Chương 22 : cái kiểu hành vi EQ thấp này thì không cần học đâu.
"Chậc, quả nhiên tôi vẫn không quen nhìn cái dáng vẻ văn nhã bại hoại* này của cậu."
(*"văn nhã bại hoại" (文雅败坏) nghĩa gốc là: văn nhã → tao nhã, nho nhã, phong độ trí thức. bại hoại → suy đồi, hư hỏng, có phần trụy lạc. Ghép lại thì cụm này dùng để miêu tả một người bên ngoài trông có vẻ lịch sự, trí thức, nhưng lại toát ra khí chất suy đồi, bất cần, kiểu "quý ông suy đồi / tao nhã nhưng phóng túng, sa đọa". )
Người phụ nữ có hình xăm con bướm nơi khóe mắt nâng ly rượu, khoa tay múa chân vài cái, rồi uống cạn một hơi.
Lúc trước khi Scotch còn làm nhiệm vụ bên ngoài cho tổ chức, cậu vẫn để tóc ngắn.
Ban đầu vì yêu cầu việc học, cậu không để râu, cả gương mặt trông cực kỳ tươi mới.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng không lâu, cơ bản cũng không bị các thành viên có danh hiệu để ý đến.
Đợi cậu tốt nghiệp, bắt đầu hợp tác với các tay súng bắn tỉa, dần dần lọt vào tầm mắt Gin, thì cậu đã để râu.
Khi đó, ánh mắt cậu vẫn còn chưa sắc bén, nếu không để râu thì nhìn quá trẻ, không có uy h·iếp lực, dễ dàng bị xem nhẹ. Nhân cách cậu không giống Zero – kẻ cười mà như hổ, nên chỉ có thể dựa vào bộ râu để khiến bản thân trông dữ hơn một chút.
Bản thân cậu thì cảm thấy để râu trông soái là đủ rồi.
Anh trai cậu cũng có râu, nên cậu thấy như vậy vừa đẹp vừa đáng tin cậy.
Sau này, khi cậu lớn hơn, gò má dần gầy đi, mắt cũng từ tròn như mắt mèo biến thành hẹp dài như mắt phượng. Nhìn không còn trẻ con nữa, chỉ là đuôi mắt vẫn cong lên như móc câu.
Cho đến khi cậu từ từ rời khỏi tổ hành động, sang làm thư ký cho Pisco.
Xuất hiện ở công ty lớn, cái dáng vẻ âm u buông thả kia không còn thích hợp. Nghe ý kiến của Zero, lại tham khảo cả Rye, cậu quyết định cạo râu, để tóc dài, kèm thêm kính.
Kính chỉ là loại không độ, có gọng kim loại kèm sợi dây. Mục đích là để che bớt ánh mắt quá mức sắc lạnh của cậu.
Hơn nữa, cậu không quen buộc tóc, nên luôn thả xõa, phần mái rũ trước ngực. Chianti nhìn thấy thì luôn chê cậu thay đổi quá nhiều, trở nên giống kiểu văn nhã bại hoại.
"Cái đó thì không còn cách nào." Scotch giang hai tay. "Công việc yêu cầu thôi."
Quan hệ của cậu với nhóm súng bắn tỉa cũng khá tốt.
Chianti tuy khi làm nhiệm vụ rất thích theo đuổi cảm giác kích thích máu me, nhưng ngoài đời vẫn coi như một người bình thường; Korn thì lúc nào cũng trầm mặc, thỉnh thoảng mới nói vài câu; Calvados thì luôn dồn sự chú ý lên Vermouth.
Ban đầu Calvados còn tỏ ra rất địch ý với cậu, vì cậu được Vermouth và Pisco đề cử tiến vào. Sau này khi cậu cộng tác với Rye, thái độ Calvados mới dần thay đổi.
Đến giờ thì cũng coi như có thể nói chuyện được đôi ba câu.
Vì thế, hôm nay thấy Calvados không đi theo Vermouth mà lại xuất hiện ở đây, thật sự Scotch rất ngạc nhiên.
"Hôm nay sao mọi người lại đông đủ thế này?" Vừa nói, cậu vừa ra hiệu cho bartender.
"Whiskey nguyên chất là được."
"Gin không đến à?"
Chianti lại ồn ào gọi thêm một ly, nhưng Irish đáp: "Không biết, hắn lại bận thêm cả đống nhiệm vụ từ đâu ra."
Chianti: "Gin vốn vẫn như vậy mà."
Cô nâng ly lên, rồi lại dồn sự chú ý về phía khác.
"Có thể khiến hắn ngồi xuống uống vài ly, chắc chỉ khi địa điểm tập hợp nhiệm vụ được định tại quán bar."
Pálinka bật cười theo.
Người bên hậu cần – Banana Liqueur – giải thích cho Scotch: "Chúng ta không phải đang chúc mừng cậu từ lưu đày trở về sao."
Tổng bộ tổ chức áo đen ở Nhật Bản. Trong mắt những thành viên có danh hiệu, việc Scotch rời Nhật sang Italy chẳng khác gì bị lưu đày.
Cậu bất đắc dĩ xoa trán: "Thôi được. Các người bày trò thế này, mệt tôi còn nhớ mang quà về cho các người."
Nghe xong, mọi ánh mắt trong quán bar đồng loạt đổ dồn về phía cậu.
"Ôi chà, lời này khách khí quá." Irish vỗ tay. "Không cần chúc mừng gì hết, tóm lại là mừng cậu trở về."
Scotch liếc hắn một cái, rồi ngồi xuống.
Từ túi xách mang theo, cậu lấy ra một chiếc hộp lớn đưa cho Chianti.
"Cái gì đây?" Người phụ nữ buông ly rượu, tò mò hỏi.
"Túi xách mới của PRADA." Scotch nói. "Tôi cố ý chọn cho cô màu đỏ sậm."
"Ồ!"
Đôi mắt Chianti lập tức sáng rực. "Vậy tôi không khách khí nữa nhé!"
Hiển nhiên món quà này làm cô rất vui.
"Korn, của anh chính là cái này." Cậu lấy ra một hộp dài đưa cho Korn. "Schmidt & Bender PM II, bản 5-25x56, hẳn là phù hợp với anh."
Đó là kính ngắm súng trường.
Với một tay súng trầm mặc ít lời như Korn, việc tặng một món quà liên quan đến công việc là thích hợp nhất.
Quả nhiên, gương mặt vốn không biểu cảm của Korn cũng lộ ra chút vui mừng.
"Tôi thấy anh trước giờ vẫn dùng Leupold, đã cũ rồi. Cái này là loại tôi thường dùng, độ ổn định tốt, hình ảnh cũng rõ." Cậu giới thiệu.
Korn gật đầu: "Cảm ơn."
Có thể thấy rõ Korn trở nên vui vẻ.
"Còn cái này cho anh." Cậu ném cho Irish một chiếc hộp nhỏ hơn nhiều.
Nhưng Irish không thấy bất công, vì ngay nhãn hiệu trên hộp đã nói lên tất cả.
Đó là logo của đồng hồ Rolex.
"Dòng đồng hồ lặn kinh điển, tuyệt đối hợp với anh." Scotch cười.
Tiếp đó, Scotch liên tục tặng quà: Pálinka được tặng thắt lưng da cổ điển, Banana Liqueur nhận nước hoa Jo Malone, còn Calvados là kính mát Chanel.
"Bản đặt riêng. Cùng bộ với Vermouth." Cậu ghé tai Calvados nói nhỏ.
Tay súng đang chìm trong mối tình thầm kín liền gửi lại cậu một ánh mắt cảm kích.
Scotch tiện thể nhờ Calvados mang quà đã chuẩn bị cho Vermouth chuyển hộ.
"Còn Gin? Anh chuẩn bị gì cho hắn chưa?" Thấy cậu lôi quà ra hết, làm mọi người đều để tâm, Chianti liền tò mò.
"Đương nhiên rồi." Scotch cười. "Tôi b·uôn l·ậu một chiếc xe vào, chìa khóa đã đưa trước cho Vodka."
Chianti tặc lưỡi: "Đúng là hàng xịn."
Nhiệm vụ của tổ chức vốn có thù lao, nhưng đa số đều đủ để chi trả, hiếm ai quan tâm nhiều đến phần thưởng. Chỉ có bên tài vụ và hậu cần là để ý hơn.
Chianti dĩ nhiên cũng mua trang sức cho mình, nhưng để mua nhiều quà tặng người khác như Scotch thì cô sẽ không làm — quá phiền.
Dù thấy Scotch làm vậy có phần nịnh nọt quá mức, nhưng đã được lợi rồi thì cô cũng im lặng.
"Xe gì thế?" Irish – vốn nhanh nhẹn – vừa thay đồng hồ xong liền hỏi.
"Porsche 911."
Scotch bất đắc dĩ nói:
"Ai bảo Gin thích đồ cổ. Cái chiếc 356A ngừng sản xuất đã nhiều năm, tìm cùng loại quá khó, tôi đành lui một bước mà chọn chiếc 911."
Chianti cười ha ha:
"Con số không tồi nha!"
Hiển nhiên, cô chẳng hiểu gì về nhãn hiệu hay thông số, chỉ là theo bản năng liên tưởng tới vài chuyện khiến cô vui vẻ.
Scotch khựng lại, sau đó mới phản ứng kịp cô đang ám chỉ cái gì, quả thực vừa cạn lời vừa buồn cười.
Quán bar bùng nổ một trận cười sảng khoái.
"Đúng rồi, vậy sau khi cậu trở về thì có cùng chúng ta hành động không?" Chianti vẫn còn để tâm Scotch có thể trở lại tổ hành động hay không.
"Đa phần là không. Nhưng nếu có việc gì cần, cứ trực tiếp tìm tôi." Cậu nâng ly rượu, cùng các thành viên mang danh hiệu ở đây cụng ly.
Pha lê va chạm nhau, phát ra một tiếng đinh, màu rượu vàng cam trong ly xoay tròn, kéo theo viên đá lạnh từ từ chuyển động.
*
Chiều hôm sau, tiệc đính hôn nhà Suzuki.
Mori Ran mặc một chiếc váy A-line màu xanh biển ôm dáng, cổ áo có nơ bướm ren đen, ngồi xe của quản gia nhà Suzuki tiến vào biệt thự.
Đây là một trong nhiều bất động sản của nhà Tomizawa. Vì sau khi kết hôn, Tomizawa Yuzo cũng sẽ cùng Suzuki Ayako sống ở đây, nên biệt thự này được chọn làm nơi tổ chức tiệc.
"Ran!" Sonoko đã đứng chờ ở cửa. Vừa thấy bạn thân đến liền lập tức kéo mấy người đi vào trong.
" Chú Mori! Conan-kun!"
Khu vườn được trang trí vô cùng đẹp, đại sảnh tầng một thì lộng lẫy xa hoa. Người hầu đi lại bận rộn, một số khách khứa đã đến sớm thì tụm năm tụm ba trò chuyện, còn nhân vật chính của buổi đính hôn cũng đang ở tầng một tiếp khách.
Sonoko dẫn mọi người chào hỏi chị gái và anh rể tương lai xong thì trực tiếp đưa lên tầng hai.
"Đợi khách gần đông đủ rồi chúng ta sẽ xuống." Sonoko nói.
Mori Kogoro đã đi trò chuyện với Suzuki Shiro, vậy nên ở tầng hai chỉ còn lại hai cô gái cùng Edogawa Conan.
"Sonoko, người mà cậu muốn giới thiệu cho mình là ai thế?" Vừa đặt chân lên tầng hai, Mori Ran không nhịn được hỏi.
Cô cứ nghĩ Sonoko kéo mình lên đây là vì người kia đang chờ ở tầng hai, ai ngờ lại chẳng thấy ai.
"Là một anh trai mà mấy năm trước tớ từng gặp trong một buổi tiệc!" Sonoko nhắc đến người này thì vô cùng phấn khích. "Khi đó tớ theo bác đến dự một buổi tiệc từ thiện, và trong yến tiệc sau đó thì gặp anh ấy."
Thiếu nữ chống cằm, trong mắt rõ ràng ánh lên nụ cười say mê.
"Anh ấy là thư ký chủ tịch công ty Masuyama Ô tô, họ Yuikawa, vừa đẹp trai lại ôn nhu! Chỉ tiếc là hơn một năm trước anh ấy đã từ chức và sang Ý. Lần này chị gái đính hôn, tớ thử gửi thiệp mời, không ngờ anh ấy lại gọi điện nói sẽ đến!"
"À —— thư ký chủ tịch sao!" Ran kinh ngạc cảm thán. Từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc kiểu nhân vật chức vụ như vậy.
Conan nheo mắt:
"Cái gì chứ, thư ký chủ tịch thì không thể thay mặt chủ tịch tham dự tiệc đâu."
Thư ký chỉ là nhân viên quản lý trung tầng, chủ yếu xử lý công việc văn phòng nội vụ, chứ không tham gia nghiệp vụ hay quản lý công ty. Người xử lý hành chính phải là trợ lý mới đúng.
Hoặc là...
" Chị Sonoko nhớ nhầm rồi, không phải 'thư ký chủ tịch', mà là 'thư ký hội đồng quản trị'." Conan nói.
Suzuki Sonoko thoáng đỏ mặt.
Cô gặp Yuikawa đã từ lâu, về sau lại càng ít cơ hội gặp lại. Muốn cô nhớ rõ chức vụ của người đó từ ba năm trước thật sự hơi khó.
Dù sao thì cô luôn trực tiếp gọi là "anh trai" thôi.
"Ờ... Không sao cả lạp!" Sonoko gãi má. "Nhưng mà, cái thằng nhóc này sao lại biết nhiều thế chứ. Với lại cái kiểu bất chấp người khác c·hết s·ống mà nói chen ngang như vậy, thật sự rất giống Kudo đó nha."
Thiếu nữ cúi người, dí sát mặt mình lại gần Edogawa Conan, phóng đại b·iểu t·ình để buộc miệng thốt ra lời nghi ngờ, khiến Conan trong lốt trẻ con toát mồ hôi lạnh.
"A ha ha... Đây là anh Shinichi dạy cho em đó ."
"Thật chứ. Học kiến thức thì được rồi, cái kiểu hành vi EQ thấp này thì không cần học đâu." Sonoko ngồi thẳng dậy, buông lời châm chọc.
Conan giật giật khóe miệng.
Quả thật, xin lỗi nha...
*
Thám tử lừng danh Conan - Chủ đề diễn đàn > Trang đầu
【 Tuyến Tokyo tuyển người 】 Đối với nhân vật Date Wataru, mọi người thấy thế nào?
1L.
Lúc Kudo Shinichi mới xuất hiện, khi đến công viên trò chơi thì không có Date Wataru, Shinichi còn hỏi một câu, Megure cảnh sát nói Date Wataru đang làm một vụ án khác, lúc ấy tôi liền rất tò mò.
Dù sao thì truyện thiếu niên, lại còn là truyện trinh thám thiếu niên, chắc chắn người xuất hiện phải là vai chính lợi hại nhất chứ. Thế nhưng Shinichi lại nghĩ: "Nếu cảnh sát Date ở đây thì vụ án này sớm đã xong rồi", kiểu lời này có chút giống như đề cao người khác mà dập tắt uy phong của mình.
Mãi đến sau này khi Date Wataru xuất hiện, hợp tác cùng Conan phá án, mới thấy, ô, đúng là rất lợi hại.
2L.
Thật sự lợi hại, ngay lần đầu gặp Conan đã bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ này có gì đó không bình thường......
[ icon đậu nành che mặt ]
3L.
Bình thường thì trẻ con nào biết được nhiều như vậy chứ, lúc Date Wataru ngồi xổm cạnh th·i th·ể, nhìn Conan chạy tới chạy lui, tôi đều thấy kh·iếp s·ợ.
4L.
Cặp mắt kính âm trầm kia thật sự dọa người, lúc ấy tôi còn tưởng anh ta là cảnh sát hắc ám.
5L.
Đúng vậy!! Kết quả là mỗi lần có manh mối thì Conan lại hăng hái xông tới, tôi ngồi trước màn hình mà sốt ruột muốn dậm chân: "Đi mau đi mà!"
...... Nhưng kết quả người ta thật sự là người tốt (yên tâm).
6L.
Cười ch·ết, sao phải thêm kiểu kính đó làm gì.
7L.
Là để đánh lừa đó. Bạn dám nói lúc Date Wataru trừng mắt nhìn Conan rồi vươn tay chộp tới, các bạn không thấy sợ sao?
8L.
Hù ch·ết người ta thôi! Conan vừa nói xong, Date Wataru liền im lặng, sau đó sắc mặt tối lại, đột nhiên ra tay, ai mà không nghĩ anh ta tức giận muốn gi·ết người chứ!
Ai ngờ thì ra là do hung thủ tức giận định ra tay với Conan, Date Wataru nổi giận bẻ gãy tay đối phương......
9L.
Cảnh sát Date quá đáng tin cậy, cảm giác trong Sở Cảnh sát Đô thị thì chỉ có cảnh sát Date là thật sự lợi hại.
10L.
Có lần Conan phân vân không biết có nên nhờ cảnh sát Date giúp hay không, tôi cũng nghĩ giống vậy...... Cảm giác Conan một mình cũng rất vất vả, tuy hào quang nhân vật chính rất dày, nhưng thân thể trẻ con thật sự không dễ làm việc, chưa nói chuyện khác, chỉ riêng nhiều chỗ trẻ con không thể vào cũng đã là bất tiện rồi.
11L.
Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn xem Conan là nam chính tuyệt đối cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro