Chương 60 Mạc Gian
Nhiệt độ ở Tổng bộ có lẽ vĩnh viễn luôn thấp như vậy, cho dù Tanikawa Harumi cứ cách một thời gian lại phải đến một lần, cậu ấy vẫn không thể tránh khỏi việc nổi da gà khắp người.
"Cậu có cần tôi giúp lấy đai trói và đai bịt miệng không?"
Vermouth nhìn như thuận miệng hỏi , nhưng thực tế toàn thân cô ta đang ở trạng thái cảnh giác cao độ. Người phụ nữ tóc vàng ra hiệu cho một nhân viên ở gần đó. Chỉ sau khi thấy đối phương mồ hôi đầm đìa quay người đi lấy đồ, cô ta mới thu ánh mắt về.
Tanikawa Harumi không nói gì. Cậu thở ra một hơi khí đục trong cơn sốt cao, biết rằng Vermouth chỉ hỏi cho có lệ mà thôi.
Người đàn ông lặng lẽ đi ở phía trước, mặc kệ người nhân viên trực ban xui xẻo kia cầm thiết bị chạy tới từ một bên, run rẩy lắp những món đồ nhỏ đó lên người mình. Tanikawa Harumi cau mày, cố gắng tách lý trí mình ra khỏi mớ hỗn độn, tiện thể nuốt nước miếng, thuận tiện nuốt nước miếng, tránh dọa chết người trước mặt vốn đã đủ hoảng sợ kia.
"Tay giữ vững một chút, anh làm tôi đau."
Cậu khẽ thở gấp nói, nhưng vừa dứt lời, đối phương lại càng sợ hãi hơn, tay run rẩy như mắc bệnh Parkinson. Cái dây đai của đai bịt miệng cài mấy lần cũng không khớp, cuối cùng vẫn là Scotch tiến lên giúp cài dây đai vào khóa kim loại.
Phía sau, Vermouth thờ ơ nói với nhân viên: : "Lần đầu thấy Fleurot à?" Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô ta khép miệng lại cười lạnh, mỉa mai: "Trông có vẻ còn cần huấn luyện thêm nhiều đấy. Tay không dùng được thì thôi, im lặng chắc vẫn làm được chứ nhỉ?"
Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách nhân viên kia, thực sự danh tiếng của Fleurot ở Tổng bộ quá hiển hách, đến mức sau khi được truyền miệng giữa các nhân viên cấp dưới thì dần biến thành một thứ quái dị hoàn toàn khác.
Ví dụ như Fleurot không phải người, hơn nữa mỗi lần đến Tổng bộ đều sẽ ăn thịt một người nào đó.
Tanikawa Harumi cũng không để ý đến chuyện này, bởi vì mỗi lần cậu đến Tổng bộ đều là lúc sắp bị cơn đói nuốt chửng, nên để lại vài tin đồn kỳ quặc cũng chẳng có gì lạ.
Hiện tại cậu càng quan tâm đến cái dạ dày của mình hơn. Nơi tiêu hóa thức ăn ấy cứ như biến thành một hố đen không đáy. Người đàn ông bị cái dạ dày cuộn trào hành hạ đến mức hai mắt đờ đẫn. Lần trước ít ra còn có một tủ lạnh đồ ăn dự trữ để lót dạ, nhưng lần này giới hạn ập tới quá đột ngột, khiến cậu ấy không kịp ăn miếng nào, chỉ đành thống khổ nhẫn nhịn cái cảm giác đói khát không có điểm khởi đầu lẫn kết thúc này.
Cũng may, hắn đã quá quen với tình huống như vậy. Dù đói đến đâu cũng chưa đến mức mất kiểm soát mà đi cắn người, nếu thật sự không kiềm được, chẳng phải vẫn còn đai bịt miệng để phòng cắn loạn đó sao? Dù cậu chẳng ưa gì mấy món này.
Khi nhân viên giúp cậu đeo cả đai trói lên, người đàn ông vốn đã trông không bình thường giờ lại càng không giống người nữa.
"........" Scotch đã xem đủ rồi, "Lần nào cũng cần phải như vậy sao?"
"Nếu anh không muốn thấy máu bắn ba thước thì cứ làm đi," Vermouth nói đầy ẩn ý.
Máu bắn ba thước, máu của ai mới được chứ?
Scotch rất biết điều mà không dò hỏi. Anh nhìn Vermouth đưa Fleurot đến thang máy, rồi hướng về phía mình làm động tác 'mời'.
"...Cô không vào sao?" Scotch không động đậy. Đôi mắt mèo hơi xếch mang theo chút lạnh lùng sắc bén. "Xin lỗi, nhưng tôi không quen thuộc nơi này lắm, và Fleurot trông không có vẻ là có thể giao tiếp được— phiền cô cũng đi cùng, Vermouth."
Nhưng người phụ nữ tóc vàng chỉ khẽ mỉm cười: "Không, đây vốn là vị trí dành cho anh."
"Giữa phụ nữ và đàn ông có sự chênh lệch về sức mạnh tự nhiên không thể vượt qua, tôi không dám ở cùng Fleurot trong trạng thái này." Đầu ngón tay cô ta quấn quanh lọn tóc vàng óng. "Huống chi, thang máy này chỉ được sử dụng khi Fleurot và người phụ trách của cậu ta cùng đi... Không phải ai cũng có cơ hội chạm đến trung tâm tình báo này đâu, Scotch. Anh nên thấy vinh hạnh mới phải.
"Bọn ta vừa là thượng đế cũng vừa là ác ma, bởi vì bọn ta muốn nghịch chuyển dòng chảy thời gian, làm người chết sống lại."
Vermouth nhẹ nhàng nói. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta nheo lại, mang theo một tia tàn nhẫn: "Đây chính là bí mật liên quan đến 'bất tử'... Chẳng lẽ anh không muốn biết sao?"
Morofushi Hiromitsu không muốn biết, nhưng anh không có lựa chọn.
Rõ ràng là anh đã tiếp xúc tới thông tin mà lẽ ra bản thân không nên tiếp xúc, và hậu quả của việc từ chối thì khỏi cần nói cũng biết. E rằng anh sẽ không có cơ hội bước ra khỏi Tổng bộ.
Morofushi Hiromitsu cắn răng bước vào thang máy. Fleurot bên cạnh giống như cố ý để ý đến cảm xúc của đồng đội, chu đáo đến mức nhường ra một khoảng trống cho Morofushi Hiromitsu, chọn đứng ở phía trước và hơi nghiêng, để lưng trần trụi không chút cảnh giác nào lộ ra trước mặt Morofushi Hiromitsu.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Vermouth cười vẫy tay với hai người.
"—Chúc anhmay mắn, Scotch."
'—Cạch.'
Cửa thang máy đóng lại.
"......."
"............."
Bên trong thang máy không có nút chọn tầng, dường như phải được thiết lập điểm đến từ bên ngoài. Hiện tại thang máy vẫn chưa có cảm giác rung lắc nào, Morofushi Hiromitsu chỉ có thể đại khái phán đoán rằng thang máy vẫn chưa bắt đầu di chuyển.
...
Không có ai nói chuyện.
Không có ai lên tiếng.
Chỉ vài giây, thang máy đã yên tĩnh đến mức quỷ dị. Scotch chưa từng có kinh nghiệm ở chung với Fleurot trong trạng thái này, thần kinh anh ấy gần như căng thẳng cao độ, từng thớ cơ trên cơ thể đều sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu sau, Fleurot bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Anh có thể đứng xa tôi một chút được không?"
Scotch trầm mặc hai giây, xét thấy đối phương hiện tại có khả năng ăn thịt người nên đã lùi lại hai bước theo yêu cầu.
"Xa hơn chút nữa."
"....." Khóe miệng Scotch giật giật, nghi ngờ Fleurot đang làm khó mình: "Đây là bên trong thang máy, Fleurot."
"............Xin lỗi."
Sau lời xin lỗi không đầu không cuối, Fleurot lại khôi phục vẻ bình tĩnh như trước.
Không biết có phải vì nhiệt độ không khí quá thấp hay không, Morofushi Hiromitsu luôn cảm thấy đối phương dường như đang hơi run rẩy. Fleurot vẫn khoác chiếc áo khoác của Scotch, vài mảnh vải rách rưới dính máu rủ xuống từ vạt áo, cứ như chưa khô, dường như giây tiếp theo sẽ nhỏ xuống một giọt máu.
Mà từ chỗ cổ áo khoác, Morofushi Hiromitsu có thể lờ mờ nhìn thấy một vài vết màu đen kỳ lạ.
Chúng dày đặc bò ra từ lớp vải, dữ tợn như vô số vết sẹo xé rách, đen nhánh và vặn vẹo, bao phủ từng lớp lên làn da trắng nõn, giống như một loại hoa văn, lại như một loại chữ viết cổ xưa nào đó.
Morofushi Hiromitsu chậm rãi chớp mắt.
Trong một khoảnh khắc, chúng dường như sống lại. Chất lỏng đen nhánh, sền sệt cùng vô số xúc tu bò đầy khắp bên trong thang máy, mềm mại và lạnh lẽo như rắn. Nhưng giây tiếp theo, những thứ đó lại biến mất không còn dấu vết. Fleurot vẫn đứng trước mặt anh, những vết màu đen trồi ra từ sau cổ áo yên tĩnh, bình thường như một hình xăm.
...Vừa rồi đó là thứ quỷ gì vậy?
Morofushi Hiromitsu rùng mình.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Morofushi Hiromitsu rất chắc chắn đầu óc mình đang rất tỉnh táo, nhưng điều đó không thể giải thích được ảo giác bản thân vừa thấy.
Chẳng lẽ là thuốc gây ảo giác? Nhưng mình đã trúng thuốc từ lúc nào?
Người đàn ông mạnh mẽ kìm nén hơi thở dồn dập đang phát ra từ lồng ngực, cắn răng đặt tay lên khẩu súng bên hông.
Anh biết là không đơn giản như vậy. Ngay từ lúc Vermouth không chịu bước vào thang máy, anh đã biết đối phương không có ý tốt. Nhưng Morofushi Hiromitsu không còn lựa chọn nào khác, anh gần như đang bị đẩy về phía trước, hoàn toàn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hay sẽ bị buộc phải làm gì.
Đặc biệt là Fleurot hiện tại còn trông như sắp mất kiểm soát.
Trong mắt người đàn ông mắt xanh lam lóe lên một tia cay đắng.
Vừa rồi Morofushi Hiromitsu đã kiểm tra, Tổng bộ hẳn là có thiết bị che chắn tín hiệu nào đó. Dự kiến điện thoại sẽ không có bất kỳ tín hiệu nào, không thể gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Nếu lần này mình thực sự không thể qua khỏi...ít nhất, mình phải tìm cách truyền thông tin này cho Zero.
Đứng trước Morofushi Hiromitsu, Tanikawa Harumi hoàn toàn không hay biết rằng trong đầu người bạn cùng khóa của mình đã bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu. Nhưng dù có biết thì cũng vô ích, bởi chính Tanikawa Harumi lúc này cũng sắp không giữ nổi bản thân nữa rồi.
Những luồng nhiệt nóng bỏng từng đợt ập tới. Vật chứa ô nhiễm dường như đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Chiếc mặt dây chuyền đá quý đỏ rực run lên khẽ, phát ra một tiếng thét tuyệt vọng chỉ có thể vang lên trong thế giới mà con người không thể nghe thấy, đó là dấu hiệu cảnh báo cho quá trình tự thanh tẩy sắp bắt đầu.
...Mày nhất định phải chọn đúng lúc này sao?!
Tanikawa Harumi trong lòng cũng muốn gào lên cùng viên đá quý kia. Nhưng viên đá thì đâu cần quan tâm tới sự sống chết của con người. Nó chỉ biết, phải rửa sạch chiếc 'cốc' bẩn thỉu này thật kỹ lưỡng mà thôi.
Thế là ngay sau đó, Morofushi Hiromitsu liền nhìn thấy người đàn ông ban đầu đang đứng yên trước mặt bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất.
Cùng lúc ấy, thang máy khẽ rung lên, một cảm giác mất trọng lượng lan khắp người, nó bắt đầu rơi xuống.
"Fleurot?! Này— Fleurot?!"
Tanikawa Harumi không còn nói được nữa. Nước mắt sinh lý nóng rát trào ra từ đôi mắt hổ phách. Cậu cảm thấy như có ai xé toạc cơ thể mình ra làm đôi, đau đến mức gần như cảm thấy mình lại một lần nữa trở về cái 'kén' đó. Cậu run rẩy dữ dội, cổ họng phát ra tiếng rên khàn khàn quái dị bị nén chặt. Cậu còn phải tránh né khi Morofushi Hiromitsu cố gắng đỡ lấy mình.
Các linh kiện kim loại trên vòng trói và đai bịt miệng va mạnh xuống sàn, vang lên tiếng chát chúa chói tai.
"Đừng chạm vào tôi—!"
Bàn tay Morofushi Hiromitsu đang vươn ra khựng lại giữa không trung.
Tanikawa Harumi thở gấp. Cậu vẫn nhớ, trong quá trình thanh tẩy, tốt nhất không nên bị người khác chạm vào. Nhưng đó cũng là điều duy nhất cậu còn có thể nhớ được trong cái đầu hỗn loạn như cháo đặc của mình.
Cơn sốt cao do bệnh phát không những không giảm vì đau đớn mà càng trở nên rõ rệt hơn. Mà ham muốn săn mồi đột nhiên bùng lên rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa. Lần đầu tiên trải qua tác dụng phụ này, Tanikawa Harumi bị hàng loạt phản ứng bất lợi ập đến cùng lúc, chẳng cách nào xoay xở kịp.
Nóng quá.
Đau quá.
Đói quá.
Cơn đau nóng ẩm như ngọn lửa chậm rãi nhấp nháp đầu dây thần kinh. Điều đáng sợ là cơn đau này dần trở nên tê liệt, nhường chỗ cho một ham muốn khác bùng phát. Mùi thức ăn thơm ngọt trong không khí trở nên nồng đậm hơn giữa mỗi lần Morofushi Hiromitsu hít vào thở ra, như những sợi lông tơ nhỏ xíu, không ngừng kích thích các giác quan của Tanikawa Harumi—
Cậu ngửi thấy được.
Mùi thuốc súng, mùi mồ hôi, mùi sắt hăng nồng. Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nicotine, cùng với hương thơm nhẹ nhàng, dư vị sau cùng của hoa đinh hương.
Morofushi Hiromitsu ở gần mình quá.
Những mùi hương khác nhau hòa trộn trong không khí như đàn kền kền lượn quanh con mồi, vô số sợi lông tơ biến thành kem tan chảy trong nhiệt độ cực nóng, tỏa ra mùi hương dính nhớp và tanh ngọt bao phủ Tanikawa Harumi.
Người đàn ông ướt đẫm mồ hôi lạnh trong đau đớn và đói khát. Cậu cố gắng kiềm nén cơn thèm khát đang sôi sục trong bụng, lý trí ra sức nhắc nhở rằng mình không ăn thịt người. Nhưng dù có tự thôi miên bao nhiêu lần, bản năng vẫn không ngừng thì thầm, mê hoặc cậu làm điều mà cơ thể đang gào thét đòi hỏi—
Ăn.
Đây là lần đầu tiên Tanikawa Harumi đứng bên bờ vực mất kiểm soát.
Tanikawa Harumi biết mình sắp không kiểm soát được nữa.
Cậu cũng biết mình chỉ cần kiên trì thêm một chút thôi, chỉ cần chịu đựng thêm vài giây nữa, thang máy đã bắt đầu di chuyển. Chỉ cần nó đi xuống đến tầng cuối cùng, khi không gian đạt điều kiện mở ra, hắn có thể gọi thần, hoặc ma nữ, để mở 'Mạc Gian'.
'Mạc Gian' sẽ ngăn chặn trạng thái săn mồi.
Hơn nữa, một khi 'Mạc Gian' được mở ra, thời gian hay không gian đều sẽ bị xé toạc, hay nói cách khác, là ngừng lại. Như vậy, Tanikawa Harumi có thể yên tâm chờ đợi trong 'Mạc Gian' cho đến khi nghi thức 'rửa sạch' kết thúc, rồi tiện thể khoác lên mình thân xác của Fleurot hoặc Kitajima Kazuki.
Khi 'rửa sạch' hoàn tất, bản năng săn mồi trong người sẽ dịu xuống.
Cơn đói khát đơn thuần do cái chết mang lại sẽ trở thành thứ có thể chịu đựng được. Huống hồ, Tanikawa Harumi hoàn toàn có thể ăn no một bữa trước khi quay lại thế giới thực rồi mới bước ra khỏi 'Mạc Gian'.
Chỉ cần, kéo dài thêm một chút nữa thôi.
"...........Scotch, rút súng."
Tanikawa Harumi run rẩy, co người lại trong góc thang máy, giọng khàn đặc khi ra lệnh ra lệnh cho Morofushi Hiromitsu đang ở gần trong gang tấc: "Giết tôi."
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ Sáu cuối cùng cũng kết thúc rồi, cuối cùng tôi cũng được giải thoát(làm dấu thánh giá), mặc dù sau khi giải thoát phải ngay lập tức cắm đầu dọn hành lý để chuẩn bị về nhà...
Sau khi viết xong chương này, bạn thân A, B, C, D đều lên sân thượng, chỉ trừ E.
Vì E đang bận run lập cập vì lạnh, không có thời gian lên sân thượng.
Tôi: Chuyện này cũng có thể chen vào, tôi hiểu rồi, là vấn đề của tôi (rút dao).
Bạn C: Không không không không, đây là vấn đề của bạn E! (Kinh hãi)
Bạn A: Đừng rút dao!! Trên sân thượng không còn chỗ đứng nữa rồi!!! (Thét lên)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro