt.

Phía bên trong, anh cũng chẳng hơn gì nó. Tình cảnh bây giờ hơi giống sáng nay thì phải, chỉ khác là anh đã thay nó đứng vào phía bên trong cánh cửa, và dựa lưng lên đó. Anh không còn giận nó nữa rồi, một chút cũng không. Nhìn cái biểu hiện của mấy con người kia, thì chắc đến 90 % đây là trò họ bày ra, và nó chỉ là nạn nhân. Nhưng anh vẫn tránh mặt nó, đơn giản, vì anh không biết phải đối diện với nó như thế nào. Phải nói gì với nó đây, phải làm điều gì lúc này, anh thật sự không biết. Là anh không tin nó, là anh không hiểu nó. Yêu và sống với nhau gần ấy năm, anh cũng có không ít những vấn đề liên quan đến mấu cô chân dài ở các nhóm khác, còn nó vẫn chỉ luôn một lòng một dạ với anh. Vậy mà giờ đây, chỉ vì một màn trình diễn, anh lại nói với nó như nói với một kẻ không ra gì. Phải trách ai đây? Trách ba con người kia thừa hơi rỗi việc, bày ra cái bẫy quái quỷ này rồi để anh tự mình chui đầu vào giọ à? Không, có lẽ anh phải nói lời cảm ơn họ mới đúng, nhờ cái trò đùa ấy, mà anh đã nhận ra, anh yêu nó nhiều đến mức nào. Nó quan trọng với anh, hơn tất thẩy mọi thứ của cuộc đời này, và anh đã thấm thía được nỗi sợ hãi nếu một ngày kia anh sẽ mất nó. Nếu trách, thì phải tự trách chính bản thân mình

Thả mình vào trong bồn nước đầy, Minho lặn ngập xuống, cho tới khi làn nước phủ trọn lấy thân mình, anh muốn mình phải thật tỉnh táo, và cũng muốn có thêm chút gì đó cái gọi là dũng khí, để có thể đối mặt với nó, nói với nó lời xin lỗi từ tận đáy trái tim mình

Quấn độc chiếc khăn tăm quanh vòng eo, anh bước ra phía ngoài, nơi có Taemin đang ngồi. Nó ngồi sát mép giường, lưng dựa vào bức tường gạch phía sau, hai chân thu lại. Cánh tay gầy gò của nó đang tự ôm trọn lấy thân mình, còn khuôn mặt thì được giấu kĩ sau hai đầu gối. Nhìn nó lúc này sao mà bé nhỏ và cô đơn đến thế. Nó cứ im lặng, nhưng anh biết, nó đang khóc. Thân người vẫn đang run lên từng đợt, thi thoảng lại là tiếng kẽ nấc nhẹ.

Mon men lại gần, anh choàng tay, ôm lấy thiên thần bé nhỏ của mình vào lòng, gục đầu lên mái tóc vẫn thoảng hương vanilla dịu ngọt. Siết chặt vòng tay, anh cứ ngồi ôm lấy nó, ôm thật chặt, như thể sợ rằng, chỉ cần anh buông tay ra thôi, thì thiên thân ấy sẽ biến mất, sẽ rời xa anh trở về bên Chúa.

- Minnie à, anh xin lỗi…anh xin lỗi – Minho thì thầm bên tai nó

Nó không nói gì, cũng không thèm đáp trả lại. Nó khóc, khóc to hơn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Cứ rúc đầu vào khuôn ngực trần vạm vỡ, nước mắt nó tiếp tục chảy ra từ hai khóe mi, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Chính nó cũng không hiểu nổi, lúc này nó đang nghĩ gì trong đầu nữa. Nó không giận anh, cũng chẳng giận chính bản thân mình. Dường như, có một nỗi buồn đang len lỏi trong cơ thể nó, vậy nên tất cả những gì nó làm được, chỉ là khóc.

- Đừng khóc nữa, Minnie, anh biết anh sai rồi. Là anh không đúng, là anh không nên bỏ mặc em, là anh không tin em. Cứ trách anh đi, cứ đánh anh đi cũng được, nhưng xin em đấy, đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Nhìn thấy em khóc thế này, anh đau lòng lắm

- Hức…hức… – Tiếng nó nấc lên trong cổ họng, nó không biết phải nói gì với anh

- Minnie à, nhìn anh đi – Minho nới lỏng vòng tay, nâng cằm nó lên, và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đầy nước

- Không phải lỗi của hyung – Nó lắc lắc cái đầu của mình – Hyung không có lỗi gì cả, em không trách hyung đâu, đấy là công việc mà, làm sao hyung có thể tự quyết định được chứ

- Anh xin lỗi – Anh xoa nhẹ tấm lưng của nó, cố làm nó dịu đi cơn nấc trong người – Còn cả sự việc tối ngày hôm nay nữa, đáng ra anh phải tin em, là anh tự chui đầu vào cái bẫy của mấy con người ngoài kia

- Bẫy? – Nó ngẩng lên nhìn anh, tròn xoe đôi mắt hỏi lại

- Màn biểu diễn của em và Jonghyun hyung, tất cả là do một tay Key sắp xếp.

- Nhưng tại sao umma lại làm như vậy chứ?

- Anh không biết! Có lẽ họ thấy em buồn, họ trách anh đã làm em thành ra như vậy, nên mới bày ra trò đó

- Minho hyung à, hyung tin em phải không? Hyung tin em chỉ yêu mình hyung thôi, phải vậy không? Em thực sự không biết Jonghyun appa và Key umma lại làm như vậy. Em…em….

Chưa để cho nó nói dứt lời, anh đã nhoài người lên, chiếm trọn đôi môi nó. Anh tin nó rồi mà, anh tin vào tình yêu của anh và nó. Một nụ hồn chất chưa bao nổi niềm của mấy đêm ngày xa cách. Nụ hôn ấy đang thay anh bày tỏ trái tim mình. Anh hôn lên đôi môi nó, tận hưởng cảm giác thân quen và ấm áp, có cả đôi chút ngọt ngào của nhớ nhung, và cả vị mặn chát của nước mắt nơi đầu lưỡi. Buông nhau ra trong sự gấp gáp của hơi thở sắp cạn kiệt, nhìn vào mắt nó, anh thấy được chính con người thật của mình bên trong. Chỉ ở nơi nó, anh mới thấy hạnh phúc tràn ngập và bình yên đến thế

- Minho hyung…

- Minnie à, anh yêu em

- Em cũng yêu hyung, suốt đời này, em chỉ yêu một mình hyung thôi

- Có lẽ hyung phải cảm ơn ba người bọn họ, vì đã nghĩ ra cái trò quỷ quái này – Anh cười, rồi lại kéo nó sát vào người mình.

- Tại sao vậy

- Vì anh đã nhận ra, anh rất sợ mất em, Minnie à.

Nghe câu nó của anh, bất giác nó đỏ mặt. Nó cứ cho rằng, chỉ có mỗi mình nó thấy anh quan trọng, mỗi mình nó sợ tuột mất anh, mỗi mình nó yêu anh bằng cả trái tim mình. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn thấy một cảm giác hạnh phúc, tràn ngập trong từng đường gân, thớ thịt. Khẽ mỉm cười, nó dựa đầu vào ngực anh, vòng tay ra sau ôm lấy tấm lưng vững chãi, siết chặt bù đắp cho những ngày nhung nhớ. Cảm giác được chạm vào làn da rắn rỏi màu sô cô la, cảm giác được ôm trọn thật bình yên trong vong tay của anh, nó nhớ, và chỉ muốn riêng mình nó có

- Hyung có quà sinh nhật gì cho em không? – Nó ngẩng lên, hỏi anh với đôi chút hờn dỗi

- Không phải anh đã tặng cả con người mình cho em rồi sao – Anh trả lời, rồi nhìn nó với ánh mắt tha thiết, nhưng không kém phần gian tà

- Minho hyung

Giật mình ngồi thẳng dậy, giờ nó mới để ý, trên người anh bây giờ chỉ có độc một chiếc khăn tắm quấn quanh vùng eo, còn lại cơ ngực trần vạm vỡ kia đang hoàn toàn phơi bày ra trước mặt nó. Khẽ đỏ mặt trước một ý nghĩ không lấy gì làm tốt đẹp đang hiện lên trong đầu nó lúc này

- Minnie à……….

- Em còn chưa đi tắm – Vội vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt cứng lấy cơ thể, nó chạy một mạch vào nhá tắm rồi sập cửa lại

- Đằng nào thì đêm nay em cũng không thoát được đâu – Anh nói vọng từ phía bên ngoài với sự khoái trá pha trong giọng nói

Phía bên ngoài phòng ngủ của đôi tình nhân, ba cái đầu đang áp tai vào cửa, lắng nghe từng hành vi cử chỉ của hai người bên trong. Thở phào nhẽ nhõm trước kết quả tốt đẹp của kế hoạch mình bày ra, Jonghyun, Key và Onew đều mỉm cười mãn nguyện

- Thế là xong rồi nhé – Onew hyung vươn vai mệt mỏi, rồi quay lưng về hướng phòng mình – Hyung đi ngủ đấy

- Yeobo à, anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi, yeobo phải thưởng gì cho anh chứ – Jonghyun vừa nói, vừa choàng tay lên người cậu

- Được rồi mà – Cậu cũng mỉm cười thật tươi

- Hai đứa có làm gì thì về phòng mà làm với nhau, đây là phòng khách đấy – Tiếng Onew hyung vọng lại, làm cả 2 bất giác đỏ mặt, mỉm cười nhìn nhau

- Nào thì về phòng



Thế đấy, một ngày nữa lại trôi qua. Trong cái kí túc xá ấy, năm con người, năm ý nghĩ khác nhau đang hiện lên trong đầu, nhưng trên môi ai cũng đang nở một nụ cười hạnh phúc. Ngày mai sẽ đến, mang theo những niềm vui mới, ước mơ mới và cả thành công mới

p.s Nếu cái fic của Au k bị rơi vào quên lãng chỉ sau 1 ngày :D thì sẽ có ếch cha mmt ngày 22 của 2 cháu chẻ :))

 xtra

Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi những đám mây đen vần vũ tan biến, thì cầu vồng sẽ lại hiện ra. Một đêm đã trôi qua như thế.

Từ từ khẽ hé mở đôi mắt để quen dần với cái nắng của mặt trời đã lên cao. Minho trở mình, cánh tay đang mỏi nhừ. Nhưng vẫn nằm im, chỉ mỉm cười khi nhìn xuống bên dưới, thiên thần bé nhỏ đang say ngủ trong vòng tay mình. Khuôn mặt ấy mới yên bình làm sao. Đưa tay gạt mấy sợi tóc đang vương trên trán nó, nhường chỗ cho những sợi nắng vàng chói chang đọng lại. Ánh nắng của ngày hè nóng nực đang chiếu rọi, làm cho khuôn mặt nó – người anh yêu thương bằng cả trái tim – hiện lên thật đẹp trong đôi tròng mắt sâu thẫm màu sô cô la

- Minnie à, dậy thôi, mặt trời lên cao lắm rồi kìa – Nhẹ nhàng buông lỏng vòng tay, anh biết, nó mất đi hơi ấm quen thuộc sẽ tự khắc tỉnh dậy

- Minho hyung, còn sớm mà – Chân mày nó nhíu lại, khuôn mặt ngái ngủ và cau có của nó lúc sáng sớm, mới đáng yêu làm sao. Rúc người sâu hơn vào khuôn ngực trần vạm vỡ, nó kéo chăn cao đến tận cổ để chống lại cái lạnh dưới 20 độ đang phả ra từ điều hòa – Cho em ngủ thêm một chút nữa thôi.

- Được rồi, chỉ sáng nay thôi đấy. Không Key sẽ lại cằn nhằn vì anh chiều em quá – Anh vươn tay ôm lấy nó, cánh tay đang làm cái gối êm ái cho nó cũng gập lại, quận tròn lấy thân người bé nhỏ

Dịu đầu vào mái tóc nó, cố hít là hương thơm thoang thoảng mùi vallina quen thuộc. Anh ôm lấy nó chặt hơn, đè cả thân người mình lên nó. Khẽ rên oai oái vì sực nặng đè lên cơ thể, nó lấy tay đánh vào lưng con rùa ngốc nghếch một cái rõ….yêu. Nhưng rồi cũng tiện tay mà ôm luôn tấm lưng vững chãi. Cả hai cứ thế quấn lấy nhau, như thể đang tự bù đắp cho bản thân sau những ngày xa cách.

Ấm áp quá, cảm giác của nó lúc này. Cả thân người đang được bao bọc bởi hơi ấm thân quen, nhớ biết bao, giờ nó chỉ cần có thế. Quá đủ cho cái gọi là hạnh phúc. Nghĩ đến đây, nó không thể ngăn nổi đôi môi mình hé nở thành một nụ cười. Khuôn mặt rạng rỡ của nó lúc này làm ai nhìn thấy cũng muốn mỉm cười theo. Anh cũng vậy. Ngắm nhìn nó chưa bao giờ anh thấy chán, nhất là những khi nó nở nụ cười của hạnh phúc. Vì cả anh và nó đều biết, chỉ có một ai đó mới có thể làm cho nó nở những nụ cười đẹp và rạng ngời đến thế.

Cúi xuống thấp hơn ngang tầm với khuôn mặt nó, anh đặt trán mình lên trên trán nó, để cho hai cái mũi cọ cọ vào nhau. Nó chun mũi lại vì nhột nhột, rồi nhìn anh như thể muốn lườm một trận. Cười lớn hơn, Minho véo nhẹ lên cái chop mũi kia của nó, rồi lại hôn lên đó. Dừng lại cho hai đôi mắt nhìn nhau thật lâu, lưu giữ những hình ảnh của người kia đã in đậm trong trái tim. Cúi thấp hơn một chút nữa, anh đặt lên môi nó một nụ hôn. Thay cho lời chào buổi sáng, thay cho lời tỏ tình anh yêu nó, thay cho lời hứa sẽ yêu nó trọn đời. Không còn vị đắng cay của nỗi đau, vì mặn chát của nước mắt, giờ sẽ chỉ còn sự ngọt ngào của hạnh phúc.

- Ư..ư…. – Ôm chặt lấy người đang nằm trên mình, nó đang tự bù đắp cho mình những ngày vừa qua, những ngày không có anh ở bên.

Hai con người cứ thế quấn vào nhau, chìm đắm trong thế giớ riêng tư không cần thêm điều gì nữa. Lúc này chỉ còn anh và nó, còn tình yêu nó dành cho anh, còn nụ hôn nó chỉ trao cho riêng mình anh. Buông nó ra trong sự gấp gáp của hơi thở, anh nhìn nó với nụ cười của hạnh phúc.

Tiếng đập cửa rầm rầm phía bên ngoài làm cả hai thức tỉnh. Chắc là Key, cậu muốn gọi cả nhà ra…ăn trưa luôn đây mà.

- Minho, Taemin, dậy mau!

Chất giọng khẩn trương giục giã của Key khiến nó và anh nhanh chóng thay đồ và ra ngoài phòng khách. Hình như có chuyện gì đó xảy ra. Khi anh nắm tay nó bước đến, thì ba người đã ngồi chờ sẵn ở đó, mặt cắm vào màn hình laptop đang bật những đoạn fancam của đêm concert hôm trước.

- Mọi người đã xem fancam rồi sao? Mà có chuyện gì umma gọi con thất thanh vậy – Nó hỏi trong khi bước tới, ngồi bên cạnh cậu

- Taemin à, màn biểu diễn của con hôm qua, giờ có chuyện rồi

- Sao?

- Cái gì?

Cả nó và anh đều khá sững sờ trước câu nói của cậu. Màn song ca của nó và Jonghyun appa, lại có chuyện gì được cơ chứ.

- Taemin, con có nhớ chuyện umma nói lúc trên đường về không – Chờ đợi cái gật đầu của nó, Key tiếp tục – Lúc đó Minho đã tưởng con đang hôn Jonghyun hyung trên sân khấu, fan hâm mộ chắc cũng có vài người thấy điều đó, nhưng umma không ngờ, lại còn có cả ảnh chụp đến thế này

Nó nhìn vào màn hình đang bật, hai mắt trợn tròn lên, thở gấp gáp khi thấy bức ảnh. Đúng là ở góc độ này, nếu người bình thường nhìn vào, sẽ tưởng hai người đang hôn nhau thật. Khuôn mặt nó đang đắm chìm trong lời bải hát, nhắm mắt và hơi ngửa cổ ra. Còn Jonghyun appa đang áp sát khuôn mặt mình vào với nó. Điều quan trọng, hai đôi môi đang chạm nhau. Nó khẽ đánh mắt sang phía anh bên cạnh, Minho cũng đang không rời mắt được khỏi bức hình người yêu mình trong máy tính. Tuy không nói gì, nhưng ít nhiều nó vẫn thấy được sự bất ngờ và chút thoáng buồn hiện ra trên khuôn mặt anh lúc này. Đây chính xác là những gì đêm qua anh đã thấy, và không muốn tin

- Minho hyung, em không có làm thế. Hyung tin em rồi mà, phải không? – Nó lên tiếng trước, nhìn vào anh bằng đôi mắt ậng nước, chỉ trực trào ra. Nó không muốn nhìn thấy tia đau đớn đang hiện lên trong đôi mắt màu nâu đẹp tuyệt ấy

- Minnie, được rồi mà, anh không hiểu nhầm, anh tin em mà – Đưa tay ra ôm lấy nó vào lòng, anh ngả đầu lên mái tóc mềm mại của nó, vỗ vỗ vào lưng nó an ủi. Rồi quay sang nhìn Key – Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?

- Cũng không có gì đáng lo ngại, vì đây chỉ là do góc chụp. Ban đầu mọi người cũng khá hoang mang và bất ngờ, nhưng nghe Jonghyun hyung bảo, mọi chuyện đã êm xuôi rồi. Phải không yeobo?

- Uhm, hyung đã thấy có thêm vài tấm ở góc độ khác được post lên, cũng có rất nhiều fan nói rằng họ nhìn thấy chúng ta không làm gì rồi. Nhưng chuyện hyung với Key muốn nói với tụi em, là chuyện khác.

- Vẫn còn chuyện khác nữa sao? – Nó ngẩng đầu, ngồi bật thẳng dậy. Thế này vẫn chưa đủ rắc rối à?

- Uhm, đó là về màn biểu diễn, chứ không phải bức ảnh – Key giải thích

- Thế là làm sao, umma?

- Vốn umma chỉ định nhờ Jonghyun hyung có 1 đêm ngày hôm qua, như con với Minho đã biết đấy. Nhưng bây giờ, bên SM đưa ra yêu cầu, từ giờ cho đến hết tour concert, tất cả các buổi con và Jonghyun hyung đều phải diễn như vậy. Chứ không được quay về kế hoạch cũ như ban đầu nữa.

- Sao ạ? – Lần này đôi mắt nó còn mở to ra hơn, Minho cũng không kém phần ngạc nhiên.

- Còn sao với trăng gì nữa, umma cũng đang đau hết cả đầu đây. Chắc chúng ta chỉ còn nước nghe theo lời SM thôi. Yeobo cố đừng tạo scandal như đêm qua là được. Em không chịu nổi đâu. Nó là con của mình đấy!

- Vậy ai là người bày ra trò này? – Minho bỗng quát lớn tiếng hơn. Chết tiệt. Cứ tưởng đã êm xuôi, giờ lại nhìn thấy mấy cảnh vậy trên sân khấu, chắc anh không chịu nổi mà đè nó ra hôn ngay trên đó mất. Thà công khai luôn, chịu trận từ mọi phía một thể, còn hơn là cứ để tình trạng này xảy ra. – Giờ cậu còn nói được nữa à?

- Tôi bày ra là vì tôi chắc, đồ con rùa! – Key cũng không kém phần – Nếu không vì cậu bỏ rơi con tôi, làm nó buồn, thì tôi với Onew hyung và yeobo có phải đau đầu nghĩ ra mấy trò này không?

- Yeobo à, bình tĩnh đi – Jonghyun với tay ôm lấy cậu, ngăn không cho trận lôi đình xảy ra không kí túc xá. Nếu không, dám lắm cậu làm thịt cả con rùa

- Bình tĩnh cái con khỉ. Yeobo nhìn xem, em làm vì chúng nó mà giờ nó cãi em kia kìa – Nuốt cơn giận vào trong, cậu lườm sang Minho với anh mắt tóe lửa

- Umma à, Minho hyung, hai người đừng cãi nhau nữa – Giờ lúc này, chắc chỉ còn lời nói của nó là có trọng lực. Làm cho hai con người sắp lao vào nhau kia dịu lại.

- Phóng lao rồi thì phải đâm theo lao thôi, không còn cách nào khác nữa – Từ nãy đến giờ, Onew hyung chỉ ngồi im nhìn mấy đứa em cãi cọ mà không lên tiếng. Nhưng một câu nói của anh làm tất cả phải im bặt. Đúng là tình hình bây giờ chỉ còn được có thế

Vẫn là ánh đèn sân khấu rực rỡ, vẫn là màu xanh tràn ngập khắp không gian, vẫn là những tiếng reo hò lấp đầy tất cả. Lại một đêm concert nữa diễn ra. 5 người bước ra cánh gà, chuẩn bị lên sân khấu với 5 tâm trạng khác biệt, nhưng ai cũng phấn khích, xen lẫn đôi chút lo lắng, và cả ngọn lửa của hờn ghen. Nó và anh đang nắm tay nhau, đợi chờ giây phút bước lên sân trên. Còn khoảng 10 phút nữa

- Minho hyung – Nó khẽ gọi, thì thầm vào tai anh mấy chữ – Em yêu anh – Rồi mỉm cười hạnh phúc, trước khi buông tay để trở về vị trí đứng.

Không kịp nói tiếng nào, chỉ nhìn dáng nó bước đi, rồi quay người lại vẫy vẫy tay chào, anh cũng không ngăn nổi khóe môi mình cong lên thành một nụ cười. Nó vẫn vậy, trẻ con và đáng yêu như ngày nào. Anh yêu nó vì thế, và vì chính nó. Anh tin vào tình yêu nó dành cho anh, dù trên sân khấu kia, có xảy ra chuyện gì, thì anh vẫn biết, trái tim nó mãi chỉ dành cho một người nắm giữ…

Suốt từ đầu đến cuối, tiếng reo hò, cổ vũ, hét to tên gọi SHINee vẫn không ngừng vang lên. Tất cả đều diễn ra một cách tốt đẹp và thuận lợi. Màn solo nóng bỏng được mong chờ của nó hôm này có phần dịu hơn rất nhiều so với hôm qua. Chắc cả hai giờ chỉ làm vì bài hát, chứ không còn cái gọi là mục tiêu cao cả Key đã đề ra. Đứng ở phía bên trong, cả ba đang thở phào nhẹ nhõm. Trên sân khấu, Taemin và Jonghyun đã làm quá tốt so với sự mong đợi. Key và Minho nhìn nhau mỉm cười. Còn Onew hyung đang cười rất rạng rỡ

Phần trình chiếu VCR của Tie a yellow ribbon around the old Oak tree đang được phát trên màn hình lớn. Tranh thủ mấy phút ngắn ngủi, mọi người sẽ thay đồ cho màn trình diễn tiếp theo. Đều là những bộ trang phục hơi khó gọi tên, nhưng đáng yêu và thoải mái. Đeo túi đựng toàn tiền in hình của mình bên trong lên vai, chốc số tiền này sẽ được cả 5 ném xuống bên dưới, nó khẽ kéo anh về một góc phòng.

- Minho hyung, em đã làm rất tốt phải không? – Nó nhìn anh bằng ánh mắt to tròn quen thuộc. Phải, nó đã làm rất tốt

- Minnie của hyung lúc nào cũng làm rất tốt – Với tay xoa lên đầu nó, cố tránh để không vò rối tung mái tóc nấm quen thuộc, anh mỉm cười.

- Hyung có ghen không?

- Nếu anh nói là có thì sao? – Ánh mắt anh hơi đanh lại, nhìn sang nó tiu ngỉu như mèo gặp nước mưa – Anh hiểu em mà, Minnie – Anh cười – Được rồi, anh tin em, Minnie à, anh yêu em – Nói rồi, anh đặt lên má nó một nụ hôn. Tiện thể ghé sát vào tai nó thì thầm bằng chất giọng ngọt ngào, pha lẫn chút nghịch ngợm – Chỉ cần em bù đắp đủ cho anh là được

- Minho hyung! – Nó khẽ đỏ mặt, nhưng rồi lại cười, khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu – Em sẽ bù cho hyung ở đây luôn nhé! – Nó nháy mắt, rồi bỏ anh cùng với câu nói lấp lửng chưa rõ nghĩa phía sau, rồi nhảy chân sáo vui vẻ về vị trí đứng.

- Minnie à…. – Có một con rùa đang ngơ ngác nhìn th
eo bóng người nhỏ nhắn phía trước


“Minho hyung à, em sẽ tặng anh một món quà nhé, nhưng chỉ sợ hyung không biết để nhận lấy thôi.”

Tiếng nhạc nền vui tươi và rộn rã của Tie a yellow ribbon around the old Oak tree vang lên khắp không gian. Nếu như đoạn VCR kia chỉ là âm nhạc của người nghệ sĩ già nổi tiếng, thì trên sấn khấu này, cả năm sẽ cất cao giọng hát thực sự của mình. Cất tiếng hát theo những nhịp nhạc đầu tiên, nó, anh, Key, Jonghyun, Onew đều vui vẻ, hớn hở chạy vòng quanh sân khấu. Chạy tới tất cả những chỗ mình có thể, những nơi xa nhất, để đến gần hơn với những người ngồi phía bên dưới – những người luôn yêu mến SHINee bằng tất cả trái tim mình. Tay cầm những sấp tiền in hình chính mình, nó tung xuống khu vực fan đứng ngay dưới.

Lăc lắc hông làm vài động tác dễ thương, nó cất cao giọng hát đoạn nhạc được giao của mình. Lúc này, ai cũng bận rộn với phần hát và phần tiền, cũng như phần sân khâu cần phải đến. Nhưng chỉ có một người không thế. Nó vẫn luôn dõi theo anh. Dõi theo từng bước đi, cử chỉ, giọng nói.

Đến khoảng giữa bài hát, mọi người sẽ đều đi đến phần sân khấu trung tâm. Có Onew hyung đang đứng sẵn ở gần đó nhất. Key umma và Jonghyun appa vẫn đang tíu tít với nhau ở đằng xa. Còn nó với anh đang dần dần tiến đến từ hai phía. Minho đang hòa mình theo nhịp của giai điệu quen thuộc, không quên tung những tờ tiền và gửi những nụ hôn gió tới fan hâm hộ đang reo hò phấn khích. Nhưng chỉ có thế thôi, vì nụ hôn thật sự của anh, anh đã dành trọn cho người khác mất rồi. Lấp ló thấy mái tóc nâu đang đến gần hơn, bất giác, Minho mỉm cười với nó. Đâu biết rằng, trong cái đầu dễ thương ấy, một ý tưởng tinh nghịch đang dần hiện rõ hơn.

Onew hyung đang đứng ở đó, nhưng lúc này, ánh mắt nó đang bỏ qua tất cả, chỉ hướng về một nơi hoàn toàn khác, nơi có anh. Những đêm concert trước ở Nhật hay đêm qua ở Hàn, Minho đều làm như vậy. Anh thích thổi những nụ hôn gió ra phía xa, như thể một lời cảm ơn. Nó khẽ mỉm cười, nó cũng muốn làm giống thế, nhưng với cách của riêng mình. Nhưng sau cùng, cái đầu tinh nghịch kia lại muốn mọi chuyện xảy ra theo một hướng hoàn toàn khác. Đưa tờ tiền lên miệng ngậm lấy, nó thổi nhẹ nhẹ, nửa như muốn thổi đi, nửa lại muốn giữ lại. Lúc đó cũng là lúc ánh mắt anh và nó giao hòa. Nhìn thấy người yêu bé nhỏ của mình dễ thương đến vậy, ai mà chịu được. Bước chân nhanh chóng và hối hả hơn, Minho đi đến bên nó. Tờ tiền may mắn kia được nó thả ra, để rồi một lần nữa……nó ngậm vào chặt hơn. Nó biết, giờ anh đã hiểu nó muốn làm là gì rồi

Hoàn toàn hướng về con người cao lớn đang đứng trước mặt, nó hơi vươn người ra phía trước. Minho bước thêm một bước, với khuôn miệng hơi hé mở, đầu nghiêng nghiêng, bàn tay cũng theo phản xạ mà đưa lên, như thể đang muốn ôm trọn lấy dáng người bé nhỏ. Và chỉ không đầy một giây sau, chuyện gì phải đến cuối cũng cũng đã đến……….
.
.
.
.
.
.
.
……CHẠM.

Tiếng hò reo phấn khích đến tột độ, tiếng la hét trong sự bùng nổ của fan hâm mộ vang lên khắp bốn bề. Chắc có lẽ, không ai được chứng kiện tận mắt cảnh tượng này, mà lại có thể ngồi im, thay vì hét lên trong sự vỡ òa của ngạc nhiên khôn tả. Phải điều đó đã thực sự diễn ra. Dù cho chỉ là một giây rất ngắn ngủi, nhưng không phải là mơ, càng không phải là ảo ảnh thoáng qua.

Anh và nó, đã hôn nhau trên chính sân khấu này

Lùi lại một chút, nó đưa tay lên cố che đi nụ cười e thẹn đang nở trên môi, cùng hai gò má chuyển dần sang màu đỏ ửng. Ánh sáng đèn chói lóa của sân khấu cũng giúp nó giấu bớt niềm hạnh phúc đang lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời. Thế là anh hài lòng rồi nhé, đồ con rùa đáng ghét, từ nay sẽ không phải ghen nữa đâu!!!!

Phía bên kia, hình như con người cao to ấy chỉ còn cái xác. Linh hồn vẫn còn đang ở tận chốn nào chứ chưa trở về bên chủ nhân của nó.


Nó hôn anh.

Nó vừa mới hôn anh.

Nó vừa mới chủ động hôn anh.

Nó vừa mới chủ động hôn anh trên sân khấu.

Nó vừa mới chủ động hôn anh trên sân khấu, trước ánh mắt của ba người hyung và hàng ngàn con người ở bên dưới.

Dù chỉ là khoảnh khắc một giây, dù vẫn còn tờ tiền ngăn cách, nhưng điều đó đã thực sự đến.

Nó đã hôn anh.

Thổi bay tờ tiền đáng ghét xuống phía bên dưới, muốn bay đi đâu thì tùy. Minho nhanh chóng quay mặt sang phía khác với nụ cười hạnh phúc. Nếu còn đứng đối mặt với cái đầu nấm đang lắc lư qua lại kia, thì dám lắm anh sẽ đè nó ra hôn lấy hôn để ngay tại đây. Bất chấp tất cả, bây giờ đối với anh, mọi thứ dường như không còn tồn tại nữa. Đôi tay dài dường như trở nên quá thừa thãi, khi không biết tiếp theo sẽ phải làm gì. Anh muốn nhảy, muốn hét lên cho cả thế giới này biết, Choi Minho đang hạnh phúc đến nhường nào. Cảm giác vui đến tột độ đang chảy mạnh mẽ trong từng đường gân thớ thịt. Nếu nhà văn nào đó có thể tả lại được tâm trạng anh lúc này, thì họ quả là một người quá ư tài năng. Khi mà điều ấy, chỉ duy nhất một người có thể biết, có thể hiểu.

Cố bình tĩnh và lấy lại chút tỉnh táo, cả năm người đang hoàn thành nốt đêm concert tuyệt vời. Nó và anh thì khỏi nói, dám làm điều này, có lẽ khó tránh khỏi vài điều tai tiếng, nhưng niềm hạnh phúc đang ngập tràn khắp nơi sẽ làm nhòa đi tất cả. Chỉ cần còn nó, còn anh, còn tình yêu của cả hai, thì không có gì không vượt qua được.

Key, Jonghyun và Onew, cũng không khỏi bất ngờ với sự việc mình vừa chứng kiến. Nhưng nếu như bất ngờ một, thì mừng thầm trong bụng phải là mười. Hai đứa con của họ, đúng là lớn thật rồi, còn biết thể hiện tình cảm của mình trước hàng nghìn người thế này nữa cơ đấy. Ngày chúng công khai tất cả, chắc cũng không còn xa.

Tiếng nhạc tắt dần, tiềng hò reo giãn bớt, ánh sáng từ những chiếc lightstick cũng từ từ chuyển thành màu đen, đêm nhạc đã đến lúc phải kết thúc. Màn cúi chào tạm biệt đã kết thúc từ lâu, giờ mọi người cũng đang dần đứng dậy và trở về. Một buổi tối đáng nhớ.

Ngồi trên chiếc xe quen thuộc, con đường cũng không còn lạ lẫm khi đã quá nhiều lần đi qua, cả năm người đều chìm đắm trong những cảm xúc thật riêng. Onew hyung đã ngủ, Key umma và Jonghyun appa đang thì thầm điều gì đó rất khẽ, nó không thể nghe được. Mệt, nhưng hạnh phúc. Nó mỉm cười tựa đầu mình lên vai anh, rồi nhìn vào đôi mắt nâu kia thật trìu mến. Lời nói giờ đây đã chăng còn cần thiết nữa, khi anh đã quá hiểu trái tim nó đang nghĩ gì. Hơn 5 năm bên nhau, quá đủ cho cái gọi là sự gắn kết.

- Minnie à, đó là món quà của em phải không? – Anh khẽ thì thầm vào tai nó, khi bàn tay đưa lên vuốt nhẹ trên đôi mắt đang dần khép lại.

- Uhm – Nó chỉ ậm ừ đáp lại, cơn buồn ngủ kéo tới làm nó không muốn trả lời nữa.

- Ngủ ngon nhé, Minnie . Anh cũng sẽ có “món quà” dành cho em

Hôn lên trán nó trong khi vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia gần lại mình hơn. Nhìn về phía đằng trước, đôi môi anh khẽ cong lên, không giấu nổi một nụ cười. Trong đôi mắt trìu mếm màu sô cô la ấy đang dần lóe lên những ánh nhìn gian tà khó tả

Đêm nay sẽ là một đêm rất dài

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #2min#shinee