3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 18
.........
Luhan đưa tay đẩy người kia ra nhưng không được, mọi giác quan hầu như đã bị rượu chi phối, không còn nghe lời của anh nữa. Cảm giác căn phòng trở nên méo mó, quay cuồng với tốc độ chóng mặt:
- Hyung..., mở cửa đi, em, em...
- Được rồi, sẽ mở...
JangWook đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt diễm lệ của người trong lòng mà dỗ dành, cảm giác bàn tay tiếp xúc với làn da mềm mại kia khiến trong lòng không khỏi kích thích, máu nóng đã dồn lên, lập tức xoay người ép chặt Luhan vào tường.
Luhan! Luhan! Hôm nay em thuộc về tôi rồi, đã tính trước mọi đường đi nước bước nhưng lần nào cũng bị thằng nhóc Oh Sehun kia phá hoại nhưng lần này chắc chắn buộc em trở thành người của tôi.
- Anh, anh... đang làm cái gì... vậy?
Luhan cảm thấy mình bị giữ chặt, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đã không còn sức lực, cơ thể vốn đã không điều khiển được nữa.
- Luhan, em có biết anh đã mong chờ phút giây này từ lâu rồi không? - JangWook mê mẩn nhìn người trước mặt, đưa tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Luhan , sau đó giương đôi mắt đã sớm đỏ ngầu nhìn anh nói - Mắt, mũi, miệng, tất cả...tất cả đều xinh đẹp, thằng nhóc kia quả là ngu ngốc, không biết hưởng thụ em, vậy để anh đi, anh sẽ trân trọng em, Lulu...anh....
- Anh điên rồi! Tránh...tránh ra... - Luhan sợ hãi hét lên, dùng hết sức lực đẩy Jangwook ra, người kia bị bất ngờ, hơi lùi ra đằng sau. Nhân cơ hội đó Luhan cuống cuồng chạy về phía cửa, nhưng ngay lập tức bị người phía sau ôm lại. Toàn thân bị anh ta giữ lấy dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã và bất lực như vậy. Đột nhiên rất muốn gặp Sehun, muốn được cậu ấy xoa đầu nói với anh "không sao đâu, có em ở đây rồi..."
Sehun... anh sợ...
- Luhan!! - Jangwook tức giận rống lên một tiếng, ra sức kéo Luhan trở lại, nhanh chóng đặt anh nằm xuống bàn, sau đó ghì chặt lấy - Đừng mơ thoát khỏi đây!!
Mặc kệ người kia khổ sở vùng vẫy, Jangwook như con sói đói mồi, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng tham lam chiếu khắp cơ thể đối phương, say mê đến không kiểm soát được bản thân.Dùng tay xé rách chiếc áo trên người Luhan. Cuối cùng mãnh liệt bóp chặt cằm đối phương cúi đầu xuống.
Rầm!
Cánh cửa phòng đột ngột bị đạp tung, JangWook hốt hoảng nhìn ra ngoài.
- Luhan!!
Sehun trừng mắt nhìn Luhan đang bị người kia đè xuống, cảm giác như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong lòng, ánh mắt lập tức lóe lên một tia sát khí. Lao thẳng đến đạp Jangwook ra, sau đó gần như phát điên túm cổ áo đấm liên tiếp vào mặt người kia.
- Se,se...hun, là tôi sai rồi., tôi chưa có làm gì. Xin...xin...
Jangwook bị đánh đến tối tăm mặt mũi, cảm giác mùi máu tanh xộc thẳng lên mới cuống cuồng chắp tay van xin, nhưng Sehun dường như không có ý định dừng lại, càng đánh càng mạnh, lần này là đã phát điên thật rồi.
- Huân Huân,....
Bỗng Luhan từ phía sau yếu ớt gọi, giọng nói run rẩy như bị một cơn gió thổi qua. Sehun đột nhiên khựng lại, cơn giận dữ thoáng chốc bị che lấp bởi sự đau lòng. Vội vã buông JangWook chạy đến ôm lấy con người kia:
- Luhan, có bị thương ở đâu không?
- Anh... muốn về... - Luhan cảm nhận được hơi ấm quen thuộc lập tức bám chặt lấy ngực áo người đối diện, mơ màng nói ra câu đó.
- Được. Chúng ta cùng về.
Sehun mạnh mẽ bế Luhan đi ra phía cửa, trước khi đi còn quăng lại một câu khiến người trong phòng không khỏi rùng mình:
- Anh chưa xong với tôi đâu.
....
Ngồi trong taxi về kí túc xá Luhan không ngừng cựa quậy trong lòng Sehun, hình như lần đầu tiên uống rượu rất khó chịu, còn liên tục nói nhảm gì đó. Sehun vòng tay giữ chặt Luhan không cho anh làm loạn, nhưng cuối cùng lại bị người kia cắn cho một cái vào cổ, đau đến điếng người. Ý tốt bị người ta phũ phàng đá qua một bên.
Khi về đến kí túc xá đã quá trưa, các thành viên khác đi ăn cũng chưa về, căn nhà không có lấy một bóng người, đành một mình chật vật đưa Luhan lên phòng. Vứt người kia lên giường tưởng đã thoát, chẳng ngờ lại bị Luhan bám chặt cứng, có gỡ thế nào cũng không buông.
- Luhan, thả tay ra, em mỏi cổ.
- Anh, anh cũng mỏi,... - Luhan không tỉnh táo nổi, hơi rượu cay cay còn phảng phất khiến anh tạm thời mất lí trí, mắt nhắm mắt mở bĩu môi nhìn người trước mặt.
Sehun một lần nữa cố gắng gỡ đôi tay đang buộc chặt trên cổ mình không buông nhưng dù thế nào cũng vô vọng. Đang định to tiếng mắng Luhan một câu thì đột nhiên bị hơi thở nhẹ nhàng của người kia phả lên mặt, không kìm được một cái rùng mình. Đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang gần sát mặt mình, ý muốn đẩy Luhan ra cũng lập tức theo gió bay đi. Nhẹ nhàng đặt tay lên eo Luhan cúi xuống thì thầm vào tai anh:
- Tiểu Lu, nếu anh không buông ra thì đừng trách em.
- Nhột, haha, Se...sehun, nhột quá!!
Luhan bật cười, vội vã cúi đầu né tránh nhưng tay vẫn kiên quyết bám chặt trên cổ người kia.
Sehun cúi đầu, nhìn người trong lòng cười đẹp đến mê hồn, khuôn mặt bị rượu làm cho đỏ ửng, đôi mắt mơ màng nhìn cậu giống như đang đùa cợt gì đó, tim Sehun cũng vì thế mà đập loạn trong lồng ngực, máu trong người dường như đang dần xông lên tận não. Không kiểm soát nổi bản thân liền ép chặt Luhan xuống giường, kiên nhẫn nói một câu:
- Là anh câu dẫn em trước.
Sau đó không đợi Luhan đáp lời, lập tức há miệng nuốt trọn lấy môi người kia, đầu lưỡi không chần chừ tiến vào kiếm tìm, ve vuốt khắp khoang miệng. Căn phòng thoáng chốc tràn ngập những âm thanh vô cùng ái muội.
Luhan bị hôn đến mị người, lồng ngực phập phồng không ngừng gào thét đòi không khí, vội dùng tay đẩy Sehun ra, mặt quay đi chỗ khác cố sống cố chết hít lấy chút không khí. Chẳng ngờ vừa thở được một chút liền bị người kia khóa chặt hai tay, môi cũng vô lực bị xâm chiếm một lần nữa.
- Khó chịu...ưm..m..
Sehun nhanh chóng phủ môi mình lên đôi môi đỏ mọng kia, điên cuồng gặm nhấm, cảm giác như đang thưởng thức một thứ kẹo ngọt nhất trên thế gian, dù thế nào cũng không muốn dừng lại. Bàn tay cũng không an phận nhanh chóng luồn vào trong áo, vuốt ve thân thể mềm mại của Luhan, hạ thân đã sớm nóng rực đến khó chịu. Càng hôn càng say, tựa như một thứ thuốc phiện mê đắm đầy nguy hiểm, bờ môi cuốn chặt lấy môi người kia tham lam mà hưởng thụ.
- A!
Cảm nhận trên môi truyền đến cảm giác đau nhói Sehun vội vã rời khỏi, cái người này, không ngờ lại dám cắn cậu, hơn nữa còn cắn rất đau. Luhan của cậu cũng rất dữ dằn đi.
- Tiểu Lu, không được cắn như thế nữa. Rất đau!
- Anh cũng đau a~ - Luhan mím môi, ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn Sehun. Bày ra bộ mặt rất vô tội.
- Haiz, thật là... - Sehun thở dài, đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ đôi môi sưng phồng của người kia, bỗng giật mình sực tỉnh, quả thật cậu đã làm anh đau rồi. Vẫn là nên khống chế bản thân một chút. - Được rồi, mau ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tỉnh táo ngay.
Luhan mơ màng nghe được người kia nói, đầu óc vốn đã choáng váng nên không nghĩ ngợi nhiều lập tức nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sau đó còn nghe thấy thanh âm rất dễ chịu của ai đó:
"Có em ở đây rồi"
....
Thời điểm Luhan tỉnh dậy cũng đã xế chiều, tuy men rượu đã không còn nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Uể oải đưa tay dụi mắt sau đó từ từ ngồi dậy, đưa mắt đảo khắp căn phòng. Nhận ra mình đang ở ký túc xá mới yên tâm ngồi lại nghĩ ngợi. Bao nhiêu câu hỏi đột nhiên kéo đến ào ào như nước lũ tràn vào khi đê kè bị vỡ khiến Luhan lập tức thấy choáng váng.
Tại sao mình lại về phòng rồi? Làm thế nào ở đây được? Sehun đâu?? Chẳng phải nói chờ cậu ấy cùng về sao???
Khoan đã! Luhan bỗng khựng lại, anh nhớ mang máng lúc ấy đi ra khỏi phòng tập thì gặp JangWook, bị anh ta lôi kéo về phòng cùng nhau uống rượu, sau đó thì... nghĩ đến đây chợt cảm thấy rùng mình, khoảng ký ức bỗng trở nên mờ nhòe. Luhan nhắm chặt mắt cố nhớ lại những gì xảy ra khi ấy, hình như bị anh ta ép vào tường, lúc đó dù chống cự thế nào cũng không thoát khỏi. Sau đó mơ hồ cảm nhận được Jangwook bị đẩy ra, liền đó bản thân được Sehun ôm lấy. Cậu ấy còn nói cái gì đó nữa, thật không nhớ ra nổi.
Luhan lắc lắc đầu, cố tập trung suy nghĩ... Sau đó Sehun bế anh đặt xuống giường, nói anh bỏ cậu ấy ra nhưng anh nhất quyết bám chặt lấy cậu ấy. Luhan nghĩ đến đây bỗng giật mình, say rượu còn dính chặt lấy cậu ấy, không phải trong lúc say anh đã làm gì Sehun chứ???? Đúng rồi, khi ấy còn nghe Sehun nói với giọng rất uất ức, cái gì mà "Không được như thế nữa. Rất đau!".
Đau??! Cái gì đau chứ?? Trời đất! Chẳng lẽ khi uống rượu vào thú tính đàn ông bị bộc phát ư?? Không xong rồi!! Anh đã làm gì Sehun của anh thế này?? Cậu ấy còn chưa lớn!! Nói đến mới nhớ, từ lúc tỉnh dậy đến giờ cũng không thấy mặt mũi cậu ấy đâu. Không phải là đang chui vào một góc nào đó bi phẫn khóc rồi chứ?? Tưởng tượng đến cảnh người kia gục đầu ôm gối uất ức khóc đột nhiên vô cùng thương tâm.
Càng nghĩ càng cảm thấy cùng quẫn, tự đập vào đầu mình mắng nhiếc, không ngờ bản thân chính là một tên biến thái, vô liêm sỉ. Sehun à, anh xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi em! Có nhảy xuống sông tự vẫn cũng không rửa hết tội!!
Đúng lúc Luhan đang lăn lộn trên giường tự dằn vặt thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, liền giật mình ngồi thẳng dậy căng thẳng nhìn người đang chậm rãi bước vào.
- Se, Sehun...
Luhan thấy người kia mang vẻ mặt buồn bực đi vào càng cảm thấy tội lỗi, rõ ràng cậu ấy vừa tắm xong, nước từ trên mái tóc chảy thành từng giọt xuống cổ, cơ thể cũng toát ra một mùi hương vô cùng dễ chịu. Nhưng,...anh đang nghĩ cái gì thế này?? Ngay cả khi tỉnh rượu vẫn còn nghĩ bậy bạ được sao??
- Vừa tỉnh à? - Sehun đưa khăn lên lau đầu, sau đó liếc mắt nhìn Luhan hỏi.
- Ừ...m...
Luhan đột nhiên lúng túng không biết nói gì? Định hỏi cậu ấy xem anh trong lúc say đã làm gì Sehun rồi nhưng rốt cuộc không dám mở lời, chỉ biết đưa ánh mắt tràn đầy chân thành nhìn đối phương. Lúc này mới để ý kĩ, cổ Sehun có một vết cắn nhỏ, thoạt nhìn đã biết là vừa mới bị, hơn nữa, cả môi cũng có dấu răng nữa!! Rõ ràng là do anh gây ra!! Thật sự không nghĩ mình lại cường bạo Sehun tới mức này! Sehun của anh chắc chắn đã phải chịu rất nhiều oan ức a!! (Au: Cho tôi cười vào mặt anh phát, rõ ràng vết cắn ấy là do anh chống cự người ta mà =)))
- Hừm, Luhan - Sehun đột nhiên ngồi xuống trước mặt anh, nghiêm mặt nhìn anh hỏi - Có biết anh đã làm cái gì không?
Luhan nghe xong cảm thấy bản thân mình vô cùng xấu xa, lần này thì trúng phóc rồi! Thoáng chốc mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng. Nhìn Sehun một lúc sau đó dùng chất giọng vô cùng hối hận nói:
- Sehun... anh, anh xin lỗi.
- Cũng biết lỗi cơ à? - Sehun khoanh tay nheo mắt nhìn người trước mặt, thấp giọng nói ra một câu.
- Ừm. Anh sai rồi, nhưng... - Luhan nói giữa chừng đột ngột ngước nhìn Sehun, ánh mắt lúc này tràn đầy quyết tâm - nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm, anh...
- Thôi được rồi, - Sehun thấp giọng nói - Chỉ cần anh hứa lần sau không được như thế nữa.
- Gì, gì cơ? - Luhan đột nhiên khựng lại, cảm giác như tim mình vừa bị cái gì đó sắc nhọn xuyên qua. Sehun nói không được như thế nữa, là chán ghét anh lắm sao?? Nhưng có cần phải nói thẳng ra như thế không? Dù sao anh cũng xin lỗi rồi mà...
- Anh còn chần chừ cái gì? Nếu lần sau mà như vậy để xem em làm gì anh.
- Em, em ghét anh vậy sao? - Luhan càng nghe càng thấy đau lòng, dùng đôi mắt oán hận nhìn chăm chăm vào người đối diện.
- Hả? - Sehun ngẩn người nhìn người trước mặt đang sắp nổi giận với mình.
- Oh Sehun!! Cậu tưởng mỗi mình cậu đáng giá à, tôi cũng, đây cũng là lần đầu tiên của tôi. Hơn nữa tôi đã xin lỗi rồi, còn hứa sẽ chịu trách nhiệm nữa, cậu, cậu nói thế là ý tứ gì hả???
- Lần đầu tiên? - Sehun tròn mắt nhìn Luhan, sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, chợt nhận ra vừa rồi hai người nói đến hai chuyện hoàn toàn khác nhau. - Hahaha!! Luhan, anh, anh...hahaha
Luhan giật nảy mình vì tiếng cười của người kia, không ngờ đối với lời anh nói cậu ta lại xem như trò đùa:
- Không được cười! Không được cười!
Đối với người đang xù lông như con mèo nhỏ trước mặt đúng là không nên trêu đùa nữa, Sehun cắn môi cố nén tiếng cười xuống, nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Luhan:
- Tiểu Lu ngu ngốc, em đang nói đến chuyện anh tự tiện cùng người lạ uống rượu. Không phải chuyện kia.
- ...
Phải đến gần một phút Luhan mới tiêu hóa nổi lời của Sehun. Bỗng muốn đào một cái hố ngay lập tức chui xuống, thì ra cậu ấy không muốn anh uống rượu lần nữa, vậy mà lại vô cớ nổi giận. Thật đáng xấu hổ!
- Còn nữa.. - Sehun đột nhiên nâng cằm Luhan lên, buộc anh phải nhìn vào mắt cậu -giữa chúng ta chưa phát sinh chuyện gì cả. Thực sự không muốn lợi dụng lúc anh không tỉnh táo mà làm ra chuyện ấy, có hiểu không?
- Vậy, vậy...chưa có gì sao? - Luhan lắp bắp hỏi lại, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Hóa ra anh không có cưỡng bức cậu ấy, hahaha...
- Nếu anh muốn có gì cũng được thôi - Sehun bỗng nhếch mép cười gian, luồn tay qua eo Luhan kéo anh lại gần.
- Không muốn! bỏ anh ra! - Luhan sực tỉnh, định giãy ra nhưng không ngờ mình đã bị ôm chặt cứng, tim thoáng chốc đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
- Được rồi, không bắt ép anh đâu. - Sehun bật cười, cúi đầu khẽ dụi vào hõm cổ người kia, liền cảm thấy toàn thân Luhan cứng đờ, dường như mọi động chạm của cậu đều khiến anh căng thẳng. Cái người này, đã từng ấy tuổi mà cứ như con nít, thật khiến người khác muốn trêu đùa.
- Sehun, lần sau anh sẽ không uống rượu nữa đâu. - Luhan để mặc cho người kia tựa vào vai mình, nhẹ giọng nói ra câu ấy. Thực sự không muốn để cậu ấy lo lắng vì anh nữa.
- Ờm, - Sehun cười nhẹ - nếu có lần sau nữa em chắc chắn sẽ làm gì anh thật đấy.
- Này!! Anh đang nói chuyện rất nghiêm túc mà.
- Em cũng vậy!
- Bỏ anh ra!
- Không muốn!
- Sẽ giận em đấy!
- Cứ việc.
- Oh Sehun!!!!!!!!
Nhiều lúc nhìn lại quãng đường từng đi qua, dấu chân từ lúc nào đã phủ kín con đường mênh mông ấy. Lại suy nghĩ không biết vì sao có thể kiên nhẫn đi đến tận nơi này. Vội vã đưa mắt tìm kiếm, câu trả lời ở phía cuối con đường kia...
.....
Sáng hôm sau vừa bước ra khỏi cửa đã thấy bầu trời ngập tràn những bông hoa tuyết lơ lửng, tuyết bám mình trên những cành cây trơ lá bỗng có cảm tưởng như những thứ quả ngầy ngậy của mùa đông.
Anh quản lý từ ngoài chạy vào, hối hả phủi bụi tuyết dính trên người sau đó hướng các thành viên đang đứng trong phòng nói:
- Cũng may tuyết rơi không dày, vẫn đến đài ghi hình được, các cậu mau chuẩn bị đi.
- Vâng hyung!
Suho đưa tay lên đầu kiểu chào quân đội, sau đó giục các thành viên lên phòng lấy đồ đạc xuống.
Tuy tuyết rơi khá thưa nhưng khi tan ra lại tạo thành những vũng nước lớn khiến giao thông bị cản trở. Xe ô tô chỉ dám chậm rãi di chuyển, cảnh vật bên ngoài cửa kính thoáng chốc mang màu trắng nhờ nhờ không rõ nét, lại khiến người ta nảy sinh tâm trạng buồn u uất.
- Haizz, thà cứ rơi thật lớn còn đỡ nhàm chán a!
Baekhyun ngồi ghế sau vươn vai ngáp một cái, sau đó vừa vặn vẹo người vừa lớn tiếng than thở. Luhan ngoái đầu lại cười cười:
- Tưởng cậu không biết nhàm chán là gì chứ.
- Hyung khinh thường em! - Baekhyun vỗ nhẹ vào ghế đằng trước sau đó bĩu môi hướng Luhan oán trách.
- Là anh ấy đang khen cậu, thật ngốc! - Chanyeol ngồi bên cạnh lén lút nở một nụ cười yêu chiều, vươn tay tới vò rối tóc con người đang càu nhàu kia. Baekhyun bỗng nhiên giật mình, hai gò má chợt đỏ ửng lập tức lùi người ra sau né tránh.
- Đã nói không được xoa đầu người ta như cún!! Còn nữa!! Cậu mới ngốc!!
Luhan liếc nhìn hai người đằng sau qua tấm gương trước mặt không khỏi lắc đầu cười khổ. Đã qua mấy ngày rồi mà Baekhyun vẫn ngại ngùng tiếp xúc với Chanyeol, rõ ràng thích người ta rồi mà cứ đây đẩy phủ nhận, không hiểu thằng nhóc đó đang lo sợ cái gì. Cũng không biết phải làm sao để giúp Chanyeol, chỉ biết khuyên cậu ấy nên kiên nhẫn một chút, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
- Đến nơi rồi, mọi người nhớ cầm ô theo, tránh bị tuyết rơi. - Suho vừa mở cửa xe vừa ngoái đầu lại nói, Luhan cười cười bước theo sau, vẫn là trưởng nhóm biết lo cho mọi người.
Cả nhóm mười hai người nhanh chóng bước vào nơi ghi hình, hôm nay được mời phỏng vấn về album mới ra nên cũng không tránh khỏi lo lắng, tuy đã đọc thuộc kịch bản nhưng chỉ sợ lỡ lời lại ảnh hưởng đến cả nhóm. Luhan vừa đi vừa cầm tờ giấy lầm rầm học lại một lần nữa, không hiểu sao bỗng thấy căng thẳng, liệu có phải do cái thời tiết lạnh lẽo này khiến tâm trí thấy rối loạn?
Bước vào phòng lớn của đài truyền hình, không khí trở nên ấm áp hơn, sau khi cúi hô khẩu hiệu, mười hai người được mời ngồi xuống những chiếc ghế nhỏ đặt ngay phía sau.
Cuộc phỏng vẫn diễn ra khá thoải mái, vì vậy tâm tình cũng đột nhiên tốt lên, thực ra vì nhóm khá đông nên thời gian nói của một người cũng không có nhiều, chỉ khi được MC hỏi đến mới phải trả lời, tuy nhiên đến phần biểu diễn tài năng của mỗi người lại phải quay đi quay lại khá nhiều lần, vì thế đến khi ghi hình xong trời cũng đã về chiều.
Buổi trưa do ăn qua loa để nhanh chóng phỏng vấn nên khi kết thúc mọi người liền kéo nhau đến một nhà hàng gần đấy, ngồi vào phòng có điều hòa ấm áp mà toàn thân vẫn run lập cập, tay cũng tím tái hết cả. Ở cái thời tiết này quả thật chỉ có trùm chăn ngủ mới là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
- À anh quên không nhắc mấy người các cậu, chút nữa về kí túc xá chuẩn bị đồ đạc còn đi quay quảng cáo cho hãng thời trang mùa đông V.K.O nữa. - Anh quản lý chợt buông đũa nói, ánh mắt lướt qua căn phòng một lượt.
Cả đám người đang cắm cúi ăn đột nhiên tròn mắt nhìn người vừa thông báo tin sét đánh kia, cứ tưởng hôm nay hết lịch trình rồi chẳng ngờ lại chòi thêm vụ quay quảng cáo.
- Nhìn cái gì mà nhìn, tối qua không phải anh nói rồi sao, tại các cậu mải xem tivi nên không thèm chú ý. Haizz, thật là...
- Giờ cũng sắp tối rồi, còn quay nữa sao? - Yifan đầu bàn bên kia lười nhác nói với sang, lập tức mười một người còn lại nhìn chằm chằm vào anh quản lý chờ đợi câu trả lời.
- Sáng sớm mai sẽ quay, nhưng đường đi tới đó rất xa, phải đi từ bây giờ mới kịp đến đó quay. Không phải sẽ đi hết mười hai người đâu, đại diện của hãng thời trang đó đã chỉ đích danh những người đi đợt này rồi.
- Vậy những ai đi lần này hả anh? - Jongdae hướng ánh mắt mong chờ về phía anh quản lý - có em không?
- Cậu ấy hả? - anh quản lý tủm tỉm cười, sau đó chậm rãi nói - đương nhiên có một chân rồi, nụ cười xua tan băng giá mà, đúng không?
- Còn em? - Baekhyun đứng ngồi không yên trên ghế, chỉ sợ mình cũng nối gót Jongdae đi quay giữa thời tiết kinh khủng này.
- Thôi để anh liệt kê luôn cho đỡ tốn thời gian, lần này đi gồm có Kris, Baekhyun, Chanyeol, Jongdae, Luhan và Sehun. Rõ chưa? Ăn xong rồi thì mau đứng lên, chần chừ nữa là sáng mai cũng chưa đến nơi đâu.
Anh quản lý gào khản cổ một hồi mới xua được mười hai người ra khỏi nhà hàng. Vội vã chạy xe về kí túc xá thì trời cũng đã bắt đầu tím sậm lại, nhiệt độ cũng xuống thấp hơn so với trước. Vì phải ở qua đó một ngày hai đêm nên khá nhiều đồ đạc phải mang theo, không khí trong nhà lúc này ồn ào hẳn, cứ như sáu người kia đang chuẩn bị đi du lịch đâu đó.
Lúc này Luhan đang đăm chiêu đứng trước tủ quần áo, băn khoăn không biết nên mang những gì theo, chỉ sợ mang ít đồ sẽ bị lạnh, nhưng mang nhiều lại khó di chuyển. Ai da, thật đau đầu.
- Tiểu Lu, sao thế?
Sehun vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một màn hài kịch với duy nhất một diễn viên, người kia đứng bất động nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, nhưng nét mặt lại thay đổi liên tục: Đầu tiên nhăn mày suy nghĩ, sau đó cắn môi cật lực lắc đầu, tiếp đó lừ đừ đảo mắt, cuối cùng thở dài thườn thượt. Biểu cảm thật quá đa dạng rồi.
Luhan giật mình quay lại đã thấy Sehun đứng áp sát sau lưng mình, bàn tay hư hỏng lại thuận thế đặt ở thắt lưng anh.
- A, là đang không biết nên mang theo những gì. Sợ đến đó sẽ lạnh.
- Quá dễ... - Sehun tựa đầu vào vai Luhan cất tiếng cười trầm thấp - mang theo em là đủ rồi!
- ... - Luhan mím môi câm nín, tên nhóc Sehun này lần nào mở miệng giọng nói cũng nồng nặc mùi tán tỉnh, vẫn biết như vậy nhưng tim không tự chủ được lại đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.
Sehun biết người kia bắt đầu xấu hổ liền vui vẻ thả anh ra, vươn tay xoa đầu Luhan một cái rồi nói:
- Mang nhiều áo một chút, đồ dùng cá nhân dùng chung với em đi, như thế sẽ không nặng.
- Làm vậy sao được, rất bất tiện a~ - Luhan ngại ngùng lắc đầu, gò má vẫn chưa hết đỏ.
- Bất tiện cái gì? Chẳng phải hôn cũng đã hôn rồi sao? - Sehun xoay người đi về phía tủ quần áo, thản nhiên vứt lại câu đó.
- Cái đó,... - Luhan cảm thấy mặt mình bỗng chốc nóng ran, âm thầm khóc ròng, tự hỏi tại sao trên đời lại có người mặt dày như Oh Sehun!!
- Mau lên! Mau lên!! - Đột nhiên Baekhyun đi ngang qua thò cổ vào phòng lớn giọng gọi - Bọn em xong hết rồi đó! Chuẩn bị chậm đi sau nha~
Luhan ngơ ngác nhìn ra đã thấy Baekhyun tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đang cùng Chanyeol đi ra ngoài, cũng lập tức khẩn trương, vơ tạm mấy chiếc áo phao dày nhét vào vali.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro