Chương 55 Cho nên cậu...
Trước khi xử lý người đàn ông này, Kitajima Kazuki đã tiêu diệt hai ô nhiễm khác trong mê cung.
Đó là một người mẹ trẻ và đứa con của cô. Giờ đây, tất cả họ đều đã nhắm mắt lại, vĩnh viễn ngủ yên trong vòng tay của cái chết.
Hàng ngàn hàng vạn con giòi bọ trắng toát kia, mỗi con đều mang theo sự ô nhiễm, và mỗi con... đều cần được Kitajima Kazuki thu thập.
Cơ thể béo mọng bị ký sinh hòa tan thành bùn nhão như mỡ, bên trên bò đầy những con sâu đã chết. Chúng biến mất trong không gian mà con người không thể nhìn thấy, gào thét lao về phía vật chứa duy nhất có thể dung nạp chúng. Lượng chất lỏng quá nhiều sau khi chồng chất lên nhau cuối cùng đã vượt qua điểm giới hạn, vật chứa không thể tiếp nhận thêm bất kỳ sự ô nhiễm nào nữa, và phát ra lời cảnh báo đến Kitajima Kazuki.
Mặt đá quý trên sợi dây chuyền đỏ rực như máu.
Kitajima Kazuki thở ra một hơi đục ngầu, có thể cảm thấy cơn sốt cao quen thuộc đang ập đến. Xương cốt bắt đầu đau nhức, lên men, sưng tấy. Cơ thể bắt đầu sợ lạnh. Trong đêm hè nóng bức, trong mê cung ngột ngạt, Kitajima Kazuki bị những thay đổi sinh lý nhanh chóng này ép toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trên mặt đất giờ chẳng còn gì, chỉ để lại vài vũng máu và một vài xác giòi bọ còn sót lại.
Những ô nhiễm trong mê cung đã được dọn sạch, nhưng vẫn còn một nguồn gốc chưa xử lý.
Kitajima Kazuki không thèm nhìn vũng bùn nhầy nhụa dưới chân. Cậu gạt tóc ra sau gáy, tùy tiện lau họng súng vào người rồi chuẩn bị tiếp tục đi tìm con mồi.
'Tạch—'
Bước chân người đàn ông khựng lại.
Âm thanh biến mất.
Kitajima Kazuki rũ mắt, không dừng lại, tiếp tục tiến thêm hai bước. Khẩu súng được cậu lơ đễnh xoay tròn trên ngón trỏ, dường như không sợ nó sẽ cướp cò.
Rồi giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, lao về phía đối phương.
Trong bóng đêm, không ai nhìn rõ mặt nhau. Cả hai người ngầm hiểu không sử dụng bất kỳ vũ khí nóng nào. Những cú đấm mạnh mẽ và tiếng cơ thể va chạm kịch liệt vang lên, kèm theo hai tiếng rên rỉ. Có người dường như phát hiện ra điều gì đó, ngay khoảnh khắc buông tay đã bị bên kia ấn vào tường. Một tấm gương trên tường bị ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh, phát ra tiếng động lớn vang vọng trong mê cung hỗn loạn.
Và cùng với tiếng kính vỡ giòn tan, Morofushi Hiromitsu cũng khó tin nới lỏng tay ra.
"Sao lại là cậu?"
"Đó là điều tôi muốn hỏi, Scotch." Kitajima Kazuki nói. "Sao anh lại ở đây?"
Giọng người đàn ông nghe có vẻ dồn dập, nhưng lại đầy sợ hãi.
Tay cậu ta gần như run rẩy. Ánh đèn lờ mờ không đủ để Morofushi Hiromitsu nhìn rõ biểu cảm của đối phương, điều này khiến Kitajima Kazuki dù đang hoảng sợ tột độ vẫn không khỏi cảm thán trong lòng.
Vừa rồi hẳn là phải may mắn lắm, may mắn vì vừa rồi bản thân mình đã không sử dụng vũ khí để thăm dò trước.
Nếu vô tình làm bị thương Morofushi Hiromitsu, chuyện này e rằng sẽ trở thành tư liệu cho cơn ác mộng mới của chính bản thân.
...Vậy rốt cuộc Morofushi Hiromitsu tại sao lại xuất hiện ở đây?!
"Tôi cứ tưởng cậu thấy tin nhắn của tôi, là đến chi viện chứ." Morofushi Hiromitsu cau mày nói. "Rõ ràng là không rồi. Vậy cậu xuất hiện ở đây làm gì? Đừng nói với tôi quả bom kia có liên quan đến cậu đấy."
"Bom gì cơ?"
"...Cậu không biết sao?"
"...Tôi nên biết gì?"
"Có người báo cáo trong mê cung có bom."
Morofushi Hiromitsu dừng lại một chút. "Cậu không biết, vậy cậu đến mê cung làm gì?"
"......"
Trong mê cung có người... báo cáo có bom... Khoan đã, chẳng phải là mình báo sao?
Nhưng đó không phải là do mình nói bừa à?!
Người đàn ông nuốt nước bọt: "...Quả bom anh nói là bom thật sao?"
"...Chứ còn gì nữa?"
Kitajima Kazuki hiếm khi nghẹn lời. Cậu và Morofushi Hiromitsu nhìn nhau, hai thành viên của tổ chức, những người xuất sắc về mọi mặt, dường như đang nói những chuyện không liên quan đến nhau. Họ chỉ có thể cứng đờ nhìn đối phương bối rối.
"Tôi không biết, tôi chỉ đến chơi mê cung thôi." Sau một lúc im lặng, Kitajima Kazuki lại nở nụ cười giả tạo, bịa ra một lý do. "Trước đó tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ tận hưởng một kỳ nghỉ hiếm có.. Khụ khụ!"
Tiếng ho của người đàn ông nghe như tiếng ma sát. Morofushi Hiromitsu khó khăn nhìn lướt qua khuôn mặt anh ta trong ánh sáng mờ ảo, có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Cậu bị sốt à?"
"........."
Lúc này, cậu lại rất ghét sự nhạy bén của Morofushi Hiromitsu và bản năng điều tra quá chuyên nghiệp của đối phương.
"Không có, chỉ là sặc một ngụm gió thôi." Kitajima Kazuki dịu dàng đáp qua loa. Cậu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Cậu còn có việc phải làm, có ô nhiễm cần phải dọn sạch.
À, bây giờ còn có thêm một quả bom cần phải xử lý.
Quan trọng nhất là, phải tìm cách để Morofushi Hiromitsu rời khỏi đây trước đã.
"Scotch, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Vậy là anh đã biết trong mê cung có bom nên cố ý đến đây? Còn gửi tin nhắn xin chi viện cho tôi nữa... Điều này không giống anhchút nào."
"Đừng nói như thể cậu hiểu tôi lắm vậy." Scotch cười lạnh hai tiếng. "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo hành động của mình cho cậu. So với tôi, rõ ràng là cậu, người luôn động một chút là làm nổ tung địa điểm nhiệm vụ, cần phải chú ý hành vi của mình hơn."
"Vậy xem ra hiện tại anh không cần chi viện cho tôi đâu nhỉ?"
Kitajima Kazuki khẽ cong mắt, nhưng trong mắt không hề có bất kỳ cảm xúc nào: "Nếu đã thế, việc trong mê cung có bom hay không cũng không còn quan trọng nữa đúng không? Xin hãy rời khỏi đây, Scotch, đừng cản trở tôi."
Cậu cười một cách dịu dàng, nhưng những lời nói ra lại đầy sự giả dối đáng ghét. Đó là cơn gió lạnh buốt của đêm hè, là ngọn lửa kết thành băng giữa trời đông giá rét.
"Nếu không, nhỡ không cẩn thận làm anh bị thương, tôi sẽ đau lòng."
Những lời này thì lại là thật lòng.
Morofushi Hiromitsu cũng không muốn dây dưa nhiều với Fleurot, nhưng trong mê cung có bom, có Hagiwara Kenji đang tháo bom, lại có cả người dân bị thương cần cứu viện. Morofushi Hiromitsu không thể cứ thế mà để một nhân tố bất ổn như vậy rời đi được.
"Vậy thì đừng làm tổn thương tôi." Scotch trầm giọng nói, "Tôi cần tìm được quả bom kia. Đây là Công viên Tropical, nếu nó bị nổ tung, cảnh sát sẽ kiểm tra từng chi tiết một, và tôi không muốn vì một nhiệm vụ ám sát mà bị đưa vào danh sách truy nã của Sở Cảnh sát Đô thị."
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng phía sau tấm gương bỗng nhiên truyền đến giọng nói của người thứ ba.
"Chuyện đó..."
Hagiwara Kenji ngượng ngùng thò đầu ra từ sau tấm gương: "Về quả bom thì... vừa nãy đã bị tôi tháo gỡ rồi."
"...."
"......"
Nụ cười giả tạo trên mặt Kitajima Kazuki suýt nữa thì không giữ được.
Nếu có một cỗ máy thời gian, Kitajima Kazuki thề, cậu nhất định sẽ đảo ngược thời gian về lúc giành nhiệm vụ đó từ Gin, độc chiếm cái nhiệm vụ chết tiệt đó, rồi một mình đi giết chết tên đầu sỏ khốn kiếp kia, sau đó xử lý luôn cả tên tội phạm đã đặt cái quả bom chết tiệt này. Như vậy sẽ không phải đụng mặt cái tên cùng khóa chết tiệt, không biết sống chết, to gan lớn mật này ở đây.
Có lẽ là do ánh mắt của hai Whiskey quá đỗi nóng rực, Hagiwara Kenji cười gượng hai tiếng.
"...Xin lỗi, giọng nói của hai người thật ra rất nhỏ, nhưng mê cung quá yên tĩnh, cho nên....."
Cho nên cậu liền ló ra ngoài sao?! Hagiwara Kenji! Cậu không thể coi như không nghe thấy rồi chạy đi thật nhanh sao?!
Mạch não của Morofushi Hiromitsu và Kitajima Kazuki hiếm hoi lắm mới ở cùng tần số. Hai người họ mặt mày tái mét nhìn Hagiwara Kenji đang cười, hận không thể nhét người đồng đội không nghe lời này trở lại sau bức tường.
Kitajima Kazuki ho nhẹ hai tiếng trong bóng tối, khẽ hỏi đầy sâu xa: "....Anh đã nghe thấy hết rồi?"
Ánh mắt Hagiwara Kenji lướt đi trong giây lát: "Không, tôi chỉ nghe thấy hai người đang thảo luận về quả bom."
Trên thực tế, Hagiwara Kenji cũng không muốn ra ngoài. Nhưng vấn đề là nơi anh tháo gỡ bom lại là một góc chết, lối ra duy nhất, vừa lúc ở ngay chỗ Kitajima Kazuki và Morofushi Hiromitsu đang giằng co. Cho dù anh không ra, lát nữa cũng sẽ bị hai người kia bắt gặp ngay tại trận.
Hagiwara Kenji gần như đã nghe rõ mồn một mọi thứ từ lúc hai người họ bắt đầu vật lộn với nhau.
...Mình biết quá nhiều rồi, sẽ không bị diệt khẩu chứ? Viên cảnh sát tóc dài ngang vai cười khổ sờ sờ mũi.
Giây tiếp theo, dự cảm của Hagiwara Kenji đã ứng nghiệm.
"Anh biết quá nhiều rồi, Hagiwara-kun.... Xem ra không thể không xử lý anh rồi."
Khi con người đối mặt với mối đe dọa tử vong, phản ứng sinh lý nào sẽ xảy ra? Người bình thường rất ít khi có trải nghiệm này, nhưng với tư cách là một thành viên của Đội xử lý chất nổ, Hagiwara Kenji trên thực tế đã quá quen thuộc với trạng thái sinh lý phòng ngự này.
Vùng dưới đồi (Hypothalamus) sẽ kích hoạt hệ thần kinh giao cảm, vì thế adrenalin bắt đầu tiết ra, nhịp thở tăng nhanh, tim đập nhanh hơn, cơ bắp cũng bắt đầu căng cứng.
Mọi thứ trên cơ thể, đều sẽ bước vào trạng thái 'đề phòng khẩn cấp'.
Lần này cũng không ngoại lệ. Gần như là ngay khoảnh khắc Kitajima Kazuki giơ súng lên, tất cả những kiến thức bản thân đã học, tất cả những sự kiện đã trải qua, kinh nghiệm và bản năng của anh ấy đều hóa thành một mệnh lệnh đơn giản nhất, khiến Hagiwara Kenji gần như ngay lập tức lăn mình xuống đất—
Mấy vỏ đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ.
Ống giảm thanh đã nuốt trọn mọi tiếng súng. Nhưng Hagiwara Kenji có thể cảm nhận được vài viên đạn gần như dán vào mắt cá chân mình, bắn thẳng vào nền xi măng. Người đàn ông tóc dài ngang vai không kịp suy nghĩ tại sao mình có thể né tránh viên đạn của đối phương ở một khoảng cách gần như vậy. Dưới sự điều khiển của bản năng, anh không dừng lại mà nghiến răng đứng dậy, sau đó trực tiếp ném một tấm gương bên cạnh đi.
Giây tiếp theo, tiếng kính vỡ giòn tan vang lên, lại là một viên đạn sượt qua người viên cảnh sát.
Kitajima Kazuki không vội. Cậu lấy tay che miệng ho vài tiếng, thong thả bước đến. Giày của người đàn ông giẫm lên mảnh kính vỡ phát ra tiếng lạo xạo. Kitajima Kazuki tùy ý đẩy tấm gương bị vỡ ra, phát hiện Hagiwara Kenji đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng.
"Chạy cũng nhanh đấy." Cậu nhận xét.
"Có thể lắm, Fleurot." Scotch vẫn luôn bàng quan lạnh lùng nói, "Đừng lãng phí thời gian, nếu bom đã được tháo gỡ, vậy thì nhanh chóng rút lui thôi."
Người đàn ông không trả lời ngay. Cậu quay đầu lại, nhìn người đồng đội tạm thời có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn với ánh mắt đầy ẩn ý. Trong ánh đèn mờ ảo và đỏ tươi, mặt dây chuyền trên cổ Kitajima Kazuki dường như sắp hòa vào với ánh đèn đỏ rực đó.
"..." Kitajima Kazuki bỗng nhiên cười cười, "Tôi cứ nghĩ anh sẽ ngăn cản tôi chứ?"
Trong bóng đêm, không biết là trái tim ai đang đập mạnh. Có người buông lỏng bàn tay đang siết chặt, trong kẽ ngón tay là vị chua chát vì vừa rồi chỉ có thể đứng nhìn. Người đàn ông bị hỏi chuyện nghiến răng, miễn cưỡng thốt ra một câu châm chọc, nếm được vị gỉ sét trong miệng.
Morofushi Hiromitsu đã phải dốc hết sức lực mới có thể giữ được lớp mặt nạ trên mặt.
"Xin lỗi, tôi cứ nghĩ kỹ năng bắn súng của cậu không tệ đến thế."
"Anh đang nói gì vậy, tiền bối? Anh vừa gặp mặt đã thử kỹ năng bắn súng của tôi rồi còn gì."
"Rõ ràng là cậu đã cho tên đó một cơ hội." Scotch cười lạnh một tiếng, nhìn Kitajima Kazuki ho khụ hai cái rồi lại châm chọc: "Gin nên huấn luyện cấp dưới của hắn cho tốt, nếu không con chó của tổ chức cuối cùng chỉ có thể biến thành một con chó dại rồi sẽ cắn bừa bãi khắp nơi."
Sau đó, Scotch cau mày lùi lại hai bước, chủ động nhượng bộ.
"Được rồi, đi thôi."
"Vội thế à, muốn đi xác nhận tình trạng vết thương của tên cảnh sát kia sao?"
Tên này...
Morofushi Hiromitsu đôi mắt trầm xuống, không hề để lộ cảm xúc và hỏi ngược lại: "Sao vậy, cậu sợ tôi sẽ giết tên đó à?"
"Trông cậu có vẻ rất quan tâm đến tên đó... Điều này có phải có nghĩa là tôi có thể xem như cậu vừa rồi đã cố ý để cho tên cảnh sát kia chạy đi không?"
"Cậu và tôi đều biết, kỹ năng bắn súng của cậu không tệ đến thế." Scotch lạnh nhạt nói. "Cậu tốt nhất nên có lý do hợp lý, Fleurot. Nếu không, chuyện này tôi sẽ báo cáo sự thật."
"Ừm... Tôi bị sốt?"
"Bị sốt sẽ không biến con người thành một bậc thầy miêu tả cơ thể (?)."
"Được rồi, đây là do anh đã hỏi." Người đàn ông đeo kính buông tay, giọng điệu yếu ớt như thể vốn không muốn nói nhưng bị ép buộc: "Tôi vốn định giữ trong bụng, dù sao Scotch anh cũng là đối tượng tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên..."
?
Dưới ánh đèn lờ mờ, Morofushi Hiromitsu không nhìn rõ một nụ cười đầy vẻ trêu chọc vừa nở trên khuôn mặt người đàn ông vốn đã tràn ngập nét bệnh hoạn.
Cậu ta nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo tên cảnh sát kia cũng là ân nhân cứu mạng của tôi chứ?"
".........?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro