3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 15

Sau khi ra mắt, cứ tưởng rằng sẽ nhàn hạ hơn chẳng ngờ còn vất vả hơn gấp nhiều lần. Hoạt động quảng bá diễn ra liên tiếp, tần suất lên truyền hình cũng ngày một nhiều.

Hiện tại đang ngồi trên xe ô tô đến đài truyền hình, Luhan lo lắng nhìn sang bên cạnh thấy năm người còn lại cũng hồi hộp không kém, Jongdae đang nhắm mắt tập trung luyện giọng, Yifan cầm tờ giấy trong tay ra sức lầm nhẩm học thuộc,... Cảm giác như những phạm nhân sắp lên đoạn đầu đài đến nơi.

Nhớ ngày đó đứng trên sân khấu đầu tiên lúng túng giới thiệu tên của từng thành viên, ai cũng vụng về đến nỗi hô khẩu hiệu không đúng, lúc cúi chào cũng không đều nhau. Khiến MC cũng phải vất vả mới làm tròn được trách nhiệm. Thời gian cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, mọi người cũng đã trưởng thành lên rất nhiều. Chỉ là đôi lúc vẫn cảm thấy buồn, Sehun luôn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách với anh, không hiểu sao mỗi lần định bước đến bên cậu ấy lại ngượng ngùng dừng chân, dường như giữa hai người có một bức tường vô hình mà dù cố gắng cách mấy cũng không dám vượt qua.

Đến nơi mới biết giờ ghi hình bị lùi lại, các thành viên liền cùng nhau đi đến phòng chờ. Luhan vươn vai chọn lấy một chiếc ghế trong góc phòng, nhẹ nhàng đặt mình xuống, đang định mang điện thoại ra chơi điện tử đột nhiên thấy Baekhyun lừ đừ tiến tới. Giờ mới để ý kĩ, hôm nay Baekhyun không hoạt bát giống mọi ngày. Chẳng biết có phải đêm qua lại thức chơi game cùng Chanyeol hay không mà mắt lại thâm đen như vậy, quầng mắt còn có phần dọa người hơn Zitao nữa. Cậu ấy thất thần ngồi xuống cạnh Luhan, không nói không rằng chỉ đưa ánh mắt nhìn xa xăm, hiếm khi thấy Baekhyun tâm trạng như vậy, bình thường không luôn miệng tán dóc thì cũng chạy loăng quang đi hóng hớt việc đời, Luhan không khỏi tò mò, nghiêng đầu hỏi:

- Sao vậy? Cười một cái anh xem nào.

- Luhan...hyung.... - Baekhyun chầm chậm cất tiếng gọi anh, giọng nói lúc này thều thào như người ốm đói khiến Luhan chợt cảm thấy rờn rợn. Vòng tay qua vai cậu ấy vỗ nhẹ nói:

- Ừ, có chuyện gì nói anh nghe xem.

Baekhyun sầu não hít một hơi dài, sau cùng lại nói rất nhỏ:

- Em phải làm sao bây giờ?? Chanyeol, cậu ấy, hôm qua cậu ấy,...cậu ấy nói... thích em.

- HẢ??? - Luhan giật mình, kinh ngạc đến suýt ngã ngửa ra sau, thật may được Baekhyun kéo lại. Tuy đã biết sẽ có ngày này nhưng vẫn không ngờ nó lại đến sớm như thế. Thực ra người ngoài nhìn vào đều biết Chanyeol đối với Baekhyun là như thế nào, chỉ có thằng nhóc Baekhyun ngốc nghếch không hề hay biết. Chẳng lẽ ngày ngày ở bên nhau như vậy cũng không cảm nhận được tình nồng ý đậm của Chanyeol sao?? Chuyên gia tư vấn tình yêu cái khỉ gì chứ, đến chuyện của mình còn mờ mịt như vậy.

- Luhan hyung, anh nói xem em nên làm gì? - Người bên cạnh vẫn dùng đôi mắt thâm quầng hướng anh hỏi. ( Au: Hỏi nhầm người rồi =''=)

- Thế lúc cậu ấy nói thế cậu trả lời ra sao?

- Em, em... - Baekhyun càng nói đầu càng cúi thấp xuống, giọng cũng theo đó mà nhỏ dần - em tát cậu ấy....

Luhan thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, thật may còn đủ tỉnh táo nhận ra Chanyeol đang ngồi cách anh không xa, đành câm nín cúi đầu kìm nén, để ý kĩ thấy bên trái mặt Chanyeol cũng có chút sưng, là tát mạnh thế sao?

- Nhưng tại sao cậu lại tát cậu ấy? Tỏ tình cũng là tội lỗi hả?

Baekhyun ngơ ngác lắc đầu:

- Em không biết lúc đó em nghĩ cái gì nữa, chỉ là xúc động nên...

- Xúc động??? Cậu giết anh đi cho xong. Rồi Chanyeol có tức giận không?

- Không tức giận - tiếp tục lắc đầu - Cậu ấy nói sẽ chờ câu trả lời của em.

Ôi trời! Luhan lập tức đưa tay đỡ trán, không hiểu sao thấy vô cùng thông cảm với Chanyeol. Vẫn biết thằng nhóc Baekhyun khác người nhưng chẳng ngờ lại đến mức này.

- Vậy cậu định trả lời như thế nào?

- Em không biết, em không xác định được tình cảm của mình đối với cậu ấy là tình bạn hay tình yêu nữa. Luhan hyung, em đang rất hỗn loạn.

- Ừ anh hiểu rồi.

Luhan khẽ gật đầu, ánh mắt vô thức hướng về phía Sehun. Ngày trước, khi nhận ra tình cảm của mình với Sehun, bản thân cũng rất hỗn loạn, nửa muốn phủ nhận, nửa muốn khẳng định, sau cùng dù có tự lừa dối chính mình thế nào vẫn phải thừa nhận đã thích cậu ấy.

Khi rơi vào sự ngọt ngào của tình yêu chúng ta ai cũng như những đứa trẻ không thể khống chế được mình, cứ luôn ngốc nghếch như vậy.

.....

Sau khi ghi hình kết thúc các thành viên lập tức di chuyển về kí túc xá, riêng Luhan được mời ở lại để quay thêm một phân đoạn quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm mới nổi.

Sehun đặt mình lên chiếc giường quen thuộc, trong vô thức quay đầu nhìn sang phải. Không hiểu sao nghĩ đến hình ảnh Luhan thu mình cuộn tròn trên giường không nén nổi một nụ cười, đã ba năm rồi vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn lười biếng, khó chiều như vậy. Lòng bất giác xao động ngồi dậy tiến đến giường của Luhan nằm xuống, cảm nhận mùi hương tươi mát mà chỉ mình anh có, chợt nảy sinh ham muốn vòng tay ôm con người ấy vào lòng.

" Oh Sehun! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Một lần tổn thương vẫn chưa đủ sao?"

Sehun đưa tay tự đánh vào đầu mình, không biết đã tự nhắc nhở bao nhiêu lần là phải tránh xa Luhan, chấm dứt thứ tình cảm vô dụng này nhưng lần nào cũng thất bại.

 Đã từ lâu muốn hỏi Luhan, tại sao ngày ấy lạnh lùng cự tuyệt cậu, hiện tại còn xuất hiện, muốn giày vò cậu đến chết sao? Hận anh cũng đã hận đủ, thật sự không muốn vướng mắc thêm một lần nữa.

Ngửa đầu thở dài, đang định rời khỏi thì đột nhiên thấy có cái gì đó màu vàng được đặt dưới gối Luhan, nhẹ nhàng nhấc chiếc gối ra nhìn kĩ. Thì ra là một cuốn sổ nhỏ, đưa tay nhấc cuốn sổ lên chợt một tấm ảnh từ đó rơi xuống.

Một cỗ xúc động choán đầy tâm trí Sehun, chậm rãi cúi xuống nhặt tấm ảnh lên cẩn thận nhìn ngắm.

Là một tấm ảnh đã rất cũ, mặc dù được bảo quản cẩn thận nhưng vẫn không ngăn nổi dấu vết thời gian nhuộm màu lên đó.

 Trong ảnh là hai cậu bé đang khoác vai nhau cười đến xán lạn. Cậu bé bên trái thấp hơn, nghiêng đầu tựa vào vai người bên cạnh, khóe mắt cong lên cười vô cùng rạng rỡ. Cậu bé bên phải khuôn mặt nhỏ nhắn tựa một bé gái cũng vui vẻ nở nụ cười đẹp đến chói mắt. Phía sau hai người ánh nắng màu vàng ươm đổ xuống trải khắp không gian, vài chiếc lá cũng đang nhộn nhạo thả mình xuống mặt đất ấm áp.

Bên dưới tấm ảnh có ghi ngày tháng nhưng đã bị mờ hết, Sehun cắn chặt môi cố kìm nén những giọt nước mắt trực trào ra. Tiểu Lộc! Đã lâu như vậy vẫn còn giữ sao?

Đặt tấm ảnh xuống, Sehun mở cuốn sổ trong tay ra, ngay trang đầu tiên đã làm cậu bất ngờ, không ngờ rằng Luhan lại có thói quen viết nhật kí. Nhưng hình như là bắt đầu viết từ ngày cậu rời khỏi Bắc Kinh 3 năm về trước.

"22/2...

Thế Huân, em đã đi rồi sao? Lại rời xa anh như thế.

Em trách anh tàn nhẫn, thực ra người nhẫn tâm mới chính là em. Mười ba năm trước cũng đột ngột ra đi như vậy, hiện tại đến một lời từ biệt cũng chẳng hề để lại.

Cảm giác cả bầu trời sụp đổ anh lại một lần nữa được trải nghiệm"

"3/3...

Huân Huân, Tiều Lộc ốm rồi!

Từ ngày em đi anh liên tục đổ bệnh như thế, không hiểu sao cơn mệt mỏi dai dẳng này mãi không chấm dứt. Muốn quên em đi để sống thật vui vẻ nhưng chỉ cần nhắm mắt lại đều nhìn thấy nụ cười dịu dàng của em.

Thế Huân, anh đau lắm, đau đến không thở nổi nữa"

" 14/3...

Hôm nay trời đang nắng bỗng nhiên đổ mưa. Anh lại cầm ô hối hả chạy đi, không biết từ lúc nào bước chân đã tự dừng trước cổng trường của em.

Nhưng là... em đã không còn đứng đó, dựa lưng vào tường kiên nhẫn đợi anh nữa. Trước mặt chỉ toàn là khoảng trống mơ hồ.

Anh ngốc quá phải không? Tự lừa dối mình rằng đã quên em, nhưng từ lâu hình thành thói quen có em bên cạnh, hiện tại dù muốn cũng không thể được"

Sehun siết chặt cuốn sổ trong tay, khẽ nhắm mắt để mặc nước mắt cứ thế trào ra.

"12/4...

Huân Huân của chúng ta lại thêm một tuổi rồi. Chúc mừng sinh nhật em!!

Lộc Hàm rất nhớ em..."

"6/5...

Thế Huân, có lẽ hôm nay là ngày khó quên nhất trong đời anh. Vừa lo lắng, sợ hãi lại vừa vui mừng, hạnh phúc.

Mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi.

Đã nghĩ rằng mẹ sẽ rất kinh hãi, sẽ mắng anh thật nhiều nhưng hoàn toàn không như thế. Mẹ nói vì muốn anh hạnh phúc nên mới vẽ cho anh một tương lai bên gia đình có một cô vợ hiền và những đứa con nhỏ, nhưng nếu hạnh phúc của anh chính là được ở bên em mẹ cũng sẽ vui vẻ tác thành.

Thì ra là như vậy, ngày ấy đã hiểu lầm ý của mẹ, lại vì thế mà đẩy em ra xa, thật xin lỗi"

" 10/5...

Mở mắt ra không nhìn thấy em vô cùng sợ hãi. Chợt muốn nghe lại câu hỏi của em ngày ấy " Tiểu Lộc có thích Huân Huân không?". Nếu được sẽ không ân hận gì nữa."

"29/5...

Thế Huân, đợi anh!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #exo#hunhan