Chương 1:

Mưa rơi ào ạt xuống thành phố Tokyo, phủ một màn nước xám xịt lên những tòa nhà chọc trời. Từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh như một bức tranh điểm xuyết hàng ngàn chấm tròn sặc sỡ những chiếc ô đủ màu sắc chen chúc trên vỉa hè. Xe cộ phóng nhanh qua từng ngã tư, tạt nước lên những người không kịp tìm chỗ trú, tiếng còi xe và tiếng mưa hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn của phố thị.

Cách trung tâm náo nhiệt ấy không xa, ẩn mình giữa một khu đất bỏ hoang, là căn nhà đổ nát xiêu vẹo. Tường vôi bong tróc, mái tôn hoen gỉ rỉ nước, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Từng giọt mưa nặng hạt rỉ qua những khe nứt, rơi tí tách xuống sàn gỗ mục nát.

Trong bóng tối ẩm lạnh của căn phòng tầng hai, một người đàn ông với mái tóc trắng xõa rối rắm nằm trên chiếc giường sắt cũ kỹ. Hai cánh tay hắn ôm chặt một người thanh niên tóc đen, gương mặt tái nhợt không còn sức sống.

Hắn chính là Sano Manjiro, kẻ từng được mệnh danh là Vua bất lương của thế giới ngầm Tokyo. Một thời, chỉ cần nhắc đến tên hắn, cả thành phố phải rùng mình. Nhưng tất cả đã sụp đổ. Đàn em của hắn lần lượt bị bắt sau cuộc càn quét của cảnh sát, chỉ còn mình hắn trốn chạy. Giờ đây, Sano Manjiro trở thành kẻ bị truy nã với mức tiền thưởng khổng lồ treo trên đầu, một con quái vật đang bị cả xã hội săn lùng.

Còn người thanh niên hắn đang ghì chặt trong tay là ai? Là đồng phạm? Một con tin? Không... Không phải bất kỳ ai trong số đó.

Đó chính là Hanagaki Takemichi một nhân viên bán thời gian, người đã biến mất không dấu vết cách đây bốn năm, để rồi cảnh sát tuyên bố đã chết sau nhiều nỗ lực tìm kiếm vô vọng. Nhưng sự thật thì sao?

Takemichi chưa bao giờ được tự do rời khỏi căn nhà này. Bốn năm trước, cậu bị Manjiro bắt cóc, giam giữ như một con chim trong lồng. Đêm nào Takemichi cũng cầu xin được giải thoát, nhưng chỉ nhận lại sự điên loạn và độc chiếm từ hắn.

Và giờ đây, thân thể Takemichi nằm im lìm, lạnh ngắt. Dấu siết hằn sâu trên cổ trắng, gương mặt vẫn đọng lại vẻ hoảng loạn cuối cùng trước khi rời bỏ thế gian. Cậu đã tự kết liễu, tìm đến cái chết như lối thoát duy nhất khỏi địa ngục tăm tối này.

Trong tiếng mưa rơi nặng nề, Manjiro siết chặt thi thể Takemichi hơn, thì thầm không ngừng, mắt mở to hoảng loạn:

- Em đã hứa... sẽ không bao giờ bỏ anh mà... Takemichi...

Lần đầu tiên, hắn có thể gọi đúng tên cậu một cách trọn vẹn và rõ ràng nhất " Hanagaki Takemichi. "
Nhưng không phải trong lễ đường rực rỡ nơi hắn từng mơ được khoác tay cậu bước vào giữa tiếng vỗ tay chúc phúc, cũng chẳng phải trong một căn nhà ấm cúng, chỉ riêng hai người, cách biệt với thế giới hỗn loạn ngoài kia.

Mà là ở đây: căn phòng ẩm thấp, mốc meo, với hơi lạnh xuyên qua từng kẽ nứt của bức tường bong tróc. Ở nơi mà cơ thể cậu đã nguội lạnh, gương mặt cậu đã cứng đờ trong nỗi sợ hãi cuối cùng.

Hắn vẫn ôm chặt lấy cậu như muốn truyền hơi ấm đã mất, ánh mắt hoảng loạn nhưng đầy cố chấp. Hắn yêu cậu đến mức điên dại, yêu đến mức sẵn sàng xé nát mọi luật lệ, mọi ranh giới của đúng sai. Kể cả khi đã trở thành tội phạm bị cả xã hội săn đuổi, hắn chỉ có một điều duy nhất nghĩ đến:
Mang Takemichi theo, cùng hắn trốn chạy khỏi cái thế giới mục ruỗng này.

Không phải bất kỳ ai, không phải những gương mặt đã theo hắn suốt quãng thời gian tung hoành trên đường phố Tokyo, cũng không phải những kẻ đã từng quỳ gối trung thành gọi hắn là Vua.
Chỉ duy nhất cái tên đó, văng vẳng trong đầu hắn không ngừng: Hanagaki Takemichi.

Mikey nằm nghiêng trên chiếc giường sắt cũ, cánh tay khẳng khiu quấn chặt quanh cơ thể lạnh ngắt của Takemichi. Khuôn mặt hắn kề sát gò má trắng bệch của cậu, hơi thở ngắn, dồn dập như sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Mưa vẫn rơi ào ạt, tiếng nước đập trên mái tôn mục nát vang vọng khắp căn nhà hoang, xen lẫn tiếng nấc nghẹn vang khẽ trong cổ họng Mikey. Tất cả anh em, tất cả đàn em, tất cả những mối quan hệ từng là sợi dây trói buộc hắn với thế giới này... từng người, từng người một đã bỏ hắn mà đi.

Giờ đây, ngay cả ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời cũng rời khỏi hắn, rơi khỏi vòng tay hắn, dù hắn vẫn siết thật chặt, dù những đầu ngón tay đã tê cứng vẫn không chịu buông lơi.

Nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má gầy guộc, hòa cùng hơi thở thoi thóp. Mikey khẽ thì thầm, như muốn gọi cậu tỉnh lại, nhưng giọng nói lạc hẳn trong tiếng mưa. Đôi mắt hắn mờ dần, hàng mi khẽ rung, rồi cuối cùng cũng khép lại.

Tiếng thở cuối cùng tan vào không gian lạnh giá...
Rồi chỉ còn tiếng mưa rơi không dứt.

...

Mikey đã ngủ. Một giấc ngủ không bao giờ tỉnh dậy.

À không hắn không ngủ. Chỉ là hắn đang cùng cậu, Takemichi, rời đi thật xa đến một nơi không còn hận thù, không còn chia ly, không còn bất kỳ ai có thể chia cách. Vòng tay hắn vẫn ghì siết cậu trong hơi lạnh khắc nghiệt, đôi môi cả hai khẽ cong lên, như chia sẻ một nụ cười mỉm cuối cùng.

Vĩnh Viễn.

.

.

.

.

.

- Mikey-kun!
Giọng nói ấy vang lên trong một khoảng không trắng xoá vô tận.

" Ai... đang gọi mình? "
Hắn lờ mờ mở mắt, mí mắt nặng trĩu như bị ai đè xuống. Trước mắt hắn, giữa không gian trắng mờ mịt như sương, cậu hiện ra nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt long lanh ánh sáng, đôi tay dang rộng rồi nhanh chóng ôm chặt lấy hắn.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như đông cứng. Mikey chỉ biết mở to mắt, ngơ ngác như kẻ mất hồn. Rồi tiếng nấc bật ra không thể kìm lại, dữ dội, dồn dập, như muốn trút hết nỗi sợ hãi, tuyệt vọng chất chứa suốt bao năm:

- Takemichi... em... em thật sự ở đây sao...? Anh... tưởng anh đã đánh mất em rồi... Anh tưởng... không bao giờ còn được gặp lại em nữa...

Giọng Takemichi vang lên, không lớn, nhưng từng chữ như đinh đóng cột:

- Anh nghe rõ này, Mikey-kun! Anh phải sống. Phải sống... và phải sống cho thật tốt!

Mikey siết chặt cậu hơn, hơi thở nặng nề như bị bóp nghẹn:

- Anh không thể... anh không chịu nổi... sống ở nơi không có em... Anh chỉ còn em... em hiểu không...?

Cậu áp trán mình lên trán hắn, đôi mắt cách nhau chỉ vài cm, giọt nước mắt nóng hổi rơi từ mắt Mikey xuống gò má Takemichi. Cậu khẽ thì thầm, giọng nghẹn lại.

- Anh không còn một mình... Anh vẫn còn chính bản thân anh. Anh không được buông xuôi... Em không cho phép anh bỏ lại tất cả!

- Anh... không thể...
- ANH KHÔNG LÀM ĐƯỢC ĐÂU!
Mikey gần như gào lên, tiếng nói lạc đi, cổ họng khô rát.

Takemichi bật khóc, giọt lệ rơi cùng lúc với hắn, nhưng cậu vẫn ép giọng, gần như van lơn:

-Nhìn em này, Mikey-kun... Anh phải sống! Vì anh còn cả một cuộc đời phía trước! Anh phải hứa... hứa với em...!

Khoảnh khắc ấy, như có luồng sáng xuyên qua đêm tối. Hắn ngây ra nhìn cậu, bờ môi run rẩy, hơi thở dồn dập rồi chậm dần, chậm dần... Hắn khẽ thì thầm, giọng gần như vỡ ra:

-...Anh... anh hứa...
Nếu đó là điều cậu muốn, có chết hắn cũng sẽ thực hiện. Để có thể nhìn thấy được nụ cười của cậu.

Takemichi cười qua hàng nước mắt, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên má hắn, giọng run lên:

- Tốt lắm... em biết Manjiro-kun của em mạnh mẽ lắm.
- Bây giờ... nhắm mắt lại đi, Mikey-kun. Ngủ một chút thôi... Em sẽ luôn ở bên anh.

Cuối cùng, hơi thở hắn chậm dần, mi mắt nặng trĩu. Hắn thì thầm:

- Takemichi... Đừng đi... Anh thương em ...

- Vâng, em biết... và em cũng vậy.
Cậu đáp, nụ cười dịu dàng như ánh nắng cuối ngày.

Rồi bóng cậu mờ dần trong ánh sáng trắng, Mikey chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở dần đều lại, như đứa trẻ được vỗ về. Trong cơn mơ, hắn vẫn cảm thấy vòng tay cậu quấn quanh, hơi ấm cậu vẫn còn đâu đó dẫn hắn trở lại con đường sống, dù thật dài và thật cô độc, nhưng không còn tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro