Chương 62 Kiêu ngạo

"Ngươi phải thua."

Trong không gian bị xé rách, ma nữ tóc đỏ nhảy múa giữa những đám mây tựa như sợi bông.

Tanikawa Harumi không đáp lại cô nàng. Cậu vừa được hồi sinh, đang thở hổn hển chịu đựng cơn đau đớn sinh ra từ quá trình cơ thể tự thanh tẩy.

Nơi này vẫn là cái hành lang vô cùng quen thuộc, thang máy cách đó không xa cũng là cái thang máy quen thuộc. Tanikawa Harumi dựa vào bức tường bên cạnh thang máy, mọi thứ đều không khác gì khung cảnh lần trước Gin mang cậu đến đây, thậm chí ngay cả việc toàn thân quần áo hỗn loạn và bị bắn một phát súng cũng trùng hợp đến kỳ lạ, trừ việc Gin sẽ không quan tâm đến sống chết của cậu, còn hiện tại, bên cạnh Tanikawa Harumi đang có một người đàn ông tóc đen nửa ngồi xổm.

Tanikawa Harumi ngước mắt nhìn đối phương. Morofushi Hiromitsu đang nửa ngồi xổm trước mặt cơ thể đang nằm bất động đó, hình như đang chuẩn bị kiểm tra tình trạng của cái xác này, lông mày hơi nhíu lại. Nhưng hiện tại, anh biến thành một bức tượng, một tượng sáp. Thời gian trên người Morofushi Hiromitsu, cùng với thế giới này, đã bị 'Mạc gian' (giữa màn kịch) xé toạc ra và dừng lại.

*Sốp đi tìm hiểu thì Mạc Gian là 'giữa màn kịch'. Vầy chắc mọi người hiểu rồi ha, từ đầu câu truyện đến giờ, đều là một sân khấu, nhân vật chính là Haru, thôi sốp xàm vậy đủ rồi =)) Nhường lại chỗ nì cho các cao nhân phân tích.

Ham muốn săn mồi đang từ từ hạ xuống. Tanikawa Harumi không động đậy. Cậu vẫn rất muốn cắn Morofushi Hiromitsu một miếng, người đang ở gần trong gang tấc, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Không chỉ là để kiềm chế ham muốn, mà còn để đề phòng những chuyện quỷ dị không khoa học như, bạn cùng khóa đột nhiên dịch chuyển tức thời xuất hiện ngay trước mắt khi 'Mạc gian' kết thúc.

Ma nữ lộn ngược từ trên mây, thăm dò xuống:

"Haru-chan, ngươi không nghe ta nói chuyện."

"...Tôi đang nghe đây."

"Ồ, vậy ngươi có gì muốn nói không?"

"......" Người đàn ông được hỏi dừng lại một chút, khẽ thở dốc rồi cười nói: "Cô muốn nghe tôi nói gì?"

Ma nữ nghiêng đầu, lật người, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất từ trên không trung.

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ gọi ■■, nhưng không ngờ ngươi lại gọi tên ta." Ma nữ tò mò hỏi, "Haru-chan, tại sao ngươi không chọn gọi ■■?"

Tanikawa Harumi tùy tiện tìm một lý do: "Bởi vì gọi thần thì cô cũng sẽ theo cùng, nên dứt khoát gọi cô, như vậy đơn giản hơn không phải sao?"

Cô gái im lặng nhìn người đàn ông xuyên qua lớp băng gạc. Cô nàng không nói gì, không biết có tin lời Tanikawa Harumi hay không.

Thời gian trôi qua, cô nàng đi về phía người đàn ông. Ma nữ tóc đỏ bắt chước hành động của Morofushi Hiromitsu mà ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn như một con thỏ không hề có nguy hiểm.

"Nói dối."

Nàng ta nói.

"Ngươi đang sợ hãi việc gọi ■■. Để ta đoán xem, vì cái gì nhỉ?" Cô nàng nhẹ giọng nói. "Là vì gọi ■■ sẽ khiến hắn phát hiện ra... sự thật là ngươi sắp thua sao?"

"Đầu tiên, tôi cần đính chính với cô lại một chuyện." Tanikawa Harumi nói, "Nói nghiêm túc thì tôi không có 'sắp thua', bởi vì không ai nhớ ra bất cứ điều gì cả.."

"Nhưng tên này đã nhớ ra tên của ngươi?"

"Đó chỉ là một cái tên mà thôi."

Chỉ là một cái tên mà thôi, không đại diện cho bất cứ điều gì.

Đúng vậy, lúc Tanikawa Harumi đang chết đi đã nghe thấy. Cậu ấy nghe thấy tiếng Morofushi Hiromitsu gọi tên mình, nhưng cậu ấy không cảm thấy điều đó có ý nghĩa gì.

"Trên thế giới này có rất nhiều người gọi là Tanikawa Harumi." Cậu nhạt nhẽo rũ mắt xuống, một bóng tối không đều đặn đổ dài theo gò má cậu, như tro vàng chói mắt sau khi bị mặt trời thiêu đốt. "Chỉ là nhớ ra một cái tên, không làm nên chuyện."

Ma nữ lại im lặng.

Cô nàng như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, ngồi xổm xuống đất, chống cằm lên đầu gối. Đôi má non nớt, trắng nõn hơi ửng hồng, phản chiếu ánh sáng ấm áp. Qua lớp băng gạc phủ trên mắt, nàng chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, không hề chớp mắt.

Rồi ma nữ bỗng bật cười, tiếng cười ngắn ngủi, lạ lùng, như thể vừa phát hiện ra một bí mật thú vị nào đó.

"Không ngờ lại là cậu... Haru-chan, cậu kiêu ngạo thật đấy."

"Cậu quá kiêu ngạo rồi." Cô nàng lặp lại, giọng điệu vừa vui vừa châm chọc. "Quá kiêu ngạo rồi, Tanikawa Harumi."

"Cậu đổi lấy bọn họ bằng cách mà chỉ mình cậu cho là đúng. Cậu biến họ thành những viên ngọc quý, từng viên từng viên cất giữ trong lòng bàn tay. Nhưng cậu chưa từng hỏi xem họ có đồng ý hay không— À không, phải nói là, cậu vốn chẳng quan tâm bọn họ có đồng ý hay không."

"Cậu cho phép họ tồn tại trong cái phạm vi an toàn mà cậu vẽ ra, nhưng chỉ cần họ vượt qua ranh giới đó, cậu lại ép họ quay về theo ý mình. Như thể cậu là người duy nhất có quyền được định đoạt họ."

"Cậu đã từng ra lệnh cho họ bằng thứ âm thanh kia phải không?" Ma nữ cười khúc khích. "Ta nhìn thấy rồi nhé. Cậu khiến gã cảnh sát tóc xoăn kia quên hết mọi chuyện."

Cô nàng lại đứng dậy, khẽ nghiêng người, nửa ngồi xổm trên lưng Morofushi Hiromitsu, giọng hát dài lê thê như trẻ con đùa nghịch:

"Cậu chẳng màng họ có hận cậu hay không. Cậu giẫm lên sự hy sinh của họ, chà đạp lên cái giá họ phải trả... Thứ đó mà gọi là tình yêu sao?"

"Không đâu, Tanikawa Harumi." Cô nàng và Morofushi cùng nhìn về phía hắn. "Thứ đó chỉ là sự ích kỷ và kiêu ngạo."

Ma nữ nói không sai, Tanikawa Harumi quả thật là một kẻ kiêu ngạo.

Nhưng những lời sắc bén ấy chẳng khiến người đàn ông động lòng. Cậu ta dựa lưng vào tường, khuôn mặt trắng bệch, những vết máu loang lổ trên người trông như những bông hoa đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết trắng.

Người đàn ông im lặng.

Ma nữ lại cất tiếng: "Ta tò mò lắm, cậu có bao giờ thương hại những kẻ bị ô nhiễm đó không?"

"....Câu hỏi của cô thật nhiều."

"Ayda, trả lời ta đi mà."

Người đàn ông chớp mắt, cười nhạt: "Đương nhiên là có."

Cậu đương nhiên sẽ thương hại họ. Dù những con người bị ô nhiễm đó có yếu đuối hay dao động đến đâu, nhưng chuyện không thể phủ định chính là trong một thế giới không bị ô nhiễm xâm lấn, họ đã có thể sống sót. Huống chi, còn có những kẻ vô tội chết dưới tay ô nhiễm, hay chỉ đơn giản là bị cuốn vào những biến cố ngoài ý muốn.

Tất cả bọn họ, lẽ ra đều có thể sống.

Và Tanikawa Harumi biết rõ điều đó.

Cậu có thể nói rằng, những kẻ bị ô nhiễm vốn chẳng tốt đẹp gì, sớm muộn cũng sa ngã?

Có thể. Nhưng chuyện không thể đơn giản như vậy. Cậu không thể ném mười nghìn đô trước mặt một kẻ nghèo khổ tuyệt vọng mà còn mong hắn sẽ không lấy. Con người không chịu nổi thử thách của cám dỗ, ngay cả tín đồ sùng đạo nhất cũng có thể biến thành thú dữ khi bị dồn ép bởi dục vọng và đau khổ.

Dù có dùng bao nhiêu lý do hay lời biện minh, Tanikawa Harumi vẫn đang đánh đổi sinh mạng người khác để đổi lấy tương lai cho bọn họ.

Thế nhưng, cậu không hối hận.

"Dĩ nhiên tôi cảm thấy áy náy. Tôi sẽ hoàn thành di nguyện của họ, từng người một." Cậu khẽ nhìn khuôn mặt của Morofushi Hiromitsu, ánh mắt lướt qua từng đường nét, rồi dời đi, giọng nói bình thản đến lạnh lùng: "Tôi xin lỗi vì đã cướp đi tương lai của họ. Cũng vì thế, tôi cố gắng bồi thường cho gia đình họ, bằng mọi cách có thể."

Mỗi gia đình của những người bị ô nhiễm đều nhận được một khoản tiền, có khi là trúng vé số, có khi là vô tình nhặt được của rơi, hoặc chỉ là một cơ hội may mắn nào đó. Cuộc sống của họ thực sự khá hơn. Nhưng dù thế nào, điều đó không thể xóa được tội lỗi của Tanikawa Harumi.

Cậu kiêu ngạo mà tước đoạt hạnh phúc của người khác, rồi lại kiêu ngạo mà đem trả lại hạnh phúc ấy theo cách của riêng mình. Tanikawa Harumi mình sai, Tanikawa Harumi sám hối, Tanikawa Harumi có thể rơi nước mắt như cá sấu, nhưng Tanikawa Harumi sẽ không bao giờ thực sự hối cải.

Tanikawa Harumi, có lẽ, sẽ xuống địa ngục.

Ma nữ hỏi: "Cậu nghĩ tiền có thể bù đắp hết thảy sao?"

"Không."

"Vậy ta chẳng thấy hành động của cậu có chút ý nghĩa nào."

"Tại sao lại không?" Tanikawa Harumi mỉm cười. "Tiền có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, ít nhất, một vài người trong số họ sẽ không phải phạm pháp hay lang thang ăn xin nữa."

"..........." Ma nữ á khẩu, cuối cùng chỉ thở dài. "Cậu đúng là kiêu ngạo hết thuốc chữa rồi."

Tanikawa Harumi chỉ cười nhạt.

Rồi cô nàng hỏi câu cuối cùng: "Bọn họ có biết mình đã thả ra một con quái vật không?"

Tanikawa Harumi đáp: "Họ sẽ không bao giờ biết."

.

Morofushi Hiromitsu thoáng có cảm giác như thời gian ngừng lại trong chớp mắt.

Có lẽ chỉ là ảo giác. Anh gạt đi cảm giác kỳ lạ ấy, nhìn về phía người đang tự chuốc rắc rối cho mình mà nói:

"Tôi nói rồi, thế là phí một viên đạn đấy."

Anh cau mày quan sát đối phương, rồi có chút nghi hoặc mà nói thêm, "Nhưng.. trông cậu hình như khá hơn lúc nãy một chút thì phải."

Người đàn ông kia toàn thân lấm lem máu, chiếc áo khoác thuộc về Scotch trên người cậu ta cũng bị nhuộm bẩn trong trận vật lộn vừa rồi, nhìn như chỉ cần thêm một bước nữa là có thể đóng phim kinh dị.

Dù vậy, sắc mặt cậu ta không còn tệ như trước. Không còn run rẩy, hơi đỏ do sốt cao cũng tan biến. Có vẻ như vẫn đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, nhưng ít ra tình trạng giờ đã nằm trong tầm kiểm soát.

Ít nhất không còn vẻ như sắp cắn người nữa.

Một điều khác khiến Morofushi Hiromitsu chú ý là chiếc dây chuyền trên cổ Fleurot.

Viên đá quý màu đỏ rực ấy chẳng biết từ khi nào đã phai đi, chuyển thành sắc hổ phách nhạt, như giọt nước mắt của mặt trời nhỏ xuống, lấp lánh ánh sáng cũ kỹ nơi cổ người đàn ông ấy.

...Trang sức của Fleurot còn biết đổi màu sao?

Không am hiểu đá quý, Morofushi Hiromitsu chỉ thoáng nghi hoặc trong giây lát, thì nghe Fleurot chớp mắt với vẻ đặc biệt vô tội:

"Có lẽ viên đạn vừa rồi giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn chút—— được rồi, thật ra nguyên nhân thật thì không tiện nói, nhưng viên đạn ấy đúng là có tác dụng."

Scotch nghe vậy bật cười lạnh. 

Ít ra cũng biết nói thật. Có vẻ người đang nắm quyền kiểm soát bây giờ là Fleurot. 

Không biết rằng vừa rồi còn có 'người thứ ba' nào đó xuất hiện. Morofushi Hiromitsu chỉ lạnh giọng giục:

"Tỉnh táo rồi thì đứng lên."

Đáp lại, Fleurot vươn tay về phía anh.

"?"

"Đỡ tôi dậy với? Tôi không còn sức."

"Đừng làm nũng, Fleurot."

Ngoài miệng thì lạnh lùng từ chối, nhưng Morofushi Hiromitsu vẫn cúi xuống kéo cậu ta lên. Ngay khoảnh khắc ấy, anh như bị điện giật nhẹ, lập tức buông tay, ngỡ ngàng nhìn lòng bàn tay mình, cứ như ở đó vừa nở ra một bông hoa khiên ngưu.

*Hoa khiên ngưu: Hoa bìm bìm.

...Chuyện quái gì thế.

Cái luồng âm thanh lộn xộn vừa nãy vẫn còn vọng lại trong đầu, để lại dư chấn khó chịu.

Morofushi Hiromitsu thở ra, mặt đầy phức tạp, nhét bàn tay không nghe lời vào túi áo, lặng lẽ nhìn Fleurot đang dựa tường chỉnh lại hơi thở, rồi nuốt hết những lời muốn hỏi vào bụng.

Chỗ này không phải nơi thích hợp để tra hỏi, hơn nữa, dạng vấn đề như thế cũng chẳng thể hỏi thẳng được.

Chẳng lẽ lại tiến tới hỏi: "Cậu có phải là Tanikawa Harumi không?"

Làm ơn đi, nếu có ai đến hỏi anh "Anh có phải Morofushi Hiromitsu không?", phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là đánh gục đối phương, rồi tra hỏi xem hắn có mục đích gì.

Fleurot cũng sẽ như vậy thôi.

Cả hai im lặng, không ai nói thêm lời nào. Fleurot đi trước, từng bước dẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo trong hành lang tưởng chừng như không có điểm kết.

Mãi đến khi người đi đầu lên tiếng:

"Tên cảnh sát trong mê cung lúc nãy.... để tôi xử lý."

"...Cậu định xử lý kiểu gì?"

"Tha cho tên đó."

"....?"

Fleurot ngoái đầu liếc nhìn Morofushi Hiromitsu, đôi mắt màu hổ phách khẽ cong, trông tâm trạng đang rất tốt:

"Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, anh ta là ân nhân cứu mạng của tôi———một mạng đổi một mạng, lần này xem như tôi trả nợ, tha cho anh ta đi."

"............"

Giọng điệu đó nghe cứ như đang dỗ con nít, mà đối phương lại nói với vẻ thành khẩn đến mức khiến người ta khó lòng bắt bẻ.

Scotch im lặng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, trên người vẫn còn có chút vẻ nhếch nhác, rồi trầm giọng hỏi:

"Không được. Tên đó đã nghe hết cuộc nói chuyện của chúng ta, cậu định làm sao để đảm bảo hắn không tiết lộ thân phận của chúng ta?"

Fleurot không trả lời thẳng. Cậu ta chỉ khẽ nói, giọng ôn hòa mà tha thiết:

"Chuyện này để tôi xử lý—— làm ơn đi, Scotch. Coi như tôi nợ anh một ân tình?"

Lại là cái giọng điệu ấy.

Không biết là vì ánh mắt đầy vẻ chân thành kia khiến Scotch mềm lòng, hay vì cảm giác 'được Fleurot nợ ân tình' là chuyện hiếm thấy, hoặc đơn giản chỉ là vì muốn nể mặt đối phương...

Tóm lại, sau một hồi do dự, Scotch vẫn gật đầu chấp thuận, dù nét cảnh giác vẫn còn hiện rõ.

Được lợi mà còn ra vẻ, đúng là kiểu của cậu đấy, Scotch. Người đàn ông khẽ cười bất lực trong lòng.

Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Cuối hành lang là một cánh cửa kim loại trắng bạc, chắc chắn, lạnh lẽo. Trên tay nắm cửa có một ổ khóa kết hợp, chỉ khi nhập mật mã và quét vân tay đồng thời mới có thể mở.

Fleurot đang nhập mật mã. Morofushi Hiromitsu chỉ liếc qua, không nói gì thêm.

Khi đang thao tác, Fleurot chậm rãi nói:

"Mật mã sẽ đổi mỗi tuần. Mã mới sẽ gửi thẳng đến điện thoại của anh. Còn vân tay, một lát nữa anh ghi lại là xong."

"........." Scotch nhướng mày.

"Xem ra sau này tôi phải thường xuyên đến đây nhỉ?"

Fleurot quay lưng lại, nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Dù sao tôi cũng phải đến đây vài tháng một lần. Với tư cách người phụ trách, anh tất nhiên phải đi cùng........."

Nói đến đó, cậu ta như chợt nhận ra điều gì, ngoảnh đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt mà sắc bén:

"Anh chẳng lẽ nghĩ rằng, khi đã biết hết bí mật của trung tâm này, còn có thể rút lui an toàn sao, Scotch?"

Scotch chẳng ngây thơ đến thế.

"Tôi chỉ nghĩ người phụ trách lẽ ra phải là Gin."

"Rõ ràng là không. Hắn sắp bị thay rồi."

Thay Gin à.

Scotch: "........"

..............Gin mà biết chuyện này chắc tức đến hộc máu mất. Mà sao mình lại thấy hơi phấn khích nhỉ?

"Thành thật mà nói, tôi cũng mong chờ lắm."

Fleurot vô tâm vô phổi nói tiếp, chẳng mảy may e dè khi 'phản bội' cấp trên cũ.

"Dù gì Gin suốt ngày lải nhải bên tai tôi 'chuột, chuột', nghe đến đau cả đầu. Tôi thật muốn dán hai cái đèn LED lên mặt hắn, hoặc bắt hắn đội cái mũ rơm, cầm bẫy chuột đi loanh quanh—— A, không có ý xúc phạm đâu, chỉ là hắn ồn quá."

Gin. Chuột. Mũ rơm. Đèn LED.

Mấy hình ảnh đó chồng lên nhau khiến Morofushi Hiromitsu chỉ muốn tối sầm mặt.

Nhìn cách Fleurot hào hứng kể, anh chỉ có thể thầm nghĩ: Nếu Gin mà nghe được, có khi Fleurot chẳng thấy được bình minh ngày mai—— À không, cậu ta có thể sống lại mà, nhưng trước khi sống lại, chắc chắn sẽ bị Gin bắn hết hai băn đạn vào người.

"——Đúng rồi, anh sẵn sàng chưa?"

Giọng Fleurot kéo Morofushi Hiromitsu khỏi dòng suy nghĩ.

"...... Sẵn sàng cho cái gì?"

"Sẵn sàng để chào đón một thế giới mới chứ?"

Fleurot nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hổ phách khẽ sáng lên, tay vặn nắm cửa kim loại:

"Đùa thôi...... Chào mừng đến với phòng thí nghiệm EN-0422, Scotch."

"Anh sắp biết hết những bí mật về bất tử."

Cánh cửa mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro