Chap 13
Hiếu gác tay lên trán, nằm trên giường ký túc xá, ánh đèn trần mờ mờ soi xuống gương mặt không giấu được mỏi mệt.
– Khang lạ lắm. Mấy hôm nay rõ ràng có gì đó không ổn...
Cậu tự lẩm bẩm, nhớ lại buổi hẹn dở dang hôm nọ. Cậu đã lên kế hoạch cả tuần – một buổi tối đơn giản chỉ có hai người như trước. Vậy mà Khang lại dẫn An theo. Dù cậu không nói ra, nhưng trong lòng đã rối tung lên từ lúc thấy ánh mắt Khang nhìn An – thứ ánh mắt mà đáng ra, phải dành cho Hiếu.
Hiếu lật người, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.
– Khang có bao giờ em nhìn anh như vậy nữa không?
Lòng cậu thắt lại.
Cậu biết Khang là người hay quan tâm, hay giúp đỡ người khác. Nhưng với An... điều gì đó đã vượt quá mức quen thuộc. Là sự dịu dàng không kiểm soát. Là ánh mắt dài hơn bình thường. Là nụ cười khẽ nở khi thấy An từ xa chạy tới gọi mình.
"Chết tiệt... Mình đang ghen. Mình đang sợ mất em ấy."
Hiếu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác này. Cậu luôn tự tin vào mối quan hệ của hai người. Từ năm nhất đến giờ – gần ba năm, cả hai vẫn luôn bên nhau dù không phô trương. Nhưng giờ, chỉ vì một người mới xuất hiện... mà lòng tin ấy bắt đầu rạn vỡ.
– An là gì với em, Khang?
Cậu thở dài. Tối mai, Hiếu định rủ Khang đi ăn để nói rõ mọi chuyện. Nhưng phần nào trong cậu lại do dự. Nếu hỏi thẳng... nếu Khang thực sự đang rung động... liệu cậu có chịu nổi câu trả lời?
"Nhưng mình không thể im lặng. Mình không muốn đứng nhìn cậu rời xa."
Hiếu siết chặt điện thoại trong tay. Trên màn hình, khung chat với Khang vẫn còn mở, dòng tin nhắn cuối cùng là:
"Mai tan học rảnh không? Anh muốn gặp."
Tin nhắn đã được xem. Nhưng chưa có hồi âm.
Cậu gập máy lại, ánh mắt dần tối đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro