Chương 59 Món ngon · Scotch

Tình huống rơi vào một mớ hỗn loạn cực độ.

Chỉ có Tanikawa Harumi đang cố gắng kiềm chế bản thân khỏi việc... nhỏ dãi trước người bạn cùng khóa, và Morofushi Hiromitsu thì đang ra sức khâu vá lại nhận thức về thế giới của mình, thứ vừa bị vỡ tan tành.

Cơn sốt do vượt ngưỡng chịu đựng và cơn khát cắn xé do cận kề cái chết như lửa dữ ập tới, tràn vào trước mặt người đàn ông. Tanikawa Harumi cố gắng rút ra chút lý trí còn sót lại giữa cơn đói khát đến tê dại, móc điện thoại ra, gọi cho Vermouth.

"——Cưng à, chị nghĩ cưng biết tối nay chị rất bận chứ?"

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nữ hơi lười biếng, kèm theo âm thanh náo nhiệt của một bữa tiệc.

"Xin lỗi, nhưng tôi đã chạm tới giới hạn rồi," Tanikawa Harumi nói ngắn gọn, giọng thở gấp, nghe lên có phần không ổn. "Khụ khụ, khụ—— chúng tôi cần viện trợ. Địa điểm, chắc cô biết rồi ha."

Bên kia nhanh nhạy bắt lấy một từ: "Chúng tôi? Ngoài cậu ra còn ai nữa?"

"Scotch—— Ừ, anh ta biết rồi."

Người đàn ông cau mày, cơn đau dữ dội khiến mồ hôi lạnh túa ra. Hình như bên kia nói gì đó, khiến giọng Tanikawa Harumi bỗng trầm xuống, đôi mắt đỏ rực như máu thoáng qua vẻ lạnh lẽo, sắc bén tựa một lưỡi dao.

"Không được đụng vào anh ta. Đó là người của tôi, Vermouth." Người đàn ông nói, "Tôi chỉ cần cô đến tiếp ứng, đừng làm chuyện thừa."

Cuối cùng, dặn thêm: "Nhanh lên." Rồi dứt khoát cúp máy.

Bên kia, Morofushi Hiromitsu đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối. Fleurot cũng không hề tránh né, nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ nghe hết.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong khoảnh khắc ấy, không ai nói thêm câu nào.

Không khí đặc quánh mùi máu tanh nồng nặc. Với Morofushi Hiromitsu, ngoài mùi máu, nơi này còn phảng phất một mùi mục rữa khó chịu. Nhưng rõ ràng, Tanikawa Harumi lại ngửi thấy thứ khác, người đàn ông khổ sở quay đi, đưa tay che mũi miệng.

Cậu ho dữ dội vài tiếng, khom người vịn vào khung cửa kính vỡ nát, lộ ra sau lớp áo rách là những hình xăm đen kỳ lạ chạy dọc lưng. Tình trạng tệ đến mức người mù cũng nhận ra, huống chi Morofushi Hiromitsu đâu có mù.

Thực ra, Morofushi Hiromitsu có quá nhiều điều chưa hiểu.

Giới hạn là gì? Cái mà Fleurot từng nói với anh Bí mật bất tử'nghĩa là sao? Những ký hiệu đen trên lưng cậu ta là thứ gì? Tại sao Fleurot lại có thể.... sống lại? Có phải chuyện này liên quan đến cái gọi là 'Bí mật bất tử'?

Những hành động trước đây của Fleurot và Kitajima Kazuki, từng lời nói, từng cử chỉ xoay quanh anh, khiến Morofushi Hiromitsu trong lòng chợt lóe lên một đáp án.

Dù là Fleurot hay Kitajima Kazuki, điểm chung của họ đều là không biết sợ.

Con người vốn là sinh vật biết sợ hãi, đó là bản năng. Dù được huấn luyện kỹ lưỡng đến đâu, khi đối diện điều chưa biết, con người vẫn căng thẳng, vẫn lo lắng. Nỗi sợ không nhất thiết đến từ ý thức, mà từ tiềm thức, đó là cơ chế sinh tồn nguyên thủy nhất.

Nhưng Fleurot thì không sợ.

Dù là Fleurot hay Kitajima Kazuki, luôn bình thản, luôn dịu dàng. Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, lập trình viên đặt các con số từ 0 đến 9, và nó sẽ không bao giờ đạt đến 10, bởi trước khi chạm tới ngưỡng đó, nó sẽ sụp đổ, buộc phải quay về trung tâm để được 'sửa chữa'.

Fleurot là một vũ khí, một thứ vũ khí không thể chết.

Morofushi Hiromitsu nghĩ vậy. 

Có lẽ Fleurot không phải người mắc chứng rối loạn đa nhân cách, mà là kết quả của một thí nghiệm trên cơ thể người.

Thật đáng tiếc, Morofushi Hiromitsu lại là một người theo chủ nghĩa vô thần, nên hướng suy nghĩ của anh hoàn toàn sai lệch. Nhưng trong một nghĩa nào đó, anh cũng không đoán sai hoàn toàn Fleurot thực sự từng trải qua một thí nghiệm, chỉ có điều, cậu ta không phải 'người bị thí nghiệm', mà là 'mẫu nghiên cứu được cung cấp cho thí nghiệm'.

Và chỉ có thí nghiệm trên cơ thể người, mới có thể tạm thời giải thích được cho Morofushi Hiromitsu cái phép màu sống lại mà anh vừa chứng kiến.

...............

Sống lại từ cõi chết. Morofushi Hiromitsu nghĩ.

Không nghi ngờ gì nữa— đó là một phép màu. Nhưng phép màu này được tạo ra bằng cách nào? Anh đoán rằng có thể là do cơ thể rơi vào trạng thái chết giả sau khi chịu tổn thương chí mạng, rồi tự kích hoạt một năng lực chữa lành như siêu năng lực.

Quá trình ấy chắc hẳn vô cùng đau đớn, mà để đạt đến giai đoạn hiện tại của Fleurot, tổ chức đằng sau hắn phải bỏ ra bao nhiêu nhân lực, tài lực, bao nhiêu thí nghiệm thất bại? Fleurot có phải là trường hợp duy nhất thành công không? Và tại sao tổ chức lại để một 'mẫu thí nghiệm' quý giá như thế này rời khỏi viện nghiên cứu?

....................

Mình đã biết quá nhiều rồi.

Morofushi Hiromitsu vô thức siết chặt khẩu súng trong tay, tâm trạng của anh lúc này trùng khớp một cách kỳ lạ với ý nghĩ khi xưa của Hagiwara Kenji, cái cảm giác khi biết quá nhiều điều không nên biết, chỉ có thể nảy ra một suy nghĩ duy nhất.

Làm sao để không bị diệt khẩu.

Tuy rằng Fleurot đã nói với Vermouth rằng 'Không được động vào anh ta', nhưng tổ chức dựa vào đâu để thỏa mãn yêu cầu của Fleurot?

Scotch tin rằng, dù giờ đây đối phương được xem trọng đến mấy mà tạm thời tha cho anh, thì tổ chức vẫn sẽ tìm cơ hội khiến anh 'biến mất' trong một nhiệm vụ nào đó sau này.

Morofushi Hiromitsu đoán đúng. 

Vermouth quả thật không có ý định ra tay ngay lúc này.

"Không cần căng thẳng như vậy, Scotch."

Khi đón hai người họ lên xe, Vermouth liếc vào kính chiếu hậu, nhìn người đàn ông trên ghế sau với vẻ mặt nghiêm túc, khẽ cười hai tiếng.

Cô ta nói đầy ẩn ý: "Anh nên thấy may mắn vì bản thân đã có mật danh."

Nếu không, giờ này mình đã là một cái xác rồi, đúng chứ?

Morofushi Hiromitsu gần như nhận được thông báo tử vong rõ ràng từ lời nói của đối phương. Anh rũ mắt, hỏi: "Tôi tưởng trong Tổ chức cấm thành viên có mật danh tàn sát lẫn nhau."

"Mọi chuyện đều có ngoại lệ, cưng à."

"Vậy cho tôi hỏi," anh nói, "hiện giờ có những ai biết chuyện này?"

"............."

Vermouth nhướng mày, mỉm cười khen: "Anh gan lớn hơn tôi tưởng đấy."

'Ma nữ ngàn mặt' đột ngột đạp mạnh chân ga, chiếc xe lướt vào đường cao tốc, vừa thản nhiên vừa thong thả đáp lại câu hỏi.

"A secret makes a woman woman," cô ta nói, "it's a big secret— xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết."

Nhưng lời của cô ta vừa dứt, người vốn nãy giờ im lặng đến mức tưởng như hôn mê, Fleurot, lại chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn xen lẫn hơi thở gấp:

"Ngoài Sharon ra, hiện giờ chỉ có Gin biết."

".........."

"............."

Từ ghế lái truyền đến giọng Vermouth đầy bất mãn:

"Fleurot, làm trò ngược lại lời của một quý cô như vậy thì chẳng lịch thiệp chút nào."

"Xin lỗi... nhưng tôi đã nói rồi, đừng động đến anh ta."

Không khí trong xe lập tức chìm vào im lặng.

Một lúc sau, người phụ nữ tóc vàng khẽ bật cười:

"....Tôi không ngờ cậu lại nghiêm túc vậy đấy."

Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông dường như đang sốt cao ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

Quần áo trên người người đàn ông loang lổ vết máu, rách nát tả tơi, nhưng làn da lộ ra dưới chiếc áo khoác của Scotch lại trắng nõn và lành lặn. Fleurot dường như đang phải nhịn đựng điều gì đó, cau mày, môi khô nứt, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên vì nóng. Trong đôi mắt màu hổ phách của hắn ánh lên những đốm sáng nhỏ vụn, nhấp nháy như băng đang tan chảy trong ly rượu Whiskey.

Người phụ nữ tóc vàng không hề xa lạ với trạng thái này của đối phương. Trong ký ức của Vermouth, đã từng có rất nhiều lần Fleurot trông thảm hại như thế.

Khi mới chia ly ở Hollywood, cậu ta như người mất hồn. Có lúc đến giới hạn, không thể tự kiềm chế, giãy giụa trong cơn khủng hoảng. Có khi lại mất kiểm soát, hành hạ đến chết một gã đàn ông nào đó, rồi gục xuống, nôn mửa, sụp đổ, khuôn mặt cậu ta khi ấy như thể vừa bị người khác cắt rách rồi khâu lại, để lộ ra vô số lỗ hổng khiến người ta lạnh gáy.

Nhưng kể từ một ngày nào đó, Fleurot dần thay đổi.

Người đàn ông từng có cảm xúc, từng là 'con người', dần dần trở nên giống một cỗ máy được lập trình sẵn. Một đặc tính nào đó trên người hắn ngày càng rõ nét, mỗi lần 'rửa sạch' là một lần hắn trở nên sắc lạnh hơn, như một lưỡi đao vô tình.

Thế nhưng hiện tại, Vermouth bất ngờ phát hiện trên người cậu ta lại có thêm một chút sắc thái ấm áp thuộc về con người.

Có phải vì gò má ửng hồng do sốt cao khiến cậu ta trông giống con người hơn không? Hay là vì...

Ánh mắt Vermouth khẽ liếc sang người đàn ông khác ngồi phía sau, chỉ dừng lại chưa đến một giây rồi thu về.

"Xem ra tình yêu thật sự có thể khiến người ta thay đổi. Không ngờ cậu cũng sẽ có thứ này— Thôi được rồi, tôi sẽ không động đến anh ta."

Trong ánh mắt cảnh cáo của Fleurot, Vermouth thu lại những lời sắp nói, thay vào đó là một câu trêu chọc khác: "...Nhưng cậu tốt nhất cũng nên cảnh cáo Gin, bằng không tôi không dám đảm bảo người tình bé nhỏ của cậu sẽ không đột ngột chết yểu mệnh ở một nơi nào đó vì một nhiệm vụ bất ngờ."

"...Chuyện đó không cần cô lo."

"Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi." Người phụ nữ tóc vàng tùy ý nói. "Nhân tiện, Gin bảo tôi nói với cậu viết lại bản báo cáo nhiệm vụ trước đó đi— Cậu nên mừng vì tên đó còn đang làm nhiệm vụ ở Mỹ,  Gin nghe có vẻ sắp phát điên rồi, cậu đã viết gì trong đó? Vẫn là mấy bài văn ngắn trước đây sao?"

"......"

Lần này Fleurot không lên tiếng.

Vermouth trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an, cô ý thức được điều gì đó. Không dám nhìn qua gương chiếu hậu, cô giữ mắt mình dán chặt vào con đường phía trước, vừa giả vờ nói chuyện phiếm, vừa đột ngột đạp mạnh chân ga.

"Fleurot? Cục cưng?"

".......Có chuyện gì?"

Lần này đối phương đã phản ứng, nhưng mấy chữ này gần như là được nặn ra từ kẽ răng.

Không khí trong xe bỗng trở nên đặc quánh, căng thẳng đến nghẹt thở.

Vermouth nói thêm vài câu nhưng không nhận được phản hồi nào, bởi Tanikawa Harumi giờ đã không còn đủ tỉnh táo để hiểu cô nói gì.

Trên thực tế, hiện tại cậu chỉ cố gắng kiểm soát bản thân không cắn Morofushi Hiromitsu, người đang ở bên cạnh thôi đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực rồi.

Thơm quá.

Đói quá.

Chất lỏng trong dạ dày nóng rát, thực quản tiết ra một lượng lớn dịch nhầy, cùng với cảm giác đau đớn dày đặc bò lên, còn có một ham muốn săn mồi mãnh liệt. Tanikawa Harumi gần như cảm thấy mình đang bị ngâm trong cồn nồng độ cao, mọi tế bào đều phấn khích, nhưng lại cảm thấy ngạt thở dữ dội vì không thể hô hấp.

Không gian hoàn toàn kín mít bên trong xe ngược lại làm cho tất cả mùi vị tập trung lại, gần như là đổ thêm dầu vào lửa mà thì thầm bên tai người đàn ông.

Thức ăn.

Hơi thở của Tanikawa Harumi trở nên dồn dập.

Những âm thanh sắc nhọn và vặn vẹo vang lên một cách dữ tợn, như thể ác quỷ đang dụ dỗ con người sa đọa.

Ngươi đang khao khát điều gì?

Là linh hồn tươi sống, hay là máu ấm nóng?

Đến đây, mở miệng ra!

Đến đây, dùng răng cắn vào da thịt đối phương, cắm sâu vào, cắn xuống——— Tại sao phải chần chừ, tại sao phải từ chối? Đó là protein thơm ngon, là món ngon đã được chuẩn bị sẵn. Ngươi chỉ cần mở miệng, cắn rách da thịt đối phương, là có thể nếm được những miếng thịt mềm mại ấm áp, ẩm ướt, cùng với thứ mứt phúc bồn tử đang trào ra...

Rõ ràng đã đói đến mức này rồi, tại sao còn phải tự làm khó mình?

Đến đây! Ăn luôn hắn đi! Ăn hắn luôn đi!

Chúng gào thét một cách ngang ngược.

Ăn cái qq!!

Tanikawa Harumi cắn mạnh môi mình. Cậu nhét những ham muốn ăn uống dơ bẩn đó trở lại bụng, một cái tát đánh tan những lời lải nhải ríu rít bên tai.

Nói bao nhiêu lần rồi, không ăn thịt người!!

Mặc dù Morofushi Hiromitsu nhìn trông có vẻ rất ngon... Kỳ thật, Vermouth đang lái xe nghe cũng không tệ, nhưng vấn đề là Morofushi Hiromitsu quá gần cậu. Không gian trong xe chỉ lớn như vậy, người đàn ông ngồi bên cạnh không ngừng tỏa ra mùi hương ngọt ngào của 'thức ăn'.

Khiến Tanikawa Harumi không thể kiểm soát mà nuốt nước miếng.

Mình không ăn thịt người mình không ăn thịt người mình không ăn thịt người. Tanikawa Harumi, không ngờ mày lại thèm nhỏ dãi thằng bạn cùng khóa của mình, mày có phải là người không hả, cái đồ khốn nạn đê tiện!!

Người đàn ông tự nhủ và tự trách mình trong lòng.

Rồi lại một lần nữa nuốt nước miếng.

"........"

Món ngon · Scotch đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Để đề phòng, tôi có thể hỏi nếu lát nữa vì tự vệ mà tôi bắn một phát súng về phía Fleurot thì sẽ có hậu quả gì không?"

"............"

"...................."

Tanikawa Harumi đang ra sức đấu tranh với cơn thèm ăn lại nghe rõ câu này. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sẽ không có bất kỳ hậu quả nào— Tôi không ăn thịt người."

Scotch không hề nao núng, tay anh vẫn đặt trên khẩu súng bên hông, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự với Fleurot: "Có cần tôi nhắc nhở cậu là ánh mắt cậu nhìn tôi không nói như vậy không?"

Tanikawa Harumi đột nhiên nhắm mắt lại.

Mình có thể nói gì đây? Mình chỉ là một con dã thú khoác da người. Thật hổ thẹn với lòng quá đi mà, dù sao thì hiện tại đúng thật là đói đến mức nảy sinh ham muốn ăn thịt người— mặc dù mình rất chắc chắn rằng bản thân tuyệt đối sẽ không ăn thịt người.

Nhưng hiện tại cậu lại không có đủ tâm trí để kiểm soát những chi tiết nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục như ánh mắt. Việc bộc lộ ra ham muốn chân thật của bản thân là chuyện rất bình thường.

Không sao cả.

Tanikawa Harumi tuyệt vọng an ủi chính mình. 

Trong ấn tượng của Morofushi Hiromitsu, bản thân đã vốn dĩ không phải người tốt, bây giờ có thêm một sở thích ăn thịt người nữa cũng chẳng khác là bao. Dù sao thì hình tượng của bản thân trong mắt Matsuda và Hagiwara đã chạm đáy rồi, có thêm Morofushi Hiromitsu cũng chẳng sao. Hơn nữa, hình tượng càng tệ thì càng có lợi.

Tanikawa Harumi giả vờ chết, nhắm mắt suốt quãng đường cho đến khi Vermouth lái xe đến đích.

'Ma Nữ Ngàn Mặt' phanh gấp khiến chiếc xe dừng lại. Cô ta thậm chí không có thời gian chào hỏi Scotch, sau khi bước xuống khỏi chỗ ngồi, cô ta nhanh chóng kéo người đàn ông trông ngoan ngoãn vô cùng từ ghế sau ra.

Mặt dây chuyền đá quý đỏ tươi đung đưa theo động tác của người đàn ông, trông cũ kỹ và mờ ảo trong bóng đêm gần sáng.

Đồng tử của Scotch co lại trong giây lát khi nhìn thấy kiến trúc ở phía xa.

"...Đây là..."

"Tổng bộ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro