Chương 449: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (21)

Chương 449: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (21)

Sau khi kiểm tra hết tất cả vật tế và người hầu, Bạch Liễu bị Mifune giữ lại.

Kitahara Souta lo lắng nhìn theo bóng lưng của Bạch Liễu. Cậu ta sợ hãi nhìn Mifune đang đứng bên cạnh Bạch Liễu rồi quỳ xuống lui ra ngoài.

Mifune đi vòng quanh Bạch Liễu mấy lần, vừa suy nghĩ vừa dùng quạt gõ nhẹ lên môi dưới của mình. Ông ta nhìn chằm chằm Bạch Liễu rồi đột nhiên mỉm cười: "Nếu con đồng ý đổi họ và trở thành vật tế của gia tộc Mifune, tôi có thể đảm bảo sau khi hiến tế thành công một lần, con sẽ được gia tộc Mifune trao tặng vinh dự cao nhất."

Bạch Liễu ngước mắt nhìn Mifune: "Một vật tế như tôi vẫn còn quyền đổi họ à?"

"Bình thường thì không." Mifune mở quạt che nửa dưới khuôn mặt, đôi mắt của ông ta nheo lại theo nụ cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt chồng lên nhau, "Vật tế đã được gia tộc lớn chọn thì không thể đổi họ và cũng không thể chuyển giao cho gia tộc khác."

"Nhưng nếu vật tế chẳng may trốn thoát, rồi bị người của gia tộc khác bắt được và hiến tế trước thì chuyện này lại khác."

"Dù sao vật tế trong quá trình bỏ trốn không hề ổn định."

Bạch Liễu giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào Mifune: "Mifune đại nhân đang nói gì vậy? Hình như tôi không hiểu lắm."

Nụ cười trên mặt Mifune càng kỳ lạ. Ông ta cúi người ngồi xếp bằng đối diện Bạch Liễu: "Tôi tin Bạch Lục con đã phát hiện, việc sản xuất hàng loạt vật tế đáp ứng tiêu chuẩn đau khổ của Thần là một việc rất khó."

"Mỗi năm, hàng chục, thậm chí hàng trăm vật tế được mua với giá đắt đỏ và mất nhiều công sức nuôi dưỡng trong nửa năm, nhưng số vật tế đạt đến mức độ đau khổ tương đương với một sợi tơ chỉ chiếm chưa đến một phần mười. Sau một năm, số vật tế có thể thành công hiến tế có lẽ chỉ còn một phần tư hoặc một phần năm."

"Dù có dùng bất cứ mồi câu hấp dẫn nào để dụ dỗ những vật tế chưa trải sự đời này, hay dù có ép buộc bọn nó tự hành hạ bản thân theo cách nào đi nữa, thì khi nó nhận ra suốt đời mình phải sống vì [đau khổ] thì một năm sau nó sẽ dần tuyệt vọng và tê liệt."

Ánh mắt Mifune tối sầm lại: "Những vật tế bị tê liệt sẽ không thể sinh ra [đau khổ] chất lượng cao, cho nên sau một năm đám vật tế không thể hiến tế hầu hết sẽ trở thành đồ phế phẩm và thường chọn cách tự sát."

"Rồi bọn tôi phát hiện ra, dù là người hầu hay vật tế, chỉ khi chúng nó còn có hy vọng thì nó mới có thể chịu đựng được nhiều đau khổ hơn và tạo ra nhiều đau khổ hơn."

"Sau đó bọn tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra một cách kích thích những vật tế bị tê liệt — đó là thả chúng ra."

"Bọn tôi sẽ cài cắm người của mình vào trong số những người hầu, ám chỉ chúng có thể bỏ trốn, sau đó tạo ra đủ loại tai nạn bất ngờ, khiến chúng thành công trốn thoát theo con đường mà bọn tôi đã sắp đặt từ trước."

"Nhưng sau khi bọn chúng nó trốn thoát, bọn tôi sẽ không bắt lại ngay. Cách đó sẽ không tạo ra đau khổ sâu sắc và cũng không phải là lúc thích hợp để thưởng thức vật tế."

Mifune nở một nụ cười kéo dài đến tận mang tai, ánh mắt ông ta nhìn Bạch Liễu vặn vẹo và cuồng nhiệt: "Bọn tôi thường để chúng ở bên ngoài trong nửa năm rồi mới bắt lại."

"Trong thời gian nửa năm này, bọn tôi sẽ bố trí đủ loại [người tốt] xung quanh đám vật tế bỏ trốn."

"Từ những người chủ quán hào phóng miễn phí bát mì cho vật tế đói khát không có tiền, những người lạ tốt bụng che ô cho chúng khi trời mưa, đến những người sẵn sàng tìm việc cho chúng, tạm thời nhận nuôi chúng, giúp chúng hòa nhập lại với cuộc sống bình thường, như [cha], [mẹ], [bạn bè] và thậm chí là [người yêu]."

"Đám vật tế từng chịu đựng đau khổ khôn cùng khó mà cưỡng lại lòng tốt này." Mifune cười khinh bỉ, tiếng cười hắt ra từ mũi, "Giống như một con chó bị đánh đập, dù có cảnh giác với con người, nhưng khó mà không cắn vào miếng xương mà người ta ném cho."

"Khi đám vật tế tuyệt vọng này trải nghiệm được hạnh phúc bình thường, dần dần thích nghi với [cuộc sống mới] và bắt đầu nghĩ thế giới này sẽ đối xử tốt với chúng, chúng dần hy vọng vào tất cả mọi người —"

Mifune nhếch môi: "Đó là lúc bọn tôi để người mà chúng tin tưởng nhất phá vỡ hạnh phúc giả tạo đó."

"... Mà khi hạnh phúc của chúng bị tan vỡ, bị kéo trở lại địa ngục, đau khổ mà đám vật tế này bộc phát ra là chưa từng có."

Ánh mắt của Bạch Liễu khẽ dao động: "Kitahara Aoi là do các người cố ý thả ra?"

Mifune kiêu ngạo gật đầu, cười nói: "Thông minh đấy."

"Tất nhiên, với mức độ đau khổ và thông minh của con, bọn tôi không cần đến những trò hèn hạ này để tạo ra đau khổ cho con nữa."

Mifune dời mắt, ông ta dùng quạt khẽ đẩy đĩa bên phải của cái cân, ánh mắt trầm ngâm:

"Bình thường vào ngày tế lễ Tà Thần, bọn tôi sẽ thu hồi lại vật tế của lần tế lễ trước, tức là vật tế được thả ra từ nửa năm trước, đồng thời thả vật tế của tế lễ tiếp theo, nghĩa là vật tế sẽ được sử dụng vào nửa năm sau. Đó là lý do tại sao thời gian trưởng thành của vật tế thường kéo dài một năm."

"Để cho đám vật tế này rơi vào tuyệt vọng trong nửa năm rồi thắp lại hy vọng trong nửa năm, sau đó đem đi hiến tế. Cho nên mỗi lần tế lễ, bọn tôi không sử dụng vật tế của mùa hiện tại mà là của nửa năm trước."

"Để tránh việc đám vật tế mới phát hiện ra manh mối, chúng ta sẽ phân biệt rõ giữa vật tế cũ bị bắt lại và vật tế mới."

Bạch Liễu nhìn Mifune: "Còn Kitahara Aoi thì sao?"

Sắc mặt của Mifune lập tức u ám: "Kitahara Aoi là một ngoại lệ. Nó bị bắt về sớm."

"Ban đầu thời gian trưởng thành của nó còn bốn tháng nữa, nhưng sau khi gia tộc Kitahara đạt được danh hiệu đóng thuế nhiều nhất vào năm ngoái thì họ không muốn vật tế của mình bị kiểm soát bởi kế hoạch [trốn thoát] của gia tộc Mifune, nên đã yêu cầu bắt nó về cùng khi mua vật tế mới. Họ nói trên người nó đã tích tụ đau khổ gần ba năm rồi, không cần gia tộc Mifune huấn luyện thêm nữa."

Mifune tức giận đập mạnh tay xuống bàn: "Thái độ ngạo mạn này là nghi ngờ đối với việc giáo dục vật tế của gia tộc Mifune, đã phá hoại quy tắc của kế hoạch [trốn thoát]!"

Ngực ông ta phập phồng dữ dội vì giận dữ: "Kế hoạch [trốn thoát] ban đầu là sau khi bắt giữ tất cả vật tế, bọn tôi sẽ thả chúng ra lần nữa, để những vật tế đã rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn có cơ hội chạy trốn."

"Tám gia tộc lớn sẽ được ưu tiên săn lùng những vật tế điên cuồng bỏ trốn đps, coi đó như là một cuộc săn bắt thần thánh lớn trước khi tế lễ mùa hè diễn ra."

"Khi những vật tế đang bỏ trốn này bị bắt lại, đau khổ của chúng sẽ đạt đến đỉnh điểm. Đó chính là thời điểm hoàn hảo nhất để thưởng thức đau khổ của chúng. Cho nên ai bắt được vật tế đang chạy trốn thì người đó có thể lập tức mang nó đến đền Thần để hiến tế."

"Đây vốn dĩ là một kế hoạch hoàn hảo, nhưng gia tộc Kitahara lại không hài lòng, không muốn tuân theo."

Sắc mặt của Mifune càng lạnh lùng: "Săn bắt vốn dĩ là ngẫu nhiên, nhưng gia tộc Kitahara cho rằng gia tộc Mifune đã bắt được vật tế đau khổ nhất hai năm liên tiếp, đạt được nguyện vọng giá trị nhất, rồi tiếp tục trở thành gia tộc đóng thuế nhiều nhất năm sau nhờ nguyện vọng đó. Bọn họ nghĩ trong chuyện này có gian lận."

"Năm ngoái bọn họ đã lấy cớ này ép buộc yêu cầu cải cách kế hoạch đào tạo vật tế, muốn phân chia vật tế trước và để mỗi gia tộc tự đào tạo."

Mifune dữ tợn: "Mà đề nghị của gia tộc Kitahara được bảy trong số tám gia tộc bỏ phiếu đồng ý."

"Nhưng dưới hình thức đào tạo này, vật tế mà các gia tộc tự đào tạo không đau khổ sâu sắc như những vật tế được huấn luyện theo kế hoạch [trốn thoát] của bọn tôi, cho nên tế lễ mùa hè năm ngoái có rất ít vật tế đủ điều kiện để thực hiện nguyện vọng. Những vật tế mua về hầu hết đều bị hỏng."

"Trừ gia tộc Kitahara." Gương mặt Mifune dần méo mó: "Vật tế mà họ tự đào tạo đã hiến tế đau khổ nhất, giúp họ đạt được điều nguyện vọng có trị nhất của năm ngoái, cho nên năm nay họ lại trở thành gia tộc đóng thuế nhiều nhất."

"Bởi vậy năm nay, sáu gia tộc còn lại đã quay trở lại với gia tộc Mifune, chọn sử dụng kế hoạch trốn thoát để đào tạo vật tế của mình, nhưng gia tộc Kitahara vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch đào tạo riêng của họ."

Mifune nhìn chằm chằm Bạch Liễu với ánh mắt sâu xa: "... Mà họ đã đào tạo ra một vật tế còn đau khổ hơn năm ngoái."

"Tôi không tò mò gia tộc Kitahara đã dùng cách gì để khiến các con đau khổ đến vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn gia tộc Mifune có thể mang lại cho các con những điều còn cao hơn cả những gì gia tộc Kitahara đã làm."

"Gia tộc Kitahara cũng tham gia kế hoạch trốn thoát trong tế lễ mùa hè năm nay. Bởi vậy lô vật tế mới sẽ được thả ra và đưa đến một nơi khác để sống trong nửa năm, sau đó sẽ bị bắt lại."

"Kế hoạch chi tiết cho từng vật tế trong kế hoạch trốn thoát sẽ do gia tộc Mifune chịu trách nhiệm."

Mifune nghiêng người về phía trước, ông ta nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Nếu con muốn, tôi có thể thay thế cpm bằng một vật tế bình thường, để nó chịu đựng những đau khổ đáng lẽ là của con ở nơi chạy trốn, còn con chỉ cần đợi tế lễ mùa hè năm nay qua đi, gia tộc Mifune sẽ mang đến cho con bất cứ điều gì con muốn, rồi đưa con ra khỏi huyện Rokumei, để con bắt đầu một cuộc sống mới."

Bạch Liễu khẽ mở mắt: "Bất cứ thứ gì tôi muốn?"

"Đúng vậy, bất cứ thứ gì." Thái độ của Mifune trở nên ngạo mạn: "Huyện Rokumei nằm dưới sự cai trị của gia tộc Mifune, bất cứ thứ gì trong huyện Rokumei, chỉ cần con muốn đều có thể mang đi."

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Mifune: "Vậy tôi cần phải làm gì?"

"Hiến tế một lần." Mifune nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Vào ngày tế lễ mùa hè, con sẽ được thả ra như một vật tế mới và những vật tế bị thả ra từ nửa năm trước bị bắt lại sẽ được thả ra lần nữa, tám gia tộc lớn sẽ trở lại tham gia cuộc săn bắt."

"Tôi sẽ để con trà trộn vào trong số những vật tế cũ. Con chỉ cần đảm bảo mình bị gia tộc Mifune săn bắt, sau đó đi đến đền Thần để hiến tế một lần, vậy là xong."

Bạch Liễu im lặng trong chốc lát, cậu cười khẽ rồi nhìn Mifune đang bị nụ cười của cậu làm cho khó hiểu, nhẹ nhàng nói: "Tôi đồng ý với giao dịch của ông."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro