Chương 6 :chia đôi hóa đơn thì không lỗ, người khác mời thì còn lời.
Khi đó, cảnh sát chuẩn bị cho cậu một thân phận là con trai của một tiểu thủ lĩnh hắc đạo trước kia.
Khu cảng Tokyo hằng năm đều bị các băng nhóm lớn nhỏ chiếm giữ, tranh đấu không ngừng. Cảnh sát từng ngồi canh vài lần, nhưng hiệu quả chẳng mấy.
Bởi những băng nhóm đó thường được người dân địa phương ngầm giúp đỡ, hơn nữa cảnh sát bên ngoài vốn không có tiếng tốt, nên dĩ nhiên họ càng dễ tin tưởng những kẻ xuất thân bản địa trong hắc bang. Ít nhất hắc bang thu tiền thì thật sự sẽ làm việc.
Người này vốn sinh ra trong một băng nhóm như thế. Khi còn nhỏ, cha của anh ta — thủ lĩnh băng nhóm — đã tính chuyện rửa tay gác kiếm, giải tán thuộc hạ. Nhưng do giữ bí mật không kỹ, bị kẻ cầm đầu phe đối địch phát hiện, liền kéo theo tâm phúc đến giết cả nhà anh ta trước.
Anh ta lúc đó đang sang nhà thân thích chơi, vì quá muộn nên ngủ lại, miễn cưỡng thoát nạn.
Hôm sau, sau khi sự việc phát sinh, thân thích thấy tình hình không ổn, lập tức mang theo đứa nhỏ cùng gia đình trốn đi, không bị sát thủ truy sát. Cậu thiếu niên từ đó lớn lên ở một quốc gia bên kia bờ biển.
Đợi đến khi vào đại học, mượn cớ đi du học trở lại Nhật Bản, anh ta vốn định tự mình báo thù kẻ thù. Nhưng không ngờ hắc bang năm xưa đã trưởng thành thành quái vật khổng lồ chiếm cứ khu cảng, hắn khó mà động vào, nên chủ động tìm đến cảnh sát.
Anh ta đồng ý để cảnh sát sử dụng thân phận của mình, cùng với các mối quan hệ và tài chính cha mẹ để lại. Nhưng điều kiện trao đổi là cảnh sát phải quét sạch toàn bộ hắc bang.
Đặc biệt là thủ lĩnh địch phái năm xưa, nay đã thành tân thủ lĩnh.
Nhận được tin này, cảnh sát bên trong thậm chí không cần bàn bạc đã lập tức đồng ý.
Quét sạch hắc bang vốn là nhiệm vụ của họ, lại có thể dựa vào một thân phận thích hợp như vậy, dĩ nhiên là ngoài mong đợi.
Anh ta tên là Yuikawa Mitsuki. Cha mẹ đặt cho anh ta cái tên đầy ý nghĩa tốt đẹp, hy vọng anh ta có thể rời xa hắc ám, bước đi về phía tương lai mới.
Nhưng đáng tiếc, bất luận cha của anh ta — kẻ chuẩn bị rửa sạch lên bờ, hay mẹ anh ta — một nhạc sĩ, cũng không kịp chứng kiến hết thảy về sau của đứa con.
Kiếp trước, cảnh sát từng đưa thân phận này đặt trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn dùng không.
Đây là một thân phận cơ sở rất ổn, có giấy tờ đầy đủ tại Nhật. Hơn nữa gia tộc Yuikawa trong hắc đạo cũng có chút thế lực, có thể che chở phần nào cho một cảnh sát mới bước vào th·ế gi·ới ng·ầm làm nằm vùng.
Điểm tốt nhất chính là: do Yuikawa Mitsuki còn nhỏ đã trốn ra nước ngoài, nên gần như không để lại nhiều dấu vết tồn tại trong nước Nhật. Với thân phận du học sinh trở về, anh ta ở trường vốn độc lai độc vãng, không kết giao bạn thân, cũng ít được chú ý. Tính cách vì vậy có thể tùy ý mà tô vẽ lại.
Khi ấy, huấn luyện viên cho cậu xem ảnh Yuikawa Mitsuki. Sau khi trưởng thành, gương mặt hai người không quá giống nhau, nhưng cùng có đôi mắt phượng đơn gần như không sai biệt.
Điều này là kế thừa từ mẹ của anh ta — một nghệ sĩ violin.
Chỗ dễ lộ sơ hở duy nhất là: Yuikawa Mitsuki vốn là du học sinh ngành kế toán đại học Waseda, trong khi Morofushi Hiromitsu thì hoàn toàn mù tịt về kinh tế tài chính.
Mẹ Yuikawa lại là nghệ sĩ violin nổi tiếng. Dưới sự hun đúc từ nhỏ, Yuikawa cũng thành thạo violin, từng có trải nghiệm diễn tấu trong lễ hội học sinh tiểu học, thậm chí đoạt giải vàng bình chọn. Trái lại, Hiromitsu chỉ từng học guitar và bass.
Quá khứ như vậy rất khó mà xóa sạch.
Nhạc cụ, nếu không biết thì nói không biết, hiển nhiên chẳng che giấu được.
Tuy rằng nhạc cụ dây có sự thông nhau, học một loại rồi học loại khác dễ hơn so với người mới, nhưng khi ấy Morofushi Hiromitsu không có nhiều thời gian như vậy.
Cuối cùng, cậu quyết định dùng chính trải nghiệm cá nhân để xây dựng, tái tạo một thân phận mới cho nhiệm vụ nằm vùng.
Nhưng lần này, Hiromitsu muốn thử sử dụng thân phận Yuikawa Mitsuki.
Một khi thân phận này được dùng, thì Yuikawa thật sẽ ngay lập tức rời khỏi, quay về quốc gia bên kia bờ biển, cả đời không quay lại nữa.
Mà lý do cậu muốn dùng thân phận này, chủ yếu vẫn vì nhiệm vụ nằm vùng.
Mấy năm trước, con đường cậu đi là từng bước leo lên từ tầng đáy. Khi còn là thành viên bình thường, cậu bộc lộ chút thiên phú, được Gin để mắt, giao cho công việc ngoại vụ, cũng nhờ vậy mà có danh tiếng.
Đây không phải con đường hư, thậm chí khá an toàn và ổn định, cho tân nhân nằm vùng chút thời gian thích ứng, không đến mức vừa bắt đầu đã bại lộ. Nhưng cái hư lại nằm ở chỗ — nhân viên ngoại vụ khó mà bước vào vòng lõi.
Gin.
Từ vài lần tiếp xúc ít ỏi với Gin, Hiromitsu nhận thấy: làm đồng đội, Gin tính tình ôn hòa, có thể chịu đựng đồng bọn lỡ tay vượt giới hạn hay lỗ mãng. Nhưng hắn cực kỳ đa nghi. Ngoại trừ những thành viên lớn lên trong tổ chức từ nhỏ, gần như không tin tưởng bất kỳ ai.
... Đương nhiên, thật ra Hiromitsu cũng cảm thấy, ngay cả những kẻ lớn lên trong tổ chức, chưa chắc đã nhận được trọn vẹn sự tín nhiệm của Gin.
Làm việc cạnh Gin, căn bản chẳng phải chỗ tốt.
Chỉ cần hắn còn đó, BOSS vĩnh viễn không bao giờ đề bạt người khác.
Đến tổ tình báo, thủ lĩnh trực tiếp là Rum — cũng là kẻ đa nghi nặng. Thêm nữa, nếu Zero chọn thân phận chuyên gia tình báo để tiến vào tổ chức, thì sẽ dễ va chạm với Rum, không hề hay ho.
Ngoài Rum, Vermouth cũng là một người đàn bà không thể coi thường.
Vì vậy, Morofushi Hiromitsu chọn một lộ tuyến khác.
Cậu muốn đi con đường của Pisco.
Tìm cách để vị nguyên lão đã lui về tuyến hai kia để ý, rồi dưới sự tiến cử hoặc mời gọi của ông ta mà tiến vào tổ chức. Từ bộ phận tài vụ do Pisco quản lý, cậu có lẽ sẽ tìm được thêm nhiều manh mối.
Huống hồ, bảy năm sau Pisco sẽ bị Gin xử quyết do lộ trong nhiệm vụ... Đây chính là cơ hội của cậu.
Nếu thay thế được vị trí của Pisco, cậu sẽ tiến thêm một bước, vươn xúc tu vào chỗ sâu nhất của tổ chức.
Bởi vậy, một thân phận du học sinh ngành kế toán Waseda chính là ưu thế trời cho, cực kỳ tiện dụng.
Sớm học tập cũng giúp cậu dễ dàng dung nhập hơn. Những sách vở tài chính và từ điển kia đều là vì điều này mà chuẩn bị.
"Tóm lại, cố lên thôi." Thanh niên vươn vai, tắt giao diện điện thoại, rửa mặt rồi đi ngủ.
Việc cậu phải làm còn rất nhiều, một phút cũng không muốn lãng phí.
*
Thời gian trong những ngày Morofushi Hiromitsu bận rộn học tập và huấn luyện cứ thế dần trôi.
Ngoài những sách vở về tài chính kế toán, cậu còn nỗ lực học thêm ngôn ngữ mới. Bởi vì Yuikawa Mitsuki từng có thời gian sống ở nước ngoài, so với người thường thì tinh thông nhiều ngoại ngữ hơn. Để có thể giống với nhân thân này hơn, Morofushi Hiromitsu cũng phải tự mình học.
May mà kiếp trước khẩu ngữ tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, ít nhất môn này không cần học lại từ đầu.
Trong lúc bận rộn với việc học hành, cậu còn nhận được một tin tức tốt. Đó là truyện tranh chưa hề vẽ lại từng chuyện nhỏ xảy ra mỗi ngày. Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt trên APP chỉ có ngày đầu nhập học của Matsuda, và vụ c·ướp ở cửa hàng tiện lợi mà cậu cùng Matsuda, Hagiwara từng gặp phải khi đi mua đồ.
"Hiro." Một hôm sau giờ tan học, Furuya Rei gõ cửa ký túc xá của Morofushi Hiromitsu.
"Cũng đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Lần này là buổi giao lưu do Hagiwara sắp xếp cùng nhóm nữ cảnh sát, cậu ấy còn gọi bạn bè đến cho đủ số người. Morofushi Hiromitsu nghĩ đúng là dạo này mình ít ra ngoài, nên liền đồng ý.
"Được." Cậu đứng dậy khỏi bàn, xách áo khoác ở cửa rồi theo Rei đi ra ngoài.
Trên đường gặp gỡ với Matsuda và mấy người khác, Hiromitsu liền trêu:
"Thật lạ nha, Zero mà cũng chủ động tham gia mấy buổi giao lưu thế này cơ à."
Cậu còn nhớ rõ, hồi cấp ba Furuya Rei từng tham gia câu lạc bộ tennis và trở thành chủ lực. Khi đó, chủ nhiệm câu lạc bộ cũng nhiều lần rủ rê tham gia mấy buổi giao lưu. Nhưng đa số lần đều bị Zero viện cớ bận việc để từ chối.
Duy nhất một lần tham gia, là bị chặn ở sân luyện tập tennis, khuyên mãi mới chịu đồng ý.
Dù thế, cậu ấy cũng chỉ ăn cho no bụng, hoàn toàn không hợp với mấy cậu nam sinh khác đi tìm đối tượng.
Với cậu ấy mà nói, giao lưu chính là ăn cơm. Tìm nữ sinh để giao lưu = tìm bạn gái ăn cơm cùng, chia đôi hóa đơn thì không lỗ, người khác mời thì còn lời.
Trong khi những người khác nói chuyện phiếm hết sức nhiệt tình, còn cậu ấy chỉ chuyên tâm ăn cơm, còn làm chủ được nhịp.
Morofushi Hiromitsu biết chuyện đó, đã cười suốt nửa ngày. Đến giờ vẫn còn nhớ lại cảnh chủ nhiệm câu lạc bộ tennis khàn giọng oán trách:
"Morofushi-kun ——! Sao lại có người như vậy chứ! Rõ ràng chẳng làm gì mà lại được tất cả nữ sinh để ý, kết quả còn chê bai!! Thật không thể nào chấp nhận được!!"
Ha ha ha. Cười ch·ết.
"Tớ đâu có chủ động muốn đi tham gia!"
Furuya Rei rõ ràng cũng nhớ lại lần giao lưu duy nhất hồi cấp ba, mặt hơi đỏ lên, nói:
"Là Hagiwara kéo tớ đi đấy, chỉ để bù cho đủ số người thôi mà!"
Nếu không phải Hagiwara nói đây không phải buổi hẹn hò, mà chỉ là cơ hội cho nam nữ học viên cảnh sát giao lưu, tiện thể cảm ơn các nữ cảnh sát từng được bọn họ giúp đỡ, thì Rei cũng sẽ không đồng ý.
"Phải phải phải." Hiromitsu gật đầu. "Zero của chúng ta vốn thích giúp đỡ người khác mà."
Câu nói này đầy giọng trêu chọc. Rei cố trừng mắt hung dữ nhìn người bạn thanh mai trúc mã của mình, nhưng lại bị ánh mắt cười cợt của đối phương làm cho bật cười theo.
Xuống đến dưới lầu, Matsuda và Date đã đứng đợi sẵn ở cửa.
"Hagiwara đâu?"
"Đi đón mấy nữ cảnh sát rồi." Matsuda bĩu môi. "Nói địa chỉ cho tớ, để tớ đi trước."
"Vậy đi thôi."
Một nhóm bốn người sóng vai bước ra cổng trường.
Bốn chàng trai mỗi người một phong thái đi trên đường phố ban đêm, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Morofushi Hiromitsu bị nhìn đến có phần ngại ngùng, Matsuda cười hì hì vỗ một cái, khoác vai kéo cậu đi phía trước.
"Morofushi, đừng có thẹn thùng thế chứ."
Dù bản thân cũng chẳng kiên nhẫn gì, nhưng thấy người khác càng lúng túng thì Matsuda lại càng thấy thoải mái.
Làm bạn học một thời gian, mấy người cũng đã rất thân thiết. Đặc biệt sau vụ c·ướp ở cửa hàng tiện lợi, quan hệ lại càng gần gũi hơn.
Đôi khi tình bạn giữa đàn ông được gắn kết chỉ bằng việc uống rượu cùng nhau, hay cùng nhau trải qua một trận ẩu đả.
Date Wataru bề ngoài có vẻ thật thà nhưng thực ra tâm tư nhiều, Furuya Rei trông có vẻ lanh lợi nhưng tính tình lại thẳng thắn, còn Morofushi Hiromitsu...
Matsuda nheo mắt lại.
Là một kẻ thông minh, nhưng tâm tư cũng rất nặng nề.
Anh biết Morofushi cực kỳ nhạy bén, nhưng mấy người khác cũng không kém. Ai cũng nhìn ra cậu ấy dường như đang điều tra gì đó, hoặc đang cảnh giác với điều gì đó.
"Tớ nói này, Morofushi." Matsuda bỗng mở miệng, "Tớ biết bây giờ nói ra thì hơi kỳ lạ, nhưng nếu cậu gặp chuyện gì, cứ việc nhờ bọn tớ giúp đỡ, được chứ?"
Morofushi Hiromitsu sững người.
"Cảm ơn, Matsuda. Tớ..." Cậu vừa định nói thêm lời cảm tạ, thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú dõi theo từ phía sau.
Theo bản năng cậu quay đầu lại, rất nhanh liền xác định được vị trí.
Là Tomori Hajime.
Người đàn ông ấy đội mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, bước đi xiêu vẹo như thể đang định tiến vào cửa hàng bên cạnh.
"Sao thế, Hiro?" Rei hỏi.
"Không... không có gì." Cậu lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro