Chương 45 Không có người bạn nào của Matsuda Jinpei có đôi mắt màu hổ phách.
Matsuda Jinpei nằm mơ.
Trong mơ, bản thân dường như bị thương trong một nhiệm vụ nào đó khi đang cứu con tin, hai tay đều quấn băng gạc rất chặt. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng trước mặt anh, hình như chuẩn bị nói cho anh biết tình trạng cụ thể của vết thương, nhưng đột nhiên bị một người nào đó đứng bên cạnh ngăn lại.
"Tình hình liên quan cứ nói với tôi là được. Lớp trưởng, làm phiền cậu đưa Matsuda về phòng bệnh trước." Người đó nói.
Giọng nói đó mơ hồ, nhưng lại quen thuộc một cách lạ lùng.
Là Hagi sao? Matsuda Jinpei nghĩ. Không, không thể là Hagi, bình thường thì Hagi toàn dùng giọng sến súa mà gọi mình là Jinpei-chan, rất hiếm khi gọi là Matsuda.
Cũng không phải Date Wataru, vì người này nói làm phiền lớp trưởng đưa mình về phòng bệnh. Người này sẽ gọi Date Wataru là lớp trưởng... Chẳng lẽ là Morofushi Hiromitsu à? Chắc cũng không phải là tên Furuya Rei đáng ghét kia đâu nhỉ?!
Nhưng Matsuda Jinpei còn chưa kịp làm rõ người vừa cất tiếng lên rốt cuộc là ai, đã bị Date Wataru một tay đưa đi. Thời gian trong giấc mơ dường như trôi đi một cách kỳ lạ. Anh cảm thấy mình chỉ mới được đưa về phòng bệnh vài phút, nằm trên giường bệnh chớp mắt một cái, liền từ ban ngày chuyển sang ban đêm.
Date Wataru không có ở đó, có thể là đã về với Natalie. Bên cạnh đầu giường bệnh bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, và cái bóng người mờ ảo kia đang ngồi bên cạnh giường, cầm một cây bút và một cuốn sổ ghi chép gì đó dưới ánh sáng lờ mờ.
"Viết cái gì đấy, không sợ hỏng mắt à?" Matsuda Jinpei nghe thấy chính mình nói.
"Hả? Cậu tỉnh rồi à? Không có, tớ viết linh tinh thôi, ở đây đủ ánh sáng mà." Bóng người đó đặt cuốn sổ và cây bút máy sang một bên, cầm gối lót vào sau lưng Matsuda Jinpei. "Cậu cảm thấy thế nào? Tay còn đau không?"
"Vẫn ổn—"
Lời anh nói còn chưa dứt đã bị đối phương cắt ngang.
"Ổn cái qq," người kia tức giận trừng mắt nhìn Matsuda Jinpei một cái. "Thuốc giảm đau hết tác dụng rồi, rõ ràng là cậu bị đau đến tỉnh ngủ mà.... Đừng có cãi, bác sĩ nói buổi tối cậu có thể sẽ đau đến tỉnh ngủ."
Rồi bóng người đó thở dài một hơi, có chút bất lực nói: "Thật là... Lúc này còn bày đặt mạnh mẽ cái gì. Cậu là đồ ngốc à?"
"Hả? Này này, tớ nói vậy là vì cái gì chứ?" Matsuda Jinpei nghe thấy chính mình tặc lưỡi một tiếng. "Không phải là vì ai đó ngồi trong văn phòng khóc to đến nỗi người phòng bên còn tưởng tớ xảy ra chuyện gì... Tớ chỉ bị thương ở tay thôi, chứ có chết đâu."
"Tớ, tớ đâu có khóc to đến thế... Không đúng, sao cậu biết tớ khóc."
"..........."
".......Tớ biết rồi, là lớp trưởng nói đúng không." Bóng người ấy ôm lấy mặt. "Tớ giải thích một chút, tớ không cố ý khóc như vậy đâu. Tớ, tớ chỉ là không kiểm soát được thôi."
"Nước mắt không kiểm soát được đúng không, thôi được rồi, tớ biết rồi, đây có phải lần đầu đâu."
Matsuda Jinpei nghe thấy chính mình cười khẽ một tiếng. "À phải rồi, bác sĩ nói sao?"
"Không có gì vấn đề, vết dao không sâu lắm, nếu chăm sóc tốt thì thậm chí sẽ không để lại di chứng." Người kia bật cười, sau đó rót một ly nước ấm từ bên cạnh đưa cho đối phương. "Có muốn uống nước không? Vừa tỉnh đã nói nhiều như vậy, giọng cậu khàn hết rồi kìa."
Kỹ thuật lái sang chuyện khác vẫn tệ như vậy.
Matsuda Jinpei nghĩ.
Sau đó, anh bỗng cảm thấy bối rối vì chính những suy nghĩ vừa rồi. Vì sao mình lại biết kỹ thuật lái sang chuyện khác của người này rất tệ?
Họ dường như đã quen biết nhau rất lâu, ít nhất là đủ lâu để quen thuộc với cách nói chuyện của nhau. Matsuda Jinpei thậm chí có thể từ những cử chỉ nhỏ nhặt mà nhận ra đối phương thực sự rất quan tâm đến chuyện tay anh bị thương.
Người này, rốt cuộc là ai?
Matsuda Jinpei cảm thấy mình thử cử động ngón tay: "Đừng có vẻ mặt đó, ■■, tớ đã nói rồi, sẽ ổn thôi." Anh nghe thấy giọng mình mang theo một chút lười biếng. "Dù không thể phục hồi như trước cũng không sao, đâu có bị phế luôn đâu... Cậu rốt cuộc đang sợ hãi chuyện gì vậy hả?"
Nụ cười trên mặt người kia không thể giữ được, người đó rũ mắt.
Đôi mắt ấy màu gì nhỉ?
Matsuda Jinpei nhìn không rõ, nhưng anh luôn cảm giác đó phải là một sắc màu vô cùng ấm áp.
"Tớ sợ hãi điều gì... Cậu đang cố tình hỏi đúng không, đồ khốn?"
Giọng người đó trầm thấp, rũ mắt, theo bản năng vuốt ve chiếc ly trong tay, rồi đưa ly nước đến bên miệng Matsuda Jinpei.
Chất lỏng ấm áp vào miệng, nặng nề trôi xuống thực quản rồi vào dạ dày.
"Chính vì biết cậu đang sợ hãi điều gì nên tớ mới hỏi, nếu không cậu lại muốn một mình chịu đựng mọi chuyện nữa à... Đừng có đánh trống lảng, nhanh lên, nói đi."
"...Matsuda, tuy tớ biết lời cậu nói có ý gì, nhưng dáng vẻ này của cậu thật sự giống như kẻ tống tiền... Tớ nói tớ nói! Đừng có động tay động chân!"
Bóng người chao đảo, luống cuống tránh né cú tấn công bằng khuỷu tay của viên cảnh sát tóc xoăn. Cuối cùng, người đó giả vờ bị đánh trúng, kêu thảm một tiếng rồi ghé vào thành giường.
"Đồ tàn nhẫn... Jinpei-chan..."
Dường như bị lườm một cái, người đó cười khẽ, rồi vùi mặt vào chăn, lầm bầm gì đó một cách mơ hồ.
"Tớ không sao, chỉ là chuyện đó quá đột ngột thôi. Cậu cũng phải hiểu cho tâm trạng của tớ khi đột nhiên thấy cậu tay không đỡ dao chứ..." Bóng người nghiêng đầu, mái tóc đen rủ xuống giường bệnh, dùng đôi mắt ấm áp nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. "Đừng lo, chứng mất tiếng của tớ chẳng phải đã khỏi từ lâu rồi sao? Chỉ là trước đó bị dọa đến không nói nên lời thôi."
Chứng mất tiếng?
Trong số những người bạn mà mình quen... có ai từng bị mắc chứng mất tiếng sao?
Matsuda Jinpei nghĩ mãi không ra, Morofushi Hiromitsu? Nhưng Morofushi Hiromitsu sẽ không nói chuyện với mình bằng giọng điệu này, cũng sẽ không gọi mình là Jinpei-chan.
Người sẽ gọi Jinpei-chan chỉ có cái tên tóc dài ngang vai, mình rất rõ Hagiwara Kenji chưa bao giờ bị chứng mất tiếng.
"Bị dọa đến không nói nên lời? Cảnh sát■■, nếu tớ nhớ không nhầm thì mấy ngày trước cậu vừa mới khống chế một tên tội phạm giết người mà?"
"Sao mà giống nhau được! Cậu chảy nhiều máu lắm, thật sự rất đáng sợ... Tớ còn tưởng tay cậu sắp bị cắt bỏ đến nơi rồi."
"Thế nên cậu liền lao lên đánh tên tội phạm một trận?"
"Xì, át chủ bài của đội phá bom là rất quý báu đó... A a a a sao lớp trưởng cái gì cũng kể với cậu vậy!!" Người đó vừa bịt mặt vừa cãi chày cãi cối: "Hơn nữa, nói đúng ra thì tớ không có đánh hắn, là vì nắm đấm của tớ không cần thận đụng phải mặt tên đó thôi."
"Dù lớp trưởng không nói, sau này tớ vẫn sẽ biết thôi." Anh dường như lườm đối phương một cái, "Mau đứng lên đi, đừng có dính lấy tớ nữa."
"...Matsuda, tớ đang nằm trên giường bệnh mà. Hơn nữa, giờ cậu keo kiệt đến mức, tớ nằm trên giường bệnh của cậu mà cậu cũng muốn đuổi tớ đi sao?"
"Nếu cậu phải chịu phạt thì tớ còn miễn cưỡng an ủi cậu một chút." Matsuda Jinpei nghe thấy mình cười lạnh một tiếng, "Nhưng nhìn cái dáng vẻ này của cậu, chắc tớ lo thừa rồi."
"Cậu đúng là lạnh lùng vô tình, tớ suýt bị phạt là vì ai chứ."
Matsuda Jinpei thầm nghĩ, không phải cậu không phải chịu phạt sao, cảm ơn thanh tra Megure đi, mới mấy năm mà đã sầu đến không còn tóc mà rụng.
Ơ?
Tại sao mình lại biết cấp trên của người này là thanh tra Megure?
"Jinpei-"
Bóng người trước mắt ghé trên thành giường bệnh, cười khúc khích kéo dài âm cuối, bóng đen đó nhìn Matsuda Jinpei, dường như nói gì đó.
Nói gì vậy?
Matsuda Jinpei nghe không rõ, mọi thứ trong giấc mơ đều trở nên mơ hồ, anh khẽ động tay, dường như làm vấp ly nước bên cạnh, cái ly theo trọng lực rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vỡ tan giòn tan.
Nước bên trong ào ào chảy ra, rồi càng chảy càng nhiều, càng chảy càng nhiều, dần dần biến thành con sóng biển mênh mông, võ vào người anh.
Matsuda Jinpei không nhịn được nhắm mắt lại. Khi anh ấy mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
Date Wataru đang ngồi cạnh giường bệnh của anh ấy, cầm một cây bút và một quyền số ghi chép gì đó dưới ánh sáng lờ mờ.
"...Lớp trưởng?"
"Ừm? A, cậu tỉnh rồi à Matsuda." Date Wataru dường như thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt sổ tay và bút máy sang một bên, cầm gối kê vào sau lưng Matsuda Jinpei: "Cảm thấy thế nào?"
"Cũng tạm."
"Thế thì tốt rồi. Bác sĩ nói tay cậu không sao cả, may mà vết đâm không sâu, sẽ không để lại di chứng gì đâu." Người đàn ông vạm vỡ bất đắc dĩ nói: "Lần sau đừng làm vậy nữa, tim tớ suýt nữa thì ngừng đập vì cậu đấy."
"Xin lỗi..."
Matsuda Jinpei ngừng lại một chút, rồi nhìn vẻ mặt hó hiểu của Date Wataru, anh hỏi: "Vừa rồi có ai đến à?"
"A? Không có. Tớ vẫn luôn ở đây." Date Wataru nhìn điện thoại: "Hagiwara được gọi đi cách đây khoảng ba tiếng rồi, có nhiệm vụ. Tớ bảo cậu ấy tối cứ ngủ một giấc rồi hẵng qua đây."
"...Chỉ có Hagiwara thôi sao?"
"...Đúng vậy." Date Wataru nhíu mày: "Sao thế Matsuda? Cậu gặp ác mộng à?"
"Tớ—"
Tớ không gặp ác mộng.
Matsuda Jinpei bỗng cảm thấy một nỗi hoảng loạn khó tả. Cứ như có một thứ gì đó quan trọng đang dần tuột khỏi lòng bàn tay anh như cát sỏi. Cảm giác bất lực mãnh liệt lan tỏa, như những bụi gai có gai quấn chặt lấy cổ họng nha, khiến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Matsuda?"
Giọng nói của Date Wataru vang lên.
"Matsuda Jinpei."
Có ai đó khẽ gọi tên anh.
"Matsuda," Date Wataru an ủi, "đó chỉ là một cơn ác mộng thôi."
.
Người đàn ông trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo. Ly nước Date Wataru đang cầm lấp lóe vài đốm lửa như màn hình điện tử bị nhiễu loạn. Cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ như tấm kính vỡ vụn từng mảnh, để lộ ánh nắng mới sinh màu cam vàng, rực rỡ lấp lánh như hổ phách.
Không có màn đêm, không có bóng hình mờ mịt. Không có người nào vì Matsuda Jinpei tay không đỡ dao mà khóc lóc như thể đối phương sắp chết.
Lúc đó ở hiện trường chỉ có Hagiwara Kenji và Date Wataru. Người đi cùng Matsuda Jinpeiđến bệnh viện cũng là Hagiwara Kenji và Date Wataru. Vì tác dụng phụ của thuốc giảm đau, Matsuda Jinpei đã ngủ một giấc đến nửa đêm. Sau khi trò chuyện một lúc với lớp trưởng, Hagiwara Kenji đã đường hoàng thò đầu vào phòng bệnh, cười hì hì và đổi ca với Date Wataru.
Người từng mắc chứng mất tiếng chỉ có Morofushi Hiromitsu. Người lăn lộn bên cạnh giường bệnh, làm trò như một đứa trẻ 7 tuổi là osananajimi của Matsuda Jinpei.
Không có người bạn nào của Matsuda Jinpei có đôi mắt màu hổ phách.
Có ai đó thì thầm bên tai Matsuda Jinpei.
"Hãy quên đi."
.
Khi Matsuda Jinpei mở mắt một lần nữa, anh cảm thấy có người đang đỡ mình.
Mái tóc màu vàng kim lọt vào tầm mắt, Matsuda Jinpei còn chưa kịp nói chuyện đã ngửi thấy một mùi cháy khét. Rồi đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên cách đó không xa, bụi đất và mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, khói đặc bao trùm. Sức gió của vụ nổ thổi đến, dù họ đã chạy ra bãi cỏ, vẫn khiến mọi người ngã rạp xuống đất.
Matsuda Jinpei ngạc nhiên nhìn về phía trước. Đó là cả khu giảng đường đang bị ngọn lửa nuốt chửng, bốc cháy dữ dội trong màn đêm.
"Này! Không sao chứ!"
Amuro Tooru nhanh chóng đỡ viên cảnh sát lên. Bên cạnh anh hình như còn có một người nữa, cũng bị sức gió đánh ngã trên cỏ.
Thái dương Matsuda Jinpei giật giật, đau nhức. Anh ngước mắt nhìn quanh một vòng và phát hiện thiếu một người.
"Maejima Yuko đâu?!" Matsuda Jinpei giật mình kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía khu giảng đường cách đó không xa.
Khói đen cuồn cuộn bay lên, bao trùm cả bầu trời. Hơi nóng của ngọn lửa dường như có thể cảm nhận được từ rất xa. Khu giảng đường đã biến thành một biển lửa, không ngừng vang lên tiếng đổ sụp.
Trong tình huống này, đừng nói là đi cứu người, ngay cả tiếp cận thôi e rằng cũng sẽ bị thương.
"Chết rồi." Có người thản nhiên nói.
Matsuda Jinpei nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Kitajima Kazuki đang ngồi trên bãi cỏ, trông cậu ta không được ổn lắm. Quần áo bị xé rách tả tơi, không chỉ có một vết thương do súng bắn ở vai, mà trên mặt và những phần cơ thể lộ ra cũng có những vết bầm tím với nhiều mức độ khác nhau. Những vết bầm này hiện rõ trên làn da vốn trắng bệch của Kitajima Kazuki, trông cứ như bị ai đó hành hạ vậy.
Matsuda Jinpei chợt nhớ ra.
Sau khi phát hiện sự bất thường của hộp điện, anh lập tức chạy về phòng học chính của tòa nhà. Quả nhiên đó là một cái bẫy. Hai người trong phòng học bị vài tên mặc đồ đen vây quanh, tất cả đều bị thương với mức độ khác nhau. Matsuda Jinpei cố gắng đưa họ phá vây nhưng thất bại, trơ mắt nhìn Maejima Yuko bị một viên đạn bắn nát đầu.
Có lẽ vì quá phẫn nộ trước cái chết của Maejima Yuko, hoặc vì một lý do nào khác, Matsuda Jinpei nhớ rằng mình cũng đã rút súng. Sau một hồi vật lộn với những tên áo đen, anh đã bị đối phương dùng vật nặng đập vào đầu rồi mất đi ý thức.
Nhưng mình nhớ rất rõ trước khi bất tỉnh, Kitajima Kazuki lúc đó không có thê thảm như thế này.
Nhưng Kitajima Kazuki và Matsuda Jinpei đều còn sống sờ sờ mà đứng ở đây, chắc chắn là tên tóc vàng nào đó đã vội vàng quay lại cứu họ và đưa bọn họ thoát khỏi khu dạy học.
...Nhưng điều đó vẫn không thể giải thích được vết thương của Kitajima Kazuki đã hình thành như thế nào.
Chắc không phải là Furuya Rei làm đúng không?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro