Cậu đang nghĩ gì vậy, Seungmin?

Đêm thứ ba liên tiếp, Seungmin lại nhận tin nhắn từ Minho:
Minho:Tối nay vẫn như cũ. Mang theo giày mềm.
Cậu không ngủ nổi. Ngồi co gối trên giường ký túc xá, mắt nhìn đèn trần nhưng lòng như có lửa cháy.
Minho hyung thật sự… đang quan tâm đến mình đúng không?
Không ai bỏ thời gian sửa bài cho người không quan trọng cả…”
Cậu đặt tay lên ngực, tim đập nhanh.
______________________________________
Phòng tập tối muộn.
Seungmin loạng choạng ngã khi luyện footwork, ngón chân đập vào sàn khiến cả người cậu co lại. Cậu cắn môi, không kêu.
Minho lại gần, quỳ xuống nắm lấy cổ chân cậu kiểm tra.
“Lùi về đi. Đừng có ngu ngốc như vậy nữa.”
Seungmin run tay:
“Em… không sao mà…”
Minho nhíu mày, lật nhẹ bàn chân cậu. Mắt họ chạm nhau một khắc.
Cứ tiếp tục kiểu này, không cần bị loại khỏi câu lạc bộ, cậu cũng sẽ tự ngã bằng chính cái chân gãy của mình.”
Seungmin nuốt khan, khẽ gật đầu.
Nhưng trái tim thì đập điên cuồng.
Anh ấy… đang lo cho mình.
______________________________________
Trong lúc Seungmin đi rửa mặt, Minho ra ngoài hành lang.
“Cậu có năm phút để khai thật.” – Minho nói nhỏ qua điện thoại.
“Cậu là người đưa bản demo ra ngoài đúng không?”
Đầu dây bên kia là Hyunjin. Giọng cậu gắt lên:
“Anh bị khùng hả? Anh nghĩ em sẽ hại bài tụi mình?”
Minho dựa lưng vào tường, tay bóp trán:
“Không phải cậu thì ai? Tôi không nghĩ thằng nhóc đó thông minh đến vậy.”
“Thằng nhóc…? Anh đang nói Seungmin?”
______________________________________
Hyunjin im lặng vài giây.
“Vì nó là người en đưa vào, nên anh mặc định nó có tội?”
“Hay vì anh thấy nó yếu, dễ đổ tội lên đầu hơn?”
Minho không đáp. Chỉ nhìn vào phòng tập qua ô cửa kính—nơi Seungmin đang vừa xoa chân vừa cười nhỏ với chính mình, như thể đang mơ về điều gì đó dịu dàng.
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Seungmin?”
______________________________________
Ký túc xá. 1 giờ sáng.
Seungmin không ngủ. Cậu cứ ôm điện thoại, nhìn lại những đoạn ghi âm buổi tập mình lén thu âm.
Không phải để giữ lại kỹ thuật. Mà để nghe giọng Minho.
“Lùi về đi. Đừng có ngu ngốc như vậy nữa.”
Lạnh lùng là thế, nhưng sao nghe vẫn thấy có một tầng lo lắng nào đó bên trong?
Seungmin mỉm cười.
“Anh ấy nói gì cũng được… miễn là anh nói với mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro