Chương 52 Người ta luôn nói thời gian sẽ xóa...........

Rất khó để hình dung tâm trạng của Matsuda Jinpei lúc này. Biết chuyện Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei đang làm chỉ là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.

"Họ tên?"

"Kitajima Kazuki."

"Midorikawa Hikaru."

"......" Matsuda Jinpei ngập ngừng, "Kitajima-kun, còn Midorikawa Yumi đâu?"

Kitajima Kazuki mỉm cười, không để lộ chút sơ hở nào: "Về nhà rồi. Người này là anh trai của Yumi-san, Hikaru-kun."

Có lẽ người khác đã bị Kitajima Kazuki lừa rồi, nhưng đây là Matsuda Jinpei. Thực tế, Kitajima Kazuki biết rõ mình không thể lừa được đối phương, nhưng cậu cũng biết rõ Matsuda Jinpei sẽ không đào sâu thêm những chi tiết nhỏ nhặt này. Cậu cho Matsuda Jinpei một bậc thang, và biết chắc Matsuda Jinpei sẽ bước xuống bậc thang đó.

Matsuda Jinpei quả thực đã làm như vậy. Ánh mắt anh lướt qua quần áo của Kitajima Kazuki và Morofushi Hiromitsu, dừng lại trên tay hai người không quá nửa giây rồi dời đi. Anh không hỏi về chiếc vali đã biến mất, bình tĩnh lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi.

"Cậu có để ý không?" Matsuda Jinpei hỏi.

"Không, cứ hút đi."

Viên cảnh sát châm một điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, hình như có ai đó đã trao đổi ánh mắt với người nào đó.

Ai với ai? Kitajima Kazuki không biết. Khoảnh khắc làn khói bay lên, người đàn ông lùi lại một bước, giả vờ như không thích khói thuốc. Ánh mắt lạnh nhạt của Kitajima Kazuki luôn dừng lại ở mục tiêu, thi thể được bọc trong mảnh vải đen ở phía xa, cho đến khi giọng nói của Matsuda Jinpei vang lên lần nữa, mới quay đầu lại.

Tiếp theo là một vài câu hỏi thăm thông thường.

Giống như Kitajima Kazuki đã dự tính trước đó ở vòng quay, viên cảnh sát tóc xoăn vừa ngậm thuốc lá vừa đặt ra vài câu hỏi, rồi loại bỏ hai người khỏi viện tình nghi và cho họ đi.

Trong lúc đó còn giả vờ có quan hệ rất tốt với Kitajima Kazuki, miễn cưỡng trò chuyện vài câu.

Nhưng ngay khi họ rời khỏi phạm vi vòng quay, vẻ mặt ngượng ngùng và dịu dàng trên mặt Scotch lập tức trở nên lạnh lùng.

"Nghe nói cậu có quan hệ không tệ với vị cảnh sát này," Morofushi Hiromitsu giống như nói vô tình nói, "Trông có vẻ là thật nhỉ?"

Tuy nhiên, Kitajima Kazuki trả lời một đằng, hỏi một nẻo: "Sao tôi lại cảm thấy những lời này nên nói với anh mới đúng nhỉ..... Xem ra anh và Bourbon có quan hệ cũng không tệ lắm, đến cả thông tin này cũng chịu nói cho anh biết."

Tim Morofushi Hiromitsu đập lỡ một nhịp, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Trả lời câu hỏi của tôi."

Kitajima Kazuki không nói gì. Cậu lơ đãng sờ lên chiếc vòng cổ trên cổ, như bị đau ở đâu đó mà thở dài một tiếng.

"Chẳng phải anh rất rõ sao, anh ta là ân nhân cứu mạng của tôi." Lời nói của người đàn ông như những mũi kim bạc lấp lánh, không để lại chút đường lui nào. "Không còn ý nghĩa gì nữa đâu, Scotch. Đừng cố gắng làm gì nữa. Tôi sẽ không so đo với việc Bourbon tiết lộ thông tin của tôi cho anh, vì vậy tốt nhất anh cũng đừng có ý định dò thâm nhập vào cuộc sống đời tư của tôi."

"Cuộc sống đời tư của cậu?" Scotch mỉa mai nói. "Cuộc sống đời tư của cậu là qua lại không rõ ràng với một cảnh sát sao? Fleurot, hy vọng cậu còn nhớ thân phận của mình."

Anh lạnh lùng nói: "Nếu không, tôi không ngại giúp Tổ chức dọn sạch một con chuột đâu."

"Sao nào, anh ghen tị à?"

Kitajima Kazuki khẽ cười. Cậu dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh, trong gió đêm hè,  ghé vào tai Morofushi Hiromitsu, giọng nói mang theo chút ý cười mơ hồ.

"Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, Midorikawa-kun."

Kitajima Kazuki thì thầm vào tai Morofushi Hiromitsu, giọng điệu đầy lưu luyến, nhưng đáy mắt lại ánh lên ngọn lửa gào thét lạnh lẽo.

"Anh nên tự tin hơn một chút. Dù Matsuda-kun là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưng anh mới là đối tượng khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên." 

Giữa ánh mắt lạnh lùng không chút dao động của Scotch, kẻ nói dối kia nghiêng đầu, "Sao nào, anh không tin sao?"

"Phản ứng như vậy thật khiến người ta đau lòng quá, Midorikawa-kun," Kitajima Kazuki nói ngọt ngào, "Anh nên tin tôi———tôi không nói dối đâu."

Lại bắt đầu rồi.

Scotch nghĩ.

Hôm nay Fleurot rất không ổn. Thực tế, kể từ khi gặp Vermouth, anh đã phát hiện ra rất nhiều 'bất thường' ở Fleurot.

Fleurot mà Scotch quen biết, tuy hành vi thiếu logic, nhưng tính cách thì Scotch tự nhận đã hiểu rõ. Người đàn ông này cố chấp, ngoan cố, cứng rắn hay mềm cũng không lay chuyển được, nhưng lại có một đặc điểm vô cùng quý giá: Thẳng thắn và chân thành.

Fleurot sẽ không lừa người, Fleurot cũng không nói dối. Nếu có chuyện không thể nói, Fleurot thường sẽ lái sang chuyện khác, hoặc giữ im lặng. Nếu bị ép hỏi đến cùng, cậu ta sẽ thành thật nói rằng mình không thể nói, chỉ cần nắm được điểm này, Fleurot rất dễ giao tiếp.

Còn nếu Fleurot nói dối... thì những gì cậu ta nói ra chắc chắn sẽ chứa đựng một chút sự thật.

Nhìn Fleurot trước mặt. Người này tuy trên mặt cũng mang nụ cười hiền hòa, thân thiện giống Fleurot, nhưng tất cả những gì người này nói đều là những lời đường mật giả dối. Mỗi từ mỗi chữ đối phương thốt ra đều có vẻ chân thành, nhưng thực tế chỉ đang nói vòng vo để lừa dối bạn.

Nói dối dễ như trở bàn tay, không cần viết nháp.

Scotch nghĩ, giống như là rối loạn đa nhân cách vậy. Điều này gần giống với thông tin mà Bourbon đã trao đổi với mình trước đó. 

Người đàn ông tóc vàng đã đề cập đến tính cách của đối phương, nói rằng dường như đã có một 'sự biến hóa vi diệu'.

Tất nhiên, vẫn có điểm tương đồng. Fleurot và Kitajima Kazuki đều rất giỏi nói một nửa sự thật, để đạt được hiệu quả khiến người nghe lẫn lộn.

Và cả hai đều không có cái cảm giác tội lỗi, thẹn với lòng.

Hiện tại xem ra, Scotch cho rằng 'Kitajima Kazuki' này đang chiếm quyền kiểm soát.

...Liệu tình trạng giống như rối loạn đa nhân cách này có thể bị bọn họ lợi dụng không?

Morofushi Hiromitsu bình tĩnh suy nghĩ, sau đó muốn trao đổi thông tin với Furuya Rei. Anh lơ đãng tránh đi Kitajima Kazuki.

"Phiền cậu giữ khoảng cách giao tiếp bình thường đi, Fleurot." Anh lạnh lùng nói. "Nhiệm vụ đã hoàn thành...... Đừng quên cậu đã hứa sẽ nói cho tôi biết sự thật."

"Yên tâm, tôi sẽ không quên đâu."

"Vậy thì, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây."

"Vô tình vậy sao?" Người đàn ông giả vờ vô tội chớp mắt. "Hiếm khi có dịp được đi chơi với người mới, không tận hưởng một chút à? Hôm nay mọi chi phí ở công viên giải trí đều được tổ chức chi trả đấy?"

"Không cần đâu, cậu cứ tự mình tận hưởng đi."

Morofushi Hiromitsu từ chối lời đề nghị 'đi chơi với người mới' của Kitajima Kazuki một cách không chút khách sáo, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

"...Cũng tốt."

Tiếng cười của người đàn ông từ phía sau truyền đến, nhẹ bẫng.

"Vậy tôi sẽ tự mình tận hưởng thật tốt."

Bước chân của Morofushi Hiromitsu khựng lại. Một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu bò lên sống lưng anh theo từng dây thần kinh. Anh cau mày, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhanh về phía sau.

Kitajima Kazuki đã biến mất trong biển người.

.

Có thứ gì đó đang trườn dưới bóng của đám đông.

Như nước, những âm thanh mà con người không thể nghe thấy như một đường cong nhỏ bé, vặn vẹo bò ra từ cái bóng của những người đang cười vui vẻ. Đó là từng con giòi bọ. Chúng trườn đi từng con một, càng đến gần mê cung, chúng càng to lớn như thể đã được ăn no. Cuối cùng, chúng mấp máy, quấn lấy nhau ở lối vào mê cung, hợp thành một con nhuyễn thể lớn, mập mạp màu đen.

Nếu một người mắc chứng sợ lỗ nhìn thấy thứ này, chắc chắn sẽ phát bệnh ngay lập tức.

Mỗi con giòi bọ trên cơ thể nó đều sống, chen chúc, chồng chất lên nhau, không ngừng mấp máy cuộn tròn. Nó giống như một nồi mỡ thịt bị nấu quá lâu, mềm nhũn, thối rữa, nhớp nháp và ẩm ướt. Con quái vật được tạo thành từ hàng ngàn hàng vạn con giòi bọ này lại có vẻ có một cái hình dáng nào đó. Một chất dịch nhầy chảy ra từ cái miệng tối tăm của nó, không ngừng nhỏ xuống đất, rồi bị thân hình mập mạp của nó loạng choạng kéo qua, tạo thành một vệt dài ngoằn ngoèo trên mặt đất.

Sau đó, nó biến mất ở lối vào mê cung gương.

"...A..." Có người ôm ngực.

"Sao vậy?"

"Ừm, không có gì, vừa rồi bỗng nhiên thấy hơi khó chịu..."

Những cuộc đối thoại như vậy không ngừng lặp lại trong đám đông. Và theo sợi tơ cuối cùng được rút ra, những người bị ảnh hưởng bắt đầu dần mất kiểm soát.

"Anh là ai?! Tôi không quen biết anh!"

"...? Em nói gì vậy, tôi là bạn trai em mà?"

"A a a a!! Có biến thái!"

"Buông con gái tôi ra! Cảnh sát, có cảnh sát nào không?! Tên này là buôn người!"

"Ông xã?! Anh sao vậy??"

"Oa! Oa.... Ba ba! Mẹ ơi!"

Tình hình dần trở nên hỗn loạn. Càng đến gần mê cung, càng nhiều người bị ảnh hưởng. Tin tốt là những người này không được coi là bị ô nhiễm. Họ chỉ bị rút mất một ít 'chất dinh dưỡng', tạm thời khiến đại não trở nên mụ mị. Điều này cũng giúp Kitajima Kazuki đỡ phải lo nghĩ cách rửa sạch từng người một.

Giữa đám đông ồn ào chen chúc, người đàn ông tìm thấy điểm tập trung của tất cả những con giòi không thể bị con người nhận thức kia, thông qua những sợi tơ không ngừng xuất hiện dưới chân.

Mê cung gương.

.........

Đôi khi có trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện tốt, Kitajima Kazuki nghĩ.

Cậu đứng trước cửa mê cung. Phía trên mê cung có treo một tấm băng rôn mới, với dòng chữ lớn: "Mê cung Đặc Biệt: Nhịp Đập Tình Yêu". Bên dưới là khẩu hiệu được chế tác tỉ mỉ: "Bạn có tin vào hiệu ứng tàu lượn siêu tốc không? Hãy để chúng tôi tăng nhịp tim của bạn, làm nảy nở tình cảm trong bầu không khí kinh hoàng. Đại chiến nhịp đập dokidoki, hoạt động đặc biệt mùa hè."

Trong khoảnh khắc đó, Kitajima Kazuki cảm thấy bốn chữ đó không nên là 'Nhịp Đập Tình Yêu', mà hẳn là 'Đêm Kinh Hoàng'. Phía dưới cũng không nên là khẩu hiệu quảng cáo, mà nên vẽ vài hình đầu lâu dễ thương.

Cứ như hai đường thẳng song song bỗng nhiên giao nhau. Cứ như chỉ cần quay đầu lại, liền có thể thấy Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đang đuổi theo phía sau. Người đàn ông tóc xoăn nhếch mày nhìn Tanikawa Harumi, khuyên Tanikawa Harumi tốt nhất nên tự mình ra ngoài, nếu không sau này sẽ hối hận. Còn bản thân thì khí phách ngút trời hất tóc, cười nhạo hai người bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt mình.

Cứ như chỉ cần mình quay đầu lại...

.

Tanikawa Harumi không kiểm soát được mà quay đầu nhìn lại một lần. Nhưng phía sau chỉ có biển người mênh mông. Gió đêm và sức nóng như sóng vỗ vào người, như bóng ma quấn lấy cậu, trở nên kỳ dị dưới ánh đèn chói lọi.

Kitajima Kazuki khựng lại, khẽ bật cười một tiếng gần như không nghe thấy. Mang theo chút tự giễu, một chút tự than thở, một chút chấp nhận điều hiển nhiên đã đoán trước được.

Kitajima Kazuki đã biết mình sẽ không nhìn thấy gì trước khi quay đầu lại. Biết rõ bản thân vốn nên từ bỏ những suy đoán vô ích này. Chính bản thân đã tự tay chôn vùi 'Tanikawa Harumi', không nên bị những ký ức vô dụng này làm phiền. Nhưng sự thật là, ngay cả khi đã chôn vùi bản thân ở nơi sâu thẳm nhất của ý thức, cũng không thể ngăn cản những ký ức đó ập đến 'Kitajima Kazuki' như những đợt sóng.

Người ta luôn nói thời gian sẽ xóa đi mọi thứ, nhưng đó rõ ràng là lời nói dối. Nếu không thì giải thích thế nào cho ký ức trong đầu đây, rõ ràng như thể chuyện này như mới xảy ra vào ngày hôm qua?

Mùa hè trong những bức ảnh cũ đó, trong lòng người đàn ông, đã kết thành một đốm lửa nhỏ. Rõ ràng là sắp dập tắt, nhưng luôn thường xuyên quấy nhiễu. Người đàn ông chỉ đứng đó thờ ơ, nhìn hai quỹ đạo kia rẽ sang hai hướng khác biệt, vui vẻ chấp nhận.

Một con sâu đen khổng lồ khác hình thành, đang quằn quại tiến vào mê cung trong đêm hè oi ả.

Kitajima Kazuki không chần chừ nữa. Cậu rũ mắt nhìn những vết tích uốn lượn trên mặt đất, mỉm cười đi tới chỗ quầy vé của mê cung.

"Xin chào, làm phiền một chút." Cậu thân thiện cắt ngang nhân viên đang soát vé, "Có thể liên lạc với chủ của anh được không? Tôi có chuyện cực kỳ quan trọng cần thông báo."

"...Có thể, nhưng anh có thể nói rõ là chuyện gì không?"

"Không có gì to tát, chỉ là cần ông ấy hỗ trợ sơ tán đám đông."

"?"

Người đàn ông đẩy gọng kính, nở một nụ cười hiền hậu với nhân viên đang ngơ ngác.

"Tôi nghi ngờ trong mê cung có người đặt bom."

___________________________

Lời tác giả muốn nói:

Haru-chan: Phải sơ tán đám đông cái đã, không thì con quái vật càng ngày càng nhiều thì khó đánh lắm.

Haru-chan: Làm thế nào để sơ tán đám đông đây?

Haru-chan: I have an idea (bóng đèn sáng lên)

Nhân viên công tác: ??????

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro