CHƯƠNG 16 [6]
Touya hi vọng việc Ryu chấp nhận Mikage cũng sẽ dễ dàng như việc bé yêu của anh đã chấp nhận Ken. Nhưng Touya biết sẽ không thể suông sẽ được như thế. Touya không có tình cảm với Ken, nên việc để Ken ở lại Penguin Nippon là chuyện dễ dàng, nhưng với Mikage thì lại khác. Touya không muốn lừa dối Ryu, nên anh quyết định sẽ nói tất cả sự thật với bé ráy cá con. Và cuộc nói chuyện diễn ra khá căng thẳng tại phòng làm việc của Ryu Tamaki ở công ty Water-Rat.
"Anh có chuyện muốn nói về em, Ryu!"
"Về chàng trai hôm qua anh mới đưa về khu biệt thự nhà Hino ấy à?"
"Ừ!"
"Đó là quyền của anh. Đó là nhà của anh, và anh muốn làm như thế nào thì đối với em không quan trọng."
Đó là một câu nói lẫy, Touya biết như thế, nhưng anh không biết phải nên giải quyết vấn đề này thế nào cho êm đẹp. "Anh muốn nói cho em biết về sự có mặt của Mikage mà thôi."
"Điều đó có quan trọng với em không?" Ryu vẫn tỏ ra điềm đạm trong từng câu nói. Một sự bình yên chết người, "Căn nhà dòng tộc Hino sau khi vắng đi sự có mặt của Koji thì trở nên nhộn nhịp hơn, có đến hai người cơ đấy. Một dấu hiệu khả quan."
"Ryu!"
"Anh cứ làm điều mà anh cho là đúng đắn đi. Em không can thiệp vào chuyện của anh nữa. Em còn cả khối việc cần giải quyết, nếu không còn vấn đề gì, anh có thể để em yên tĩnh để đối đầu với chúng không?"
"Anh sẽ làm cùng em!" Touya nở nụ cười trẻ thơ trên khuôn mặt.
"Em từ chối!"
Anh chàng bí xị bước ra khỏi căn phòng.
Ryu gọi cho thư kí yêu cầu nối máy gọi đường dài sang Penguin Shinwa để gặp Koji.
"Koji hả, anh Ryu đây!"
"Chuyện gì thế Ryu?"
"Có hai người lạ đồng thời xuất hiện tại Penguin Nippon. Chúng ta nên đề phòng bọn họ."
"Được, em sẽ cử Siwon sang giám sát hai người đó!" Koji đề nghị.
"Không được, Koji!" Ryu lên tiếng can ngăn, "Có vẻ tất cả chúng ta đều nằm trong tình trạng nguy hiểm, em không thể để Siwon sang đây. Em phải giữ anh ta bên cạnh mình chứ."
"Yên tâm đi nào Ryu, em biết cách sắp xếp mà. Em sẽ ở Penguin Nippon ngay thôi. Sẽ có một hôn lễ được tổ chức tại đó."
Ryu nghe thấy tiếng cười hạnh phúc của Koji qua ống nghe điện thoại, anh hồ hởi nói, "Em với Jung-hyun à? Chúng mừng cả hai nhé."
"Hãy nói lời đó vào ngày đại hỉ của bọn em!"
Cả hai gác máy. Ryu nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, hồ sơ của Ken Kmok và Mikage Zumino đang hiện ra trước mặt anh. Đôi mắt suy tư của anh chàng đang nghiền ngẫm sự có mặt không bình thường của cả hai tại đây. Có một thế lực bí ẩn nào đó đang nằm ở phía sau thao túng việc này, Ryu cảm thấy điều ấy hiện ra mỗi lúc một rõ ràng hơn.
...
Chẳng mấy chốc sau cuộc gọi điện thoại nói chuyện giữa Ryu và Koji diễn ra, Siwon đã có mặt tại Penguin Nippon sớm nhất có thể. Anh chàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình và bước ung dung vào bên trong tòa biệt thự của dòng họ nhà Hino. Người đầu tiên chạm mặt với anh chàng là Jeremy, cũng vào lúc này đang tiến vào khu biệt thự để kiếm Charlie.
"Chào, khuôn mặt lạnh ấn tượng đấy!" Jeremy lên tiếng, "Nếu tôi nhớ không lầm thì anh là trợ lí của Koji Hino?"
Siwon nhìn Jeremy, cúi gật đầu lịch sự rồi bước tiếp vào trong.
Cả hai lại bước đi trong im lặng.
.
.
Touya tỏ ra khá ngạc nhiên và vui mừng khi trông thấy Siwon, anh rời khỏi chiếc bàn lớn ngay khu đại sảnh trong khi đang uống trà để bước ra chào anh chàng trợ lí của cậu em.
"Chào cậu Siwon, rất vui khi cậu có mặt tại đây. Koji có việc gì à?"
Siwon đưa một tấm thiệp cho Touya, cậu nói, "Cậu Koji yêu cầu tôi sang đây trước để đưa cho anh thứ này. Đó là thiệp cưới của cậu Koji và tiểu thư Jung-hyun. Và mọi việc sẽ được tổ chúc tại Penguin Nippon."
"Wow, Koji quyết định lấy vợ rồi đấy!" Touya tỏ ra hào hứng, anh mở tấm thiệp ra và xem những dòng chữ của cậu em viết cho mình, "Vậy là đâu còn bao lâu nữa đám cưới sẽ được tổ chức. Chúng ta sẽ khá bận rộn đấy."
"Cậu Koji nói tất cả mọi người đều được mời. Cậu Fox, cậu Cohen, cậu Kmok và cậu Zumino."
Charlie cảm thấy lạnh toát cả người khi nãy giờ theo dõi cuộc trò chuyện giữa Touya và Siwon. Ở chàng trai Siwon có thứ gì đó rất lạnh lùng, rất nhẫn tâm bao phủ, và nó khiến cho anh chàng cảm thấy e sợ. Charlie muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng.
"Chuyển lời cám ơn của tôi đến với Koji nhé." Jeremy lên tiếng.
"Làm sao Koji biết Ken Kmok và Mikage Zumino mà mời?" Touya thắc mắc.
Đôi mắt lạnh tanh của Siwon nhìn thẳng vào Touya vô hồn, cậu trả lời răm rắp như một con robot được lập trình sẵn, "Đó là khách của cậu Ryu Tamaki."
"Của Ryu à?"
Cả Touya lẫn Charlie đều ngạc nhiên khi nghe được thông tin này.
Touya sắp xếp cho Siwon một căn phòng ở phía tây nằm trong khu biệt thự nhà Hino. Đó là một căn phòng khá đẹp với những tấm rèm màu trắng, những bức bích họa được chăm chút kĩ càng từng nét, và những chậu hoa luôn được thay mới mỗi ngày. Và chỉ ngày hôm sau, khi anh chàng chủ nhà đến thăm nom vị khách đã thấy những thứ ấy đều được gỡ xuống.
"Trong có vẻ căn phòng này trống trãi hơn trước thì phải. Một cơn bão vừa đi qua đây chăng?"
"Xin lỗi vì đã tự ý dịch chuyển những đồ đạc trong căn phòng, không có một cơn bão nào dám đi qua đây cả." Siwon trả lời, anh đánh mắt về phía một chiếc thùng to và bên trọng đựng tất cả những tấm rèm, và bích họa, "Tôi không thích những thứ ấy nên đã cho tất cả vào đây. Trước khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ lại đặt chúng lại đúng vị trí."
"Không sao cả, khi dẫn cậu đến đấy tôi đã luôn hi vọng nơi này sẽ là căn phòng của cậu mãi mãi. Cho nên cậu muốn làm gì thì làm, đừng hỏi xin phép ai cả, đừng bận tâm."
Touya mỉm cười và tự cho phép mình ngồi xuống ghế và ngắm nhìn chàng trai lạnh lùng đang ngồi nhìn về một phương hướng xa xăm vô định nào đó. Anh để ý và nhận thấy rằng vẻ mặt lạnh lùng của Siwon không giấu nỗi sự cô đơn và nỗi đau tinh thần mà anh ta đang cố che giấu. Touya không biết đã có chuyện gì xảy ra với Siwon, anh không dám hỏi, và cũng cho rằng không nên đụng chạm đến những gì đã thuộc về quá khứ đau đớn đó. Anh cố tìm một cậu chuyện hài dí dởm.
"Cậu có nghe một câu chuyện hài về một chàng thanh niên yêu một con vịt chưa?" Touya nở nụ cười trẻ thơ trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, anh gõ ngón trỏ nhịp nhịp trên bàn, chờ đợi câu trả lời của Siwon, và dường như không một phản ứng gì hồi đáp lại, Touya đành quyết định kể luôn câu chuyện mà không cần anh chàng có đồng ý hay không. "Tôi kể nhé, và tôi chắc chắn rằng cậu sẽ thích câu chuyện này." Touya sửa giọng và bắt đầu một câu chuyện tếu lâm với một giọng nói lôi cuốn và một ánh mắt mơ màng.
"Câu chuyện này kể về một anh chàng thanh niên và một con vịt. Anh chàng yêu nàng vịt mái say đắm, và cảm thấy không thể sống nổi nếu một phút giây nào đó không có cô kề bên. Anh mang cô theo bất kể nơi đâu anh đi. Một hôm anh vào rạp chiếu bóng để xem phim, và trớ trêu thay nơi đây người soát vé yêu cầu không mang theo động vật và không cho anh vào vì anh cứ khăng khăng muốn mang nàng vịt vào."
Touya nhìn Siwon, vẫn không hề có một phản ứng vào trên khuôn mặt lạnh như tiền kia, anh nói khẽ với anh chàng vẻ chào đón, "Đoạn kế tiếp cao trào và hay lắm đấy, cậu nghe cho kĩ nhé."
Vẫn không có chút biểu hiện gì khác lạ trên vẻ mặt vô cảm của Siwon.
"Trong cái khó ló cái khôn, anh chàng đã có cách để có thể mang nàng vịt yếu dấu vào bên trong rạp hát. Anh cho nàng ta vào bên trong chiếc quần rộng của mình, bên ngoài lại choàng thêm một chiếc áo khoác dài. Người soát vé đã không ngờ rằng anh giấu con vịt trong đó thế nên đã cho anh ta vào." Touya mỉm cười nhìn Siwon, anh gặng hỏi, "Cậu thấy anh ta có thông minh không?"
Siwon quay sang nhìn Touya, không nói gì rồi lại hướng đôi mắt trở lại vị trí cũ, nhìn xa xăm một cõi nào đó, vô hồn.
Touya xụ mặt vì không thấy một sự phản hồi tích cực nào từ chàng trai, nhưng anh vẫn cứ tiếp tục câu chuyện của mình, "Chàng thanh niên đã vào được bên trong và yên vị chuẩn bị xem bộ phim vừa bắt đầu chiếu. Anh chàng kéo khóa quần và lôi cổ con vịt ra ngoài để cô nàng có thể tìm thấy không khí và thở được. Chàng thanh niên cảm thấy hạnh phúc khi vừa xem phim lại có cô vịt yêu dấu kế bên. Và một sự việc đã xảy ra."
Touya lại hướng câu chuyện về phía Siwon, anh lại tiếp tục hỏi anh chàng, "Cậu có biết điều gì xảy ra tiếp sau đó không? Thật là thú vị biết bao nhiều." Touya cố thêm một nụ cười gượng gạo quá sức.
Siwon quay sang nhìn Touya một lần nữa, anh nói, "Con vịt ngu ngốc đó chồm qua ăn bỏng ngô của cô gái ngồi kế bên. Cô nàng méc với anh người yêu ngồi bên cạnh rằng con vịt của chàng thanh niên quấy rồi và ăn bỏng ngô của cô. Anh chàng người yêu lại hỏi một câu ngớ ngẩn – Thế em có cho nó ăn không? Cô người yêu trả lời – Không! Và nó cứ phá em hoài. Anh chàng người yêu lại nói, vẻ bực bội vì bị gián đoạn việc xem phim – Thế em cho nó ăn đi, nó sẽ không chọc phá em nữa." Siwon lạnh lùng nhìn Touya, "Một cậu chuyện cũ rích, chẳng có gì là thú vị và đáng cười cả."
Touya bí xị, im lặng và ngồi chết lặng một chổ vị ngượng. Khó khăn lắm anh mới có thể mở lời lại, giọng vẫn còn rụt rè.
"Trông cậu trầm như thế, vậy có hay nói chuyện với Koji không?"
"Chúng tôi chỉ nói chuyện công việc." Siwon miễn cưỡng trả lời.
"Koji sướng thật. Dẫu sao cũng còn một chủ đề để được trò chuyện cùng cậu, tôi thì không."
Siwon nhìn Touya vẻ khó hiểu, nhưng cậu nhanh chóng trở lại với tư thế cũ, vẻ bất cần sự có mặt của vị chủ nhà ở đây.
"Trông cậu có vẻ buồn nhỉ? Tôi có chia sẻ được gì với cậu không?" Touya dò hỏi trong sự thận trọng cao độ.
"Tôi cần nghỉ ngơi, phiền anh quay về. Tôi muốn ngủ một chút."
Và Touya đành chia tay Siwon. Căn phòng phụt tắt ngay sau khi anh bước ra khỏi. Một sự hụt hẫng đáng buồn chợt lói lên trong suy tư của anh chàng Pervert Man. Anh lặng lẽ quay về.
...
Trong khi mà Touya đang trò chuyện với Siwon, thì Mikage bước sang phòng của Ken, và cố đặt một mối quan hệ gần gũi hơn.
"Chào, dù sao chúng ta cũng đang ở cùng một nơi, tôi tự hỏi có thể làm quen với nhau được không?" Mikage đánh tiếng.
"Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi." Ken nhoẻn miệng cười thân thiện, "Cậu vào trong đi."
Căn phòng mà Ken đang ở được bày trí y đúc với nơi của Siwon, và Mikage tỏ ra ngạc nhiên khi căn phòng của cậu cũng không có gì khác lạ so với phòng của anh chàng tóc vàng. Cậu bước vào, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đặt giữa phòng, mở lời.
"Tôi là Mikage Zumino. Hi vọng chúng ta sẽ là bạn dài lâu của nhau."
"Ken Kmok." Anh chàng tóc vàng giới thiệu.
"Cậu có quan hệ như thế nào với chủ nhà thế? Cậu quen người tên Ryu Tamaki à?" Mikage dò hỏi.
"Không, tôi không quen ai cả. Người tên Ryu Tamaki kia cũng không. Còn cậu?"
"Tôi có biết chút ít về Touya Hino, nhưng chẳng hề biết ai tên là Ryu Tamaki cả. Thật ngạc nhiên khi chúng ta lại là khách của anh ta trong buổi tiệc đám cưới sắp tới đây. Một chuyện nghe có vẻ hoang đường nhưng lại là sự thật nhỉ." Mikage mỉm cười.
"Tôi không định ở đây đủ lâu cho tới khi dự xong cái đám cưới xa lạ kia. Có thể ngày mai, hoặc thêm một ngày nữa. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây." Ken trả lời, cậu nở một nụ cười man mát buồn, mắt ướt đẫm những dòng lệ cố ngăn tràn ra. "Tôi có một số việc cần giải quyết nên không tiện ở lại một nơi xa lạ như thế này."
"Tại sao không ở lại cho đến khi đám cưới được tiến hành. Dẫu sao thêm một lời chúc phúc cũng hơn, đúng không nào." Mikage chống cằm, thân thiện trò chuyện.
"Tôi sợ hôm đó tôi lại gây chuyện."
"Gây chuyện?!?" Miakge hỏi lại.
"Không có gì đâu. Chỉ là vì tính tôi hơi hậu đậu, nên biết đâu tôi lại phá nát cái buổi lễ đó của người ta thì sao chứ. Như thế thì quả là có lỗi." Ken cười.
"Như vậy càng tốt chứ sao!" Mikage nhìn Ken vẻ kì lạ, "Một đám cưới với những điều mới lạ sẽ khiến cho cô dâu chú rể in đậm kỉ niệm hơn đấy. Mặc dù tôi không phải là chủ nhà, nhưng cũng hi vọng cậu sẽ ở lại để cùng tôi chúc phúc cho đôi uyên ương đó."
Ken không trả lời.
...
Hai ngày sau, khi Ken đang sửa soạn lại hành lí cho chuyến ra đi không lời từ biệt của mình, Charlie xuất hiện ngay tại trước phòng của cậu, và đề nghị một sự ở lại chân thành. Sau đó Charlie đã cưỡng ép Ken lên xe của anh và cả hai biến mất vào làn người đang tấp nập qua lại trên những con đường đầy xe cộ.
Jeremy cũng đợi khi Charlie và Ken đi khỏi, anh chủ động đến tìm Mikage với lời đề nghị cả hai nên mua sắm vài bộ trang phục dành cho ngày trọng đại của người con trai út nhà Hino. Mikage vui vẻ đồng ý và cả hai cũng rời khỏi toàn biệt thự nhà Hino.
Ryu gọi điện thoại cho thư kí yêu cầu nối máy đường dài để anh nói chuyện với Sora ở Penguin Sina. Anh biết được việc cãi nhau không đáng có giữa Touya và cậu em họ nên chủ động lên tiếng hòa giải và nhận được những lời chỉ trích không kém phần nóng giận từ Sora. Ngay sau đó anh chàng dập máy và suy nghĩ một cách khác để có thêm đồng minh.
Koji và Jung-hyun cũng đã có mặt tại Penguin Nippon để chuẩn bị cho những ngày cuối cùng của cuộc sống độc thân để đón chào một đám cưới ngọt ngào, kì trăng thơ mộng và một cuộc sống vợ chồng thơ đẹp đẽ ở phía trước.
...
"Tôi nghĩ cậu sẽ hợp với một bộ vest màu trắng ngà đấy Ken." Charlie nhướn mày tinh nghịch, anh chìa tay đưa cho anh chàng tóc vàng một bộ vest có tông màu như đã nêu ý kiến, "Tôi đang hình dung sự lịch lãm của cậu đấy. Tất nhiên cậu sẽ càng đẹp hơn khi không mặc gì."
Charlie cảm thấy mất thở vì một cú thụi mạnh bạo vào giữa bụng của chàng Ken. Chàng trai xứ Scotl cố nở một nụ cười gượng, mặt nhăn nhó.
"Tôi sẽ nghe anh vậy. Hi vọng rằng con mắt anh thật sự có thẩm mĩ."
"Tôi có cơ hội không nhỉ?"
"Gì cơ?"
"Trông có vẻ cậu không hề quan tâm đến Touya. Như thế tôi có cơ hội để tán tỉnh cậu không?"
"Tôi không muốn phải mặt đối mặt một cách thù địch với người yêu anh một lần nữa. Tôi vào phòng thay đồ đây, chờ chút nhé!"
Khi Ken bước ra, Charlie như rụng rời vì vẻ đẹp thanh thoát của chàng trai. Khuôn mặt thiên thần, nụ cười hiền dịu, được khoác trên người lớp vải đẹp đẽ sang trọng màu trắng ngà, tất cả càng tôn lên sự rạng rỡ của anh chàng.
"Có vẻ như cậu lại khiến con tim tôi gào lên hi vọng khi vừa mới bị cậu từ chối thẳng thừng. Tôi có cơ hội không nhỉ?"
"Tôi nghĩ là không!" Ken mỉm cười.
"Thế cậu có ý gì với Touya không?" Charlie dò hỏi.
"Tôi sẽ rời khỏi ngay sao khi dự xong đám cười này."
"Không thể nấn ná thêm một giây phút nào nữa sao?" Giọng Charlie đầy vẻ tiếc nuối.
"Để làm gì?" Ken thắc mắc.
"Cứ cho là vì tôi đi. Tôi có vinh dự mời cậu tham quan khu biệt thự của tôi tại xứ Scotl không?" Charlie khéo léo đặt một lời mời lịch sự, "Nó cũng rất thơ mộng, và đang rất cần sự có mặt của cậu đấy."
"Có lẽ tôi nên đến đấy!"
Charlie mỉm cười, trong đầu anh nghĩ rằng Ken không phải là một kẻ được thế lực bí ẩn cài vào để hãm hại Touya lẫn bọn anh. Cả hai lại tiếp tục nói chuyện, và mua sắm.
...
Cùng lúc ấy, Jeremy đang trò chuyện với Mikage tại một gian hàng thời trang nằm trong hệ thống quản lí của tập đoàn Penguin. Họ trao đổi với nhau về sở thích ăn uống, gu thời trang, và cả những chuyện phiếm xung quanh.
"Tôi thích màu xanh dương, nhưng tôi không nghĩ là khoác lên người một bộ vest màu đó khi dự đám cưới của Koji được." Mikage cười rạng rỡ.
"Màu vàng chanh thì sao?" Jeremy đề nghị.
"Tuyệt đấy, nhưng có vẻ tôi sẽ nổi hơn cả chú rể. Đó là điều không nên, tôi không muốn là tâm điểm của sự chú ý. Koji phải đặt lên hàng đầu chứ." Mikage mỉm cười, anh với lấy một bộ vest đen gần đó, "Thôi thì ta nên chọn gu cổ điển thanh lịch này đi. Không tệ đúng không?" Mikage nháy mắt.
"Tôi cũng sẽ chọn một bộ như thế." Jeremy tán đồng.
"Nghe nói anh và Charlie là một cặp. Hai người trông xứng đôi lắm đây." Mikage nói, anh nhớ lại lần tán tỉnh ngây thơ của chàng Chuck vào lần đầu tiên cậu gặp hai anh chàng, "Charlie có vẻ ngây thơ, còn Touya thì cũng không là người lớn cho mấy. Vậy thế mà cả hai lại là giám đốc của những công ty khổng lồ. Thật không thể tin được."
"Không ngây thơ như cậu nghĩ đâu. Hai anh chàng đó gặp nhau không lâu nhưng có vẻ ăn ý lắm đấy. Cả hai có cái tính lăng nhăng không thể chịu được, và tôi phải khổ sở để canh chừng sự ong bướm của hai chàng ta." Jeremy cười đùa, đôi mắt đang thăm dò gì đó nơi người anh đang nói chuyện cùng.
Mikage lại nhớ đến lần đầu tiên nhận được sự thổ lộ của Touya trên còn đường trãi đầy nến đang cháy rực. Rồi những câu nói vụng về nhưng thành thật của anh chàng khi muốn cậu rời khỏi Osaka để đến Tokyo cùng anh. "Đôi khi bởi cái tính lăng nhăng vô độ kèm theo một tí con nít ngốc xít như vậy mà những đối tượng của hai chàng bị đổ ngã đấy." Mikage lên tiếng.
"Cậu có cảm tình với bọn họ à? Charlie hay Touya?" Jeremy tỏ ra hơi mất bình tĩnh.
Mikage mỉm cười nhìn Jeremy, một chút nghịch ngợm cháy rực trong đôi mắt của cậu, "Tôi nghĩ là Charlie. Tôi thích anh chàng ở chỗ ngốc nghếch, sự hài hước và một khuôn mặt điển trai." Mikage ngó sang xem chừng vẻ mặt của anh chàng gốc Hi Lạp, "Nói vậy thôi, tôi không thích type người kiểu anh chàng lắm. Touya cho tôi có cảm giác hơn, tuy nhiên, tôi cũng không đặt tình cảm của mình vào anh chàng." Đôi mắt Mikage xoáy sâu vào mắt Jeremy, "Tình cảm là một con dao hai lưỡi, ai biết khi nào có làm đau đối phương, khi nào lại quay lại cắt nát chính ta. Tôi nghĩ mình cần phải suy nghĩ nhiều hơn."
"Thế cậu đối với Touya như thế nào?" Jeremy dò xét.
"Một chút yêu thích, một chút vô tình, một chút bất định." Mikage ngắm nhìn bộ vest đen thứ hai vừa chọn được, "Đó không phải là tình yêu. Tôi cũng không biết gọi là nó là gì."
Jeremy ngắm nhìn chàng trai vẻ tư lự. Anh hi vọng Mikage không phải là kẻ được cài vào để hãm hại Touya và bọn anh. Nhưng anh không thể hiểu được hành xử có phần hòa đồng kì lạ của con người này. Mikage cũng đang suy nghĩ về Jeremy, cậu biết được chủ đích của anh chàng cho chuyến mua sắm này, nó không đơn thuần là việc chuẩn bị cho đám cưới sắp tới. Mikage nhớ tới cuộc gặp mặt giữa cậu và con người bí ẩn thường nghe cậu hát ở hộp đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro