Chương 23 : Đại khái là nhờ vào khí chất "hút đào hoa" của cô.

Tiệc tối sắp bắt đầu, Sonoko dẫn bọn họ xuống lầu.

Bầu trời dần tối hẳn, sảnh tiệc ở tầng một sáng rực ánh đèn.

Đèn chùm pha lê treo ở vị trí cao nhất, từ đó lan tỏa ra những chuỗi đèn thủy tinh nhỏ như mạng nhện. Sonoko mặc váy dạ tiệc màu nhạt, đứng trên thang lầu đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng ở một góc thì thấy được người mà cô vẫn hằng tâm niệm — " Anh Yuikawa".

Thiếu nữ phấn khích kéo tay bạn thân, mục tiêu rõ ràng mà đi thẳng tới góc đó.

Chỉ là nơi đó dường như không chỉ có một mình Yuikawa Mitsuki.

"...... Không ngờ Anh lại dám nhắm vào tôi. Thật là khó lường......"

"...... Hẳn là...... đang đắc ý lắm chứ?"

Khi Sonoko đến gần, liền nghe thấy một giọng già nua không chút nể tình vang lên.

Conan tò mò, ngẩng mặt nhìn lại, phát hiện hai người đang nói chuyện: một là một lão ông trông như sáu bảy chục tuổi, còn lại là một người đàn ông rất trẻ.

"Ngài nói đùa." Giọng nam trẻ tuổi vang lên, hoa lệ mà tràn đầy từ tính. "Tôi tuyệt đối không có ý khoe khoang trước mặt ngài. Tôi vẫn luôn nhớ rõ chính ngài đã đưa tôi vào vòng này......"

"Hừ! Nói thì nghe hay lắm!" Lão nhân tỏ rõ bất mãn, cắt ngang lời giải thích của cậu.

" Ngài Masuyama......" Giọng nam trẻ nghe ra đầy bất đắc dĩ.

Nhưng hai người không tiếp tục nói thêm, bởi vì tiếng bước chân nhẹ nhàng mà tươi sáng của Suzuki Sonoko đã vang lên.

Cả hai đồng thời quay đầu lại.

Sonoko bị họ nhìn chằm chằm cũng không hề rụt rè, mà thoải mái chào hỏi:

"Ông Masuyama! Anh Yuikawa! Lâu rồi không gặp! Cảm ơn hai người đã bớt thời gian đến tham dự tiệc đính hôn của chị gái cháu."

Gia tộc Suzuki chỉ có hai cô con gái. Con gái lớn đã định gả vào nhà Tomizawa, người thừa kế gia nghiệp đương nhiên chỉ còn lại cô con gái út.

Bởi vậy, cho dù trong lòng còn giận, Masuyama Kenzo cũng không thể tỏ thái độ với người sẽ là chủ nhân tương lai, người thừa kế của gia tộc này.

"Nói gì thế." Ông lão đổi giọng hiền hòa. "Hai chị em các cháu tôi đều nhìn lớn lên, chẳng khác gì cháu gái ruột của tôi. Hôn sự của Ayako là chuyện trọng đại, tôi sao có thể không đến."

"Cháu biết ngay là Ông Masuyama thương cháu với chị nhất mà!" Sonoko như một đứa bé chưa lớn, vòng tay ôm lấy cánh tay Masuyama Kenzo nũng nịu. "Chị nhìn thấy Ông đến nhất định sẽ rất vui. Ông đã gặp chị chưa?"

"Chưa." Ông lão bị động tác nũng nịu làm mềm lòng, cơn giận trong mắt dần tan đi.

"Ayako không giống như cháu, nghịch ngợm quái chiêu."

"Hắc hắc." Sonoko bật cười. "Để cháu dẫn ông đi gặp chị! Chúng ta dọa cho chị ấy giật mình một phen!"

Ông lão cứ thế bị Sonoko kéo đi khỏi góc phòng.

Thấy Pisco bỏ đi, Morofushi Hiromitsu cũng khẽ thở dài.

Cậu không phải sợ Pisco. Trong tổ chức, khi thế lực dần bị phân chia, một kẻ đã lui về tuyến sau như Pisco không còn đáng để cậu để tâm.

Chỉ là cậu không thể cùng Pisco va chạm ở nơi đông người như vậy.

Điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhân thiết của cậu.

Khi thấy Pisco bị Sonoko lôi đi, cậu không cần giả bộ thêm nữa, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.

Người đàn ông kéo nhẹ cà vạt, quay đầu về phía Mori Ran và Edogawa Conan còn đứng đó mà chào hỏi:

"Xin lỗi. Vừa rồi hình như đã để lại cho hai người ấn tượng không tốt...... Có phải đã dọa đến không?"

Người đàn ông cao khoảng một mét tám, cao hơn Ran nửa cái đầu. So với Conan thì khỏi phải nói. Nhưng khi quay sang nói chuyện với Ran, cậu lại hơi cúi đầu, khiến thiếu nữ gần như không cảm nhận được áp lực từ dáng vóc của một người trưởng thành.

"Tôi là Yuikawa Mitsuki." Cậu nói. "Hiện tại đang kinh doanh một phòng triển lãm tranh."

"Gì, Anh Yuikawa, em còn tưởng anh sẽ tự mở công ty cơ!"

Sonoko, sau khi tiễn Masuyama Kenzo đi, đã quay lại. "Để em giới thiệu nhé! Đây là bạn thân nhất của em, Mori Ran! Cha của cô ấy chính là thám tử Mori Kogoro nổi tiếng đó!"

Nói xong, cô lại chỉ về phía cậu bé bên cạnh. "Đây là Edogawa Conan, hiện đang sống nhờ ở nhà Ran."

"Chào buổi tối, tiểu thư Mori, Edogawa-kun." Morofushi Hiromitsu gật đầu chào hai người.

Người đàn ông nhìn chằm chằm hai gương mặt vốn chỉ thấy trong truyện tranh, ánh mắt thoáng trở nên mềm mại.

Ở kiếp trước, khi cậu còn tồn tại, từng gặp Kudo Shinichi và Mori Ran trong các vụ án cảnh sát, nhưng đó vẫn là hai đứa trẻ thật sự. Nhiều năm đã trôi qua, cô bé và cậu bé ngày nào đã lớn, nhưng lại vẫn giữ nguyên sự thông minh và nhạy bén như thuở thiếu niên.

Nhìn thấy nam nữ chính bằng xương bằng thịt, Hiromitsu vừa thấy không thật, vừa thấy như quá thật.

"Xin chào, Yuikawa-san." Mori Ran mỉm cười.

Thiếu nữ ngắm kỹ gương mặt Yuikawa Mitsuki.

Không thể phủ nhận, đối phương thật sự sở hữu vẻ ngoài xuất sắc. Không phải kiểu sắc bén, chói lóa, mà là khiến người ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã bị cuốn hút bởi phong thái trầm lặng mà lạ lùng cuốn hút trên người anh.

Người đàn ông mặc áo sơmi phong cách cung đình với nhiều lớp bèo nhún, cổ áo còn cài nơ, bên ngoài khoác áo vest, khéo léo làm dịu đi khí thế uy h·iếp từ địa vị cao, khiến anh trông lại càng gần gũi.

"Mở công ty gì đó, thật ra gallery cũng coi như là công ty rồi. Không chỉ phải tổ chức triển lãm, mà còn phải ký hợp đồng với các họa sĩ." Sau khi chào hỏi, Yuikawa mới trả lời nghi vấn ban nãy của Sonoko.

"Còn chưa cảm ơn tiểu thư Suzuki, vừa rồi đã giúp anh giải vây."

Sonoko không mấy để tâm, xua tay:
"Có gì đâu. Nhưng mà anh Yuikawa, em cứ tưởng anh sẽ chọn một công ty nào đó rồi làm CEO chứ."

Khi còn ở công ty Masuyama làm giám đốc, năng lực của Yuikawa Mitsuki cũng thật sự rất xuất chúng.

"Anh từ chức ở công ty Masuyama chính là vì không muốn tiếp tục ở lại loại công ty sản xuất, sang lĩnh vực khác chẳng phải là lẫn lộn lung tung sao." Người đàn ông giải thích.

"Hơn nữa, anh sẽ không đi làm ở công ty đối thủ cạnh tranh của Masuyama, như thế thì quá khó xử."

"Hả?" Conan nghe vậy phát ra tiếng nghi hoặc. "Ý anh là chuyện ông lão khi nãy nói 'nhắm chủ ý vào tôi' sao?"

Mori Ran xấu hổ, vội cúi xuống che miệng Conan lại:

"Thật sự xin lỗi, Yuikawa-san! Conan không phải cố ý......!"

"Không sao. Không cần khách khí thế đâu, gọi anh là Yuikawa được rồi. Hoặc giống Sonoko, gọi anh là anh Yuikawa cũng được."

Người đàn ông trước tiên sửa lại cách xưng hô, rồi mới nói tiếp:
"Còn về câu nói đó, có lẽ ông ấy cho rằng anh chỉ coi công ty Masuyama như một tấm ván cầu để đạt được nguyện vọng của mình thôi."

Yuikawa Mitsuki cười khổ.

Conan, sau khi Ran buông tay, nghiêng đầu nói:
"Nhưng mà anh cũng chỉ là người làm thuê thôi mà. Người làm thuê từ chức rồi khởi nghiệp, chẳng phải là rất bình thường sao?"

Anh ta đâu có mưu toan chiếm đoạt tài sản hay cổ phần công ty.

"Đúng rồi, đúng rồi." Sonoko cũng chen vào. " Anh Yuikawa không cần bận tâm đâu."

"Ừm. Cảm ơn hai người, anh biết rồi. Nhưng dù sao Masuyama-san cũng từng là cấp trên của anh, anh thật sự không muốn xảy ra xung đột với ông ấy." Người đàn ông cười dịu dàng.

Conan nửa khép mắt lại.

Đúng thật, đây đúng là một người quá hiền lành.

Bên kia, Sonoko cùng Ran đang hỏi Yuikawa về trải nghiệm ở nước ngoài.

"...... Thực ra anh không phải lúc nào cũng ở Ý. Vì công việc của gallery, anh đi hơn nửa châu Âu, muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ các gallery hàng đầu thế giới." Cậu mỉm cười, khóe môi cong lên.

Sau cặp kính, đôi mắt phượng hẹp dài cũng theo b·iểu t·ình mà hơi cong lại.

Nhắc đến gallery, vẻ mặt cậu như sáng lên.

Cậu nói tiếp:
"Nhưng mà, dù thế nào thì việc kinh doanh vẫn phải làm cho tốt. Vì vậy, lần này anh đến đây cũng là muốn gặp Tomizawa-san."

Cả ba người đều lộ ra vẻ như vừa bừng tỉnh.

"Thế thì anh tới đúng lúc rồi!" Sonoko chống nạnh, đắc ý nói: "Tranh của anh Yuzo rất có tiếng đó ! Anh Yuikawa mà muốn ký hợp đồng với anh Yuzo làm họa sĩ độc quyền thì khó lắm nha?"

Yuikawa cười gật đầu:
"Ha ha. Đúng vậy, anh sẽ cố gắng."

Mọi người vừa cười nói vừa đi về phía trung tâm buổi tiệc.

Người này ngoài dự đoán lại có tính cách không tệ, thật sự dễ gần. Conan vừa vuốt cằm vừa chìm trong suy nghĩ của mình.

Sao lại thế nhỉ, Sonoko xưa nay toàn thu hút mấy loại "đào hoa" chẳng ra gì thôi mà?

Hoặc là muốn lấy mạng cô, hoặc là nhắm vào tiền, hoặc vừa muốn mạng vừa muốn tiền.

Cậu bé nhìn chằm chằm Yuikawa Mitsuki, người luôn giữ khoảng cách an toàn khi đi cạnh Sonoko, rồi chợt hiểu ra.

Thì ra là vậy, đây không phải "đào hoa" gì cả!

Yuikawa căn bản không hề bị Suzuki Sonoko hấp dẫn.

Cô gái này quả thật có một loại "nhân duyên kỳ lạ với đàn ông".

Rất nhiều người muốn làm bạn trai của cô đều chẳng đáng tin cậy, ai cũng có mục đích riêng, hoặc thậm chí thủ đoạn gi·ết người. Nhưng ngược lại, những người ngay từ đầu không hề động tâm với Sonoko, thường đều là người không tồi.

Đại khái là nhờ vào khí chất "hút đào hoa" của cô.

Trong lòng Conan cảm thấy xúc động.

Rất nhanh, buổi lễ chính thức bắt đầu khi trưởng bối của đôi uyên ương đọc diễn văn. Suzuki Ayako và Tomizawa Yuzo lần lượt bước ra từ hai bên sân khấu, phía sau có người hầu bưng khay theo sau.

Trên khay nhà trai là bàn ủi dài, quạt, cá chép điêu khắc và một phong bao gói vàng, tượng trưng cho trường thọ, phồn vinh và vận may. Khay nhà gái đựng đầy lễ vật đáp lại, gồm thắt lưng, kimono và quà hồi đáp. 

Sau khi trao đổi sính lễ, nghi thức đọc thư đính hôn được tiến hành, chính thức xác nhận hôn ước. Hai bên gia đình sau đó trao đổi chén rượu, tượng trưng cho việc kết làm thông gia, nghi thức chính thức kết thúc.

Tiếp đó là tiệc nâng cốc chúc mừng. Khi đôi uyên ương rời khỏi sân khấu, đại sảnh lập tức biến thành sàn khiêu vũ. Mọi người tụ tập theo nhóm, có người nhảy múa, có người đi vào hành lang dài và phòng liền kề để thưởng thức món ngon trong tiệc.

Morofushi Hiromitsu cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tomizawa Yuzo.

Lần này cậu ra mặt hoàn toàn không liên quan đến tổ chức, mà là để xây dựng hình tượng "Yuikawa Mitsuki" đối ngoại.

Bảy năm trước, khi nói với Zero rằng muốn mua một gallery, đó chưa bao giờ là lời nói dối.

Cha cậu để lại quá nhiều tác phẩm, Hiromitsu không muốn để chúng phủ bụi. Khi tổ chức triển lãm cho các họa sĩ độc lập, xen kẽ vài bức tranh của cha mình, cũng sẽ không ai nhận ra, vừa vặn là niềm vui lớn.

Tuy nhiên, để duy trì hoạt động của gallery, quả thật cần có danh họa.

May mắn là cậu vẫn còn một số mối quan hệ trong giới thương nhân, muốn chen chân vào giới hội họa truyền thống cũng không quá khó. Cuộc trao đổi với Tomizawa Yuzo cũng rất thuận lợi.

Kinh nghiệm làm việc ở công ty Masuyama cũng cho cậu thêm phần lợi thế. Nghĩ theo hướng này, cũng chẳng trách Pisco lại nổi giận.

"...... Vậy thì quyết định vậy nhé, Tomizawa-san. Ngày khác tôi sẽ mang hợp đồng đến tận nơi thăm ngài." Cậu mỉm cười, bắt tay nhân vật chính hôm nay.

Công tử nhà Tomizawa ngượng ngùng gật đầu.

Ngay khi cậu định cáo từ, đi đến khu tiệc đứng để lấp đầy cái bụng, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, "phịch" một tiếng.

Ngay sau đó là tiếng thét chói tai, xuyên thấu màng nhĩ:

"A ——!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro