CHƯƠNG 16 [5]
Hôm sau, cả hai quyết định đi thăm thú cái nơi xa lạ này, và bởi một cú va chạm tình cờ, họ đã gặp Ken. Anh chàng tóc vàng chợt nhớ đến nồi cháo đang nấu và con gà mà cậu phải khổ cực lắm mới có thể bắt được đang nằm trong cái nồi đó. Hình ảnh cái nổi bị cháy khét lẹt, lủng cả đáy còn con gà thị bị biến thành than khiến cậu cuống cuồng và lao như bay về phía trước. Ken đâm sầm vào Charlie, cả hai té lăn nhào ra đất, sau đó anh chàng đã để lại địa chỉ và tiếp tục chạy hết tốc lực trở về nhà. Tính hiếu kì lại trỗi lên, kèm một tí lăng nhăng đã kiểm soát được anh chàng xứ Scolt, Charlie quyết định đi kiếm anh chàng đáng yêu đó, kéo theo sau là Touya.
Hai chàng trai tỏ ra hào hứng khi ngắm cảnh Ken đang trầm mình dưới dòng sông mà tắm táp. Trong cái không gian tranh tối tranh sáng như thế, thân thể của chàng trai tóc vàng càng trở nên tuyệt vời hơn. Cả hai nói chuyện với nhau về con người kia, khi quay lại Ken đã biến mất. Đứng lên trong tiếc nuối, nhưng cả hai ngay sau đó lãnh đủ một phát ngay giữa mặt đầy bùn được ném ra bởi anh chàng tóc vàng. Touya điên tiết đi thẳng một mạch vào trong để rửa ráy và nằm tức tối vì sự việc vừa xảy ra. Charlie ở lại bờ sông, anh chàng từ tốn rửa sạch lớp bùn trên khuôn mặt và trong đầu ngập đầy sự thích thú vì tính tinh nghịch của anh chàng kia. Ken sau khi đã tươm tất thay bộ đồ khác, anh trở ra và ngồi lại nói chuyện cùng với Charlie.
"Hai người đúng là những kẻ tồi."
"Chúng tôi chỉ vô tình thấy mà thôi." Charlie chống chế.
"Vô tình cũng không phải làm thế, một người quân tử không bao giờ làm như vậy."
"Chúng tôi chưa hề nhận mình là đấng quân tử." Charlie nhe răng cười nhìn anh chàng ngồi bên cạnh.
"Có lẽ như vậy mà đúng. Hai anh chỉ là những tên tiểu nhân mà thôi." Ken gật gù bởi ý nghĩ này.
Charlie nhìn chăm chú vẻ đẹp trong sáng từ nơi Ken, không biết anh đã cứ mải mê nhìn như thế bao lâu và rồi chẳng biết từ bao giờ khuôn mặt Charlie dần nhích lại gần hơn khuôn mặt của anh chàng tóc vàng. Đôi môi chàng trai xứ Scolt đang rất gần khuôn mặt đẹp đẽ của Ken, và chỉ thêm một tí nữa thôi, đôi môi ngọt ngào đó sẽ chạm vào làn da mịn màn của cậu trai người Hoa này. Sau đó Charlie cảm thấy một sự ướt át, anh biết đã bị đẩy té nhào và đang yên vị ở dưới lòng sông. Ken cười nắc nẻ rồi bỏ đi vào bên trong. Chàng Chuck đau khổ phải lò dò bò lên và đi vào nhà với bộ dạng ướt sũng như thế.
.
.
Cũng ngay đêm đó, Ryu và Koji lâm vào một tình thế khó khăn và nguy hiểm. Một toán người với những lưỡi dao bén ngót đang định kết liễu cuộc đời hai người họ. Ryu tự đánh giá được xác suất khả năng vẫn còn nguyên vẹn của cả hai là rất thấp khi lại có thêm một toán người khoảng hơn một tá lại vừa đến sau đó.
"Anh nghĩ sao Ryu, chúng ta sẽ chết à?"
"Sẽ chết, nhưng là bọn chúng." Ryu trả lời, khuôn mặt anh vẫn thận trọng quan sát những gã sát thủ kia.
Máu văng tung tóe, những cái xác đổ gập xuống, từng dòng những thứ dịch đỏ tươi ấy mỗi lúc một nhiều hơn. Koji tỏ ra mừng rỡ khi thấy sự xuất hiện của những người tin cậy nhất của mình, Wonbi và Siwon đã có mặt và cả hai đang nã những phát súng lạnh lùng vào những tên sát thủ kia. Một loáng sau, số lượng những tên sát thủ còn đứng trụ trên đường chỉ khoảng nửa tá người, và chúng bắt đầu tháo chạy.
"Hai người đến thật đúng lúc. Chúng tôi cứ nghĩ mình sẽ... Nhưng bây giờ thì đã không sao cả rồi." Koji hớn hở tươi cười, tay bắt mặt mừng với hai chàng trợ lí.
"Cám ơn hai người." Ryu lên tiếng.
"Đó là việc tôi phải làm, thưa cậu Hino." Wonbi trả lời.
Siwon vẫn im lặng.
Một chút sơ suất đã khiến cho cả bốn con người họ phải nhận lấy một hậu quả đau lòng. Một trong số những kẻ vừa bị triệt phá vẫn còn đủ sức và gã quyết tâm làm một việc gì đó thật kinh khủng. Hắn lao thẳng tới phía họ, tay cầm chắc lưỡi kiếm bén ngót trong tay. Khi đã nhận ra điều đó thì quá muộn, Siwon đưa tay và nã thêm một phát chí mạng vào hắn, nhưng gã sát thủ vẫn cứ lao tới, lưỡi kiếm đâm ngập vào người Wonbi.
"Tao phải kéo mày theo với tao, thằng con hoang." Gã sát thủ mỉm cười khoái trá, mang dại rồi đổ ập xuống, mắt trợn ngược.
Wonbi ngã phịch xuống, toàn thân run lên vì những cơn co giật, máu từ vết thương trên người cứ chảy ra liên tục, khuôn miệng cũng ngập đầy thứ dịch đỏ tanh đó. Siwon thất thần, cậu quì xuống và ôm chầm lấy anh ta, vẻ hoang mang cực độ. Ryu gọi điện thoại cho cứu thương trong vô vọng, anh biết sẽ không có một kết quả tốt đẹp nào.
"Won, anh cảm thấy sao? Anh thấy khỏe đúng không? Anh sẽ không sao đâu đúng không?" Trả lời em đi Won!" Siwon gào lên.
"Tao không thể qua khỏi rồi. Bây giờ việc bảo vệ Koji tao giao tất cả lại cho mày đấy. Mày cũng phải giữ gìn bản thân đấy." Wonbi lại lên cơn co giật.
"Anh sẽ không sao đâu Wonbi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà." Koji trấn an, cậu ngồi đó trông theo vẻ mặt xanh xao của người ân nhân và mùi chết chóc đang tỏa ra mỗi lúc một nồng nặc hơn khắp cơ thể anh ta. "Cố lên Wonbi, chúng tôi đã gọi xe cứu thương đến rồi."
Wonbi cố thu hết sức lực cuối cùng quay sang khẽ thì thào đứt đoạn nói với Siwon, "Trong cuộc đời này, vui nhất là được quen biết với mày. Hãy cố sống tốt nhé nhóc. Hãy cảnh..." Wonbin tắt thở.
Siwon ngồi đó, ôm chầm cái xác ướt đẫm máu vào lòng rồi gào lên thống thiết. Koji ngồi kế bên chết lặng. Ryu quay mặt sang một hướng khác, anh hơi ngẩng cao mặt để ngăn chặn những giọt nước mắt đau lòng khi phải chứng kiến cảnh bi thương này. Không gian lặng im trong mùi vị của tang tóc và chia ly, những tiếng gió cũng đang rít lên những khúc bi ca buồn não nề. Cuộc đời của những con người này như sắp phải bước sang một trang mới, khó khăn hơn.
.
.
.
Ken ngồi hí hửng trên một tảng đá khá bằng phẳng chờ đợi cá cắn câu. Đó là một trong những sở thích của anh chàng. Charlie ngồi kế bên cũng tỏ ra hào hứng mỗi khi thấy có những động thái của việc cá sắp sửa đớp lấy mồi. Touya thì nằm trên thảm cỏ gần đó, mặt khuất sau chiếc nón rơm rộng vành và đánh một giấc ngon lành dưới làn gió hiu hiu thổi.
"Anh bạn gì đó của anh có vẻ không thích thú gì với trò này thì phải?" Ken lên tiếng.
"Có lẽ vậy, chắc Touya không thích việc câu cá." Charlie gật gù, cậu quay sang nhìn Ken chăm chú, "Có vẻ cậu thích việc này nhỉ?"
"Ừ, câu cá giúp cho đầu óc tôi cảm thấy thư thái. Tôi không vì mục đích kiếm ăn từ cái công việc này nên không đặt mục tiêu gì cả. Sở thích thôi mà, một cách để đốt thời gian." Ken cười.
"Sao cậu không kiếm một chỗ làm mà lại tiêu phí thời gian một cách bừa bãi như thế này chứ." Charlie hơi ngạc nhiên.
"Anh có tin không, tôi tốt nghiệp ngành bác sĩ ngoại khoa loại ưu đấy, nhưng không một bệnh viện nào nhận tôi sau một vài tuần cho tôi đi làm thử. Họ đều từ chối khéo và tôi bị out." Ken lại vẫn cười.
"Một ngịch lí gì chăng?" Charlie tò mò hỏi.
"Tôi vụng về, hậu đậu. Thời gian làm bác sĩ nội trú cũng khá cam go và đầy những ầm ỉ đấy, tôi đã gây ra biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa." Ken tươi cười, cậu quay sang nhìn Charlie, "Tôi ẵm một cậu bé mười hai tuổi đi từ thang máy đến phòng khám, qua bốn cánh cửa, đầu của cậu nhỏ đã va vào khung cửa tới ba lần."
"Một kỉ lục ấn tượng nhỉ!"
"Một lần tôi dẫn một bà lão đi xuống khuôn viên bệnh viên để thư giãn vào buổi sáng sớm. Vì một phút sơ suất, tôi quên kéo cần, và bà lão phải chịu một phen ú tim vì chiếc xe lăn cứ chạy bon bon trên hành lang được làm có độ dốc tương đối."
"Có lẽ nó sẽ hợp cho một bộ phim hài nhỉ!"
"Và khi tốt nghiệp, bài thu hoạch của tôi được đánh giá tốt. Nhưng vị bác sĩ hướng dẫn có vẻ không hài lòng vì những chuyện xung quanh như thế. Ông đánh giá cao trong những ca phẫu thuật mà tôi có cơ hội tham gia, nhưng... Ông ấy đã rất tử tế khi phê điểm ưu cho tôi tuy nhiên tôi cũng không thể kiếm được việc làm với tấm bằng ngon lành đó."
"Cá cắn câu kìa, kéo kéo kéo lên." Charlie hô to, vẻ phấn khích.
Cả hai cười nói vui vẻ khi vừa câu được một con cá kha khá lớn. Một người đàn ông chạy tới và bảo rằng nhà cậu đang có chuyện, Ken tức tốc chạy về xem sự thể như thế nào. Cậu không quên bảo Charlie thả con cá khi kết thúc buổi câu. Ken chạy theo người đàn ông, cậu vấp phải chiếc đầu ẩn sau chiếc nón của Touya và té chổng gộng ngay sau đó. Nói câu xin lỗi nhanh chóng, rồi cậu tiếp tục chạy. Touya tỏ ra bực bội bị cú chấn động vừa xảy ra, còn Charlie thì thấy thích thú. Anh chàng cười nắc nẻ khi trông thấy chiếc mũi bị chảy máu của cậu bạn kèm với khuôn mặt bí xị thật tức cười. Charlie thả con cá trở lại với dòng sông, rồi nắm lấy tay cậu bạn kéo chạy theo sau anh chàng tóc vàng.
Ken không thể tin được cả chú và thím của cậu đều bị trúng độc và nằm chết trong nhà, cái xác đã cứng đờ như thế một lúc. Cậu thất thần trước cảnh tượng kinh hoàng này. Ken quì xuống, đang chuẩn bị xem xét. Touya và Charlie cũng vừa chạy đến. Một lúc sau họ nghe tiếng xôn xao từ bên ngoài, tiếng dân làng gào thét và những tiếng tí tách lẫn cả mùi khói nồng nặc.
"CHÁY!"
"CHÁY!"
Touya túm lấy tay của Ken và lôi cậu ra ngoài nhanh chóng. Căn nhà ngập trong biển lửa và xác của hai con người kia cũng đã bị thiêu rụi ở bên trong. Ken không tin được vào những sự việc vừa xảy ra chóng vánh như thế này. Giờ thì cậu đã không còn bất cứ một người thân nào nữa cả, cậu trở thành một kẻ không nhà. Đau đớn hơn cái chết của chú thím lại là một vụ mưu sát. Mắt Ken long lên sáng quắt, cậu thề sẽ tìm ra kẻ đã làm việc này.
Charlie nhìn sự giận dữ của anh chàng tóc vàng, thoáng lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của anh. Nét ngây thơ trong phút chốc đã không còn tồn tại trên khuôn mặt Ken .
Charlie phải cố gắng thuyết phục rất nhiều, kèm theo là những lời mời đầy sự chân thành của Touya, cuối cùng thì Ken cũng đành đi cùng với cả hai và sẽ ở lại căn nhà lớn của tập đoàn Penguin Nippon. Nhưng Sora thì hoàn toàn không đồng ý việc làm này của hai anh chàng.
Sora nói, vẻ mặt hậm hực, cậu nhìn cậu anh họ như muốn nuốt sống, "Tại sao lại đưa một người lạ chỉ mới vừa gặp mặt như thế về nhà chứ. Anh định biến cái nhà của mình thành nơi nghỉ dưỡng của những kẻ vô gia cư ư. Anh tốt bụng thật khi làm như thế đấy, nhưng có biết bao nhiêu kẻ ở ngoài kia đang phải chịu đựng với hoàn cảnh giống như anh chàng này, họ là những người già yếu bệnh tật, tại sao anh không cưu mang họ. Anh lại dẫn về một anh chàng tội nghiệp khốn khổ với vẻ mặt thiên thần này sao. Thật nực cười." Sora đánh cái nhìn không vẻ gì đông thuận về phía Ken Kmok, "Tôi đang nói cậu đây, đích xác là như thế đấy. Cậu là một thanh niên trai tráng, tự tay có thể là cả khối việc để tự nuôi sống bản thân, cớ gì phải bám víu vào một kẻ xa lạ vừa mới chỉ quen biết để mà tồn tại chứ. Làm như thế cậu không cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình sao. Nếu là tôi, tôi sẽ không thể sống nỗi vì thứ mặc cảm hèn mọn này."
"Thôi đi nào Sora!" Touya nạt lớn, lần đầu tiên anh có thái độ như thế với cậu em họ, "Đây là việc của anh, và anh đã quyết định như thế. Em không cần xen vào chuyện này, và cũng càng không được lăng mạ người khác như thế chứ."
"Bây giờ anh vì một kẻ người dưng lạ mặt kia mà mắng tôi sao? Là như vậy đấy hả Touya?" Khuôn mặt Sora đỏ gay và dần chuyển sang màu tía vì giận dữ. "Tôi chỉ muốn làm một việc đúng đắn cho anh thôi, thế mà thành ra như thế này đấy."
"Nhưng anh không thích cái khiểu em làm nhục người khác như thế. Tất nhiên anh không thể đưa tất cả những người gặp khó khăn vào nhà mình, nhưng anh cũng có cái quyền cưu mang một ai đó, và đây là điều anh sẽ làm. Còn nếu em cảm thấy bực bội vì điều này thì đành vậy."
"Anh mà đem cậu ta về Penguin Nippon, thì em sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi đó nữa. Đó là câu nói danh dự của Sora Nakashima này." Sự tức tối trong người anh chàng đã bốc lên tới tột đỉnh, sự căm phẫn phả ngập đôi mắt của chàng thanh niên tóc bạch kim.
"Đó là quyền của em. Nhưng nếu em đến, anh sẽ vẫn chào đón em như mọi khi. Đó là lời hứa của Touya Hino này." Anh nói, vẻ điềm đạm, đôi mắt nhắm hờ, mệt mỏi.
"Anh..."
Sora bỏ đi một nước dài ra khỏi phòng lớn của toàn biệt thự "Bách Dạ Mẫu Đơn", để ba con người đứng tồng ngồng ở lại. Khi bóng của cậu chàng đã khuất xa mất dạng, cả ba vẫn còn nghe tiếng quát của Sora với những gia nhân vọng lại, "Mấy người mau dọn hành lí của những người kia, và tống họ ra khỏi nơi đây. Nhanh lên!"
"Quả thật chàng ta đúng là khó xơi!" Charlie nhăn nhó vờ e sợ.
"Xin lỗi vì đã khiến cho anh và em anh phải cãi nhau. Cậu ta nói đúng, tôi là thanh niên, và tôi nên tìm..."
Touya đưa tay siết nhẹ bờ vai của Ken, anh chặn ngay câu nói của anh chàng, "Đừng nghĩ ngợi nhiều, bây giờ cứ việc đi theo chúng tôi. Khi nào cảm thấy đã bình tâm thật sự thì cậu có quyền muốn đi đâu thì tùy." Touya nói không nhìn đến Ken, trong đầu anh cũng thoáng nhớ lại đôi mắt giận dữ khác thường đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ của chàng trai tóc vàng này vào ngày mất mát mới xảy ra đó.
Cả ba rời khỏi "Bách Dạ Mẫu Đơn" trở về Penguin Nippon. Và trên đường đi, cả ba đã chạm trán với Jeremy Cohen. Charlie lo lắng liếc hờ về phía Ken, và anh chàng biết rằng khả năng anh và Touya nguy hiểm sẽ ít hơn con người lạ mặt này đối với Jeremy. Anh chàng người Hi Lạp hùng hằn bước tới, và đúng như dự tính của Charlie, chàng trai đang tiến thẳng đến phía Ken Kmok. Jeremy dừng lại đối mặt với anh chàng, nhưng câu hỏi được đặt ra là với hai người còn lại.
"Là của ai?"
Charlie liếc nhìn Touya. Và chàng Pervert Man cũng vậy. Cuối cùng Touya lên tiếng, lắp bắp nói.
"Dạ, của em thưa anh."
Jeremy đánh ánh mắt hung tợn để dò xét sự chân thật trên khuôn mặt của anh chàng, nhưng chỉ nhận được vẻ mặt nhăn nhó lo sợ của chàng trai. Anh lại nhìn Charlie, và trong cái bất ngờ đó, chàng Chuck bỗng giật nãy mình.
"Đừng nhìn anh như thế chứ bé yêu. Anh vô tội."
"Tôi hỏi lại một lần nữa, anh ta là của ai?" Đôi mắt Jeremy láo liên hết nhìn Charlie, lại quay sang nhìn Touya.
"Không là của ai cả. Tôi không phải là một thứ hàng hóa để bị phán xét như thế. Anh là ai chứ? Muốn gì?" Ken thình lình lên tiếng.
"Cậu không có tư cách lên tiếng ở đây."
"Tôi vẫn cứ nói đấy, làm gì tôi." Ken nhìn thẳng không chớp mắt về phía anh chàng người Hi Lạp, vẻ thách thức.
"Ôi trời, rắc rối to rồi!" Charlie nghĩ thầm, vẻ mặt đau khổ. Touya đưa tay che mắt, không dám nhìn việc sẽ diễn tiến tiếp theo.
Jeremy chỉa súng về phía Ken hù dọa, và ngay sau đó, Ken đã lấy được cây súng trong tay anh chàng và đang chỉa về hướng ngược lại, mặt bình thản.
"Nếu không muốn một phát thủng qua đầu thì nên ăn nói nhã nhặn lại. Một lần nữa tôi nói và yêu cầu nghe rõ, tôi không phải là một món hàng, và không thuộc quyền sở hữu của ai cả. Của hai anh chàng kia cũng không."
Charlie ngạc nhiên trố mắt nhìn Ken. Touya cũng hé bàn tay để mắt có thể nhìn thấy cậu thanh niên tóc vàng vào lúc này, khuôn mặt anh lộ vẻ ngưỡng mộ.
Ken đưa tay rút cây kim đã cắm vào huyệt dưới cánh tay của Jeremy, lúc này tay của anh chàng da nâu đã có thể cử động lại được, cơn ghen tuông cũng đã được hạ bớt. Cả bốn lên máy bay và nơi họ sẽ đáp xuống kế tiếp là Penguin Nippon.
...
Cứ cách khoảng một tuần tại hộp đêm nơi mà Mikage Zumino trình diễn, có một vị khách bí ẩn lại xuất hiện, ngồi nghe say sưa những tiết tấu âm nhạc do cậu chàng trình bày, chăm chú nhìn khuôn mặt ẩn sâu sau lớp phấn dày cộm của cậu, và khéo léo đưa tiền thưởng cho tú bà với yêu cầu tiền phải đến tay của anh chàng kèm theo một lời hăm dọa nếu không thực hiện đúng.
Mikage cũng dần nhận ra sự thường xuyên có mặt của con người lạ mặt kia. Cũng không khó khăn gì để nhận ra con người đó bởi sự bí ẩn đã lồ lộ ra bên ngoài. Đó là một người đàn ông cao ráo, ông luôn mặt một chiếc áo khoác đen dài bên ngoài, bên trong trang phục cũng một màu đen, chiếc mũ cùng màu và chiếc kính rộng bản che khuất cả khuôn mặt. Ông ta hay chọn chiếc bàn tại một góc phòng khuất tầm, cứ việc lắng nghe và quan sát. Sau cách một tuần biến mất, ông lại xuất hiện đều đặn ở tuần kế tiếp và vẫn im lặng ngồi đó, không làm một điều gì cả. Miakge cũng có một sự đặc biệt chú ý về con người này, nhưng với cậu sự đặc biệt ấy không đủ lớn để cậu quan tâm nhiều, cậu cũng lờ người đàn ông bí ẩn ấy ra khỏi tâm trí.
Mikage đánh đàn bài "Flower" không giống như đã từng trình bày hàng trăm lần trước đây, lần này từng nhịp điệu của nó được khẩy lên mang theo sự ai oán, tức giận, phẫn nộ lẫn đau thương. Những giọt nước mắt không mong đợi bỗng dưng ứa trào, và tiếp sau đó hậu quả cậu phải lãnh chịu là một chậu đựng đá ném thẳng vào mặt và sau đó hàng loạt những viên đã được lấy ra khỏi ly và ném lên sàn diễn. Mikage chỉ còn ngồi chết trân tại chổ hứng chịu nỗi đau thể xác đang bị dày vò, và nỗi đau quá khứ khi gặp lại người cậu từng yêu đang có mặt tại hộp đêm. Touya nhảy lên và bế anh chàng chạy qua cánh gà thoát ra khỏi nơi khốn khiếp này qua lối cửa sau, Charlie khéo léo đi theo sau và đưa một số tiền cho bọn gác cổng để mọi việc trót lọt, người đàn ông bí ẩn kia cũng đi theo.
"Sao lại có kẻ ngốc đến như thế chứ, ngồi ra đó để cho người khác ném đá vào mình. Cậu có bị điên không đấy!" Touya vẻ bực tức, anh quát tháo.
"Lại là anh à, anh cũng dai sức quá nhỉ, mặt anh cũng dày quá nhỉ. Tôi sống chết sao mặc tôi. Mạng sống của tôi là do tôi quyết định. Anh có quyền gì mà xen vào đời tư người khác chứ." Giọng Mikage đầy sự phẫn nộ, từng lời từng lời chứa đầy sự mỉa mai, cay độc đổ vào Touya.
"Tôi tự cho mình có cái quyền đó, bởi tôi không muốn thấy em như thế. Mikage mà tôi biết và ái mộ không phải là như thế."
Mikage cười cay đắng, ánh mắt đỏ lừ sầu thảm của cậu đang dán chặt vào mắt của Touya, "Anh biết tôi là người thế nào không mà lại nói như thế. Chẳng qua anh chỉ biết một vài thông tin về tôi được moi móc từ bọn gác cửa kia thôi, anh chả hiểu gì về tôi cả. Thật lòng cám ơn vì anh đã là một người hâm mộ cuồng tín của tôi, một lần nữa cám ơn anh về việc đã giúp tôi thoát ra chỗ quái quỉ kia. Tôi về đây, tạm biệt!"
"Cậu đi theo tôi!"
Touya sổ sàng nắm lấy tay của Mikage mà kéo mạnh, kết quả ngay sau đó là anh nhận được một cái tát khá đau.
"Đừng để tôi cáu lên đấy. Tôi sẽ không nể tình việc anh đã cứu tôi tối nay thêm một lần nào nữa đâu."
Mikage chỉ thẳng vào mặt Touya cảnh cáo, rồi cậu lê từng bước chán nản trở về căn hộ của mình. Mikage ngã mình xuống chiếc nệm cứng ngắc rồi khóc tức tửi. Một lúc sau cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. và phía sau cánh cửa đó sự bất ngờ khiến chàng trai sửng sốt. Lần đầu tiên cậu thấy mặt người đàn ông bí ẩn vẫn hay ngồi nghe cậu biểu diễn trong hộp đêm.
Ngày hôm sau, Mikage đến khách sạn nơi mà Touya và Charlie đang nghỉ, anh chấp nhận lời đề nghị sẽ theo hai anh chàng đi về Tokyo từ Osaka. Cậu muốn từ bỏ chốn quái quỉ đau thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro