Chương 8 :'Tớ... tớ luôn có cảm giác có ánh mắt kỳ lạ đang dõi theo mình...'
Miệng thì nói tuyệt đối sẽ không để cho cậu chạy thoát, Matsuda liền dùng hành động để thể hiện quyết tâm của mình. Sau khi Hagiwara đứng dậy đi tính tiền, anh ta ngồi xuống vị trí bên cạnh Morofushi Hiromitsu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, ép buộc cậu.
Hiromitsu bất đắc dĩ vô cùng.
"Matsuda, tớ thật sự sẽ không chạy."
Cậu chỉ có thể cố gắng nhấn mạnh lặp đi lặp lại, để khỏi bị bạn bè nhìn mình giống như phạm nhân rồi dán mắt gấp gáp như vậy.
Cảm giác này quá quen thuộc, đến mức có phần đáng sợ. Nó khiến cậu dễ dàng nhớ lại khung cảnh khi nằm vùng và chạm trán cảnh sát.
"Không được, Morofushi, hiện tại cậu không có chút nào đáng tin!" Matsuda hơi nheo mắt, làm ra bộ dạng "nói gì cũng vô ích".
Chờ đến khi Hagiwara tính tiền trở về, mọi người lấy lý do còn có việc khác để tạm biệt nhóm nữ cảnh sát, sau đó Date Wataru và Hagiwara Kenji – hai người cao to nhất – một trái một phải kẹp lấy Morofushi Hiromitsu vào giữa, năm người xếp thành hai hàng đi vào con hẻm phía sau.
Furuya Rei đi phía sau, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Được rồi, Morofushi, bây giờ cậu có thể nói rồi chứ?" Matsuda sốt ruột, vội vàng hỏi thẳng.
Morofushi Hiromitsu chớp mắt.
"Ừm... Chính là, các cậu làm sao mà phát hiện ra vậy?"
Cậu vốn cho rằng mình đã che giấu rất tốt. Theo lý thuyết, trước đây chưa từng tiếp xúc sâu thì Matsuda và Hagiwara lẽ ra không nên nhanh như vậy nhận ra vấn đề...?
"Chúng ta không biết trên người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Date Wataru thở dài.
"Nhưng sự khác thường của Furuya thì ai cũng thấy rõ."
Hagiwara tiếp lời: "Đúng vậy. Morofushi-chan thì trông không có gì thay đổi, nhưng Furuya-chan lúc nào cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Chuyện đó sao có thể bỏ qua được?"
Morofushi Hiromitsu: ......
Thì ra là vậy.
Cậu và Furuya Rei quá thân thiết. Sự thay đổi đột ngột rất khó qua mắt được osananajimi. Tuy Zero chưa từng hỏi nhiều vì tôn trọng ý muốn của cậu, nhưng Matsuda lại không nhịn được.
"Có phải vì chuyện cha mẹ cậu không?" Date Wataru cẩn thận mở lời, giúp Hiromitsu nói ra điều mà cậu khó lòng mở miệng.
À, đúng rồi. Lúc này, ở kiếp trước, cậu vẫn còn đang bôn ba vì truy tìm h·ung th·ủ đã g·iết cha mẹ mình.
Năm nay cậu 22 tuổi. Mà vụ án gi·ết người ấy xảy ra năm cậu mới 7 tuổi, đã trôi qua 15 năm. Nói cách khác, năm nay chính là năm cuối cùng trong thời hạn truy tố. Nếu để quá hạn, thì cho dù có bắt được h·ung th·ủ, cũng rất khó tuyên án.
Bởi vậy, cậu cực kỳ lo lắng, gần như dồn toàn bộ thời gian rảnh rỗi để điều tra manh mối.
"Tớ có nghe nói, mười lăm năm trước ở Nagano xảy ra vụ th·ảm s·át... Xin lỗi, không phải cố ý nhắc lại chuyện đau lòng của cậu." Date Wataru áy náy nói.
Morofushi Hiromitsu lắc đầu: "Không sao. Lớp trưởng cũng là quan tâm tớ thôi."
Date nói: "Ý tớ là, nếu có manh mối thì chúng ta có thể cùng nhau phân tích, biết đâu sẽ có tiến triển."
"Đúng vậy! Morofushi, cậu quá xem bọn tớ như người ngoài rồi!" Matsuda bất bình chen vào.
Hiromitsu nghe bạn bè từng người một lên tiếng, trên mặt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ.
"Tớ... được rồi. Tuy rằng chuyện cha mẹ tớ vẫn luôn khiến tớ day dứt, nhưng thực ra vì khi đó tớ trực tiếp chứng kiến hiện trường gi·ết người, ký ức của tớ không đầy đủ, chỉ nhớ rõ trên người h·ung th·ủ có một hình xăm, hình như là cái chén rượu."
"Chén rượu?" Bốn người đồng loạt nhìn cậu, mắt tròn xoe.
Cậu vội vàng nói: "À, cũng có thể tớ nhớ nhầm... Dù sao lúc đó là buổi tối, tớ lại trốn trong cái tủ tối om, vốn đã khó nhìn rõ bên ngoài. Có lẽ chỉ là một hình dạng na ná thôi..."
"Ừ, hiểu rồi. Là loại hình chén rượu, phải không?"
Hagiwara suy nghĩ một lúc: "Vậy là chén rượu kiểu nào? Chén uống rượu gạo sao?"
"Không phải. Giống như loại ly có chân cao. Nhưng hình dáng ly ấy lại không hoàn toàn tròn đều, nó có, ừm... có độ cong." Morofushi Hiromitsu cố gắng nhớ lại hình xăm ấy.
Nhưng nói thật, chuyện đã trôi qua quá lâu. Hơn nữa, ở kiếp trước, sau khi bắt được Tomori Hajime, cậu liền bận rộn tốt nghiệp, đi thực tập và vào ngành công an, nên đã gác chuyện này sang một bên.
Phiên tòa xét xử Tomori Hajime cậu cũng không tham dự, mà là anh trai cậu đi.
Giờ muốn nhớ lại chính xác hình xăm "chén rượu" ấy trông thế nào thì rất khó.
"Ly có độ cong... Ừm..." Date Wataru xoa cằm. "Tóm lại, trước mắt chỉ có manh mối này thôi đúng không? Xem ra muốn giải quyết vấn đề, cần phải tìm thời gian đến Nagano xem xét."
À đúng rồi.
Hiện tại vẫn chưa xảy ra vụ án m·ất t·ích của cô bé có gương mặt rất giống Yuri, nên bọn họ cũng không nghĩ h·ung th·ủ đã đến Tokyo.
"Cho nên tớ mới không nói với các cậu. Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, cho dù có sốt ruột thì cũng không thể giải quyết nhanh chóng được."
Hiromitsu hơi nghiêng đầu, giấu đi vẻ mặt vừa lóe lên ý nghĩ, rồi thuận theo lời của Date mà tiếp tục nói.
"Hơn nữa, đó là kẻ dám cầm dao xông vào nhà tớ. Tớ không muốn các cậu cũng vì chuyện này mà b·ị th·ương ——"
Bốn người đồng thanh: "Bọn tớ sẽ không bị thương đâu!"
Morofushi Hiromitsu bị tiếng hô lớn đột ngột ấy làm giật mình.
"Cậu nghĩ bọn này chưa từng trải qua gì chắc? Ngay cả vụ cả nhóm bị dí súng c·ướp b·óc còn từng đối mặt, thì làm gì phải sợ một thằng hèn chỉ biết cầm dao đi dọa người?" Matsuda hất thẳng sống mũi.
"Hiro. So với bản thân mình, tớ càng lo cho cậu hơn."
Lông mày Furuya Rei khẽ nhíu xuống.
"Hơn nữa, đây chẳng phải chính là chuyện gần đây khiến cậu phiền não sao?"
"Hả?" Matsuda lập tức xoay đầu lại như hoa hướng dương, nhìn chằm chằm về phía Furuya Rei vừa lên tiếng.
Hagiwara cũng nói: "Morofushi-chan, cậu không thành thật chút nào nha. Đến lúc này rồi còn định giấu giếm?"
Morofushi Hiromitsu trừng mắt nhìn osananajimi "bán đứng" mình với vẻ không thể tin nổi.
Furuya Rei mím môi, ánh mắt hơi chếch đi.
Anh vốn dĩ cũng không định ép Hiro, nhưng thật sự lo lắng quá mức. Từ khi bọn họ bắt đầu chuẩn bị kỳ thi vào tổ chức cảnh sát, tâm trạng ấy chưa từng dừng lại.
Anh vẫn luôn chờ đợi. Chờ Morofushi Hiromitsu chuẩn bị sẵn sàng, chờ osananajimi chủ động mở miệng xin giúp đỡ, nói ra hết thảy.
Giống như bao năm qua.
Thế nhưng thời gian cứ trôi đi, anh chỉ thấy Hiromitsu cố điều chỉnh bản thân để trông y hệt như trước kia, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng biến thành áp lực tự mình gánh chịu...
Nói không nóng ruột là giả.
Matsuda và Hagiwara vạch trần tất cả chuyện này đúng lúc cho anh cơ hội. Khó lắm mới thấy Hiro mềm xuống, nếu không thừa thắng xông lên thì e rằng sẽ chẳng còn dịp nào nữa!
Bốn người cùng lúc dồn ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Morofushi Hiromitsu.
Cậu khó nhọc mở miệng: "Tớ..."
Đúng lúc ấy, thanh niên bất ngờ quay đầu.
Đôi mắt sắc bén nhìn về khúc quanh đầu hẻm, nơi có một vạt áo vừa biến mất trong chớp mắt.
"Hiro?" Furuya Rei nhận thấy không ổn. "Cậu sao vậy? Ở đó có gì à?"
Morofushi Hiromitsu chậm rãi quay lại, do dự thật lâu rồi cuối cùng mới nói:
"Tớ... tớ luôn có cảm giác có ánh mắt kỳ lạ đang dõi theo mình..."
Lời vừa thốt ra, nét mặt mấy người còn lại lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Ánh mắt kỳ lạ? Bắt đầu từ khi nào?"
Furuya Rei căng thẳng hẳn lên, không nhịn được bước tới nắm chặt tay Hiromitsu: "Có phải từ lúc chúng ta chuẩn bị thi vào trường cảnh sát không? Từ khi đó cậu liền trở nên lạ lạ, cũng không chịu đi ra ngoài với tớ...!"
(Đó là vì tớ muốn tránh cậu, không cho cậu phát hiện khí chất và thói quen của tớ đã đột nhiên thay đổi.)
Morofushi Hiromitsu thầm than trong lòng.
Hơn nữa, cậu mới vừa "trở lại"! Toàn thân còn vương mùi "Whiskey", gương mặt trẻ con thế này sao khiến người ta tin tưởng. Huống hồ kỳ thi sắp tới, cậu đã quên kha khá kiến thức rồi, đương nhiên phải tranh thủ thời gian học lại, kẻo thi trượt thì chết dở!
Nhưng những điều này cậu không thể nói ra. Bởi vậy dáng vẻ ấp úng của cậu lại rơi vào mắt Furuya Rei, trở thành bằng chứng xác nhận suy đoán!
"Chết tiệt! Rốt cuộc là sao? Lẽ nào có kẻ theo dõi điên cuồng?!" Furuya Rei càng nghĩ càng nghiêng về hướng nguy hiểm.
Không trách cậu cảnh giác. Ở Nhật, những kẻ theo dõi biến thái cực kỳ ngang ngược: không chỉ lẻn được vào tận nhà, thậm chí còn có thể lén bỏ chất bẩn vào đồ ăn, nước uống, hoặc treo toàn bộ đồ dùng riêng tư trước cửa nhà nạn nhân...
Chỉ cần tưởng tượng Hiro có thể đã trải qua mấy thứ đó, Furuya Rei toàn thân đã muốn bùng nổ!
"Furuya-chan, cậu bình tĩnh chút đi." Hagiwara vừa dở khóc dở cười vừa giữ lấy Rei đang suýt lao đi tìm "kẻ theo dõi". "Trước tiên nghe Morofushi-chan nói hết đã."
Tuy vậy, Hagiwara cũng thu lại nụ cười, trong mắt sáng rực lên hàng chữ 【 nhất định phải bắt bằng được kẻ theo dõi này 】.
Morofushi Hiromitsu dĩ nhiên biết cái gọi là "kẻ theo dõi" kia là ai. Chính là Tomori Hajime – kẻ vẫn bám theo cậu từ lúc hắn đặt chân đến Tokyo.
Năm đó khi cậu trốn trong tủ quần áo, Tomori Hajime thực ra đã phát hiện. Nhưng sở dĩ tha cho cậu là vì nghĩ rằng Yuri bị cậu giấu đi, chỉ cần bám theo cậu thì sẽ tìm được Yuri...
Mười lăm năm qua, Tomori Hajime vẫn lặng lẽ đi theo cậu. Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đến đại học, thậm chí cả khi vào trường cảnh sát.
Mãi cho đến khi Tomori Hajime gặp một cô bé lớn lên rất giống Yuri, việc theo dõi và giám sát đáng sợ ấy mới chấm dứt.
Nhưng cậu không thể thật sự chờ đến khi cô bé kia b·ị b·ắt cóc rồi mới xử lý Tomori Hajime. Thế nên, mượn cơ hội này bắt Hắn cũng tốt.
Nghĩ vậy, Morofushi Hiromitsu điềm nhiên nói: "Zero, tớ không sao đâu. Chỉ là bị nhìn thôi, trước mắt cũng chưa có b·ị th·ương gì."
"Đến lúc b·ị th·ương thì đã muộn rồi!" Furuya Rei gắt lên.
"Hiro! Chuyện nghiêm trọng như vậy sao cậu không nói với tớ ngay từ đầu?!"
Morofushi Hiromitsu vội vàng giải thích: "Khi đó chúng ta còn đang chuẩn bị cho kỳ thi. Nếu Zero mà xung đột với kẻ nào đó, thì với kỳ thi mà nói, căn bản hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa, bất kỳ t·ội p·h·ạm nào cũng cảnh giác cảnh sát, tớ nghĩ rằng chỉ cần vào ngành là sẽ an toàn..."
"Nhưng kết quả lại hoàn toàn không an toàn." Matsuda siết chặt nắm tay.
"Tới khi cậu vào ngành, trở thành cảnh sát dự bị rồi mà hắn vẫn theo dõi, hiển nhiên không phải loại t·ội p·h·ạm biết sợ cảnh sát." Date Wataru vừa nhai tăm xỉa răng vừa nói.
Hagiwara thở dài:
"Cho nên, phát hiện tất cả những chuyện này, Morofushi-chan, cậu lại chọn giấu kín để không liên lụy bọn tớ, còn hạn chế ra ngoài?"
Nghe nửa tóc dài kia nói xong, Morofushi Hiromitsu rõ ràng cảm thấy bốn người kia càng tức giận hơn.
(Cảm ơn cậu nhiều lắm, Hagiwara. Nhưng vào lúc thế này, tớ thật hận cậu tại sao lại nhạy bén như vậy! Đừng dồn hết lửa giận của họ lên tớ chứ!)
Trong lòng cậu đã muốn buông lời thô tục, nhưng trên mặt vẫn phải cố làm ra vẻ bất an, giống như vừa bị vạch trần. Ý đồ là để xoa dịu cơn giận đang ập xuống.
Furuya Rei hít sâu một hơi, trừng cậu một cái, giọng đầy giận dữ: "Tóm lại, Hiro. Chuyện cậu giấu tớ, sau này sẽ tính sổ. Bây giờ, chúng ta phải xử lý cho xong cái tên theo dõi cuồng đó."
Anh dứt khoát quyết định.
==================
Morofushi Hiromitsu: Tớ nên nói gì đây? Nói thật à? Đương nhiên phải là sự thật.
Morofushi Hiromitsu: (cười thầm) Dùng một sự thật để che giấu một sự thật khác, đây mới là nghệ thuật nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro