Chương 398: Dám đánh sau đầu ta sao? (1)
"......."
"......."
Cale nhìn chằm chằm vào con Rồng nhỏ trong tay mình.
Con Rồng nhỏ tránh ánh nhìn của Cale.
"Đặt xuống nhé?"
Gật.
Cale đặt con Rồng nhỏ vừa gật đầu xuống ghế sofa.
Vẫy vẫy.
Raon nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt sáng ngời.
"Hihi!"
"Hihi!"
Bên cạnh nhóc, chú mèo đỏ Hong cũng mỉm cười với đôi mắt lấp lánh.
Con Rồng nhỏ giả vờ không để ý đến đôi mắt đó.
""WAAAAAA—-""
""Quang Long! Quang Long! Quang Long!""
Bên ngoài cửa sổ, hàng chục ngàn cư dân của Tà Vực thứ 7 vẫn chưa rời đi và đang reo hò ầm ĩ.
Cale nhìn chằm chằm vào không trung.
[Tiến độ của buổi lễ chào đời: 319%]
Buổi lễ chào đời đã kết thúc.
Tuy nhiên-
"Xin hãy nhìn xem. Phư-phư."
Ảnh hưởng của buổi lễ chào đời vẫn chưa kết thúc.
"Video về buổi lễ chào đời hiện đang được lan truyền trên khắp New World. Ngoài ra, video cũng đã được đăng tải lên nhiều cộng đồng người dùng khác nhau."
Clopeh Sekka. Kẻ chân thành với Huyền Thoại.
"Huyền Thoại không phải chỉ là một hiện tượng. Chỉ khi hiện tượng ấy hóa thành câu chuyện, được truyền từ người này sang người khác, từ thế hệ này đến thế hệ sau. Khi đó nó mới thực sự trở thành một Huyền Thoại."
[*Ảnh hưởng của sự ra đời đang lan rộng với tốc độ nhanh chóng!]
[*Một Huyền Thoại đang được tạo ra, vượt ra ngoài New World và thậm chí đến cả Địa Cầu thứ 3!]
[*Việc xác định cấp bậc phần thưởng sẽ bị hoãn lại!]
Cale nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhiệm vụ, thứ có vẻ chính là Hệ Thống đang nói chuyện, thế rồi nhìn Clopeh.
Clopeh cúi xuống và nhẹ nhàng nói với chú Rồng con hôm nay vừa thực sự được sinh ra, Eden Miru.
"Chúc mừng sự ra đời của ngài."
Eden Miru kiên quyết không thèm liếc nhìn Clopeh Sekka lấy một cái.
Nhưng Clopeh Sekka không phải kiểu người để tâm đến những cử chỉ nhỏ nhặt như vậy.
Hắn ta tràn đầy niềm vui nói.
"Cái Ác thiêng liêng, Quang Long. Danh hiệu này khá hay đó ạ."
Con Rồng nhỏ đã hơn 900 tuổi nhắm chặt mắt lại.
"Eden Miru. Tương lai của ngài sẽ là con đường trải đầy hoa huyền thoại."
"......."
Eden Miru chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Nhưng đôi mắt dường như lại run rẩy kỳ lạ.
"Eden Miru à!"
Raon nhanh chóng tiến lại gần,
"Đi thôi!"
Nhóc ta bất ngờ nắm lấy hai bàn chân trước nhỏ nhắn, mũm mĩm của Eden Miru.
"!"
Eden Miru bị giật mình.
Nhưng lúc này Raon đang rất vội.
"Đi gặp mẹ thôi nào!"
"......!"
Đồng tử của Eden Miru rung lên dữ dội.
Qua cảnh tượng đó, Cale nhận ra rằng cậu chàng này không phải quên Sherit-nim, mà biết phải đi gặp ngài ấy nhưng vì thiếu dũng khí nên đang do dự.
"Đi thôi!"
"Hãy đi nào."
Hong dẫn đầu, và On hiếm hoi gọi Eden Miru đi theo.
"......."
Eden Miru nhìn chằm chằm vào Cale, nhưng Cale chỉ mỉm cười. Rất dịu dàng.
Nhìn thấy điều này, khuôn mặt của con rồng nhỏ, nhỏ xíu đến mức nằm gọn trong hai tay Cale, trở nên nhăn nhó vô cùng.
"Đi thôi!"
Và như một con búp bê giấy mềm yếu, cậu di chuyển theo bàn tay của Raon.
Tất nhiên, cái chạm của Raon rất nhẹ nhàng tình cảm.
Vì biết điều này nên Eden Miru cứ thế đi theo.
Vỗ Vỗ!
Vỗ, vỗ-
Đôi cánh phấn khích, cùng đôi cánh do dự kỳ lạ.
Dù mới chào đời nhưng đôi cánh của Eden Miru đã đập rất tốt.
Raon vô cùng phấn khích, hai bàn chân trước nhỏ nhắn của hai đứa trẻ nắm lấy nhau.
"WAAAA—-"
"Quang Long vĩ đại!"
"Chúa Tể mới của chúng ta!"
Và tiếng reo hò dành cho cậu vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Hm!"
Raon dừng lại một lúc để suy nghĩ, thế rồi dùng hai chân trước túm lấy người Eden Miru.
"!"
Eden Miru hoảng hốt.
Và Raon cũng hơi hoang mang.
'Nhỏ quá đi!'
Eden Miru, rất là nhỏ.
Raon nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ khó giải thích được.
Dù biết rằng Eden Miru đã hơn 900 tuổi và đang tiến tới 1000.
Vảy màu đen giống như nhóc.
Họa tiết màu vàng bạch kim gợi nhớ đến ông Rồng Vàng Eruhaben.
Màu mắt lấp lánh giống hệt con người của chúng ta.
Và kỳ lạ thay, đôi mắt ấy lại trông giống mẹ nhóc, Sherit.
"Hi!"
Raon cứ thế mỉm cười.
Dù là một con Rồng vĩ đại, nhưng vì còn nhỏ nên Raon chưa thể diễn tả hết những cảm xúc này được.
Raon nói với Eden Miru.
"Hãy bám chặt vào lưng ta! Nhé, Eden Miru!"
Raon đặt Eden Miru lên lưng mình.
Eden Miru nhỏ đến mức có thể làm như vậy.
"!"
Dù Eden Miru có vẻ rất sốc, nhưng Raon lại không biết điều đó.
Tuy nhiên, cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp trên lưng lại tiếp thêm sức mạnh cho nhóc một cách kỳ lạ.
Raon nắm chặt hai chân trước với một cảm giác khó hiểu. Và nhóc nghĩ.
'Ta sẽ bảo vệ Eden Miru!'
Sự quyết tâm hiện rõ trên cái miệng mím chặt của Raon.
"Ha."
Cale ngây người nhìn toàn bộ cảnh tượng đó, thế rồi bật cười và đi theo sau bọn trẻ trung bình 10 tuổi.
"Clopeh."
"Vâng, thưa Cale-nim."
"Ngươi vất vả rồi."
Tất nhiên, anh vẫn muốn cảm ơn Clopeh vì sự chăm chỉ của hắn ta.
Vì đi theo bọn trẻ trung bình 10 tuổi nên Cale không thể nhìn thấy Clopeh, kẻ bị bỏ lại phía sau.
"......!"
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Clopeh.
Hắn nhìn lên trần nhà một lúc.
"...'Ngươi vất vả rồi' ư-"
Thật là một câu nói tuyệt vời.
Tuy nhiên-
"Tất cả đều là vì đại sự ạ."
Clopeh là kẻ tài ba hơn nhiều so với Cale nghĩ.
'Eden Miru.'
Boss của Tà Vực thứ 7.
Dù sao đi nữa, cậu ta vẫn là cấp dưới của Cale-nim.
Dù là Đoàn Hiệp Sĩ Miru, Tà Vực thứ 3, hay 8 Tà Vực.
Tất cả đều ở dưới trướng Cale-nim.
Huyền Thoại mà họ tạo ra, cuối cùng sẽ trở thành nền tảng cho Huyền Thoại vĩ đại hơn, chính là Cale-nim.
"Phư-phư."
Thật vui khi được nghe câu 'Ngươi vất vả rồi' sau khi mọi chuyện kết thúc.
Cale-nim thật đơn thuần, Clopeh nghĩ như vậy và từ từ bước tới cửa sổ.
"Quang Long! Quang Long!"
Cư dân của Tà Vực thứ 7 vẫn ở lại và reo hò.
"...Cuối cùng, danh hiệu đã được quyết định."
Cale-nim.
Khiên Thiếu Gia.
Cái tên vĩ đại đó sẽ một lần nữa vang vọng khắp New World, Địa Cầu thứ 3, và mọi chiều không gian.
"Khư-khư-khư."
Còn lại một mình trong phòng, Clopeh gần như không thể nhịn cười với đôi mắt sáng lên.
***
"Hửm?"
Và khi đi sau bọn trẻ trung bình 10 tuổi, Cale thấy lo lắng đến lạ.
Tại sao vậy nhỉ?
'A.'
Rồi đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ.
'Hm.'
Bọn trẻ trung bình 10 tuổi đang vừa đi vừa cười hihihehe.
Eden Miru bám chặt vào lưng Raon.
Có nên tính luôn cậu ta vào bọn trẻ không?
'Ầyy. Cái đó có hơi-'
Gọi người hơn 900 tuổi là em út ư?
'.......'
Biểu cảm của Cale bất giác trở nên cứng nhắc.
Bởi vì vẻ ngoài của Eden Miru, dù anh không muốn phải nói điều này, thực sự rất dễ thương.
"Đáng yêu quá!"
"Boss của chúng ta, dễ thương quá đi! Nhưng sao lại uy nghiêm đến thế!"
Nghĩ lại thì, trong những tiếng reo hò ngoài kia, cũng có người khen Eden Miru dễ thương.
Cale cố gắng nhìn đi hướng khác.
'Đó không phải là việc của mình.'
Đúng vậy, đây là điều mà Eden Miru sẽ phải tự mình vượt qua trong cuộc sống, không phải sao?
Cale không còn lo lắng nữa.
"Tụi con tới rồi!"
Thay vào đó, anh chú ý đến cuộc gặp gỡ giữa Eden Miru và Sherit.
"......."
"......."
Cả hai đều im lặng.
Cale thấy mắt Sherit đỏ lên và nhận ra rằng ngài đã một mình rơi nước mắt, nhưng anh vờ như không biết.
"......."
Eden Miru mở miệng.
Cậu cứ há miệng như thế nhiều lần, nhưng không thể nói nên lời.
Sherit bình tĩnh chờ đợi với nụ cười trên môi.
Soạt.
Eden Miru bước xuống từ lưng Raon.
Vỗ. Vỗ.
Và rồi vụng về vỗ đôi cánh vừa được sinh ra.
"......."
Cậu dừng lại trước mặt Sherit.
Cổng kết nối.
Tại đó, hai con Rồng không thể đến gần nhau hơn nữa.
Eden Miru hiện không thể vượt qua cổng kết nối.
Và Sherit cũng không thể vượt qua cổng kết nối.
"......."
Eden Miru ngẩng đầu lên nhìn Sherit.
Khác với vẻ ngoài tinh nghịch, nụ cười trên môi Sherit trông thật dịu dàng.
"...Thưa-"
Sau một hồi lâu, Eden Miru mới mở miệng.
"Tôi về rồi ạ."
Sherit trả lời câu nói đó.
"Ừ. Về rồi à."
Đang quan sát cảnh tượng này, Cale quay đầu lại khi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.
"Cale-nim."
Đó là Choi Han.
Ban đầu theo kế hoạch của Clopeh, Choi Han sẽ sử dụng sức mạnh của mình cùng Cale và Thiên Ma, nhưng đã có chuyện xảy ra khiến anh ấy không thể làm điều đó.
"Lan Quốc đã liên lạc sao?"
"Vâng."
Người Lang Thang So-hee.
Choi Han và Thiên Ma đảm nhiệm điều tra vụ việc của cô ta.
Khác với Thiên Ma, người đã quay lại Lâu Đài Đen để tổ chức buổi lễ chào đời của Eden Miru. Sau khi đến đây, Choi Han đã phải quay lại Lan Quốc sau khi nhận được liên lạc đột ngột từ nơi đó.
"Có lẽ Cale-nim nên đi ạ."
Và Choi Han quay lại để đưa Cale đi.
Ma Vực.
Thánh Địa của Thần Hỗn Loạn, 'Đêm Khởi Nguyên'.
Cale phải đến đó ngay bây giờ.
Choi Han biết mạng sống của Choi Jung-geon phụ thuộc vào lịch trình này, nên anh sẽ không trì hoãn việc đến Ma Vực trừ khi có vấn đề khẩn cấp.
"...Ta phải đi à."
Tuy nhiên, Choi Han lại nói rằng Cale phải đến Lan Quốc.
Nguyên nhân của điều này chỉ có một.
"Lại có Người Lang Thang nào xuất hiện nữa ư?"
Choi Han từ từ cúi đầu xuống.
"Vâng."
Cale đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu là một Người Lang Thang khác, có lẽ là kẻ đã đe dọa Lan Vương lúc đầu phải không?"
"Vâng. Kẻ đó nói sẽ ghé thăm vào ngày mai ạ."
Vua Tần Mạc Hi của Lan Quốc không biết về Người Lang Thang So-hee.
Kẻ đã đe dọa ngài ấy là một Người Lang Thang khác.
Kẻ đó và tín đồ của Thần Hỗn Loạn - Hình Phác Công đã cùng nhau gây sức ép lên Nhà Vua.
"Cũng đúng, tầm này mà vẫn chưa có Người Lang Thang nào đến Lan Quốc thì mới lạ."
Tuân theo ý muốn của Cale và Vương quốc Bóng Tối, Lan Quốc hiện đã thay đổi toàn bộ chính sách của mình.
"So-hee. Hình Phác Công. Phải kiểm tra cả hai kẻ đó nữa."
"Vâng. Vậy nên Quốc Vương đang tìm ngài, thưa Cale-nim."
"Phải đi thôi."
Ngày mai, Người Lang Thang sẽ đến gặp Vua Tần Mạc Hi.
Cho đến lúc đó, Cale phải hành động nhanh chóng.
"So-hee hẳn đã nói với Người Lang Thang khác rằng những gì xảy ra với cô ta là 'do Thần Hỗn Loạn.' "
"Vâng."
Tại sân thi đấu.
Cale đã cố tình để So-hee gửi tin cho đồng đội.
Vào thời điểm đó, So-hee nghĩ rằng Cale thuộc thế lực của 'Thần Hỗn Loạn'.
"Hơn nữa, bọn chúng đã mất liên lạc với Hình Phác Công."
"Đúng là như vậy."
Hình Phác Công đã chết.
Nhưng lũ Thợ săn Ngũ Sắc Huyết sẽ không thể biết điều này.
Bởi vì cái chết của ông ta đã bị che giấu hoàn toàn.
Vậy là, với tin báo của So-hee và sự mất tích của cô ta. Cùng việc liên lạc với Hình Phác Công đột nhiên bị cắt đứt.
Để tìm câu trả lời cho tất cả những điều đó, bọn chúng chỉ có thể nhắm vào Thần Hỗn Loạn.
'Liên lạc trực tiếp với Giáo hội Thần Hỗn Loạn là hành động vô ích.'
Đầu tiên, bọn chúng cần phải đến Lan Quốc để kiểm tra lại trước khi tính đến chuyện khác.
Vậy thì trước tiên, ta phải làm một việc.
"Phải giấu So-hee đi."
"Vâng. Vậy nên Quốc Vương đang tìm ngài, thưa Cale-nim."
Người Lang Thang So-hee.
Đang bị nhốt trong ngục tối của Hoàng Cung, bây giờ là lúc chuyển cô ta đến nơi khác ngoài Hoàng Cung.
"Lan Vương nói rằng không chắc có thể ngăn cản Người Lang Thang lục soát Hoàng Cung. Ngài ấy còn nói Người Lang Thang cuối cùng sẽ lục soát cả ngục tối ạ."
"Đúng vậy. Nếu Lan Quốc đứng về phía Thần Hỗn Loạn, Người Lang Thang hẳn sẽ nghĩ đó là nơi duy nhất để giam giữ So-hee."
Bởi rõ ràng đó là nơi phù hợp nhất để giam giữ bán NPC.
"Vì thế Quốc Vương dường như đang không biết nên làm gì."
"Được rồi."
Cale thoáng chìm vào suy nghĩ.
Sau đó, khóe miệng anh lập tức nhếch lên.
"Trước tiên, hãy đi gặp Quốc Vương."
Tại nơi Cale và Choi Han dừng bước.
Uuung.
Ở đó, vòng tròn dịch chuyển mà Rosalyn tạo ra trước đó hiện đang tỏa sáng.
Paaat!
Thế rồi trong ánh sáng ấy, Choi Han và Cale đi đến Lan Cung.
***
"Bệ Hạ."
"Ngài đến rồi!"
Vua Tần Mạc Hi chào đón Cale với vẻ mặt nóng vội.
"Vốn dĩ tên Người Lang Thang kia định hôm nay sẽ tới, tôi chỉ có thể trì hoãn đến ngày mai thôi!"
Ngài thông báo với Cale rằng chỉ còn chưa đầy nửa ngày và không thể trì hoãn thêm nữa.
Võ giả Gia Luân cũng ở bên cạnh Nhà Vua.
"Bệ Hạ, xin hãy bình tĩnh."
Cale mỉm cười.
"Vấn đề đầu tiên là di chuyển So-hee đúng không ạ?"
"Đúng thế."
"Hơn nữa, Bệ Hạ hẳn đang lo lắng không biết phải xử lý Người Lang Thang kia thế nào, phải không?"
"Đúng là như vậy!"
Thực tế, điều khiến Lan Vương lo lắng nhất chính là việc đối phó với Người Lang Thang.
Người Lang Thang hẳn đã nhận ra rằng Lan Quốc đang đi theo con đường khác với bọn chúng.
Trong tình huống ấy, Vua Tần Mạc Hi cần phải bảo vệ Lan Quốc khỏi Người Lang Thang.
"Tôi sẽ giải quyết cả hai vấn đề này."
"...Thật sao ạ?"
Và điều xua tan sự lo lắng của ngài, chính là việc Cale đã có câu trả lời.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của anh, Vua Tần Mạc Hi cảm nhận được niềm mong đợi kỳ lạ dâng trào trong lòng, thay vì sự căng thẳng.
Vương quốc Bóng Tối.
Thế lực hùng mạnh bảo vệ New World từ trong bóng tối.
Người đứng ở trung tâm của thế lực đó.
Tần Mạc Hi chờ đợi câu trả lời của Cale với trái tim run rẩy.
Và Cale nhẹ nhàng nói với Tần Mạc Hi và Võ giả Gia Luân.
"Chỉ cần chuyển Người Lang Thang So-hee đến một ngục tối khác thôi."
"...Khác......?"
Khi Gia Luân bối rối, mắt Tần Mạc Hi sáng lên.
"Không lẽ, là chuyển đến ngục tối ở vương quốc khác sao?"
"Bệ Hạ quả thật anh minh."
Nhà Vua mở miệng khi nghe câu trả lời của Cale.
"...Ngoài chúng ta, ngài còn kết đồng minh với Vương Quốc khác ư? Hay là Vương quốc Bóng Tối-?"
"Không phải là Vương Quốc ạ."
"Vậy thì là nhà tù nào-?"
Cale lắc đầu. Khác với Gia Luân vừa đặt câu hỏi lần nữa, Tần Mạc Hi đi thẳng đến câu trả lời.
"...Là một Đế Quốc sao ạ?"
"!"
Gia Luân mở to mắt.
Vương quốc Bóng Tối.
Nơi đó còn kết đồng minh với cả Đế Quốc ư!
"Đông Đế Quốc, ngục tối trong Cung Điện ở đó thậm chí còn nghiêm ngặt hơn ở đây."
Khoảnh khắc Cale bình thản nhắc đến nhà tù nơi So-hee sẽ bị chuyển đến, Tần Mạc Hi và Gia Luân bày tỏ sự thán phục.
"Làm thế nào, mà Đông Đế Quốc- Không, không có gì ạ!"
Gia Luân vô tình nói ra suy nghĩ của mình, thế rồi nhanh chóng ngậm miệng lại. Cale chỉ nhìn ông với một nụ cười.
Vì sự im lặng thường mang đến nhiều câu trả lời.
'Anroman.'
Tổng thống Anroman.
Người chơi hạng 1 Anroman.
Hiện tại, anh ta là Hoàng Thái Tử của Đông Đế Quốc Rhenti và sẽ sớm được trao vương miện.
'Hoàng Đế của Đông Đế Quốc là đồng đội của Anroman.'
AI được tạo ra bởi cha mẹ của Anroman.
Cale đã liên lạc với Anroman.
Tất nhiên là anh ta sẽ hợp tác với Cale.
Trong khi giam giữ Người Lang Thang So-hee trong ngục tối của Đông Đế Quốc, sẽ thật tốt nếu có thể tiếp xúc với vị Hoàng Đế AI ấy.
"Và khi Người Lang Thang đến, hãy cư xử với kẻ đó thế này."
Cale cũng đưa ra lời khuyên về cách Lan Quốc nên thể hiện trước mặt Người Lang Thang.
"Xin hãy nằm sấp xuống."
"Nằm sấp xuống ư?"
Cale nói tiếp với Vua Tần Mạc Hi đang bối rối.
"Nói rằng vì bị ép buộc nên mới phải phản bội Người Lang Thang."
Vương quốc Bóng Tối không được phép lộ diện.
Sẽ rất rắc rối nếu việc thế lực của Cale đã tiến vào và hoạt động trong New World bị phát hiện.
"Và tất cả những điều đó-"
Lá chắn tuyệt đối.
"Hãy nói rằng vì bị Thần Hỗn Loạn đe dọa nên buộc phải làm như vậy."
"!"
Ánh mắt của Choi Han, Gia Luân, và Tần Mạc Hi vốn đang im lặng lắng nghe bỗng sáng lên.
"Và nói rằng Người Lang Thang So-hee đã bị Hình Phác Công đưa đến Đêm Khởi Nguyên, Thánh Địa của Thần Hỗn Loạn."
"A."
Choi Han cảm thán.
Đêm Khởi Nguyên.
Đây là Thánh Địa của Thần Hỗn Loạn.
Đó là nơi Cale phải đến và xoay chuyển tình thế.
Cần phải lấy trộm Thần Vật, và còn rất nhiều việc khác phải làm nữa.
Tuy nhiên, vì là Thánh Địa của Thần Hỗn Loạn nên an ninh ở đó hẳn sẽ rất nghiêm ngặt. Không biết chừng, Cale cùng nhóm của anh sẽ phải chiến đấu trong khi chứng kiến không ít cảnh đổ máu.
'Nhưng liệu Người Lang Thang có được kể về Đêm Khởi Nguyên không?'
Nếu là Người Lang Thang thuộc Ngũ Sắc Huyết, hẳn sẽ biết vị trí của Thánh Địa đó.
Và chúng có lẽ-
'Chúng có lẽ sẽ đến Thánh Địa và chiến đấu thay cho chúng ta.'
Nếu điều đó xảy ra-
'Chúng ta sẽ có thể ăn trộm mọi thứ mình muốn, đánh sau đầu tất cả, mà không phải đổ một giọt máu nào!'
Choi Han nhìn chằm chằm Cale mà không giấu được vẻ thán phục.
Nhà Vua không thể không gật đầu với đề nghị đổ mọi tội lỗi lên Thần Hỗn Loạn.
"Đó là cách thực tế nhất. Người Lang Thang sẽ hiểu điều ta muốn nói."
"Đúng là như vậy, thưa Bệ Hạ."
Cale nhẹ nhàng mỉm cười, và Nhà Vua cũng mỉm cười đáp lại.
Nỗi lo lắng trên khuôn mặt ngài đã hoàn toàn biến mất. Ngài ấy nói một cách vui vẻ.
"Phải lập tức tạo ra dấu vết để khiến Người Lang Thang nghi ngờ Hình Phác Công và Thần Hỗn Loạn."
"Đúng vậy ạ."
"Phải khiến chúng nghĩ rằng ta đã dành cả ngày để xóa bỏ dấu vết tôn sùng Thần Hỗn Loạn."
"Thật tuyệt vời. Bệ Hạ, quả là vô cùng anh minh mà."
Haha-
Haha-
Cả Cale lẫn Tần Mạc Hi đều phá lên cười.
***
"Lâu rồi không gặp."
Cale vẫy tay vui vẻ.
"Sohee, sắc mặt của cô tốt hơn rồi nhỉ?"
Khuôn mặt của Người Lang Thang Sohee trở nên trắng bệch vì lời chào của anh.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Toàn bộ lính canh ngục tối của Lan Cung đều biến mất, chỉ còn lại Choi Han và Cale nhìn xuống tù nhân duy nhất - Sohee.
Đông Đế Quốc Rhenti.
Đã đến lúc phải tới đó.
<Được rồi.>
Tất nhiên là sau khi nhận được liên lạc từ Anroman.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro