p1
21 tháng 3 - Tháng thứ ba
"Chúc mừng cô Lee, cô có thai rồi!" Bác sĩ tuyên bố với một nụ cười lớn trên môi, một nụ cười mà không một người phụ nữ nào trước mặt anh lặp lại.
Sự im lặng kéo dài cả phút trước khi Jeongin thở hổn hển và mở to mắt, đảo qua đảo lại ánh mắt sửng sốt giữa bác sĩ và chị gái mình.
"Anh đang nói đùa đấy à." Jeongin thốt lên.
"Rất tiếc là không. Chị gái của em đã ở tháng thứ ba rồi..."
"Không, tôi không." Lino đột nhiên ngắt lời anh. Vị bác sĩ nhìn Lino tự chỉ vào bụng mình và chọc vào đó. "Tôi chỉ chướng bụng và hơi buồn nôn, có thể là bị giun thôi. Không thể là em bé được."
Bác sĩ mỉm cười.
"Tại sao lại không vậy, cô Lee?"
"Tôi vừa mới làm thủ tục ly hôn, mẹ kiếp!" Vâng, bác sĩ có thể thấy sự giống nhau giữa hai chị em.
----------------------------------
Chuyện này không thể xảy ra được. Lino cứ lặp đi lặp lại điều đó trong đầu suốt chặng đường trở về căn hộ của mình. Jeongin lái xe chậm hơn nhiều so với trước đây vì theo cô, cô đang chở một phụ nữ đang mang thai và điều này khiến Lino sợ hãi.
Những tháng vừa qua thật mơ hồ. Bởi vì, phải, cô và chồng luôn cãi nhau và nói rằng họ sẽ ly hôn vào ngày hôm sau, nhưng họ không bao giờ thực sự làm vậy. Nhưng suốt ba tháng qua, Seungmin hầu như không hề nói chuyện với cô. Kể từ cuộc cãi vã vào đêm Giáng sinh dẫn đến một lần quan hệ tình dục giận dữ. Theo tính toán của Lino, một trong những đêm tuyệt vời nhất của hai vợ chồng đã dẫn đến việc có một em bé giun nhỏ trong bụng cô. Phiền không chịu được, đó chính xác là trong thời kỳ dễ thụ thai của cô, chính xác là họ đã quá hứng tình để nhớ đến bao cao su, chính xác là...
"Sao cơ?" Lino hỏi khi Jeongin dừng lại trước căn hộ của cô và đợi cô xuống xe.
"Ừm, chào chị?" Jeongin bối rối nói.
"Ayen, em không thể để chị nói với chồng chị một mình được." Lino nắm lấy cánh tay em gái mình.
"Sao lại không ạ?"
"Nếu anh ấy nổi điên thì sao?"
Jeongin chớp mắt bối rối.
"Nếu anh ấy nổi điên, em sẽ khủng bố anh ấy đến chết và cho anh ấy biết vị trí của anh ấy là ở đâu, giống như chị vẫn thường làm ấy, chị yêu." Lino siết chặt cánh tay của Jeongin. "Unnie, nói thật đi, tên mọt sách đó có đánh chị hay gì đó phải không? Em sẽ ném ổng từ cửa sổ tầng bốn nếu...
"Không! Tất nhiên là không, anh ấy chưa bao giờ hung hăng với chị. Chỉ là..." Lino mân mê chiếc váy trên đùi. Ngực nhói lên. "Anh chị đang không ở trong một thời điểm thích hợp."
"Hai người sẽ không bao giờ ở trong thời điểm thích hợp cả. Nhưng dù sao thì anh chị vẫn sẽ đủ tốt để cho em một đứa cháu trai hoặc cháu gái mà." Jeongin bật cười khi Lino nhìn sang chỗ khác và thầm chửi rủa. "Em sẽ vào với chị nếu chị muốn."
"Không, chị sẽ vào một mình."
"Hãy gọi cho em nếu chị cần em mang dùi cui của mẹ sang đánh vào đầu anh ấy." Lino mỉm cười với em gái, nhưng nỗi sợ lại quay lại với cô ngay khi bước chân vào thang máy của tòa nhà.
Có một ngàn lẻ một thứ đang lướt qua trong tâm trí cô. Có thai ư. Ôi Chúa ơi, cô biết phải làm gì bây giờ? Đó là một đứa trẻ, nhưng cả hai thậm chí còn chưa đủ trưởng thành để tự chăm sóc bản thân và họ còn có những hóa đơn cần phải trả. Làm sao họ có thể nhét thêm một đứa bé vào giữa chuyện này và tệ hơn nữa là họ sắp ly hôn!
"Em về rồi à?" Seungmin hỏi ngay khi Lino bước vào phòng. Anh đang ngồi trên ghế sofa với notebook đặt trên đùi, một cảnh tượng mà Lino đã nhìn thấy ít nhất một nghìn lần, nhưng lần này nó có vẻ kỳ lạ.
"Đừng tỏ ra thất vọng vì tôi đã về như thế, Kim Seungmin." Lino ném túi xách lên ghế sofa cạnh anh.
"Anh đã cố gắng che giấu nhiều nhất có thể rồi." Anh đáp. Anh ấy đang đùa thôi, Lino phải tự nhủ. Giọng nói của bác sĩ vang lên trong tâm trí cô nhắc nhở rằng cô có thể nhạy cảm hơn vì hormone thai kỳ và cô ghét điều đó. "Sao vậy? Em thực sự có giun trong bụng à?"
"Chúng ta cần nói chuyện."
"Về giun của em?"
"Hãy nghiêm túc một lần trong đời đi!" Lino nói. Cô không muốn tỏ ra như mình đang gây sự, nhưng cô không thể chịu được vẻ mặt của Seungmin khi cô đang nói chuyện.
"Được rồi.. Chờ anh xong nốt việc đã."
"Không, cần phải nói ngay lập tức."
"Anh phải gửi hồ sơ dự án trước 7 giờ tối cho sếp nếu không anh sẽ gặp rắc rối, vậy nên nếu em có thể đợi..."
"Tôi không thể đợi được!" cô hét lên và dậm chân bước ra khỏi phòng. Cô còn không hiểu tại sao mình lại hét lên, chứ đừng nói đến Seungmin. "Quên đi."
Cô ghét chuyện này. Cô bực điên lên được, chỉ muốn giật lấy notebook của chồng mình và nhét vào mồm anh nhưng sau đó cô mở cửa phòng họ. Có ba chiếc vali trên giường.
Lino nhìn chằm chằm một lúc trước khi bước hẳn vào phòng và mở một trong những chiếc vali ra. Quần áo của Seungmin được gấp tỉ mỉ như mọi khi. Trong vali kia là giày và vali còn lại là đồ đạc linh tinh của anh ấy.
Một cục nghẹn bắt đầu hình thành trong cổ họng cô và không khí như loãng đi. Mắt cô cay xè. Cô ghét nó, ghét cái cảm giác này.
"Mấy cái vali đó là sao?" cô quay lại phòng và hỏi Seungmin. Mặc dù cô đã biết câu trả lời.
"Anh sẽ sang nhà Jisung, anh ấy sẽ đón anh lúc 8 giờ tối."
"Tại sao?"
"Tại sao gì?" Seungmin lặp lại.
"Chúng ta đang làm thủ tục ly hôn. Việc chúng ta sống chung một nhà chẳng còn ý nghĩa gì cả."
"Nhưng trước đây anh chưa bao giờ rời đi." và đã có rất nhiều lần đòi li hôn trước đây.
"Và có lẽ đó là lý do tại sao chuyện này không bao giờ đi đến kết quả gì."
Làm ơn đừng bỏ em một mình, làm ơn...— "Nhà Jisung đã đông lắm rồi, anh ấy có hai đứa con. Hyunjin có lẽ sẽ phát điên nếu sống chung với một người nữa..."
"Chỉ cho đến khi tìm được căn hộ mới thôi, anh đã nói chuyện với anh chị rồi."
Cả người cô nóng bừng và tay cô run đến mức phải siết chặt để Seungmin không nhìn thấy. Cổ họng cô như nghẹn lại và cô không thể thở bình thường được. Mình đang mang thai, cô nghĩ, nhưng không thể nói ra được. Cô sợ phải nghe những điều mà anh sẽ nói, nhưng trong phút chốc, cô lại càng sợ bị bỏ lại một mình.
"Seungmi..." cô thì thầm, nhưng nó quá nhỏ đến nỗi cô thậm chí còn chẳng nghe thấy giọng của bản thân và giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Mắt cô cay xè, cô không muốn ở một mình với bé giun nhỏ bé trong bụng. Cô sợ.
"Sao cơ?" Seungmin hỏi, ngay cả khi Lino còn không thể nghe thấy giọng của bản thân thì Seungmin vẫn có thể.
"Anh..." Giọng cô lại tắt lịm.
Seungmin thở dài và đặt notebook sang một bên. "Anh sẽ để xe lại cho em, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn chúng ta sẽ chia đôi mọi thứ nên em không cần phải lo lắng."
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Việc phân chia tài sản, đó là điều em đang lo lắng phải không?"
Sao anh ấy dám. Lino muốn nổi điên, thật là một kẻ lập dị xứng đôi vừa lứa với Lee Minho, nhưng cô không thể. Cô không thể kiểm soát được cơ thể, cảm xúc và cả nước mắt của mình.
"Sao em lại khóc?" Seungmin đóng notebook lại ngay khi nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên rơi trên mặt vợ mình.
"Em không biết!" Cô hét lên và bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi như mưa và dù cô có cố gắng đến thế nào cũng không thể dừng lại, cô cảm thấy thật xa lạ, trống rỗng, quá tải, nóng, lạnh và cô ghét, ghét, ghét.
"Này, không sao đâu..." Seungmin cố gắng an ủi cô, nhưng khi anh chạm vào cánh tay cô, cô lại né đi.
"Không, không ổn!" Cô cố gắng hét lên, nhưng giọng cô nghe thật kỳ lạ.
Seungmin chớp mắt bối rối. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Anh làm nó xảy ra ấy, đồ đại ngốc!" rồi cô lại nổi cáu.
"Anh... cái quái gì cơ?" Vậy là Lino lại khóc.
"Quên đi!" Lino bước về phòng của họ và cho dù Seungmin có cố đuổi theo cô thật nhanh thì anh cũng không đến kịp trước khi cô khóa cửa.
Ngồi sau cánh cửa, tay cô vô thức đưa lên bụng mình. Mình không thể, cô hoảng loạn. Mình không thể làm được.
"Lino, mở cửa đi." Seungmin hỏi. Anh có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô từ bên kia cánh cửa.
"Cứ đi với Jisung đi!" cô nói trong nước mắt.
"Noona, làm ơn." nhưng cô vẫn không mở cửa. Seungmin không thèm quan tâm đến thời gian nữa, anh ngồi ở phía bên kia cánh cửa và chờ đợi.
Họ cứ như vậy một lúc lâu và cứ mỗi lần Lino nấc lên, Seungmin lại gọi cô và yêu cầu mở cửa cho đến khi cô mở thì thôi. Anh bước vào phòng và ngồi xuống trước mặt cô, Lino trông có vẻ đau khổ còn Seungmin chỉ biết bối rối. Ban đầu, anh không cố gắng nói bất cứ điều gì và chỉ ngồi đó, lắng nghe tiếng khóc của cô.
"Em có thai." Lino thốt lên và Seungmin đơ người.
"Đừng nói đùa nữa."
"Em không đùa, đồ ngốc." Giọng cô vỡ ra khi cô lấy giấy xét nghiệm ra khỏi túi váy và Seungmin cầm lấy nó. Vai anh căng lên và Lino chuẩn bị cho một vụ bùng nổ, nhưng Seungmin chỉ ngây người ra.
"Sao có thể?" Cuối cùng Seungmin cũng lên tiếng và Lino ước anh im lặng còn hơn.
"Anh nói thế là có ý gì, Kim Seungmin? Anh đã bắn vào trong tôi..."
"Nhưng chúng ta đâu có quan hệ... Ôi, đêm Giáng sinh." Cô có thể nhìn thấy khoảnh khắc nhận ra ập đến với anh. "Chúng ta phải làm gì đây?"
Lino ngước nhìn Seungmin, anh đang đòi hỏi ở bản thân nhiều hơn ở cô. Anh đột ngột đứng dậy và nhìn Lino trên sàn, giúp cô đứng dậy như thể cô được làm từ pha lê và cô không ý kiến gì về việc cô thích cảm giác được quan tâm như thế nào. Chắc chắn đó là do hormone thai kỳ.
"Jisung tới rồi à?" Lino chậm rãi hỏi khi nhìn thấy Seungmin lấy điện thoại và ví ra, lòng kiêu hãnh của cô quá lớn để có thể nói ra rằng cô sợ ở một mình.
"Không, anh sẽ... anh sẽ đi mua đồ ăn cho chúng ta. Rồi chúng ta sẽ nói về... chuyện này." Lino nhìn Seungmin lúng túng đi vòng quanh căn hộ từ bên này sang bên kia, lạc lối như thể anh không hề sống ở đây. "Em có thèm ăn gì không?"
Lino nhìn chằm chằm vào Seungmin trong một phút im lặng dài và đáp: "Mì ống với bánh hạnh nhân."
"...Mì ống và bánh hạnh nhân tráng miệng à?"
"Không, với bánh hạnh nhân." Cô lặp lại một cách đơn giản như thể đó là điều bình thường nhất trên thế giới và Seungmin chớp mắt sợ hãi trước viễn cảnh phải làm hài lòng một người phụ nữ mang thai với cơn thèm ăn kỳ lạ đầu tiên của cô. Khi lên xe, anh đập đầu vào vô lăng vô số lần rồi nhắn tin cho anh trai.
~ Em sẽ ở lại, anh không cần qua đâu.
~Anh mày thậm chí còn chưa nhấc đít khỏi ghế, bro
~Sự kiện Giáng sinh lặp lại ư? Hai đứa thật quá dễ đoán
~...
~Jisung
~ Giề?
~Lino có thai rồi
~MỐ????
To be continued
Góc nhờ vả: Lino gọi em bé là parasite í, tui đang phân vân giữa 2 cách gọi là bé giun hay tiểu ký sinh. Cái nào thì hợp hơn zị, cho tui ý kiến vớiiii
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro