Chưng 66 ......Cái này thì không thể mắng.
Tanikawa Harumi thật sự rất muốn chạy trốn, nhưng cậu không thể thoát.
Không chỉ không thoát, cậu còn phải nghĩ cách làm cho đoạn ghi hình trong tay Matsuda Jinpei biến mất, nếu không thì tất cả những gì cậu vừa bỏ công sức, từ việc trèo cửa sổ đến việc 'tẩy não' người bạn cùng khóa, đều thành công cốc.
"Ha ha, thật trùng hợp quá, Matsuda-kun." Tanikawa Harumi nhìn người đàn ông tóc xoăn mặc áo ngủ, gượng cười, cố ý lái sang chuyện khác: "Không ngờ anh lại không gõ cửa... Nói thật, sao anh lại ở nhà Hagiwara?"
Matsuda Jinpei cười lạnh, giơ điện thoại lên, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu quản tôi làm gì? Những lời này phải đáng lẽ là tôi hỏi cậu mới đúng! Vì sao cậu lại trèo cửa sổ nhà Hagiwara?"
Một câu hỏi hay. Bởi vì Hagiwara đã nghe thấy cuộc đối thoại mà mình không nên nghe, nên Tanikawa Harumi buộc phải ra tay, để tương lai Hagiwara Kenji không bị tay súng bắn tỉa từ khoảng cách 1300 mét cho nổ tung đầu——cậu đang giúp bạn mình dọn dẹp tàn cuộc.
Nhưng cậu có thể nói thẳng điều đó cho Matsuda Jinpei sao? Không thể.
Vậy cậu phải nói gì?
Tanikawa Harumi nhìn sang Hagiwara Kenji đang ngủ với dáng vẻ 'người đẹp ngủ trong rừng', rồi lại nhìn chính mình, lại nhìn Hagiwara Kenji. Sau một thoáng trầm mặc dưới ánh mắt cảnh giác của Matsuda Jinpei, cậu hạ quyết tâm.
"Là thế này." Cậu bình tĩnh nói, "Tôi nhất kiến chung tình với anh ta."
"........"
"........."
Matsuda Jinpei mặt không biểu cảm: "Có cần tôi nhắc cậu rằng hai người mới quen nhau vài tháng thôi không?"
"..........Đó chính là lâu ngày sinh tình."
"......"
"..........."
Matsuda Jinpei cảm thấy gân xanh trên thái dương mình sắp nổi: "Kita-ji-ma Ka-zu-ki! 'Lâu ngày sinh tình' không phải lý do để cậu trèo cửa sổ! Rốt cuộc cậu có mục đích gì?"
"Không có mục đích gì cả." Người đàn ông tóc đen hoàn toàn buông xuôi, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng như cái chết, lẩm bẩm: "Thôi được, Jinpei, cứ coi tôi là biến thái đi."
Matsuda Jinpei: "?"
Matsuda Jinpei kinh hãi —— Tokyo bây giờ biến thái đều nói năng đường hoàng như vậy sao?!
Tanikawa Harumi mặt đầy thản nhiên, tiến lại gần khuôn mặt 'người đẹp ngủ trong rừng' của Hagiwara Kenji, bắt đầu nghiêm túc đe dọa Matsuda Jinpei: "Đúng, tôi là biến thái. Cho nên nếu anh không ngăn cản, tôi sẽ hôn anh ta ngay bây giờ."
Matsuda Jinpei: "???"
Matsuda Jinpei theo phản xạ lao thẳng tới. Dù thế nào đi nữa, bất kể Kitajima Kazuki thật sự vào nhà để làm chuyện dâm ô chưa thành hay muốn ám sát Hagiwara Kenji, thì anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn osananajimi của mình bị một tên biến thái nguy hiểm giết hại ngay trước mắt!
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã quấn lấy nhau, giằng co dữ dội trong căn phòng rộng.
Điều kỳ lạ là, cho dù tiếng động vang dội đến thế, Hagiwara Kenji vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, như thể bị ai đó cho uống thuốc ngủ. Trước khi thuốc hết tác dụng, cho dù có bom nổ ngay bên cạnh, anh cũng vẫn yên ổn mà cosplay thành người đẹp ngủ trong rừng.
Matsuda Jinpei hẳn cũng nghĩ đến khả năng này, nên ra đòn càng thêm mãnh liệt.
Nắm đấm mạnh mẽ lao thẳng tới, Tanikawa Harumi vội nghiêng người tránh, miễn cưỡng thoát khỏi cú đánh. Cậu liếc nhanh về phía chiếc điện thoại trong tay Matsuda Jinpei, mục tiêu đã quá rõ ràng. Không muốn dây dưa nhiều với những cú quyền cước chắc nịch của viên cảnh sát, cậu giảo hoạt né sang một bên, rồi bất ngờ dùng cùi chỏ đánh trúng chỗ thịt ngứa bên hông đối phương.
Khuôn mặt Matsuda Jinpei lập tức vặn vẹo, đủ sắc màu hiện ra.
Tốt lắm, xem ra chỗ thịt ngứa của Jinpei vẫn chưa thay đổi.
Không hề giữ 'võ đức', Tanikawa Harumi nhanh chóng xoay người, lợi dụng khoảnh khắc đối phương mất thăng bằng, chộp lấy cánh tay, vặn mạnh. Kết quả, cậu đoạt được chiếc điện thoại, trong đó lưu đoạn video ngắn mang tiêu đề 《Kitajima Kazuki – Ta là biến thái》.
"Kita-ji-ma Ka-zu-ki!!"
Matsuda Jinpei cuối cùng cũng tung được một cú đấm vào tên tội phạm đáng ghét. Tanikawa Harumi khẽ hừ, khom lưng tránh cú đấm thứ hai đầy lửa giận.
Cậu khẽ 'chật' một tiếng, khi bị ép sát vào bàn thì bất ngờ giơ tay chặn lại. Đôi mắt hổ phách và xanh lơ chạm nhau, Tanikawa Harumi mềm mại như rắn, quấn quanh ngọn lửa đang bùng lên. Cuộc chạm trán dần trở nên kịch liệt, nhưng với cậu, đó chỉ là... nghiêm túc chạy trốn.
'Rầm ——'
Chiếc bình hoa trên bàn bị dư chấn hất văng, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người đàn ông kinh hãi kêu lên: "Xin lỗi ——a! Hagiwara, cậu tỉnh rồi sao?"
"?!"
Trong lòng, Tanikawa Harumi vội nói lời xin lỗi với bó hoa xui xẻo, rồi nhân lúc Matsuda Jinpei quay đầu nhìn Hagiwara Kenji, cậu nhanh như chớp phóng lên cửa sổ.
Phát hiện mình bị lừa, viên cảnh sát tóc xoăn nghiến răng: "Tên khốn này......"
Tấm rèm nặng bị hất tung, ánh sáng rạng đông tràn vào. Matsuda Jinpei phải đưa tay che mắt, còn trong khe hở, người đàn ông tóc đen ngồi trên bậu cửa sổ, nhướng mày, gương mặt rạng rỡ đầy vẻ kiêu ngạo.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi, Matsuda, đừng căng thẳng thế." Cậu phất tay, giơ chiếc điện thoại vừa đoạt được, "Cái này tôi mang đi trước——yên tâm, sẽ trả lại."
Cậu cười, rồi biến mất.
Tấm rèm rơi xuống theo trọng lực. Matsuda Jinpei hoảng hốt lao tới, hất tung chướng ngại, chống tay lên cửa sổ, thò đầu ra ngoài, muốn xem Kitajima Kazuki có ngã chết hay không.
Đáng tiếc, chẳng thấy gì cả.
Kitajima Kazuki như tan biến vào không khí, hòa vào ánh sáng rạng đông cùng bụi mờ trôi nổi. Dù Matsuda Jinpei tìm thế nào cũng không thấy dấu vết.
Viên cảnh sát tóc xoăn tức giận đấm mạnh vào khung cửa sổ.
Cú đấm ấy cuối cùng cũng đánh thức 'người đẹp ngủ trong rừng' dậy.
".........Jinpei-chan?"
Trên giường, Hagiwara Kenji mơ màng ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt cành hoa hồng trước ngực, mắt mở to nhìn căn phòng hỗn loạn: "?"
Anh hoảng hốt gỡ chiếc vương miện giấy trên đầu xuống, nhìn bó hoa trong tay, nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhìn quần áo xộc xệch của mình, rồi nhìn Matsuda Jinpei đang nghiến răng bên cửa sổ. Trên đầu anh, dấu chấm hỏi đủ vòng quanh ba lần trái đất.
".........Đây là chuyện gì đã xảy ra??"
Matsuda Jinpei hừ một tiếng, tức giận liếc sang tên đàn ông vừa trêu hoa ghẹo nguyệt, rồi nói: "Không có gì, vừa rồi cậu diễn cảnh 'người đẹp ngủ trong rừng' với một người."
Hagiwara Kenji: "A?"
"Hoặc là cảnh 'ếch xanh hóa thành vương tử' cũng được, tóm lại là kiểu kịch phải hôn môi."
"????"
Hagiwara Kenji càng thêm hoang mang, chớp mắt nhìn osananajimi đang chống cửa sổ. Tựa như chợt hiểu ra, anh "à" một tiếng, rồi bất ngờ ôm ngực làm điệu bộ.
"?" Nghe tiếng động, Matsuda Jinpei quay lại, khóe miệng giật giật, nhìn động tác bạn thân nhà mình với vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu đang làm cái tư thế gì vậy?"
Người đàn ông tóc dài, tay cầm hoa hồng, vô tội chớp mắt: "Tư thế bảo vệ bản thân?" Anh ho nhẹ, rồi thận trọng hỏi: "Jinpei-chan........."
"Ừ?"
"Người vừa rồi.......... là người tớ quen sao?"
Một dự cảm chẳng lành thoáng qua, nhưng nghĩ đến gương mặt đáng ghét của Kitajima Kazuki, Matsuda Jinpei mặt vặn vẹo đáp: "À, đúng vậy."
Hagiwara Kenji: "......."
"...........? Ánh mắt đó của cậu là sao, ánh mắt gì đấy."
"Jinpei-chan......." Hagiwara Kenji ngập ngừng, "Không ngờ cậu ngày thường nghiêm chỉnh như vậy, hóa ra trong lòng lại ôm tâm tư với Hagi, còn thừa lúc Hagi ngủ mà lén đánh úp, định thân mật. Thật ra Jinpei-chan nếu muốn thì cứ nói thẳng—— khoan, khoan đã!! Tớ nói giỡn thôi Jinpei-chan!! Á——"
Linh cảm xấu thành sự thật, Matsuda Jinpei liền tung một cú đấm thẳng vào nửa tóc dài osananajimi đang trêu chọc mình.
"Khụ..... cho nên, là ai?"
Sau một trận hỗn loạn, ăn trọn cú đấm yêu thương từ bạn thân, Hagiwara Kenji tỉnh táo ngồi ngay ngắn trên giường, nghiêm túc: "Jinpei-chan, cậu nói xem, ai lại làm ra hành vi đáng xấu hổ phạm pháp này? Tớ sẽ liên hệ đồng nghiệp điều tra ngay."
Matsuda Jinpei cười lạnh: "Kitajima Kazuki."
Trong đầu Hagiwara Kenji lập tức hiện lên những 'thành tích vĩ đại' của Kitajima Kazuki: Xúi giục phạm tội, thôi miên sâu, dụ dỗ người khác tự sát... khiến anh nghẹn họng.
".......Oa, vậy có phải tớ nên thấy may mắn vì mình còn sống không?"
"Cậu thật sự nên."
Viên cảnh sát tóc xoăn kéo tung tấm rèm, nhìn ra chân trời mờ sương trong ánh sáng sớm, giọng trầm xuống: "Lúc tớ vào phòng, cậu đã hoàn toàn mất ý thức."
Tầng mây cuộn xoáy, sắc màu rực rỡ trong ánh nắng mới dần trở nên tươi đẹp, hóa thành từng đóa tulip, nở rộ thành biển sóng vàng kim, gợn ướt át vuốt ve người cảnh sát tóc xoăn, rồi khẽ dừng trên bông hồng trong tay 'công chúa'.
"Hắn đã bày cậu thành dáng ngủ công chúa —— quỷ mới biết đó là thú vui bệnh hoạn hay cố ý. Nhưng điều này chứng minh ít nhất hắn đã ở trong phòng cậu một khoảng thời gian."
"Dù hắn muốn lấy mạng cậu hay muốn thứ khác, thì cũng chỉ có thể chứng minh một điều."
Matsuda Jinpei nghiêm giọng: "Cậu đang bị hắn theo dõi, Hagi."
Bông hồng trong tay 'công chúa' héo tàn.
.
Không hiểu vì sao lại bị gán cho cái mác 'theo dõi Hagiwara Kenji', Tanikawa Harumi sau khi xóa sạch dữ liệu trong điện thoại của Matsuda Jinpei còn tiện tay cài thêm hai thiết bị định vị, rồi vội vã chạy đến 《Tiệm phép thuật ngày 7 tháng 7》 để nướng bánh kem chuẩn bị khai trương.
Trong góc bếp, cậu nhớ lại những câu 'nhất kiến chung tình, lâu ngày sinh tình' cùng 'Tôi là biến thái' mà mình từng buột miệng, cảm thấy xấu hổ đến mức hét lên hai phút, sau đó lại vô cảm khoác lên thân phận Kitajima Kazuki.
Không phải cậu điều chỉnh cảm xúc nhanh, mà là thật sự không có thời gian.
Cậu đã gần 36 tiếng không ngủ, hết mê cung, thí nghiệm, rồi đến màn 'người đẹp ngủ trong rừng'. Sau một đêm đầy kích thích, cậu vẫn phải tiếp tục công việc. Ngay cả Kitajima Kazuki cũng thấy mệt mỏi.
Nhưng không còn cách nào khác, đời sống của '007' hằng ngày chính là như vậy.
Đầu tiên phải kiểm tra tình trạng ô nhiễm, có vấn đề thì xử lý, không thì nhận nhiệm vụ ở xưởng rượu. Giải quyết xong nhiệm vụ xưởng rượu, lại phải đảm bảo cửa hàng khai trương đúng ngày 7 tháng 7, vừa thu thập tin tức vừa xử lý những điểm ô nhiễm nhỏ. Sau đó tan ca lại tiếp tục thí nghiệm.
Chỉ khi tất cả kết thúc, mới đến thời gian cá nhân của Tanikawa Harumi.
Dĩ nhiên, thời gian cá nhân ấy thường cũng bị tiêu tốn vào việc bảo dưỡng súng ống hoặc huấn luyện thể lực.
Khoác tạp dề, đặt khay bánh kem vào lò, người đàn ông đeo kính nhìn đồng hồ——bánh còn 40 phút nữa mới chín, rời cửa hàng còn một giờ.
Có thể tranh thủ chợp mắt một chút. Cậu nghĩ.
Nhưng chưa đầy 10 phút sau, cửa hàng trưởng đã bị điện thoại đánh thức. Kitajima Kazuki tháo kính, nhéo sống mũi, dịu giọng bắt máy, rồi lập tức tuôn ra một tràng chửi thề, mắng Vodka đến mức máu chó phun đầu.
"Rác rưởi Tổ Chức, chưa tới 7 giờ đã phân nhiệm vụ, sớm muộn gì cũng tiêu!"
Vodka bị mắng đến ấm ức: "Fleurot có phải lại đến hạn rồi không?"
"Có ý kiến thì đi tìm đại ca, Fleurot." Vodka ủy khuất, "Hoặc là Rum cũng được. Lần này Rum sai Bourbon tham gia, tay súng bắn tỉa là Chianti và Korn."
Kitajima Kazuki mệt mỏi đến chết vẫn nở nụ cười hòa nhã: "A, thì ra Rum cũng tham gia sao? Vậy xem ra Rum cũng chẳng có đời sống riêng, sáng sớm đã giao nhiệm vụ. Chắc tối qua gọi hai cô em xinh đẹp mà không đủ sức chứ gì?"
Vodka: ....Đây là chuyện mình có thể nghe sao?
Chưa bàn đến việc Fleurot làm thế nào biết chuyện Rum tối qua gọi hai tiểu thư, Vodka chỉ biết nếu để hắn nói tiếp, ngày mai có khi Rum sẽ thẹn quá hóa giận mà nghĩ cách ám sát.
Nhưng Kitajima Kazuki đâu biết Vodka đang nghĩ gì. Thiếu ngủ trầm trọng, vị cửa hàng trưởng lúc này chẳng phân biệt gì, công kích tất cả: "Hơn nữa tại sao lại để Bourbon đi? Chẳng lẽ tiếc không cho Curacao ra làm việc? Theo tôi thấy, tính chiếm hữu của Rum quá mạnh. Thật sự không được thì thêm người mới cũng được. Hay là gần đây hắn mê trò giả nữ, chẳng những mù một mắt mà chân thứ ba cũng chẳng động nổi?"
"À không, tôi nhớ người mới đó gần đây có ý định thay thế Gin?" Kitajima Kazuki giả vờ kinh ngạc qua điện thoại, "Chẳng lẽ thực tế Rum là nhắm vào Gin...... Thì ra người mới chỉ là thế thân. Vodka, Gin có ở cạnh ngươi không? Mọi người đều là công nhân tốt của tổ chức, không nên vì chuyện này mà giảm năng xuất. Nhớ nhắc hắn nhất định phải nói chuyện tử tế với Rum."
Tốt nhất là nói kiểu 'một mất một còn'.
Vodka: ....Đây thật sự không phải chuyện mình nên nghe.
Fleurot đoán trúng, Gin quả thật đang ở cạnh Vodka.
Đáng thương cho gã to con, che điện thoại cười gượng hai tiếng, rồi lén nhìn về phía ban công nơi sát thủ tóc bạc đang hút thuốc, xác nhận đối phương không nghe thấy gì mới nuốt nước miếng.
Vodka không dám để Fleurot nói thêm nữa. Đây không còn là chuyện có bị Rum ám sát hay không, mà là chuyện ngày mai có còn thấy mặt trời hay không. Trước khi Kitajima Kazuki kịp tiếp tục nã pháo, Vodka vội ho khan, dăm ba câu phân nhiệm vụ rồi cắt ngang điện thoại.
Bị cắt máy, Kitajima Kazuki mỉm cười dịu dàng: "A."
Rác rưởi.
Vì cái xưởng rượu rác rưởi này mà lãng phí vài phút ngủ, cửa hàng trưởng ném điện thoại sang một bên, gục xuống bàn nhắm mắt tiếp tục.
Nửa giờ sau, lại bị đánh thức.
Người đàn ông tỏa ra khí đen, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đủ giết chết cả trăm con dê đen non, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang reo.
Trên màn hình hiện mấy chữ to: 'Hoa hướng dương'.
......Cái này thì không thể mắng.
Hít sâu một hơi, Kitajima Kazuki bắt máy, giọng uyển chuyển triền miên, dịu dàng như nước: "Amuro-kun, buổi sáng tốt lành, có chuyện gì sao?"
"Thì ra là tới trao đổi tình báo à."
Kitajima Kazuki dừng một chút, không nhịn được, cong mắt cười, giọng mềm nhẹ như từ giữa rừng hắc bách hợp: "Xem ra Amuro-kun tối qua ngủ ngon lắm nhỉ?"
Giấc ngủ chỉ vẻn vẹn ba tiếng, Bourbon gọi điện tới để trao đổi nhiệm vụ tình báo: ".......? Cũng tạm."
"Thật tốt quá, trách gì sáng sớm đã dư thừa tinh thần," giọng Fleurot qua điện thoại nghe quá mức dịu dàng, "Amuro-kun thật chăm chỉ, sau này phải thưởng cho cậu. Gọi là 《Công nhân TOP ROLLER》 thế nào? Danh hiệu này còn vang hơn Gin TOP KILLER nữa."
Bourbon: "?"
Cái quỷ gì vậy, Fleurot uống nhầm thuốc sao?
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Haru-chan nghỉ ngơi tốt: Mọi người đều là ái phi của trẫm, trẫm sẽ nhất kiến chung tình với tất cả.
Haru-chan thiếu ngủ: Trẫm là bạo quân!!! (Đùa thôi)
Ghi chú trong điện thoại của Haru-chan:
Hoa hướng dương
Ánh trăng hoa
Dạ Lan Hương
Mê điệt hương (Cây hương thảo.)
Và còn chưa ghi thêm: Nham tường vi
Ngoài ra, Haru-chan cũng có ghi chú cho đồng nghiệp trong xưởng rượu, nhưng khá tùy tiện:
Bối tỷ: 《Hoa hồng có gai》
Gin: 《Bạch hóa đỗ hạt thông》
Rum: 《Cây mía cay》
BOSS: chọn loại hoa có thời kỳ nở ngắn nhất 《Đêm đàm》
Nhân tiện, Rye được ghi chú là 《Đá quý long sa đỏ》, một giống hồng nguyệt quý có nguồn gốc từ miền Nam nước Mỹ và khu vực nhiệt đới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro