Chương 3

Tình huống trước mắt thật sự quá mức khó hiểu, Akai Shuichi thậm chí trong nháy mắt còn nghi ngờ, có phải anh ở nước ngoài lâu quá, mấy từ thông thường cũng nghe không hiểu rồi không.

"Chờ...?!?"

Akai Shuichi vừa mới mở miệng, đã bị Fujitani Ichika kéo đi lảo đảo.

Cô gái này cứ như một quả pháo nhỏ, lôi kéo anh liền nhảy về phía trước, anh suýt chút nữa đã bị kéo bay ra ngoài.

Akai Shuichi: "……"

…… Cái sức lực này có phải là hơi quá đáng rồi không.

Akai Shuichi miễn cưỡng giữ chặt cô, mở miệng nói: "Từ từ, một giờ là cái gì?"

"Chính là thời gian thuê phòng đó mà."

Fujitani Ichika kỳ lạ nhìn anh, ngay sau đó lại bối rối, "Buổi tối tôi còn có việc, chúng ta phải tranh thủ thời gian!"

Akai Shuichi: "……?"

Từ từ đã nào…… Thuê phòng?

Không phải chứ, cái này cũng cần phải chạy đua với thời gian sao?

Akai Shuichi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, nhíu mày, "Tôi nghĩ tôi cần phải làm rõ chuyện này trước đã..."

"Anh vừa nãy còn định hôn tôi, chẳng phải là tỏ vẻ anh cũng rất vừa ý tôi sao?"

Nói đến đây, khóe miệng Fujitani Ichika khẽ nhếch, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, "Tôi cũng thích anh mà ~ không ngờ lần đầu hẹn hò qua mạng, gặp mặt lại thành công như vậy!"

Đây là lần đầu tiên cô gặp được bạn trai phối hợp như thế!

Akai Shuichi: "……"

Hẹn hò qua mạng.

Akai Shuichi thành công nắm bắt được mấu chốt, lập tức suy luận ra toàn bộ màn kịch quái dị này.

Cô gái này đến gặp mặt người yêu quen qua mạng, bởi vì hành động thân mật của anh, nên hiểu lầm anh chính là đối tượng hẹn hò qua mạng mà hôm nay cô muốn gặp.
Cái này…… Có phải là quá thiếu cảnh giác rồi không?

Sự việc quá trùng hợp, Akai Shuichi lại có chút nghi ngờ liệu đây có phải là cái bẫy nào không.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, anh mở miệng hỏi: "Sao cô biết là tôi?"

Fujitani Ichika chỉ vào chiếc mũ len trên đầu anh, cười đắc ý, "Cái mũ len này tôi liếc mắt một cái là nhận ra ngay ~ Tôi nói hôm nay sẽ mặc váy đỏ, chẳng lẽ anh nhận ra tôi từ chiếc váy sao?"

Ra là cái mũ.

Akai Shuichi nhíu mày, cho dù anh thật sự là đối tượng hẹn hò qua mạng, một người mà cô thậm chí còn chưa từng gặp mặt, lần đầu gặp đã hôn anh, còn muốn đi khách sạn…… Thật sự rất khó khiến người ta tán đồng.

…… Giới trẻ bây giờ đều phóng khoáng như vậy sao?

Bất quá nói cho cùng cô cũng chỉ là một người qua đường gặp gỡ tình cờ, không liên quan đến anh.

Đương nhiên anh cũng không có ý định chiếm tiện nghi của cô bé, Akai Shuichi trực tiếp mở miệng giải thích: "Xin lỗi, thật ra tôi không phải là..."

Nói được một nửa, anh bỗng nhiên nheo đôi mắt lục lại, thấy được đám truy binh ở đằng xa lại vòng vèo quay trở lại.

Thật đúng là dai như đỉa…… Có chút khó xử rồi đây.

"Sao vậy?"

Fujitani Ichika thấy anh đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn anh, trong lòng lại có chút sốt ruột vì thời gian.

Đối diện với vẻ mặt ngây thơ của cô gái, lời nói đến bên miệng lại xoay vài vòng, Akai Shuichi vẫn là thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng.

Hôm nay nhiệm vụ của anh còn một mục tiêu chưa giải quyết, anh cần phải vào công viên Toropika, nhưng hiện tại anh một mình còn vác một cái ba lô lớn, nhìn thế nào cũng quá lộ liễu.

Hơn nữa hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm tốt để nói ra sự thật, nếu lúc này làm ra động tĩnh quá lớn, khiến cho đám người kia chú ý, chỉ càng làm cho sự việc trở nên phiền phức hơn.

Đôi mắt Akai Shuichi khẽ động, nói: "Tôi không phải là không muốn cùng cô đi, khụ... khách sạn, nhưng chúng ta hôm nay hẹn ở chỗ này, chẳng phải là đến hẹn hò sao? Đi công viên giải trí trước nhé?"

( ಠ ಠ )

Fujitani Ichika lập tức xị mặt xuống.

Cái gì chứ!

Cô vừa nãy còn khen anh nhiệt tình, hóa ra cũng chẳng khác gì những người khác!

Haiz, quả nhiên muốn ngủ với soái ca, vẫn phải hẹn hò trước đã sao……

Bất quá lúc này thì không cần lo lắng về thời gian nữa, trước 8 giờ chắc chắn có thể về đến nhà rồi.

Fujitani Ichika không mấy tình nguyện gật đầu, "Vậy cũng được."

Akai Shuichi: "……"

Vậy rốt cuộc là thất vọng đến mức nào vậy, chuyện này nhìn thế nào cũng là con gái sẽ thiệt thòi mà!

Nhìn mấy chữ to "Anh không được" trắng trợn viết trong mắt cô gái, Akai Shuichi vi diệu mà im lặng một chút, lần đầu tiên gặp được cái gọi là đôi mắt biết nói.

"Đi thôi."

Akai Shuichi ổn định lại tâm trạng, nắm tay cô gái, hướng về phía công viên giải trí đi đến.

Bàn tay to lớn nắm lấy, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, cùng vết chai mỏng trên lòng bàn tay, Fujitani Ichika chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người bạn trai mới vừa cao vừa đẹp trai, tâm trạng trong nháy mắt lại vui vẻ lên.

Đường cong rõ ràng của khuôn mặt đẹp trai, dưới lớp quần áo mơ hồ lộ ra những đường gân da ẩn hiện, cùng vòng eo thon gọn săn chắc……

Fujitani Ichika "lạch cạch" một tiếng liền ôm chặt cánh tay bạn trai.

Vì được ngủ với người bạn trai đẹp trai như vậy, thêm một chút bước đi cũng không sao, cô luôn rất kiên nhẫn với những người lớn lên xinh đẹp!

"Bạn trai anh tên gì vậy?" Fujitani Ichika cọ cọ vào cánh tay rắn chắc của anh, ngọt ngào hỏi.

Akai Shuichi: "……"

Khi cô ôm lấy, phản xạ có điều kiện của cơ bắp làm cơ thể Akai Shuichi theo bản năng căng thẳng trong một khoảnh khắc, sau đó lại lập tức thả lỏng.

Cảm giác mềm mại dán trên cánh tay thật sự rất khó bỏ qua, anh rũ mắt nhìn lướt qua khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái, có chút đau đầu.

Cô gái này có phải là quá thiếu cảnh giác không vậy, cô thậm chí còn không biết tên của cái đối tượng hẹn hò qua mạng này mà cứ như vậy, nếu anh thật sự là người xấu thì sao?

"Tôi tên Moroboshi Dai."

Akai Shuichi trả lời một câu, bình tĩnh muốn rút cánh tay mình ra.

Kết quả không rút được.

Akai Shuichi: "……"

…… Được thôi.

Có lẽ cô ấy thật sự không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

"Tôi tên Fujitani Ichika!"

Fujitani Ichika hoàn toàn không cảm giác được động tác nhỏ vừa rồi bạn trai mới của mình định rút tay, vui vẻ kêu lên một tiếng, "Rất thích anh nha, Dai ~"

Nhìn Fujitani Ichika cười ngọt ngào, sắc mặt Akai Shuichi phức tạp trong một khoảnh khắc.

Gần lối vào công viên giải trí có không ít người giám sát ẩn hiện, Akai Shuichi chỉ liếc qua, liền bình tĩnh nhận lấy vòng tay vào cửa từ nhân viên công tác, đưa cho Fujitani Ichika một cái.

Khi vào công viên Toropika, khách hàng sẽ được phát một chiếc vòng tay, đeo trên tay có thể chơi tất cả các trò giải trí bên trong, cũng có thể tùy ý ra vào công viên, khi rời đi thì trả lại.

Đeo vòng tay xong, Fujitani Ichika lại lần nữa bám người ôm lấy cánh tay bạn trai.

Hai người trông giống như một đôi tình nhân nhỏ ân ái, đám người giám sát kia cũng chỉ tùy ý liếc qua hai người một cái, không để ý quá nhiều.

Bất quá cái ba lô lớn Akai Shuichi đeo sau lưng vẫn thu hút sự chú ý của Fujitani Ichika, cô ân cần hỏi: "Dai anh đeo ba lô trông nặng quá nè, hay là em giúp anh đeo đi!"

Trong lúc theo đuổi, Fujitani Ichika luôn rất nhiệt tình, giúp bạn trai xách ba lô gì đó, đây đều là chuyện nhỏ!

Akai Shuichi: "……"

Sắc mặt Akai Shuichi lại trở nên phức tạp, chiều cao của cô chỉ đến ngực anh, cổ tay nhỏ đến mức trông như anh có thể dễ dàng nắm chặt, nhưng sức lực của cô lại lớn đến nỗi ngay cả anh cũng không tránh được.

…… Chuyện này thật sự hợp lý sao?
Akai Shuichi: "Không cần."

Trong ba lô là súng bắn tỉa, đương nhiên không thể để cô đeo.

Không đúng, mặc kệ là ba lô gì, anh cũng không làm cái chuyện để con gái đeo ba lô……

"À... Vậy cũng được."

Fujitani Ichika nghiêng nghiêng đầu, nhớ tới người bạn trai thứ hai mà cô theo đuổi sau khi vào trường cảnh sát, Morofushi Hiromitsu.

Mỗi lần cô đề nghị muốn giúp anh xách cặp, anh đều sẽ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ giống như Moroboshi Dai bây giờ, sau đó anh sẽ cười xoa đầu cô, đôi khi còn hôn cô nữa.

Cho nên Fujitani Ichika vẫn luôn cảm thấy giúp xách cặp là một chiêu theo đuổi vô cùng hiệu quả.

Đáng tiếc cô chờ mong đợi nửa ngày, cũng không thấy bạn trai mới hôn mình.

(`ε´)

"Em nhỏ nhắn như vậy, rốt cuộc là ở đâu ra mà có sức lực lớn như vậy?" Akai Shuichi cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Fujitani Ichika kỳ lạ nhìn anh, "Chiều cao với sức lực có liên quan gì sao? Ở quê em có một nơi gọi là Tấn Giang, người ở đó còn thấp hơn em nhiều, nhưng người khỏe mạnh cũng có mà."

Người Tấn Giang chỉ có đầu, không có cổ trở xuống, siêu cấp lùn!

Cô chọn đối tượng trước nay đều không chọn người Tấn Giang, dù đẹp trai đến mấy cũng không được!

Không chỉ tính cách không hợp, người khác hẹn hò thì nắm tay, họ thì dùng miệng ngậm đầu, quái dị dọa người.

"……"

Akai Shuichi vi diệu mà dừng lại một khoảnh khắc, "Cô không phải là người Nhật Bản?"

Fujitani Ichika hào phóng đáp: "Không phải nha, hiện tại tôi làm việc ở đây."

Akai Shuichi hiểu rõ gật đầu.
Khó trách hành vi cử chỉ của cô có chút kỳ lạ, hóa ra không phải là người Nhật Bản…… Bất quá, Tấn Giang là địa phương nào?

Hình như chưa từng nghe nói đến cái tên này.

Akai Shuichi nhìn thời gian, không sai biệt lắm sắp bắt đầu hành động, anh phải tìm cớ rời đi trước một chút.

……

Cùng lúc đó, bên trong công viên, ở một chiếc xe kem, linh vật gấu nhỏ đáng yêu đang vui vẻ mời chào khách hàng.

"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, đây là kem của ngài ạ."

Bên trong xe, nhân viên cửa hàng có khuôn mặt đẹp trai đưa ra ly kem, nụ cười rạng rỡ làm hai vị khách hàng nữ trẻ tuổi đỏ mặt.
Mái tóc màu vàng nhạt dưới ánh hoàng hôn tỏa ra những vệt sáng nhỏ vụn, chiếc tai nghe ẩn sau thái dương hơi nhô ra.

"Zero, bên tôi đã chuẩn bị xong."
Giọng bạn thân truyền đến từ tai nghe, nụ cười trên mặt Furuya Rei không hề thay đổi, trong lúc xoay người làm kem, nhanh chóng truyền đạt thông tin, "Mục tiêu giao dịch đã xuất hiện, hướng ba giờ, cách 800 mét, tốc độ gió 39."

"Hiện tại mọi thứ bình thường."

"Đã nhận."

Hôm nay ở công viên Toropika sẽ có một cuộc giao dịch nội bộ của tổ chức, nhiệm vụ của anh là sau khi giao dịch kết thúc, giải quyết đối tượng giao dịch.

Tổ chức vừa vặn phái Hiro làm cộng sự hành động của anh, xạ thủ bắn tỉa và nhân viên tình báo từ trước đến nay là sự kết hợp mà tổ chức thích nhất.

Mấy năm nay, anh và Hiro đều đã có được danh hiệu, có thể leo lên vị trí này, đều hiểu rõ tác phong của tổ chức. Đối với những đối tượng không còn giá trị lợi dụng, trước nay đều chỉ có một kết cục.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói chần chừ của Morofushi Hiromitsu, "Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy Gin."

Furuya Rei cong khóe miệng, "Xem ra hôm nay sẽ rất náo nhiệt……"

"Tôi muốn ăn kem ~"

Furuya Rei còn chưa nói xong một câu, đột nhiên từ trong đám người truyền đến một giọng nói quen thuộc, động tác trên tay anh bỗng khựng lại.

Anh có chút không thể tin được mà quay đầu lại, hướng về phía nơi phát ra âm thanh nhìn, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô gái, đồng tử chợt co rút.

"…… Ichi..ka."

Nghe thấy cái tên này, tai nghe "lách cách" một tiếng vang lên như có thứ gì rơi xuống đất, ngay sau đó là giọng Morofushi Hiromitsu có chút ngạc nhiên truy vấn, "Cái gì?"

Cũng không biết có phải ánh mặt trời buổi chiều quá chói mắt hay không, Furuya Rei không tự chủ được mà nheo mắt lại, ngay cả hình dáng quanh người cô cũng có chút không nhìn rõ.

Fujitani Ichika.

Cô là bạn gái anh từng quen khi còn ở trường cảnh sát.

Cô gần như vừa vào trường cảnh sát đã bắt đầu theo đuổi anh.

Cô dường như chưa bao giờ thèm để ý đến ánh mắt của người khác, vĩnh viễn có được nhiệt tình vô hạn, đem một trái tim chân thành và tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dâng đến trước mặt anh.

Muốn hình dung thì, đại khái chính là mỗi ngày đều vẫy cái đuôi nhỏ vây quanh anh đảo quanh.

Cô thẳng thắn, đáng yêu, trong mắt vĩnh viễn chỉ có một mình anh…… Ngay cả những hành vi khiến người ta cạn lời, đều trở nên đáng yêu.
Dưới sự tấn công như vậy, lại là tuổi trẻ hăng hái, rất khó không động lòng.

Nhưng khi hai người quen nhau được ba tháng, đúng là thời điểm gắn bó keo sơn, cô đột ngột nói lời chia tay.

Ngày đó, anh ra ngoài trường giải quyết chút việc, trên đường về mua cho cô một ly trà sữa.

Cô vui vẻ nhận lấy, còn hôn anh một cái, sau đó liền nói "Em không thích anh, chúng ta chia tay đi".

Anh cho rằng tình cảm của họ rất tốt, anh thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì.

Sau đó đã xảy ra không ít chuyện, ký ức cũng không mấy tốt đẹp.

"Cậu nhìn thấy Ichika?! Cô ấy ở đó?"

Giọng Morofushi Hiromitsu có chút nôn nóng dò hỏi truyền đến từ tai nghe, Furuya Rei mím môi, không nói gì.

Người ở đằng xa, đôi mắt hạnh cong cong, khóe miệng có lúm đồng tiền, nũng nịu quen thuộc.

Cô quả nhiên vẫn là như vậy, khi nhìn anh, trong mắt phảng phất lấp lánh những màu sắc tươi đẹp nhất thế gian.

Tựa như bây giờ, đối với một người đàn ông khác ——

Người đàn ông tóc đen bị cô ôm cánh tay tiến vào tầm mắt, Furuya Rei đột nhiên nhíu mày, "Rye?"

…… Sao hắn lại ở đây? Hắn cũng nhận nhiệm vụ này sao?

Hình ảnh hai người kia tiến đến cùng nhau quá mức chói mắt, Furuya Rei cả người đều sững sờ tại chỗ, thậm chí nghi ngờ mình có phải đang mơ hay không.

"Vất vả rồi!"

Vừa vặn lúc này, một nhân viên cửa hàng khác mặc đồ thú bông mời chào khách hàng ở bên ngoài đi đến, uống ngụm nước nghỉ ngơi một chút.

Furuya Rei trầm tư một lát, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Vất vả rồi. Lát nữa tôi ra thay cậu."

……

"Anh ăn kem trước đi, tôi đi vệ sinh một lát, lát nữa quay lại ngay."

Akai Shuichi dặn dò một câu.
Xin lỗi, anh có lẽ sẽ không quay lại nữa.

Fujitani Ichika ăn kem, gật đầu, "Biết rồi ~ anh mau quay lại nha."

Thời gian hẹn hò không còn nhiều lắm, trước khi đi cô còn muốn thêm một cái hôn nữa cơ!

Cô cắn chiếc thìa nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn như một chú cừu non, Akai Shuichi khẽ cười không tiếng động.

Với cái sức lực của cô ấy, đâu phải là cừu non gì cho cam.

Akai Shuichi giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhìn bóng dáng người đàn ông xoay người rời đi, Fujitani Ichika chớp chớp mắt, cảm thán bạn trai cười rộ lên trông cũng thật đẹp, chỉ là không hay cười lắm.

Mười lăm phút sau.

Fujitani Ichika đã ăn xong kem, bạn trai vẫn chưa quay lại.

Cô không ngờ trong lần đầu gặp mặt, lại đột ngột biết được chuyện bạn trai mới bị táo bón.

Lâu như vậy, chắc chắn là táo bón rất nặng!

Đợi đến khi mệt mỏi rã rời, Fujitani Ichika không nhịn được ngáp một cái, khóe mắt ứa ra chút nước mắt sinh lý.

Cách đó không xa, Furuya Rei mặc đồ thú bông, vừa định tiến lên bắt chuyện, lại vì hình ảnh quen thuộc này mà khựng lại một chút.

Trước kia anh thường sẽ dậy sớm gọi cô rời giường, sau đó mang bữa sáng đến dưới ký túc xá đợi cô. Thường sẽ thấy cô với bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ này, hình ảnh mơ hồ trùng khớp với ký ức quá khứ.
Mỗi lần cô còn chưa mở mắt hết, đã ôm lấy cơm nắm gặm, đáng yêu vô cùng, sau đó anh sẽ giúp cô cắm ống hút vào hộp sữa bò hoặc sữa đậu nành rồi đưa đến miệng cô.
Cô ấy dường như ăn gì cũng thấy ngon.

Nhắc mới nhớ, anh còn chưa từng thấy cô ấy không thích ăn thứ gì.

Cũng chính là cái khoảnh khắc ngây người đó, Fujitani Ichika đã đứng dậy khỏi ghế dài, hòa vào đám người đông đúc.

Furuya Rei nhìn thời gian, lại nhíu mày, do dự một lát, vẫn đuổi theo.

Hôm nay công viên giải trí không yên bình, mặc dù vẫn chưa rõ quan hệ giữa cô và cái tên Rye kia là gì, nhưng ít nhất không thể để cô dính líu vào chuyện của tổ chức.

.

Fujitani Ichika len lỏi trong đám người, khắp nơi tìm kiếm biển chỉ dẫn nhà vệ sinh.

Cô chuẩn bị đi hỏi Moroboshi Dai có phải quên mang giấy, nên không ra được khỏi WC không.

Một công viên giải trí xa hoa như vậy, không ngờ nhà vệ sinh lại khó tìm đến thế.

Fujitani Ichika có chút ngơ ngác, cô rõ ràng là đi theo chỉ dẫn, kết quả đi tới đi lui, rẽ bảy rẽ tám mãi mà vẫn không tìm được nhà vệ sinh, người xung quanh thì càng lúc càng ít.

Bây giờ thì xung quanh chẳng còn thấy ai nữa.

Fujitani Ichika sờ sờ đầu, tính quay lại tìm nhân viên công tác hỏi, thì đúng lúc cô chuẩn bị xoay người, đột nhiên nhìn thấy ở chỗ ngoặt đằng xa, có một bóng người cao lớn đi qua.

Mái tóc bạc dưới ánh chiều tà lạnh lùng dù chỉ thoáng qua, vẫn khiến Fujitani Ichika lập tức trợn tròn mắt hạnh.

Có soái ca!!!

Vẫn là kiểu soái ca lạnh lùng!

Đặc biệt nhất là cái khí chất trên người anh ta! Mạnh mẽ quá!

Làm Fujitani Ichika không tự chủ được mà nhớ tới người hàng xóm ở quê cô, Yamada Mary Sue.

Yamada Mary Sue có ba người cha nuôi.

Một người là tổng tài bá đạo tung hoành giới kinh doanh, một người là siêu sao ảnh đế nổi tiếng toàn hành tinh, còn có một người là tướng quân đế quốc quyền lực ngập trời.

Có được ba người cha nuôi đại lão như vậy, Yamada Mary Sue ngày thường đi đường cũng ngạo nghễ như vậy.

Chỉ riêng cái khí tràng ngạo mạn của anh chàng tóc bạc lạnh lùng này thôi, tặc tặc, ít nhất cũng phải có mười người cha!

Đúng là kiểu cô thích!

Trái tim Fujitani Ichika muốn đổi mục tiêu mới, lại rục rịch ngứa ngáy.

……

……
Bạn trai số 1: Furuya Rei (đã chia tay)

Rất thích mái tóc vàng của anh ấy, sờ vào vừa mềm vừa mượt!

Da ngăm đen quyến rũ thật sự, đặc biệt là khi hợp với cơ bụng săn chắc, mồ hôi theo đường cong cơ bắp chậm rãi chảy xuống...... Vừa đẹp vừa dùng tốt :D

Chỉ là không thể tùy tiện sờ lung tung, bằng không cả đêm đừng hòng ngủ yên giấc!

——《Hồ sơ mật X của Ichika》

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro