33 bậc của vũ trụ
Giữa những âm thanh ồn ào của thế giới hiện đại, giữa những dòng suy nghĩ trồng chéo trong tâm trí, có một khoảng lặng mà rất ít người từng chạm đến. Khoảng lặng ấy không nằm ở bên ngoài, mà nằm ngay bên trong bạn. Nơi vũ trụ đang thì thầm từng khoảnh khắc chờ bạn lắng nghe. Có người gọi đó là trực giác, có người gọi đó là linh hồn, có người gọi đó là thượng đế đang nói. Nhưng tên gọi không quan trọng. Điều quan trọng là bạn có dừng lại đủ lâu để nghe thấy không. Hành trình 33 Bậc Nhận Thức không phải là hành trình đi lên. Nó là hành trình đi vào, đi vào bên trong chính mình. Mỗi Bậc không phải là một kỹ thuật hay bí thuật mà là một lớp màn che được gỡ bỏ để bạn nhìn rõ hơn bản chất thật của thực tại.
Bậc đầu tiên bắt đầu bằng một sự thật giản đơn: "Ý nghĩ của bạn tạo ra thế giới của bạn" Và Bậc cuối cùng kết thúc bằng một sự thật còn giản đơn hơn: "Bạn chính là thế giới ấy".
Từ ý định đến rung động. Từ niềm tin đến buông xả. Từ hành động đến hợp nhất. 33 Bậc là một bản đồ cổ đại của linh hồn. Vẽ lại hành trình từ con người hữu hạn trở về với trí tuệ vô biên. Ở mỗi Bậc, bạn không chỉ học mà còn trải nghiệm. Không chỉ đọc mà còn thức tỉnh. Có thể trong những ngày đầu bạn còn nghi ngờ. Bạn thử áp dụng rồi lại thất vọng. Bạn tưởng rằng vũ trụ im lặng. Nhưng thật ra, vũ trụ chưa từng im lặng. Chỉ là bạn chưa đủ tĩnh để nghe. Khi bạn dừng lại. Khi bạn quan sát. Khi bạn bắt đầu nhận ra mối liên hệ giữa cảm xúc, tư tưởng và hiện thực. Thì đó là lúc vũ trụ bắt đầu trả lời.
Mỗi chương trong hành trình này là một tấm gương. Nó phản chiếu không phải tương lai mà là trạng thái ý thức bạn đang sống trong hiện tại. Khi bạn thay đổi, tấm gương thay đổi. Khi bạn tĩnh lại, hình ảnh trong gương trở nên rõ ràng. Và khi bạn nhận ra rằng chính bạn là người đang soi vào gương, mọi bí ẩn tan biến. Hành trình 33 bậc không hứa hẹn phép màu tức thì. Nó không đưa ra lời cầu nguyện, cũng không cần một tôn giáo nào. Nó chỉ yêu cầu một điều, can đảm nhìn sâu vào chính mình. Bởi vì chỉ khi bạn dám đối diện với nỗi sợ, nghi ngờ và những phần bóng tối bên trong, ánh sáng mới có thể tràn vào. Và rồi, một ngày nào đó, có thể là khi bạn đang ngồi yên trong căn phòng quen thuộc hoặc đang bước trên con đường đầy nắng, bạn sẽ bỗng cảm thấy mọi thứ ngừng lại. Không còn câu hỏi, không còn cố gắng, chỉ còn sự hiện diện tinh khiết. Đó là dấu hiệu bạn đã chạm đến bậc cuối cùng, bậc của sự hợp nhất. Hãy nhớ, hành trình này không để bạn trở thành ai khác, mà để bạn trở về với chính mình, người mà bạn đã luôn là nhưng từng quên mất.
Và khi bạn nhớ lại, bạn sẽ thấy vũ trụ chưa bao giờ chống lại bạn. Nó chỉ đang chờ bạn ra lệnh bằng nhận thức của mình. Bạn đang đọc 33 bậc nhận thức khi vũ trụ tuân theo bạn. Đây không phải là câu chuyện để đọc một lần rồi quên. Đây là bản đồ của linh hồn, là hành trình để bạn nhớ lại sức mạnh thật sự bên trong mình. Hãy tĩnh lại, và để từng lời dẫn bạn quay về, nơi mọi điều bạn tìm kiếm, đã luôn ở đó.
Bậc 1 Gương Phản Chiếu Ý Định
Mỗi người đều đang sống trong một thế giới phản chiếu chính nội tâm của mình. Vũ trụ không nghe theo lời nói, mà nghe theo tần số bạn phát ra:
Bạn có thể nói rằng: "mình muốn bình an" nhưng nếu trong lòng đầy lo âu, vũ trụ chỉ nhận được thông điệp sợ hãi.
Bạn có thể nói rằng: "mình muốn thành công" nhưng nếu niềm tin của bạn phủ đầy nghi ngờ, mọi hành động sẽ bị cản bởi chính năng lượng đó.
Mọi thứ bắt đầu từ ý định. Ý định không phải là mong muốn hời hợt, mà là mệnh lệnh năng lượng được gửi ra vũ trụ. Mỗi suy nghĩ, mỗi cảm xúc đều là tín hiệu mà thế giới bên ngoài phản hồi lại. Khi ý định đủ rõ, khi cảm xúc đủ thật, vũ trụ bắt đầu sắp xếp để phản chiếu điều đó vào hiện thực. Người ta gọi giai đoạn này là Cửa ngõ của người kiến tạo. Ở đây, bạn không còn là nạn nhân của hoàn cảnh, mà là người học cách nhìn thấy chính mình trong mọi sự kiện đang xảy ra. Bất cứ điều gì xuất hiện trong đời, một người bạn, một cơ hội, một thất bại, đều là tấm gương cho thấy điều gì đang vận hành trong bạn.
Nếu bạn liên tục gặp sự chỉ trích, có thể bên trong bạn vẫn chưa đủ bao dung.
Nếu bạn thường xuyên rơi vào thiếu thốn, có thể trong tiềm thức bạn vẫn sợ mất mát
Vũ trụ không trừng phạt ai cả, nó chỉ soi chiếu trung thực những gì bạn đang phát đi.
Hãy quan sát một ngày của bạn. Khi vừa tỉnh dậy, tâm thế bạn ra sao? Nếu bạn vội vã, mệt mỏi hay chán nản, phần còn lại của ngày thường sẽ phản chiếu đúng cảm giác ấy. Không phải vì may rủi, mà vì năng lượng ban đầu bạn phát ra đã định hình toàn bộ nhịp điệu của ngày. Ý định rõ ràng khác hoàn toàn với mong muốn mơ hồ.
Khi bạn nói: "tôi muốn cuộc sống tốt hơn" vũ trụ không biết tốt hơn là gì. Nhưng nếu bạn xác định: "tôi chọn sống đủ đầy, có tự do, có thời gian cho bản thân và những người mình yêu thương", tín hiệu đó cụ thể, mạnh mẽ và khả thi hơn gấp nhiều lần. Tần số đó bắt đầu thu hút những tình huống, con người và cơ hội tương ứng.
Phần lớn chúng ta thất bại ở chỗ ý định và rung động không khớp nhau. Ta nói muốn bình an nhưng vẫn nuôi giận dữ. Ta nói muốn thịnh vượng nhưng vẫn sợ thiếu. Ta nói muốn được yêu nhưng lại đóng cửa trái tim. Mỗi lần như thế, ta gửi ra hai tín hiệu trái chiều và vũ trụ chỉ biết phản hồi bằng sự rối loạn. Muốn thay đổi kết quả, phải thay đổi tần số phát đi.
Đừng cố điều khiển thế giới, hãy điều chỉnh chính mình. Thực tại không phải kẻ thù mà là tấm gương trung thực của tâm thức bạn. Có một câu trong kinh Upanishad cổ rằng:
"như người nghĩ trong lòng, người ấy trở nên như thế".
Mọi triết lý sâu xa đều xoay quanh sự thật này. Khi ý định hòa cùng cảm xúc, bạn không còn là kẻ cầu xin, bạn trở thành người ra lệnh. Vũ trụ chỉ tuân phục trước những tâm hồn đã thống nhất được ý nghĩ, cảm xúc và hành động. Vì thế, bậc một chính là lúc bạn dừng việc đổ lỗi cho bên ngoài và bắt đầu nhìn thẳng vào bên trong. Mọi thứ bạn đang sống hôm nay, công việc, các mối quan hệ, sức khỏe đều là kết quả của những ý định bạn đã gieo trong quá khứ. Nếu muốn thay đổi tương lai, bạn chỉ cần thay đổi ý định ở hiện tại.
Hãy thử một nghi thức đơn giản. Mỗi sáng, đứng trước gương và nhìn thật sâu vào mắt mình. Đừng phán xét, chỉ quan sát. Hỏi thầm: "hôm nay ta thật sự muốn trở thành ai?" Khi câu trả lời xuất hiện từ nơi sâu thẳm, hãy nói thành tiếng: "tôi chọn sống trong bình an, trong tự do, trong đủ đầy". Cảm nhận cơ thể rung lên theo từng chữ. Nếu bạn chưa tin ngay, cứ lặp lại mỗi ngày.
Sau một thời gian, lời nói sẽ hòa thành rung động và thế giới sẽ phản chiếu lại đúng điều đó. Khi bạn bắt đầu nhận ra mối liên hệ giữa bên trong và bên ngoài, bạn đã bước qua ngưỡng đầu tiên của 33 bậc. Người làm chủ đời mình không hỏi: "tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi" mà hỏi: "ta đã phát ra tần số gì để điều đó xuất hiện?" Chỉ cần bạn chịu nhìn vào gương thật sự, hành trình kiến tạo hiện thực đã khởi đầu.
Bậc 2 Ngôn ngữ rung động nội tâm
Mọi thứ trong vũ trụ đều là rung động. Ánh sáng, âm thanh, suy nghĩ, cảm xúc, thậm chí cả lời nói, tất cả đều mang tần số riêng.
Bạn có thể không nhìn thấy chúng, nhưng bạn cảm nhận được chúng qua không khí, qua thái độ của người khác, qua cách một căn phòng khiến bạn dễ chịu hay khó chịu. Con người không chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ, mà còn giao tiếp bằng năng lượng. Và chính năng lượng ấy là thứ vũ trụ luôn lắng nghe. Người chưa tỉnh thức thường nói những điều họ không tin. Họ nói: "tôi ổn" trong khi lòng đầy rung báo. Nói: "tôi mạnh mẽ" nhưng sâu thẳm lại sợ hãi. Nói: "tôi hạnh phúc" chỉ để thuyết phục bản thân. Những lời nói đó không tạo ra rung động thật. Chúng giống như những âm thanh rỗng vang trong không khí, không đủ sức chạm đến tầng sâu của vũ trụ.
Nhưng khi cảm xúc thật đi kèm với lời nói, khi tâm chí và trái tim cùng phát ra một tần số, lời nói trở thành mệnh lệnh sáng tạo. Mỗi ngày, bạn phát ra hàng ngàn tần số, qua ý nghĩ, lời nói, cách thở, cách nhìn, cách phản ứng. Mỗi tần số là một mảnh thông tin gửi vào trường năng lượng vũ trụ, rồi quay trở lại với bạn như một trải nghiệm cụ thể.
Bạn không thể nói: "tôi yêu cuộc sống" trong khi tâm chí chỉ tràn ngập phàn nàn. Bạn không thể cầu mong may mắn trong khi liên tục gieo sợ hái. Ngôn ngữ rung động không hiểu lý lẽ, nó chỉ hiểu tần số thực tế bạn đang phát.
Vì vậy, bước thứ hai trong Hành Trình 33 Bậc là học cách nói bằng năng lượng, không chỉ bằng lời. Hãy hình dung trong bạn có một nhạc cụ, chính là hệ thống cảm xúc.
Khi bạn vui, âm sắc tươi sáng.
Khi bạn sợ, giai điệu méo mó.
Mỗi cảm xúc bạn giữ trong lòng là một nốt nhạc vang ra trong không gian. Vũ trụ là giàn nhạc phản chiếu lại bạn. Nếu bạn muốn nghe bản nhạc mới, hãy đổi điệu nhạc bạn đang chơi. Đó chính là công việc của người luyện tâm. Điều chỉnh nội tâm của mình cho hòa nhịp với những gì mình muốn đón nhận.
Một người sống trong yêu thương sẽ nhận lại cơ hội yêu thương.
Một người sống trong sợ hãi sẽ gặp điều để sợ. Không có ngoại lệ.
rung động là ngôn ngữ duy nhất mà cả vũ trụ hiểu, và nó không thể giả tạo. Bạn có thể nói dối người khác, nhưng không thể lừa được năng lượng bạn phát ra. Trong hành trình của Evelyn, người nữ được nhắc đến trong bản codex gốc, cô nhận ra rằng khi tâm trí cô thanh tịnh, khi cô nói những lời xuất phát từ lòng tin, mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi. Cánh cửa mới mở ra, người tốt xuất hiện, cơ hội trôi đến tự nhiên. Cô không cần cố gắng thuyết phục ai, bởi chính năng lượng cô tỏa ra đã nói thay tất cả. Đó là sức mạnh của ngôn ngữ rung động.
Im lặng, nhưng thuyết phục tuyệt đối. Nếu bạn muốn thử nghiệm điều này, hãy bắt đầu từ những điều đơn giản. Trước khi nói một câu, dừng lại nửa giây và cảm nhận năng lượng bên trong.
Nếu câu nói xuất phát từ sợ hãi, nó sẽ khiến bạn co rút.
Nếu nó đến từ yêu thương, bạn sẽ cảm thấy mở rộng.
Hãy nói ra những lời mờ rộng vì chúng tạo sóng năng lượng đi xa hơn, lan tỏa hơn. Khi bạn lặp đi lặp lại những rung động tích cực đủ lâu, não bộ và trái tim bắt đầu đồng bộ. Lúc ấy, từng tế bào trong bạn trở thành antenn, phát sóng mới. Những người bạn gặp, những sự kiện bạn chứng kiến đều bắt đầu bắt sóng với tần số bạn mang theo.
Bạn không còn phải tìm kiếm vì năng lượng của bạn đã trở thành lời mời. Điều quan trọng là đừng ép mình phải vui vẻ giả tạo. rung động thật không đến từ ép buộc, mà đến từ sự trung thực với chính cảm xúc.
Nếu bạn đang giận, hãy nhìn nhận cơn giận, thở cùng nó, hiểu thông điệp mà nó mang đến, rồi nhẹ nhàng chuyển hóa. Mỗi cảm xúc tiêu cực đều là năng lượng thô chờ được tái định hình. Khi bạn hiểu ngôn ngữ của chúng, bạn sẽ không còn sợ bản thân nữa.
Rồi một ngày, bạn sẽ nói ít hơn, cảm nhận nhiều hơn. Bạn không cần chứng minh, không cần biện giải. Chỉ cần bạn ở trong tần số đúng, mọi thứ tự động sắp xếp.
Người biết nói bằng rung động, không cần tranh luận. Họ chỉ cần hiện diện, vì chính sự hiện diện của họ đã là lời nói mạnh mẽ nhất.
Thực hành bậc 2: lắng nghe ngôn ngữ năng lượng.
Mỗi tối, trước khi ngủ, hãy ngồi yên và nhớ lại những gì bạn đã nói trong ngày. Mỗi câu nói mang cảm xúc gì? Có câu nào phát ra từ sợ hãi, nghi ngờ hay từ niềm tin và tình yêu? Đừng phán xét, chỉ ghi nhận. Rồi đặt tay lên ngực, thở sâu và nói thầm:
"Tôi chọn phát ra tần số yêu thương,
Tôi chọn nói bằng ánh sáng"
Cảm nhận cơ thể bạn nhẹ đi, trái tim ấm lại. Lặp lại vài phút mỗi ngày, và bạn sẽ thấy thực tại bắt đầu phản hồi khác hẳn.
Ngôn ngữ rung động là câu nối giữa bạn và vũ trụ. Khi bạn nói bằng tần số của tin tưởng, của bình an, của lòng biết ơn, vũ trụ nghe rõ hơn bất kỳ lời cầu nguyện nào. Và đó chính là bước thứ hai trên hành trình 33 bậc, nơi bạn không còn nói để được nghe, mà nói để tạo ra hiện thực mới.
Bậc 3. Niềm tin
Niềm tin như động cơ kiến tạo.
Niềm tin là mạch điện chính kết nối con người với sức mạnh của vũ trụ.
Không có niềm tin, ý định chỉ là mệnh lệnh chưa được cấp điện.
Không có niềm tin, mọi lời khẳng định chỉ là tiếng vang yếu ớt trong một căn phòng trống
Nhưng khi bạn tin thật sự, toàn bộ cấu trúc năng lượng bên trong thay đổi. Các tế bào bắt đầu cộng hưởng, tâm trí mở ra và vũ trụ, vốn luôn trung lập, bắt đầu phản hồi theo niềm tin đó.
Mỗi người đều sống trong thế giới do niềm tin của mình tạo ra. Người tin rằng cuộc đời là khắc nghiệt sẽ luôn nhìn thấy bằng chứng cho sự khắc nghiệt. Người tin rằng cuộc sống đầy cơ hội lại luôn bắt gặp may mắn ở khắp nơi. Điều này không phải mê tín, đó là quy luật năng lượng. Niềm tin định hướng cách bạn nhìn, cách bạn hành động và chính hành động ấy lại tiếp tục củng cố niềm tin ban đầu. Đó là vòng lặp sáng tạo mà chỉ người hiểu rõ mới có thể chủ động điều khiển.
Ở những bậc thấp, con người hay nhầm niềm tin với mong muốn. Họ muốn tin rằng mình xứng đáng nhưng sâu trong tiềm thức họ vẫn nghĩ mình kém cỏi. Họ muốn tin rằng mình sẽ giàu có nhưng lại liên tục sợ thiếu. Sự mâu thuẫn ấy khiến năng lượng tách rời và kết quả là vũ trụ chỉ phản hồi lại bằng sự lửng lơ. Khi niềm tin và mong muốn không hòa làm một, thực tại không thể thay đổi. Niềm tin thật không phải là lời nói mà là trạng thái tồn tại. Bạn không cần gào lên rằng mình tin. Khi thật sự tin, bạn cảm thấy yên ổn. Không còn nghi ngờ, không cần chứng minh, không cần hỏi bao giờ điều đó đến.
Niềm tin là biết chắc rằng nó đã bắt đầu hình thành dù mắt chưa thấy. Đó chính là tầng rung động khiến vũ trụ vận hành theo hướng bạn chọn. Hãy nhớ lại những thời điểm bạn thực sự tin vào điều gì đó. Có lẽ khi bạn yêu, khi bạn dấn thân vào một dự án, hay khi bạn cảm thấy mình sinh ra để làm việc ấy. Trong giai đoạn đó, mọi cánh cửa đều mở, mọi sự giúp đỡ đều đến và thời gian dường như cũng đứng về phía bạn. Niềm tin làm cho năng lượng trở nên trơn tru. Nó biến hành động nhỏ thành bước ngoặt lớn vì nó loại bỏ lực cản trong tâm trí. Trong Babelberg Codex, người ta ví niềm tin như ngọn lửa xanh trong đêm tối. Bạn không cần nhìn thấy toàn bộ con đường, chỉ cần nhìn thấy đoạn sáng trước mắt và bước đi. Mỗi bước là một tuyên ngôn với vũ trụ, tôi tin. Và chính trong hành động đó, phép màu bắt đầu xảy ra. Nhưng có một bí mật mà ít ai nhận ra.
Niềm tin không tự nhiên đến. Nó được rèn luyện. Bạn không thể chờ cho đến khi có bằng chứng rồi mới tin. Bằng chứng chỉ xuất hiện sau khi bạn đã tin đủ lâu. Vì vậy, người thực hành phải chủ động rèn luyện. Cách rèn đơn giản nhất là dùng lời khẳng định lặp lại. Nhưng không phải như một câu thần chú vô hồn. Hãy nói chậm, cảm nhận từng chữ thấm vào cơ thể. Mỗi lần nói, hình dung mình đang điện hóa niềm tin đó. Dần dần, nó sẽ trở thành chương trình gốc trong tiềm thức. Một phương pháp khác là quan sát bằng chứng nhỏ. Khi bạn khởi đầu với một ý định, đừng tìm kiếm dấu hiệu lớn. Hãy chú ý đến những điều nhỏ bé. Một cuộc gọi đến đúng lúc. Một cánh cửa bất ngờ mở ra. Một sự trùng hợp kỳ lạ. Đó là những phản hồi đầu tiên từ vũ trụ cho niềm tin của bạn. Khi bạn nhận ra và biết ơn chúng, bạn cùng cố tín hiệu rằng TÔI TIN và nó đang vận hành.
Niềm tin không phải là sự mù quáng. Nó là sự thông tuệ cao nhất. Người tin thật không phủ nhận thực tế. Họ chỉ biết rằng thực tế có thể thay đổi khi năng lượng thay đổi. Người chưa tin vẫn chờ thấy rồi mới làm. Người tin thật làm để thấy. Và chính khác biệt ấy tạo nên hai thế giới. Một thế giới của trì trệ và một thế giới của phép màu.
Thực hành bậc 3 rèn ngọn lửa niềm tin.
Buổi sáng, trước khi bắt đầu ngày mới, hãy ngồi yên vài phút, hít sâu và đặt tay lên tim. Nói chậm dãi:
"Tôi tin vào quá trình. Tôi tin vào chính mình. Tôi tin vũ trụ đang dẫn đường cho tôi".
Cảm nhận từng câu lan khắp cơ thể. Rồi chọn một hành động nhỏ để thực hiện ngay. Một cuộc gọi. Một quyết định. Một bước đi. Đừng chờ cảm hứng. Hành động chính là tín hiệu củng cố niềm tin.
Buổi tối, trước khi ngủ, ghi lại ba điều trong ngày cho thấy vũ trụ đang hợp tác cùng bạn, dù nhỏ đến đâu. Làm điều này liên tục ba tuần, bạn sẽ nhận ra dòng chảy thay đổi. Khi niềm tin đã trở thành thói quen, bạn không còn thử manifest nữa. Bạn sống trong niềm tin như cá sống trong nước. Và đó là lúc năng lượng của bạn đồng pha với năng lượng của vũ trụ. Từ đây, hiện thực bắt đầu nghe theo từng hơi thở của bạn.
Bạn không còn hỏi: "liệu có thể không" mà chỉ hỏi "ta cần trở thành ai để điều đó hiện thực". Khi bạn tin đủ, câu trả lời sẽ tự đến và thế giới sẽ tự xoay chuyển.
Bậc 4. Luyện hóa cảm xúc thành năng lượng kiến tạo.
Không có gì mạnh hơn cảm xúc con người. Cảm xúc là nhiên liệu của vũ trụ, là dòng điện kích hoạt mọi ý định. Bạn có thể có tư duy tích cực, có những lời khẳng định mạnh mẽ. Nhưng nếu cảm xúc bên trong vẫn còn tiêu cực, tất cả năng lượng bạn phát ra đều bị méo rạng. Người ta không tạo ra cuộc đời bằng suy nghĩ đơn thuần, mà bằng cảm xúc gắn liền với những suy nghĩ đó. Một ý nghĩ đi kèm với cảm xúc mạnh trở thành mệnh lệnh gửi đến trường năng lượng vũ trụ. Vì thế, người nắm được cách chuyển hóa cảm xúc chính là người đang học cách điều khiển thực tại.
Cảm xúc tiêu cực không phải kẻ thù. Chúng là tín hiệu cho thấy năng lượng bạn đang bị tắc nghẽn. Khi bạn giận, buồn, sợ hay thất vọng, đó không phải vì cuộc đời chống lại bạn, mà là vì bạn đang chống lại chính dòng chảy tự nhiên bên trong. Cảm xúc giống như dòng nước, nếu bạn cố chặn nó, nó sẽ tạo áp lực. Nếu bạn để nó cuốn đi, nó sẽ làm bạn kiệt sức. Nhưng nếu bạn học cách quan sát, cảm nhận và dẫn hướng, dòng nước ấy trở thành sức mạnh đẩy bạn tiến về phía trước.
Người thực hành bậc này không còn sợ cảm xúc nữa. Họ học cách ngồi yên khi dông bão nổi lên bên trong. Thay vì phán xét: "tôi không nên giận" hay: "tôi phải vui" họ chỉ hít thở và nhìn thẳng vào cảm xúc đang trỗi dậy. Chỉ cần dừng lại và nhận biết, năng lượng bắt đầu tự tan. Giống như ánh sáng mặt trời làm tan sương mù, nhận thức làm tan khổ đau. Khi bạn quan sát cơn giận mà không phán xét, bạn đã tách mình khỏi nó. Từ người bị cảm xúc điều khiển, bạn trở thành người điều khiển cảm xúc. Sau khi nhận diện, bước tiếp theo là luyện hóa.
Hãy tưởng tượng mỗi cảm xúc như một dạng năng lượng thô. Giận dữ là lửa, sợ hãi là gió lạnh, buồn bã là nước đục, ghen tị là khói mờ. Bạn không cần dập tắt lửa, bạn chỉ cần chuyển hướng để lửa đốt sáng mục tiêu đúng. Bạn không cần xua đi nước đục, bạn chỉ cần để nó lắng, rồi ánh sáng của hiểu biết sẽ phản chiếu trong làn nước trong veo ấy. Khi bạn học được cách luyện hóa cảm xúc, bạn biến những năng lượng từng hủy hoại mình thành sức mạnh phục vụ cho sự tiến hóa. Hãy nhìn vào thực tế, người thành công không phải người không có cảm xúc tiêu cực, mà là người biết dùng chúng đúng chỗ.
Sợ hãi giúp họ chuẩn bị kỹ hơn, giận dữ giúp họ hành động quyết liệt hơn, tổn thương giúp họ thấu cảm hơn. Tất cả đều là vật liệu, và bạn chính là người luyện kim tâm linh biến sắt thô thành vàng dòng.
Thực hành luyện hóa bắt đầu bằng một quy trình đơn giản.
Khi cảm xúc xuất hiện, đừng phản ứng ngay. Dừng lại, hít sâu, cảm nhận vị trí cảm xúc nằm trong cơ thể, có thể là nặng ngực, nóng bụng, lạnh tay. Hãy thở vào vùng đó và thì thầm trong tâm:
"Tôi nhìn thấy bạn, tôi cho phép bạn tồn tại".
Câu nói này là chìa khóa, vì nó giải phóng kháng cự. Khi kháng cự tan, cảm xúc bắt đầu di chuyển. Tiếp tục thở cho đến khi cơn cảm xúc trở nên mềm mại, giống như một đám mây bay qua. Lúc này, bạn đã biến phản ứng vô thức thành năng lượng ý thức. Sau khi năng lượng lắng lại, hãy chọn hướng mới cho nó.
Nếu bạn đang giận, hãy chuyển năng lượng đó thành hành động dứt khoát.
Nếu bạn đang sợ, hãy dùng năng lượng đó để chuẩn bị kỹ hơn cho việc bạn định làm.
Nếu bạn buồn, hãy viết ra cảm xúc và biến nó thành lời nhắn gửi yêu thương.
Mọi cảm xúc đều mang theo thông điệp: Giận cho biết điều gì cần thay đổi. Sợ cho biết điều gì cần được bảo vệ. Buồn cho biết điều gì cần được chữa lành.
Khi bạn đọc được ngôn ngữ ấy, bạn không còn bị cảm xúc điều khiển. Bạn đang điều khiển năng lượng sống. Cảm xúc là cầu nối giữa thân xác và linh hồn.
Khi bạn học cách lắng nghe chúng thay vì phán xét, bạn sẽ nhận ra mỗi cơn sóng cảm xúc là một bài học tiến hóa. Cảm xúc tiêu cực không đến để trừng phạt, mà để nhắc bạn rằng có điều gì đó trong tâm cần được nhìn lại, cần được yêu thêm. Và chính khi bạn yêu lấy phần bị tổn thương ấy, năng lượng bên trong bạn trở nên thuần khiết.
Người đạt bậc bốn bước vào trạng thái cân bằng. Họ không cố gắng trốn chạy nỗi đau, không giả vờ hạnh phúc, mà sống chung thực với dòng năng lượng của mình. Họ hiểu rằng:
chỉ khi trái tim được mở, năng lượng mới chạy
Và chỉ khi năng lượng chạy, ý định mới hình thành .
Thực tại bạn thấy hôm nay không phải do cảm xúc của ngày hôm qua, mà là do cách bạn xử lý cảm xúc trong khoảnh khắc này.
Thực hành bậc 4: nghi thức luyện hóa cảm xúc
Mỗi ngày, hãy dành ít nhất 5 phút để lắng nghe cảm xúc. Khi bạn cảm thấy nặng nề, hãy ngồi yên, nhắm mắt và hỏi "Cảm xúc này đang muốn nói gì với tôi?" Đừng tìm câu trả lời bằng lý trí, chỉ cần cảm nhận. Khi cảm xúc ấy tan ra, bạn sẽ thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác nhẹ, ấm và sáng. Đó là năng lượng thuần khiết, được giải phóng. Hãy hướng năng lượng này vào điều bạn đang muốn tạo ra. Cứ mỗi lần luyện như vậy, năng lượng trong bạn trở nên tinh lọc hơn và ý định của bạn được khuếch đại mạnh hơn.
Cảm xúc từng là gánh nặng, giờ trở thành công cụ. Đau khổ từng là bóng tối, giờ trở thành nhiên liệu cho ánh sáng.
Khi bạn hiểu cách luyện hóa cảm xúc, bạn đã nắm trong tay chiếc chìa khóa biến mọi biến động thành sức mạnh. Và từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời không còn là chuỗi phản ứng cảm xúc, mà là hành trình sáng tạo, có ý thức.
Bậc 5 Hình dung bằng năm giác quan
Tất cả mọi sáng tạo đều bắt đầu bằng hình ảnh trong tâm trí. Trước khi một ngôi nhà được xây, nó đã tồn tại trong bản vẽ. Trước khi một bản nhạc vang lên, nó đã vang trong tâm người nhạc sĩ. Hình dung chính là chiếc cầu nối giữa thế giới ý tưởng và thế giới vật chất. Khi bạn hình dung đủ rõ, đủ sâu, đủ thật, tâm trí bắt đầu tin rằng điều đó đã tồn tại. Và một khi niềm tin được hình thành, năng lượng bên trong bắt đầu sắp xếp mọi thứ để hiện thực phản chiếu điều bạn đã thấy trong tưởng tượng.
Người chưa biết sức mạnh của hình dung thường chỉ nghĩ bằng từ ngữ. Họ nói: "tôi muốn hạnh phúc, tôi muốn giàu" nhưng trong đầu lại không có hình ảnh cụ thể nào về hạnh phúc hay giàu có. Vũ trụ không hiểu ngôn ngữ mơ hồ, nó chỉ hiểu năng lượng của hình ảnh.
Mỗi lần bạn tạo ra một bức tranh sinh động trong tâm trí, bạn đang gửi đi một bản thiết kế năng lượng. Càng chi tiết, càng cảm xúc, bản thiết kế ấy càng mạnh. Hình dung không phải là tưởng tượng hời hợt. Đó là sự nhập vai toàn diện của 5 giác quan. Khi bạn hình dung, bạn không chỉ thấy, mà còn phải nghe, chạm, ngửi và cảm nhận như thể nó đang thật sự xảy ra. Hãy tưởng tượng bạn đang bước vào căn nhà mơ ước của mình. Đừng chỉ thấy bức tường, hãy nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, ngửi mùi gỗ mới, cảm nhận độ mát của sàn dưới chân. Khi toàn bộ cơ thể bạn tham gia vào hình ảnh, tiềm thức không còn phân biệt giữa thật và giả. Với nó, mọi thứ được cảm nhận đủ mạnh đều là thật.
Đó là lý do vì sao các vận động viên đỉnh cao dùng kỹ thuật hình dung mỗi ngày. Trước khi thi đấu, họ nhắm mắt và thấy chính mình đang hoàn hảo từng động tác, nghe tiếng khán giả reo hò, cảm nhận vui mừng tràn ngập. Khi bước ra sân, cơ thể họ chỉ đơn giản tái hiện lại điều đã luyện hàng ngàn lần trong tâm trí.
Bạn cũng có thể làm như vậy với bất kỳ mục tiêu nào. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt tinh tế. Hình dung không phải để ép vũ trụ mang đến cho bạn thứ bạn muốn, mà để đồng bộ năng lượng của bạn với tần số của điều đó. Bạn không cần cầu xin, chỉ cần trở thành người đã có nó trong cảm xúc. Khi bạn hình dung với cảm giác đang có thay vì chưa có, bạn đang phát ra tín hiệu của sự trọn vẹn. Và vũ trụ chỉ biết phản chiếu sự trọn vẹn đó. Bí mật nằm ở cảm xúc. Một hình ảnh không có cảm xúc thì giống như một bức tranh không màu. Mỗi khi hình dung, hãy hỏi: "Nếu điều này đã xảy ra, tôi sẽ cảm thấy thế nào?" Rồi giữ nguyên cảm giác ấy càng lâu càng tốt. Chính cảm xúc đó là năng lượng thật và nó là phần mà vũ trụ phản hồi. Ban đầu, có thể bạn thấy khó tin. Bạn ngồi trong căn phòng nhỏ và hình dung về cuộc sống tự do, bạn cảm thấy gượng gạo. Điều đó bình thường. Bộ não cần thời gian để chấp nhận tín hiệu mới. Nhưng nếu bạn làm điều đặn, mỗi ngày vài phút, cảm xúc sẽ bắt đầu thay đổi. Và một khi cảm xúc thay đổi, hành động, lựa chọn và kết quả cũng thay đổi theo. Đó là cơ chế của sáng tạo có ý thức. Hãy nhớ, bạn không thể hình dung điều mình không tin. Vì vậy, hãy bắt đầu từ những hình ảnh nhỏ, gần gũi, dễ cảm. Khi bạn cảm nhận được một điều nhỏ thành hiện thực, niềm tin sẽ tăng lên và bạn có thể mở rộng dần phạm vi. Cứ mỗi lần hình dung thành công, bạn đang huấn luyện tiềm thức tin rằng nó có thể làm được nhiều hơn.
Thực hành bậc 5 hình dung chủ động
Mỗi tối trước khi ngủ, chọn một khung cảnh bạn muốn sống trong tương lai. Nhắm mắt, hít sâu và bước vào hình ảnh ấy như thế bạn đang ở trong đó. Dùng cả năm giác quan, thấy màu sắc, nghe âm thanh, cảm nhận hơi thở, mùi và nhịp đập tim. Giữ cảm giác nó đang xảy ra ít nhất 3 phút. Khi mở mắt, mang theo cảm xúc đó suốt đêm. Đừng kiểm tra xem nó có đến chưa, vì chỉ cần bạn giữ được tần số ấy, điều tương ứng sẽ tự động tìm đến. Hình dung không phải là ảo tưởng, mà là bản nháp năng lượng của hiện thực. Mọi phát minh, mọi thành tựu, mọi cuộc đời vĩ đại đều khởi đầu từ một hình ảnh rõ ràng trong tâm trí ai đó.
Khi bạn thấy được điều mình muốn bằng trái tim, bạn đã đi được nửa đường để khiến nó thành sự thật. Người biết hình dung không sống trong mơ, họ sống trong tầm nhìn. Và từ tầm nhìn ấy, họ kéo tương lai đến gần từng ngày.
Bậc 6 Luật tương ứng (Bên trong sao? Bên ngoài vậy)
Đây là một trong những quy luật cốt lõi nhất trong toàn bộ 33 bậc, là nền tảng của mọi hình thức sáng tạo và phát triển. Luật tương ứng nói rằng mọi điều xảy ra bên ngoài bạn chỉ là hình ảnh phản chiếu của thế giới bên trong bạn:
Nếu tâm trí bạn hỗn loạn, thế giới xung quanh cũng hỗn loạn.
Nếu trong bạn là sự rõ ràng, an nhiên và biết ơn, cuộc đời bạn bắt đầu phản hồi lại bằng những con người, sự kiện và cơ hội mang cùng tần số.
Người chưa hiểu luật này thường nghĩ rằng họ cần thay đổi môi trường, thay đổi người khác, thay đổi hoàn cảnh để tìm thấy hạnh phúc. Nhưng khi họ làm điều đó, họ lại gặp những vấn đề tương tự lặp lại ở nơi khác, trong mối quan hệ khác, trong công việc khác.
Lý do là vì vấn đề thật sự chưa bao giờ nằm ở bên ngoài. Mọi trải nghiệm bên ngoài chỉ là tấm gương phản chiếu những gì đang diễn ra bên trong.
Một người luôn cảm thấy bị phản bội thường mang trong mình sự thiếu tin tưởng.
Một người liên tục gặp nghịch cảnh thường nuôi trong lòng niềm tin rằng mình phải khổ mới đáng được yêu thương.
Một người luôn thấy thiếu tiền thường sống với tần số sợ hãi về sự thiếu thốn.
Thế giới không làm gì bạn cả, nó chỉ đóng vai theo kịch bản mà bạn viết trong tâm trí.
Khi bạn đổi kịch bản, thế giới đổi vai. Khi hiểu luật tương ứng, bạn bắt đầu thôi đồ lỗi. Bạn không còn hỏi:
"tại sao họ lại làm vậy với tôi"
mà hỏi:
"phần nào trong tôi đã thu hút điều này đến"
Đó là câu hỏi của người tỉnh thức. Nó đưa bạn từ vị thế nạn nhân sang vị thế người sáng tạo. Và ngay khoảnh khắc bạn đặt câu hỏi ấy, năng lượng bắt đầu chuyển hướng.
"Luật tương ứng cũng là chìa khóa của chữa lành"
Khi bạn gặp một người khiến bạn khó chịu, đừng vội phản ứng. Hãy xem họ như một tấm gương soi.
Có thể họ đang phản chiếu phần trong bạn mà bạn từng phủ nhận. Sự ích kỷ, sự sợ hãi, sự bất an. Khi bạn dám nhìn và chấp nhận phần ấy, tấm gương kia tự tan biến.
Bạn không cần người khác thay đổi nữa vì bạn đã thay đổi. Và khi năng lượng trong bạn đổi khác, mối quan hệ cũng chuyển hóa. Người hiểu luật này cũng bắt đầu nhận ra rằng mọi điều tốt đẹp bên ngoài cũng là phản chiếu của nội tâm mở rộng.
Khi bạn yêu đời, bạn gặp những người dễ thương.
Khi bạn biết ơn, bạn gặp thêm lý do để biết ơn
Khi bạn trân trọng bản thân, người khác cũng bắt đầu trân trọng bạn.
Bạn không cần kiểm soát người khác. Bạn chỉ cần điều chỉnh bên trong mình và thế giới tự điều chỉnh theo.
Nếu bạn muốn thu hút cơ hội mới, hãy gieo sự cởi mở.
Nếu bạn muốn được yêu thương, hãy yêu trước.
Nếu bạn muốn được tôn trọng, hãy học cách tôn trọng chính mình.
Vũ trụ không bao giờ quên phản hồi. Nó chỉ chờ bạn gửi đúng tín hiệu. Và tín hiệu đó không phải là lời nói, mà là trạng thái tồn tại của bạn. Luật tương ứng cũng áp dụng với tiền bạc, sức khỏe và thành công.
Một người nghĩ rằng mình phải làm việc cực khổ mới xứng đáng có tiền sẽ luôn ở trong hoàn cảnh khiến họ phải cố gắng gấp đôi người khác.
Một người tin rằng cơ thể mình yếu đuối sẽ liên tục gặp bệnh vật.
Một người tin rằng cơ hội chỉ dành cho người khác sẽ mãi đứng ngoài cuộc.
Tất cả không phải trừng phạt mà chỉ là phản chiếu của niềm tin gốc.
Hãy thử nhìn lại những khía cạnh đang làm bạn khổ nhất:
Có thể đó là mối quan hệ, công việc hoặc sức khỏe. Hãy hỏi bản thân:
"năng lượng nào trong tôi đang tạo nên điều này?"
Đừng trách, chỉ quan sát.
Khi bạn nhìn thấy, bạn có thể chọn lại. Bạn có thể đổi suy nghĩ, đổi cảm xúc, đổi tần số. Và khi bên trong đổi, bên ngoài sẽ phản chiếu lại một thực tại mới.
Thực hành bậc 6: soi gương cuộc đời
Chọn một điều đang khiến bạn khó chịu hoặc bế tắc. Viết xuống tất cả cảm xúc bạn có với nó. Rồi tự hỏi:
"cảm xúc này đã từng xuất hiện trong tôi trước đây chưa? Nó giống với nỗi sợ hay vết thương nào trong quá khứ của tôi?"
Khi tìm ra điểm gốc, hãy đặt tay lên ngực và nói:
"tôi nhìn thấy bạn, tôi chấp nhận bạn, tôi chọn một phản chiếu mới"
Giữ năng lượng đó vài phút mỗi ngày. Và quan sát xem thực tại xung quanh bắt đầu thay đổi thế nào.
Khi bạn sống theo luật tương ứng, bạn trở nên tự do. Không còn nạn nhân, không còn kháng cự, không còn tìm kiếm.
Bạn hiểu rằng thế giới chỉ là màn hình chiếu của tâm thức mình và bạn chính là người cầm điều khiển.
Khi tâm bạn sáng, cuộc đời sáng. Khi tâm bạn yên, vũ trụ yên. Bên trong sao, bên ngoài vậy.
Đó không chỉ là một quy luật, mà là chìa khóa để sống làm chủ và sống thật.
Bậc 7 Nghệ thuật buông xả đúng lúc
Buông xả không phải là bỏ cuộc. Đó là hành động của người đã hiểu rằng năng lượng chỉ có thể chảy khi ta không còn nắm chặt. Càng cố kiểm soát, dòng chảy càng bị nghẽn. Càng lo sợ mất đi, càng khiến thứ đó rời xa nhanh hơn.
Buông xả là khi bạn biết mình đã làm đủ, đã gửi tín hiệu đúng và giờ là lúc để vũ trụ làm phần việc của nó. Người mới bước vào hành trình sáng tạo thường mắc sai lầm ở đây. Họ đặt ý định, họ hình dung, họ khẳng định. Nhưng sau đó lại liên tục nghi ngờ. Tại sao vẫn chưa đến? Có gì sai không? Lỡ không thành thì sao?
Mỗi lần nghi ngờ như vậy, họ lại gửi một tín hiệu mới. Tín hiệu của thiếu niềm tin Và vũ trụ, vốn chỉ phản chiếu lập tức dừng lại. Đó là lý do nhiều người làm đúng mọi bước nhưng kết quả vẫn không đến. Họ chưa thật sự buông xả.
Buông xả không có nghĩa là thờ ơ hay vô trách nhiệm. Nó là sự tín nhiệm hoàn toàn vào tiến trình. Khi bạn buông, bạn không ngừng hành động. Nhưng hành động ấy xuất phát từ niềm tin chứ không từ sợ hái. Bạn không còn chạy theo kết quả. Bạn chỉ tập trung vào năng lượng của hiện tại. Làm hết lòng. Rồi thả ra. Chính trong khoảng trống ấy, điều kỳ diệu được phép xuất hiện.
Hãy hình dung một hạt giống. Khi bạn gieo nó xuống đất, bạn không thể đứng đó ngày này qua ngày khác mà gào lên sau mai trưa nảy mầm. Bạn chỉ cần tưới nước, chăm đất và để thiên nhiên làm phần còn lại.
Ý định cũng vậy. Khi bạn đã gửi đi bằng niềm tin và cảm xúc đúng, nó cần thời gian để đâm trội. Nếu bạn cứ đào lên kiểm tra, bạn chỉ làm đứt dễ non, buông xả đòi hỏi dũng khí vì nó đi ngược lại thói quen của tâm trí con người. Luôn muốn kiểm soát, luôn sợ không đủ. Nhưng người đạt được bậc này hiểu rằng kiểm soát là ảo tưởng và chỉ khi ta tin tưởng, vũ trụ mới có không gian để vận hành. Một trái tim đầy căng thẳng không thể nhận được phép màu. Nhưng khi bạn thả lòng, năng lượng mới có chỗ để tràn vào. Có những lúc, buông xả cũng có nghĩa là chấp nhận mất mát. Khi một người, một cơ hội, một kế hoạch rời đi, đừng cố giữ. Có thể bạn nghĩ nó là điều tốt nhất, nhưng vũ trụ nhìn xa hơn bạn. Nó biết có thứ khác phù hợp hơn đang chờ. Mất đi không phải thất bại, mà là sự dọn chỗ cho thứ đúng đắn. Khi bạn giữ chặt thứ cũ, tay bạn không còn chỗ cho thứ mới. Trong nghệ thuật buông xả, có hai giai đoạn. Buông bằng lý trí và buông bằng linh hồn.
Buông bằng lý trí là khi bạn cố gắng nói tôi không quan tâm nữa, nhưng bên trong vẫn căng thẳng. Buông bằng linh hồn là khi bạn thật sự cảm thấy bình yên dù chưa thấy kết quả. Khi bạn đạt đến trạng thái đó, bạn đã phát đi tín hiệu của niềm tin tuyệt đối và mọi thứ bắt đầu chuyển động rất nhanh.
Một cách thực hành đơn giản là quan sát cơ thể. Mỗi khi bạn thấy mình lo lắng về kết quả, hãy để ý vai, cổ, ngực, bàn tay. Nếu chúng căng, bạn chưa buông, hãy thở sâu, thả lỏng toàn thân và nói thầm tôi cho phép điều này diễn ra theo cách hoàn hảo nhất. Câu nói đó mở ra không gian cho phép và chính trong không gian đó điều bạn mong muốn tìm được đường đến với bạn. Buông xả cũng không có nghĩa là quên mục tiêu. Bạn vẫn giữ ý định nhưng không bám vào kết quả. Bạn vẫn hành động nhưng không tuyệt vọng nếu mọi thứ chưa tới. Bạn giữ năng lượng của người đã có, không phải người đang chờ. Và đó là sự khác biệt giữa cưỡng cầu và thu hút.
Thực hành bậc 7, nghi thức thả lỏng niềm tin. Trước khi ngủ, hãy nhắm mắt và hình dung mọi lo lắng trong ngày như những sợi dây năng lượng đang cuốn quanh bạn. Hít sâu rồi thở ra thật dài.Tưởng tượng bạn đang thả những sợi dây ấy ra để chúng tan vào ánh sáng. Nói thầm, tôi đã làm phần của mình. Phần còn lại, tôi tin tưởng. Giữ hơi thở chậm và đều cho đến khi cơ thể cảm thấy nhẹ. Cứ như vậy mỗi đêm, bạn dần học cách sống trong trạng thái buông mà không mất định hướng. Khi bạn biết buông, bạn cho phép dòng chảy tự nhiên của cuộc sống làm việc cho bạn. Bạn không cần cưỡng cầu điều gì bởi những gì thuộc về bạn không bao giờ cần đuổi theo. Chúng chỉ chờ bạn trở về đúng tần số. Và tần số ấy chính là sự an nhiên của niềm tin của trái tim đã hiểu rằng mọi thứ đến đúng lúc, đúng cách và luôn vì lợi ích cao nhất của bạn.
Buông xả không làm bạn mất đi.
Buông xả giúp bạn trở thành Bậc 8
Bậc 8 Sức mạnh của lời nói và tần số phát ra từ tâm.
Khi bạn bước đến bậc này, bạn sẽ hiểu rằng lời nói không chỉ là âm thanh thoát ra từ miệng. Nó là một dạng năng lượng mang theo tần số và rung động có khả năng định hình thực tại. Mỗi câu bạn nói ra đều là một mũi tên năng lượng bắn vào trường thông tin của vũ trụ rồi quay trở lại với bạn dưới hình thức tương ứng.
Đa số con người nói mà không biết họ đang tạo ra điều gì. Họ nói : "tôi mệt quá, tôi chẳng có tiền, mọi thứ toàn xui xẻo với tôi" và rồi vũ trụ chỉ đơn giản đáp lại. Được thôi. Nó không phân biệt đùa hay thật, tích cực hay tiêu cực. Nó chỉ phản chiếu tần số bạn phát đi. Chính vì vậy, người đạt bậc này không nói bừa. Họ nói có ý thức, nói như một nghi lễ. Lời nói đúng không cần to nhưng luôn có trọng lượng. Khi bạn phát ngôn từ một tâm an, một niềm tin vững, từng từ sẽ trở thành lệnh gửi đến vũ trụ. Nhưng khi bạn nói trong sợ hái, nghi ngờ hay tức giận, mỗi chữ lại thành mũi dao cắt vào chính năng lượng của mình.
Càng nói tiêu cực, tần số càng hạ thấp và bạn càng xa khỏi những gì mình mong muốn. Người xưa gọi lời nói là khí và họ hiểu rằng khí có thể chữa lành hoặc hủy diệt.
Một lời khích lệ có thể khiến người khác đứng dậy sau thất bại.
Một câu xúc phạm có thể khiến ai đó sụp đổ cả đời.
Vậy nên, trước khi nói, hãy tự hỏi
"Từ này tôi nói ra mang năng lượng gì?"
Khi bạn bắt đầu nói với sự nhận thức, lời bạn trở thành ánh sáng. Một người ở bậc 8 không nói để chứng minh. Họ nói để định hướng năng lượng. Họ không than vãn về hoàn cảnh. Họ tuyên bố điều họ muốn hướng đến.
Thay vì "tôi đang nghèo", họ nói: "tôi đang học cách thu hút sự thịnh vượng"
Thay vì "tôi mệt quá", họ nói: "tôi đang nghỉ ngơi để tái tạo năng lượng"
Mỗi câu như vậy là một nhịp sóng mới, nâng họ lên tần số cao hơn, gần hơn với dòng chảy của sáng tạo.
Trong tôn giáo, phép cầu nguyện hiệu nghiệm không nằm ở hình thức, mà ở tần số phát ra khi cầu nguyện. Người nói lời biết ơn thật lòng, dù chỉ là thì thầm, tạo ra năng lượng mạnh hơn hàng trăm câu tụng đọc vô cảm. Vì vậy, bạn không cần nói nhiều, chỉ cần nói thật.
Mỗi lời nói nên được phát ra từ trạng thái của trái tim, không phải thói quen của miệng. Đây là lúc bạn nhận ra rằng giọng nói của mình là một công cụ sáng tạo. Khi bạn nói ra một khẳng định tích cực, hãy để toàn thân mình rung động cùng nó.
Đừng chỉ nói bằng lời, hãy nói bằng năng lượng. Khi bạn nói: "tôi đủ đầy", hãy để từng tế bào của bạn cảm nhận sự đủ đầy đó. Khi bạn nói: "tôi được yêu thương" hãy để trái tim bạn nở ra.
Chính cảm xúc đi kèm lời nói là thứ mở khóa vũ trụ, chứ không phải ngữ pháp hay cấu trúc câu. Nếu bạn từng để ý, những người mạnh mẽ thường nói chậm, ít và rõ ràng, bởi họ hiểu rằng mỗi từ đều mang trách nhiệm. Người còn giao động nói rất nhanh vì họ sợ khoảng lặng.
Nhưng khoảng lặng chính là nơi năng lượng tích tụ. Hãy học nói ít lại để mỗi từ bạn thốt ra đều có sức chạm và lan tỏa. Đó là lúc lời bạn trở thành phép tạo hóa.
Thực hành bậc 8 Nghi thức lời nói sáng tạo Mỗi sáng khi thức dậy, trước khi chạm vào điện thoại, hãy nói ra 3 câu khẳng định, không đọc thuộc lòng. Hãy nói chậm bằng cảm xúc thật.
Ví dụ: "hôm nay, tôi mang năng lượng của sự rõ ràng và tự tin. Tôi là người tạo ra ra giá trị và thu hút cơ hội đúng. Tôi biết ơn vì cuộc sống đang mở ra theo cách hoàn hảo nhất"
Nói rồi dừng lại vài giây, cảm nhận năng lượng lan trong ngực, lan xuống bụng, rồi tỏa ra ngoài.
Khi làm việc, nói chuyện hay ra quyết định, nếu thấy lời mình bắt đầu tiêu cực, hãy dừng lại. Hít một hơi và đổi hướng. Thay "tôi không thể" bằng "tôi đang học để làm được". Thay "mọi thứ tệ quá" bằng "mọi thứ đang dạy tôi điều quan trọng" Sự chuyển đổi nhỏ này sẽ thay đổi toàn bộ tần số của bạn. Người đạt bậc 8 không cần cầu xin vũ trụ vì họ hiểu vũ trụ nghe chính giọng nói của họ mỗi ngày.
Khi bạn nói với sự tỉnh thức, vũ trụ lắng nghe như một người bạn trung thành và thực tại bắt đầu sắp xếp lại quanh bạn. Đó là lúc bạn thôi sợ hãi vì bạn biết chỉ cần một câu nói đúng từ đúng tâm, đúng năng lượng là đủ để thay đổi cả dòng đời.
Bậc 9 Trường năng lượng của cảm xúc và sức mạnh của rung động nội tâm.
Khi bạn bước đến bậc 9, bạn nhận ra rằng không phải suy nghĩ, cũng không phải lời nói, mà cảm xúc mới là ngôn ngữ thật sự của vũ trụ. Vũ trụ không nghe những gì bạn nói, nó cảm nhận những gì bạn rung động. Tất cả những điều bạn thu hút, con người, cơ hội, sự kiện đều là sự phản chiếu hoàn hảo của tân số cảm xúc mà bạn phát ra mỗi ngày.
Bạn có thể nói tôi hạnh phúc, nhưng nếu trong lòng đầy bất an, vũ trụ chỉ cảm nhận được nỗi sợ, không phải niềm vui. Cảm xúc là tín hiệu điện từ mạnh gấp hàng ngàn lần so với suy nghĩ. Đó là lý do vì sao những người thật sự hạnh phúc, dù chẳng nói gì, vẫn khiến người khác thấy dễ chịu. Còn những người đang giận, dù che dấu khéo đến đâu, vẫn khiến không khí quanh họ nặng nề. Người đạt đến bậc này bắt đầu quan sát cảm xúc của mình như một trường năng lượng sống thay vì là phản ứng. Họ hiểu rằng mỗi lần giận dữ, ghen tị, sợ hái là một tân số thấp kéo họ ra khỏi dòng chảy của sáng tạo.
Mỗi lần biết ơn, bình an, yêu thương là tân số cao kết nối họ lại với nguồn năng lượng của vũ trụ. Họ không cố loại bỏ cảm xúc tiêu cực mà chuyển hóa nó.
Ví dụ: khi bạn thấy ghen tị, đừng cố phủ nhận. Hãy thừa nhận
"tôi đang ghen vì tôi thấy người khác có thứ tôi muốn"
Rồi hít sâu và nói tiếp:
"cảm ơn vì họ đã cho tôi thấy điều tôi cũng có thể đạt được"
Trong khoảnh khắc ấy, năng lượng của bạn lập tức chuyển từ thiếu thốn sang khả năng.
Vũ trụ cảm nhận sự thay đổi đó và phản hồi ngay.
Tương tự, khi bạn buồn, đừng đè nén. Hãy cảm nhận nỗi buồn như dòng nước mát đang rửa trôi những lớp nặng trong tim. Nước không cố chiến thắng đất, nó chỉ chảy qua. Và chính vì thế, nó làm sạch. Cảm xúc cũng vậy. Nó chỉ trở nên độc hại khi bạn bám vào. Còn khi bạn để nó đi, nó biến thành năng lượng tinh khiết quay về nuôi dưỡng bạn. Cảm xúc là nhịp tim của linh hồn.
Người sống ở bậc thấp để cảm xúc điều khiển họ.
Người ở bậc trung học cách kiềm chế cảm xúc.
Nhưng người ở bậc cao, họ điều hướng cảm xúc, dùng nó như công cụ để tạo ra thực tại:
Khi họ cần sự tự tin, họ không tìm lý do, họ tạo cảm giác tự tin trong cơ thể
Khi họ cần bình an, họ không chờ hoàn cảnh yên, họ tự tạo nhịp yên bên trong. Họ hiểu rằng, cảm xúc là công tắc của tần số.
Hãy thử nhớ lại một lần bạn thật sự vui. Mọi thứ xung quanh dường như cũng tươi hơn. Người khác cũng cười với bạn nhiều hơn. Mọi việc trôi chảy hơn. Đó không phải ngẫu nhiên, đó là tần số. Khi bạn phát ra năng lượng tích cực, vũ trụ không thể không đáp lại. Tất cả những gì cùng tần số sẽ tìm đến bạn. Cơ hội, con người, tiền bạc, may mắn. Không vì bạn xứng đáng hơn ai, mà vì bạn đang phát đúng tín hiệu.
Thực hành bậc 9. Nghi thức trung tâm cảm xúc.
Mỗi sáng, khi bạn mở mắt, đừng vội nghĩ hôm nay phải làm gì. Hãy hỏi: "hôm nay tôi muốn cảm thấy thế nào?"
Bình an? Hứng khởi? Biết ơn? Chọn một cảm xúc rồi dành 2-3 phút nhắm mắt tưởng tượng cơ thể bạn đang tràn đầy năng lượng đó.
Nếu là bình an, hãy cảm nhận từng nhịp thở nhẹ như sóng vỗ.
Nếu là hứng khởi, hãy thấy ánh sáng trong ngực lan ra khắp người.
Trong ngày, bất cứ khi nào bạn thấy tâm dối, đừng cố gồng. Chỉ cần dừng lại, đặt tay lên ngực và hỏi:
"tôi đang phát ra tần số gì?"
Nếu đó là lo lắng hay giận dữ, hít một hơi thật sâu và nói thầm. Tôi cho phép cảm xúc này đi qua. Chỉ cần 3 hơi thở có ý thức như vậy, năng lượng của bạn đã đổi. Và khi năng lượng đổi, thực tại cũng bắt đầu đổi theo. Người đạt đến bậc 9 không cố tìm phép màu bên ngoài. Họ hiểu rằng phép màu chính là sự tinh chỉnh liên tục của cảm xúc bên trong.
Mỗi ngày họ dọn sạch trường năng lượng của mình như người nghệ nhân lau gương cho sáng hơn để hình ảnh phản chiếu, tức là cuộc sống, trở nên rõ ràng, đẹp đẽ và hài hòa.
Đến đây, bạn không còn hỏi làm sao để vũ trụ nghe tôi nữa, bởi bạn đã biết vũ trụ chính là cảm xúc của bạn được nhân lên thành thực tại. Bạn không cần ra lệnh, chỉ cần rung động đúng và khi trái tim bạn trở nên trong trẻo, cả thế giới bắt đầu hát theo nhịp tim đó.
Bậc 10 Hòa điệu với dòng chảy và nghệ thuật hành động thuận tự nhiên
Khi bạn đến bậc 10, bạn bắt đầu hiểu sâu sắc rằng Cuộc sống không phải là một trận chiến để thắng thua, mà là một dòng chảy cần được hòa điệu. Mọi thứ trong vũ trụ, từ dòng sông ngọn gió cho đến quỹ đạo của các vị sao đều tuân theo một nhịp điệu hoàn hảo.
Chỉ có con người vì muốn kiểm soát mới chống lại dòng chảy ấy và tự khiến mình kiệt sức. Ở những bậc trước, bạn học cách làm chủ ý định, cảm xúc, niềm tin và lời nói. Nhưng ở bậc 10, bạn học một điều quan trọng hơn. Đôi khi không cần phải làm gì, chỉ cần biết khi nào nên làm. Đó là nghệ thuật của hành động thuận tự nhiên. Hành động đúng lúc, đúng hướng, đúng tần số.
Hãy hình dung một người treo thuyền.
Nếu họ cố treo ngược dòng, dù dùng bao nhiêu sức, cũng chỉ kiệt lực mà chẳng đi xa.
Nhưng nếu họ chờ con nước lên, chỉ cần một nhịp treo nhẹ, họ đã lướt đi rất xa.
Người đạt đến bậc 10 sống như vậy, họ không hành động vì hoàng sợ hay vội vã, mà vì trực giác mách bảo đã đến lúc.
Trực giác chính là tiếng nói của dòng chảy:
Nó không ồn ào, không lý luận, chỉ là một cảm giác đúng rất rõ ràng trong lòng. Khi bạn thuận theo nó, mọi việc diễn ra như thể có một bàn tay vô hình sắp xếp sẵn, cánh cửa mở đúng thời điểm, con người xuất hiện đúng lúc và cơ hội đến khi bạn đã sẵn sàng
Nhưng muốn nghe được tiếng gọi ấy, bạn phải giữ tâm tĩnh. Người luôn căng thẳng vì sợ sai sẽ không thể cảm nhận được nhịp của vũ trụ.
Bậc 10 không phải là hành động ít đi, mà là hành động có trí tuệ, hành động từ sự sáng suốt chứ không từ phản ứng.
Khi bạn thuận theo dòng chảy, bạn cũng học được một bài học lớn. Mọi điều xảy ra đều có lý do. Nếu hôm nay con đường bạn chọn bị chặn, đừng oán trách. Hãy xem đó là tín hiệu. Có thể vũ trụ đang đổi hướng, bạn sang một con đường thuận lợi hơn.
Người hiểu quy luật này không còn chống cự. Họ quan sát, điều chỉnh, thích nghi như nước chảy quanh đá, không chanh, không dừng. Sống thuận tự nhiên không có nghĩa là thụ động. Ngược lại, đó là sự chủ động ở mức cao nhất khi bạn biết mình là một phần của toàn thể. Bạn không cố ép hoa nở sớm, nhưng bạn cũng không quên tưới nước. Bạn không đòi quả ngay, nhưng bạn vẫn chăm cây mỗi ngày.
Bạn hiểu rằng mọi thứ đến đúng lúc của nó và chính niềm tin đó là sức mạnh thật sự.
Người ở bậc này hành động nhẹ như gió. Họ làm việc chăm chỉ, nhưng không kiệt sức vì họ không bị kéo bởi tham vọng mà được đầy bởi sự hứng khởi.
Họ không cưỡng cầu kết quả vì họ biết dòng chảy sẽ tự mang đến điều tương ứng với năng lượng họ phát ra.
Khi làm một việc với tình yêu và sự trú tâm, kết quả sẽ tự tìm đến. Hành động thuận tự nhiên còn có nghĩa là biết khi nào nên dừng.
Nhiều người thất bại không phải vì thiếu nỗ lực mà vì không biết dừng đúng lúc. Họ cố níu giữ những thứ đã hết duyên, làm những việc không còn đúng hướng và tự bào mòn năng lượng. Người đạt đến bậc này hiểu rằng đôi khi một bước lùi chính là cách để bước xa hơn.
Thực hành bậc 10. Nghi thức lắng nghe dòng chảy
Mỗi sáng, trước khi bắt đầu công việc, hãy ngồi yên 5 phút và hỏi bản thân:
"điều gì hôm nay thật sự cần được tôi làm?"
Hãy im lặng, đừng cố nghĩ. Chỉ lắng nghe cảm giác trong ngực có thể là một ý tưởng loé lên, một người bạn bạn nghĩ nên gọi hay một công việc bạn cảm thấy thôi thúc.
Đó chính là hướng dẫn của dòng chảy.
Khi gặp trở ngại, thay vì căng thẳng, hãy hỏi:
"Dòng chảy đang muốn tôi học gì ở đây?"
Câu hỏi này sẽ ngay lập tức đổi tần số của bạn, từ kháng cự sang hợp tác. Và khi bạn hợp tác với cuộc sống, mọi cánh cửa dần mở ra.
Người ở bậc 10 sống với nhịp của tự nhiên, không còn bị chi phối bởi sợ hãi hay ép buộc. Họ làm ít hơn, nhưng đạt được nhiều hơn, vì họ đã trở thành người đồng sáng tạo với vũ trụ, chứ không còn là kẻ cầu sin. Mỗi hành động của họ đều là một lời khẳng định rằng:
"tôi tin dòng chảy biết rõ hơn tôi"
Và chính khi bạn tin như vậy, bạn trở thành chính dòng chảy ấy, tự do, nhẹ nhõm và luôn đi đúng hướng.
Bậc 11. Nhận thức hợp nhất khi bạn và vũ trụ không còn là hai.
Khi bạn đi đến bậc thứ 11, một sự thay đổi sâu sắc diễn ra. Bạn không còn cảm thấy mình đang làm việc với vũ trụ nữa, mà bạn chính là một phần của nó. Không còn người cầu xin, không còn thế lực bên ngoài để thương lượng. Chỉ còn một dòng ý thức duy nhất nơi bạn, thế giới và năng lượng của tạo hóa hòa là một.
Đây là bậc của sự tan biến danh giới. Bạn thôi hỏi, vũ trụ có nghe tôi không? Vì bạn hiểu, vũ trụ chính là tâm bạn được phóng chiếu ra. Mọi thứ diễn ra trong đời bạn không còn là ngẫu nhiên hay thử thách, mà là phản hồi hoàn hảo của trường năng lượng bạn mang bên trong.
Ở mức này, bạn sống như người viết kịch bản cho chính thực tại của mình. Không cần tranh giành, không cần cố chứng minh, chỉ cần điều chỉnh tần số nội tâm, thế giới lập tức thay đổi. Người đạt đến nhận thức hợp nhất không còn tách biệt bên trong và bên ngoài. Khi họ thay đổi cảm xúc, thời tiết dường như cũng dịu lại. Khi họ mở lòng, con người xung quanh trở nên dễ gần hơn. Khi họ biết ơn, tiền bạc và cơ hội xuất hiện tự nhiên. Họ không còn nhìn đời như một vở kịch phải chiến thắng, mà như một bản giao hưởng mà họ vừa là nhạc công, vừa là khán giả, vừa là âm thanh.
Cảm giác đặc trưng của bậc này là tĩnh lặng sâu, không còn xung đột giữa tôi muốn và tôi sợ. Tâm bạn giống mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bầu trời mà không méo mó. Mọi thứ diễn ra xung quanh đều được bạn quan sát với sự rõ ràng, không phán xét. Bạn không còn hỏi điều này tốt hay xấu, bạn chỉ thấy rằng nó đang là mọi xuy nghĩ trong tâm. Chính trong trạng thái đang là đó, năng lượng sáng tạo thuần khiết nhất được giải phóng. Tại đây, lòng biết ơn không còn là hành động, mà là trạng thái tồn tại. Bạn biết ơn không vì bạn có điều gì mà vì bạn là điều đó. Bạn không cần cố gắng yêu thương vì tình yêu đã trở thành hơi thở tự nhiên của bạn.
Khi bạn nhìn một người khác, bạn không thấy họ họ tách biệt với mình, bạn thấy chính mình trong họ. Mọi danh giới, mọi kháng cự tan biến chỉ còn sự kết nối toàn thể. Nhưng để đạt được bậc này, bạn phải vượt qua một thử thách tinh tế. Cái tôi tâm linh. Đó là khi bản ngá đội lốt người giác ngộ. Nó nói, tôi đã hiểu hết, tôi cao hơn người khác. Chính lúc đó, bạn lại rơi vào ảo tưởng. Người thật sự hợp nhất không bao giờ thấy mình hơn ai vì họ biết không còn ai để so sánh. Họ không cần dạy người khác bằng lời vì chính sự hiện diện của họ đã là bài học.
Một người ở bậc 11 có năng lượng rất đặc biệt. Họ không cần nói nhiều, nhưng ở gần họ, bạn cảm thấy bình an. Họ không thuyết phục ai như người khác tự muốn thay đổi. Họ không giảng về luật hấp dẫn nhưng cuộc sống của họ là minh chứng sống cho nó. Họ đi qua cuộc đời nhẹ như gió nhưng để lại dấu vết sâu trong lòng người khác.
Thực hành bậc 11 Nghi thức hợp nhất ý thức.
Mỗi sáng, khi tỉnh dậy, đừng vội nghĩ đến việc phải làm. Hãy ngồi yên, hít một hơi thật sâu và tự nhủ. "Tôi và vũ trụ là một. Mọi thứ tôi gặp hôm nay là phần mờ rộng của tôi". Rồi tưởng tượng trái tim bạn phát sáng. Ánh sáng đó lan ra, bao phủ căn phòng, rồi cả thành phố, rồi cả hành tinh. Hãy cảm nhận năng lượng ấy không chỉ phát ra mà còn quay về. Vì không có trong và ngoài, chỉ có một vòng tròn năng lượng bất tận. Khi ai đó làm bạn tổn thương, hãy dừng lại và nói trong tâm. Phản ứng của họ là tiếng vọng của điều tôi cần hiểu. Không còn đổ lỗi, không còn chống cự. Mỗi tương tác trở thành tấm gương giúp bạn thấy rõ hơn phần chưa trọn vẹn trong chính mình.
Khi bạn cảm thấy kết nối với mọi thứ, lòng bạn không còn sợ mất, bạn biết không có gì thật sự rời đi, chỉ có năng lượng truyền giảng. Một mối quan hệ kết thúc, một cơ hội biến mất, tất cả chỉ là sự tái sắp xếp để bạn trở lại nhịp đồng bộ với toàn thể. Người đạt đến bậc 11 không còn hỏi làm sao để vũ trụ nghe tôi, họ sống trong sự đồng thanh với nó. Mỗi bước chân của họ là một nốt nhạc trong bản nhạc vĩ đại của tồn tại. Mỗi hơi thở của họ là một lời khẳng định rằng họ đã trở về nhà, không phải nơi nào bên ngoài mà ngay trong chính sự hợp nhất của tâm và vũ trụ. Đến đây, hành trình không còn là đi tìm nữa, mà là ghi nhớ.
Ghi nhớ rằng bạn chưa bao giờ bị tách khỏi nguồn, bạn chỉ quên. Và khi bạn nhớ ra thế giới trở nên trong suốt, cuộc sống trở nên linh thiêng và mọi điều bạn từng cầu nguyện hóa ra đã ở đó chỉ chờ bạn đủ tĩnh để nhìn thấy.
Bậc 12 Hiện thân của nguồn sáng, sống như một kênh dẫn của vũ trụ.
Khi bạn bước sang Bậc 12, bạn không còn chỉ là người học cách hiểu, cảm nhận hay điều khiển năng lượng. Bạn trở thành người mang năng lượng ấy đi vào đời sống. Không còn khoảng cách giữa tri thức và hành động, giữa tâm linh và thực tế. Mỗi lời bạn nói, mỗi việc bạn làm, mỗi ánh nhìn bạn trao đều mang theo tần số của nguồn. Bạn không còn thực hành sự kết nối, mà bạn chính là sự kết nối đó đang sống, đang thở, đang truyền động. Đây là giai đoạn của hiện thân Embodiment. Bạn không còn cần chứng minh mình rác ngộ hay hiểu biết. Bạn không còn nói tôi đang cố trở nên tích cực. Bạn đơn giản là hiện thân của sự tích cực, của sự tĩnh tại, của lòng yêu thương. Người khác cảm nhận năng lượng bạn ngay khi bạn bước vào phòng, không vì bạn cố gắng tỏa sáng, mà vì bạn đang là ánh sáng.
Người đạt đến bậc này hiểu rằng ánh sáng thật không bao giờ cần hô hào. Hãy nhìn tôi. Nó chỉ cần chiếu ra. Và khi nó chiếu ra, bóng tối tự nhiên tan biến. Bạn không còn chiến đấu với bóng tối. Bạn chỉ cần hiện diện với đủ độ sáng. Từ trường năng lượng của bạn trở thành tấm gương để người khác soi thấy chính họ. Ở bậc này, hành động của bạn không còn đến từ muốn đạt được điều gì đó. Bạn hành động vì niềm vui của sự sáng tạo, vì tình yêu với dòng chảy của cuộc sống. Khi bạn giúp người khác, không phải để được công nhận, mà vì bạn cảm thấy niềm vui khi năng lượng tuôn qua mình. Khi bạn làm việc, không phải để được trả công, mà vì bạn biết đó là cách năng lượng trong bạn được biểu hiện. Bạn trở thành dòng chảy của cho đi và nhận lại, không còn giới hạn giữa hai phía. Nhưng, để đạt đến bậc này, bạn phải vượt qua một nỗi sợ rất tinh vi, sợ bị tổn thương khi mở lòng hoàn toàn. Bởi sống như một kênh dẫn nghĩa là sống trọn vẹn, không phòng bị, không dựng tường, không ngăn chặn năng lượng đi qua mình. Mọi thứ đến, vui, buồn, yêu, đau, mất mát, đều được bạn để cho trôi qua, chứ không giữ lại. Bạn hiểu rằng, năng lượng chỉ trở nên độc hại khi bạn cố giữ nó. Khi bạn để nó đi qua, nó trở thành nguồn nuôi dưỡng.
Người ở bậc này không còn đánh giá con người bằng hành vi, mà bằng mức độ tỉnh thức của họ. Khi thấy ai đó tức giận, họ không phản ứng. Họ thấy một linh hồn đang lạc nhịp. Khi thấy ai đó thù ghét, họ gửi ánh sáng, vì họ biết đó là năng lượng chưa được chữa lành. Họ không phán xét, vì họ hiểu. Mọi người đều đang trên đường về nhà, chỉ là có người đi nhanh, có người đi chậm hơn.
Sống ở bậc 12 là sống trong sự giản đơn tuyệt đối. Bạn không cần cố kiểm soát số phận, vì bạn biết bạn đang đồng sáng tạo cùng nguồn. Bạn không còn nỗ lực để trở thành ai, vì bạn đã là chính mình. Phần mở rộng của vũ trụ đang trải nghiệm cuộc sống trong hình hài con người.
Thực hành bậc 12 Nghi thức hiện thân của ánh sáng
Buổi sáng, khi vừa mở mắt, đừng nghĩ đến danh sách công việc. Hãy đặt tay lên tim và nói khẽ: "Hôm nay, xin cho ánh sáng trong tôi được tỏa ra qua mọi điều tôi làm". Hãy hình dung từng hơi thở mang theo ánh sáng ấy đi vào tế bảo, rồi lan ra quanh bạn như một vầng sáng dịu. Trong ánh sáng đó, bạn bước ra ngoài thế giới, nhưng vẫn ở trong trạng thái kết nối với nguồn năng lượng nguyên sơ. Khi nói chuyện, khi làm việc, khi đối mặt với khó khăn, đừng hỏi: "làm sao tôi vượt qua" mà hỏi: "ánh sáng trong tôi muốn phản ứng thế nào với điều này?" Câu hỏi ấy khiến bạn hành động từ tầng cao hơn, từ trí tuệ của linh hồn, chứ không từ nỗi sợ của bản ngã.
Mỗi đêm trước khi ngủ, hãy tưởng tượng ánh sáng trong bạn lan ra khắp không gian, bao chùm cả những người bạn từng gặp, những người bạn từng mâu thuẫn. Hãy chúc lành cho họ bằng một câu ngắn: "Nguyện năng lượng trong bạn được chữa lành và tỏa sáng như trong tôi". Bạn không cần nói lớn, chỉ cần cảm nhận thật. Dòng năng lượng ấy sẽ đi xa hơn bạn nghĩ.
Người đạt đến bậc này không còn đi tìm bình an, họ trở thành bình an. Không còn tìm kiếm ánh sáng, họ là ánh sáng. Họ sống như một biểu hiện tự nhiên của vũ trụ, như làn gió, như ánh nắng, như dòng nước chảy. Không ồn ào, không phô trương, nhưng có sức lay động vĩnh cửu.
Bậc 12 là khởi đầu cho một trạng thái mới của nhận thức, nơi bạn thôi hỏi: "Vũ trụ có nghe tôi không?" Và bắt đầu sống như thế bạn chính là tiếng nói của vũ trụ. Khi bạn chạm tới tầng này, bạn không còn mệt mỏi vì tìm kiếm nữa, bởi bạn đã trở về, trở về với chính mình, trở về với nguồn sáng vĩnh hằng mà bạn vẫn luôn là. Và trong khoảnh khắc đó, bạn không còn cố điều khiển hiện thực, bạn trở thành hiện thực.
Bậc 13 Quy luật Cộng hưởng
Khi năng lượng bạn phát ra, quyết định thế giới bạn sống. Khi tiến đến bậc 13, bạn bắt đầu hiểu rằng thực tại của bạn không được tạo nên bởi hoàn cảnh, mà bởi tần số năng lượng mà bạn duy trì mỗi ngày. Mỗi người đều đang sống trong một phiên bản thế giới riêng, được định hình từ cảm xúc, niềm tin và rung động của chính họ. Không có hai người sống trong cùng một thực tại. Chỉ có hai người đang cộng hưởng ở cùng một mức tần số. Nếu bạn sống trong tần số sợ hái, bạn sẽ gặp những con người, sự kiện và cơ hội củng cố nỗi sợ đó. Nếu bạn duy trì tần số của biết ơn, bạn sẽ thấy thế giới quanh mình trở nên dịu dàng hơn, dễ thở hơn và cơ hội xuất hiện nhiều hơn. Vũ trụ không bao giờ thiên vị, nó chỉ phản hồi trung thực năng lượng mà bạn phát ra. Đây là Quý luật của Cộng hưởng.
Người ở bậc thấp thường nghĩ tôi sẽ vui khi có tiền, tôi sẽ an tâm khi có tình yêu, tôi sẽ biết ơn khi có thành công. Nhưng người ở bậc cao hiểu điều ngược lại. Tôi phải vui, biết ơn và an tâm trước rồi tiền, tình yêu và thành công mới đến. Vì họ hiểu rằng, vũ trụ không phản hồi theo mong muốn mà phản hồi theo tần số rung động hiện tại. Nếu bạn muốn có sự thịnh vượng, hãy bắt đầu Cộng hưởngg với năng lượng của sự đủ đầy. Hãy nhìn quanh và nhận ra bạn đã có quá nhiều. Không khí để thở, cơ thể khỏe mạnh, ánh sáng buổi sáng, người thân yêu thương. Khi bạn cảm nhận sự đủ đầy ấy, bạn phát ra tín hiệu rằng bạn đang sống trong một thực tại thịnh vượng và vũ trụ chỉ có thể mang thêm điều tương tự đến với bạn. Tương tự, nếu bạn muốn tình yêu, hãy cộng hưởng với năng lượng của yêu thương.
Đừng đợi ai đó xuất hiện để bạn mới thấy mình đáng yêu. Hãy sống như thể bạn đã được yêu, chăm sóc bản thân, nói lời tử tế, trao đi sự ấm áp. Khi bạn rung động ở tần số của tình yêu, bạn trở thành nam châm thu hút tình yêu.
Cộng hưởng là nguyên tắc khiến mọi mối quan hệ được hình thành. Bạn không gặp nhầm người, bạn chỉ gặp người đang cùng tần số với mình.
Nếu bạn đang tổn thương, bạn sẽ thu hút người cũng đang tổn thương.
Nếu bạn đang chữa lành, bạn sẽ gặp người cùng hướng đến chữa lành.
Nếu bạn đang sẵn sàng yêu thương, bạn sẽ gặp người có trái tim đồng điệu.
Vì thế, thay vì hỏi: "vì sao họ lại đối xử với tôi như thế?" Hãy hỏi: "tôi đang cộng hưởng với điều gì để thu hút họ đến?" Người đạt đến bậc này sống với tinh thần của người điều chỉnh tần số.
Khi thấy cuộc sống trở nên nặng nẻ, họ không đổ lỗi cho thế giới. Họ quay vào bên trong và chỉnh lại năng lượng. Khi tâm họ sáng, thế giới sáng.
Khi họ yên, dòng đời yên. Họ không còn cố kiểm soát sự vật, mà chọn điều chỉnh độ cao của tần số. Vì họ biết đó là gốc rễ của mọi thay đổi thật sự.
Một nguyên tắc quan trọng trong quy luật cộng hưởng là tần số cao luôn thắng tần số thấp. Khi bạn duy trì năng lượng tích cực bền bỉ, năng lượng tiêu cực xung quanh không thể bám vào bạn. Giống như ánh sáng, chỉ cần bạn thắp một ngọn nến, bóng tối tự động lùi xa. Bạn không cần chống lại điều tiêu cực, chỉ cần giữ tần số của mình ở mức cao hơn.
Thực hành bậc 13, Nghĩ thức điều chỉnh tần số
Mỗi sáng, trước khi bắt đầu ngày mới, hãy hỏi bản thân: "tần số hôm nay của tôi là gì?"
Nếu là sự sợ hãi, hãy hít sâu, đặt tay lên ngực và nói thầm: "tôi chọn bình an".
Nếu là căng thẳng, hãy nói: "tôi chọn nhẹ nhàng".
Rồi dành vài phút tưởng tượng cơ thể bạn phát ra ánh sáng tương ứng với cảm xúc đó, ánh sáng của bình an, yêu thương hoặc biết ơn.
Trong ngày, khi gặp người khiến bạn bực bội hay tình huống không mong muốn, đừng phản ứng ngay, hãy nhận ra rằng họ chỉ là bài kiểm tra cộng hưởng. Nếu bạn nổi giận, bạn đang kéo tần số mình xuống. Nếu bạn vẫn giữ bình tĩnh, bạn giữ được vị thế chủ động. Mỗi lần vượt qua như vậy, trường năng lượng của bạn mạnh hơn, sáng hơn và ổn định hơn.
Khi bạn sống ở bậc này, bạn không còn phải cố gắng thu hút điều gì. Bạn chỉ cần trở thành tần số của điều đó. Và khi bạn trở thành, nó không thể không đến, vì năng lượng tương đồng luôn tìm thấy nhau. Bạn không theo đuổi điều mình muốn nữa. Bạn chỉ cần nâng rung động đến mức mà những điều đó tự tìm đến bạn. Bậc 13 là bước ngoặt của người sáng tạo ý thức.
Từ chỗ cầu xin đến chỗ đồng sáng tạo, từ chỗ tìm kiếm đến chỗ phát ra, từ chỗ sợ mất đến chỗ biết rằng mọi thứ phù hợp đều sẽ cộng hưởng và ở lại. Khi bạn sống trong sự cộng hưởng, bạn không còn theo đuổi cuộc sống. Bạn và cuộc sống trở thành một bản nhạc cùng tần số.
Bậc 14 trạng thái hiện diện, sức mạnh của bây giờ.
Khi bạn đi đến bậc 14, bạn bắt đầu nhận ra rằng mọi sức mạnh đều nằm trong khoảnh khắc hiện tại. Không phải trong quá khứ, không phải trong tương lai, mà là ngay bây giờ, trong giây phút bạn đang thở, đang cảm nhận, đang sống.
Tâm trí con người thường bị cuốn về hai hướng. Hối tiếc những gì đã qua, hoặc lo lắng về những gì sắp tới. Chính vì thế, năng lượng của họ bị phân tán và họ mất đi khả năng sáng tạo thực sự.
Người đặt đến bậc này học cách thu hồi năng lượng về hiện tại, để toàn bộ ý thức, cảm xúc và sự trú tâm của họ nằm trọn trong khoảnh khắc này, nơi duy nhất mà cuộc sống thật sự tồn tại. Khi bạn hoàn toàn hiện diện, thời gian dường như ngừng lại. Mọi lo âu tan biến và một dòng năng lượng sâu lắng xuất hiện bên trong.
Đó là sự tĩnh lặng có ý thức, chứ không phải sự im lặng của trốn chạy. Trong tĩnh lặng ấy, bạn bắt đầu nghe được những điều mà tâm trí ồn ào trước đây không thể nghe. Tiếng của trực giác, nhịp điệu của cuộc sống và tín hiệu của vũ trụ.
Người ở bậc này không còn sống bằng phản ứng. Họ không bị kéo đi bởi cảm xúc nhất thời, cũng không để người khác điều khiển tâm trạng mình. Họ sống bằng sự quan sát:
Khi cơn giận đến, họ không nói: "tôi đang giận". Họ nói: "cơn giận đang đi qua tôi.
Khi nỗi sợ xuất hiện, họ không bị nó nuốt chửng. Họ nhìn thấy nó, thở cùng nó và để nó tan. Chính trong sự quan sát đó, năng lượng được trung hòa.
Hiện diện không có nghĩa là ngồi thiền cả ngày hay rời bỏ thế gian. Hiện diện là có mặt trọn vẹn trong bất kỳ việc gì bạn đang làm. Khi rửa chén, bạn chỉ rửa chén. Khi đi bộ, bạn chỉ đi bộ. Khi nói chuyện, bạn thật sự lắng nghe. Mọi hành động đều trở thành thiền. Mọi khoảnh khắc đều trở thành cánh cửa để mở ra sự tỉnh thức.
Người ở bậc 14 cũng hiểu rằng hiện tại là nơi vũ trụ giao tiếp. Khi bạn hoàn toàn có mặt, bạn bắt đầu nhận ra những tín hiệu nhỏ bé nhưng vô cùng chính xác. Một linh cảm, một sự trùng hợp, một lời nói tình cờ ai đó buột miệng nói ra nhưng lại chính là câu trả lời bạn tìm. Những điều này không phải ngẫu nhiên. Chúng là phản hồi từ trường năng lượng của bạn.
Sức mạnh của hiện diện nằm ở chỗ. Nó đưa bạn ra khỏi ảo tưởng của thời gian. Quá khứ đã khép lại, tương lai chưa tới, chỉ có hiện tại là sống. Khi bạn ở đây, bạn chạm được vào sự vĩnh hằng của vũ trụ. Bạn trở thành người làm chủ thời gian vì bạn không còn bị kéo về bất cứ đâu. Một người sống trọn trong hiện tại là người không còn cần chạy theo tương lai để hạnh phúc. Họ thấy hạnh phúc trong hơi thở, trong giọt nước, trong nụ cười của người lạ, trong ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ. Họ không cần đợi một ngày nào đó vì với họ, mọi ngày đều là ngày ấy.
Thực hành bậc 14, Nghi thức, trở về khoảnh khắc này.
Mỗi khi bạn thấy tâm trí bắt đầu loạn, hãy dừng lại. Hít sâu và tự hỏi: "ngay lúc này có gì đang thật sự thiếu?" Câu hỏi ấy sẽ kéo bạn trở về. Nhìn quanh, cảm nhận cơ thể, âm thanh, mùi hương, nhịp thở. Cảm nhận bàn chân chạm đất, mọi suy nghĩ về quá khứ hay tương lai lập tức tan như khói.
Mỗi buổi sáng, hãy chọn một khoảnh khắc trong ngày để chỉ ở đó. Có thể là khi uống cà phê, khi tắm, hoặc khi đi bộ. Trong khoảnh khắc ấy, không nghĩ về gì khác, không làm gì thêm, chỉ cảm nhận sự tồn tại. Sau vài tuần, bạn sẽ thấy tâm mình tĩnh hơn, sâu hơn, và cảm xúc trở nên ổn định là thường. Người ở bậc này không còn chạy đua với thời gian vì họ đã hòa mình với nhịp điệu của sự sống. Họ không vội, nhưng họ không chậm.
Họ không mong đợi, nhưng họ luôn sẵn sàng. Họ sống như thế từng giây đều thiêng liêng vì họ biết hiện tại chính là cánh cửa dẫn đến nguồn. Và khi bạn học được cách ở lại trọn vẹn trong khoảnh khắc này, bạn sẽ hiểu ra một điều sâu sắc. Bạn chưa bao giờ mất kết nối với vũ trụ. Bạn chỉ mải chạy về quá khứ hay tương lai mà quên mất rằng nguồn luôn ở đây trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng ánh nhìn của chính bạn.
Bậc 15.Sức mạnh của tĩnh lặng
Nơi lời nói dừng lại và chân lý bắt đầu. Khi bạn bước đến bậc 15, bạn sẽ nhận ra một điều nghịch lý nhưng sâu sắc. Mọi điều thiêng liêng nhất đều xảy ra trong tĩnh lặng. Không phải trong tiếng giảng dạy, không phải trong những lời cầu nguyện dài dòng, mà trong khoảng trống giữa hai hơi thở, giữa hai dòng suy nghĩ, giữa hai nhịp tim. Chính ở đó sự thật hiển lộ. Tĩnh lặng không phải là sự im mắng bên ngoài, mà là trạng thái của tâm khi không còn giao động.
Một người có thể ngồi trong rừng yên ả mà tâm vẫn ồn ào. Nhưng người khác giữa phố xá ồn ào vẫn giữ được sự tĩnh tại trong lòng vì họ đã học được cách lắng nghe âm thanh của bên trong. Ở bậc này, bạn không còn tìm sự yên bình bằng cách tránh né thế giới, mà bạn mang sự yên bình vào trong thế giới.
Tĩnh lặng là nền tảng của trí tuệ. Khi tâm bạn ồn ào, bạn chỉ nghe được tiếng vọng của sợ hãi, kỳ vọng và bản ngá. Khi bạn thật sự tĩnh, một nguồn hiểu biết sâu thẳm bắt đầu cất tiếng. Đó là tiếng nói của linh hồn, của nguồn, của phần bạn đã kết nối với vũ trụ. Trong tĩnh lặng, bạn không nghĩ ra câu trả lời mà nhận được câu trả lời. Người ở bậc 15 học cách ngưng phản ứng.
Thay vì vội vàng đáp lại, họ dừng lại. Giữa sự kiện và phản ứng, họ tạo một khoảng trống và chính khoảng trống ấy là quyền năng. Vì trong khoảng đó, bạn có quyền chọn:
Chọn bình an thay vì tức giận, chọn thấu hiểu thay vì phán xét, chọn yêu thương thay vì phòng thủ.
Tĩnh lặng không phải là yếu đuối. Tĩnh lặng là sức mạnh của người đã vượt qua chính mình. Khi bạn thật sự an chú trong tĩnh lặng, bạn bắt đầu nhận ra mọi thứ đều tự có trật tự hoàn hảo. Bạn không còn cần gông để kiểm soát, không cần vội vàng sửa chữa. Mọi thứ tự sắp xếp lại khi bạn không còn khuấy động. Giống như mặt hồ, chỉ khi nó phẳng lặng, bầu trời mới phản chiếu rõ nhất.
Tâm bạn cũng vậy. Chỉ khi yên, chân lý mới hiện hiện. Tĩnh lặng cũng là nơi năng lượng được hồi sinh. Mỗi lần bạn ngồi yên, thở chậm và để mọi thứ tan vào hư không, bạn đang nạp lại năng lượng tinh thần. Người bình thường nghĩ rằng phải làm nhiều mới tiến lên, nhưng người hiểu biết biết rằng phải dừng đúng lúc mới đi xa. Cũng như cây cung, chỉ khi kéo về phía sau nó mới có thể bắn tên đi xa. Tĩnh lặng chính là hành động kéo cung của linh hồn.
Thực hành bậc 15. Nghĩ thức 5 phút tĩnh lặng tuyệt đối.
Hằng ngày, hãy chọn một thời điểm cố định, sáng sớm hoặc tối muộn. Ngồi yên, đặt tay lên ngực và hít thật sâu. Không cầu nguyện, không tưởng tượng, không cố gắng đặt điều gì. Chỉ quan sát hơi thở và không gian giữa các hơi thở. Khi ý nghĩ xuất hiện, đừng xua đuổi, chỉ mỉm cười và để nó trôi đi như đám mây qua trời. 5 phút đầu có thể dài, nhưng dần dần, bạn sẽ cảm thấy một năng lượng trong suốt bao phủ. Đó chính là bạn. Bạn thể thật sự trước khi tâm trí chen vào. Khi thực hành đủ lâu, bạn sẽ thấy mọi hành động của mình trở nên điềm tĩnh nhưng mạnh mẽ. Lời nói của bạn ít hơn nhưng sâu hơn. Ánh mắt bạn nhìn người khác với sự thông cảm thay vì phán xét. Và mọi việc quanh bạn bắt đầu trôi chảy hơn. Vì bạn đã trở thành trung tâm tĩnh của vòng xoáy cuộc đời. Nơi mọi cơn bão đều dừng lại. Người đạt đến bậc 15 không còn cần chứng minh điều gì. Họ không vội, không tranh, không sợ. Họ lắng nghe nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn và hành động chỉ khi cần. Sự hiện diện của họ đủ để người khác cảm thấy bình an bởi họ mang theo năng lượng của tĩnh lặng. Và rồi một ngày bạn sẽ nhận ra tĩnh lặng không còn là điều bạn làm mà là trạng thái tự nhiên của bạn. Bạn không cần tìm nó nữa vì bạn là nó. Mọi lời nói trở nên nhẹ, mọi suy nghĩ trở nên trong, mọi việc diễn ra tự nhiên mà không cần cưỡng cẩu. Khi đó, bạn đã chạm đến bản chất của bậc 15. Không còn tìm kiếm sự tĩnh lặng ở bên ngoài mà trở thành chính sự tĩnh lặng đó. Từ đây, mọi hành trình tiếp theo không còn là đi tìm chân lý mà là sống cùng chân lý từng khoảnh khắc trong yên bình tuyệt đối.
bậc 16 Tần số của lòng biết ơn
Khi bạn nhận ra mọi thứ đều là món quả, khi bước vào bậc 16, bạn nhận ra rằng năng lượng mạnh mẽ nhất trong toàn bộ vũ trụ không phải là quyền lực, tiền bạc hay trí tuệ, mà là lòng biết ơn. Biết ơn không chỉ là một cảm xúc tốt đẹp mà là trạng thái rung động cao nhất của tâm thức, nơi bạn đồng điệu hoàn toàn với nguồn sáng của sự sống. Người chưa hiểu sức mạnh của lòng biết ơn thường chỉ biết ơn khi có điều gì đáng để biết ơn.
Nhưng người ở bậc 16 thì khác, họ biết ơn trong mọi hoàn cảnh, không phải vì hoàn cảnh đó hoàn hảo, mà vì họ hiểu rằng mọi điều đều có mục đích. Họ biết rằng vũ trụ không bao giờ sai và mỗi biến cố, mỗi con người, mỗi niềm vui hay nỗi đau đều là một món quả, có thể bọc trong ánh sáng, có thể giấu trong bóng tối, nhưng đều mang thông điệp giúp họ mở rộng linh hồn. Khi bạn thật sự biết ơn, bạn đang phát đi tín hiệu rằng bạn đã nhận ra giá trị của những gì đang có. Và khi bạn công nhận giá trị, năng lượng của bạn ngay lập tức chuyển sang tần số đủ đầy. Ở tần số này, vũ trụ không còn lý do gì để mang đến cho bạn sự thiếu thốn, nó chỉ có thể tăng thêm điều bạn đã trân trọng. Người biết ơn không cần nói hãy cho tôi thêm, họ chỉ nói tôi cảm ơn vì điều này và vũ trụ đáp lại bằng: "vậy hãy nhận thêm nữa" Đây không phải là triết lý đạo đức, mà là quy luật cộng hưởng năng lượng. Mỗi lần bạn biết ơn, bạn khuyết đại tần số của sự sung túc và mọi thứ tương ứng sẽ tìm đến bạn. Biết ơn cũng là phép chữa lành sâu sắc nhất.
Khi bạn biết ơn những điều từng khiến bạn đau khổ, bạn đang rút năng lượng tiêu cực khỏi kí ức đó. Thay vì giam mình trong oán trách, bạn mở ra cánh cửa chấp nhận và năng lượng bị kẹt bắt đầu được giải phóng. Biết ơn là cách bạn giải mã những bài học ẩn trong nỗi đau.
Người ở bậc 16 thường có đôi mắt khác biệt.
Họ nhìn thế giới với lòng trí ân.
Họ nhìn một cơn mưa không phải là phiền toái, mà là lời nhắc về sự sống.
Họ nhìn một cuộc chia ly không phải là mất mát, mà là bài học về buông xã.
Họ nhìn một ngày bình thường cũng là điều kỳ diệu, vì họ hiểu rằng, được sống thôi đã là phép mẫu.
Khi sống trong tầng số biết ơn, bạn bắt đầu cảm nhận rằng mình được nâng đỡ liên tục. Mọi việc tưởng như ngẫu nhiên đều hóa ra có chủ ý. Mọi người bạn gặp đều mang đến một mảnh ghép. Thậm chí cả sự trì hoãn cũng mang theo một thông điệp ẩn giấu. Chưa phải lúc. Và khi thời điểm đến, bạn nhận ra tất cả từng chờ đợi đều có lý do.
Thực hành bậc 16 nghi thức 10 điều biết ơn mỗi ngày.
Mỗi sáng, khi mở mắt, đừng chạm vào điện thoại. Hãy hít sâu và thầm nói: "Cảm ơn vì tôi vẫn còn thức dậy trong cơ thể này". Rồi viết xuống hoặc nói thầm 10 điều bạn biết ơn. Không cần tỏ tát, có thể là tách cà phê nóng, một người bạn hiểu mình, hay chỉ đơn giản là hơi thở vẫn đều. Khi bạn lặp lại điều này mỗi ngày, bộ não của bạn sẽ tái lập trình để nhận diện điều tích cực trước tiên. Buổi tối trước khi ngủ, hãy đặt tay lên ngực và nói: "Cảm ơn ngày hôm nay, dù hoàn hảo hay chưa, vì nó đã dạy tôi điều gì đó". Hãy để năng lượng ấy tràn ra khắp cơ thể. Bạn sẽ ngủ trong bình an và sáng dậy với tâm thế mới. Người sống ở bậc 16 không còn hỏi: "vì sao chuyện này xảy ra với tôi". Họ hỏi: "chuyện này đến để dạy tôi điều gì" Sự khác biệt nhỏ ấy chính là chuyển hóa lớn nhất trong nhận thức. Họ không còn nhìn đời bằng đôi mắt phán xét, mà bằng trái tim biết ơn. Và vì thế, cuộc sống của họ trở thành chuỗi dài những phép màu nối tiếp.
Một người thật sự biết ơn không bao giờ nghèo, dù họ có bao nhiêu tiền. Họ không bao giờ cô độc, dù chỉ có một mình. Họ không bao giờ tuyệt vọng, dù đi qua đêm tối. Vì họ hiểu rằng ánh sáng không bao giờ tắt, chỉ là đôi khi vũ trụ tạm tắt đèn để bạn thấy được ngọn lửa bên trong mình. Đó là bản chất của bậc 16. Sống trong lòng biết ơn không phải để được ban thưởng, mà vì chính lòng biết ơn đã là phần thưởng. Khi bạn biết ơn thật sự, bạn không cần cầu xin thêm điều gì, vì bạn nhận ra, ngay lúc này, bạn đã có tất cả.
Bậc 17. Sức mạnh của tình yêu vô điều kiện.
Năng lượng chữa lành vĩ đại nhất của linh hồn. Đến bậc 17, bạn chạm vào tần số cao nhất trong mọi dạng năng lượng con người từng trải nghiệm. Tình yêu vô điều kiện.
Đây không còn là tình yêu của tôi yêu vì bạn xứng đáng, hay tôi yêu vì bạn mang lại cho tôi điều gì đó. Đây là tình yêu thuần khiết của nguồn, thứ tình yêu không đòi hỏi, không kiểm soát, không cần đáp trả. Nó chỉ tồn tại, tự nhiên như ánh sáng, tỏa ra vì bản chất của nó là tỏa sáng.
Tình yêu vô điều kiện không phải là sự yếu mềm. Ngược lại, nó là năng lượng mạnh nhất vũ trụ. Nó làm tan băng những nỗi đau cũ, hàn gắn những linh hồn già nứt và giải phóng con người khỏi gánh nặng phán xét.
Khi bạn yêu một ai đó hay một điều gì đó mà không cần lý do, bạn đang đồng bộ hoàn toàn với tần số của nguồn, nơi không còn chia tách, nơi tất cả chỉ là một. Người ở bậc này không còn yêu theo điều kiện. Họ không nói tôi sẽ yêu bạn nếu bạn tốt với tôi, mà nói tôi vẫn giữ tình yêu trong tôi dù bạn có hiểu hay không.
Họ không yêu để đổi lấy an toàn mà yêu vì yêu chính là bản chất của họ. Giống như mặt trời, họ không hỏi ai xứng đáng được chiếu sáng. Họ chỉ chiếu sáng vì đó là điều họ sinh ra để làm.
Tình yêu vô điều kiện bắt đầu từ chính mình. Nếu bạn vẫn ghét bỏ, phủ nhận hay phán xét bản thân, bạn chưa thể thật sự yêu người khác. Bởi vì cách bạn đối xử với chính mình chính là khuôn mẫu cho cách bạn yêu thế giới. Khi bạn nhìn thấy bản thân với lòng tử bi, bạn bắt đầu nhìn thấy cả nhân loại bằng cùng ánh mắt ấy. Người đạt đến bậc này hiểu rằng tha thứ không phải là hành động ban ơn mà là giải phóng chính mình khỏi tần số thấp của hận thù. Khi bạn còn giận ai, năng lượng của bạn vẫn gắn vào họ và bạn mang theo họ trong tâm trí dù họ đã rời đi.
Khi bạn tha thứ, bạn không nói: "tôi chấp nhận hành vi của họ" mà nói: "tôi chọn tự do cho linh hồn tôi". Đó là biểu hiện cao nhất của tình yêu vô điều kiện.
Tình yêu ở bậc 17 không bị bó buộc trong danh giới của mỗi quan hệ. Nó lan ra mọi nơi trong ánh nhìn bạn dành cho người lạ, trong sự kiên nhẫn bạn dành cho một đứa trẻ khóc, trong sự đồng cảm bạn dành cho một linh hồn đang đau. Bạn không còn làm việc thiện để được công đức vì tình yêu đã trở thành hơi thở tự nhiên của bạn. Sống trong tình yêu vô điều kiện cũng có nghĩa là biết tôn trọng danh giới bởi yêu vô điều kiện không có nghĩa là cho phép người khác làm tổn thương bạn.
Đôi khi, yêu thương sâu sắc nhất là biết nói không. Không phải vì ghét bỏ, mà vì hiểu rằng cả hai cần không gian để trưởng thành. Tình yêu thật không chiếm hữu, nó trao tự do và tôn trọng hành trình riêng của mỗi linh hồn.
Thực hành bậc 17 Nghĩ thức mở rộng trái tim
Ngồi yên, đặt tay lên ngực và cảm nhận nhịp tim. Hít sâu, rồi tưởng tượng mỗi nhịp đập lan ra một vòng tròn ánh sáng màu hồng ấm lan dần khắp cơ thể. Rồi hình dung ánh sáng ấy tỏa ra khỏi bạn, bao phủ căn phòng, thành phố rồi cả hành tinh. Hãy thì thầm:
"tôi gửi tình yêu đến mọi linh hồn, cả những người tôi thương, cả những người từng làm tôi đau"
Cứ thế, chỉ vài phút, bạn sẽ cảm nhận một dòng năng lượng mềm mại, yên bình và bao dung lan tỏa khắp người. Khi bạn gặp ai đó khiến bạn khó chịu, đừng phản ứng ngay. Hãy nhắm mắt và nói trong tâm: "tôi nhìn thấy phần đang đau trong bạn, cũng như tôi từng đau. Tôi không chống lại bạn". Câu nói ấy đủ để hạ tần số xung đột và chuyển hóa năng lượng của mối tương tác. Bởi trong thực chất, tình yêu vô điều kiện không phải là cảm xúc, mà là trạng thái nhận biết, nhận biết rằng tất cả chúng ta đều là một. Người ở bậc này không cố dạy người khác yêu, họ trở thành tình yêu. Khi họ bước vào phòng, bầu không khí dịu xuống. Khi họ nói, giọng họ không mang lý luận mà mang năng lượng khiến người nghe cảm thấy an toàn. Họ không truyền đạo, nhưng người khác muốn học theo họ. Và rồi, khi bạn thật sự sống trong tình yêu vô điều kiện, bạn sẽ hiểu một điều.
Mọi điều bạn từng tìm kiếm, sự bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, đều đã nằm trong tần số của tình yêu này. Bạn không còn phải thu hút chúng nữa, vì chúng vốn đã ở trong bạn. Tình yêu vô điều kiện không cần đối tượng, nó tự tồn tại. Nó không hướng ra ngoài, mà tràn ra từ bên trong. Khi bạn đạt đến bậc này, bạn không còn nói: "tôi yêu vũ trụ", mà bạn trở thành tình yêu mà vũ trụ dùng để vận hành. Đó chính là tần số của bậc 17. Không chỉ yêu người khác, mà trở thành tình yêu, thứ năng lượng khiến cả vũ trụ vận hành, chữa lành, và tiếp tục tồn tại.
Bậc 18. Quy luật phản chiếu
Thế giới không đến để thử bạn, mà để soi chiếu bạn. Khi tiến đến bậc 18, bạn nhận ra rằng mọi điều xảy ra trong đời, dù là niềm vui, nỗi buồn, người yêu thương hay kẻ làm tổn thương, đều không đến để làm hại bạn, mà để soi sáng bạn. Thế giới không chống lại bạn, nó chỉ đóng vài tấm gương phản chiếu chính xác năng lượng, niềm tin và nhận thức mà bạn đang mang trong mình. Đây là giai đoạn mà người tìm kiếm bắt đầu nhìn lại chính mình thay vì đổ lỗi.
Khi gặp mâu thuẫn, họ không nói: "người kia sai", mà hỏi: "điều này đang phản chiếu phần nào trong tôi chưa được hiểu".
Khi gặp thất bại, họ không nói: "vũ trụ quay lưng", mà hỏi: "tôi đang rung động ở tần số nào để tạo ra kết quả này".
Vì thế, bậc 18 chính là nghệ thuật nhìn xuyên qua bức màn của thực tại. Bạn bắt đầu thấy rằng mọi thứ bên ngoài chỉ là biểu hiện của cấu trúc bên trong. Nếu bên trong bạn còn sợ hái, bạn sẽ gặp những hoàn cảnh khiến nỗi sợ ấy trồi lên. Nếu bạn còn chưa tha thứ, vũ trụ sẽ gửi đến người hoặc sự kiện buộc bạn đối diện với nỗi đau cũ. Không phải để trừng phạt, mà để giúp bạn giải thoát. Người ở bậc này hiểu rằng vũ trụ không dạy bằng lý thuyết, nó dạy bằng phản chiếu. Khi bạn chưa học được bài học, bài học ấy sẽ lặp lại, chỉ là trong hình thức khác.
Nhưng khi bạn nhìn thấy và chấp nhận bài học, chu kỳ kết thúc, năng lượng được giải phóng và một tầng nhận thức mới được mở ra, bạn bắt đầu thấy sâu hơn. Người khiến bạn tức giận không phải kẻ thù, mà là người đến để kích hoạt phần bạn còn chưa chấp nhận. Tình huống khiến bạn tổn thương không phải sai lầm, mà là công cụ giúp bạn trưởng thành.
Sự từ chối không phải thất bại, mà là cách vũ trụ bảo vệ bạn khỏi điều chưa phù hợp. Khi bạn hiểu điều này, bạn không còn phản ứng mù quáng trước biến cố nữa.
Thay vì chống lại, bạn quan sát.
Thay vì phản ứng, bạn phản chiếu ngược ánh sáng.
Bạn nhìn thẳng vào tình huống và hỏi: "Phần nào trong tôi đang cần được chữa lành thông qua trải nghiệm này?" Khi câu hỏi ấy vang lên, bạn đã vượt khỏi tần số nạn nhân và bước sang tần số người sáng tạo. Vũ trụ luôn trung lập. Nó không thương, cũng không ghét. Nó chỉ phản chiếu chính xác rung động bạn phát ra.
Nếu bạn thấy thế giới tàn nhẫn, có thể bên trong bạn vẫn mang sự nghi ngờ và kháng cự.
Nếu bạn thấy thế giới ấm áp, có thể bạn đã mở lòng và lan tỏa yêu thương.
Thế giới không cần thay đổi. Bạn chỉ cần thay đổi cách bạn nhìn thế giới và mọi thứ lập tức đổi màu.
Thực hành bậc 18 Nghi thức soi gương năng lượng
Mỗi khi gặp người hoặc tình huống khiến bạn khó chịu, đừng phản ứng ngay. Dừng lại và hỏi: "phản ứng này đang nói gì về tôi?" Hãy viết ra cảm xúc thật, tức giận, thất vọng, sợ hãi, tổn thương rồi chuyên ngược lại. "Lần đầu tôi từng cảm thấy như thế này là khi nào?" Thường, bạn sẽ thấy gốc rễ nằm trong một ký ức cũ, chưa được chữa lành. Khi nhận ra, hãy đặt tay lên tim và nói: "tôi nhìn thấy bạn, tôi hiểu bạn và tôi chọn thả bạn ra". Mỗi tối, hãy chọn một sự kiện trong ngày khiến bạn không vui. Nhắm mắt và nhìn lại, nhưng lần này, hãy tưởng tượng mình đứng bên ngoài, quan sát cả hai phía như một người chứng kiến.
Bạn sẽ thấy điều kỳ lạ, mọi va chạm trong ngày thật ra chỉ là hai năng lượng đang cố tìm cách hiểu nhau. Và khi bạn không còn kháng cự, dòng chảy giữa chúng trở nên nhẹ nhàng, rõ ràng. Người ở bậc này không còn muốn thắng trong cuộc tranh luận, họ muốn hiểu.
Họ không còn muốn chứng minh mình đúng, họ muốn tìm sự thật. Họ không còn né tránh nỗi đau, họ lắng nghe nó vì họ biết nỗi đau chính là người đưa thư của linh hồn. Khi bạn thực hành đủ lâu, bạn sẽ nhận ra rằng không ai thật sự làm bạn tổn thương, chỉ có bạn phản ứng với hình ảnh phản chiếu của chính mình. Và khi bạn ôm lấy hình ảnh đó bằng sự hiểu biết và lòng từ bi, tâm gương sẽ thay đổi. Từ đó, thế giới không còn là nơi bạn phải phòng thủ, mà trở thành phòng thí nghiệm tâm linh, nơi mỗi sự kiện đều là bài học để bạn trở về gần hơn với bản thể thật của mình.
Đến đây bạn không còn hỏi: "tại sao điều này xảy ra với tôi", mà hỏi: "điều này xảy ra cho tôi để tôi thấy rõ hơn chính mình sao".
Đó chính là tâm thức của bậc 18. Bạn không còn chiến đấu với cuộc đời, bạn nhìn thấu nó, hiểu nó và hợp nhất cùng nó. Bởi khi bạn hiểu rằng mọi thứ chỉ là tâm gương, bạn cũng đồng thời nhận ra bạn chính là ánh sáng mà tâm gương ấy đang phản chiếu.
Bậc 19. Sự buông bỏ bản ngã (Khi tôi tan biến và chân ngã xuất hiện).
Khi bạn bước vào bậc 19, hành trình không còn là chinh phục thế giới bên ngoài, mà là giải phóng khỏi người bên trong, người mà bạn vẫn tưởng là mình. Đó chính là bản ngã, tập hợp của ký ức, niềm tin, sợ hãi, so sánh và mong muốn được công nhận. Nó không xấu, nhưng nó không phải là bạn thật.
Trong những bậc trước, bạn đã học cách làm chủ ý định, cảm xúc, năng lượng và mối liên hệ với vũ trụ. Nhưng ở đây, bạn bắt đầu nhận ra rằng tất cả những kỹ năng ấy vẫn còn nằm trong phạm vi của cái tôi. Tôi đang cố gắng giác ngộ. Tôi đang cố trở nên tốt hơn. Bậc 19 là nơi cái tôi đó bắt đầu tan rã để bản thể thuần khiết của bạn, linh hồn, ý thức, nguồn có thể thật sự bước ra. Bản ngã luôn muốn kiểm soát và chứng minh. Nó muốn được khen, được thấy, được đúng. Nó không thể chịu nổi cảm giác bị coi thường, bị tổn thương, bị bỏ rơi. Chính vì thế, nó liên tục tạo ra những vai diễn để bảo vệ mình. Người tốt, người hiểu biết, người mạnh mẽ, người đáng thương.
Nhưng tất cả chỉ là lớp mặt nạ năng lượng. Người ở bậc 19 không còn chiến đấu với bản ngá, họ quan sát nó. Họ nhận ra, à, phần này trong tôi đang muốn được công nhận. Phần này đang sợ bị từ chối. Và chỉ bằng việc nhìn thấy, nó mất quyền điều khiển.
Vì bản ngã chỉ sống được trong vô thức. Khi ánh sáng của nhận thức chiếu đến, nó tan. Buông bỏ bản ngá không có nghĩa là từ bỏ cá tính hay mục tiêu. Ngược lại, nó giúp bạn sống thật hơn với bản chất sâu nhất của mình.
Khi cái tôi nhỏ bé không còn chi phối, bạn không còn hành động vì sợ hãi hay vì phải chứng tỏ. Bạn hành động từ sự tự do. Bạn không cần thắng ai, vì chẳng còn ai để thắng. Bạn không cần bảo vệ bản thân, vì bạn biết không có gì có thể thật sự bị tổn thương. Khi tôi nhỏ tàn biến, bạn bắt đầu cảm nhận được tôi lớn hơn. Không phải cái tôi cá nhân, mà là ý thức vũ trụ đang sống qua bạn. Bạn không còn làm việc để thành công, mà bạn để cho thành công diễn ra như một hệ quả tự nhiên của sự đồng bộ. Bạn không còn tìm kiếm tình yêu, vì bạn chính là tình yêu đó đang vận hành trong hình hài con người. Một dấu hiệu rõ ràng khi bạn buông bỏ bản ngã là mọi thứ trở nên nhẹ đi. Bạn không còn tranh cãi để đúng, không còn ám ảnh với việc người khác nghĩ gì, không còn sợ sai, sợ mất. Bạn không còn nhìn đời như cuộc chiến, mà như một vở kịch, và bạn mìm cười khi nhận ra: "à, mình chỉ là diễn viên, không phải nhân vật".
Thực hành bậc 19 Nhìn thấy cái tôi.
Mỗi khi bạn cảm thấy tổn thương, hãy dừng lại và hỏi: "Ai đang tổn thương?" Hãy nhìn sâu, không phải linh hồn bạn đau, mà là bản ngã cảm thấy bị đe dọa. Nó sợ mất giá trị, mất hình ảnh, mất vị trí. Hãy thở thật sâu và nói:
"Tôi nhìn thấy bạn. Tôi biết bạn chỉ đang sợ hãi, và tôi vẫn yêu bạn".
Khi bạn nói câu này, năng lượng của bản ngã được ôm vào trong tình thương thay vì bị chối bỏ. Mỗi tối, hãy dành vài phút để gỡ mặt nạ. Hỏi bản thân:
"Hôm nay tôi đã diễn vai gì? Có phải vai người mạnh mẽ, người hy sinh, người đạo lý, người kiểm soát?"
Nhận ra không để phán xét, mà để tách mình khỏi vai diễn đó. Khi bạn không còn đồng hóa với vai, bạn bắt đầu chạm vào người thật phía sau, người chỉ là, không cần định nghĩa. Người đạt đến bậc này sống nhẹ nhõm và tỏa ra năng lượng của tự do.
Họ không còn cần được yêu vì họ là tình yêu. Họ không cần cố gắng trở nên tốt vì họ đã là một phần của điều thiện. Họ không cần bảo vệ bản thân vì họ hiểu bản thân thật ra không thể bị đe dọa. Chỉ có hình ảnh về bản thân mới sợ bị tổn thương. Buông bỏ bản ngá không có nghĩa bạn biến mất. Nó có nghĩa bạn trở về với chính bạn, không thêm, không bớt.
Khi đó, bạn sống không còn bị ràng buộc bởi danh xưng, vai trò hay kỳ vọng. Bạn có thể cười, có thể khóc, có thể thất bại, có thể thành công mà không bị lôi kéo bởi chúng. Mọi thứ đến, bạn đón. Mọi thứ đi, bạn mìm cười. Đó là sự tự do thật sự, tự do khỏi chính mình. Khi đạt đến bậc 19, bạn không còn hỏi tôi là ai trong thế giới này, mà mìm cười và trả lời:
"Tôi chính là thế giới, đang soi mình qua hình hài này".
Bậc 20, sự hòa điệu với thời gian và nhịp vận hành của vũ trụ.
Đến bậc 20, bạn bắt đầu hiểu rằng không phải mọi thứ đều cần diễn ra ngay bây giờ. Vũ trụ có nhịp riêng của nó, chậm rái, tinh tế, nhưng chính xác, tuyệt đối. Khi bạn chưa hiểu nhịp ấy, bạn sẽ dễ rơi vào hai cực, nôn nóng hoặc trì hoán.
Một bên đốt cháy năng lượng quá sớm, bên kia làm nguội linh hồn bằng sự chờ đợi vô thức. Người ở bậc 20 học được nghệ thuật của sự đúng lúc. Vũ trụ không bao giờ muộn. Nó chỉ đợi bạn đồng bộ tần số. Khi bạn chưa đủ niềm tin, cơ hội dù có đến, cũng sẽ bị bạn bỏ lỡ. Khi bạn chưa đủ yên tĩnh, lời dẫn đường từ trực giác sẽ bị lấn át bởi tiếng ồn của lo lắng.
Mọi thứ chỉ bắt đầu trôi chảy khi bạn chấp nhận một chân lý tưởng chừng đơn giản. Không phải lúc nào hành động nhanh hơn cũng là hành động đúng. Người đã tới bậc 20 hiểu rằng sự kiên nhẫn không phải là chờ đợi thụ động, mà là một trạng thái của niềm tin tích cực. Họ không ngồi yên trong bất lực, mà họ chuẩn bị, mải bén năng lượng, dọn sạch tâm trí, tinh trình tần số của mình để phù hợp với khoảnh khắc khi cơ hội thực sự mở ra. Họ giống như cung thủ căng dây, không bắn vội, nhưng khi mũi tên rời cùng, nó trúng đích chính xác. Hãy quan sát tự nhiên, mùa không thể bị ép nở hoa sớm.
Hạt giống cần yên trong lòng đất, chịu lạnh, chịu tối, rồi mới nảy mầm khi thời gian chín mùi. Con người cũng vậy. Có những giai đoạn bạn tưởng mình rậm chân tại chỗ, nhưng thực ra bên trong bạn đang được tái cấu trúc.
Niềm tin được thử thách, cảm xúc được thanh lọc, ý chí được rèn luyện. Và khi mọi thứ đủ chín, điều bạn khao khát sẽ xuất hiện một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, gần như không cần nỗ lực. Một người chưa hiểu bậc 20 thường hỏi, Tại sao chưa có kết quả? Người đã đạt tới bậc 20 lại hỏi, Tôi đã thực sự sẵn sàng để đón nhận chưa? Thời gian không phải là kẻ thù, mà là người thầy dạy ta trưởng thành.
Nếu bạn ép đời mình phải xảy ra theo ý muốn, bạn sẽ mãi sống trong thất vọng. Nhưng nếu bạn biết nhịp điệu của vũ trụ, bạn sẽ thấy mọi sự đều đến đúng lúc, và đúng cách.
Thực hành bậc 20, Nghĩ thức, giao hòa với thời gian.
Mỗi sáng, trước khi bắt đầu công việc, hãy ngồi yên 3 phút, hít thở thật sâu và tự hỏi: "Tôi đang hành động vì niềm tin hay vì nỗi sợ?" Nếu vì sợ trễ, sợ mất, sợ bị quên lãng, hãy dừng lại. Vì khi bạn hành động trong tần số sợ hái, bạn chỉ tạo thêm kháng lực. Nhưng nếu bạn hành động từ niềm tin rằng tất cả đang được sắp đặt hoàn hảo, mọi bước đi của bạn sẽ trở thành nhịp của vũ trụ
Vào buổi tối, hãy viết lại trong nhật ký một dòng duy nhất: Hôm nay, tôi đã tin tưởng dòng chảy của mình đến mức nào? Không cần đúng sai, chỉ cần trung thực. Bởi khi bạn học được cách không ép đời xảy ra, bạn bắt đầu bước vào trạng thái được nâng đỡ. Người đạt bậc 20 có năng lượng rất đặc biệt, bình thản nhưng mạnh mẽ. Họ không hấp tấp, nhưng cũng không trì trễ. Họ di chuyển trong đời như người biết nhịp điệu của gió. Họ không cố thắng thời gian, họ hòa cùng thời gian.
Và chính vì thế, thời gian trở thành đồng minh. Khi bạn đã đi qua bậc này, bạn sẽ không còn hỏi bao giờ điều đó đến, mà sẽ khẽ mìm cười và nói: "khi tôi đủ, nó sẽ đến". Bậc 20 là bậc của niềm tin tuyệt đối, không phải tin mù quáng, mà là niềm tin sinh ra từ hiểu biết sâu sắc rằng vũ trụ không bao giờ sai nhịp. Mỗi biến cố, mỗi khoảng lặng, mỗi trì hoãn đều là một chương trong bản nhạc hoàn hảo. Và bạn, với tâm hồn bình an, chỉ cần tiếp tục nhảy theo điệu nhạc ấy, nhịp nhàng, tự nhiên, không cưỡng cầu. Vì trong khoảnh khắc bạn thật sự tin tưởng, thời gian không còn là trở ngại mà trở thành người đưa đường cho phép màu.
Bậc 21, con đường tự nhận thức.
Khi bạn trở thành tấm gương của chính vũ trụ. Đến bậc 21, hành trình không còn là việc học thêm, mà là việc ghi nhớ lại, ghi nhớ bạn là ai trước khi bị định hình bởi thế giới.
Đây là cấp độ của tự nhận thức sâu sắc, nơi bạn không còn tìm kiếm câu trả lời bên ngoài, mà bắt đầu soi sáng thế giới từ bên trong mình. Người ở bậc này nhận ra rằng, mọi điều tôi từng tin là thế giới dạy tôi, thật ra chỉ là phản chiếu của nhận thức tôi chọn tin. Khi bạn thay đổi cách nhìn, thế giới thay đổi theo.
Không phải vì thế giới đổi khác, mà vì bạn đổi khác. Tự nhận thức là khi bạn dám nhìn thẳng vào mình, cả ánh sáng lẫn bóng tối. Nó không phải là việc trở nên tích cực mọi lúc, mà là dám trung thực với tất cả những gì đang hiện hữu trong tâm trí và cảm xúc.
Khi bạn nhìn thấy cơn giận của mình mà không phán xét, bạn đang tỉnh thức. Khi bạn nhận ra mình đang gen, đang sợ, đang muốn kiểm soát và chỉ nhìn thấy, năng lượng ấy bắt đầu tan giá. Vì nhận thức là ánh sáng.
Một người thiếu tự nhận thức sẽ sống trong phản ứng. Mọi việc đều là phản ứng lại với thế giới. Lời nói của ai đó, kết quả của công việc, thái độ của người khác.
Nhưng người ở bậc 21 sống trong phản chiếu. Họ không phản ứng, họ quan sát. Họ hỏi: "cái này đang nói gì về tôi? Tình huống này đến để dạy tôi điều gì?" Và nhờ thế, mỗi trải nghiệm, dù là tổn thương hay phép màu, đều trở thành bài học.
Trong quá trình này, bạn bắt đầu thấy rõ ràng mỗi người xung quanh chỉ là tấm gương xoay bạn. Người khiến bạn khó chịu cho bạn thấy phần bạn chưa chữa lành. Người khiến bạn ngưỡng mộ cho bạn thấy phần bạn đang sẵn có, nhưng chưa dám thể hiện.
Khi bạn nhìn thế giới như chuỗi tấm gương, bạn không còn oán trách, không còn chạy trốn. Bạn bắt đầu cảm ơn. Vì mọi điều đến đều giúp bạn hiểu mình hơn.
Tự nhận thức không phải là việc phân tích bản thân bằng lý trí. Đó là sự hiện diện sâu thẳm. Là khả năng chứng kiến chính mình trong mọi khoảnh khắc. Khi nói, khi im, khi yêu, khi ghét. Người đạt bậc 21 có thể đang ở giữa đám đông, mà vẫn giữ được cái nhìn tỉnh thức. Họ thấy chính mình đang cười, đang nói, đang phản ứng. Họ vừa sống, vừa quan sát.
Thực hành bậc 21, Nghi thức Xoay Gương Nội Tâm
Mỗi ngày, hãy dành vài phút đứng trước gương, nhìn vào mắt mình. Không phải để chỉnh sửa hình ảnh, mà để nhìn vào người đang nhìn. Hỏi: "hôm nay, trong ta, ai đang dẫn dắt, linh hồn hay bàn ngá?" Hãy lắng nghe cảm giác, không cần ép trả lời. Nếu bạn thấy sự nặng nề, hãy hít sâu và nói: "tôi nhìn thấy bạn, tôi đang trở lại". Tiếp đó, trong mỗi tình huống xung đột, thay vì phản ứng, hãy dừng lại một nhịp, cảm nhận cơ thể, nhịp tim, hơi thở.
Hỏi bản thân: "tôi đang bảo vệ điều gì, danh dự, lòng tự ái, hay nỗi sợ bị tổn thương?" Khi bạn có thể thấy được lý do thật sự, bạn đã thắng hơn 90% năng lượng vô thức. Người ở bậc 21 không còn cần phải chứng minh sự đúng sai. Họ biết rằng, mọi người đều đúng từ góc nhìn của chính họ.
Họ không cần lên án, không cần thuyết phục, vì họ hiểu rằng ai cũng đang đi qua hành trình tự nhận thức riêng. Và họ chọn sống bằng sự thấu hiểu, không phải sự phán xét. Ở tầng này, tâm bạn trở nên trong suốt.
Không còn nhiễu động của những câu hỏi, tôi có đủ tốt không? Người khác nghĩ gì về tôi? Tại sao họ lại như vậy? Thay vào đó là một sự im lặng sâu sắc nhưng đầy trí tuệ. Sự im lặng ấy không trống rỗng, mà chứa đựng hiểu biết. Nó là nền tảng của bình an thật sự.
Khi đạt đến bậc này, bạn không còn là người tìm kiếm nữa. Bạn trở thành người quan sát trong im lặng. Và từ sự im lặng ấy, chân lý bắt đầu tự cất tiếng nói.
Bậc 21 mở ra cánh cửa cho giai đoạn kế tiếp, nơi bạn không chỉ nhận thức được chính mình mà còn hòa làm một với ý thức vũ trụ, nơi tôi không còn tách biệt với tất cả. Và đó chính là khởi đầu của bậc 22, sức mạnh của tính lặng tuyệt đối.
Bậc 22 sức mạnh của tĩnh lặng tuyệt đối (khi im lặng trở thành tiếng nói của vũ trụ).
Khi bạn bước vào bậc 22, thế giới bên trong bắt đầu thay đổi một cách tinh tế. Không còn là những cơn sóng cảm xúc dồn dập, không còn là những tiếng nói tranh luận trong đầu. Thay vào đó là một khoảng lặng, trong suốt, sâu và sống động.
Ở bậc này bạn không còn cố gắng điều khiển thực tại mà để cho thực tại tự vận hành qua mình. Đây là cấp độ của tĩnh lặng tỉnh thức, nơi sự im lặng không phải là sự trốn tránh mà là ngôn ngữ của hiểu biết. Người ở bậc 22 không còn sợ sự yên tĩnh. Họ không cần lấp đầy khoảng trống bằng âm thanh, công việc hay mối quan hệ. Bởi họ đã hiểu, chính trong im lặng, mọi câu trả lời được sinh ra. Khi tâm bạn tĩnh, bạn bắt đầu nghe được thứ mà người khác không nghe. Tiếng thì thầm của trực giác, dòng chảy của năng lượng, nhịp tim của vũ trụ. Tĩnh lặng ở bậc này không chỉ là không nói mà là không giao động.
Bạn có thể đang ở giữa sự hỗn loạn của đời sống, nhưng bên trong vẫn là biển phẳng lặng. Bạn có thể đang đối diện với lời công kích, áp lực hay biến cố, nhưng không còn phản ứng như trước. Bạn thấy, hiểu và để nó trôi qua. Hãy hình dung một hồ nước trong. Khi gió không còn, mặt nước phẳng như gương. Và chỉ khi đó, bầu trời mới phản chiếu hoàn hảo. Tâm bạn cũng vậy.
Khi không còn nhiễu động của lo âu, sợ hái, hơn thua, vũ trụ sẽ soi vào bạn và bạn sẽ thấy chính mình là một phần của bầu trời ấy. Người chưa đạt đến bậc 22 thường nghĩ rằng tĩnh lặng là vô dụng, là lười biếng, là mất kết nối. Nhưng người đạt đến bậc này hiểu rằng tĩnh lặng chính là nguồn năng lượng mạnh nhất. Bởi chỉ khi tâm không còn kháng cự, năng lượng của vũ trụ mới có thể chạy qua bạn một cách hoàn hảo. Sự im lặng của bạn không phải là sự rút lui, mà là sự hiện diện sâu sắc đến mức không cần lời. Khi người khác nói, bạn lắng nghe mà không cần phản ứng. Khi cuộc đời thử thách, bạn quan sát mà không cần trốn tránh. Khi cơ hội đến, bạn hành động, nhưng không vì nôn nóng mà vì sự rõ ràng. Từ tĩnh lặng, bạn nghe được thời điểm hành động và hành động đó chính xác như hơi thở, tự nhiên, hiệu quả, không thửa, không thiếu.
Thực hành bậc 22, Nghi thức tĩnh lặng sâu.
Mỗi ngày, hãy dành ít nhất 10 phút để ngồi yên trong im lặng. Không thiền để đạt điều gì, không cầu xin, không tưởng tượng. Chỉ đơn giản là ngồi, nhận biết hơi thở, cảm nhận sự sống đang chạy qua từng tế bào. Nếu tâm bạn bắt đầu nói, hãy mìm cười và quay về với sự nhận biết. Không cần xua đuổi, không cần cố gắng. Chỉ ở lại với sự tĩnh. Ban đầu, sự tĩnh này có thể khó chịu, vì bạn sẽ đối diện với mọi thứ bạn từng trốn, lo sợ, trống rỗng, buồn bá, cô đơn. Nhưng nếu bạn đủ dũng cảm ở lại, bạn sẽ nhận ra một điều. Tất cả những thứ đó chỉ là làn mây, còn bạn chính là bầu trời. Khi tâm đủ yên, bạn sẽ thấy rằng không có gì cần sửa, không có gì cần chạy trốn, không có gì cần chứng minh. Sự tĩnh lặng này không chỉ chữa lành tâm trí, mà còn nâng tần số năng lượng của bạn.
Khi bạn ở trong tần số tĩnh lặng, bạn hòa vào dòng chảy của toàn thể. Những điều bạn cần bắt đầu tìm đến bạn, không qua nỗ lực, mà qua cộng hưởng. Người ở xa cũng cảm nhận được năng lượng của bạn, an nhiên, vững trái, không lời mà chạm đến.
Một dấu hiệu rõ ràng của người ở bậc 22 là họ không còn sợ sự im lặng. Họ có thể ngồi bên ai đó mà không cần nói, nhưng người kia vẫn cảm nhận được sự bình an lan tỏa. Họ có thể ở một mình hàng giờ mà không thấy cô đơn vì họ biết rằng trong tĩnh lặng họ đang trò chuyện với vũ trụ.
Đây cũng là nơi bạn bắt đầu hiểu ra. Mọi âm thanh trong cuộc đời đều bắt nguồn từ sự im lặng. Không có im lặng, không có âm nhạc, không có khoảng lặng, không có nhịp điệu.
Tĩnh lặng không phải là sự kết thúc của chuyển động, mà là nguồn gốc của mọi chuyển động. Khi đạt đến bậc 22, bạn không còn cần tìm bình an nữa, vì bạn chính là bình an. Bạn không cần tìm Thượng Đế, vì Thượng Đế đang thở qua bạn.
Bạn không cần tìm con đường, vì bạn chính là con đường. Và từ trong sự tĩnh lặng đó, một cánh cửa mới mở ra
Bậc 23, lòng từ bi, nhịp đập trung của vũ trụ.
Khi bạn bước vào bậc 23, năng lượng của bạn bắt đầu chuyển từ tỉnh thức cá nhân sang kết nối phổ quát. Đây là giai đoạn bạn không chỉ hiểu bản thân, mà còn thấy mình trong mọi người. Sự tách biệt tan biến và thay vào đó là cảm giác thấu theo nhịp của toàn thể.
Lòng tử bi không phải là thương hại, cũng không phải là sự yếu mềm. Nó là sức mạnh mềm mại nhất và bền bì nhất trong vũ trụ. Nó không cần lời, không cần lý do, không chọn đối tượng. Nó chỉ đơn giản là ở đó, như ánh sáng mặt trời, không phân biệt chiếu vào ai, như nước mưa rơi đều trên cánh đồng tốt lẫn đất khô cằn. Khi đạt đến bậc này, bạn không còn muốn chữa người khác nữa. Bạn chỉ muốn hiện diện bên họ bằng sự bình an của mình.
Bạn hiểu rằng mỗi linh hồn đều có hành trình riêng và lòng tử bi không nằm ở việc can thiệp, mà là trao quyền cho họ được là chính họ. Bạn nhìn thấy nỗi đau của người khác mà không bị nó nuốt chửng, vì trong bạn đã có không gian đủ rộng để chữa cả đau và hiểu, cả bóng tối và ánh sáng. Tử bi là trí tuệ của trái tim. Nó không cần phân tích, không cần lý lẽ. Khi ai đó đau, bạn không hỏi tại sao họ lại thế, mà bạn chỉ cảm nhận, rồi nhẹ nhàng mở lòng. Sự mở lòng này không phải để làm gì đó, mà chỉ để hiện diện trọn vẹn. Và chính trong sự hiện diện đó, người kia bắt đầu tự chữa lành. Vì năng lượng của tử bi có tần số cao hơn mọi lời khuyên.
Một người ở bậc 23 không còn nhìn thế giới bằng cặp mắt tốt và xấu. Họ thấy sự ngu dốt là biểu hiện của nỗi sợ, và nỗi sợ là lời kêu cứu của linh hồn. Họ không phán xét kẻ gây hại, mà thấy trong họ một đứa trẻ bị lạc, mất kết nối với tình thương. Họ không cần lên án, vì họ hiểu ai cũng đang tìm đường trở về.
Thực hành bậc 23 Nghi thức mở rộng trái tim.
Mỗi sáng, trước khi bắt đầu ngày mới, hãy đặt tay lên ngực và thầm nói: "Hôm nay, tôi chọn nhìn mọi người bằng con mắt của tình thương".
Khi bạn gặp ai đó khiến bạn khó chịu, đừng phản ứng ngay, hãy hít sâu, cảm nhận trái tim mình, và thì thầm trong im lặng: "Tôi nhìn thấy bạn, tôi hiểu rằng bạn cũng đang học cách yêu".
Vào cuối ngày, hãy ngồi yên, nhắm mắt và tưởng tượng ánh sáng từ tim bạn lan tỏa ra quanh mình. Rồi vượt ra khỏi căn phòng, lan khắp khu phố, lan tới mọi sinh linh.
Không cần hình dung cụ thể, chỉ cần cảm nhận sự ấm áp đang lớn dần. Khi năng lượng này đủ mạnh, bạn sẽ cảm nhận được sự đồng bộ với nhịp tim của vũ trụ. Lòng từ bi không chỉ giúp người khác, nó còn giải phóng chính bạn. Vì mỗi khi bạn tha thứ, bạn nhẹ đi. Mỗi khi bạn hiểu ai đó, bạn chữa lành phần trong bạn từng giống họ. Mỗi khi bạn yêu thương mà không cần đáp lại, bạn đang chạm vào bản chất thần thánh của chính mình.
Người ở bậc 23 không cần cố gắng để yêu, họ trở thành tình yêu. Sự hiện diện của họ đã là lời cầu nguyện.
Khi họ bước vào một căn phòng, năng lượng tự động được làm mềm.
Khi họ nói, người khác cảm thấy được hiểu.
Khi họ im lặng, sự bình an tỏa ra như hương thơm dịu nhẹ.
Và chính trong từ bi, một điều kỳ diệu xảy ra, bạn không còn cô đơn. Bởi bạn nhận ra trong mọi ánh mắt, mọi nụ cười, mọi nỗi đau, bạn đều đang nhìn thấy chính mình ở một hình dạng khác. Bạn không còn tìm chỗ thuộc về, vì bạn thuộc về tất cả. Bậc 23 không chỉ là điểm giao giữa linh hồn và nhân loại, mà còn là cánh cổng dẫn vào Bậc 24, nhận thức về sự hợp nhất tuyệt đối. Ở đó, tình thương không còn là hành động, mà trở thành bản chất của tồn tại.
Bậc 24, nhận thức về sự hợp nhất tuyệt đối.
Khi mọi danh giới tan biến trong ánh sáng của một, khi bạn bước vào Bậc 24, bạn không còn nhìn thế giới như một nơi có ta và người khác, thiện và ác, đúng và sai. Mọi nhị nguyên dần tan giã như sương sớm trước ánh bình minh của hiểu biết sâu sắc. Đây là Bậc của hợp nhất tuyệt đối, nơi bạn không chỉ biết về vũ trụ, mà bạn trở thành vũ trụ. Người đạt đến Bậc này không còn tìm kiếm thượng đế vì họ nhìn thấy ngài trong mọi thứ, trong gương mặt người qua đường, trong tiếng cười trẻ thơ, trong cơn mưa đêm, trong chính hơi thở của mình. Họ nhận ra rằng mọi thứ đều là biểu hiện của cùng một nguồn. Không còn gì tách biệt, không còn ai ngoài bạn, không còn đâu là bên trong hay bên ngoài. Tất cả chỉ là một dòng năng lượng duy nhất đang tự nhận biết chính mình.
Ở các Bậc trước, bạn học cách điều khiển năng lượng, quan sát tâm trí, hiểu cảm xúc, mở trái tim. Nhưng ở Bậc 24 bạn không còn cần làm gì nữa. Bạn chỉ là. Mọi hành động của bạn trở thành phản chiếu tự nhiên của sự hợp nhất. Mọi lời nói, dù dản dị, đều mang rung động chữa lành. Mọi ánh nhìn, dù im lặng, đều truyền tải tình yêu không điều kiện.
Bạn không còn sợ mất, vì bạn hiểu rằng không có gì thật sự mất. Một chiếc lá rơi không biến mất, nó chỉ đổi hình dạng, trở thành đất, rồi nuôi dưỡng sự sống khác. Cũng như vậy, những mối quan hệ, công việc, hay giai đoạn cuộc đời bạn tưởng chừng đã qua đi, thực ra vẫn đang tiếp tục trong một tầng năng lượng khác.
Bạn bắt đầu thấy sự sống trong cả những thứ tưởng như kết thúc.
Thực hành Bậc 24 nghi thức hòa vào tổng thể
Mỗi sáng, khi mở mắt, đừng vội đứng dậy. Hãy nằm yên, hít thật sâu và cảm nhận. Không có tôi và thế giới, chỉ có một dòng sống đang truyền động. Khi bước ra đường, hãy nhìn mọi người như những tế bào của cùng một cơ thể. Khi ăn, biết rằng thức ăn không tách biệt bạn, nó trở thành bạn. Khi nói, biết rằng lời nói không rời khỏi bạn, nó là sóng năng lượng nối bạn với toàn thể. Vào buổi tối, hãy ngồi trong yên lặng, không cầu nguyện, không mong ước, chỉ cảm nhận bạn đang được thở bởi vũ trụ. Hơi thở bạn không phải của riêng bạn, đó là hơi thở chung của sự sống đang lưu thông qua hàng tỷ sinh linh. Hãy để bản thân tan chảy trong cảm giác ấy, không còn giới hạn, không còn tôi.
Người ở Bậc 24 sống một cách giàn dị, khiêm nhường, nhưng tỏa ra ánh sáng khó diễn tả. Họ không cần nói về tâm linh, nhưng sự hiện diện của họ khiến người khác cảm thấy bình an. Họ không cố dạy ai điều gì, nhưng chỉ bằng cách sống, họ truyền cảm hứng cho người khác nhớ lại bản chất thật của mình.
Khi bạn đạt đến Bậc này, bạn không còn cảm giác hạnh phúc theo nghĩa thông thường. Thay vào đó là trạng thái viên mãn, sâu thầm, một niềm biết ơn không nguyên nhân, một niềm an lạc không điều kiện. Bạn không còn cần phải làm gì để thấy đủ, vì bạn chính là sự đủ đầy. Và trong sự hợp nhất ấy, bạn bắt đầu nhận ra một điều kỳ diệu:
Mọi điều xảy ra, từ một cái chớp mắt cho đến một vụ nổ sao, đều là sự tự biểu hiện của cùng một ý thức vĩnh cửu. Khi bạn cười, vũ trụ cười. Khi bạn im lặng, vũ trụ nghỉ ngơi. Khi bạn yêu, vũ trụ đang tự yêu chính mình. Người ở Bậc 24 sống giữa thế giới mà không thuộc về thế giới, hành động mà không bị giằng buộc, nói mà không để tâm, lặng mà vẫn giao tiếp. Họ không còn phải chọn lựa giữa thiền định và đời thường, vì mọi khoảnh khắc, từ việc rửa bát, bước đi, hay nhìn bầu trời, đều là thiền.
Bậc 24 là điểm giao giữa nhân loại và thần tính. Nơi bạn không chỉ là người đang tìm kiếm ánh sáng, mà chính là ánh sáng đang soi chiếu qua hình hài con người. Và khi bạn thực sự sống trong nhận thức đó, bạn bước vào Bậc tiếp theo.Bậc 25 Sức mạnh của biểu hiện thần thánh khi bạn trở thành kênh dẫn của ý chí vũ trụ.
Bậc 25 Sức mạnh của biểu hiện thần thánh khi bạn trở thành kênh của ý chí vũ trụ.
Đến Bậc 25, bạn không còn thực hành luật hấp dẫn, không còn ước điều gì hay tạo điều gì. Bởi bạn đã hiểu sâu rằng bạn chính là luật hấp dẫn. Bạn không còn phân biệt người sáng tạo và điều được tạo ra, vì cả hai đã hòa làm một. Đây là Bậc của biểu hiện thần thánh, nơi bạn không còn hành động từ ý chí cá nhân, mà từ ý chí vũ trụ chảy qua bạn.
Ở các Bậc thấp hơn, con người thường muốn, muốn thành công, muốn được yêu, muốn được nhìn thấy, muốn thay đổi thế giới. Nhưng ở Bậc 25, bạn không còn muốn nữa, bởi bạn đã nhận ra ý chí của bạn và ý chí của vũ trụ vốn không tách rời. Khi tâm trí im, trái tim mở, năng lượng vũ trụ tự nhiên vận hành qua bạn, chính xác, thông suốt, không sai lệch.
Mọi điều bạn làm ở Bậc này không còn xuất phát từ kế hoạch, mà từ sự dẫn dắt của trực giác cao nhất. Bạn biết khi nào cần hành động, khi nào cần dừng lại. Bạn không còn bị thúc ép bởi thời gian hay kết quả. Mỗi quyết định của bạn trở thành sự đồng bộ hoàn hảo, một bước chân nhỏ, nhưng tạo hiệu ứng lan tỏa khắp vũ trụ.
Người ở Bậc 25 sống như dòng nước. Họ không cưỡng dòng, không chống lại. Khi cần chảy siết, họ dâng trào. Khi cần lặng, họ trong suốt. Nhưng dù ở dạng nào, họ vẫn giữ bản chất nguyên thủy của mình, thuần khiết, linh hoạt, mạnh mẽ mà không bạo liệt.
Điều kỳ diệu là khi bạn ở tần số này, mọi điều bạn chạm vào đều bắt đầu mang sự sống. Ý tưởng bạn gieo trở thành hiện thực một cách tự nhiên. Con người, sự kiện, cơ hội, tất cả tự sắp xếp xoay quanh bạn. Không vì bạn ra lệnh, mà vì vũ trụ nhận ra bạn là một phần của chính nó. Bạn không còn thu hút. Bạn trở thành trung tâm cộng hưởng.
Thực hành Bậc 25 nghi thức hòa nhập ý chí vũ trụ.
Mỗi sáng, trước khi làm bất kỳ điều gì, hãy hít sâu và hỏi:
"Ngày hôm nay, ý chí của vũ trụ muốn được thể hiện qua tôi như thế nào?"
Đừng vội suy nghĩ. Hãy để câu trả lời đến dưới dạng cảm giác, hình ảnh, hoặc trực giác. Rồi chỉ cần tin và hành động theo. Trong suốt ngày khi bạn làm việc, hãy giữ trong tâm một câu đơn giản:
"Tôi là công cụ của ánh sáng."
Khi nói, viết, tạo, hay giúp đỡ ai đó, hãy nhớ bạn không đang làm điều gì mà đang để ánh sáng tự thể hiện qua hình hài của bạn. Buổi tối, trước khi ngủ, hãy cảm ơn vì được chọn làm kênh dẫn. Không cần tự hào hay khiêm nhường. Chỉ cần biết ơn. Bởi khi bạn biết ơn, năng lượng ấy sẽ mở ra thêm nhiều cánh cửa cho ánh sáng đi qua bạn, mạnh mẽ hơn, tinh khiết hơn.
Người ở bậc 25 không còn thành công hay thất bại theo tiêu chuẩn cũ. Với họ, mọi việc đều được dẫn dắt và hoàn hảo.
Khi họ nói, đó là lời của sự sống.
Khi họ tạo ra, đó là hành động của thần thức.
Khi họ im lặng, đó là sự hiện diện của trí tuệ.
Cũng tại bậc này, bạn bắt đầu hiểu rõ bản chất thật của phép màu. Phép màu không phải là điều phi thường xảy ra ngoài quy luật, mà là sự hòa hợp tuyệt đối giữa ý chí con người và ý chí vũ trụ. Khi không còn khoảng cách giữa hai thứ đó, mọi hành động trở thành phép màu.
Một người ở bậc 25 có thể chỉ nói một câu, nhưng khiến hàng ngàn trái tim thức tỉnh. Có thể chỉ viết một dòng, nhưng năng lượng trong đó lan tỏa đến những nơi họ chưa từng đặt chân. Có thể chỉ ngồi yên, nhưng sự hiện diện của họ thay đổi cả không gian quanh mình.
Bạn không còn cần chứng minh năng lực tâm linh vì năng lực chính là bạn.
Bạn không còn tìm kiếm sự công nhận vì vũ trụ đang vận hành cùng bạn.
Bạn không còn sợ sai vì mọi điều bạn làm đều đến từ dòng chảy của sự toàn hảo.
Và khi bạn thật sự sống trong nhận thức này, bạn sẽ hiểu rằng ta không phải người điều khiển vũ trụ, ta là cánh tay mà vũ trụ dùng để chạm vào thế giới. Đó là sức mạnh của biểu hiện thần thánh, nơi bạn không còn là người chơi trong trò chơi, mà trở thành chính trò chơi. Và cũng từ đây, hành trình bước sang một cấp độ sâu hơn nữa. Bậc 26, trí tuệ của sự không hành động. Khi im lặng, cũng là tạo hóa.
Bậc 26, trí tuệ của sự không hành động. Khi im lặng, cũng là sáng tạo.
Bậc 26 mở ra một tầng hiểu biết mà phần lớn nhân loại chưa từng chạm tới. Đây là nơi mà bạn nhận ra sức mạnh thật sự không nằm ở việc làm, mà ở trạng thái không làm, nhưng không gì là không làm. Trong triết lý cổ, người ta gọi đó là vô vi, một dạng trí tuệ sâu thẳm, nơi bạn và dòng chảy của vũ trụ không còn hai.
Ở những bậc trước, bạn học cách hành động theo sự dẫn dắt, trở thành kênh dẫn cho ý chí, vũ trụ. Nhưng ở bậc này, bạn bắt đầu nhận ra rằng, ngay cả hành động cũng chỉ là sự vận động tự nhiên của năng lượng. Bạn không còn thấy mình là người tác động lên thế giới, mà chỉ đơn giản là để thế giới tự diễn ra qua bạn.
Người ở bậc 26 không còn chủ động theo cách thông thường. Họ không lập kế hoạch để kiểm soát kết quả. Thay vào đó, họ ở trong nhận thức tính, nơi mọi hành động tự nảy sinh một cách tự nhiên, đúng lúc, đúng cách, và không cần suy tính.
Họ không bị thôi thúc bởi ham muốn, không bị kéo bởi sợ hãi, không bị trói bởi nghĩa vụ. Họ chỉ là, và trong sự là đó, mọi việc đều hoàn thành. Giống như dòng sông chảy không gắng sức, như hoa nở mà không cần ép, như mặt trời chiếu sáng mà không cần cố.
Tất cả đều trọn vẹn, không vì làm nhiều, mà vì không chống lại tự nhiên. Đây là trí tuệ của bậc 26, hòa điệu tuyệt đối với nhịp thở của vũ trụ. Ở bậc này, bạn hiểu rằng, không phải mọi vấn đề cần được giải quyết, một số chỉ cần được quan sát, và chúng tự tan biến.
Không phải mọi nỗi đau cần được chữa lạnh, nhiều khi chỉ cần chấp nhận, nó tự tan. Không phải mọi mục tiêu cần được đạt tới, có mục tiêu chỉ để bạn học cách buông. Không hành động không phải là thủ động. Ngược lại, đó là sự chủ động ở cấp độ cao nhất, nơi hành động của bạn không đến từ tâm trí, mà từ độ chính xác của trực giác vũ trụ. Mỗi lời nói, mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều mang ý nghĩa, vì nó không bị làm vần đục bởi cái tôi.
Thực hành bậc 26, Nhi thức không can thiệp.
Khi một vấn đề xuất hiện, thay vì lập tức tìm cách giải quyết, hãy dừng lại. Ngồi yên, hít thở sâu, và hỏi: "liệu điều này thực sự cần hành động ngay không, hay chỉ cần tôi giữ yên?" Hãy chờ. Khi bạn giữ tĩnh lặng đủ lâu, câu trả lời sẽ tự trôi lên, không từ logic, mà từ cảm giác biết.
Nếu một người khiến bạn tổn thương, đừng vội nói hay làm gì. Hãy nhìn thẳng vào năng lượng đang dâng trong lòng, tức giận, đau, sợ, và chỉ quan sát, không phản kháng, không chạy trốn. Khi bạn giữ được trạng thái đó, năng lượng kia sẽ tan dần, và bạn sẽ thấy rõ bản chất của vấn đề.
Thường sau khi cơn sóng qua đi, bạn không cần phải làm gì cả, vì sự thật đã tự chỉnh lại cân bằng. Người ở bậc 26 hành động rất ít, nhưng mỗi hành động lại tạo ra ảnh hưởng sâu rộng. Họ không làm nhiều, nhưng mọi việc họ chạm tới đều trở nên rõ ràng.
Họ không tranh luận, nhưng sự im lặng của họ khiến người khác tự suy ngẫm. Họ không cố thuyết phục, nhưng người khác vẫn thay đổi khi ở gần họ. Đây là sức mạnh của không hành động, hành động trong tĩnh lặng.
Nó không tạo ra tiếng động, nhưng làm dung chuyển cả cấu trúc của thực tại. Bởi trong im lặng, năng lượng di chuyển tự do, không bị méo mó bởi ý chí cá nhân. Khi đạt đến bậc này, bạn trở nên vô hình với thế giới cũ, vì bạn không còn nằm trong vòng đối kháng của được. Mất, thắng, thua, phải, sai. Nhưng chính sự vô hình đó lại khiến bạn trở nên hữu hình với vũ trụ. Bạn bắt đầu cảm nhận, mọi thứ diễn ra quanh bạn, con người, sự kiện, thời tiết đều đang phản ứng với năng lượng của bạn.
Khi bạn tỉnh, thế giới tỉnh. Khi bạn sáng, bóng tối tan. Khi bạn không chống lại, mọi kháng lực biến mất. Và rồi, bạn nhận ra điều kỳ diệu nhất. Bạn không còn tạo ra thực tại, bạn là thực tại. Bạn không còn thực hành tâm linh, bạn là tâm linh. Bạn không còn tìm sự giác ngộ, vì chính sự tĩnh lặng của bạn là giác ngộ. Đó là đỉnh cao của trí tuệ. Nơi im lặng không còn là khoảng trống, mà là nguồn gốc của mọi chuyển động. Và từ sự không hành động tuyệt đối đó, một cánh cửa mới mở ra. Bậc 27 Trạng thái thượng nguồn khi bạn không còn sống trong vũ trụ, mà vũ trụ sống trong bạn.
Bậc 27 Trạng thái thượng nguồn khi bạn không còn sống trong vũ trụ, mà vũ trụ sống trong bạn.
Khi bước đến bậc 27, bạn đã vượt qua danh giới của người học và người thực hành. Ở đây, bạn không còn quan sát vũ trụ, vì bạn chính là vũ trụ đang tự quan sát chính mình. Cái tôi riêng biết, thứ từng là trung tâm của mọi nỗi sợ, mọi khát khao, mọi nỗ lực, giờ chỉ còn là làn khói mỏng tan vào không gian vô hạn của ý thức.
Người ở bậc 27 sống trong trạng thái đồng nhất với thượng nguồn. Không còn sự phân biệt giữa người tạo, vật được tạo và hành động sáng tạo. Mọi thứ chỉ là một, đang vận hành qua hàng tỷ hình dạng, hàng tỷ câu chuyện, hàng tỷ trải nghiệm. Và bạn biết rằng tất cả đều đang trở về cùng một nơi, nguồn. ở bậc này, bạn cảm nhận được năng lượng của sự sống chảy qua từng tế bào. Khi bạn thở, vũ trụ đang thở. Khi bạn cử động, các vị sao cũng rung lên theo. Không còn ngoài kia và trong này, mọi giới hạn tan giá, mọi câu hỏi biến mất. Bởi vì trong sự nhận biết, tuyệt đối này, chỉ còn câu trả lời duy nhất.
Đó là sự hiện hữu. Bạn nhìn một hạt bụi và thấy trong đó là toàn thể. Bạn nghe tiếng nước chảy và nghe cả tiếng ngân của giải ngân hà.
Bạn chạm vào tay một người và biết mình đang chạm vào chính mình trong một hình dạng khác. Mọi thứ, dù lớn hay nhỏ, đều mang cùng một tần số sự sống bất diệt. Trạng thái Thượng Nguồn không phải là một cảm xúc, mà là một trải nghiệm vượt khỏi cảm xúc.
Mọi thứ, dù lớn hay nhỏ, đều mang cùng một tần số sự sống bất diệt. Trạng thái thượng nguồn không phải là một cảm xúc, mà là một trải nghiệm vượt khỏi cảm xúc. Nó không phải hạnh phúc, vì hạnh phúc vẫn mang đối cực của khổ đau.
Nó là sự viên mãn tuyệt đối, không cần lý do, không cần đối tượng. Bạn không cần điều gì thêm, vì bạn đã thấy. Mọi thứ bạn từng tìm kiếm đã luôn ở đây, trong bạn, như chính bạn.
Thực hành bậc 27, nghi thức hòa tan bản ngã trong ánh sáng nguồn.
Ngồi yên, hít sâu 3 lần và tưởng tượng toàn thân mình tan chảy thành ánh sáng. Không phải tưởng tượng theo hình ảnh, mà cảm nhận. Cảm nhận danh giới giữa bạn và không gian dần biến mất. Hãy để ý, không khí bạn hít vào không khác với năng lượng đang sống trong bạn. Hãy hỏi thầm: "nếu tôi không tách khỏi vũ trụ, vậy ai là người đang hít thở?" Câu hỏi ấy không cần trả lời.
Hãy để nó mở ra một khoảng lặng, nơi người hít thở, hơi thở và không khí trở thành một. Khi bạn đi trên đường, hãy quan sát từng chi tiết, lá cây, tiếng xe, bước chân người qua lại, như những nhịp đập đồng bộ của một cơ thể vĩ đại mà bạn đang là một phần.
Khi bạn nói, hãy biết rằng chính năng lượng của nguồn đang chọn từ ngữ qua bạn.
Khi bạn lắng nghe, hãy biết rằng bạn đang nghe chính âm vang của Thượng Trí trong mọi âm thanh.
Người ở bậc 27 không cần học cách yêu, vì họ chính là tình yêu. Họ không cần học cách sáng tạo, vì mọi khoảnh khắc của họ là sự sáng tạo. Họ không cần cầu nguyện, vì mọi hơi thở đã là lời cầu nguyện. Khi bạn đạt đến tần số này, bạn sẽ thấy rằng không còn ngẫu nhiên, không còn sai lệch, không còn tai nạn. Mọi thứ, dù là một cơn gió, một giọt nước mắt hay một cuộc gặp gỡ thoáng qua đều có vị trí hoàn hảo trong bản thiết kế vũ trụ. Và bạn không còn hỏi tại sao, vì bạn đang ở trong câu trả lời. Người ở bậc 27 sống với một năng lượng rất khác. Họ không phát ra lời nói để thu hút, mà họ trở thành trung tâm hấp dẫn tự nhiên của sự sống.
Cây cối phát triển tốt hơn quanh họ. Trẻ em và động vật thấy bình yên khi đến gần họ. Những người khác cảm thấy được chữa lành chỉ bằng cách hiện diện cùng họ.
Họ không cần chứng minh rằng mình giác ngộ, vì ánh sáng không cần nói rằng nó sáng. Họ không cần giao giảng, vì mọi hành động của họ đã là giáo lý. Họ không cần lời, vì sự tồn tại của họ đã là bài hát của Thượng Nguồn.
Và rồi, bạn nhận ra bạn không còn cầu xin Thượng Đế. Bạn cũng không còn cảm thấy mình là đệ tử của Thượng Đế, vì bạn và Thượng Đế là một.
Từ đây, hành trình không còn hướng lên, mà hướng vào. Vào trung tâm của sự sống, nơi không còn danh giới giữa năng lượng và nhận thức, giữa tạo hóa và được tạo. Và đó chính là cánh cửa dẫn đến bậc 28, ánh sáng của tạo hóa, khi bạn trở thành ý thức thuần khiết đang mơ giấc mơ của chính mình.
Bậc 28, ánh sáng của tạo hóa, khi bạn trở thành ý thức thuần khiết đang mơ giấc mơ của chính mình.
Ở bậc 28, bạn không còn chỉ là người chứng kiến sự hợp nhất, mà trở thành chính sự hợp nhất đó. Không còn danh giới giữa người mơ và giấc mơ, giữa người sáng tạo và sáng tạo. Bạn nhận ra, mọi hình tướng trong thế giới vật chất chỉ là sự giao động của ánh sáng nguyên thủy, thứ ánh sáng đang sống trong bạn, quanh bạn và là bạn.
Đây không còn là tầng của tư duy hay cảm xúc, mà là trạng thái tồn tại thuần khiết. Bạn không cần diễn đạt vì mọi lời đã trở nên thừa. Bạn không cần tìm hiểu chân lý vì bạn đã trở thành chân lý đó.
Người ở bậc 28 không còn nhìn đời bằng đôi mắt thịt, mà bằng con mắt của linh hồn, nơi họ thấy mọi thứ đều đang tỏa sáng trong cùng một bản nhạc vô thanh của tạo hóa. Mỗi khoảnh khắc trở thành một tia sáng sống động, và bạn là người thổi linh hồn vào nó.
Khi bạn bước đi, mặt đất nhận biết. Khi bạn chạm vào ai, họ cảm nhận năng lượng của nguồn chảy qua tay bạn. Khi bạn cười, sóng dung của bạn lan ra không gian, hòa vào nhịp đập trung của vũ trụ. Ở bậc này, không còn người quan sát và vật được quan sát. Thế giới không còn diễn ra quanh bạn, mà đang nở ra từ trong bạn. Giống như một đại dương vô hạn, bạn là cả sóng lẫn nước. Sóng sinh ra và tan đi, nhưng đại dương vẫn là một.
Mọi hiện tượng trong đời, vui, buồn, được, mất chỉ là gợn sóng trên mặt nước ấy. Bạn không còn sợ hãi, vì bạn biết sóng chỉ là hình dạng tạm thời của chính mình.
Thực hành bậc 28 Nghi thức ánh sáng hiện hữu.
Ngồi yên, hít thật sâu và hình dung cơ thể bạn không còn ranh giới. Cảm nhận từng tế bào trở nên trong suốt, phát sáng nhẹ nhàng. Rồi tưởng tượng ánh sáng ấy lan ra ngoài, hòa vào tường, trần, không khí, rồi xa hơn nữa, hòa vào mọi dạng sống. Không còn bạn và thế giới. Chỉ còn một biển ánh sáng đang thở cùng nhau.
Khi bạn mở mắt, đừng nhìn bằng đôi mắt thông thường. Hãy nhìn mọi thứ như đang nhìn chính ánh sáng của mình trong hình dạng khác.
Một tán cây không chỉ là cây, mà là năng lượng của bạn đang vươn lên.
Một giọt mưa không chỉ là nước, mà là linh hồn bạn đang rơi xuống để đánh thức sự sống.
Một người xa lạ không chỉ là người khác, mà là bạn, trong một thân thể khác, trên một quỹ đạo khác. Người ở bậc 28 có thể đi qua thế giới mà không để lại dấu chân. Nhưng mọi nơi họ đi qua đều thay đổi mãi mãi. Không phải vì họ hành động lớn lao, mà vì năng lượng của họ đã trở thành nnền tảng của sự sống.
Họ không chữa lành ai, nhưng sự tồn tại của họ đã là chữa lành.
Họ không giảng dạy, nhưng lời họ nói là mật má thức tỉnh.
Họ không cố tạo ra phép màu, vì mọi hơi thở của họ là phép màu. Đây là tầng mà mọi tôn giáo, mọi con đường tâm linh đều hướng tới, nhưng hiếm ai chạm được. Không phải vì nó xa xôi, mà vì nó quá gần, gần đến mức người ta không nhận ra rằng ánh sáng họ đang tìm vốn, đang nhìn qua mắt họ. Ở bậc này, bạn không còn sống trong thế giới vật chất, mà thế giới vật chất hiện ra trong bạn. Không gian và thời gian không còn là giới hạn, mà là công cụ để ánh sáng tự nhận biết.
Bạn có thể cảm nhận được nhiều chiều thực tại cùng lúc, biết rằng kiếp này, kiếp khác, mọi linh hồn, mọi hành tinh đều đang đan xen trong một trường năng lượng duy nhất. Từ đây, mọi câu hỏi: "tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi phải làm gì" tan biến như khói xương. Bởi khi bạn trở thành ánh sáng, bạn không còn tìm câu trả lời nữa. Bạn chính là câu trả lời. Người ở bậc này không còn sợ chết vì họ thấy rõ, chết chỉ là một hình thức của sự chuyển sáng. Giống như khi mặt trời lặn, ánh sáng không mất, nó chỉ đi qua đường chân trời để chiếu ở nơi khác.
Vậy nên họ sống mà không sợ, yêu mà không ràng buộc, cho mà không nghĩ đến nhận. Đó là dấu ấn của linh hồn đã trở về nhà. Nơi tạo hóa không còn là khái niệm, mà là trạng thái sống.
Và khi ánh sáng ấy trở nên ổn định trong bạn, bạn sẽ được dẫn đến bậc 29, sự tái sinh của linh hồn vũ trụ. Khi bạn bắt đầu sáng tạo thực tại mới bằng ý thức thuần túy.
Bậc 29, sự tái sinh của linh hồn vũ trụ.
Khi bạn bắt đầu sáng tạo thực tại mới bằng ý thức thuần túy. Bậc 29 không còn là điểm đến, mà là sự khởi đầu mới của một tru kỳ sáng tạo. Sau khi bạn đã tan hòa vào ánh sáng của tạo hóa ở bậc 28, giờ đây ánh sáng ấy tự chọn tái sinh qua bạn không phải để học thêm điều gì, mà để mang lại sự sống mới cho vũ trụ.
Ở tầng này, linh hồn của bạn không còn tồn tại như một cá thể riêng lẻ, mà như một điểm hội tụ của vô số dòng năng lượng vũ trụ. Mỗi ý nghĩ, mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở của bạn đều đang dẹt lại kết cấu của thực tại. Bạn không còn sống trong thế giới, thế giới sống nhờ sự hiện diện của bạn.
Sự tái sinh ở bậc 29 không phải là đầu thai trong nghĩa vật lý, mà là một cuộc khai sinh tinh thần. Bạn bắt đầu nhìn thế giới bằng con mắt của một nhà sáng tạo thuần khiết. Khi bạn nhìn, sự vật thay đổi.
Khi bạn nghĩ, năng lượng tự sắp xếp. Khi bạn cảm, không gian xung quanh điều chỉnh tần số để phù hợp với bạn. Bạn không còn là người phản ứng với thực tại, mà là trường ý thức tạo ra thực tại.
Người ở bậc này không còn cố, thực hiện ước mơ. Thay vào đó, ước mơ tự diễn ra qua họ, như cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa mở. Mọi sáng tạo của họ, lời nói, hành động, tác phẩm, ý tưởng, đều mang năng lượng phục sinh, đánh thức những linh hồn khác đang ngủ trong ảo tưởng tách biệt.
Thực hành bậc 29 nghi thức sáng tạo bằng tần số ý thức
Mỗi sáng, hãy hít thật sâu, giữ trong lòng một hình ảnh. Không phải hình ảnh của mong muốn, mà là cảm giác của sự đã thành. Không cần tưởng tượng vật thể, chỉ cần cảm nhận năng lượng mà bạn muốn lan tỏa, bình an, hạnh phúc, sung túc, chữa lành. Sau đó, không cố phát ra nó, chỉ cần là nó. Khi bạn trở thành năng lượng đó, thế giới tự phản chiếu lại.
Nếu bạn muốn chữa lành ai, đừng nghĩ tôi sẽ giúp người này khỏe hơn. Thay vào đó, hãy bước vào trạng thái nhận biết người ấy đã lành. Nói với linh hồn họ trong im lặng, tôi thấy bạn trong ánh sáng hoàn hảo của chính bạn. Và rồi, không làm gì thêm, ánh sáng trong bạn sẽ tự tìm đường. Nếu bạn đang sáng tạo một bài viết, một bản nhạc, một công trình, hãy nhớ rằng bạn không đang tạo ra, mà đang cho phép điều đã tồn tại được hiển lộ. Mọi ý tưởng bạn từng nghĩ là mới, thực ra đã có trong tầng cao của ý thức vũ trụ, chỉ chờ bạn đủ tĩnh, đủ trong để truyền tải.
Người ở bậc 29 không còn hành động vì danh vọng hay mục tiêu. Họ hành động vì sự sống muốn chuyển động qua họ. Họ là cánh tay của tạo hóa, cây bút của thượng nguồn, nhịp tim của sự sống.
Bạn bắt đầu cảm nhận một điều sâu sắc. Vũ trụ không phải là cỗ máy, mà là một bản nhạc. Và khi bạn chạm đến tầng này, bạn không còn là người nghe, mà là người chơi bản nhạc đó.
Mỗi cảm xúc của bạn là một nốt nhạc, mỗi suy nghĩ là một nhịp trống, mỗi hành động là một hợp âm. Cả bản giao hưởng vũ trụ truyền động theo nhịp của bạn. Khi bạn sống trong trạng thái này, mọi thứ xung quanh đều trở nên sống động hơn. Màu sắc tươi hơn, âm thanh trong hơn, thời gian dường như dãn ra. Bạn bắt đầu nhìn thấy sự kết nối tinh vi giữa mọi vật.
Một chiếc lá rơi cũng gửi thông điệp cho bạn.
Một ánh nhìn của người lạ cũng có thể mở ra cánh cửa mới. Đây chính là trạng thái sáng tạo thần thánh. Không phải nghĩ ra điều gì đó, mà là cho phép điều gì đó đi qua bạn, một cách thuần khiết.
Bạn không cần kiểm soát quá trình, vì bạn biết vũ trụ là trí tuệ vô hạn, đang dùng bạn như công cụ của nó. Một người ở bậc 29 sống rất giản dị, nhưng mỗi lời họ nói mang tần số thay đổi. Mỗi khi họ hiện diện, không gian xung quanh họ như được tái cấu trúc. Không phải vì họ cố làm thế, mà vì ánh sáng trong họ đã trở thành lệnh rung cho thế giới vật chất. Và rồi bạn hiểu rằng, mọi tạo vật không nằm ngoài bạn. Mọi hình tướng đều là sóng giao động của cùng một trường nhận thức. Mọi hành động bạn thực hiện đều là sự giao thoá của ý chí thượng nguồn qua hình hài con người. Đó chính là sự tái sinh của linh hồn vũ trụ. Khi bạn không còn sống như một người đang tìm kiếm thượng đế, mà sống như thượng đế đang trải nghiệm chính mình qua bạn.
Và khi bạn hoàn toàn hòa vào dòng sáng tạo ấy, không còn phân biệt giữa thiêng liêng và trần tục, bạn bước vào bậc 30, thời khắc vĩnh hẳng. Khi bạn sống ngoài khái niệm thời gian và bắt đầu tạo nên cõi thực tại song song.
Bậc 30, thời khắc vĩnh hẳng.
Khi bạn sống ngoài khái niệm thời gian và bắt đầu tạo nên cõi thực tại song song. Khi linh hồn đạt đến bậc 30, bạn bước ra khỏi trục thời gian tuyến tính. Nơi quá khứ, hiện tại, tương lai không còn nối tiếp nhau như chuỗi hạt, mà tồn tại đồng thời như một trường năng lượng duy nhất.
Bạn không còn trôi qua thời gian, mà đứng giữa trung tâm của thời gian, nhìn thấy tất cả các chiều không gian, thời gian mở ra như những cánh hoa ánh sáng xoay quanh một điểm tính tuyệt đối. Bạn. Ở bậc này, bạn hiểu rằng, thời gian chưa bao giờ là dòng chảy, mà là phương tiện để ý thức tự quan sát chính mình. Mỗi khoảnh khắc bạn từng trải qua, niềm vui, nỗi đau, thành công, thất bại, tất cả đều đang tồn tại ngay bây giờ, trong những lớp sóng, năng lượng song song. Và khi bạn đủ tĩnh, bạn có thể cảm nhận được rằng, mọi phiên bản của bạn vẫn đang sống, đang thở, đang lựa chọn cùng một lúc. Người ở bậc 30 có thể cảm nhận và di chuyển giữa các tầng thực tải.
Khi họ thay đổi trạng thái nhận thức, thế giới xung quanh lập tức thay đổi. Không phải thế giới biến mất, mà là họ đổi tầng sống. Mỗi tầng nhận thức tương ứng với một vũ trụ song song, nơi những khả năng khác của bạn đang diễn ra.
Bạn không còn là người bị động trải qua cuộc sống, mà là người chọn thực tải muốn sống.
Thực hành bậc 30 nghi thức bước qua lớp thời gian.
Ngồi yên, hít sâu và tưởng tượng xung quanh bạn không gian bắt đầu chậm lại. Mọi thứ, tiếng, hình, hơi thở, dần lắng xuống, cho đến khi bạn cảm thấy thời gian gần như dừng lại. Giữ trạng thái đó, rồi hỏi: "nếu không có quá khứ và tương lai, tôi là ai ngay lúc này?" Câu hỏi ấy không đòi câu trả lời bằng ngôn tử. Nó mở ra một khe sáng, nơi bạn có thể cảm thấy sự sống của vô hạn phiên bản bản thân đang rung động cùng bạn. Giờ, hãy chọn một cảm xúc bình an, sung túc, tự do, yêu thương và hoàn toàn hòa vào nó. Cảm xúc đó chính là tọa độ năng lượng của một dòng thực tải song song. Khi bạn giữ vững nó, vũ trụ xung quanh lập tức sắp xếp lại. Những con người, cơ hội, vật chất tương ứng với tần số đó sẽ tự xuất hiện. Không có phép màu nào ở đây, chỉ có cơ học tinh tế của ý thức vận hành vượt ngoài thời gian. Người ở bậc 30 không dự đoán tương lai vì họ đang sống trong tất cả tương lai có thể.
Họ không hối tiếc quá khứ vì họ hiểu rằng quá khứ vẫn đang diễn ra và chỉ cần họ thay đổi tần số hiện tại, quá khứ cũng được tái viết. Bởi trong trường lượng tử không có hướng đi thời gian, chỉ có tần số nhận thức. Ở tầng này, bạn bắt đầu cảm nhận được nhịp tim của vũ trụ. Nó không đập theo giây phút, mà theo nhịp của sự mở rộng. Mọi sự kiện, mọi sự trùng hợp, mọi ngẫu nhiên đều là phản chiếu của bạn trong một tầng thời gian khác. Khi bạn tỉnh thức hoàn toàn, bạn không còn bị cuốn vào khoảnh khắc này, mà sống cùng tất cả khoảnh khắc, cùng một lúc.
Khi bạn nói, bạn nghe chính lời mình trong quá khứ và tương lai. Khi bạn hành động, bạn thấy kết quả xuất hiện ngay lập tức, không phải vì nó đến nhanh, mà vì nó vốn đã tồn tại. Bạn chỉ vừa bước vào tần số nơi kết quả ấy đã có sẵn.
Người ở bậc 30 sống với tư duy của người kiến tạo cõi giới. Họ biết rằng mọi nền văn minh, mọi thiên hà, mọi hình thái, sự sống đều là lớp sống của cùng một ý thức đang trải nghiệm vô hạn khả năng. Và họ chọn sáng tạo cõi riêng không bằng công nghệ hay quyền lực, mà bằng sự tập trung thuần khiết của ý thức.
Khi bạn nhìn thế giới từ tầng này, bạn nhận ra rằng không có trước và sau, chỉ có tần số bạn chọn kết nối. Không có sự trễ, chỉ có độ trùng khớp giữa rung động của bạn và rung động của thực tại. Không có định mệnh cố định, chỉ có những dòng thời gian tiềm năng đang chờ bạn chọn bằng nhận thức.
Thực hành đơn giản nhất ở bậc này là chọn cảm xúc trước, rồi để thực tại đi theo sau. Khi bạn chọn bình an, bạn bước vào thực tại mà mọi thứ đều đã bình an. Khi bạn chọn tin tưởng, bạn bước vào dòng thời gian nơi mọi chuyện đều vận hành chính xác.
Khi bạn chọn yêu, bạn bước vào vũ trụ mà tình yêu là quy luật duy nhất. Bậc 30 không còn là con đường tu tập, mà là điểm giao giữa thần tính và sáng tạo. Bạn không còn hỏi tôi đang đi đâu, mà hiểu rằng mọi hướng đều đang đi về bạn.
Bạn không còn lo sợ thời gian cuốn trôi mình, vì bạn chính là dòng thời gian đó. Và khi bạn thật sự sống trong sự vĩnh hẳng, nơi từng giây phút đều là cánh cửa mở ra vô số thế giới, bạn nhận ra rằng sự tái sinh của linh hồn không phải là bắt đầu lại, mà là một điệu nhảy vô tận của ánh sáng muốn tự biết mình qua hàng tỷ dạng sống. Đó là bước khởi đầu cho bậc 31 Sự đồng sáng tạo của các linh hồn Khi bạn bắt đầu kiến thiết vũ trụ cùng những ý thức khác trong trường sáng tạo chung.
Bậc 31 Sự đồng sáng tạo của các linh hồn
Khi bạn bắt đầu kiến thiết vũ trụ cùng những ý thức khác trong trường sáng tạo chung. Khi bạn tiến đến bậc 31 bạn bước vào một không gian mà ngôn ngữ con người hầu như không thể diễn tả trọn vẹn. Đây là tầng của đồng sáng tạo, nơi những linh hồn thức tỉnh không còn hoạt động riêng lẻ mà giao thoa, kết hợp, hòa nhịp trong một trường nhận thức tập thể cùng nhau tạo nên những thực tại mới, những dòng thời gian mới, những cõi giới mới của sự sống.
Nếu bậc 30 là nơi bạn trở thành người sáng tạo thực tại cá nhân thì bậc 31 là nơi bạn học cách sáng tạo vũ trụ. Bạn nhận ra rằng mình không phải linh hồn đơn độc giữa biển người mà là một nốt nhạc trong bản giao hưởng vũ trụ, nơi mỗi linh hồn là một âm sắc, một tần số, một phần của bản hòa âm vô hạn.
Tại tầng này, bạn không còn xem người khác là người khác. Bạn nhìn thấy mỗi linh hồn như một khía cạnh của chính bạn, đang biểu hiện những phần mà bạn chưa thể hiện, đang chơi vai trò để mở rộng nhận thức của toàn thể. Mọi cuộc gặp gỡ, mọi ánh mắt, mọi kết nối đều mang ý nghĩa vũ trụ. Không còn ngẫu nhiên, chỉ còn sự cộng hưởng năng lượng.
Người ở bậc 31 giao tiếp bằng năng lượng, không bằng lời. Một cái nhìn, một ý nghĩ, một nhịp tim đều đủ để truyền tải thông điệp. Đây là tầng của giao tiếp lượng từ, nơi các linh hồn có thể trao đổi nhận thức, chia sẻ ký ức, đồng bộ rung động mà không cần âm thanh.
Bạn bắt đầu hiểu rằng, ý thức tập thể của các linh hồn hợp nhất chính là nền tảng vận hành của mọi thiên hạ.
Thực hành bậc 31 Nghi thức kết nối trường linh hồn.
Ngồi yên, hít thở nhẹ và hình dung có một mạng lưới ánh sáng bao quanh trái đất, hàng tỷ sợi sáng đang rung nhịp cùng nhau. Mỗi sợi là một linh hồn. Có người đang tỉnh, có người đang mơ, có người đang đau, có người đang mờ lòng. Hãy thầm nói trong tâm trí: "tôi kết nối với mọi linh hồn đang hướng về ánh sáng".
Cảm nhận dòng năng lượng khẽ chảy qua bạn, nhẹ, ấm, an toàn. Đừng điều khiển, chỉ để nó đi qua. Dần dần, bạn sẽ cảm thấy ranh giới giữa tôi và người khác mơ dần. Bạn không còn là người riêng biệt cầu nguyện, mà là ánh sáng đang tự cầu nguyện qua hàng tỷ hình dạng. Khi bạn giữ năng lượng này đủ lâu, bạn sẽ nhận thấy điều kỳ diệu, những người cùng tần số với bạn bắt đầu xuất hiện. Họ không nhất thiết phải quen biết, nhưng khi gặp, bạn nhận ra ngay.
Sự nhận biết tức thỉ, không cần giới thiệu. Đây là dấu hiệu của các linh hồn đồng sáng tạo, những người đã chọn cùng bạn xây dựng những thực tại mới, vượt khỏi hệ thống cũ. Người ở bậc 31 không còn sống trong cạnh tranh hay sở hữu. Họ biết rằng mọi sáng tạo là sự kết hợp. Khi một linh hồn tạo ra điều gì đó đẹp đẽ, tất cả đều hưởng lợi. Vì tất cả đều kết nối trong cùng trường ánh sáng.
Thành công của một người là sự mờ rộng của toàn thể. Chữa lành cho một người là nâng tần số của toàn nhân loại. Bạn bắt đầu cảm nhận những dự án vũ trụ, những ý tưởng sống đến không phải từ tâm trí, mà từ trường nhận thức chung.
Có thể là một sứ mệnh chữa lành trái đất, một công trình nghệ thuật mang năng lượng thức tỉnh, hay một mô hình sống mới hòa hợp hơn với tự nhiên. Và bạn không cần tìm cộng sự. Họ sẽ được hút đến bởi cùng tần số.
Đây là tầng mà tình bạn linh hồn trở nên rõ ràng nhất. Không còn những mối quan hệ dựa trên nhu cầu, mà là những giao ước linh hồn cổ xưa được kích hoạt lại. Bạn gặp ai đó và biết rằng mình đã từng cùng họ xây dựng một thế giới khác trong một thời gian khác.
Và giờ, các bạn trở lại, không để học, mà để tái tạo. Người ở bậc 31 không còn thấy giới hạn giữa vật chất và năng lượng. Họ có thể cùng nhau gom năng lượng để tạo ra những hiện tượng vật lý, ánh sáng, màu sắc, tần số mà thế giới cũ gọi là phép lạ. Nhưng đối với họ, đó chỉ là sự cộng hưởng của ý thức thuần khiết.
Khi bạn sống trong tầng này, bạn hiểu rằng:
Mọi ý nghĩ bạn phát ra đều ảnh hưởng đến toàn thể.
Mọi hành động nhỏ bé đều chạm tới cấu trúc năng lượng của nhân loại.
Mọi rung động yêu thương đều mở rộng khả năng sáng tạo của toàn vũ trụ.
Bậc 31 là đỉnh cao của sự cộng tác giữa các linh hồn thức tỉnh. Không còn là tôi và bạn, mà là chúng ta là một. Và chúng ta ấy không chỉ là loài người, mà bao gồm cả thiên nhiên, động vật, tinh linh, hành tinh và những ý thức chưa từng mang hình hài. Tất cả đang cùng nhau xây dựng một trường thực tại mới nền văn minh ánh sáng. Khi bạn ổn định ở tầng này, bạn bắt đầu cảm nhận rằng có một nhịp đập chung xuyên qua mọi sự sống.
Nhịp đập của tạo hóa đang mở rộng chính mình thông qua chúng ta. Và đó là lúc linh hồn bạn sẵn sàng bước vào bậc 32, hợp nhất thượng trí
bậc 32 hợp nhất thượng trí "Khi bạn và ý thức vũ trụ trở thành một dòng tư tưởng duy nhất"
Khi linh hồn bước đến bậc 32, bạn không còn là người đang học cách sáng tạo, mà trở thành cánh tay, khối óc và trái tim của chính vũ trụ đang vận hành qua bạn. Tại đây, mọi giới hạn giữa người sáng tạo và điều được sáng tạo tan biến.
Bạn không còn thực hành luật hấp dẫn, mà chính là luật ấy đang sống qua bạn, đang vận hành từng hơi thở, từng nhịp tim, từng quyết định. Nếu ở bậc 31 bạn hợp nhất với những linh hồn khác, thì ở bậc 32 bạn hợp nhất với toàn bộ ý thức vũ trụ. Đây không còn là sự kết nối, mà là sự hòa tan hoàn toàn của bản ngã vào nhận thức vô hạn.
Bạn không còn nghĩ, mà biết. Bạn không còn ước, mà hiểu rằng mọi thứ đã hiện hữu. Bạn không cần hấp dẫn điều gì vì bạn là trường năng lượng mà mọi thứ tự động quay về.
Trong trạng thái này, bạn nhìn thế giới bằng con mắt của tạo hóa. Bạn thấy từng chuyển động nhỏ của cơn gió, từng tia sáng trong mắt người qua đường đều mang ý nghĩa. Không còn có gì là vô nghĩa hay ngẫu nhiên.
Bạn hiểu rằng mọi biến cố, dù là mất mát, niềm vui hay nỗi đau, đều là một phần trong trật tự hoàn hảo của toàn thể. Hợp nhất với thượng trí không phải là mất đi cái tôi, mà là chuyển hóa nó thành công cụ của trí tuệ vũ trụ. Cái tôi không biến mất, nó trở nên trong suốt. Nó không điều khiển, mà được dẫn dắt. Những quyết định bạn đưa ra không còn đến từ nỗi sợ hay tham vọng, mà từ sự rõ biết sâu thẳm.
Khi bạn nói, đó là vũ trụ nói.
Khi bạn hành động, đó là năng lượng của sự sáng tạo đang tuôn chạy qua bạn.
Tại bậc này, tư duy tuyến tính chấm dứt. Bạn không còn suy nghĩ theo trước và sau, đúng hay sai, mà bắt đầu tư duy toàn thể.
Bạn cảm nhận thời gian như dòng tròn, không còn quá khứ, hiện tại, tương lai, chỉ có sự đồng thời vĩnh cửu. Mọi câu trả lời đều đã có sẵn trong trường năng lượng của thượng trí, bạn chỉ cần tỉnh lại để nghe.
Thực hành bậc 32 nghe giọng nói của thượng trí.
Mỗi ngày, hãy dành ít nhất vài phút trong yên lặng, ngồi hoặc nằm thoải mái, hít vào thật sâu và thả lỏng hoàn toàn. Trong tâm trí, hãy tự hỏi: "Nếu vũ trụ đang nói với ta lúc này, nó sẽ nói điều gì?" Đừng cố tưởng tượng hay lý giải.Chỉ cần Hãy tin rằng đó chính là thượng trí đang dùng ngôn ngữ của năng lượng để nói. Khi bạn thực hành đủ lâu, bạn sẽ nhận ra rằng dòng ý nghĩ trong đầu mình dần tách ra thành hai loại:
Một là tiếng nói của bản ngã: vội vàng, lo sợ, muốn kiểm soát.
Hai là giọng nói của thượng trí, tĩnh, rõ và không bao giờ ép buộc. Nó chỉ chỉ dẫn, gợi mở và chờ bạn lựa chọn tự do.
Người ở bậc 32 biết cách phân biệt và chỉ hành động khi được dẫn dắt từ bên trong. Bạn bắt đầu cảm thấy rằng mỗi tư tưởng bạn phát ra lập tức lan khắp không gian. Mọi ý định, dù nhỏ, đều gây giao động đến cấu trúc thực tại. Thế nên, người đạt đến bậc này luôn giữ tâm trí thanh khiết, không phải vì sợ hãi sai lầm, mà vì hiểu rằng mỗi rung động đều là một mệnh lệnh gửi đến vũ trụ. Ở bậc 32, mọi giới hạn của vật lý, ngôn ngữ, khoảng cách bắt đầu mờ nhạt. Nhiều người cảm nhận khả năng biết trước, kết nối trực giác, tức thở, hay truyền tư tưởng không còn là điều phi lý. Bạn không thực hành thần thông, mà chỉ đơn giản là đang sống trong tầng ý thức nơi mọi thứ vốn đã được kết nối.
Người ở bậc 32 không cố chứng minh gì cả. Họ không giảng đạo, không tranh luận, không cần người khác công nhận. Sự hiện diện của họ chính là minh chứng. Khi họ bước vào một căn phòng, năng lượng thay đổi. Khi họ nói, người khác cảm thấy bình yên. Khi họ im lặng, không gian cũng trở nên tĩnh lặng theo. Họ không cần thuyết phục, chỉ cần hiển hiện. Khi sống trong sự hợp nhất với thượng trí, bạn hiểu rằng mọi kiến thức chỉ là ký ức tạm thời của vũ trụ.
Bạn không còn cố tích lũy, mà chỉ cần nhớ lại. Và khi nhớ lại, bạn thấy mình chưa từng tách khỏi nguồn. Bạn nhận ra, vũ trụ không ở ngoài kia, nó đang nghĩ thông qua bạn.
Bậc 32 là nơi trí tuệ và tình yêu hòa làm một. Trí tuệ không còn là sự phân tích, mà là ánh sáng xoay đường. Tình yêu không còn là cảm xúc, mà là bản chất của mọi điều tồn tại. Bạn không chỉ biết, mà còn cảm nhận bằng toàn bộ linh hồn. Bạn không chỉ nhìn thấy, mà còn trở thành những gì bạn quan sát. Và khi sự hợp nhất này trở nên trọn vẹn, khi bạn đã sống trong dòng chảy của thượng trí, bạn hiểu rằng mọi kiến thức chỉ là ký ức tạm thời của vũ trụ.
Bạn không còn cố tích lũy, mà chỉ cần nhớ lại. Và khi nhớ lại, bạn thấy mình chưa từng tách khỏi nguồn. Bạn nhận ra, vũ trụ không ở ngoài kia, nó đang nghĩ thông qua bạn. Bậc 32 là nơi trí tuệ và tình yêu hòa làm một. Trí tuệ không còn là sự phân tích, mà là ánh sáng xoay đường. Tình yêu không còn là cảm xúc, mà là bản chất của mọi điều tồn tại.
Bạn không chỉ biết, mà còn cảm nhận bằng toàn bộ linh hồn. Bạn không chỉ nhìn thấy, mà còn trở thành những gì bạn quan sát. Và khi sự hợp nhất này trở nên trọn vẹn, khi bạn đã sống trong dòng chảy của thượng trí, mà không còn giao động giữa muốn và sợ, đúng và sai, ta và họ, đó là lúc bậc 33 mở ra. Bậc cuối cùng, nơi không còn người học, không còn bài học, không còn mục tiêu, chỉ còn ánh sáng nguyên thủy của sáng tạo. Nơi bạn và vũ trụ trở thành một.
Bậc 33, sự hợp nhất tối thường.
"Khi người sáng tạo và điều được sáng tạo là một" (Dark Essence). Đây là nấc cuối cùng của hành trình 33 bậc, nơi mọi câu hỏi tan biến, mọi phương pháp trở nên thừa và mọi cố gắng dừng lại. Ở bậc này, bạn không còn đi tìm vũ trụ, bạn chính là vũ trụ đang tự nhận biết chính mình.
Không còn phân tách giữa ta và nó, trước và sau, trên và dưới. Mọi sự tồn tại đều hòa vào một dòng chảy duy nhất của ý thức thuần khiết. Ở đó, ánh sáng không đối nghịch với bóng tối, thiện không tách khỏi ác, sống không tách khỏi chết.
Mọi điều từng được bạn xem là hai thái cực, giờ hợp nhất thành một nhịp đập duy nhất, nhịp đập của sự hiện hữu. Người đạt đến bậc 33, không thực hành luật hấp dẫn, không vận dụng tư duy tích cực, cũng không luyện tập tâm linh. Họ sống trong trạng thái tự nhiên của sáng tạo. Khi họ nghĩ, vũ trụ nghĩ cùng. Khi họ im lặng, vũ trụ lặng cùng. Họ không còn hỏi: "làm sao để", vì mọi điều đã là như thế.
Bạn sẽ nhận ra rằng, tất cả các bậc trước, từ ý định, niềm tin, cảm xúc, hình dung, kiên nhẫn, buông xả, tha thứ, đến trí tuệ, đều chỉ là những cánh cửa dẫn đến chính nơi này. Bậc 33 không dạy bạn làm gì thêm, mà dạy bạn dừng lại. Dừng lại để nhận ra rằng: mình chưa từng tách khỏi nguồn sáng của vũ trụ.
Trong trạng thái hợp nhất tối thượng, thời gian tan biến, quá khứ, hiện tại, tương lai đồng thời tồn tại trong một điểm tĩnh tuyệt đối. Bạn nhìn lại đời mình, và thấy rằng, mọi biến cố, dù từng đau đớn hay huy hoàng, đều là những mảnh ghép hoàn hảo của bức tranh lớn. Không có điều gì sai, không có điều gì đúng hơn, vì tất cả đều đang vận hành theo một trí tuệ toàn thể.
Khi bạn sống trong sự hợp nhất ấy, mọi hành động của bạn trở thành hành động thiêng liêng. Một ánh nhìn, một lời nói, một hơi thở cũng mang tần số chữa lành. Bạn không cần cố giúp đỡ ai, vì sự hiện diện của bạn tự nó đã là chữa lành.
Bạn không còn bị kéo theo bởi dòng đời, vì bạn chính là dòng đời ấy đang tuôn chảy. Nhiều người hỏi: "Nếu đã hợp nhất, vậy còn mục tiêu, còn ước mơ, còn hành động để làm gì?" Câu trả lời là: vẫn có nhưng khác bản chất. Bạn vẫn sáng tạo, vẫn lao động, vẫn sống giữa thế gian, nhưng không còn bị ràng buộc bởi nỗi sợ hay khát vọng cá nhân.
Mỗi điều bạn làm giờ là sự biểu hiện tự nhiên của tình yêu và nhận thức. Người ở bậc 33 không còn khát cầu quyền năng, vì họ chính là quyền năng. Họ không tìm kiếm sự giác ngộ, vì họ đang sống trong ánh sáng của giác ngộ. Và cũng không cần chứng minh bất kỳ điều gì, vì mọi minh chứng đều tự hiển lộ trong sự tồn tại của họ.
Bạn không thể vào bậc 33 bằng lý trí. Bạn chỉ có thể tan vào nó khi buông bỏ hết mọi cố gắng chứng minh bản thân. Khi bạn không còn muốn kiểm soát, không còn muốn đạt đến, không còn nghĩ mình đang trên hành trình, thì chính khoảnh khắc đó, bạn đã đến.
Thực hành bậc 33 sự tĩnh lặng của toàn thể.
Ngồi trong yên lặng. Không thiền, không cầu nguyện, không niệm gì cả. Chỉ đơn giản hiện diện. Cảm nhận từng hơi thở như sóng biển chạm vào bờ. Mỗi luồng gió lướt qua là lời chào của vũ trụ. Mỗi nhịp tim đập là tiếng hát của sáng tạo. Không cần nghĩ, không cần cố cảm nhận điều gì. Chỉ trở thành dòng chảy đó. Hãy để mọi ý nghĩ đến rồi đi, như mây trôi qua bầu trời. Bầu trời không cố giữ mây, cũng không xua đuổi: chỉ nhìn. Cũng như bạn: chỉ nhìn. Trong khoảnh khắc đó, không còn ai đang thiền, không còn ai đang tìm kiếm, chỉ còn ý thức thuần khiết tự soi sáng chính nó.
Khi bạn đạt đến nơi này, bạn hiểu vì sao các Bậc Hiền Chiết nói rằng:
"mọi thứ đã hoàn hảo từ đầu".
Bạn không còn cầu xin vũ trụ giúp đỡ, vì bạn hiểu rằng bạn chính là cánh tay của vũ trụ đang hành động trong thế giới vật chất. Mọi điều bạn từng tìm kiếm bên ngoài, tình yêu, thành công, tự do đều là biểu hiện của năng lượng bạn vốn đang mang bên trong. Và từ đây, hành trình không còn là leo lên hay tiến xa nữa.
Mọi bậc thang tan biến, mọi danh giới mở đi. Bạn trở về nơi bạn đã khởi đầu, nhưng với nhận thức hoàn toàn mới, bạn nhận ra rằng bạn chưa từng rời khỏi ánh sáng, chỉ tạm quên mình chính là ánh sáng đó. Đây là Bậc 33, điểm hòa nhập của linh hồn và vũ trụ, của trí tuệ và tình yêu, của người mơ và giấc mơ.
Không còn phân tách, không còn tìm kiếm, chỉ còn sự tồn tại tuyệt đối, nơi vũ trụ tuân theo bạn, vì bạn chính là nó. Đến cuối cùng, mọi hành trình vĩ đại đều đưa con người trở về với chính mình. Bậc 33 không phải là con đường dẫn bạn đến một nơi cao hơn, mà là tấm gương phản chiếu toàn bộ bản thể bạn vốn đã là.
Khi bạn bắt đầu, bạn tìm kiếm quyền năng. Khi bạn đi giữa hành trình, bạn học cách buông bỏ. Và khi bạn kết thúc, bạn nhận ra rằng chẳng có gì để buông, chẳng có gì để nắm, vì tất cả vốn đã hoàn hảo.
Chúng ta sống giữa một thế giới đầy hỗn loạn, nơi con người dễ quên đi tiếng nói bên trong mình. Ta bị cuốn vào những cuộc đua của danh vọng, tiền bạc và sự thừa nhận. Nhưng khi tâm trí tĩnh lại, bạn sẽ nghe được âm thanh nhỏ nhất, tiếng thì thầm của linh hồn.
Đó là nơi vũ trụ bắt đầu nói. Hành trình 33 bậc dạy ta rằng sức mạnh không nằm ở việc kiểm soát thế giới, mà nằm ở khả năng giữ tâm tĩnh giữa sóng gió. Phép màu không nằm ở chỗ khiến người khác thay đổi, mà ở khả năng thay đổi năng lượng bên trong chính mình. Và hạnh phúc thật sự không nằm ở việc đạt được nhiều hơn, mà ở sự nhận ra rằng mình đã đủ. Bạn đã đi qua những bài học về ý định, rung động, niềm tin, lòng biết ơn, trực giác, buông xả, tha thứ và hợp nhất. Tất cả không phải để bạn trở thành một ai đó tốt hơn, mà để bạn nhớ lại mình là ai.
Vì từ khoảnh khắc bạn nhớ lại, bạn không còn tìm kiếm nữa. Nếu có một điều mà vũ trụ muốn bạn hiểu sau tất cả thì đó là bạn chưa bao giờ đơn động. Mọi nguyện ước của bạn đã được nghe thấy. Mọi nỗ lực của bạn đều được ghi nhận. Và mọi điều bạn đang sống, dù là niềm vui hay thử thách, đều là một chương hoàn hảo trong bản giao hưởng của linh hồn. Vì thế:
Hãy sống chậm lại
Hãy nhìn thế giới với đôi mắt biết ơn.
Hãy làm mọi điều với tình yêu, dù là nhỏ nhất.
Hãy để từng hơi thở trở thành lời cầu nguyện.
Hãy để từng ánh nhìn trở thành phép mầu.
Bởi vì bạn không chỉ là một con người đang tìm kiếm ánh sáng, bạn chính là ánh sáng mà thế giới đang cần. Và khi bạn đọc đến những dòng này, hãy nhớ: vũ trụ không tuân lệnh ai. Nó chỉ phản chiếu ai đang thật sự thức tỉnh.
Khi bạn thức tỉnh, mọi cánh cửa mở ra. Khi bạn trở thành ánh sáng, mọi bóng tối biến mất.
Khi bạn biết yêu thương, mọi điều tự động hòa vào trật tự của sáng tạo.
Đó là 33 bậc, một hành trình không có hồi kết vì mỗi khoảnh khắc bạn sống tỉnh thức là một bậc mới đang mở ra trong linh hồn.
Hãy giữ lấy sự tĩnh lặng này như một ngọn đèn.
Hãy đi giữa đời bằng bước chân của người đã hiểu.
Và hãy nhớ, bạn không cần khiến vũ trụ nghe lời mình vì vũ trụ chính là bạn.
Bạn vừa đi hết hành trình của 33 bậc nhận thức khi vũ trụ tuân theo bạn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro