Chap 2

"Hàng từ thiện sẽ đến sau con, vì
đang làm từ thiện nên không thể
thuê cho con một khách sạn nào
được, tự mình tìm nhà trọ đi, con
có thể mang theo bất kì thứ gì con
muốn, chuyện của công ty mẹ sẽ
gửi mail cho con mỗi ngày, không
cần phải nhăn nhó như vậy"

Mẹ Momo phất tay ý ra lệnh người
làm để hành lí của cô lên xe

"Mẹ, con thật sự phải đi sao?"

"Ừ" Mẹ cô vuốt lại mái tóc cho cô,
chỉnh giúp cô cổ áo sơ mi.

Momo thở dài leo lên xe, thậm
chí cô phải tự mình lái xe đến nơi
làm từ thiện, cô khẽ chửi rủa cô
công chúa kiêu kì.

Không người làm, không vệ sĩ,
không tài xế riêng, không căn hộ
cao cấp, có phải một tháng này sẽ
dài như một thế kỉ không?

Cô là ai chứ, tỉ phú trẻ nhất Hàn
Quốc, nữ thần 23 tuổi với ngoại
hình hấp dẫn cả hai giới, và chỉ vì
lời chê bai của cô ta mà phải chui
vào chốn khỉ ho cò gáy để xây
dựng hình ảnh tốt", làm ra tiền
thì không thể tiêu sao? Cái gì mà
hoang phí chứ, đều là tiền cô làm
ra, càng nghĩ càng làm Momo
giận sôi máu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên
cắt đứt dòng duy nghĩ của cô.

"Momo, em đang ở đâu?"

"Em đang đến cái làng tên gì ấy"

Momo tiện tay mở một bài hát
để xoa dịu tâm trạng của cô lúc này.

"Em đi một mình hả? Có biết
đường không? Sao ngay cả tên của
nó còn không nhớ"

"Chị nghĩ em là ai chứ, Đại Hàn
Dân Quốc này không có chỗ nào
mà em không biết đâu, chắc là
Bongsun gì đấy" Momo trấn an
Jungyeon.

"Aish, được rồi, giữ gìn sức khỏe,
còn chưa chào tạm biệt chị"

Jungyeon thở dài, Momo lúc nào cũng vậy, đã sắp 24 tuổi mà vẫn quần quật
công việc, hết dự án này đến dự
án nọ, thậm chí một ngày chỉ ngủ
5 tiếng., Momo thực sự không
để tâm bất kì điều gì chỉ nhìn vào
vật chất, sự giàu sang, và vẻ ngoài.

Không biết em dâu tương lai là
người như thế nào mà chỉ ra tật
xấu của Momo dù cách nửa vòng
trái đất như thế, Jungyeon thật sự tò
mò về nàng công chúa này, khiến
em cô lận đận suốt một tháng tới
hẳn là không bình thường đi.

Momo đang lái xe thì tín hiệu báo hết xăng vang lên, cô dự định mở cửa bước ra ngoài nhưng ngay lập tức dừng lại. Cô là tỷ phú, mà tỷ phú chính là luôn bị những kẻ bắt cóc rình rập tống tiền, không thể khơi khơi bước ra khỏi chiếc xen có kính chống đạn được.
Momo nhìn xung quanh, đây là chỗ quỉ quái nào chứ, không có một nhà
dân nào cả, cô mở điện thoại gọi lại
cho Jungyeon

"Không có sóng ư?" Momo rên rỉ

Momo hạ kính xe đưa điện thoại
ra ngoài dò sóng, vẫn không có,
cô nhìn vào gương chiếu hậu thì
thấy một đám trẻ đang chạy đến,
Momo vội tìm kính đen đeo lên
mắt, không thể để người khác nhận
ra cô là Hirai Momo

"Hey nhóc"

Thằng bé cùng đám bạn thắng xe
lại, ngơ ngác nhìn một người đeo
kính đen ngồi trong xe ô tô

"Ở đây có chỗ nào có sóng không?
Sóng điện thoại ấy".

"Có, làng của em" Thằng nhóc trả
lời

"Dẫn tôi đến đó đi"

Momo nhìn xung quanh không có người lớn thì mở cửa xe bước ra ngoài

"Chị đi bộ đi, tụi em không dư xe"

Thằng nhóc chỉ vào những đứa con
lại, đúng là hai đứa một xe, không
dư thật

Momo mà đi bộ sao? Đi bộ trên
đường đất này với đôi giày Berluti
giá 1.830 USD sao? Không nói
không rằng, cô túm lấy cổ áo thằng
nhóc ngồi ở yên sau xe đạp bằng
hai ngón tay thả vào rổ xe, sau đó
ngồi lên vị trí đó, còn phủi tay như
vừa chạm vào vật gì rất bẩn vậy

"Chị làm gì vậy?" Thằng nhóc tỏ ra
bất bình:

"Đi nhanh lên" Momo lấy tay
tát vào đầu thằng nhóc, ra lệnh,
không có Jihyo thì nạp vài đứa
vậy.

Những đứa xung quanh cũng
không quá lớn, đều dưới 9 tuổi nên
không dám làm gì, chỉ cảm thương
nhìn thằng nhóc đang ghì lưng chở
Momo

"Đi đàng hoàng, tôi mà té xuống
là cả dòng họ của nhóc làm không
công cho tôi cũng không trả nổi bộ
quần áo này đâu"

Thằng nhóc sợ hãi cố gắng điều
khiển xe thật thăng bằng, mím môi

"Jihyo, cậu tới đây ngay đi, xe
tôi hết xăng rồi"

Momo vừa gọi điện vừa chống
một bên hông, tài xế riêng của cô,
mạng sống của cô

"Đây là đâu hả? Đợi tí"

Momo quay sang hỏi những đứa trẻ bên cạnh, chẳng biết những đứa kia  đi đâu

"Ê nhóc, đây là đâu?"

"Đó, chị đó đánh em"
Momo ngẩng mặt lên nhìn thằng bé khi nãy bị mình bắt nạt đang uất ức chỉ tay về phía mình, xùy, mách người
lớn sao, để xem ai có thể làm gì
được Hirai Momo này, Momo
đưa mắt lên cao hơn nhìn người
mà thằng nhóc đưa tới.

"Đây là làng Bongsan"

Giọng nói ngọt ngào trong trẻo
vang lên, Momo làm rơi chiếc
điện thoại xuống đất, cô gái trước
mặt có đôi mắt đen to tròn, sống
mũi cao thon gọn, đôi môi mỏng
yêu kiều, tóc đen buông thả xuống,
nước da trắng như ngọc.

"Đẹp quá"

Momo thốt lên trong vô thức,
ngây dại nhìn người con gái trước
mặt

Cô gái đó nghe thấy lời của
Momo thì khẽ cười khúc khích
Momo thở không thông, trái tim
vội vàng đập mạnh, toàn thân cứng
đờ, hình như cô đã..."bị sắc đẹp
cám dỗ ngay lần đầu gặp gỡ rồi"

"Cô ổn chứ?" cô gái đối diện
Momo lên tiếng, vẫn nhẹ nhàng,
hệt như lúc nãy.

Momo lúng túng nhặt điện thoại
lên

"Tôi..đang ở...Bong..Bongsan"

"Noona, chính là chị này đã đánh
em" Thằng nhóc không buông tha
cho Momo

"Tôi không...không có" Momo
xua xua tay, thôi chết cô rồi, vừa
gặp đã gây mất thiện cảm cho cô
gái trước mặt.

"Có mà! Đứa nào ở đây cũng thấy"

"Tụi em thấy, tụi em thấy"

Momo khẽ nghiến răng, chết
tiệt thật mà, sau đó liền nở nụ cười
sáng láng

"Hiểu nhầm rồi mấy đứa, tôi chỉ
đánh yêu thôi" Momo vỗ vỗ lên
vai thằng nhóc, xoa đầu nó bắt
chước cô gái trước mặt đã làm.

Quái, đầu nó bẩn thế này mà cô
ấy không cảm thấy gì sao? Sau đó
Momo giả vờ hắt hơi lấy khăn
bên trong túi áo ra, lau nhanh
tay của mình rồi cười gượng gạo
"A..haha"

"Unnie, đừng quan tâm đến chị này
nữa, đeo kính râm như bị mù ấy,
hôm nay mình chơi gì vậy"

Momo trừng mắt nhìn cô bé mặc
chiếc váy rách rưới đứng gần đó,
cái gì mà đeo kính râm như mù,
đây là vì sự an toàn cá nhân mà
phòng vệ, phòng vệ!

"Thả diều"

Giọng nói trong trẻo của "thiên
thần sa ngã" đó khiến Momo
cảm thấy như rót mật vào lòng,
yeah, cô đã vừa đặt biệt danh sến
súa cho một cô gái đó, chỉ tiếc là
sau đó vài giây, tiếng hò hét ầm ĩ
của lũ trẻ khiến cô đứt dây cảm
xúc.

Cô gái đó cùng lũ trẻ không để tâm
đến Momo nữa, họ lấy những
con diều bằng giấy thả lên bầu trời,
lũ trẻ vừa chạy vừa cười, chúng
kéo tay cô gái kia theo.

Momo như chết lặng trước hình ảnh cô gái chạy chân trần trên bãi cỏ, nở
nụ cười đầy vô tư với lũ trẻ, tóc
khẽ bay theo hướng gió, lồng ngực
cô có một thứ không còn theo qui
luật đập tự nhiên của nó, và rất
lâu sau đó Momo mới biết được
rằng, cuộc sống của cô từ đây, cũng
sẽ lệch khỏi quĩ đạo thường ngày.

Momo giơ điện thoại lên muốn
giữ lại hình ảnh này.
Còn 1% pin, tiếp tục sạc để sử dụng
Sau đó chiếc điện thoại tắt ngỏm.

Có phải cả xe hơi và điện thoại của
cô đang mở một cuộc đình công
phản chủ không vậy?

Chỉ 15 phút sau Jihyo đã có mặt,

"Mau đưa tôi tới làng Bongsung."

"Xin lỗi chủ tịch Hirai, nơi chủ tịch làm từ thiện là làng Bongsan"

"Bongsan? Tức là ở đây?" Momo
trợn mắt

"Đúng vậy thưa chủ tịch, phu nhân
yêu cầu tôi đến đây để lấy xe của
chủ tịch về, tôi sẽ giúp chủ tịch lấy
hành lí"

"Nè nè, cậu không định tìm nhà trọ
cho tôi sao?"

"Phu nhân yêu cầu..."

"Dừng, được rồi, vậy lấy hành lí ra
đây" Momo đập tay vào trán, mẹ
cô muốn triệt đường sống của cô
sao?

Sau đó một mình Momo kéo 3
chiếc vali to nặng tìm nhà trọ, vì
quá mệt để kéo chúng thêm một
quãng đường nào nữa, cô quyết
định thuê luôn căn trọ đầu tiên
mà mình thấy. Hì hục lên tầng
trên của căn nhà trọ, Momo thở
không ra hơi, việc chưa bao giờ
đụng tay vào này hôm nay phải
làm khiến cô liền thấy không quen,
dù xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn
tay trắng nhưng không có nghĩa là
trước đây gia đình có nghèo khổ,
chị cô, Jungyeon là một nhà soạn
nhạc thiên tài hái tiền như nước cơ
mà, hai bàn tay trắng mà người ta
ca tụng cô thật ra là vì cô sử dụng
vài khóe khôn lỏi mà mượn tiền
của chị mua được một nhà hàng,
nhỏ, sau đó lăn lộn với đầu óc kinh
doanh, nhà hàng đó ngày càng nổi
tiếng, cô bắt đầu có vốn, trả tiền lại
cho chị, cô liền mở rộng thêm chi
nhánh, cứ thế qua 5 năm, cô đã trở
thành tỉ phú khi nào không hay.

Thả mình xuống tấm đệm
cứng, Momo khẽ rên rỉ, căn phòng này còn nhỏ hơn nhà vệ sinh nhà
cô. Định nhắm mắt nghỉ ngơi một
chút, tiếng đập cửa cùng âm thanh
ồn ào khiến Momo phải đến mở
cửa phòng trọ, ngay sau đó chục
chiếc máy quay cùng số lượng
micro nhiều không kém chĩa về
phía cô

"Chủ tịch Hirai Momo, nghe nói
cô ở đây để làm từ thiện và hòa
mình vào cuộc sống nơi đây, cô có
cảm nghĩ gì?"

"Hirai Momo, một tỉ phú như cô
liệu có thể sống được tại căn phòng chỉ bằng1/100 nhà của cô?"

"Hirai Momo, nghe nói cô sẽ đính
hôn cùng công chúa thứ năm của
Hoàng gia Scott"

Momo muốn phát tiết mà chửi
rủa bọn phóng viên nhưng vì nghĩ
đến ba cô,Momo tự vẽ lên mặt
mình một nụ cười rồi trả lời

"Tôi là tỉ phú gì chứ, tôi là một
người bình thường thôi, đúng là tôi
sẽ ở đây trong vòng một tháng nên
hi vọng mọi người đừng quấy rầy
tôi trong một tháng này, hơn nữa
việc tôi đến đây là trong yên lặng,
nếu các vị làm như vậy sẽ khiến dư
luận và mọi người nghĩ rằng tôi
đang diễn kịch thôi, về tin đồn
đính hôn, tôi không có lời bình luận
nào"

Một ngày dài đăng đẵng trôi qua,
cứ tưởng chiêu ngắn gọn sẽ giải
quyết ổn thỏa, cuối cùng cánh nhà
báo và phóng viên vẫn bám cô dại
dẳng mấy giờ đồng hồ.

Momo xoa hai bên thái dương,
có lẽ hôm nay cô nên ngủ sớm rồi.

Tắm xong, Momo ra ban công,
nhìn xuống con đường đất bên
dưới, đã quen sống trong nhà cao
cửa rộng với các khu đô thị, sự
yên ắng  nơi đây khiến cô có hơi sờ
sợ. Đưa mắt nhìn sang căn nhà đối
diện, Momo nhìn thấy cô gái lúc
sáng mình đã bắt gặp.

"Oh my god" Momo há hốc mồm
nhìn cô gái đó đang ở căn nhà trọ
đối diện, cô ấy đang ngồi viết gì đó
trên bàn làm việc rất chăm chú,
vẫn đôi mắt đen láy đó,Momo
thấy tim mình lần nữa gia tăng tốc
độ, chạy vội vào phòng, Momo
vỗ vỗ hai má

"Tỉnh lại đi Momo, mày bị sao vậy nè, chỉ là đẹp thôi mà"

  END CHAP.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro