Chỉ cần được gặp anh ấy mỗi ngày là đủ.
Trường cấp ba nghệ thuật Hanlim nổi tiếng với câu lạc bộ nhảy tuyển chọn khắc nghiệt. Hầu hết học sinh đều nộp đơn audition, nhưng được chọn vào chưa bao giờ là điều dễ dàng. Những người đuợc chọn vào phải có kĩ năng nhảy tốt khoảng từ A+ trở lên, những kẻ bất tài sớm sẽ bị đào thải. Hầu hết chỉ những học sinh học nhảy từ bé hoặc có kĩ năng ngang cỡ vũ công mới dám nộp đơn audition. Nhưng hôm nay trong đống đơn xin gia nhập câu lạc bộ đó có tờ đơn của một người nhảy được hai buớc là ngã dập mặt như Seungmin.
“Anh chắc chưa? Vào đó cực lắm. Mấy người trong câu lạc bộ toàn kiểu… không nói không rằng, nhưng ai cũng giỏi vãi ra luôn ấy,” Jeongin vừa ăn bánh vừa hỏi, mặt không giấu được lo lắng.
Seungmin cười khẽ, gập đôi tờ đơn đăng ký lại, cẩn thận bỏ vào túi.
“Ừ. Anh muốn vào.”
Cậu không nói lý do. Nhưng ai cũng biết có một người tên là Lee Minho trong câu lạc bộ đó.
______________________________________
Minho. Năm ba. Đội trưởng nhóm nhảy. Xếp hạng S+, từng đạt giải solo ở Busan và Seoul. Sắc lạnh, trầm tính, và… chưa từng mỉm cười với bất kỳ đàn em nào ngoài một người – Hwang Hyunjin.
“Ê mày đừng có nghĩ bậy nha,” Hyunjin nhíu mày khi thấy Seungmin nhìn mình như thể vừa có hi vọng sống. “Tao quen ông Minho từ hồi cấp hai nên ổng mới giúp. Nhưng… cũng khó lắm á.”
“…Vậy nếu mày nói giúp vài câu, ảnh có để mắt không?”
Hyunjin thở dài.
“Seungmin à… thật sự mày thích ổng đó nhiều đến vậy à?”
Câu hỏi khiến Seungmin im lặng. Rồi gật.
“Chỉ cần được nhìn anh ấy nhảy mỗi ngày… là tao thấy mình còn đang thở.”
_____________________________________
Đơn đăng ký của Seungmin bị treo lại ở bảng tin thêm một tuần. Nhiều người bàn tán, vì kỹ năng nhảy C+ thường sẽ bị loại thẳng. Nhưng rồi – tên cậu lại xuất hiện trong danh sách thành viên mới.
“Người đó quen ông Hyunjin á,” một tiền bối thầm thì.
“Nghe bảo người quen năn nỉ nên được vào.”
Seungmin bước qua hành lang trong bộ đồng phục xanh, cúi mặt, tai đỏ ửng. Nhưng trong lòng cậu lại không có gì ngoài sự hân hoan – vì hôm nay, cậu sẽ gặp Minho.
______________________________________
Phòng tập mở cửa vào 3 giờ. Khi Seungmin bước vào, âm thanh bass nặng của bài nhạc đang phát dội vào ngực. Trên sàn là bóng lưng người con trai mặc áo tanktop đen, mồ hôi ướt tóc, từng chuyển động đều sắc bén như dao cắt.
Lee Minho.
Cậu đứng sững.
Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cậu tan biến, chỉ còn lại đường nét của một người. Dứt khoát. Hoàn hảo. Xa vời.
______________________________________
Minho dừng lại, quay đầu. Mắt chạm mắt.
“…Cậu là người mới?” – giọng anh trầm, không thân thiện cũng không lạnh nhạt. Chỉ đủ để khiến Seungmin nuốt nước bọt.
“Dạ tiền bối. Em… là Kim Seungmin.”
Minho liếc nhìn tờ danh sách trên tường, rồi lại nhìn cậu. Mày khẽ nhíu. Có lẽ anh đang nhớ ra cái tên C+ trong hàng đống hồ sơ loại.
“Vào được câu lạc bộ này thì ít nhất phải chịu được lịch tập dày đặc.”
“…Em chịu được.”
Minho không nói gì nữa. Anh xoay người, bật nhạc, tiếp tục luyện tập.
Seungmin đứng trong góc, tim đập nhanh hơn mọi khi. Trong lòng không hề có nỗi sợ, chỉ có một điều vang lên rất rõ ràng:
“Chỉ cần mỗi ngày được nhìn anh như thế này… là đủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro