Chương 4 :Furuya Rei sẽ luôn chờ Morofushi Hiromitsu.
Khóa huấn luyện bắn súng trôi qua có chút mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn an toàn. Matsuda bộc lộ thiên phú vượt trội về máy móc mà không ai sánh kịp, Hagiwara khéo ăn nói và có con mắt tinh tường cũng lọt vào mắt xanh của trợ giảng, còn Furuya Rei thì một phát súng chuẩn xác bắn đứt dây thừng, cực kỳ nổi bật.
Morofushi Hiromitsu hơi nheo mắt, giấu mình phía sau ánh hào quang rực rỡ của những bạn cùng khóa.
Đã xác định tương lai sẽ vào ngành công an, cậu không thể có quá nhiều liên hệ với bạn cùng khóa ngành cảnh sát. Nhỡ may sau này có ai đó vô tình chạm mặt, rất có khả năng trở thành mối họa ngầm.
Dù trong truyện tranh không nhắc đến, nhưng cậu biết rõ không phải tất cả các bạn cùng khóa đều sẽ kiên trì làm cảnh sát đến cùng.
Có người được phân công vào trực ban, không chịu nổi sự mệt mỏi và vụn vặt, đã sớm từ chức đi mạo hiểm kinh doanh. Có người nhờ tấm bằng đại học mà xin vào công ty làm nhân viên văn phòng, hoặc chuyển sang nghề luật sư, kiểm sát viên.
Những bạn học tản ra khắp ngành nghề như thế, thực sự rất dễ trở thành "chi tiết cài sẵn" dễ lộ.
Vậy dạng người nào trong trường học là ít bị chú ý nhất?
Không phải học sinh giỏi, cũng chẳng phải người giao thiệp rộng, lại càng không phải hạng nhất nổi bật. Thậm chí ngược lại, học dở, việc gì cũng kém, luôn đội sổ thì sẽ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng thầy cô và bạn bè.
Nhiều năm sau nhớ lại, có lẽ ngươi sẽ quên tên họ, nhưng chắc chắn vẫn nhớ rõ từng có một người như thế.
Ngươi sẽ nói: "À, tôi nhớ, hồi đó lớp mình có một người rất giỏi, cậu ta balabala..."
Hoặc: "Trong lớp có một đứa học dở tệ, suốt ngày chọc thầy cô tức giận..."
Học sinh giỏi và học sinh dở đều là trọng điểm chú ý.
Người dễ bị lãng quên nhất, thật ra chính là kẻ không cao cũng không thấp, làm gì cũng chẳng nổi trội, tính tình trầm lặng, chưa bao giờ gây phiền phức cho thầy cô.
Tuy ở điểm "không gây phiền phức cho huấn luyện viên" này, Morofushi Hiromitsu tự biết bản thân khó làm được, nhưng ít nhất trong vài giờ vừa rồi, cậu vẫn có thể gắng giữ.
"Hiro!"
Furuya Rei chen qua đám đông chạy thẳng đến chỗ cậu. "Lớp trưởng dẫn huấn luyện viên đi bệnh viện rồi, chúng ta đi theo trợ giảng chứ?"
Hiromitsu trêu: "Không đi nhận lời khen ngợi của bạn học sao?"
"Khen ngợi gì chứ." Furuya Rei bất đắc dĩ lắc đầu. "Toàn là ồn ào thôi."
Tiết học đã xong, bọn họ thực sự có thể đi được rồi. Furuya Rei liền chạy nhanh ra khỏi vòng vây, tìm người bạn thuở nhỏ.
"Tớ thấy rồi nhé, Zero ngầu lắm đó. Một phát bắn đứt ngay sợi dây."
"Hiro!!"
Lúc tự mình làm thì chẳng nghĩ gì, nhưng khi bị bạn thân chỉ ra, Furuya Rei lại thấy xấu hổ, bèn vội đẩy cậu đi chỗ khác.
"À mà, lúc nãy cậu đi đâu vậy?" Furuya Rei vốn muốn chia sẻ cảm giác căng thẳng, phấn khích vừa rồi, nhưng quay lại thì thấy Hiromitsu định rẽ vào góc khuất.
"Ờ... Tớ có cảm giác như có ai đang nhìn chúng ta."
Cậu bâng quơ nói. "Chắc là một bạn nào đó thôi."
Chàng cảnh sát dự bị tóc vàng vẫn thấy có gì đó không ổn, nhưng vốn bản năng tin tưởng bạn thân, nên cũng chấp nhận lời giải thích này. Hai người sóng vai lẻn khỏi sân tập khi đám khác còn chưa kịp phản ứng.
"Bỏ đi như vậy có sao không? Tớ còn tưởng Zero sẽ theo đến bệnh viện, cầu xin giúp Matsuda chứ. Rõ ràng đâu phải cậu ấy làm đạn phát nổ."
"Ừm..." Furuya Rei chần chừ.
Anh vốn định đi, nhưng...
Người bạn mắt mèo vỗ vai anh.
"Đi xem đi. Với tính cách của Matsuda-kun, chắc chắn cậu ta sẽ không tự biện bạch. Lớp trưởng thì toàn lo cho huấn luyện viên, nếu cậu không đi thì thật sự chẳng còn ai nói giúp cậu ta đâu."
Furuya Rei mím môi, liếc Hiromitsu – kẻ hiểu rõ tâm tư mình – rồi cuối cùng xoay người đi theo.
Bọn họ ở lại đến tận tối mới quay về.
Date Wataru thì về trước nghỉ ngơi, còn vị cảnh giáo thận trọng và lớp trưởng trực tiếp cùng Matsuda lên tầng cao nhất, thông báo kết quả kiểm tra với huấn luyện viên Onizuka. Xét thấy Matsuda quả thực dùng súng cứu mạng ông, huấn luyện viên Onizuka đã không đề nghị xử phạt.
"Không sao đâu." Matsuda Jinpei ngáp dài. "Vốn dĩ đâu phải do tớ làm đạn phát nổ, ông ta muốn tra cũng chẳng có cơ hội."
Furuya Rei cạn lời: "Sao có thể nói vậy! Chính cậu tự ý tháo rời súng của cảnh sát đấy!"
"Thì tớ còn sửa lại cho ông ấy rồi mà." Chàng trai tóc xù thản nhiên đáp.
Furuya Rei chỉ biết lắc đầu.
Thực ra cậu không phải muốn tranh cãi đúng sai với Matsuda... Anh chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ta vì lý do gì mà thi vào trường cảnh sát.
Nghĩ vậy, anh liền hỏi thẳng.
"Đương nhiên là để đánh người rồi."
Matsuda Jinpei nói hùng hồn: "Tên cảnh sát vô dụng đó, tớ nhất định phải đấm hắn một cú cho hả giận!"
Furuya Rei: "......"
Đúng là một nguyện vọng đơn giản hết mức.
Hơn nữa... Matsuda có biết rằng cảnh sát Momota – người xử lý án của cha cậu năm đó – giờ đã là tổng giám đốc sở cảnh sát rồi không?
Chẳng lẽ cậu ta định xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc mà đấm ông ta một cú thật sao?
Furuya Rei nhìn gương mặt cậu ta chẳng chút thay đổi, chợt nhận ra có lẽ cậu ấy thật sự nghĩ như thế, không hề giảm bớt chút nào.
Con người khi cạn lời đến cùng cực thì chỉ còn biết bật cười.
Rei cảm thấy mình lúc này chính là như thế.
Nhưng thôi, cũng coi như hiểu được "lời cuồng ngôn" của Matsuda.
"Cái b·iểu t·ình của cậu trông ghê thật đấy." Matsuda Jinpei buông lời châm chọc.
Furuya Rei: "???"
Furuya Rei: "Tôi muốn đ·á·nh cậu!"
Matsuda cười đầy ác ý: "Tới thì tới nha, vừa hay chỗ này không có ai."
"Hơn nữa, lỡ mà bị phát hiện thì cũng có lớp trưởng bị phạt chung với ta thôi."
Matsuda Jinpei nói xong câu đó liền tự mình ha ha cười lớn.
Cười xong, cậu ta lại nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu thuộc cái loại đầu óc toàn chính nghĩa, trách nhiệm gì đó, cái kiểu ngốc nghếch đó."
Cho nên anh mới khó chịu khi nhìn Furuya Rei như vậy.
Thời buổi hiện tại, kẻ ôm mộng lý tưởng chủ nghĩa, đi vào xã hội thì chỉ biết ch·ết thảm mà thôi.
Cho dù thật sự nghĩ như vậy, thì cũng phải giấu kỹ trong lòng mới được.
"cậu mới là cái kiểu ngốc nghếch đó ." Furuya Rei cười mắng.
Anh cùng Matsuda Jinpei, đúng là không đ·á·nh thì không quen.
Chàng trai tóc vàng nhớ lại đêm qua khi mình cùng Hiro trò chuyện trong phòng y tế, nghe đối phương lên tiếng, thật sâu cảm nhận được một loại bất đắc dĩ và kiêu ngạo mà osananajimi truyền lại.
Đúng lúc đó, Matsuda cũng nhớ tới đêm đó trong phòng y tế, Morofushi Hiromitsu chỉ đưa tay liền đè chặt được anh đang giãy giụa.
Sức lực ấy, thật sự khiến người ta chấn động.
"Này, Furuya, kia chẳng phải là Morofushi sao?" Matsuda dựa vào lan can sân thượng, hất cằm ra hiệu Furuya Rei nhìn xuống phía dưới.
"cậu có thể trực tiếp gọi tên tôi." Furuya Rei theo thói quen phản bác, rồi mới cúi đầu nhìn xuống.
Quả nhiên là Morofushi Hiromitsu.
"Hiro...?" Anh khẽ nghi hoặc lẩm bẩm.
"Đã muộn thế này, sao lại đi ra cổng?"
Cảnh giáo là huấn luyện phong bế, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ cho phép học viên ra khỏi trường. Ngoài thời gian đó đều phải ngoan ngoãn ở trong khuôn viên.
Mà bọn họ vừa mới khai giảng, rõ ràng còn chưa đến ngày nghỉ đầu tiên.
"Tò mò thì cứ xuống hỏi thử đi."
Matsuda dựa lan can, khuỷu tay tì lên mặt trên, chống cằm nói: "Kia không phải osananajimi của cậu sao."
Furuya Rei hiếm khi lại do dự.
Có lẽ vì khi họ quen nhau, Morofushi Hiromitsu đang mắc chứng thất ngữ, nên từ nhỏ Furuya Rei đã hình thành thói quen "Kiên nhẫn chờ Hiro tự nói ra suy nghĩ";
Hoặc có lẽ vì anh chưa từng kể cho Hiro bí mật của mình – rằng mình còn có một người bạn thuở nhỏ khác – nên cảm thấy không tiện đường hoàng đi dò xét bí mật của Hiro;
Hay có lẽ trong mấy tháng qua, Morofushi Hiromitsu đã có những biến đổi kỳ lạ, khiến Furuya Rei không biết phải làm sao...
Anh dừng bước ở cửa sân thượng.
Matsuda nghi hoặc nhìn anh một cái. "cậu làm gì vậy?"
Nói xong, cậu ta liền phản ứng: "Tôi.... ch·ết tiệt, cậu đang do dự à? Có gì mà phải do dự chứ?"
Matsuda thật sự không hiểu. Anh với Hagiwara vốn có gì nói nấy, gần như không có bí mật. Trong tay nắm giữ toàn bộ chuyện cũ của đối phương, đến mức có thể cầm cả ảnh hớ hênh quần hỏng mà cười nhạo osananajimi điên cuồng.
"Hay là cậu lo lắng người ta đang yêu đương, không tiện quấy rầy?" Matsuda lộ vẻ trêu chọc.
"Sao có thể!" Furuya Rei lớn tiếng phản bác.
Matsuda không phân biệt được cậu ta phủ định cái gì – "không tiện quấy rầy" hay "đang yêu đương" – nhưng từ việc Furuya Rei lập tức kéo cửa ra ngoài, thì chắc chắn điều cậu ta phủ định là "không tiện quấy rầy".
Morofushi Hiromitsu không đi ra cổng, cậu chỉ đi phòng bảo vệ lấy một đống sách trở về.
Matsuda từ sân thượng chỉ thấy cậu ôm thứ gì trong lòng, không rõ cụ thể; còn Furuya Rei, đang chờ ở cầu thang ký túc xá, thì thấy rõ ràng và lập tức bước lên phụ giúp một phần đống nặng trịch ấy.
"Hiro, sao cậu lại mua sách thế này?" Furuya Rei bị đống sách nặng choáng váng. "Hơn nữa toàn là sách tài chính, kế toán..."
"Tớ muốn mở một phòng trưng bày." Hiromitsu nói.
"Cha tớ là giáo viên mỹ thuật, trong nhà thật ra có không ít tranh ông vẽ. Trước đây đều do anh trai giữ, nhưng anh không hiểu về hội họa, nên vẫn cất trong kho bụi bặm. Tó thì muốn tranh của cha được đem ra triển lãm."
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến cửa ký túc xá của Morofushi Hiromitsu.
Hiromitsu lấy chìa khóa mở cửa, Furuya Rei tự nhiên bước vào, đặt phần sách mình ôm lên bàn.
"Tuy rằng thuê giám đốc chuyên nghiệp cũng là cách tốt, nhưng lương cảnh sát chắc chắn không đủ để thuê lâu dài. Cho nên tớ quyết định tự mình làm."
Morofushi Hiromitsu quay đầu cười.
"Sao vậy, Zero? Tự nhiên đứng chờ tớ ở cầu thang?"
Furuya Rei mím môi.
Anh đã định hỏi Hiromitsu rốt cuộc đang giấu điều gì, vì sao đột nhiên trở nên như một con người khác.
Nhưng bao năm thân mật, Furuya Rei vẫn nhận ra bản chất quen thuộc của Morofushi Hiromitsu, đây cũng là lý do khiến anh nửa muốn hỏi nửa lại thôi.
Anh chờ Hiromitsu chủ động mở miệng.
Cho nên cuối cùng, Furuya Rei không hỏi điều gì, mà chỉ nói: "Hiro, bất kể có chuyện gì, tớ đều ở đây."
Furuya Rei sẽ luôn chờ Morofushi Hiromitsu.
Nụ cười trên mặt Hiromitsu hơi thu lại.
Cậu nắm lấy tay Furuya Rei: "Đừng lo, Zero. Tớ hứa với cậu , tớ không sao. Chỉ là tớ cần thêm chút thời gian để suy nghĩ."
Hiromitsu đã cho một lời hứa.
Chàng trai tóc vàng bĩu môi.
Đối phương đã nói vậy, anh cũng không tiện gặng hỏi. Vì thế anh chỉ nói: "Được thôi. Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ về đây."
Sau khi osananajimi rời đi, Morofushi Hiromitsu hoàn toàn thu hồi nụ cười.
Không phải cậu không muốn kể cho Zero chuyện mình quay lại quá khứ... Chỉ là những chuyện liên quan đến điện thoại, truyện tranh, và tổ chức áo đen, vẫn nên chờ đến khi Zero một lần nữa quyết định nằm vùng trong tổ chức rồi hãy nói.
Biết trước những điều đó, e rằng cũng chẳng phải chuyện tốt.
Đôi mắt mèo tuyệt đẹp khẽ rũ xuống, cậu trầm mặc không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro