Chương 2
"Cái gì?!"
"Mỗi người chỉ có thể có một người yêu!!!"
"Sao lại thế được???"
Fujitani Ichika trợn tròn mắt, đồng tử bắt đầu rung động dữ dội.
Ngay cả chuyện xuyên không đến một thế giới xa lạ không có siêu năng lực cũng không thể gây ra chút đả kích nào cho Fujitani Ichika, giờ khắc này, cô cảm giác như gặp phải nguy cơ lớn nhất trong đời!!!
"Chuyện này có lý không hả? Có lý không! Sao lại có cái quy định vô lý như vậy!"
Đi trên đường mua điện thoại, Fujitani Ichika vẫn còn vô cùng không thể tin được mà oán giận chuyện này.
Đúng vậy, Kusu-emon tốt bụng như vậy, thế mà còn dẫn cô đi mua điện thoại, đương nhiên tiền thì đợi khi nào cô nhận lương sẽ trả lại.
"……"
Saiki Kusuo cạn lời nhìn cô, "…Rốt cuộc là ai vô lý?"
Fujitani Ichika không thể hiểu nổi, "Mỗi người chỉ có một người yêu sao mà đủ được chứ! Nếu đồng thời tìm được hai tình yêu đích thực, tại sao tôi không thể có cả hai chứ? Nhất định phải bắt tôi từ bỏ một người sao? Anh không thấy tàn nhẫn sao?"
Saiki Kusuo thở dài, "Nếu cậu đồng thời tìm được hai tình yêu đích thực, thì đó chắc chắn không phải là tình yêu đích thực."
Fujitani Ichika: "???"
"Đây là cái lý lẽ gì vậy?"
Fujitani Ichika trừng mắt hạnh, cãi lý với cậu, "Ví dụ như tôi đồng thời thích cơm trứng cuộn và trà sữa, cả hai đều là tình yêu đích thực của tôi, vậy tại sao tôi không thể ăn cả hai chứ? Tại sao chỉ được ăn một thứ?"
"Cậu tự xem xem cậu có phân biệt được đúng sai không hả!"
Fujitani Ichika hai ngày nay nếm thử không ít đồ ăn ở thế giới này, đã hoàn toàn nghiện rồi, mở miệng ngậm miệng đều là chuyện ăn uống.
Saiki Kusuo: "……"
…… Hình như có lý một chút thì phải làm sao.
Saiki Kusuo suy nghĩ hai giây, mở miệng nói: "Nhưng cho dù thích đến mấy, cậu cũng không thể pha trà sữa vào cơm trứng cuộn để ăn đúng không? Cho nên cậu cũng không thể cùng lúc ăn hai thứ đó."
Đúng thật.
Fujitani Ichika rơi vào trầm tư.
Thấy khuyên bảo có hiệu quả, Saiki Kusuo nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng giúp cô chọn được điện thoại.
"Điện thoại đã cài đặt xong rồi ạ, quý khách muốn thử gọi thử không ạ?"
Giọng nhân viên cửa hàng bán điện thoại kéo Fujitani Ichika trở lại suy nghĩ, cô nhận lấy cái khối vuông nhỏ gọi là điện thoại, nghi hoặc xác nhận: "Gọi thử?"
Nhân viên cửa hàng cười rất thân thiện, "Vâng ạ, quý khách cứ thử sẽ biết, mẫu này dùng tốt lắm ạ."
"Được thôi, vậy tôi thử xem nhé."
Fujitani Ichika nhìn nhìn điện thoại, lại nhìn nhìn nhân viên cửa hàng, có chút chần chừ giơ tay lên, sau đó một tay đập mạnh chiếc điện thoại vào sọ não của nhân viên cửa hàng.
Thương thay cho nhân viên cửa hàng, trên mặt còn mang theo nụ cười, đã xoay tròn trên không trung như một cái. Cái vòng xoay mượt mà trôi chảy này, ngay cả lốp xe Michelin cũng phải tự thấy hổ thẹn.
Fujitani Ichika nghi hoặc nghiêng đầu, "Hình như cũng không dùng tốt lắm."
Saiki Kusuo: "……"
…… Gọi điện thoại! Điện thoại!
Cuối cùng dưới thao tác xóa ký ức của Saiki Kusuo, Fujitani Ichika thành công tránh được một chuyến nhà tù.
Không hổ là Kusu-emon.
Và nữa, điện thoại hóa ra là dùng như vậy (:з∠)
Trên đường trở về, Fujitani Ichika uống cốc trà sữa vừa mua, nghĩ xem buổi tối ăn gì.
Ăn gì nhỉ……
!!!
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên trong đầu cô ——
Cô, hiểu rồi!
"Tôi biết rồi!"
Fujitani Ichika vỗ tay một cái, mắt hạnh sáng ngời nhìn về phía Saiki Kusuo, "Tuy rằng không thể pha trà sữa vào cơm trứng cuộn, nhưng tôi có thể uống xong trà sữa rồi ăn cơm trứng cuộn, ăn xong cơm trứng cuộn rồi lại uống trà sữa mà! Từng bước từng bước một không phải tốt sao?"
Saiki Kusuo ẩn ẩn có một dự cảm không lành, "…… Cho nên?"
Fujitani Ichika: "Cho nên nếu không thể cùng lúc có được tất cả soái ca, thì tôi chỉ cần từng bước từng bước mà ngủ, à không phải, kết giao không phải được rồi sao! Mỗi lần đều chia tay thì tốt rồi nha!"
Saiki Kusuo: "……"
Hình như rất đúng, nhưng lại hình như có chỗ nào đó không đúng???
……
Hồi ức kết thúc.
Chính là như vậy, Fujitani Ichika đã thành công lĩnh hội được bí quyết để có được tất cả các chàng trai đẹp trai ở thế giới này!
Haiz, vẫn là hành tinh Nq của họ tốt hơn.
Ở quê cô, trước nay không có cái gì gọi là chung thủy, thích thì phải có hết tất cả!
Đâu có phiền phức như bây giờ!
Muốn ngủ với trai đẹp mới, còn phải chia tay với người yêu hiện tại trước, có người yêu mới rồi, người yêu cũ thế mà không được tùy tiện ngủ!
Thật là vô lý.
Fujitani Ichika ôm tấm ván cửa, vừa thở dài, vừa đi về phía phòng hành chính tổng hợp.
"Ichi-chan?"
Phía sau truyền đến một giọng nam dễ nghe, kéo dài âm cuối mang theo chút hương vị mập mờ, là giọng cô thích, mơ hồ còn có chút quen thuộc.
Fujitani Ichika quay đầu lại, nhìn thấy người tới, kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, "Kenji?! Anh về khi nào vậy!"
Người đàn ông cao ráo tuấn tú mỉm cười, mặc bộ vest, chỉ đứng ở đó thôi cũng đã đẹp trai đến mức trời đất phẫn nộ.
Hagiwara Kenji cười tủm tỉm đáp: "Hôm nay. Đến Sở Cảnh sát Đô thị bàn bạc thủ tục."
Hai người lúc này đang đứng ở cửa cầu thang tầng bộ phận điều tra một, người đi người lại, mỗi cảnh sát đi ngang qua đều phải khựng lại một chút, nhóm chat bát quái cũng nổ tung.
【Ra rồi, xuất hiện rồi! Một trong những người yêu cũ, át chủ bài tổ phá bom Hagiwara Kenji xuất hiện!!!】
【Đó chính là Hagiwara cảnh sát, người đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của Sở Cảnh sát Đô thị, nhiều năm được bình chọn là người đàn ông số 1 mà mọi người muốn được anh ấy ôm nhất đó! Người đàn ông như vậy, mà cũng không làm cảnh sát Fujitani hài lòng sao!】
【Nhắc đến cảnh sát Hagiwara chắc là người yêu cũ gần đây nhất của cảnh sát Fujitani nhỉ? Tôi nghi ngờ chính vì chất lượng của cảnh sát Hagiwara quá cao, nên cảnh sát Fujitani suốt một năm trời không tìm được mục tiêu mới.】
【Không phải chứ, sao không ai phun tào vậy, đã chia tay rồi, hai người này sao còn ở chung hòa thuận đến thế??? Cái kiểu gọi "Kenji" đó, là có thể dùng để gọi người yêu cũ sao!】
【Ô ô đáng ghét, tôi cũng muốn gọi cảnh sát Hagiwara là Kenji a đáng ghét!】
【Nhắc đến chuyện hai người chia tay lúc trước, cảnh sát Hagiwara đã ra nước ngoài đi Hawaii bồi dưỡng nghệp vụ, hóa ra đã về rồi sao! Cảnh sát Matsuda hình như cũng đi đâu đó, nghe nói ở Hawaii cái gì cũng có thể học.】
【Đúng vậy, chính là cái tên Matsuda đó cũng đi bồi dưỡng nghiệp vụ, năm nay mới yên bình như vậy…… Các người quên cảnh sát Fujitani và Matsuda chia tay lúc đó náo loạn đến mức nào rồi sao?】
【Từ từ, cảnh sát Hagiwara nói anh ấy đến làm thủ tục, anh ấy làm cái thủ tục gì mà phải lên tận tầng bộ phận điều tra một này? Rõ ràng là không tiện đường mà.】
【Người ở trên xin đừng có tự nghĩ quá nhiều được không? Cảnh sát Hagiwara còn lo không tìm được bạn gái sao? Nữ cảnh sát thích anh ấy có thể đi vòng quanh Sở Cảnh sát Đô thị hai vòng, sao có thể là cái loại người không dứt được tình cũ chứ!】
……
【Cho nên tại sao cảnh sát Hagiwara lại ở cùng với người yêu cũ của bạn thân mình chứ, chuyện này bản thân nó đã rất khó tin rồi đấy.】
……
Trong nhóm chat khí thế ngất trời, vô số tin nhắn hỗn loạn không ngừng, rất nhanh đã bị trôi lên trên.
"Kenji hôm nay anh cũng đẹp trai siêu cấp!"
Đã lâu không được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Hagiwara Kenji, Fujitani Ichika mắt sáng lấp lánh nhìn anh, cảm thán nói.
Ánh mắt Hagiwara Kenji khẽ giật.
Cô ấy luôn là như vậy, khi nhìn anh, thật giống như anh là tình yêu đích thực của cả đời cô ấy, tình yêu trong mắt khiến người nhìn phải run sợ.
Nhưng đáng tiếc, khi cô ấy nhìn người khác, cũng là như vậy.
Hagiwara Kenji cười khẽ nhướng mày, "Đẹp trai như vậy, vậy có muốn đến gần xem kỹ hơn không?"
"Có thể sao!"
Fujitani Ichika mắt hạnh mở to, nhún nhảy muốn tiến lại gần, nếu có đuôi, lúc này chắc có thể thấy nó đang vẫy vui vẻ.
Hagiwara Kenji không nhịn được khẽ bật cười, "Ichi-chan thật đúng là một chút cũng không thay đổi."
Fujitani Ichika: "(. ❛ ᴗ ❛.)?"
"Cái này." Hagiwara Kenji giơ tay gõ gõ vào tấm ván cửa Fujitani Ichika đang ôm, "Sao lại thế này?"
Fujitani Ichika: "!!!"
Không tốt! Suýt chút nữa quên cô còn đang ôm tấm ván cửa này!
Fujitani Ichika nhớ tới khi cô theo đuổi Hagiwara Kenji, xem sách hướng dẫn nói con trai tương đối dễ nảy sinh ý muốn bảo vệ đối với những cô gái yếu đuối, cho nên lúc đó cô đã cố tỏ ra yếu đuối lắm đó!
Mặc dù đã chia tay, nhưng vì hình tượng của mình, Fujitani Ichika vẫn nhanh chóng phản ứng.
Cô nhanh chóng từ một tay giữ ván cửa, đổi thành hai tay ôm ván cửa, nhăn mày nói: "Cửa của Sở Cảnh sát Đô thị không biết sao lại hỏng mất rồi nè ~ Tôi giúp mang đến phòng hành chính tổng hợp nha…… Ai da, cái cửa này sao mà nặng thế!"
"Hửm ra là thế này..."
Hagiwara Kenji ngón trỏ cong lên, đặt bên môi, thực sự muốn nhịn cười.
Nặng thật, ít nhất cũng nên đặt tấm ván cửa xuống đất đi chứ, ôm đến nỗi lơ lửng cả lên rồi kìa!
Hagiwara Kenji không khỏi nhớ tới khi cô còn theo đuổi anh, cũng thường xuyên làm ra những hành động dở khóc dở cười.
Có một lần trên đường đi làm, anh vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ lén lút đẩy một chiếc xe đạp của cô, liền nhìn thêm một cái, sau đó liền thấy cô thế mà một tay tùy tiện ném một cái, liền ném chiếc xe đạp lên cây.
Lúc đó anh rất nghi hoặc, hành vi này của cô có ý gì, còn tưởng là chiêu trộm vặt mới nghĩ ra của cô.
Kết quả tan làm, anh bị Fujitani Ichika kéo đến cái cây đó.
Khóe miệng cô mím lại, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Cảnh sát Hagiwara! Xe đạp của tôi không cẩn thận rơi lên cây rồi nè, tôi với không tới, anh có thể giúp tôi lấy xuống một chút được không?"
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà xe đạp lại có thể rơi lên cây được chứ……
Con gái nhà người ta nhờ vặn cái nắp chai gì đó, cô này nhờ có phải là hơi "cứng" quá không?
Hagiwara Kenji thực sự suýt chút nữa cười chết dưới cái cây đó.
Thật sự là quá thú vị, anh vẫn cố nhịn không phun tào, giúp cô bắt lấy chiếc xe đạp, sau đó chở cô về ký túc xá cảnh sát.
Cô ngồi ở ghế sau uống trà sữa, mùi thơm ngọt ngào thổi tới, trong không khí toàn là hương vị ngọt ngào.
"Ngon ngọt nha!"
Fujitani Ichika đột nhiên lên tiếng, làm Hagiwara Kenji giật mình, "Cái gì?"
"Mùi thơm ngọt ngào!"
Fujitani Ichika nghiêng đầu qua, ngửi ngửi xung quanh Hagiwara Kenji, "Kenji trên người anh sao lại có mùi thơm ngọt ngào vậy?"
Hồi phục tinh thần, Hagiwara Kenji lại nở nụ cười, ấn nhẹ đầu cô trở lại, lắc lắc chiếc túi xách trên tay, "Là đặc sản mang từ nước ngoài về, chuẩn bị chia cho mọi người. Đúng là đồ ngọt mà."
"Vậy hả, ngon không anh?"
Fujitani Ichika nháy mắt nhìn anh, hai chữ "muốn ăn" thiếu chút nữa là viết thẳng lên mặt.
Hagiwara Kenji nhịn cười, thở dài nói: "Tôi thấy mọi người đều khen ngon đó. Đáng tiếc chúng ta đã chia tay rồi, tôi không thể đưa cho Ichi-chan, bằng không mọi người nhìn thấy lại hiểu lầm."
Fujitani Ichika: "!!!"
Cái gì?!
Chia tay còn có cái bất tiện này sao!
Fujitani Ichika giật mình suýt chút nữa bẻ gãy tấm ván cửa trong tay, "Vậy, vậy sao! Vậy thì hết cách rồi..."
"Bất quá không sao, buổi tối Ichi-chan đến ký túc xá tìm tôi, tôi có thể lén cho cậu một hộp."
Hagiwara Kenji cúi người ghé sát lại một chút, ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, "Người khác không nhìn thấy, thì không sao ~"
Thì ra là thế! Kenji tốt thật!!!
Fujitani Ichika mắt lập tức sáng lên, nhìn nhìn xung quanh, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên ra hiệu đã hiểu.
"Bất quá..."
Ánh mắt Hagiwara Kenji lướt qua chiếc váy đỏ trên người cô, chuyển giọng, "Mới từ Hawaii về, tôi còn chưa quen múi giờ, Ichi-chan quá 8 giờ mà chưa đến, có lẽ tôi sẽ ngủ mất đó."
?!
8 giờ! Sớm vậy sao!
Hôm nay cô còn muốn đi hẹn hò nữa mà!!!
Fujitani Ichika bắt đầu lo lắng, hôm nay là ngày cô gặp mặt bạn trai quen qua mạng.
Cô còn chuẩn bị nếu gặp mặt thành công, buổi tối sẽ không về đâu!
Hagiwara Kenji lại thở dài một tiếng, "Đây là đồ ngọt thủ công, hạn sử dụng rất ngắn, ngày mai có lẽ sẽ hỏng mất."
"!!!"
Fujitani Ichika trừng mắt hạnh, lập tức gật đầu, "Tốt tốt, tôi nhất định sẽ qua trước 8 giờ!"
Nghĩ như vậy, Fujitani Ichika bỗng nhiên cảm thấy thời gian gấp rút, cô ôm tấm ván cửa lên rồi chạy về phía phòng hành chính tổng hợp, vừa chạy vừa nói: "Tôi hơi vội, đi trước nha Kenji!"
Cô phải nhanh chóng kết thúc buổi hẹn hò, để đi tìm món đồ ngọt thủ công đặc biệt của mình!
Nhìn bóng dáng cô lộc cộc như một cơn gió xoáy nhỏ, biến mất ở cửa cầu thang, Hagiwara Kenji nheo mắt cười khẽ một tiếng.
8 giờ, chắc cũng chỉ đủ ăn một bữa tối thôi nhỉ.
…… Vẫn đáng yêu như vậy, Ichi-chan.
……
Fujitani Ichika ở phòng hành chính tổng hợp, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của đồng nghiệp "Lại nữa rồi, đội sửa chữa bên cạnh trước đó còn hỏi chúng ta có muốn tính tiền tháng không", nhanh chóng giải quyết xong chuyện đổi cửa.
Sau đó ôm túi xách, vui vẻ chạy về phía địa điểm hẹn hò.
Tuyệt vời ~
Hôm nay có thể gặp bạn trai mới, buổi tối còn có đồ ngọt để ăn!
Bất quá thế giới này thật là phiền phức nha, hóa ra chia tay còn có nhiều hạn chế như vậy, không chỉ không thể ngủ cùng, thế mà đến đồ ngọt cũng không được đưa!
(πーπ)
Mười phút sau.
Fujitani Ichika đi vào công viên Toropika, nhìn điện thoại xem miêu tả trang phục của bạn trai mới, tìm kiếm mục tiêu ở trước cửa công viên giải trí.
Công viên Toropika, thánh địa hẹn hò của người Tokyo.
Cô và bạn trai mới hẹn gặp nhau ở cửa, trước đây cô chưa từng thấy người thật, nhưng nghe nói lớn lên rất đẹp trai.
Fujitani Ichika đã tìm kiếm ở trước cửa một hồi lâu, vẫn không tìm được người phù hợp.
Ngay khi cô xoay tới xoay lui, xoay tới một chỗ ngoặt, đột nhiên từ đầu bên kia chỗ ngoặt lao ra một người, bất ngờ không kịp phòng ngừa đâm cho Fujitani Ichika suýt ngã.
?!
Sau đó cô đối diện với một đôi mắt lục, hàng mi sâu thẳm làm nổi bật đôi mắt rất đẹp.
Ngay sau đó cô còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, mắt hoa lên, đã bị người đàn ông đâm vào mình kéo vào một bên lùm cây nhỏ, ấn lên cây.
Người đàn ông cao lớn mắt lục đột nhiên cúi người ghé sát lại, mái tóc đen phía sau rủ xuống, gần như bao quanh cả hai người. Hơi thở nóng rực phả vào mặt, Fujitani Ichika trợn tròn mắt hạnh, nhìn cái nhìn cái người đẹp trai đột ngột xuất hiện này.
Đẹp, đẹp trai quá!
Gương mặt đẹp trai ở khoảng cách gần tấn công, làm Fujitani Ichika ngẩn ngơ, nhất thời không thể hiểu nổi cái cốt truyện "soái ca từ trên trời rơi xuống" này là chuyện gì.
Akai Shuichi thấy cô gái dường như bị dọa sợ, vừa định bụng giải thích một câu, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân đang dần tiến lại gần, anh nhíu mày, lại cúi đầu ghé sát lại một chút.
Hôm nay nhiệm vụ bắn tỉa xảy ra chút sai sót, người của đối phương thế mà đuổi theo tới.
Thật sự muốn phản kích lại không phải là không có cách, chỉ là ở cái nơi người qua lại đông đúc này, xét đến an toàn của dân thường, anh ngược lại có chút bó tay bó chân.
Vừa vặn cô gái này đụng phải tới, anh dứt khoát giả vờ dáng vẻ thân mật của đôi tình nhân trẻ, tạm thời bỏ lại người phía sau.
Bằng không ở chỗ này bị đuổi theo, cô gái này phỏng chừng cũng khó sống sót.
Sắc mặt Akai Shuichi trầm xuống, lại lần nữa nhìn về phía cô gái bị anh chặn lại, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ len trên đầu anh.
Mũ len, đúng là một trong những đặc điểm mà bạn trai mới gửi cho Fujitani Ichika miêu tả.
!!!
Thì ra là thế!!!
Fujitani Ichika bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là người bạn trai mới mà hôm nay cô muốn gặp mặt!
Sao không nói sớm, khó trách nhiệt tình như vậy, làm cô giật cả mình.
Không tệ không tệ, vừa cao vừa đẹp trai, Fujitani Ichika vô cùng hài lòng.
Bất quá cô hài lòng nhất, vẫn là thái độ nhiệt tình của anh (//∇//)
Người ở thế giới này thật phiền phức, lần nào cô cũng phải theo đuổi rất lâu, người ta mới chịu cùng cô ôm ấp hôn hít lăn giường, cái kiểu vừa gặp đã ưng mắt, lập tức ôm lấy thế này cô thích!!!
Fujitani Ichika mắt hạnh cong cong, ôm lấy cổ anh bạn trai đẹp trai rồi hôn lên.
Akai Shuichi: "?!"
Đôi môi mềm mại đột nhiên dán lên, Akai Shuichi cả người đều sững sờ, hai tay nắm lấy vai cô gái theo phản xạ dùng sức, muốn đẩy cô ra
——
Kết quả không đẩy nổi.
Akai Shuichi: "?"
Tình huống thế nào, sức lực của cô gái này có phải là lớn quá mức không?
Cái cảm giác bị cưỡng hôn vi diệu này là chuyện gì?
Cô gái nũng nịu mút mát môi anh, chiếc lưỡi mềm mại hoạt động như muốn luồn vào trong.
Chóp mũi xinh xắn cọ lên anh, hơi thở cả hai hòa quyện.
Yết hầu Akai Shuichi khẽ động, nghe thấy tiếng truy binh phía sau chỉ dừng lại một chút rồi chạy xa.
Akai Shuichi lúc này mới giơ tay giữ lấy cằm cô gái, khiến cô hé miệng, còn mình thì hơi lùi về phía sau…… Sức lực cô vòng qua cổ anh thật sự quá lớn, lùi được một chút đã không dễ dàng.
Ánh mắt dừng trên đôi môi ướt át trong suốt của cô, giọng Akai Shuichi khàn khàn cất lên: "Có thể."
Mặc dù không biết cô gái này vì sao lại làm đến nước này, nhưng anh đoán cô có lẽ đã nhìn ra điều gì đó, muốn giúp anh?
Giọng nói này, cô thích!
Fujitani Ichika bị giọng nói này làm cho mềm nhũn cả người, liếm liếm môi, kéo anh xoay người rồi đi, "Vậy chúng ta đi nhanh thôi!"
Akai Shuichi lại sững sờ, "Đi đâu?"
Fujitani Ichika cười đến má lúm đồng tiền hiện ra, "Đi khách sạn mở phòng nha ~"
Akai Shuichi: "……?"
Fujitani Ichika: "(人 •͈ᴗ•͈)"
Ở hành tinh nq của họ, ngoại trừ một khu vực tên là Tấn Giang có người đặc biệt bảo thủ ra, ngày thường mọi người đều là vừa mắt nhau, tùy tiện kéo vào lùm cây nhỏ là có thể bắt đầu quấn quýt.
Khó khăn lắm mới gặp được một người bạn trai biết điều như vậy, Fujitani Ichika rất vui vẻ, chuẩn bị trực tiếp bỏ qua những bước trung gian kia.
Fujitani Ichika có chút sốt ruột, "Hôm nay tôi hơi vội, chỉ có thể cho anh một tiếng, có đủ không?"
Akai Shuichi: "……"
Akai Shuichi: "???"
……
……
Bạn trai số 11: Hagiwara Kenji (đã chia tay)
Khuôn mặt đẹp trai đến mức không còn gì để nói! Thích nhất khuôn mặt của Kenji!
Ngón tay vừa dài vừa đẹp, lại còn siêu linh hoạt nữa :D
Chỉ là đôi khi tôi nói chia tay, anh ấy sẽ trở nên tệ hại ;;
Còn nữa, hình như anh ấy rất hay cười, điểm cười rất thấp, lần nào cũng cảm giác anh ấy sắp cười chết đến nơi, không hiểu được (nghi hoặc)
——《Hồ sơ mật X của Ichika》
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro