Chương 22: Vào V

Edit: Thanh Nhã

Beta: Jade

Bách Cẩm Ngôn đột nhiên đổi giọng, không có chút gì lạnh lùng của vừa nãy.

Khán giả trong phòng phát sóng không hiểu gì, ngay cả fan ruột của anh cũng vậy.

Không chửi cái tên Cận Tử Duệ kia diễn nát lắm chuyện cũng được đi, nhưng ít nhất cũng phải châm chọc một câu chứ. Thế mà cuối cùng chẳng nói gì, còn khuyên gã đi học thêm về diễn xuất?

Khán giả spam "..." toàn màn hình.

Một vài bình luận nghi ngờ, "Tui có cảm giác trạng thái này của Bách Cẩm Ngôn không đúng lắm, phải mau mời thầy đến trừ tà thôi."

"Không cứu, chôn luôn đi."

"Anh Bách à, thế này không giống anh đâu! Mới có mấy năm mà đã qua giai đoạn tuổi trẻ điên cuồng rồi sao?"

"Ấy từ từ! Người được đặc biệt chú ý là ai đấy? Sao tui chưa chưa từng thấy tài khoản này vậy?"

Thông báo nhắc nhở hiện lên ngay phần bình luận nên khán giả cũng có thể nhìn thấy.

Huống hồ gì tài khoản được đặc biệt chú ý đó vừa vào phòng đã leo thẳng lên ghế khách VIP đầu tiên rồi, muốn không để ý cũng khó.

Bách Cẩm Ngôn không quan tâm đến bình luận mà liếc nhìn trợ lý, lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài đi."

"Được." Người trợ lý kia vốn đang căng thẳng đứng ngồi không yên, nghe Bách Cẩm Ngôn nói xong thì như được đại xá, nhanh chóng quay người đi, lúc ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa.

Bách Cẩm Ngôn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Chào buổi chiều mọi người."

Mưa bình luận: "Live lâu bà cố rồi mới nhớ chào bố mày sao?"

"... Lạ ghê, lạ ghê!"

"Sao mà tui có cảm giác anh ta nói chuyện với tụi mình dịu dàng đi không ít nhỉ? Là tui bị ảo giác sao?"

"Không phải cô ảo giác đâu... Nãy tui bình luận bảo anh ta ngồi thẳng dậy hoặc chỉnh màn hình chút đi vì máy quay không quay được hết cả người mà anh ta có đếm xỉa gì đâu. Bây giờ lại ngồi thẳng lên?"

Giữa một rừng bình luận, tài khoản màu đỏ được đặc biệt chú ý kia trả lời một câu: "Chào buổi chiều. [Mèo nhỏ xoa móng vuốt.jpg]"

Bình luận này xuất hiện trên cùng với cỡ chữ to hơn các bình luận khác.

Người xem nhao nhao khó hiểu: "Tên này được đó. Ai vậy? Sao còn có mặt mũi hơn cấp vip tui vậy?"

"Úi... Không thể nào không thể nào! Đây là tài khoản riêng của Bách Cẩm Ngôn đấy, tui có cảm giác chẳng có ai khiến anh ta có thể đặc biệt chú ý đâu."

"...?"

"Đệch! Có phải vợ em tới không? Vợ ơi hun miếng đi!"

Bách Cẩm Ngôn vô cảm nhìn màn hình, ngay lập tức bình luận này biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Mưa bình luận: "... OK, acc vip kia mất tiêu thì xác định là vợ tới không sai."

"Ha ha ha đụ mé! Bày đặt làm màu trước mặt vợ nên đến cả một từ "cút" cũng không dám nói."

"Mau tới đây mang Bách Cẩm Ngôn hèn mọn bị vợ quản nghiêm này treo lên màn hình đê."

Kiều Hoài Dao lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào ngực, ngón tay bấm bấm trên màn hình, tặng vài món quà nhỏ.

Bách Cẩm Ngôn thấy quà tặng thì cười nói: "Cảm ơn kẹo từ người không tên."

Phòng live: "Làm cái gì đấy?! Anh đang làm cái gì đấy!"

"Tui tặng hơn trăm món quà anh không nhìn lấy một cái còn vợ anh tặng cục kẹo nhỏ 4 nghìn mà anh đã cảm ơn người ta?"

"Anh ơi, tui kêu anh một tiếng anh luôn đó! Khiêm tốn giùm tui chút đi! Nhiều người đang nhìn như thế mà anh chỉ chăm chú nhìn bình luận của vợ tui là sao hả?"

Bách Cẩm Ngôn không quan tâm, chống cằm tán gẫu với Kiều Hoài Dao, "Đã trễ rồi, em ăn cơm trưa chưa?"

Kiều Hoài Dao: [Em không đói, chờ tối đói gộp lại ăn một lần luôn]

Bách Cẩm Ngôn gõ tay lên mặt bàn, anh không giục Kiều Hoài Dao ăn cơm đúng bữa mà chỉ nói: "Em nhìn thử ngăn tủ bên trái trong tủ lạnh đi."

Ngăn tủ sao?

Trong lòng Kiều Hoài Dao thắc mắc nhưng vẫn đặt gối xuống, đi mở tủ lạnh ra, khi nhìn thấy thứ bên trong, cậu bỗng mở to mắt.

Tủ lạnh này cậu chưa từng mở ra, đáng lý phải trống rỗng, nhưng bên trong lại chất đầy đồ ăn vặt, các loại đồ uống được xếp ngay ngắn trên hai kệ của cánh tủ.

Hai tầng dưới đều là đồ ăn vặt ít béo ít đường, ngũ cốc và một ít đồ ăn liền.

Dường như Bách Cẩm Ngôn đã biết trước Kiều Hoài Dao sẽ không ăn uống đúng bữa nên đã chuẩn bị sẵn.

Kiều Hoài Dao nhoẻn miệng cười, cậu cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Bách Cẩm Ngôn: [Cảm ơn anh!]

Bách Cẩm Ngôn: [Sờ đầu.jpg]

Kiều Hoài Dao lấy hai túi hoa quả sấy khô rồi quay về sô pha, vừa ăn vừa xem phát sóng trực tiếp.

Xem một lúc cậu mới phát hiện khi mình không ở đây thì Bách Cẩm Ngôn không hề nói chuyện mà chỉ nhìn bình luận trong phòng live.

Người xem đều có thể nhận ra Bách Cẩm Ngôn liên tục nói chuyện ban nãy đã trở thành Bách Cẩm Ngôn im lặng không nói gì, vì thế họ sôi nổi gõ chữ: "Mau đổi tiêu đề của phòng phát sóng này thành: << Trò chuyện với (vợ của chúng) tôi >>"

Kiều Hoài Dao ngẩn người, lời trêu chọc này khiến mặt cậu hơi nóng, ngón tay vô thức cuộn lại, nín thở nghe xem Bách Cẩm Ngôn sẽ nói gì, thấy vẻ mặt anh không thay đổi thì mím môi bỏ miếng khoai lát vào miệng.

Hiển nhiên Bách Cẩm Ngôn cũng nhìn thấy bình luận này, anh lạnh lùng lên tiếng: "Không đổi, đổi rồi các người sẽ nói tiếp."

Mưa bình luận: "???"

"Anh đề phòng tui? Anh đề phòng tui phải hông?!"

"OK, Bách Cẩm Ngôn không phản đối chúng ta gọi Kiều Kiều là vợ, mau truyền xuống hai người này ba năm sinh hai đứa."

Bách Cẩm Ngôn cắt ngang khiến phòng live lập tức nóng lên.

Đủ loại meme bay tứ tung trong phần bình luận.

Nhìn bình luận đầy màn hình, ánh mắt Bách Cẩm Ngôn dừng lại ở vị trí khách VIP được đặc biệt chú ý rồi đột ngột nói: "Tối nay anh có một cuộc phỏng vấn, có thể kéo dài cả đêm, sẽ mở chế độ im lặng đưa cho trợ lý."

Kiều Hoài Dao nhận ra Bách Cẩm Ngôn đang nói với mình bèn gõ chữ đáp lại: [Được. Anh làm việc nhớ phải nghỉ ngơi nữa đấy, đừng vất vả quá]

Bách Cẩm Ngôn: [Ừm]

Kiều Hoài Dao: [Em như vậy có tính là xuất hiện trong chương trình không? Họ có cho anh thêm điểm không?]

Bách Cẩm Ngôn không ngờ Kiều Hoài Dao vẫn còn nhớ chuyện điểm số. Anh nhìn những bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình, dường như có thể xuyên qua những con chữ, nhìn thấy được người bên kia, "Có lẽ là không."

Anh dừng chút lại nói thêm, "Nếu rảnh anh sẽ hỏi đạo diễn một chút."

Khi Kiều Hoài Dao đang gõ chữ thì thấy trong group hiện tin nhắn thông báo tiết học ngày mai sẽ đổi thành tiết thí nghiệm, nhắc nhở mọi người chuẩn bị tốt.

Đây là tiết thí nghiệm đầu tiên từ lúc khai giảng đến giờ.

Kiều Hoài Dao suy nghĩ một lúc nhưng không nhớ tài liệu để đâu, gõ chữ hỏi Bách Cẩm Ngôn: [Anh ơi sách thí nghiệm của em để đâu thế?]

Bách Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua bình luận, không suy nghĩ đáp: "Trong ngăn kéo bên trái dưới TV."

Tài liệu học khá nhiều, để chung một chỗ thì không hết nên khi dọn dẹp, anh đã đặt sách của những môn trong thời khóa biểu ở chỗ dễ lấy, sách chưa học thì cất vào ngăn tủ.

Thấy Kiều Hoài Dao chưa trả lời mình, Bách Cẩm Ngôn nói: "Ngày mai nhiệt độ xuống thấp mà học thí nghiệm không bật điều hòa đâu, em nhớ mặc quần áo dày hơn đấy."

"Vâng ạ." Kiều Hoài Dao theo bản năng đáp lại nhưng nói xong mới nhận ra Bách Cẩm Ngôn đang nói qua phát sóng trực tiếp chứ không phải đang đứng trước mặt câu.

Kiều Hoài Dao gõ chữ: [Em biết rồi anh]

"Quần áo dày anh để ngăn trên cùng trong tủ, lúc treo đồ anh có soạn một bộ đồ trắng với áo khoác ngoài để trong đó, em mặc nguyên bộ đó là được."

"Dự báo nói trưa có thể mưa nên em nhớ mang dù đấy." Bách Cẩm Ngôn nói rồi dừng một chút, thấy không yên tâm nên bổ sung thêm, "Dù ở trên tủ giày."

Kiều Hoài Dao ngoan ngoãn gật đầu: [Em nhớ rồi]

...

Trong vô thức, phần bình luận ngoại trừ Kiều Hoài Dao ra chẳng còn ai khác.

Thật lâu sau mới có người gửi bình luận: "... Xem một hồi tui cũng không biết mình đến đây làm gì nữa."

"Lần đầu tiên tui thấy mình dư thừa đến thế! Rõ rành đang xem live ở nhà nhưng lại thấy đứng ngồi không yên."

"Chậc chậc chậc, chăm sóc vợ tui chu đáo quá ha, chuyện gì cũng chuẩn bị trước hết cả, cũng được, bạn trai này OK đó."

"Anh ta cứ như thế thì sao tui không đu CP cho được hu hu hu... Cho dù là giả tui cũng đu đến chết!"

Kiều Hoài Dao muốn chụp ảnh màn hình nên đã tắt phát sóng trực tiếp, không biết bình luận đang nói gì.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kiều Hoài Dao dừng gõ chữ.

Trợ lý mở hé cửa, anh ta không bước vào mà chỉ nói: "Cẩm Ngôn, bên kia chuẩn bị khởi động máy."

Kiều Hoài Dao nghe vậy nhắn: [Anh làm việc trước đi, em phải chuẩn bị đồ cho ngày mai rồi]

Đồ cần chuẩn bị rất nhiều nên để tránh ngày mai đi trễ hoặc để quên đồ thì bây giờ cậu phải chuẩn bị hết, mai chỉ cần xách cặp đi thôi.

Bách Cẩm Ngôn thấy bình luận này thì đáp, "Được, em đi đi."

Trợ lý thấy Bách Cẩm Ngôn đứng dậy thì nói: "Anh Bách, Cận Tử Duệ nói muốn học hỏi với anh. Gã..."

Bách Cẩm Ngôn cau mày, lạnh lùng đáp: "Bảo gã cút."

Khán giả nghe được câu này ngay lập tức thấy thỏa mãn:

"OK tui thoả mãn rồi."

"Trước mặt vợ phải ăn nói lịch sự!"

"Đây mới là Bách Cẩm Ngôn mà tui biết nè."

"Vào đoàn phim rồi mới đi học diễn xuất? Ông trời của tui ơi, thực sự có loại người kỳ lạ như vậy sao?"

"Lời lúc nãy của Bách Cẩm Ngôn gã tin thật hả trừi? Ha ha ha, người ta dỗ vợ thôi, vội thế làm gì dọ?"

Trợ lý rụt cổ, Cận Tử Duệ còn nói những câu khác nhưng hắn không dám mở miệng nói lại với Bách Cẩm Ngôn.

Mưa thu rơi nhẹ, không nặng hạt nhưng bầu trời từ sớm đã âm u.

Kiều Hoài Dao không ăn sáng mà cầm sách và ô đi học.

Cậu tới sớm nên trong phòng chưa có ai, Kiều Hoài Dao tìm chỗ ngồi rồi sắp xếp lại nội dung ghi chép ở tiết trước.

Mọi người lục tục vào lớp.

Bên cạnh có bóng người đổ xuống làm Kiều Hoài Dao dừng bút. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khâu Thư Phong đang cạnh mình.

"Buổi sáng tốt lành nha Kiều Hoài Dao." Khâu Thư Phong tươi cười quơ quơ đồ trong tay rồi đưa cho Kiều Hoài Dao, "Cho cậu nè. Sáng tôi đi nhà ăn sớm nên lấy giúp cậu đấy."

Kiều Hoài Dao bình thản từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn cậu."

"Anh cậu nhờ tôi lấy giúp cậu đó." Khâu Thư Phong quyết đoán đặt đồ ăn sáng vào tay Kiều Hoài Dao, "Tiền anh cậu đã đưa rồi, cậu không ăn phí lắm."

"Anh tôi?" Kiều Hoài Dao nhướng mày.

Thấy Kiều Hoài Dao kinh ngạc, Khâu Thư Phong bèn giải thích: "Thông tin liên lạc của lớp trưởng có đăng lên website chính thức. Anh của cậu đã tìm tôi... không đúng, là thuê tôi mỗi ngày đi học mua đồ ăn sáng cho cậu."

Giúp đỡ bạn bè mà còn được tiền, nhiều hơn cả làm việc cho trường mà việc lại nhẹ nhàng.

Chuyện tốt thế ai mà chả thích.

Khâu Thư Phong nói: "Mấy ngày trước còn đổi thực đơn tới lui, mãi hôm nay mới quyết định đấy. Cậu xem thử đi, tất cả đều là anh cậu đích thân lựa chọn đấy."

Kiều Hoài Dao nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên túi giấy, thấy số lượng cũng được đánh dấu bên trên, "Làm phiền cậu rồi."

Khâu Thư Phong phất tay, "Vậy cậu ăn trước đi, tôi không làm phiền nữa, chút nữa vào học rồi."

Nói rồi Khâu Thư Phong xoay người đến ngồi cạnh bạn cùng phòng ở hàng sau.

Kiều Hoài Dao mở túi giấy ra, bên trong có một hộp sữa, một hộp sủi cảo nhỏ và bánh trứng, tất cả vẫn còn nóng.

Cậu không ăn ngay mà lấy hết ra chụp một tấm gửi Bách Cẩm Ngôn.

Kiều Hoài Dao: [Bé mèo ngoan ngoãn ngồi xổm.jpg]

Bách Cẩm Ngôn trả lời rất nhanh: [Em ăn được chứ?]

Kiều Hoài Dao: [Ăn ngon lắm]

Vừa nhắn tin Kiều Hoài Dao vừa cắn một miếng sủi cảo, cậu không nhịn được hỏi: [Sao anh lại tìm người mua đồ ăn giúp thế? Anh nói thẳng với em để em tự đi cũng được mà]

Sáng sớm nhà ăn không quá đông, chủ yếu là burrito* với mì ăn liền nên làm rất nhanh, hầu như không phải xếp hàng.

* Burrito: một món ăn trong ẩm thực Mexico gồm lớp vỏ bên ngoài làm bằng bột mì trộn ngô rán, bên trong là phần nhân bánh, có thể có thịt, trứng gà, rau sống, cà chua, dưa chuột và các loại sốt, tương ớt kèm theo

Bách Cẩm Ngôn: [Nếu để em tự đi thì hôm nay sẽ không ăn sáng luôn mất]

Kiều Hoài Dao: "..."

Không thể phản bác được.

Kiều Hoài Dao lại hỏi: [Anh kết bạn với Khâu Thư Phong lúc nào thế?]

Bách Cẩm Ngôn: [Mấy hôm trước rồi]

Ngay cả phương thức liên lạc với giáo viên đứng lớp của cậu, Bách Cẩm Ngôn đều lưu lại hết.

Kiều Hoài Dao gắp bánh trứng lên, bữa sáng của Thanh Hoa rất khác với các bữa còn lại, kiếp trước cậu chưa từng đến nhà ăn ăn thử.

Kiếp trước Khâu Thư Phong cũng từng mang cơm cho cậu, nhưng cậu đều từ chối, dần dần Khâu Thư Phong không mang nữa.

Bây giờ nghĩ lại chắc hẳn lúc đó Bách Cẩm Ngôn cũng thuê Khâu Thư Phong mang đồ ăn cho cậu rồi.

Phiền ở chỗ lúc đấy quan hệ của hai người chưa tốt lên, Khâu Thư Phong sợ Kiều Hoài Dao biết là Bách Cẩm Ngôn đưa sẽ không ăn nên không nhắc tới.

Sau đó Kiều Hoài Dao lại nhận được chuyển phát nhanh từ nước ngoài của mẹ cậu, là một thùng sữa bò và bánh kẹo, đồ ăn vặt.

Quan hệ giữa cậu và ba mẹ rất xa cách, hai người họ làm việc ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, đã lâu không về thăm cậu, nhưng vẫn thường xuyên gửi đồ cho cậu nên Kiều Hoài Dao cũng không nghĩ nhiều.

Có khi dậy sớm không có khẩu vị, cậu sẽ lấy đại một cái bánh đem đến lớp.

Những thứ đó đúng hạn sẽ được gửi tới đây.

...

Giờ ngẫm lại, lúc ấy đồ mẹ gửi cho cậu đều là đồ chơi, hàng hiệu, chưa từng gửi đồ ăn.

Sữa và bánh có lẽ là Bách Cẩm Ngôn mượn danh nghĩa mẹ cậu gửi tới.

Bách Cẩm Ngôn thật là... Sao cứ thích che giấu suy nghĩ của mình thế nhỉ?

Bữa sáng không nhiều, cũng không nặng mùi, sau khi ăn xong Kiều Hoài Dao cất hộp vào lại túi giấy.

Giảng viên chưa tới, cậu suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn.

-

Đạo diễn cuộn kịch bản lại, vung tay lên nói: "Được rồi... Tốt! Thầy có thể chuẩn bị cảnh tiếp theo rồi."

Thầy đạo cụ cởi dây thép trên người Bách Cẩm Ngôn xuống, trợ lý bên kia thấy vậy thì chạy đến, "Trà sữa nóng đây anh Bách. Anh tranh thủ uống lúc còn nóng đi."

Bách Cẩm Ngôn chẳng thèm nhìn ly trà sữa kia lấy một cái, chỉ nói: "Tôi khuông uống ngọt, mang đi đi."

Tay cầm trà sữa của người trợ lý cứng đờ giữa không trung, "Vậy để em pha trà nóng cho anh."

Bách Cẩm Ngôn có thói quen uống trà nên mỗi lần vào đoàn nhân viên công tác sẽ chuẩn bị trà cho anh.

Bởi vì đã có trà sữa, trợ lý nghĩ rằng Bách Cẩm Ngôn quay xong sẽ muốn uống trà sữa, hơn nữa trà pha xong mà để lâu hay bị lạnh thì uống không ngon nữa nên anh ta không chuẩn bị.

Người đại diện bên cạnh thấy thế thì "chậc" một tiếng, lấy trà sữa lại nói: "Đây là em trai cậu mua riêng cho cậu đấy, không uống thật hả?"

Bách Cẩm Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn, người đại diện đưa trà sữa qua.

Lần này Bách Cẩm Ngôn không từ chối, cầm trà sữa về phòng nghỉ.

Trợ lý gãi đầu, "Chị Lưu ơi, em có cần đi pha trà nữa không ạ?"

Người đại diện vỗ vai anh ta rồi cười bảo: "Em đi làm việc khác đi."

---

Kiều Hoài Dao vừa tan học đã nhận được tin nhắn của Bách Cẩm Ngôn.

Cậu bấm vào thì thấy một tấm ảnh chụp ly trà sữa có dán nhãn: Trà ô long nguyên kem không đường.

Kiều Hoài Dao híp mắt, [Cửa hàng này khá nổi tiếng, anh uống có quen không?]

Trà sữa ở tiệm luôn được pha chế trước, khi khách gọi món thì rót ra, có thể đổi vị nhưng độ ngọt thì không thể đổi.

Kiều Hoài Dao đã trả thêm tiền để họ pha riêng một ly.

Bách Cẩm Ngôn: [Ừm]

Kiều Hoài Dao: [Có ngọt không anh?]

Sau khi gửi tin nhắn, trên khung thoại hiện lên vài cái meme ngọt ngào nên Kiều Hoài Dao lỡ tay nhấn một cái.

Sau khi meme kia được gửi đi cậu mới chú ý tới dòng chữ nhỏ phía dưới: Anh ta ngọt hay tôi ngọt?

Meme đó còn là loại đổi màu nữa.

Kiều Hoài Dao bồn chồn lo lắng vội thu hồi meme kia về nhưng Bách Cẩm Ngôn cứ mãi nhìn điện thoại sao có thể không thấy được.

Bách Cẩm Ngôn: [?]

Kiều Hoài Dao một tay cầm sách một tay nhắn tin nên hơi chậm, cậu luống cuống giải thích.

Kết quả vừa gõ được một nửa Bách Cẩm Ngôn bên kia đã nói: [Trà sữa không đường, vị trà hơi chát]

Không hề có chữ ngọt nào nhưng câu nào cũng ngọt.

Kiều Hoài Dao dựa vào lan can cầu thang, khóe miệng cong lên mấy lần, cậu cố ý đè xuống nhưng lại chẳng được.

Cậu ho nhẹ một tiếng, xóa tin nhắn trước đó đi rồi gõ chữ lại lần nữa: [Vậy lần sau em bảo quán đổi thành trà hoa lài thử xem (Mèo nhỏ nghiêng đầu.jpg)]

Sau khi gửi tin nhắn, Kiều Hoài Dao phát hiện ảnh đại diện của Bách Cẩm Ngôn đã đổi.

Khi nãy nó vẫn là một tấm ảnh hơi tối tăm một chút.

Ngón tay cậu không nhịn được mà bấm vào avatar của Bách Cẩm Ngôn, sau khi được phóng to, ảnh đại diện hiện ra rõ ràng.

Đó là... ảnh chụp ly trà sữa, ngay cả chữ viết trên nhãn ly cũng được chụp rõ ràng.

Kiều Hoài Dao lập tức trợn tròn mắt, đây là ảnh bữa sáng cậu nhận được sáng nay đã được cắt đi.

Đóng gói bằng túi giấy, bên ngoài dán nhãn có ghi phân loại đồ ăn.

Một lần nữa quay về giao diện nhắn tin.

Kiều Hoài Dao nhìn hai tấm ảnh đại diện bình thường này cười khẽ, không nhịn được mà chụp lại giao diện khung thoại nhưng không gửi đi mà giữ lại trong album của mình.

---

Tối đến.

Trong phòng ngủ chỉ có chiếc đèn ngủ trên đầu giường được bật.

Kiều Hoài Dao chậm rãi lật sách chuyên ngành, thi thoảng lại kiểm tra điện thoại.

Bách Cẩm Ngôn đã nói trước với cậu rằng tối nay anh quay chương trình, nhưng cậu không muốn ngủ trước, cậu muốn chờ anh quay xong, nhắn tin cho mình rồi mới ngủ.

Sách lật được một lúc thì không lật tiếp.

Kiều Hoài Dao xem điện thoại, chắc chưa quay xong nên Bách Cẩm Ngôn chưa nhắn.

Lúc này trong group lớp tag tất cả thành viên.

Khâu Thư Phong: [ Ngày mốt chúng ta bắt đầu huấn luyện quân sự, tân sinh viên sẽ được liên hoan trước khi huấn luyện. ]

[ Chúng tôi đã xin phép giảng viên sẽ không tổ chức cho cả khoa mà chỉ có mình lớp ta vào chiều mai thôi, vừa hay mai lại không có tiết. Liên hoan xong, hôm sau có thể nghỉ ngơi một ngày rồi bắt đầu huấn luyện. ]

[ Tiền liên hoan sẽ chia đều cho tất cả mọi người. Ai có vấn đề gì cứ nói để chúng tôi sắp xếp. ]

[ Có chỗ nào thích hợp cứ việc đề xuất. Ai ăn kiêng hay có chuyện gì không muốn nhắn ở đây thì nhắn riêng cho tôi. ]

...

Mọi chuyện đều được Khâu Thư Phong suy nghĩ rất chu toàn, những vấn đề có thể xảy ra cũng đều có cách giải quyết.

Kiều Hoài Dao lướt xuống chỉ thấy hai chữ "Đã xem", không ai có ý kiến gì hết, cậu cũng như thế, không xem tin trong group nữa mà mở Weibo lên.

Cậu vừa đăng ký một tài khoản mới chỉ theo dõi một mình Bách Cẩm Ngôn.

Vì bình thường đăng nhập vào app thì thứ Kiều Hoài Dao tìm kiếm nhiều nhất là tin tức của Bách Cẩm Ngôn nên ngay khi mở app lên, toàn bộ giao diện đều liên quan đến Bách Cẩm Ngôn.

Độ hot gần đây nhất của anh chính là chương trình tạp kỹ phát trực tiếp kia.

Kiều Hoài Dao bấm vào Weibo Bách Cẩm Ngôn và like bài viết mới nhất của anh.

Đây là nội dung thông báo công việc, thông thường không phải do Bách Cẩm Ngôn tự soạn mà được phòng làm việc xử lý.

Weibo của Kiều Hoài Dao không thích Weibo của Bách Cẩm Ngôn thì cũng là đăng lại Weibo của Bách Cẩm Ngôn, cậu chưa bao giờ đăng bất cứ điều gì về mình.

Tài khoản này của cậu là phụ, đến Bách Cẩm Ngôn cũng không biết sự tồn tại của nó.

Kiều Hoài Dao suy nghĩ rồi đăng bữa sáng mình lên kèm nội dung: Ngày đầu tiên.

Trời gần sáng cậu mới nhận được tin nhắn từ Bách Cẩm Ngôn.

Bách Cẩm Ngôn: [ Anh vừa xong việc, giờ về khách sạn. ]

Kiều Hoài Dao muốn nhắn lại nhưng đã muộn rồi, cậu mà nhắn lại thì Bách Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ gọi cho cậu. Hơn nữa nếu anh biết cậu chưa ngủ vì chờ tin nhắn của anh thì nói không chừng sau này sẽ không nhắn cho cậu nữa.

Bởi thế Kiều Hoài Dao không nhắn lại mà lặng lẽ nói ngủ ngon trong lòng rồi cất điện thoại.

Kết quả cậu còn chưa kịp nhắm mắt, màn hình điện thoại đã sáng lên. Kiều Hoài Dao cầm lên thì thấy Bách Cẩm Ngôn nhắn: [ Em chưa ngủ? ]

Kiều Hoài Dao: "?!"

Một chút buồn ngủ ngay lập tức bay sạch.

Sao anh ấy lại biết mình chưa ngủ?

Kiều Hoài Dao hiểu ra, cậu đoán chắc anh đang dụ mình nên không trả lời.

Thấy Kiều Hoài Dao không trả lời, Bách Cẩm Ngôn nhắn tiếp, [ Vừa nãy trạng thái hiển thị em vừa online. ]

Kiều Hoài Dao: "..."

Cái app nhắn tin này sao lại có chức năng thiểu năng như thế chứ?

Kiều Hoài Dao không còn cách nào khác, chỉ đành nhắn lại: [ Em hơi khó ngủ, sẽ ngủ ngay đây. Anh cũng nghỉ sớm đi. ]

Tin nhắn vừa gửi đi, Bách Cẩm Ngôn đã lập tức gọi đến.

Vì Kiều Hoài Dao phải đi học nên điện thoại vẫn luôn đặt ở chế độ im lặng.

Điện thoại rung phát ra tiếng "brừm brừm", cậu vội vàng bắt máy, "Alo anh ạ."

Đầu dây bên kia hình như có tiếng nước chảy, sau đó mới vang lên giọng nói mơ hồ của Bách Cẩm Ngôn: "Sao em lại khó ngủ?"

"Ừm..." Kiều Hoài Dao do dự một lúc, "Chắc do lúc chiều em ngủ nhiều quá nên bị đẫy giấc."

Bách Cẩm Ngôn nói: "Khi nào không có tiết em nên ra ngoài một chút, đừng cứ ở mãi trong ký túc xá."

"Vâng ạ." Kiều Hoài Dao chỉ nói thế thôi chứ không định làm theo lời anh.

Bách Cẩm Ngôn không có ở đây cậu đi làm gì, nghĩ tới đã chán chết, còn không bằng làm thí nghiệm hóa học trong phòng thí nghiệm nữa.

Khi Kiều Hoài Dao đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên âm thanh rất khẽ, giai điệu du dương trầm bổng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Kiều Hoài Dao khó hiểu: "Anh ơi?"

Bách Cẩm Ngôn đặt điện thoại lên đầu giường, "Đây là nhạc ru ngủ, em nhắm mắt lại đi."

Kiều Hoài Dao bỗng sửng sốt, cậu không ngờ Bách Cẩm Ngôn sẽ mở nhạc ru ngủ cho mình.

Bên Bách Cẩm Ngôn ngoại trừ tiếng nhạc ra thì không còn gì khác, trong lòng bỗng lặng đi, Kiều Hoài Dao khẽ nói, "Vâng ạ."

Cậu ngoan ngoãn nằm xuống, đặt điện thoại bên gối rồi nhắm mắt lại, "Anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tiếng đáp rất khẽ xen giữa tiếng nhạc nhưng lọt vào tai Kiều Hoài Dao vô cùng rõ ràng.

Chẳng biết qua bao lâu, bài nhạc cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tới lúc hẹn giờ thì tắt đi.

Cuộc gọi không ngắt, thời lượng tăng dần.

Tiếng hít thở đều đều truyền qua điện thoại, tuy cách xa nhưng lại như gần ngay trước mắt.

---

Hôm sau Kiều Hoài Dao không có tiết đầu nhưng vẫn dậy rất sớm.

Không có Bách Cẩm Ngôn bên cạnh, cậu ít khi ngủ nướng.

Trong lúc ngồi uống sữa nóng trên sô pha, cậu mới để ý tới điện thoại đã sập nguồn. Kiều Hoài Dao vội đi sạc nhưng pin đã cạn sạch nên cắm điện rồi vẫn không mở được.

Cậu cũng không biết tối qua mình ngủ lúc nào, để điện thoại cả đêm.

Sau khi mở điện thoại lên, Kiều Hoài Dao nhìn thử thời lượng cuộc gọi.

Trời gần sáng mới ngắt máy, hẳn là do điện thoại hết pin, tắt nguồn khiến cuộc gọi bị tắt theo.

Kiều Hoài Dao nhắn "Buổi sáng tốt lành" với Bách Cẩm Ngôn, hiếm khi thấy anh không trả lời ngay, chắc anh đang ngủ.

Cậu không nhắn thêm meme để tránh tin nhắn làm ồn Bách Cẩm Ngôn.

Đến lúc Kiều Hoài Dao đi học thì điện thoại cũng sạc gần đầy.

Cơn mưa bất ngờ hôm qua làm ướt mặt đường, không khí cũng mang theo chút mát mẻ.

Kiều Hoài Dao kéo chặt áo khoác, sáng sớm khá lạnh.

Hôm nay là tiết chuyên ngành cuối cùng trước khi huấn luyện quân sự nên sinh viên đến lớp cũng nhiều lên không ít.

Giảng viên không giảng bài ngay mà đứng trên bục giảng, ông đẩy kính với nụ cười hòa ái trên mặt, "Hôm nay là tiết cuối cùng trước khi huấn luyện quân sự rồi nhỉ? Các bạn phải nghe giảng nghiêm túc rồi về nhà ôn lại đấy, mấy ngày huấn luyện quân sự cũng không được quên nội dung đã học."

"Sau khi huấn luyện và nghỉ ngơi xong hết, ngày đầu tiên đi học lại sẽ làm bài kiểm tra thứ nhất nhé. Nội dung đều nằm trong bài giảng mấy ngày nay, rất đơn giản."

Giảng viên vừa nói xong, không ít sinh viên lập tức hít sâu một hơi.

Thế nhưng sau đó lại nghe tiếp: "Nếu ai nào không đạt tiêu chuẩn thì sẽ lập tức hủy bỏ thành tích thi cuối kỳ, năm sau học lại."

Sinh viên: "???"

Chuyện, này, hợp, lý, sao?

Ngay cả cơ hội thi lại cũng không có, phải đợi năm sau học lại.

Kiều Hoài Dao nhướng mày, khó trách từ buổi đầu đã có rất nhiều đàn anh đàn chị tới nghe giảng.

Giảng viên mỉm cười như một ông lão dễ mến nhưng dù nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của sinh viên vẫn không rút lại lời đã nói, "Được rồi, giờ tôi sẽ bắt đầu giảng nội dung hôm nay, mọi người nghiêm túc chú ý nhé."

Kiều Hoài Dao lật sang trang mới của sổ tay, nghe người bên cạnh thì thầm: "Chết thật rồi! Mới vừa vào học đã trượt môn... Muốn giết tôi rồi có phải không?"

Khâu Thư Phong thở dài, là một lớp trưởng, có rất nhiều việc hắn phải đích thân làm nên cũng không đi học đủ, vừa nghe tới kiểm tra thì cả người đều ủ rũ.

Khâu Thư Phong nhìn qua sổ tay của Kiều Hoài Dao, kéo ghế qua thò đầu sang, "Kiều Hoài Dao ơi! Anh Kiều à! Cậu có thể cho tôi mượn sổ tay được không?"

Kiều Hoài Dao lấy quyển sổ phía dưới ra đưa cho hắn: "Cái này là tôi tự sắp xếp lại."

Khâu Thư Phong vội vàng nhận lấy, "Đội ơn anh Kiều! À mà... cậu đang ghi gì thế?"

"Ghi bài." Kiều Hoài Dao vừa nói vừa ghi lại nội dung giảng viên đang giảng.

Khâu Thư Phong ngẩn ra, hắn cảm thấy hơi sai sai, "Vậy còn cái trong tay tôi?"

"Cái đó là do tôi chán quá nên đọc sách giải ghi lại." Kiều Hoài Dao nói thêm: "Nội dung trên lớp vừa nhiều vừa rối, không theo thứ tự rõ ràng, cậu xem cái đó đủ rồi."

Khâu Thư Phong: "..."

Tui mà chán thì chơi bóng rổ, chạy bộ để giết thời gian. Còn cậu chán thì viết ghi chú, chép bài giải?!

Cái thứ quỷ này càng viết càng chán mới đúng chứ?

Chậc, chắc đây chính là sự khác nhau giữa tui và học sinh giỏi rồi.

"Tôi photo một bản được không?" Khâu Thư Phong sợ mình trong chốc lát không thể xem hết được, ảnh hưởng tới việc Kiều Hoài Dao sử dụng sổ.

Kiều Hoài Dao thản nhiên nói: "Được."

"Cảm ơn cậu nhé!" Khâu Thư Phong muốn vỗ vai Kiều Hoài Dao nhưng sợ mọi người đang học mà hắn vỗ to quá sẽ bị đuổi ra ngoài. Hắn bị đuổi ra cũng không sao nhưng nếu làm liên lụy tới Kiều Hoài Dao thì chính là tội tày trời.

Khâu Thư Phong suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ. Nếu không phải còn đang trong lớp thì tôi nhất định sẽ dập đầu với cậu một cái."

Kiều Hoài Dao: "...?"

Cái này hình như không hay lắm đâu.

Tay Khâu Thư Phong cầm sổ tay, hỏi qua chuyện khác, "Đúng rồi, chiều nay là liên hoan lớp đấy. Địa chỉ tôi nhắn trong group rồi, cậu biết chỗ đó không?"

"Tôi chưa xem." Kiều Hoài Dao cài đặt tắt thông báo tin nhắn group lớp, khi nào cậu chợt nhớ ra mới bấm vào xem một chút.

Cậu không thân thiết với mọi người lắm, nếu không tìm được thì về luôn.

Khâu Thư Phong gật đầu, "Tý tan học tôi phải qua đấy trước, cậu đi chung đi để khỏi phải tự tìm, tìm tới tìm lui bằng bản đồ phiền lắm."

Kiều Hoài Dao định từ chối, "Không cần phiền..."

Khâu Thư Phong liên tục nói: "Không phiền không phiền."

Hắn nhướng mày, anh em cả thôi phiền quái gì.

Đúng lúc giảng viên xoay người viết lên bảng, Khâu Thư Phong khom lưng lặng lẽ về chỗ.

--

Nơi liên hoan không gần trường lắm.

Lớp họ tuy đông người nhưng đều là sinh viên nên phải cân nhắc tới giá cả, những nơi gần trường không phải là mấy quán nhỏ thì là khách sạn lớn.

Cái trước không đủ chỗ ngồi, cái sau lại quá đắt.

Liên hoan vốn vui là chính, nếu tiêu xài quá mức thì mọi người sẽ phàn nàn.

Lớp đông nên dù là phòng lớn nhất vẫn phải kê thêm mấy cái ghế mới đủ chỗ ngồi.

Giảng viên của lớp không tới, trong phòng đều là bạn bè cùng tuổi, lại có Khâu Thư Phong khuấy động nên bầu không khí khá tốt.

Thức ăn đã bày hết lên bàn nhưng chẳng mấy người động đũa.

Mọi người đang túm tụm lại chơi board game do khách sạn chuẩn bị.

Kiều Hoài Dao uống ngụm nước chanh ấm rồi lấy điện thoại bấm xem tin nhắn của Bách Cẩm Ngôn.

Khâu Thư Phong khui hai chai bia, quay đầu lại thì thấy Kiều Hoài Dao cầm ly nước ấm, hắn lập tức nói: "Sao lại uống nước thế? Đồ uống trên bàn quá trời này, có cả rượu nữa, cậu không thử à?"

Kiều Hoài Dao lắc đầu, mấy đồ uống trên bàn cậu đều không chạm vào, trừ khi có tên mới uống.

Đồ uống khi đi ăn cũng không quan trọng lắm, uống hay không cũng được, nhưng rượu thì...

Kiều Hoài Dao nói: "Anh tôi không cho tôi uống rượu."

"Hả?" Khâu Thư Phong sửng sốt, "Cậu, cậu lớn rồi mà? Sao anh cậu còn quản chuyện này nữa?"

Vừa nói Khâu Thư Phong vừa nhìn Kiều Hoài Dao với vẻ mặt không thể tin, dù trông cậu rất non cũng đã trưởng thành rồi mà.

"Không phải là quản mà do tửu lượng của tôi kém lắm, uống vào rồi là chẳng nhớ gì hết. Anh tôi sợ tôi ở ngoài một mình say rượu không có ai chăm sóc nên mới không cho uống, có anh ấy đi cùng thì được."

Bách Cẩm Ngôn rất ít khi quản Kiều Hoài Dao, ngược lại còn nghe theo cậu mọi chuyện. Anh rất hiếm khi phản đối nhưng phản đối rồi mà không được thì cũng phải thuận theo Kiều Hoài Dao. Vì số lần phản đối không có tác dụng gì quá nhiều nên Bách Cẩm Ngôn rất ít khi phản đối Kiều Hoài Dao chuyện gì.

Khâu Thư Phong nghe xong cũng hiểu ra, "Không sao đâu. Bạn học ở đây nhiều lắm, sẽ có người quan tâm tới chúng ta mà. Cậu cứ yên tâm uống đê."

Bạn học nữ bên cạnh nghe thế cũng cười nói: "Cậu cứ khuyên thế đi rồi tới lúc cả lớp uống say hết để tôi xem một mình cậu làm sao đưa mấy chục người về nhà."

Khâu Thư Phong phất tay, "Chuyện nhỏ."

Nói thế nhưng hắn cũng không mời rượu nữa mà đi chọc ghẹo người khác.

Âm nhạc trong phòng liên tục không ngừng, khoảng hơn mười hai giờ mọi người bắt đầu mở mấy cái đèn bắn bên cạnh.

Trong phòng mờ tối, lại thêm chút ánh sáng đỏ xẹt qua càng khiến bầu không khí thích hợp để chơi game ma hơn.

Thức ăn trên bàn còn dư hơn nửa, mọi người chỉ lo chơi chứ không buồn động đũa.

Kiều Hoài Dao ngồi sau Khâu Thư Phong, ba người họ chơi bài poker đấu địa chủ, vì nhiều người nên chia thành 2 tụ.

Người thua sẽ phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm.

Khâu Thư Phong nhìn mấy lá còn dư trên tay, hắn đóng vai địa chủ, trong tay chỉ còn một lá vua nổ*, một lá K và Q.

*mình không biết trò đấu địa chủ này nên edit tạm thui nhe

Ngu Hưng Phàm bên trái đã ra lá 2 và chỉ còn một lá, nhưng đồng đội là nông dân của cậu ta lại còn tới mấy lá.

Khâu Thư Phong do dự, "Nên đi vua nổ hay không đây?"

Kiều Hoài Dao đang nhắn tin nói chuyện với Bách Cẩm Ngôn nghe Khâu Thư Phong hỏi thì gật đầu, "Đi đi."

Khâu Thư Phong ném lá vua nổ xuống bàn rồi ra thêm một lá K, "Còn thừa lá đây. Ai lấy không?"

Ngu Hưng Phàm bất đắc dĩ nói: "Bài lớn thế ai mà lên được trời."

Đồng đội cậu ta cũng gật đầu theo, "Thôi thua thua."

Khâu Thư Phong cười ha ha: "Hay đấy Kiều Hoài Dao! Cậu nói cậu không đánh bài mà sao lại biết bài của họ nhỏ hơn tôi thế?"

Không phải Kiều Hoài Dao khiêm tốn mà vì cậu không đánh bài thật, dù các quân bài bị lật úp không để người chơi nhìn thấy nhưng trí nhớ của cậu lại rất tốt.

Kiều Hoài Dao đáp: "Tôi nhớ rõ các quân bài được xào ra nên có thể đoán được bài còn dư trên tay thôi."

Xác suất chiến thắng cao là đúng.

"Ụ mé! Trí nhớ cậu ghê thật đấy Kiều Hoài Dao!" Khi đánh bài, Khâu Thư Phong toàn có gì ra nấy, dù có phân tích thì cũng chỉ là quan sát sắc mặt và chơi đòn tâm lý chứ làm gì tốn sức nhớ quân bài.

Bạn học nữ bên cạnh đi tới nói: "Lớp trưởng à, cậu phát huy chút nghĩa khí của lớp trưởng đi, tôi với Kiều Hoài Dao chung đội nhé. Tôi muốn nhìn Ngu Hưng Phàm bị phạt."

"Ê đợi chút, tôi xếp hàng trước rồi, tôi trước tôi trước!"

"Đừng giành nhau nữa. Bạn học hết cả mà, ai cũng có cơ hội hết. Các cậu xếp hàng đằng sau đi, để tôi trước."

Kiều Hoài Dao nhướng mày, dù đang bận nhưng vẫn thản nhiên nhìn cậu bạn Ngu Hưng Phàm, vừa khai giảng đã "đắc tội" với nhiều bạn học như vậy?

Ngu Hưng Phàm bất đắc dĩ nhún vai, lỡ gây nhiều thù hận quá rồi, đành chịu thôi chứ biết làm sao.

Khâu Thư Phong vất vả chen lấn thoát ra khỏi nhóm bạn, ánh đèn trong phòng quá tối, hắn không nhìn rõ nên nheo mắt nói: "Ủa, sao mặt cậu đỏ thế?"

"Tôi sao?" Kiều Hoài Dao giơ tay lên sờ mặt, hơi nóng thật.

Không nói thì thôi, Khâu Thư Phong vừa nhắc tới làm Kiều Hoài Dao cảm giác trong phòng hơi ngột ngạt.

Cậu nhăn mày, đứng dậy nói, "Chắc do trong đây nóng quá, tôi ra ngoài hít thở không khí một lát."

Ngoài hành lang rất lạnh, hẳn là trong phòng đang bật điều hòa ấm áp nên khi vừa đi ra đã cảm nhận nhiệt độ thay đổi rõ ràng.

Dù vậy nhưng cậu vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào.

Đầu óc Kiều Hoài Dao choáng váng, cậu không mệt nhưng lại có cảm giác chỉ cần nằm lên giường sẽ ngủ ngay lập tức.

Kiều Hoài Dao bóp trán.

Cậu chỉ cho là trong phòng quá ngột ngạt nên đi đến bên cửa sổ đang có gió thổi.

Kết quả đứng một hồi lại càng choáng váng hơn.

Có lẽ cậu say mất rồi. Trong phút chốc, Kiều Hoài Dao không biết mình có còn tỉnh táo hay không, cũng không biết bản thân là ai mà ngẩn ngơ nhìn biển quảng cáo bên ngoài.

Khâu Thư Phong thấy Kiều Hoài Dao đi lâu quá chưa về nên ra ngoài tìm.

Hắn kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại đứng đây thế? Áo khoác cũng không thèm mặc, coi chừng bị gió thổi cảm luôn đấy. Chúng ta về phòng thôi."

Kiều Hoài Dao lùi nửa bước về sau, tránh cánh tay của Khâu Thư Phong, cậu mơ màng chớp mắt, "Hình như tôi uống say rồi."

"Hả?" Khâu Thư Phong lập tức phủ nhận: "Sao vậy được? Cậu có uống rượu đâu. Hay cậu uống nước chanh cũng say?"

Ngu Hưng Phàm đi ra ngoài, vô tình nghe thấy hai người nói chuyện, "Nước chanh gì ba? Có ai gọi đâu?"

Khâu Thư Phong lại nói: "Cái ly nước chanh lớn trên bàn do khách sạn đưa lên đấy."

"Đó là Limoncello*, không có mùi rượu, chua chua ngọt ngọt như nước trái cây ông ơi."

*Rượu Limoncello là một loại rượu bản địa và có truyền thống lâu đời của Ý, được chế biến từ chanh vàng và đường, nên có hương vị chanh đặc trưng và vị ngọt mát rất dễ uống, khác với nhiều loại rượu khác. Tuy nhiên, loại rượu này không hề nhẹ hơn các loại khác vì ngoài hai thành phần kể trên thì có chứa Vodka Nga.

Khâu Thư Phong: "..."

Kiều Hoài Dao không nhạy cảm với rượu cộng thêm vị chanh rất đậm nên cậu cũng chẳng rõ bản thân đã uống bao nhiêu.

Những thứ khác trên bàn cậu chưa chạm vào, để bụng rỗng uống rượu thì tửu lượng có mạnh đến đâu cũng phải say.

Kiều Hoài Dao lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, "Các cậu chơi tiếp đi, tôi về trước."

Thấy Kiều Hoài Dao như thế, Khâu Thư Phong nào dám để cậu tự về, "Tôi đưa cậu về. Ngu Hưng Phàm, cậu giúp tôi lấy áo khoác của chúng tôi ra với."

Ngu Hưng Phàm nhanh chân lấy áo khoác ra, "Chú ý an toàn đó."

Khâu Thư Phong phất tay, không chờ hắn đáp lại, Kiều Hoài Dao đã bước đi nên hắn đành nhanh chóng mặc áo vào rồi đi theo.

--

Bên cạnh khách sạn là một trung tâm mua sắm lớn.

Khâu Thư Phong đứng đấy, Kiều Hoài Dao đã say, cậu mơ màng đi đến trước biển quảng cáo, nhẹ nhàng thốt lên: "Anh."

Khâu Thư Phong thấy thế vội nói: "Này, cậu nhận sai người rồi. Đây là Bách Cẩm Ngôn. Người ta đâu phải anh cậu."

Kiều Hoài Dao mím môi, hình như rất bất mãn với những gì Khâu Thư Phong nói, "Anh ấy chính là anh tôi mà."

Sau một lúc im lặng, cậu chớp mắt, lấy điện thoại ra gọi Bách Cẩm Ngôn.

Điện thoại đổ chuông chưa quá hai tiếng, Bách Cẩm Ngôn đã bắt máy, "Hoài Dao?"

Kiều Hoài Dao "Dạ" một tiếng, "Anh ơi."

"Ừm?" Bách Cẩm Ngôn đáp lại rồi chờ cậu lên tiếng.

Kiều Hoài Dao hé miệng hít thở, chất cồn khiến cậu mơ hồ không biết bản thân muốn làm gì, muốn nói gì và nên nói gì với Bách Cẩm Ngôn.

Im lặng một hồi, cậu lại gọi: "... Anh ơi."

Bách Cẩm Ngôn nhận ra cậu hơi khác thường, "Em..."

"Anh ơi."

Kiều Hoài Dao đột nhiên ngắt lời Bách Cẩm Ngôn, cậu ngước nhìn tấm biển quảng cáo Bách Cẩm Ngôn bên trên không chớp mắt.

Chất cồn khuếch đại cảm xúc của Kiều Hoài Dao, bên tai lại là giọng nói quen thuộc khiến cậu không khỏi hơi tủi thân.

Cậu nói: "Em nhớ anh."

Vào ngày thứ bảy chúng ta gặp lại sau cuộc chia ly.

Em nhớ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy