Chương 32 Đáng tiếc đây lại là Hagiwara Kenji.

Một bóng đen lướt đi trên hành lang nhà khách.

Hiện tại là 1 giờ sáng. Bóng đen bưng một cái khay, im ắng đặt chân trên sàn gỗ. Trên khay kiểu Nhật có mấy món đồ như thuốc hạ sốt, khăn lông, bình nước ấm... Trông có vẻ là chuẩn bị mang đến phòng 116 cho Kitajima Kazuki đang sốt.

Thế nhưng, bóng đen không dừng lại khi đi ngang qua phòng 116. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, dù là dưới ánh đèn lờ mờ cũng nhìn thấy rõ.

Điểm đến của bóng đen là phòng 120, nằm ở cuối hành lang.

Đó là phòng của Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei.

Đương nhiên, lúc này phòng 120 chỉ có một mình Matsuda Jinpei. Nhờ phúc của Kitajima Kazuki ốm yếu này, lực chú ý của hai viên cảnh sát bị phân tán. Hagiwara Kenji hiện đang ở phòng 116 để chăm sóc Kitajima Kazuki đang sốt, nên dù phòng 120 có xảy ra chuyện gì, Hagiwara Kenji cũng sẽ không biết.

Đây cũng chính là kế hoạch của bóng đen.

Cái khay được đặt xuống đất. Bóng đen sờ soạng gì đó dưới tấm thảm chùi chân ở cửa phòng 120.

"...Không có? Sao lại không có?!"

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ giữa trán bóng đen. 

Rõ ràng là trước lúc mình đi, mình đã nhân lúc đưa chăn đệm mà giấu con dao ở đây, sao giờ lại không thấy nữa?!

"Đang tìm gì vậy?"

"?!"

Bóng đen đột ngột quay đầu lại, nhìn rõ người đàn ông dựa vào bên cạnh đèn tường.

Kitajima Kazuki dựa vào chiếc đèn tường duy nhất còn sáng, cậu đã thay chiếc áo khoác dày nặng ra, chỉ khoác lên người bộ yukata dài mà quán trọ phát. Những món trang sức lỉnh kỉnh cũng đều bị tháo bỏ, chỉ còn sót lại duy nhất sợi dây chuyền nhung mềm với mặt đá cỡ một đốt ngón tay vẫn còn đeo trên cổ.

Mặt dây chuyền đỏ rực đung đưa dưới ánh đèn lờ mờ, như thể giây tiếp theo sẽ có một giọt máu nhỏ xuống.

Người đàn ông rõ ràng vẫn đang bị bệnh, Gương mặt cậu ửng đỏ vì sốt, mái tóc đen rối bời dính lòa xòa sang một bên má. Cậu ta không đeo kính, đôi mắt màu hổ phách mờ đục như con hươu lạc đường, ngơ ngác và vô tội, trông cứ như thể hắn chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.

Kitajima Kazuki vẫn cười dịu dàng như vậy. Đáng tiếc, dù là con dao găm cậu ta đang nhẩn nha lật qua lật lại trong tay, hay những lời lẽ cậu ta thốt ra, tất cả đều chỉ chứng minh một điều, người đàn ông này đã sớm có âm mưu từ lâu.

"Nhỏ tiếng thôi," Kitajima Kazuki nhẹ nhàng nói, "Jinpei khó khăn lắm mới ngủ được, đừng đánh thức cậu ấy."

"..."

Bóng đen không kìm được lùi lại một bước, kinh ngạc nói: "Anh, anh không phải bệnh đến sắp chết sao?!"

"Ừm. Tôi đến để cảm ơn vì viên thuốc hạ sốt mà cô đưa. À xin lỗi, chỉ đùa một chút thôi, dù sao thuốc cô đưa chỉ là viên thuốc bình thường, làm sao có thể hạ sốt được chứ?"

Kitajima Kazuki cười khẽ: "Cô chắc là không định giết tôi, chỉ muốn tôi ốm đến mức bắt buộc phải có người chăm sóc đúng không?"

"Trong một vụ án mạng có nhiều người liên quan, rất dễ xảy ra chuyện có một cảnh sát phải túc trực chăm sóc tôi. Và đúng như cô mong đợi, họ đã làm thế, cô chỉ dám ra tay khi hoả lực bị phân tán, phải không? Cũng đúng thôi, dù gì.... Sức của phụ nữ và đàn ông vốn không cân bằng."

"Chỉ là, tôi hơi tò mò... Trước đó cô đâu có ý định ra tay với cảnh sát. Vậy điều gì khiến cô giờ đây phải liều mạng thế này?"

Người đàn ông nghiêng đầu, cười như không cười nhìn người phụ nữ đang đối mặt, "Chẳng lẽ là do chiếc camera bị tịch thu đã ghi lại bằng chứng phạm tội của cô sao?"

"..."

"Sao không nói gì vậy, cô Yaehata?"

"...Nói gì?"

"Nói xem vì sao cô lại muốn giết Kai Tomozane?"

"Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, Kitajima-san."

Yaehata rũ bỏ hoàn toàn vẻ bề ngoài ngại ngùng và dịu dàng vốn có. Cô ta đưa ống tay áo khẽ che nửa gương mặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh khi đối diện với người đàn ông trước mặt.

"Đột nhiên chặn tôi lại và nói nhiều điều kỳ lạ như vậy, thật sự rất bối rối."

"Cô đã đầu độc Kai Tomozane, khóa chặt thi thể anh ấy bằng băng và quấn vào tấm thảm. Khoảng 12 giờ đêm, cô lấy lý do đi lấy bữa ăn khuya để vào bếp lấy muối, dùng chúng để kiểm soát tốc độ tan chảy của băng."

Kitajima Kazuki thong thả nói, giọng điệu điềm đạm như đang kể lại một câu chuyện đã biết rõ từ lâu.

"Đó cũng là lý do tay áo cô bị ướt, do dính phải vụn băng. Gặp nhiệt độ phòng thì tan ra, để lại vệt nước."

"Kai Tomozane là một người yêu thích trà đen, nhưng gần đây ông ta lại bắt đầu uống trà đóng chai. Cô không rõ tại sao ông ta lại làm vậy, nhưng điều này lại giúp cô qua mặt được những người khác, cô bắt đầu rêu rao rằng ông ta mắc chứng hoang tưởng bị hại. Với sự tin tưởng của các đồng nghiệp, chẳng ai nghi ngờ lời cô nói. Và tất nhiên, cũng sẽ không cố ý đi hỏi Kai Tomozane xem ông ấy có thực sự mắc chứng hoang tưởng bị hại hay không."

"Trong mắt người khác, Kai Tomozane mắc chứng hoang tưởng bị hại sẽ không bao giờ uống đồ uống người khác đưa, nhưng thực tế, Kai Tomozane không hề có tật xấu này. Ông ta đã rất tự nhiên nhận lấy lon trà mà cô đưa, sau đó chết trong đau đớn ngay trước mặt cô do trúng độc."

"Cô đã làm rất tốt, dù là chuyện tạo ra tin đồn về Kai Tomozane hay làm rối loạn thời gian tử vong, nếu không có bức ảnh đó."

Kitajima Kazuki nhẹ nhàng bóc trần từng hành động mà Yaehata đã làm, giống như đang giải phẫu một con ếch không thể cử động.

"Cô đã quá sợ hãi, cô không dám đánh cược liệu chiếc máy ảnh đó có còn nhiều điều bất ngờ hơn về cô hay không, vì thế cô đã chọn bí quá hóa liều."

Kitajima Kazuki lắc nhẹ đầu với người phụ nữ đang cứng đờ đối diện mình: "Ở điểm này tôi phải trừ của cô một điểm, cô quá nóng vội rồi, cô Yaehata."

Yaehata không nhịn được lùi thêm một bước.

...Cái tên này, tại sao cái tên này lại biết tất cả mọi chuyện?

Yaehata không ngừng run rẩy. Người đàn ông trước mặt rõ ràng đã yếu đến mức phải dựa vào tường, bản thân đã sốt đến đỏ cả khóe mắt. 

Rõ ràng, rõ ràng chỉ là một người bệnh thôi, tại sao lại có thể mang lại cho mình cảm giác áp lực đến vậy?

"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Yaehata cắn chặt răng, "Không ngờ anh Kitajima lại giả bệnh, còn cầm dao chặn tôi vô cớ ở hành lang..."

Kitajima Kazuki không nói gì, cậu ấy chỉ thờ ơ nhìn Yaehata, như thể đang nhìn một con kiến đang hấp hối giãy giụa.

"...Anh Kitajima, chỉ cần tôi hét lên một tiếng, tất cả mọi người sẽ bị đánh thức." Yaehata nhỏ giọng đe dọa.

"Đến lúc đó, thứ họ nhìn thấy sẽ chỉ là anh đang cầm hung khí, còn tôi thì suýt bị sát hại... Nếu anh thật sự thông minh như tôi nghĩ, chắc hẳn cũng hiểu rõ hậu quả rồi. Tốt nhất là nên cân nhắc cho kỹ."

"Tôi đâu có giả bệnh, tôi thật sự đang sốt mà."

Người đàn ông quả thật đang sốt, nhún vai. 

Cậu đâu có nói dối, cậu chỉ giả vờ ho khan thêm một chút để trông mình giống bệnh đến sắp chết mà thôi.

Sau đó, Kitajima Kazuki nhìn người phụ nữ đang đứng như đối mặt với kẻ thù lớn trước mặt mình, mỉm cười ôn hòa. Cậu lật con dao đang cầm trên tay lại, giữ lấy lưỡi dao rồi đưa ra: "Trả lại cho cô, cô Yaehata."

"..."

Yaehata không ngốc, cô đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích: "Anh đặt con dao xuống đất, rồi về phòng của mình đi. Tôi tự khắc sẽ lấy đồ của tôi."

Kitajima Kazuki thở dài một hơi.

"Tôi thật sự đang không thoải mái lắm," Cậu khẽ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Yaehata dịu dàng như đường mật. "Cho nên, tôi vốn dĩ không muốn dùng đến nó, tại sao cô Yaehata lại không hợp tác một chút chứ?"

Cái gì?

Yaehata còn chưa kịp bàng hoàng, đã thấy môi răng người đàn ông hé mở rồi lại khép lại, giống như đã nói gì đó. Ánh đèn tường mờ ảo chiếu lên má người đàn ông, nhập nhằng cùng hơi thở nóng ấm phun ra từ miệng đối phương, để lại vài vệt bóng đổ khó hiểu.

Khoảnh khắc đó, Yaehata cảm thấy bản thân dường như nghe thấy những tạp âm rậm rịt giống như côn trùng vỗ cánh, nhưng lại rất rõ ràng, rõ ràng không nghe thấy gì cả. Những tạp âm đó giống như ảo giác, chợt lóe qua rồi biến mất Và rồi, chìm trong những sợi bông ngũ sắc, không tự chủ mà bước về phía đối phương.

Trong biểu cảm ngày càng hoảng sợ của Yaehata, khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn lại.

Không thể kiểm soát được cơ thể mình, không thể nói, không thể giãy giụa. Sau khi nghe thấy âm thanh mà con người không thể nghe thấy, Yaehata cảm thấy choáng váng dữ dội, mồ hôi lạnh mất kiểm soát lăn dài trên trán cô. Người phụ nữ gần như trong sợ hãi nhận ra mình đang từng bước tiến lại gần người đàn ông đó.

"Suỵt..."

Kitajima Kazuki làm động tác 'suỵt' với người phụ nữ đang bước đến trước mặt cậu: "Đừng ồn ào quá, cô Yaehata, giữ yên lặng nhé."

"Tôi vốn định ngày mai mới ra tay, tiếc là cô dường như không chờ được." Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Yaehata, đặt con dao vào tay đối phương. "Đừng sợ, tôi không có ý định giết cô, tôi chỉ cần cô tự tay lấy ra con ký sinh trùng đáng yêu đang nằm trong đầu mình ra thôi. Quá trình này có thể không thoải mái lắm, nhưng tôi cần cô tỉnh táo suốt quá trình, được chứ?"

Yaehata trừng mắt muốn nứt ra, nhìn người đàn ông trong hơi thở dồn dập.

Kitajima Kazuki dịu dàng nói: "Nếu không nói gì, tôi sẽ coi như cô đồng ý rồi."

Sau đó, cậu buông lỏng tay đang nắm mũi dao ra.

"Ra tay đi."

.

Hagiwara Kenji đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Anh không còn nhớ rõ nội dung giấc mơ là gì, chỉ nhớ được ánh lửa ngập trời cùng tiếng gọi xé lòng của Matsuda Jinpei.

"Hagi—!!"

"Hagiwara—!!"

Sau đó, những ánh lửa đó bị nhấn chìm. Vô số cáo phó ngập trời rơi xuống tầm mắt như bông tuyết, mỗi tấm đều viết tên của chính anh ấy.

Trong căn phòng khách tối tăm chỉ mở một ngọn đèn ngủ, Hagiwara Kenji toát mồ hôi lạnh. Anh khó khăn ngồi dậy, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn cơn bão tuyết vẫn đang hoành hành ngoài cửa sổ, rồi thở ra một hơi đục ngầu, không kìm được đưa tay ôm mặt.

Thật là, sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy chứ...

Chẳng lẽ dạo này áp lực quá lớn?

Hay là tại vì hôm nay không ngủ cùng Jinpei-chan?!

Khoan đã, nói đến ngủ, mình đã ngủ?!

Người đàn ông tóc lửng đột nhiên quay đầu nhìn về phía tấm đệm chăn bên cạnh.

Trống trơn.

Hagiwara Kenji bình tĩnh sờ sờ đệm chăn, lạnh ngắt. Nghĩa là Kitajima Kazuki đã đi được một lúc rồi.

Vấn đề là... một người đang sốt cao như thế, rốt cuộc làm cách nào mà đi ra ngoài được mà không hề đánh thức mình chứ?!

Hagiwara Kenji rất chắc chắn rằng đối phương thực sự bị sốt, nhiệt độ cơ thể cũng do chính anh đo giúp. Vì thuốc hạ sốt không có tác dụng, anh đành dùng túi chườm đá và cồn để hạ nhiệt cho Kitajima Kazuki. Mãi đến khi thân nhiệt của đối phương hơi dịu xuống một chút, anh mới trải chăn đệm ở bên cạnh để chợp mắt một chút.

Ban đầu, Hagiwara Kenji chỉ định chợp mắt một lát chứ không thật sự định ngủ. Dù sao thì, với tình trạng sốt cao như thế này, Hagiwara Kenji sợ nếu mình thực sự ngủ thiếp đi, có khi đối phương có thể sốt đến viêm não mất.

....Vậy là, cái dáng vẻ sốt cao đến mơ màng vừa nãy, là diễn à?!

Hagiwara Kenji vội vàng đứng dậy. Ban đầu anh chỉ định đi tìm Matsuda Jinpei, nhưng ngay khi kéo cửa phòng ra, và thế là đụng phải một bệnh nhân mộng du giữa đêm.

"Oa, đau, đau, đau!"

Kitajima Kazuki vốn đã không cao bằng Hagiwara Kenji, hậu quả của việc hai người va vào nhau là cằm của viên cảnh sát này đập mạnh vào trán Kitajima Kazuki. Một người thì kêu đau ôm trán, người kia thì đau đến nỗi không thốt nổi thành tiếng, chỉ có thể nức nở ôm chiếc cằm vừa bị tấn công.

Kết quả là Hagiwara Kenji, người bị đâm, còn chưa nói gì thì đối phương đã bắt đầu kiện trước.

 "Đau quá... Cằm cảnh sát Hagiwara cứng thật đấy!"

Hagiwara Kenji ôm chiếc cằm suýt chút nữa bị nứt, thực sự muốn kêu oan. Anh nghiến răng nghiến lợi lầm bầm: "Rốt cuộc là ai sai đây? Nếu Kitajima-san không ra ngoài giữa đêm thì chúng ta đâu đến nỗi va vào nhau thế này?!"

Sau đó, anh cau mày bật đèn trong phòng.

'Tách'

Đèn sáng rọi căn phòng, và cả người đàn ông đang ôm trán đứng trước cửa phòng.

Kitajima Kazuki vẫn như trước, vẫn mặc chiếc áo choàng tắm mà Hagiwara Kenji đã thay cho.

Sắc mặt cũng không khá hơn là bao, vẫn ửng đỏ vì sốt cao. Cậu không đeo kính, nên dễ dàng thấy khóe mắt Kitajima Kazuki cũng đỏ hoe, khiến cậu trông có vẻ yếu ớt lạ thường.

"..." Hagiwara Kenji ngừng lại, ôm cằm và cẩn thận hỏi: "Kitajima-san ra ngoài muộn thế này để làm gì?"

Căn phòng chìm vào im lặng.

Cảnh tượng này chút buồn cười, bởi vì hai người đàn ông đang đối đầu nhau, một người ôm trán, một người ôm cằm, trông đều như muốn khóc. 

Thế nhưng họ lại đứng đối diện một cách kỳ lạ, một người cố gắng moi móc điều gì đó từ đối phương, còn người kia thì với gương mặt dịu dàng giả tạo mà kín như bưng.

Nếu đổi sang người khác chất vấn Kitajima Kazuki, cậu ấy đều có thể mỉm cười lừa gạt được.

Đáng tiếc đây lại là Hagiwara Kenji.

Vì thế, trong sự đối mặt không lời, người cuối cùng chịu thua vẫn là Kitajima Kazuki.

"Ừm... Tôi không muốn lừa anh đâu."

Kitajima Kazuki bất lực cười cười rồi nói: "Tôi vừa mới mộng du."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro