3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 16

.....

Run rẩy gấp quyển nhật kí lại, thực sự không có can đảm để đọc tiếp nữa.

Căn phòng trước mắt Sehun đột nhiên mờ nhòe, cảm giác không khí xung quanh đã bị hút hết. Đưa tay lên ngực bóp chặt, đau như có hàng vạn mũi tên xuyên qua tim. Hóa ra mọi chuyện là như vậy. Sehun! mày quả thật ngu ngốc, ngày ấy không tìm hiểu rõ nguyên nhân đã đùng đùng trở về nước, để anh ấy ở lại một mình chịu thương tổn.

Lần đầu tiên thấy bản thân vô dụng, chính là như một thằng nhóc thiếu suy nghĩ. Ngày ấy còn tự hứa sẽ bảo vệ cho anh suốt đời, không để Tiểu Lộc của cậu phải cúi đầu chịu uất ức vậy mà vì ích kỷ, sợ mình bị tổn thương liền lựa chọn buông tay. Luôn cùng với anh so tính thiệt hơn, thực ra chính cậu mới gây cho anh đau thương lớn nhất.

 Tiểu Lộc của cậu một mình đến Hàn Quốc không biết đã chịu bao nhiêu oan ức, là đã vứt bỏ mọi ước mơ đi tìm cậu, vậy mà khi gặp mặt lại một mực ghét bỏ anh, nhớ khi ấy còn nói: " Tôi là Oh Sehun, không phải Ngô Thế Huân, làm ơn đừng gọi tôi như vậy"... Haha, mày điên thật rồi!! Sehun, mày chính là đáng chết!

.....

Luhan xiêu vẹo bước vào kí túc xá, cảm thấy thân thể như rã rời.

- Luhan hyung, mệt lắm không? - Kyungsoo từ trong bếp chạy ra đón anh, trên người còn đeo tạp dề nhìn không khác gì một bà nội trợ đảm đang, muốn trêu chọc cậu ấy một chút nhưng mệt đến nỗi không đủ sức mở miệng. Chỉ gật gật đầu cười với cậu ấy.

- Anh về rồi à? Mau đi tắm rửa còn ăn cơm tối, chắc anh đói lắm! - Jong In đang ngồi ghế xem phim cũng thò đầu ra hỏi han.

- Ừ, anh lên phòng rồi xuống.

Vừa cười vừa thất thểu đi về phòng, tự hỏi không biết Sehun có ở phòng hay không. Chẳng hiểu sao mỗi khi mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy cậu ấy đều như được hồi sinh, mặc dù Sehun vẫn giữ thái độ lạnh lùng, khó đoán như vậy. Cậu ấy thật sự chán ghét anh lắm rồi sao? Làm thế nào để quay trở lại như trước kia?

Mải nghĩ vẩn vơ, không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa, chần chừ một lát cuối cùng hít một hơi sâu đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

- A! - Luhan giật nảy mình, vừa bước vào phòng đã thấy Sehun đứng ngay trước mặt, bộ dạng có chút khác thường ngày khiến anh đột nhiên không thể thích ứng. Lúng túng giơ tay lên chào - Em, em định ra ngoài à? Anh vừa mới...

Chưa nói hết câu đã bị người kia kéo vào lòng, cả khuôn mặt áp vào lồng ngực ấm áp của cậu ấy.

- Sehun...?

Luhan nửa kinh ngạc, nửa vui mừng. Trong lòng hỗn loạn không yên, Sehun là đang ôm anh sao? Không có chán ghét anh sao? Bỗng nghe thấy tim đập liên hồi, đầu lưỡi cũng như vừa được ăn kẹo, vị ngọt thấm đến mọi giác quan trong cơ thể. Mặc kệ cậu ấy đang nghĩ gì chỉ cần giây phút này được cậu ấy trân trọng như vậy, thế là đủ. Luhan khẽ nhắm mắt, vòng tay ôm Sehun hít hít mùi hương trên áo cậu ấy, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Đang ôm chặt Sehun, đột nhiên cảm thấy cậu ấy nắm lấy vai mình kéo ra. A, là không cho ôm nữa sao? Luhan xịu mặt quyến luyến buông tay khỏi lưng người kia. Ngước mắt lên nhìn Sehun còn kinh ngạc hơn nữa, cậu ấy đang cười, hơn nữa cười vô cùng dịu dàng, ánh nhìn thâm tình hướng đến anh không chút giả dối. Luhan bỗng chốc ngây ngốc, bên tai nghe được tiếng của người đối diện:

- Tiểu Lộc có thích Huân Huân không?

Cậu ấy vừa dứt lời không gian xung quanh cũng chợt rơi vào tĩnh lặng, cảm giác thời gian đang quay trở lại ngày valentine năm ấy, đầu óc chợt trống rỗng, chỉ thấy sống mũi cay xè.

Sehun cúi đầu nhìn người trước mặt, dường như Tiểu Lộc của cậu lại cảm động đến sắp khóc rồi. Đôi môi đỏ mọng kia còn khẽ run nhẹ khiến cậu không thể kiểm soát được bản thân. Vội vã cúi xuống, tham lam ngậm lấy khuôn miệng nhỏ nhắn kia. Không ngờ rằng lại ngọt ngào, mềm mại như thế, lập tức si mê càng hôn càng không dứt ra được.

Luhan kinh ngạc tròn mắt nhìn môi của mình đột nhiên bị người kia xâm chiếm, muốn đẩy cậu ấy ra nhưng chợt nhận ra chính mình cũng có chút thích thích. Lần này so với ba năm trước càng có phần cuồng nhiệt hơn, trái tim cũng vì thế mà rung động mãnh liệt. Sehun từ từ mở mắt thấy người trước mặt không tập trung liền tức giận há miệng cắn vào môi Luhan.

- A! Em...ư...ưm...

Bị cắn định uất ức kêu lên thì ngay lập tức miệng bị chặn lại, Sehun cũng thừa dịp đưa đầu lưỡi vào trong, tiếp tục dây dưa, trêu đùa. Hai bờ môi cuốn lấy nhau không dứt, cảm giác như từng ấy năm xa cách bao nhiêu yêu thường nồng đậm đều một lần mà dồn hết vào.

Sau cùng cảm thấy Luhan đã mềm nhũn trong lòng mình, Sehun mới luyến tiếc rời môi anh. Vừa thở hổn hển vừa đưa tay kéo người đang mặt đỏ một mảng kia vào lòng, hai tay vòng qua eo Luhan, chậm rãi siết chặt lấy anh. Cúi đầu tựa vào hõm vai người kia nhẹ nhàng hỏi lại câu lúc trước:

- Có thích không?

Luhan lúc này hồn vía vừa mới trở về, nghe được câu hỏi đã mong chờ từ lâu, ở trong lòng Sehun gật đầu như giã tỏi:

- Có thích! Rất rất thích!

- Thích ai?

- Thích Huân Huân, thích Sehunie!

....

....

Cạch!

Bỗng từ ngoài cửa truyền đến âm thanh khiến hai người trong phòng giật bắn mình. Luhan hốt hoảng quay lại, lập tức nhìn thấy Baekhyun đang thò cổ vào phòng, bộ mặt của cậu ta lúc này vừa như đang thưởng thức một bộ phim tình cảm dài tập sướt mướt lại vừa như mẹ già gả được con gái ế chồng đi, chỉ còn thiếu chiếc khăn thêu hoa chấm nước mắt là có thể dựng thành phim rồi.

- Tại Kyungsoo bảo em lên gọi hai người xuống ăn cơm, không phải lỗi tại em nha~

Luhan sực tỉnh, vội một cước đạp Sehun ra, luống cuống định giữ Baekhyun lại giải thích nhưng chân tay run rẩy như một bà lão quá tuổi, không nhấc lên nổi nữa. Đành bất lực trơ mắt nhìn thằng nhóc đó nhảy chân sáo rời khỏi. Vừa rồi, vừa rồi là cái tình huống gì đây?? Sao lại thấy giống hai vợ chồng đang thân mật vụng trộm thì bị con trai bắt gặp? Mặt mũi rốt cuộc là phải giấu đi đâu???

- Luhan, đi ăn cơm thôi.- Sehun đằng sau bước tới giọng cực kì bình tĩnh nói.

- À ừ, ừ đúng, ăn cơm - Luhan mở miệng trả lời như một cái máy, - em xuống trước đi, anh vào nhà vệ sinh một lát

Nói xong lẩy bẩy bám tường đi ra ngoài. Lúc vào trong phòng vệ sinh, ngẩng đầu soi gương lại không kìm được giật mình một cái. Nhìn mặt mình trong gương không khác gì thiếu nữ mới biết yêu, cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt còn long lanh vui sướng. Ai da, môi cũng sưng hết lên rồi, thật là, như vậy sao dám đi ăn cơm chứ. Chẳng lẽ lại nhịn đói cả một đêm sao??

Oh Sehun!! Là cậu hại tôi!!

.

.

.

Khi tình yêu nhẹ nhàng đến gõ cửa, chúng ta đều rụt rè, sợ hãi để rồi lỡ tay làm rơi mất...

Đến một ngày đã trưởng thành, biết thế nào là nuối tiếc, vội vã đuổi theo tình yêu khờ dại khi ấy mới giật mình nhận ra nó quý giá như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #exo#hunhan