3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 7

Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa làm Lộc Hàm giật nảy mình, trái tim vừa yên ổn một chút nay lại đập loạn lên. Là Thế Huân sao??? Thế Huân gặp mình có chuyện gì??

Suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng luống cuống ra mở cửa.

- Hàm Hàm, đang làm gì vậy? mẹ vào một chút được không? - Mẹ Lộc mỉm cười nhìn con trai, Lộc Hàm vội giấu sợi dây chuyền sau lưng nghiêng người cho bà vào.

Mẹ Lộc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con trai liền tủm tỉm cười hỏi:

- Có bạn gái rồi đúng không con?

- Dạ? Con không có...sao, sao mẹ lại hỏi thế? - Lộc Hàm tròn mắt nhìn mẹ, không hiểu tại sao đột nhiên bà nhắc đến vấn đề này.

- Haha, đừng giấu mẹ, con là con trai mẹ sao mẹ không biết được. Nhìn cái biểu hiện hạnh phúc trên mặt con xem.

- Mẹ, con không có thật mà!

Mẹ Lộc lắc đầu tỏ vẻ không tin, sau cùng nắm tay con trai chậm rãi nói:

- Hàm Hàm, con cũng mau có bạn gái đi, sau này kiếm một cô vợ, sinh con cho mẹ yên tâm lúc tuổi già là được. Cả cuộc đời mẹ chỉ có mong muốn duy nhất là chính tay mình được chăm sóc cho cháu nội thôi.

- Mẹ - sắc mặt Lộc Hàm đột nhiên trầm xuống, có cái gì đấy vừa nện thẳng vào tim anh - Nếu con không lấy vợ thì sao?

- Con nói gì thế? Tại sao không lấy vợ? Nếu vậy mẹ không nhìn mặt con nữa đâu, đừng làm mẹ giận, con biết mẹ bị bệnh tim đúng không? - Mẹ Lộc mới đầu ngạc nhiên sau đó lại nghĩ con trai trêu mình liền gõ mấy cái vào đầu Lộc Hàm.

- Con đùa thôi mà - Lộc Hàm mỉm cười yếu ớt nhìn mẹ, chợt cảm thấy sức sống trong người bị rút cạn.

Mẹ Lộc thấy con trai có vẻ mệt đành dặn dò vài câu rồi đóng cửa đi xuống nhà. Cánh cửa vừa khép lại Lộc Hàm đã ngã khuỵu xuống, không ngờ ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ lại mong manh như vậy. Trong tim anh chợt truyền đến cơn đau dữ dội, nước mắt không hiểu từ lúc nào đã trào ra.

Khó thở quá!

Thế Huân ah...

Chúng ta...

.... phải làm sao đây?

Sáng sớm, Sehun như thường lệ sang phòng Lộc Hàm gọi anh dậy, tự hỏi không biết con người ấy hôm nay gặp cậu sẽ có thái độ như thế nào. Hôm qua vừa mới hỏi một câu đã bỏ chạy thục mạng rồi, nhất quyết phải bắt anh trả lời mới được.

Sehun khẽ xoay tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra, đang định lớn tiếng gọi Lộc Hàm thì bỗng nhận ra không có người ở trong phòng. Vội chạy xuống nhà hỏi mẹ Lộc thì nghe được câu trả lời đáng thất vọng :"Hàm Hàm nó đi học trước rồi". Sehun chợt cảm thấy kì lạ, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm không lành.

Liên tục trong suốt một tuần liền Lộc Hàm đều tìm cách tránh mặt cậu, sáng hôm nào cũng kiếm cớ để không đi cùng với Sehun, tan học lại nói sang nhà Đỗ An chơi nên bảo Sehun về trước, đến cả khi ở nhà cũng hạn chế ở cùng cậu một chỗ, lại không nói nhiều như trước kia nữa, cả ngày chỉ nói được câu " chào" và " tạm biệt". Sehun cảm thấy vô cùng bức bối, không hiểu tại sao Lộc Hàm lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ giận dỗi gì cậu?

Đang mải mê suy nghĩ chợt thấy Lộc Hàm đi từ cửa nhà vào, nhìn được Sehun ngồi đó anh cũng chẳng nói câu gì, vội vàng đi lên phòng.

- Lộc Hàm - Sehun thật sự không hiểu nổi, liền gọi anh lại. Lộc Hàm chầm chậm xoay người mệt mỏi nói:

- Có chuyện gì?

- Tại sao tránh mặt em?

- Tôi không có tránh mặt cậu.

- Vậy - Sehun đột nhiên đặt hai tay lên vai Lộc Hàm, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi - cho em một câu trả lời.

Lộc Hàm ngước nhìn Thế Huân một hồi lâu, sau cùng lạnh lùng hỏi lại:

- Trả lời cái gì?

- Em đã nói em thích anh - Sehun mím chặt môi nhìn người trước mặt bỗng cảm thấy có chút xa lạ, Lộc Hàm vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng đôi mắt trong veo kia dường như đang bị bao phủ bởi một màn sương u ám.

- Cậu muốn tôi trả lời? - Lộc Hàm nhíu mày, gạt tay Sehun khỏi vai mình - vậy cậu muốn tôi trả lời như thế nào?

- Lộc Hàm!

- Muốn tôi nói tôi cũng thích cậu? Xin lỗi nhưng tôi không phải loại người như cậu?

- Loại người như em? - Sehun sững người nhìn Lộc Hàm, không tin những gì chính tai mình nghe thấy, tim cậu dường như bị bóp nghẹt.

- Phải. Nói thẳng ra tôi không có tình cảm gì với Thế Huân cậu.

- Lộc Hàm, anh nói dối! - Sehun thiếu chút nữa đã không đứng vững nổi, chỉ biết nhìn người đối diện mà nói ra câu đó. Cậu đã tin rằng anh cũng có tình cảm với mình, hơn sáu tháng ở bên nhau những cảm xúc của Lộc Hàm tuy không rõ ràng nhưng rất chân thật, những tưởng chỉ cần cậu nói ra cả hai sẽ có kết thúc tốt đẹp nhưng tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

- Tôi có nói dối hay không chẳng phải cậu tự biết? Trong thời gian qua đã làm cậu ngộ nhận, tôi xin lỗi. Còn cái này - Lộc Hàm lấy ra một sợi dây chuyền đặt vào tay Sehun - Trả lại cho cậu.

Sehun siết chặt tay, cảm giác như thế giới trong cậu sụp đổ. Thì ra từ trước đến nay là cậu tự lừa dối bản thân mình, tự đắm chìm trong ảo vọng do chính mình xây nên.

- Lộc Hàm, anh thật tàn nhẫn. - Sehun khẽ nhắm mắt, đến khóc cũng không khóc nổi, tâm trí lúc này vô cùng hỗn loạn, thật sự chưa từng nghĩ người kia có thể nói ra những lời như vậy.

- Thế Huân, nếu cậu oán trách tôi, không muốn nhìn thấy tôi nữa có thể ngay lập tức chuyển nhà, tôi sẽ giúp cậu tìm một nơi khác...

- Xin lỗi anh, nhưng chỉ chủ nhà mới có quyền đuổi khách.

Sehun  lặng lẽ xoay người đi lên phòng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này thật xa lạ, sự trơ trọi thấm vào tận trong tim.

Bắc Kinh đối với cậu đã không còn là nơi đáng để luyến tiếc nữa rồi...

1 tuần sau.

- Thế Huân, nhưng mà tại sao lại đột nhiên về nước? Cháu phải cho cô một lý do chính đáng chứ? - Mẹ Lộc thật sự hốt hoảng khi đang nhiên thấy Thế Huân xách hành lí từ phòng đi ra, rồi bất ngờ nói lời từ biệt với mình.

- Cháu cảm thấy học ở xa nhà rất khó khăn, với lại sức khỏe cháu không tốt, không thích nghi được ở đây. Về Hàn Quốc vẫn tốt hơn ạ. - Sehun mỉm cười nhìn bà, phải xa người phụ nữ tốt như vậy chợt cảm thấy không cam lòng.

- Nhưng tại sao lại đột ngột như vậy? Nói đi là đi ngay, - Mẹ Lộc giữ tay Sehun hỏi, giọng bà dường như vẫn chưa hết hoang mang - Lộc Hàm nó biết chưa? Sao không chờ nó về rồi hãy đi, hay đợi cô gọi điện bảo nó về tiễn cháu?

- Thôi không cần đâu ạ, cô giúp cháu chuyển lời tạm biệt đến anh ấy là được rồi.

- Thế Huân à - Mẹ Lộc bỗng không kìm được mà gọi tên cậu, nước mắt cũng vì thế mà trào ra - cháu về rồi có quay lại đây nữa không?

- Dạ không, có lẽ đây là lần cuối cùng cháu ở đây, cô à, cô nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc nhiều quá, có gì hãy chia sẻ với Lộc Hàm.

- Biết rồi cái thằng nhóc này - Mẹ Lộc cố gắng cười, đưa tay lau nước mắt nói - Vậy để cô tiễn cháu ra sân bay. Chờ cô một lát.

Hai người ngồi trong taxi ra sân bay mà nói không ít chuyện, chủ yếu là ôn lại kỷ niệm trong những ngày qua, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Mẹ Lộc lúc này đã không kìm nén được cảm xúc, ôm chặt lấy cậu nhóc cao lớn trước mặt mà dặn dò:

- Tiểu Huân, đi rồi phải chăm sóc cho bản thân, đừng quên cô và Hàm Hàm.

- Vâng.

- Vậy cháu đi đi, tạm biệt.

Sehun nghẹn ngào không nói được thành lời, hai tiếng tạm biệt còn chưa kịp nói ra trên loa đã thông báo chuyến bay sắp khởi hành, cậu đành giơ tay chào mẹ Lộc rồi nhanh chóng rời đi.

Chuyến bay này sẽ đưa cậu rời xa anh, cũng sẽ chấm dứt quãng thời gian hai người ở bên nhau...

Tiểu Lộc, sẽ như anh muốn, em sẽ chôn vùi tất cả những kỉ niệm ở nơi đây...

Bắc Kinh mười ba  năm trước từng là nơi đẹp nhất...

Bắc Kinh hiện tại lại là nơi đau thương nhất....

Lộc Hàm...

Tạm biệt!

******************

- Đã lâu không gặp...Thế Huân - Luhan chìa tay về phía Sehun cười nói.

- .....

Sehun không nói gì, ánh mắt chán ghét xoáy sâu vào người trước mặt. Kyungsoo thấy tình hình có vẻ không ổn liền vỗ nhẹ vai Sehun nói nhỏ: "Này Sehun, nhìn hyung ấy trẻ thế thôi chứ hơn cậu những 4 tuổi đấy, mau chào đi chứ".

Sehun lập tức gạt tay người bên cạnh ra rồi không nói không rằng quay người đẩy cửa rời khỏi phòng. Chứng kiến thái độ kì lạ vừa rồi của Sehun, Baekhyun đột nhiên không biết nên làm thế nào bối rối nhìn Luhan cố bịa  ra một lý do giải thích:

- Luhan hyung, tại hôm nay trời nóng nên thằng nhóc ấy mới như thế. Tính khí nó thất thường lắm.

- À không sao đâu - Luhan gãi đầu cười, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa vừa mới đóng lại kia, ánh mắt có chút lưu luyến.

- Thôi kệ nó đi anh, Junmyeon hyung nói sẽ đãi chúng ta một bữa gà rán, đi thôi! - Chanyeol vừa cười vừa đẩy Luhan ra phía cửa, Baekhyun lập tức hiểu ý vội nháy mắt ra hiệu cho Kyungsoo và Jong In đi theo. Trong lòng vẫn thắc mắc không hiểu tại sao Sehun lại có thái độ như thế, hơn nữa ngay cả Luhan hyung cũng rất kì lạ, lúc ấy còn nói "đã lâu không gặp...Thế Huân". Thế Huân là ai?? Chẳng lẽ hai người quen nhau từ trước?


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #exo#hunhan