CHƯƠNG 02
Touya hớt hãi chạy nhanh qua sảnh đại điện, anh lướt qua dãy hành lang với những cây cột trắng được xây dựng theo kiểu kiến trúc Hi Lạp cổ. Chạy thêm một đoạn khá dài về phía trước, thêm một lần rẽ trái, và hai lần rẽ phải. Cuối cùng anh cũng đã đứng trước cánh cổng đi vào võ đài được xây dựng riêng trong khu nhà. Touya cảm thấy hồi họp tột đỉnh, nuốt khan trong cái vẻ lo lắng nhất định, bàn tay anh run run đặt lên cánh cửa và đẩy mạnh. Khi cửa dần dần mở ra, Touya thấy cả ba, tất cả đều không có vấn đề gì.
Ryu thong dong bước đến gần bên anh, mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lùa tóc về phía sau, và nói.
"Trông anh có vẻ hối hả. Có chuyện gì à?"
"Anh và Charlie, cả hai lo cho sự an nguy của ba người. Anh đã quên, may thay chợt nhớ ra hôm nay cả Mikage và Ken có một trận quyết đấu." Touya thở mạnh vì đã phải dồn tất cả sức lực vào đôi chân để có thể chạy một quãng đường dài đến nơi đây. "Tại sao em lại không nhắc anh vụ này hả bé cưng?" Anh có vẻ cáu giận, đôi mắt anh nhìn dò xét cả ba con người đang đứng trong lòng đấu trường.
"Em nghĩ mình có thừa khả năng để dàn xếp một vụ xích mích như thế này. Không thể mỗi việc lộn xộn đều bắt anh phải can thiệp vào. Dẫu gì thì em cũng là kẻ lớn nhất trong "hậu cung" mà."
Ryu mỉm cười nhìn Touya. Anh biết anh chàng seme của mình sẽ không thể nổi giận được nữa khi bị cái nụ cười chết người này làm cho điêu đứng. Touya im lặng một hồi lâu, rồi anh bước đến bên chỗ Ken và Mikage đang đứng với vẻ rụt rè, e dè thấy rõ.
"Rồi sao? Còn hai người này nữa, đánh nhau thế nào rồi? Vui lắm không?"
"Ken tặng cho em hai phát đầy, mỗi lần cũng có tới mười mũi kim, nhưng vấn đề là em đã biết trước, cho nên không hề hấn gì." Ryu cười khúc khích, anh hiền hòa nhìn Touya, rồi lướt qua vẻ mặt bí xị của Ken lẫn Mikage.
"Tối qua anh đã bảo rằng phải hòa bình mà. Anh biết các cưng lo lắng cho anh, nhưng, anh không muốn các cưng lại mâu thuẫn, xích mích với nhau. Anh phải nói thêm bao nhiêu lần nữa thì mới chịu hiểu đây." Mặt anh chàng đỏ bừng, anh quát lớn về phía hai chàng trai tội nghiệp kia.
"Em không thể chịu nổi cái việc tự nhiên Mikage lại lấy cây nĩa cắm phập vào tay anh. Nó thật sự nguy hiểm." Ken có vẻ đã nhẫn nhịn nhiều, cậu ta bắt đầu phản kháng lại.
"Anh đã bảo việc này là do Mikage hoảng hốt và sơ ý mà. Lỗi ở nơi anh, Ken ạ." Touya hạ giọng, anh nhỏ nhẹ giải thích thêm một lần nữa cho Ken hiểu, mặc dù điều này anh đã nói vào tối ngày hôm qua. Anh biết hôm nay có nói như thế nào, thì anh chàng cũng vẫn vậy mà thôi, vẫn không nghe.
"Nhà mi hay ho gì mà đổ lỗi hết xuống đầu ta. Vậy chứ mấy lần mi gây tai nạn cho cục cưng, thì có ai nói gì mi không." Mikage cũng đã lên tiếng. "Nếu hôm nay không nể tình anh Ryu can ngăn, thì ta đã cho mi một trận đòn nhừ xương chứ đừng có mà giỡn mặt."
"Mikage!" Touya gằn giọng.
Bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng và u ám đến khốc liệt. Ken và Mikage vẫn nhìn nhau với ánh mắt nảy lửa, tràn đầy những tia nhìn chết chóc. Không ai chịu nhường ai một bước. Trận giằng co đấu khẩu lại bắt đầu, lần này thì Touya lẫn Ryu bất lực. Điều họ có thể làm vào lúc này là ngăn không cho cả hai lao vào nhau và động thủ.
"Hô! Hô! Hô! Lại là mâu thuẫn nội bộ gia đình à. Không lẽ có khách ở đây cũng không thể nhẫn nhịn được hay sao nè. Hai em không đến chào anh lấy một tiếng sao?"
Lúc này thì Charlie xuất hiện, có vẻ như anh chính là vị cứu tinh đã giúp cho cả hai kết thúc cuộc đấu khẩu. Mikage mỉm cười nhìn anh chàng xứ Scotl hiền hòa và nói "Hello", còn Ken cũng chào anh, nhưng bằng thứ ngôn ngữ của người Trung Quốc. Và Charlie lại chào tất cả bằng thứ tiếng Pháp ngọt ngào "Bonjour!"
Đã lâu lắm rồi Charlie không đến nơi này, nó vẫn không có gì khác so với lần anh gặp cuối cùng. Đó cũng là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của anh. Khu võ đài gồm một cái sân rộng rãi được trồng cỏ xanh rì và bao bọc xung quanh là những bức tường bằng loại bê-tông mềm đặc biệt để tránh những sự trầy xước không đáng có có thể xảy ra. Trên dãy khán đài chỉ có vỏn vẹn mười chỗ ngồi và hiếm khi nó được lấp đầy đến ngần ấy người. Ở phía đối diện với cổng chính, có một bảng điện tử, nó luôn luôn hoạt động, và show lên đó là hình của từng thành viên trong đại gia đình của Touya, anh chàng cảm thấy hạnh phúc lẫn hãnh diện về điều đó.
Một tiếng thở phì thư giãn, Charlie nhìn mọi người rồi đề nghị. "Sao chúng ta không ra khu đại sảnh ngồi nói chuyện với nhau chút đi. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Ken và Mikage."
"Anh có mua món quà mà anh đã thất hứa tới lần thứ năm với em không đấy Chuck?" Ken lên tiếng, giọng hờn trách.
"Không ai thèm để tâm đến một kẻ như nhà mi đâu. Có đến lần thứ mười, thứ một trăm, Chuck cũng không nhớ về món quà đó đâu." Mikage chen vào.
Tiếng Touya tằng hắng, và mọi thứ lại trở lại với quỹ đạo cũ như lúc Charlie vừa xuất hiện. Rồi tất cả bọn họ rời khỏi khu võ đài.
"Anh xin lỗi Ken, anh đã mua rồi, nhưng cứ quên hoài, lần sau anh sẽ cố nhớ." Charlie mỉm cười giả lả, anh chàng cảm thấy có lỗi khi cứ mãi thất hứa với một chàng trai xinh đẹp như thế mãi.
"Tạm tha cho anh lần này đấy!"
...
Khu đại sảnh là nơi họ dừng chân kế tiếp. Đó là một gian nhà lớn với tường được ép gỗ bóng nhoáng. Sàn nhà được lót bằng thứ gạch thủy tinh trong suốt và nó phản chiếu lại tất cả những gì đang diễn ra bên trên. Trong căn phòng có rất nhiều các bức tranh trừu tượng, một số đẹp, số khác thì khó hiểu, có cả những bức trông không mấy là nghệ thuật hội họa cho lắm. Loài hoa được trưng bày nhiều nhất trong gian đại sãnh là hoa mẫu đơn, tất cả khoe sức rực rỡ khắp mọi nơi trong căn phòng.
Ryu mỉm cười, khẽ gật đầu chào mọi người và bước đến bên chiếc piano được đặt ở góc phải căn phòng kế bên một chiếc bình cổ cao lớn tầm một thước rưỡi. Anh chàng yên vị và bắt đầu lướt những ngón tay mềm mại điêu luyện của mình lên trên phím đàn. Mọi người bắt đầu thưởng thức âm nhạc.
Mikage cũng xin phép mọi người lui vào trong. Một lát sau anh chàng lại xuất hiện ở gian đại sảnh với bộ đồ nghề pha trà độc đáo của riêng mình. Anh chàng ngước nhìn, mỉm cười với Touya, rồi với Charlie, và một cái huýt dành cho anh chàng tóc vàng tên Ken. Mikage bắt đầu trổ tài pha trà điêu luyện của mình.
Touya mỉm cười, anh không thể rời mắt khỏi bé yêu của mình đang phô diễn tài nghệ một cách thật tài tình. Anh ngắm nhìn mái tóc đen mượt mà của Mikage bồng bềnh theo từng cái khẽ lắc đầu, thỉnh thoáng nó lại ánh lên một sắc tím đầy mê hoặc. Mỗi lần khi Mikage ngẩn lên nhìn anh, tim anh lại càng đập mạnh, thôi thúc khi trông thấy đôi mắt màu lục tuyệt vời, đôi môi đẹp đẽ căng mọng của bé cưng. Touya ngã người ra sau ngắm nhân tình của mình, vẻ thỏa mãn.
Charlie thì thầm vào tai của Touya, và cả hai đều gật gù. Không thể chối cãi rằng Ken cũng rất tỏa sáng, mặt dù khuôn mặt anh chàng đang tỏ ra không được vui cho lắm khi trông thấy Mikage phô diễn tài nghệ, còn anh thì không thể làm gì được vào lúc này. Charlie thích màu tóc vàng óng, dài mượt mà của Ken, và chiếc cằm thật sự bướng bỉnh của anh chàng. Thú thật, thì lần đầu tiên gặp cậu ta ở Trung Quốc, Charlie đã muốn chính phục anh chàng, nhưng rồi quyết định bỏ cuộc, vì biết người mà Ken thích lại là Touya, anh chàng với biệt danh Pervert Man.
Mikage cuối cùng cũng đã hoàn tất. Anh chàng bưng khai với những tách trà thơm nức và những chiếc bánh nướng ngon lành đến mời Touya của mình cùng với cậu bạn Charlie thưởng thức. Bất đắc dĩ lắm, cậu mới làm thêm một phần cho Ken. Mikage cũng không quên dành một phần cho anh cả Ryu và yên vị tại chỗ của mình để trò chuyện với Chuck, người bạn lâu ngày mới gặp lại.
"Mikage, em có biết không, anh đã bao lần uống trà ở rất nhiều nơi, đã so sánh, cuối cùng rút ra được một kết luận rằng, chỉ có tại nơi này, trong cái gia trang đồ sộ của Touya, anh mới có thể thưởng thức được tách trà ngon như thế này."
Mikage cười khúc khích khi nghe những lời tán dương từ phía Charlie, cậu chàng có vẻ đắc ý lắm khi biết rằng có một ai đó đang rất tức tối và lườm cậu với cặp mắt đằng đằng sát khí.
"Anh quả là người biết thưởng thức đấy Chuck. Đâu phải như ai kia, cứ hết cho bánh vào miệng, rồi đổ đầy một họng trà, chẳng ra làm sao hết." Mikage vẫn mỉm cười tinh tế nhìn Touya rồi lại đến Charlie.
"Ken này, em biết không, Touya suýt phát điên lên khi chợt nhớ ra rằng em hôm nay lại có một cuộc quyết chiến nảy lửa với Mikage đấy. Hắn ta chạy xe cứ như điên, còn anh thì suýt nữa tè ra quần vì sợ mất mạng chứ chẳng chơi." Charlie cười nắc nẻ, anh biết cả phòng cũng đang chuẩn bị lên những cơn cười dữ lắm vì cách anh dùng từ, Charlie có thể nghe một phím nặng mà Ryu đã đánh sai vì nghe câu chuyện của anh. "Khi đến nơi, Touya chạy nhanh đến để xem mọi người ra sao. Còn anh thì đã phải nôn đến tám trăm chậu cỡ lớn chứ chẳng chơi, không còn thứ gì trong bao tử cả. Sạch sành sanh rồi."
Khuôn mặt bí xị của Ken dần giãn ra, cuối cùng không thể kiềm chết được nữa, anh chàng bắt đầu cười, và quay sáng đánh vào vai của Charlie tới tấp.
"Tớ phục cậu thật đấy Chuck, chỉ có cậu mới có thể giải hòa cơn giận dữ của hai cục cưng Mik và Ken nhà tớ mà thôi." Touya chồm tới xoa vai bạn.
"Còn tớ thì rất nể "bà cả" Ryu của cậu đấy. Mẫu mực, và luôn biết cách dàn xếp công việc, chia sẻ mọi thứ với cậu. Touya, cậu đúng là anh chàng Pervert hạnh phúc nhất đấy."
Charlie cười lớn, cậu cứ nghĩ cả Toyua, Mikage và Ken cũng sẽ cười theo anh, vì anh tự tin vào cách pha trò của mình, nhưng không, căn phòng im lặng, chỉ còn mỗi tiếng đàn của Ryu là du dương bao trùm cả mọi không gian.
"Ai bảo với anh rằng Ryu là kẻ cả trong gia đình này hả Chuck? Tôi không tán thánh với điều mà anh vừa nói. Tôi sẽ dành cho anh một phút để rút lại câu nói đó đấy."
Giọng một chàng thành niên vang lên, Charlie cảm thấy dựng tóc gáy khi nghe thấy giọng nói này. Phải thú thật rằng, Charlie rất sợ con người này, dường như anh chưa bao giờ có thể làm một trò hề nào khi có mặt của chàng trai vừa mới xuất hiện trong đại sảnh này. Mặt Charlie bổng chuyển sang màu xanh nhợt nhạt, miệng anh lắp bắp không thể nói tròn chữ.
Âm thanh phát ra từ chiếc piano cũng im bật. Ryu đứng dậy, bước đến ngay giữa đại điện. Anh bước đến gần hơn, nhìn thẳng vào chàng thanh niên vừa mới có mặt ở đại điện này. Anh rãi dọc ánh mắt khắp chàng trai. Từ tốn, Ryu cất giọng nói nhã nhặn như đầy vẻ uy quyền.
"Lâu lắm mới gặp lại cậu Siwon. Cậu bỏ đi khá lâu đấy chứ?"
"Anh thất vọng lắm chứ gì khi lại thấy tôi xuất hiện nơi đây. Rất tiếc tôi sẽ làm anh thất vọng dài dài, Ryu ạ." Siwon lên tiếng.
Touya phá tan bầu không khí căng thẳng đang tràn ngập trong sảnh đường, anh lên tiếng niềm nở đón chào chàng trai ấy.
"Bé cưng, em đi đâu lâu quá, không liên lạc gì về cho anh hết. Em có biết rằng anh rất nhớ em không. Lại đây nào."
"Thật đấy chứ?"
Siwon lạnh nhạt trả lời, anh chàng chẳng màng đến Touya đã thể hiện tình cảm nồng nàn với mình đến thế nào. Siwon đến và ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó, và nhờ Mikage pha cho mình một tách trà.
"Có Ryu chăm sóc cho anh, thế là đủ rồi. Tôi đi là vì công chuyện của tôi, nhưng giờ tôi đã ở đây rồi." Siwon lườm bằng ánh mắt đen láy đẹp đẽ nhưng chết người của mình về phía Ryu, anh cất giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào, nhưng chứa đầy sự chết người trong đó. "Nhưng giờ đây tôi đã về, tôi không để ai muốn lộng quyền đều được cả đâu."
Charlie nuốt khan lo sợ. Anh chàng cớ hớp thêm một ngụm trà, nhưng chẳng thấy ngon một chút nào.
"Cuối cùng thì cưng cũng đã về rồi." Touya hỏi thăm, vẻ quan tâm "Chuyến đi thuận lợi và vui vẻ cả chứ bé Chuột?"
"Anh vẫn nhớ đến sở thích của tôi à? Hoa mẫu đơn đẹp đấy! Khi bước vào đây điều làm tôi cảm động nhất mà tôi còn cảm nhận được từ anh chính là anh vẫn còn dành cho tôi chính là điều này. Cám ơn anh nhiều nhé, Touya."
"Anh vẫn luôn nghĩ về em. Không phút giây nào anh không nghĩ đến em cả bé Chuột." Touya mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mật ngọt của anh như đang mỉm cười với người tình. "Hãy tin anh, đó là sự thật."
Charlie ôm lấy đầu khổ sở. Anh lẩm bẩm, "Đúng, đó là sự thật, nhưng, anh chết chắc rồi Pervert Man ạ!"
Cả Ryu, Mikage lẫn Ken đang lườm Touya dữ dội. Ánh mắt họ vào lúc này trông rất đáng sợ.
.
.
.
"Thưa ngài, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Đã đến lúc chúng ta trả thù tập đoàn Penguin, trả thù tên Touya khốn khiếp kia."
"Làm tốt lắm!"
"Tôi sẽ cử người đi ám sát hắn, phải vậy không ạ?"
"Không! Cứ chờ đó. Ta muốn cho hắn chút ân huệ mà tận hưởng những phút giây ngọt ngào cuối cùng."
.
.
.
Khu phía Tây nằm trong hệ thống biệt thự đồ sộ của tập đoàn Penguin trồng đầy những loại hoa mẫu đơn các loại. Căn phòng nằm biệt lập chính là lãnh thổ riêng của Siwon, anh chàng không muốn ai cũng có thể tùy tiện lui đến chỗ này nếu chưa được sự đồng thuận của anh. Đó là một căn nhà vừa, khá rộng rãi. Bên trong là những bức tường được ốp gỗ sồi đẹp đẽ, đen nhánh. Trần nhà được vẽ một bức sơn thủy hùng vĩ, còn sàn được lót thứ thãm đắt tiền nhập về từ xứ sở "nghìn lẻ một đêm". Tất nhiên không thể thiếu những chậu mẫu đơn khoe sắc.
"Mọi việc điều làm tốt cả chứ Siwon?"
Anh chàng xứ Kim Chi mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu, đôi mắt anh vẫn không thể rời khỏi con người đang ngồi đối diện với mình.
"Em có biết anh nhớ em biết dường nào không? Không một ngày nào anh không nghĩ về em từ khi em đi."
"Đó là một lời ngụy biện đáng yêu." Siwon dùng đôi mắt say tình của mình nhìn người yêu như mời gọi. "Và em chấp nhận lời ngụy biện đó."
Touya mỉm cười khi nhận được câu nói đó của bé Chuột. Anh đứng dậy, đến gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ của người tình. Anh mút nhẹ và lắng tiếng rên rỉ khẽ khàng. Touya mỉm cười khi cảm thấy tiếng đập cuồng loạn nơi lồng ngực Siwon. Anh từ tốn cởi áo của cậu ta, dùng chiếc lưỡi của mình đánh quanh chiếc vú đang săn lên khiêu khích, rồi anh chàng ngậm lấy nó. Siwon trân người lên đón nhận từng đợt sóng ngọt ngào đang chảy tràn trong cơ thể mình. Cậu cảm nhận được cái sự ẩm ướt ấy không chỉ diễn ra tại nơi ấy, mà nó còn tiếp tục, tiến xa hơn, sâu hơn về phía dưới, nơi nằm giữa cặp đùi săn chắc của cậu. Siwon thở mạnh, từng tiếng như đứt đoạn, anh đưa tay bấu chặt lấy người yêu. Và rồi Touya đi vào cậu, nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương. Cả hai đang cảm nhận nhau qua từng thớ thịt hòa quyện không thể xa cách. Rồi cả hai cảm thấy đã đến lúc. Sức sống, thanh xuân nở hoa, đâm chồi nảy lộc của tình yêu của họ trao cho nhau.
"Anh yêu em, bé cưng." Touya thì thào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro