Chương 19 :Được gặp lại cậu, gặp lại mọi người, chính là chuyện tốt nhất.
Khi bước ra khỏi phòng, Matsuda Jinpei theo bản năng gọi điện cho osananajimi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tách nhau ra để thực hiện nhiệm vụ, Matsuda Jinpei không yên tâm lắm. Tuy chính anh đã thuận lợi giải quyết xong vấn đề mà không gặp trở ngại gì, nhưng bên Hagiwara hoàn toàn không có chút tin tức nào, điều này thật sự khiến anh bất an.
Vì vậy, bước đầu tiên sau khi ra cửa chính là gọi điện cho osananajimi.
...... Kết quả điện thoại lại không kết nối được.
Matsuda Jinpei lập tức nhíu mày.
Vốn dĩ khí chất bề ngoài đã thiên về lạnh lùng, sau khi mày nhăn lại thì khí thế càng thêm đáng sợ. Những đội viên đi phía sau đồng loạt dừng bước, liếc nhìn nhau, không ai dám tiến lên trước.
Dù bình thường tiền bối Matsuda sẽ không vô cớ tìm chuyện để trách mắng, bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Chậc." Lại thử thêm một lần nữa, vẫn kết thúc trong thất bại, Matsuda hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Anh sải bước đi về phía xe, hoàn toàn không để ý đến các đội viên phía sau.
Nhưng chính tiếng "không kiên nhẫn" ấy lại khiến cả nhóm đội viên giật mình, lập tức bước chân rối rít chạy theo, sợ rằng đội trưởng sẽ khó chịu vì họ chậm chạp.
"Tôi nói."
Ngồi vào xe công vụ, Matsuda vừa nghịch di động vừa hỏi các đội viên đi sau lên xe:
"Các cậu có nhận được tình hình ở hiện trường thứ hai không?"
Mấy người liếc nhìn nhau.
Sau đó ấp úng đáp: "Không, không có......"
Bọn họ đều theo Matsuda Jinpei xử lý bom ở hiện trường thứ nhất, còn tình hình bên Hagiwara Kenji thì chưa từng nghe nhắc tới.
Có đội viên lấy hết can đảm hỏi: "Đội trưởng, điện thoại không gọi được sao?"
"Đúng vậy. Hoàn toàn không kết nối được." Giọng Matsuda rất khó chịu. "Cái tên Hagi đó......"
Phát hiện đội trưởng tâm trạng không tốt, mấy đội viên ngồi phía sau lập tức bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
"Vậy... tôi thử liên lạc với những người khác xem?" Có người đề nghị.
Matsuda quét sang một ánh mắt sắc lẹm.
Đội viên kia vội vàng rút điện thoại từ trong trang bị ra, gọi cho đồng đội ở phân đội khác.
Nhưng rất hiển nhiên, mấy tiếng chuông lặp đi lặp lại vang lên trong tai, chẳng có ai bắt máy.
"Ai......?"
Người gọi ngẩn người.
Đội trưởng Hagiwara không nghe máy còn có thể cho là bận việc, nhưng những người khác cũng không bắt thì quá kỳ lạ.
Các đội viên phía sau lập tức lâm vào trạng thái "chết não", cuống cuồng tìm cách bào chữa.
"A... có, có thể nào Hagiwara đội trưởng đang xử lý bom nên đã bật thiết bị chặn tín hiệu?" Có người run rẩy giơ tay lên.
Matsuda Jinpei ngẩn người.
Lúc Hagi rời đi có mang theo thiết bị chặn tín hiệu không? Tại sao anh lại không nhớ rõ?
Anh vừa nghĩ, vừa hỏi: "Cậu ta mang thiết bị chặn tín hiệu sao?"
Các đội viên nhìn nhau.
"Có lẽ mang theo......"
Không ai biết chắc chắn.
Lúc nhận được tin báo có bom, tình huống quá khẩn cấp, mỗi người đều lập tức hành động, mặc áo chống nổ và đem theo đầy đủ dụng cụ cần thiết để hủy bom cho vào xe công vụ ——
Hoàn toàn không để ý xem tiểu đội khác mang theo những gì.
Rõ ràng Matsuda không thấy như vậy. Anh biết Hagiwara là loại người thế nào: thích mạo hiểm, gan lớn, luôn khăng khăng làm theo ý mình. Khi hủy bom thì hầu hết đều không chịu mặc áo chống nổ, chứ đừng nói đến việc mang theo thêm thiết bị khác.
Anh nhíu mày, ấn gọi một dãy số khác.
"Alô, lão đại. Bên Hagi thế nào rồi?"
Anh trực tiếp hỏi lãnh đạo trực tiếp của mình.
Bên kia, ở dưới tầng khu chung cư Asai, tổng đội trưởng đội cơ động đang trấn an dân cư vừa sơ tán, lập tức toát mồ hôi.
"Thằng nhóc thối! Sao lại nói chuyện với tôi kiểu đó hả!"
Nhưng mà, người có thể dẫn đội trong một nghề nguy hiểm như canh gác thì vốn không phải loại quá câu nệ lễ nghi cấp trên – cấp dưới. Vì vậy sau khi nổi giận xong, ông vẫn trả lời Matsuda:
"Còn chưa xong đâu. Dân cư vừa mới sơ tán hết, chắc Hagiwara giờ mới bắt đầu tháo bom. Nếu cậu rảnh thì qua hỗ trợ đi, đừng có ở bên đó không làm việc gì!"
"Ai bảo tôi không làm việc." Matsuda đáp lại một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra lệnh cho tài xế: "Đến hiện trường thứ hai."
"Được rồi, không có gì thì cúp máy đi. Tôi còn đang bận." Cấp trên nói.
Kết quả vừa dứt lời, điện thoại liền bị cắt, trong tai chỉ còn tiếng tút tút.
"...... Hắc! Thằng nhóc thối này!"
Matsuda Jinpei không biết rằng lão đại của mình đang trừng mắt tức giận với chiếc điện thoại.
Rõ ràng chính ông ta bảo cúp máy nhanh, mà giờ lại trách ngược. Anh chẳng phải đã làm đúng y như lời dặn sao?
Xe công vụ lao nhanh trên quốc lộ.
Chẳng bao lâu sau, Matsuda Jinpei đã tới dưới chung cư.
Sở Cảnh sát Đô thị – Bộ canh gác đã cho người phong tỏa toàn bộ tòa nhà. Nhìn thấy Matsuda tới, vị lão đại ngậm thuốc lá liền phất tay, ra hiệu anh nhanh chóng lên lầu.
"Tầng 20."
Matsuda lập tức gật đầu.
Không phải vì anh không tin năng lực của Hagi, mà là bởi trong lòng bỗng dưng dấy lên một nỗi bất an.
Giống như nếu không trông thấy tận mắt, thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Anh bước vào thang máy.
Trong lúc thang máy từ từ đi lên, Matsuda bồn chồn sờ túi áo, muốn tìm thứ gì đó để giảm bớt căng thẳng. Nhưng ngay sau đó lại nhớ: người bắt đầu hút thuốc sau khi tốt nghiệp là Hagi, không phải anh.
Một phút ngắn ngủi, mà dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Cuối cùng, thang máy cũng tới tầng mục tiêu. Khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, Matsuda lập tức nhìn thấy Hagiwara Kenji đang đứng trước cửa.
"Ai? Jinpei-chan? Sao cậu lại ở đây!"
Người đối diện vô cùng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, đôi mắt lập tức sáng rỡ.
"Đến xem cậu thế nào. Vẫn luôn không nghe máy." Matsuda đè nén cảm xúc, không muốn để lời nói của mình giống như đang trách Hagi.
"Điện thoại?"
Hagiwara Kenji nghi ngờ mà sờ sờ túi, bỗng nhiên bừng tỉnh.
"À à, quên tắt máy chặn tín hiệu rồi. Đến cả bộ đàm cũng không dùng được."
Anh dẫn theo đội viên đi vào thang máy, sau khi ấn nút xuống lầu một thì thò tay vào túi bên cạnh, tắt máy chặn tín hiệu.
"Giờ thì ổn rồi ~"
Matsuda nhìn động tác tự nhiên như mây chảy nước chảy của anh, trong lòng trước hết dâng lên là nghi hoặc đối với cái túi kia.
"Cái này là của cậu à?"
"Không phải đâu. Nhưng mà bây giờ thì cũng có thể coi như của tớ." Hagiwara lắc đầu, làm một cái nháy mắt với Matsuda.
Khi trên lầu gỡ bom, ngay khi mở vỏ ngoài ra anh đã biết có gì đó không đúng.
Tuy tự cho mình khoảng mười phút để xử lý, nhưng bên trong lại là loại bom kiểu mới chưa từng gặp. Hagiwara không kìm được mà dâng lên một tia lo lắng.
Dù cuối cùng đã thành công tháo gỡ, hài cốt bom cũng bị đội viên phòng nổ đem đi, nhưng trong lòng Hagiwara vẫn còn cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
Giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Bởi vì dự cảm bất thường ấy, anh đứng nhìn bom đã tháo trong một lúc lâu. Thấy nó thật sự không có động tĩnh gì, mới ra hiệu đội viên niêm phong đem đi.
Khi theo bản năng sờ vào bao thuốc định rút ra, bỗng dưng cả người choáng váng.
Có những hình ảnh kỳ lạ lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở cảnh lửa bùng nổ và cơn đau dữ dội. Cơ bắp toàn thân Hagiwara đau đến co rút, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là che miệng, cong lưng, cố gắng nhịn không để bật tiếng kêu.
Cơn đau thấu xương kia mang đến trước mắt từng đốm tuyết trắng, giống màn hình TV cũ đang nhấp nháy.
Người đàn ông tóc dài nửa che mặt hít sâu một hơi, gắng ép xuống tất cả khó chịu, buộc bản thân đối diện với thực tại.
—— Mình trước khi s·ơ t·án đã gặp Morofushi-chan.
—— Mình không hề nhìn thấy Morofushi-chan.
—— Jinpei-chan không gọi điện cho mình.
—— Mình nhận được điện thoại của Jinpei-chan.
—— MÌnh tháo gỡ bom thành công.
—— Bom đã phát nổ.
—— Không ai bị thương.
—— Mình đã c·hết......?
Không. Mình vẫn tồn tại. Mọi người vẫn tồn tại.
—— Thật tốt quá.
Anh chớp mắt, trong đôi mắt tím tràn mù sương, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.
Tuy có nhiều điểm không giống, nhưng...
Có thể lại được nhìn thấy Jinpei-chan, thật sự là quá tốt.
May mắn Morofushi-chan chuẩn bị máy chặn tín hiệu. Nhất định phải cảm ơn cậu ấy, còn phải hỏi xem sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước hết ——
Thang máy lại vận hành xuống dưới lầu, đoàn người tràn ra khỏi cửa. Hagiwara cùng Matsuda vừa nhìn là biết có chuyện cần nói, các đội viên sau khi chào hỏi liền tự giác nhường không gian lại cho hai người.
Hagiwara: "Bất ngờ thật nha. Đột nhiên thấy Jinpei-chan ~ bên cậu xem ra kết thúc thuận lợi rồi."
Matsuda hừ một tiếng. "Đương nhiên. Loại trình độ này, chưa đến ba phút là tớ đã giải quyết xong."
Anh nghiêng đầu nhìn Hagiwara. "Ngược lại cậu, sao mà chậm vậy?"
"Bởi vì bên tớ là bom kiểu mới mà." Hagiwara bĩu môi ám chỉ. "Sau này chắc sẽ bị đem ra làm ví dụ điển hình giảng dạy đấy?"
"Bom kiểu mới? Thảo nào lâu như vậy."
Anh đã lo lắng gần c·hết.
Hagiwara mỉm cười nghiêng đầu, nói với Matsuda Jinpei đang như hiểu được lòng mình: "Xin lỗi nha, Jinpei-chan."
Xin lỗi vì đã từng rời đi trước cậu một bước.
Xin lỗi vì đã từng c·hết trước mặt cậu.
Xin lỗi vì đã từng để lại cậu một mình.
Sau khi tớ đi, cậu có ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng không, có học được cách hòa hợp với mọi người không?
Thật xin lỗi vì nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy.
Lẽ ra tớ nên nói với cậu, đừng nghĩ chuyện báo thù, hãy quên tớ rồi tiến về phía trước.
"Ừm?" Matsuda nghi hoặc quay đầu.
"Nói gì thế. Cậu chẳng qua là không bắt máy thôi mà."
Hagiwara: "......"
Hagiwara cúi đầu: "............ Ha ha."
Rất nhanh, anh lại mỉm cười với osananajimi.
"Ừ! Jinpei-chan không giận là tốt nhất rồi! Nhiệm vụ hoàn mỹ kết thúc ~! Chúng ta về ăn daifuku nhé?"
Matsuda gãi đầu. "Cậu ở đâu ra daifuku thế?"
"À thì, tớ vừa gặp chuyện tốt đó nha. Một bé mèo mang phúc vận đến cho tớ!" Hagiwara nheo mắt, kéo osananajimi còn đang ngơ ngác lên xe.
Đúng thật là chuyện tốt.
Được gặp lại cậu, gặp lại mọi người, chính là chuyện tốt nhất.
——
Yuikawa Mitsuki tỉnh lại trong một nhà kho bỏ hoang tối đen.
Cậu bị trói trên một cái ghế, bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn. Trước mắt bị bịt kín bằng một miếng vải đen, cái gì cũng không nhìn rõ. Chóp mũi chỉ ngửi thấy chút mùi tanh, không giống mùi nước biển, mà giống hải sản.
"Tỉnh rồi à." Bên cạnh vang lên giọng nam trầm khàn tục tằng, khiến Yuikawa Mitsuki vừa định giãy giụa liền khựng lại.
Cậu quá quen giọng nói này rồi.
Là Irish của tổ chức.
Nói thật, trước khi thực hiện kế hoạch, cậu đã cố ý để lại một vài sơ hở để tổ chức có thể lần ra, cũng tính sẵn sẽ có thành viên trực tiếp xông vào nhà để đối diện nói chuyện.
Nhưng lại thẳng thừng bắt cóc giữa đường lớn, Irish rốt cuộc anh ta bị cái tật gì thế hả ——??
Nếu không phải cậu đã kịp liếc thấy người đến là ai, kịp đè nén phản ứng bản năng phản kháng, thì có lẽ đã có người nằm đo đất rồi!
Cậu thở dài trong lòng, rồi lập tức giả vờ lộ vẻ sợ hãi:
"Anh là ai? Vì sao lại trói tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro