part 2

Khi mọi người đã tập trung về phòng khách, Minho đã chuyển từ vị trí bên cạnh Seungmin sang một góc ở cuối ghế sofa. Cô bế lấy Yongbok và vùi gương mặt nóng bừng vào mái tóc của con gái. Seungmin điều chỉnh để ngồi gần cô hơn, cảnh giác với bất cứ điều gì đang diễn ra trong tâm trí vợ mình đằng sau đôi tai đỏ bừng và hàm răng thỏ lo lắng lộ ra trên môi.

"Mino-ya," anh nhẹ nhàng gọi. "Chúng ta không cần phải việc này, em biết mà. Chúng ta có thể cứ thế mà rời đi thôi."

Minho liếc anh một cái sắc lẹm. "Đừng coi thường cha mẹ mình như vậy, yeobo. Nhất là vào dịp lễ."

Minho sẽ không bao giờ thừa nhận thành lời, nhưng mối quan hệ rạn nứt của cô với gia đình của mình đồng nghĩa với việc cô rất yêu quý gia đình chồng, kể cả những lời trêu chọc kỳ quặc. Thật ra thì, cô còn có ý định mời em gái đến một trong những buổi họp mặt gia đình này vào một lúc nào đó nếu có thể. Cô nghĩ Ayen sẽ rất thích bầu không khí mới này giống như lần đầu tiên cô gặp gia đình Seungmin. Cô đặc biệt yêu mến và tôn trọng bậc gia trưởng của gia đình, những người đã đón nhận cô một cách nồng nhiệt, ngay cả khi mãi đến khi họ đã kết hôn thì cô mới được giới thiệu với gia đình.

Seungmin thở dài. "Nhưng mà... đó không phải mà chuyện mà bố mẹ nên bận tâm, phải không?"

"Không ư?" Minho thì thầm đáp lại.

Seungmin định mở miệng trả lời nhưng bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của những thành viên còn lại trong gia đình.

Ông nội Bok bước vào với một cái ngáp to đến nỗi bọn trẻ giật mình ngạc nhiên. Ông thủ thỉ với Channie, bảo nhóc ngồi chung ghế, và theo sự gật đầu của đứa trẻ năm tuổi, nhấc đứa trẻ ngồi vào lòng mình khi ông ngồi xuống chiếc ghế bành.

Hyunjin và Jisung là những người tiếp theo bước vào, Hyunjin mím môi căng thẳng trước drama mà các con cô đã khơi mào sau khi bị bỏ lại một mình chỉ trong vài phút. Jisung, người dường như chưa được vợ tóm tắt về tình hình hiện tại, nhìn quanh phòng và dường như cũng tự mình cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

"Có chuyện gì thế chú mày?" anh thì thầm lo lắng với Seungmin, ngồi xuống cạnh em trai mình trong khi vợ anh ngồi ở phía bên kia.

Seungmin nhún vai, không muốn tự đào mồ chôn mình và vợ.

"Được rồi," bà nội Innie lên tiếng, đi ra từ phòng bếp. Bà đang cầm một bó... hành boa rô? "Nói chuyện bằng cây. Người nào cầm cây hành thì mới có quyền lên tiếng, và chỉ một người duy nhất thôi. Chỉ trả lời đúng những gì được hỏi; không giải thích gì cả trừ khi được yêu cầu giải thích. Ai bé hơn năm tuổi thì được miễn các quy tắc này. Rõ chưa?"

Jisung và Seungmin ngay lập tức im lặng và gật đầu, đã quá quen với những trò hề của mẹ mình. Ông nội Bok gật đầu đầy thông thái. "Đã hiểu, yeobo." Ông đáp.

"Cái cây biết nói ?? " Chan lên tiếng từ trong lòng ông nội, trông vô cùng hoang mang và kinh ngạc.

Hyunjin thở dài và lắc đầu, "Không đâu con yêu, ý của bà là-"

"Không, Hyunjin-ah!" Bà Innie suỵt, vẫy cây hành về phía cô con dâu lớn. "Nói. Bằng. Cây." Bà nhấn mạnh, gõ nhẹ cây hành vào lòng bàn tay.

"Dạ, eomeonim," Hyunjin rên rẩm, im lặng.

Bà Innie nhìn quanh phòng như thể đang chờ xem liệu có ai phản đối hay đặt câu hỏi gì nữa không. Bà gật đầu hài lòng khi mọi người dường như đã sẵn sàng chấp nhận những quy tắc mà bà đặt ra.

"Giờ thì," bà nói, ngồi cạnh đứa cháu lớn nhất trên chiếc ghế sofa đôi. "Chuyện ồn ào đó là gì nào?" Bà hướng câu hỏi cho cả phòng, nhưng chỉ những đứa trẻ thực sự có mặt mới có thể trả lời.

"Cháu đã nói rồi mà bà. Bin huyng đã nói với Bbokie ni hôn nghĩa là gì." Channie lên tiếng.

Jisung thở hổn hển đầy phẫn nộ, nhưng một cái nhìn chằm chằm từ bà Innie khiến anh phải làm động tác kéo khoá miệng lại. Hyunjin ném một cái nhìn 'mày toi rồi con' về phía đứa con trai cả của mình.

Bên cạnh bà của mình, Changbin đang vùng vẫy đòi lấy cây hành. Cậu đã được nhân từ ban cho và ngay lập tức lên tiếng, "Nhưng em ấy đã hỏi anh trước, đúng không Chan-ah?"

Chan gật đầu. "Ồ... ừm," nhóc đáp, có vẻ trầm ngâm.

Người lớn xem cuộc trao đổi như một trận bóng bàn. Hyunjin thì trông như đang chiến đấu với lũ ác quỷ trong mình khi cố gắng không lên tiếng.

Từ trong lòng mẹ, Yongbok lên tiếng, giọng em lạc đi vì nước mắt còn đọng lại. "Eomma, Appa, có phải ni hôn nghĩa là hai người muốn rời xa nhau không?"

Seungmin mở miệng, há hốc như một con cá rồi ngậm lại. Anh liếc mắt về phía mẹ mình, nhún vai như ý muốn nói, không hành, không lên tiếng. Jisung quay sang nhìn anh, nhướn mày và lắc lư như muốn thúc giục em mình lên tiếng.

Minho hắng giọng, trông như muốn chôn mình vào cả chiếc ghế sofa. Changbin nhìn họ, vẫn nắm chặt cây hành như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó.

"Appa," Yongbok tiếp tục buồn bã. "Appa không iu Bbokie nữa ạ?"

Minho siết chặt vòng tay quanh thân hình nhỏ nhắn của con gái hơn, và vẻ mặt của Seungmin chuyển sang một biểu cảm thất vọng.

Changbin hét lên khi bà nội Innie vớ lấy cây hành từ cậu, băng qua căn phòng rồi đặt nó thẳng vào lòng cậu con trai út rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Seungmin cầm nó lên, ngập ngừng xoay cây hành giữa các ngón tay rồi trả lời. "Bố yêu em, bé cưng à." Anh nhìn con gái mình, bé đang mỉm cười run rẩy trên gương mặt đẫm nước mắt. "Appa không bao giờ có thể ngừng yêu cục cưng bé bỏng của appa cả."

Ông nội Bok không thể kìm được tiếng thủ thỉ khi chứng kiến ​​cậu con trai mà ông nuôi dưỡng trong một gia đình chủ yếu là nam giới lại yêu thương và dịu dàng đến vậy đối với cô con gái nhỏ của mình. Ông giả vờ húng hắng ho khi bà nội Innie liếc nhìn ông từ bên kia phòng.

"Còn câu hỏi đầu tiên nữa?" Bà Innie nhắc nhở, nhận được những cái nhìn bối rối từ những người còn lại trong phòng. Bà nhướn mày với tất cả bọn họ và nói. "Với cái tốc độ này, tôi đã già rồi và sẽ đầu thai thành một đứa bé năm tuổi mất," bà nói một cách kiêu kỳ.

Bà nội Innie sẽ không bao giờ bỏ lỡ một kẽ hở nào. Tất nhiên là bà cũng được miễn các quy tắc do chính mình đặt ra.

Seungmin thở dài. "Đó... nói chung đó là ý nghĩa của từ này, phải." Anh biết mình đã sai lầm khi nhìn thấy một thoáng cảm xúc trên mặt bố mẹ mình mà họ nhanh chóng che đậy. Thất vọng? Tay Minho đang đặt trên đùi con gái giật giật, không biết là muốn tìm đến để an ủi hay bóp cổ anh nữa, nhưng anh có thể làm gì nếu không thể nói rõ hơn trừ khi được hỏi?

Tuy nhiên, anh ít nhiều cố gắng tiếp cận Minho để cho cô biết rằng cô không đơn độc trong tình huống hỗn loạn này.

"Yongbok-ah," anh nhẹ nhàng gọi con gái mình. "Con thích ai hơn, Eomma hay Appa?"

Ánh mắt của Yongbok lướt qua giữa anh và Minho, rồi bé mỉm cười, trông giống hệt Minho đến mức trái tim Seungmin thắt lại vì sự yêu thương quá đỗi. "Eomma ạ," em trả lời đơn giản.

Cả căn phòng đều tan chảy trước sự dễ thương này, và Minho thở ra một hơi mà cô thậm chí còn không biết là mình đang nín thở. Ông chồng ranh mãnh của cô và những thủ đoạn láu cá của anh ta. Seungmin thực sự không nghĩ rằng Minho có thể nhìn thấu được trò hề của ổng và con gái sao?


/)/)
( . .)
c( づ♡

Cuối tuần này ai đi offline ở HN khummm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro