Chương 37 Tiệm Phép Thuật Ngày 7 Tháng 7
Cũng giống như trong phim, cảnh sát luôn là người đến hiện trường sau cùng. Đội cứu hộ nhanh chóng tìm thấy mấy người dưới thác nước và đưa Kitajima Kazuki đến bệnh viện để điều trị.
Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, mùa đông đầy sóng gió này cũng kết thúc.
Điều đáng nói là, dù kỳ nghỉ lần này có thể nói là 'đa tai nạn', nhưng sau khi xuất viện, Kitajima Kazuki lại bất ngờ có được phương thức liên lạc của hai vị cảnh sát. Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji không biết bị làm sao mà nhiều lần đến thăm bệnh trong thời gian cậu nằm viện. Hagiwara Kenji thì biểu hiện còn bình thường, còn Matsuda Jinpei... Nếu không phải vì không thể mở miệng, cậu thực sự rất muốn nói với Matsuda Jinpei rằng đừng cười nữa, trông Matsuda Jinpei cười gượng thật sự rất đáng sợ.
Được rồi, thật ra cậu biết tại sao hai người kia lại dính lấy mình như kẹo mạch nha.
Vì Hagiwara Kenji và Kitajima Kazuki đều biết rõ, rốt cuộc ai đã giết Yaehata. Chỉ là Hagiwara Kenji không có bằng chứng, mà rõ ràng Kitajima Kazuki cũng sẽ không để lại bằng chứng. Loại năng lực thao túng tinh thần hoặc thôi miên này đã khiến sự cảnh giác của hai vị cảnh sát được đẩy lên đỉnh điểm. Rõ ràng biết Kitajima Kazuki là hung thủ nhưng chỉ có thể nhìn cậu ta ung dung ngoài vòng pháp luật, điều này khiến họ không thể chấp nhận.
Thế là không biết ai đã khởi xướng, hai gã này bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của Kitajima Kazuki.
Về điều này, Kitajima Kazuki cảm thấy: Có chút đã, nhưng thực sự rất bất tiện.
Ví dụ như khi đang xử lý một người bị ô nhiễm thì bỗng nhiên nhận được điện thoại, hoặc khi chuẩn bị đến một nơi nào đó để xử lý nguồn ô nhiễm thì bị chặn cửa, hay là 'vô tình' gặp một trong hai người trên đường.
...Mặc dù mỗi lần cậu đều khéo léo xử lí được, nhưng không hiểu sao, nhưng không hiểu vì sao, hình tượng 'kẻ cuồng sát dùng năng lực thôi miên' dường như sẽ vĩnh viễn in sâu trong đầu hai người đó.
Dù sao thì cậu ấy cũng không quá để tâm.
Không lâu sau khi xuất viện, Kitajima Kazuki lại bị bắt quay về chỗ hai vị thần một chuyến để rửa sạch những ô nhiễm mà cơ thể không thể tự tiêu hóa được. Chuyến đi suối nước nóng lần này cũng khiến người đàn ông phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng, đó là không có nơi nào để đổ những thứ ô nhiễm đã được tích tụ.
Cái cốc của cậu đã đầy bùn, nhưng cái nồi trước mặt thì đã khó khăn lắm mới được rửa sạch. Đồ dơ trong cốc lại không có chỗ để đổ đi. Chẳng lẽ mỗi lần giải quyết xong một nguồn ô nhiễm thì cậu lại phải quay về thời điểm giữa màn sao? Như vậy thì quá phiền phức.
Đối với vấn đề này, vị thần mắt xanh trả lời bằng cách gõ gõ vào mặt đá quý trên vòng cổ của cậu.
"Như này là được." Vị thần nói. "Khi vật chứa đầy chất ô nhiễm, nó sẽ tự động bắt đầu tiêu hóa chúng. Điều duy nhất cần chú ý là quá trình này có thể mất một chút thời gian, trong lúc đó tốt nhất là đừng để người khác chạm vào cậu."
Tanikawa Harumi có một dự cảm chẳng lành: "Khoan đã, tại sao không thể để người khác chạm vào tôi?"
"Bởi vì Haru-chan đang được rửa sạch mà!" Ma nữ lơ lửng trên không trung, lắc lư trước mặt người đàn ông. "Chạm vào một cái cốc đang được rửa sạch thì chỉ sờ thấy một tay đầy bọt thôi đúng không? Nói cách khác, là sẽ chỉ chạm được ô nhiễm thôi đó!"
"?!" Tanikawa Harumi giật mình, "Vậy người chạm vào tôi sẽ thế nào?"
Cô nàng nhẹ nhàng đung đưa sợi tóc rủ xuống theo trọng lực, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị: "Có thể sẽ bị ốm trong vài ngày tới? Hoặc là xui xẻo? Dù sao thì cũng sẽ không bị ô nhiễm đâu, Haru-chan làm gì có chức năng đó chứ!"
Vị thần không đáng tin cậy bên cạnh lấy ra một chiếc bánh donut ngọt ngào không biết từ đâu ra, vừa nghe ma nữ nói xong thì bổ sung tiếp: "Quả thật sẽ không bị ô nhiễm, nhưng nếu là người ý chí yếu đuối thì rất có khả năng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng tạm thời. Cụ thể biểu hiện là có khuynh hướng bạo lực hoặc rơi vào một nỗi sợ hãi nào đó."
"Trạng thái điên cuồng tạm thời kéo dài khoảng 1-6 ngày," vị thần thờ ơ nói, vừa ăn bánh donut. "Nhưng dù sao cũng là tạm thời, vấn đề không lớn."
Không, vấn đề rất lớn.
Đã biết: Cơ thể sẽ bị thiêu đốt và rơi vào trạng thái ốm yếu khi chứa đầy chất ô nhiễm, quá trình tiêu hóa cần một khoảng thời gian nhất định, và tốt nhất là không nên để người khác chạm vào. Nếu không, có thể sẽ khiến một người nào đó không may mắn lâm vào trạng thái điên cuồng tạm thời.
Vậy xin hỏi, trong lúc vừa sốt tới 39 độ, vừa phải né tránh mọi người, lại còn phải xử lý ô nhiễm, độ khó là bao nhiêu?
"Vậy nếu tôi chết trong khoảng thời gian đó...?"
"Chết rồi cũng không sao, cơ thể đã bị ô nhiễm sẽ không vì cái chết mà bị trả lại đâu, chẳng phải cậu đã thí nghiệm rồi à?"
Người đàn ông quả thực đã chết một lần sau khi rơi xuống từ thác nước nhún vai: "Tôi chỉ là xác nhận lại thôi."
Hơn nữa, thật không may khi phát hiện ra rằng ham muốn ăn uống vô độ cũng không biến mất chỉ vì cơ thể đã trải qua cải tạo.
Tanikawa Harumi liên tiếp nhận được tin tức xấu, chỉ cảm thấy choáng váng. Cậu đã rất vất vả khi làm người dọn dẹp ô nhiễm suốt ngày đêm, giờ thì điều này chẳng khác nào tự làm khó mình. Đáng sợ hơn là cậu vẫn phải tiếp tục cuốn (nỗ lực hết sức), vì chỉ còn một năm nữa, vào ngày 7 tháng 2 năm sau, cậu sẽ phải đối mặt với bước ngoặt của Date Wataru.
Chỉ còn một năm thôi, Tanikawa Harumi nghĩ. Một năm này, dù thế nào cũng phải liều mạng nỗ lực, nếu không sau khi bước ngoặt của Date Wataru được giải quyết lại phát sinh một đợt ô nhiễm mới, đó sẽ là ba lớp ô nhiễm chồng chất lên nhau. Đó mới thực sự là 'con đường phía trước không có ánh sáng'.
Vậy, bước đầu tiên làm cái gì?
Đầu tiên, phải dùng tiền của Tổ chức để mở phòng bói toán đã.
.
Tại khu Beika, khu phố 4, gần đây mới mở một tiệm bói toán.
Cửa tiệm mới mở vào mùa xuân này nên cũng rất hợp với chủ đề mùa xuân. Nó có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng choang, hai bên quấn quanh những cây dây leo đan chéo tạo thành những họa tiết tinh xảo. Chiếc cửa kính này giống như một tủ trưng bày, hướng thẳng ra đường phố, cho phép người đi đường dễ dàng nhìn thấy cách bài trí và trang trí bên trong.
Vì thế, đương nhiên, khi nhìn thấy những khung kính tinh xảo, những hoa văn hoa hồng và dây leo, cùng với những tấm màn bói toán mang sắc thái thần bí, đèn chùm pha lê, trần nhà lấp lánh tinh quang và những cuộn sách cũ trên kệ, vô số phụ nữ chỉ đi ngang qua đã không tự chủ được mà đẩy cửa bước vào, đến với cửa tiệm có tên là 《Tiệm Phép Thuật Ngày 7 Tháng 7》.
Cách trang trí tinh tế, đẹp mắt nhưng cũng đầy vẻ thần bí, những chiếc bánh ngọt và trà đen không hề ngán, cùng với một thầy bói ôn hòa lại rất điển trai... Chẳng bao lâu sau, tiệm bói toán mới mở này đã trở thành chủ đề bàn tán của các nữ sinh trường cấp hai Teitan gần đó.
"Ran! Ran! Đi đi mà!"
Suzuki Sonoko phấn khích ghé vào vai cô bạn, đưa tờ rơi quảng cáo trong tay cho đối phương: "Ngày 7 tháng 7 đang có hoạt động đó! Tiệm này bói toán khó đặt lịch lắm, thầy bói một ngày chỉ nhận ba khách thôi! Lần trước tớ đặt lịch đã phải chờ đến cuối năm rồi!"
"Lần này họ làm hoạt động, đến tiệm kể chuyện là có thể tham gia rút thăm trúng thưởng. Nếu trúng thì sẽ được thầy bói một lần miễn phí đó!!" Cô bạn tóc ngắn nói xong thì trở nên kích động, mắt sáng rực nhìn Mori Ran: "Nghe nói thầy bói là một anh chàng siêu cấp đẹp trai luôn đó Ran! Chúng ta đi cùng đi!"
Mori Ran vừa dở khóc vừa buồn cười: "Sonoko rõ ràng là muốn đi xem trai đẹp mà... Đi thì được thôi, nhưng tớ có gì muốn bói đâu?"
"Ai nói không có." Suzuki Sonoko lanh lợi đảo mắt, nhìn sang Kudo Shinichi đang chán nản ở gần đó, rồi ghé sát tai cô bạn thân thì thầm: "Cậu có thể bói xem khi nào thì Shinichi tu ~ thành ~ chính ~ quả ~ nha ~"
Tuổi 14 là khoảnh khắc của sự ngây thơ tuổi trẻ, những cảm xúc bé nhỏ, đáng yêu như tìm thấy một lối thoát, lặng lẽ tuôn trào trong từng ánh mắt không thể che giấu, kể về một tình yêu lãng mạn, như cơn gió thổi qua vạt áo của những chàng trai, cô gái.
Mori Ran bị trêu đến đỏ bừng mặt, vội vàng bịt miệng Suzuki Sonoko, xấu hổ và giận dữ kêu lên:
"Sonoko! Thật là... Tớ biết rồi, tớ sẽ đi cùng cậu mà!"
"Cái gì? Đi đâu cơ?" Chỉ nghe được ba chữ "cùng đi" là Kudo Shinichi đã xấn xấn lại.
"Này, tránh ra, tránh ra!" Suzuki Sonoko tỏ vẻ ghét bỏ đẩy cậu bạn ra. "Đây là buổi hẹn hò của con gái, con trai tránh ra!"
Chỉ có 14 tuổi, bị ghét bỏ một cách khó hiểu, cậu thiếu niên lộ ra ánh mắt tò mò: "Gì vậy, rốt cuộc các cậu muốn đi đâu?"
"Đi tiệm bói toán mới mở." Mori Ran lộ ra vẻ ngượng ngùng, hơi xấu hổ đưa tờ quảng cáo trong tay cho Kudo Shinichi. "Sonoko muốn đi... Tớ, tớ cũng có chút muốn đi."
Ừm, đúng vậy, là vì Sonoko muốn đi... Tuyệt đối không phải vì có thể bói tình duyên đâu nhé!
"Tiệm bói toán?"
Kudo Shinichi nhận lấy tờ quảng cáo, thấy trên mặt giấy có những câu chữ quảng cáo được viết bằng phông chữ màu đen hoa mỹ.
"Khám phá sự bí ẩn chưa biết, vén màn bí mật vận mệnh, theo đuổi những khả năng không tưởng, tìm kiếm sự thật chưa ai hay.
Các vì sao sẽ dẫn đường cho bạn, sương mù sẽ đưa lối tới tương lai, Tarot sẽ công bố bí mật đời bạn, phép thuật sẽ dẫn bạn vào chuyến phiêu lưu kỳ diệu. Trước khi bông tuyết cuối cùng của mùa đông tan biến, trước khi đóa hoa anh đào đầu tiên của mùa xuân nở rộ, hãy bước vào thế giới của phép thuật và kỳ tích, hãy cùng chúng tôi đi tìm bánh xe vận mệnh chưa biết. Đây là Tiệm phép thuật ngày 7 tháng 7, người dẫn đường của bạn, người giữ bí mật của bạn.
Hoạt động đặc biệt có thời hạn của Tiệm phép thuật ngày 7 tháng 7.
Bạn đã từng gặp phải hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích bằng khoa học? Bạn đã từng trải qua sự kiện siêu nhiên không tưởng? Bạn đã từng thử các trận pháp cổ xưa, cố gắng triệu hồi những thứ không thuộc về nơi này?
Hãy mang theo tấm thiệp mời đặc biệt này, đến chia sẻ chuyến phiêu lưu kỳ diệu chỉ thuộc về riêng bạn cùng các nhà bói toán!
Một câu chuyện đổi lấy một lần rút thăm, không giới hạn."
Phía dưới cùng của tờ quảng cáo là danh sách quà tặng rút thăm, nội dung phong phú đến mức Kudo Shinichi phải tặc lưỡi, từ những món quà bình thường nhất như dây buộc tóc và đồ ăn vặt, đến trang sức tinh xảo, mỹ phẩm, mô hình và tiền mặt. Cậu thiếu niên thậm chí còn thấy cả chữ ký của Sharon Vineyard và Chris Vineyard!
Kudo Shinichi chấn động trong lòng, cái tiệm bói toán này có thân thế gì mà lại chịu chi đậm như vậy để quảng cáo?
"Một câu chuyện đổi lấy một lần rút thăm... Đây là đang thu thập những câu chuyện thần bí? Đại hội chuyện ma quái?" Sau đó, Kudo Shinichi tinh ý chú ý đến vài chữ: "....Thiệp mời đặc biệt?"
Kudo Shinichi tóm mọi suy nghĩ lại: "Sonoko, cậu lấy tấm thiệp mời này ở đâu vậy?"
"À, cái này hả, sáng nay nó xuất hiện trong tủ giày của tớ." Suzuki Sonoko nhớ lại. "Tớ hỏi mấy bạn khác thì không ai nhận được cả... Ôi! Lẽ nào, lẽ nào thư mời đặc biệt này là ý nói tớ đặc biệt sao?" Cô nàng ngượng ngùng che hai má. "Còn cố ý nhét vào tủ giày nữa, cứ như thư tình ấy!"
Kudo Shinichi ngượng nghịu nói: "...Tớ nghĩ cậu có thể suy nghĩ nhiều rồi."
Vị thám tử lừng danh tương lai này nhìn thấu ngay thủ đoạn quảng cáo đó: "Nhìn cái này là biết quảng cáo có định hướng rồi, nhắm vào những người thích bói Tarot như cậu thôi. Thành viên câu lạc bộ bói toán chắc hẳn đều nhận được tờ quảng cáo này."
"Cửa hàng này xác định vị trí khá rõ ràng, chiêu thức quảng cáo cũng khá hiệu quả," Kudo Shinichi lắc đầu. "Dù sao thì, ai hơi hiểu biết một chút cũng biết bói toán chẳng qua là một loại tâm lý học. Nhà tâm lý học Jung đã từng dùng 'vô thức tập thể' và 'nguyên lý đồng bộ' để giải thích cơ chế vận hành của bói Tarot. Đây cũng là lý do vì sao..."
...Đây cũng là lý do vì sao những thầy bói cấp cao lại đòi hỏi nhiều hơn. Bởi vì họ sẽ tìm cách làm cho tiềm thức của hai người giao tiếp trùng lặp, sau đó lấy ra thông tin để bói toán một cách chính xác.
Nhưng Kudo Shinichi chưa kịp nói hết những lời sau, vì Mori Ran đã đấm một quyền xuống mặt bàn trước mặt cậu ấy, rồi dịu dàng nhìn cậu ấy nói: "Shinichi, cậu đang nói cái gì vậy?"
Kudo Shinichi tin rằng, nếu mình còn nói tiếp, mặt bàn nứt kia sẽ biến thành mặt của mình.
"Không, không có gì, ha ha..."
Kudo Shinichi cười gượng rồi im lặng.
"Không thể chịu nổi, Kudo Shinichi, cái đồ không có tế bào lãng mạn này." Suzuki Sonoko lườm thiếu niên một cái thật mạnh, rồi khoác tay Mori Ran.
"Ran, đừng nghe cậu ấy nói linh tinh. Mùng 7 tháng 7 rất chuẩn, chúng ta đi. Không dẫn theo Shinichi làm gì."
"Tớ cũng có nói là tớ không đi đâu..." Kudo Shinichi bĩu môi. "Hơn nữa, có một vấn đề này... Không phải nó nói muốn một câu chuyện ma để đổi lấy một cơ hội bốc thăm sao? Chúng ta lấy đâu ra chuyện để kể bây giờ?"
Ba thiếu niên và thiếu nữ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Suzuki Sonoko như nhớ ra điều gì, đấm nhẹ vào lòng bàn tay: "A! Tớ nhớ ra rồi, đúng là có thật!"
"?"
"Mọi người còn nhớ tin đồn dạo trước không?"
Suzuki Sonoko hạ giọng.
"Về 'người thứ tư không tồn tại'."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro