Chương 415: Đối mặt và Bảo vệ (2)

Sóng sánh.

Nước xám chạm tới chân của những người đứng gần vũng nước nhất.

"Ô, ô ô- Ôi, ôi Thần Linh ơi-"

Tín đồ.

"Thưa Thần Hỗn Loạn - A, AA-"

Linh mục.
Dù ban đầu rất sợ hãi, họ vẫn vui mừng chào đón điều đó.
Nhưng ngay khi họ chạm vào nước.
Khoảnh khắc họ hít phải làn khói xám.

"ƯAAAA-"
"UGHH-!"

Bọn họ ôm lấy đầu mình.
Nỗi đau, buồn bã, và tuyệt vọng khủng khiếp.
Niềm vui, thích thú, và khoái cảm điên cuồng.
Hàng chục ngàn cảm xúc trào dâng trong lòng họ.
Đầu họ nóng lên và choáng váng, như thể sắp nổ tung.

Ròng.

Tất cả bắt đầu chảy máu.
Tuy nhiên, máu của những người từng chạm vào thứ nước kia lại không mang màu đỏ.
Mà là màu xám.

Mắt họ cũng chuyển sang màu xám.

Khi con người sống trong quy tắc gặp phải hỗn loạn thực sự.
Khi họ bị nỗi sợ hãi đó nhấn chìm.

CHOENGG!
CHOENG!

"Hỗ, hỗn loạn-"

Có người rút vũ khí ra.

"Hư-hư-hức."

Có người bật khóc.

"Hahahaha-"

Có ai đó lại vừa khóc vừa cười. Không ngừng nghỉ.
Nhưng họ đều có một điểm chung.

"Chết, chết đi! Đừng có hét nữa!"
"Ngừng khóc ngay!"

Hoặc muốn giết ai đó.

"Dừng lại, dừng lại......!"

Hoặc khi không thể chịu được nữa, họ tự chĩa vũ khí vào chính mình.
Tất cả đều chạy về phía cái chết.

"Cái, cái quái gì thế này-"

Người Lang Thang Jo nhìn chị gái Rion của mình.

"Chị, chị. Chị nghe thấy chứ?"

Hắn cũng đang đối diện với Hỗn Loạn.
Khuôn mặt Rion trở nên tái nhợt.

"Chạy đi, nó đến rồi-"

Người Lang Thang, vì có Thuộc Tính bậc Vô Sắc cho nên Jo và Rion mới có thể chịu đựng cơn Hỗn Loạn này.
May mắn là họ không đến gần vũng nước.
Thế rồi, Jo khẽ nói.

"Liệu có chạy thoát được không?"

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy rất sợ hãi.
Ánh mắt hắn hướng lên bầu trời.
Khói xám bốc lên cùng nước, dần che khuất màn đêm và vầng trăng non.
Từng chút một, bầu trời chuyển sắc xám như thường lệ.
Nhưng khác với trước đây.
Đó thực sự là bầu trời chết chóc.

Người Lang Thang Jo và Rion.
Hai người không nói được lời nào.
Chỉ có một điều Rion có thể nói.

"Rốt cuộc đây là gì-"

Chuyện quái gì thế?
Đó là tất cả những gì cô có thể nói.

"-!"

Tuy nhiên, cô không thể nói tiếp được nữa.
Cô gái được cho là thông minh ấy, đã sớm nhận ra một điều.

"Ở đằng kia."
"Hả?"

Trung tâm nơi nước phun trào.
Tại tảng đá nhô lên từ hồ nước.
Có bốn người đang đứng khá chật chội ở đó.

"Chỉ có chỗ đó thôi."

Đúng vậy. Những người ở đó đều ổn.
Khoảnh khắc Người Lang Thang Rion nghĩ như vậy và chuẩn bị hành động.

"!"

Cô dừng lại.

"...Gì-"

Trên tảng đá.
Có một người đứng thẳng dậy.

"Tại, tại sao,"

Cô ta không thể nói tiếp được nữa.
Tại sao khi nhìn thấy nam nhân đó, cô lại nghĩ đến Gia Chủ - Người Lang Thang đầu tiên chứ?

Nam nhân đang đứng một mình ấy.
Cale Henituse.
Người Lang Thang Rion không thể biết được suy nghĩ của kẻ đó, và cũng không muốn biết.

Lẩy bẩy.

Bàn tay cầm dao vẫn còn run rẩy.
Nhưng anh ta vẫn phớt lờ điều này.

"KHỐN, NẠN!"

Thậm chí không quan tâm đến cơn đau của mình.
Những lời chửi rủa thốt ra từ miệng anh ấy, và anh không thể không làm vậy.

"MẸ KIẾP!"

Đúng là một tình huống chết tiệt mà.

'Khỉ thật!'

Ai cũng đều đang cố gắng để chết.
Tất cả đều ở trong trạng thái hỗn loạn và không thể tỉnh táo.

Sóng sánh.

Nước xám lan rộng ra khắp mọi hướng.
Lượng nước nhiều đến mức như đã vượt quá dung tích hồ, thế nhưng nước vẫn tiếp tục trào ra.

Saaa-

Và khói xám đang bốc lên cao.

- Cale.

Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa.

- Khói bốc lên kìa.

Phải.
Như Super Rock đã nói, khói đang bốc lên.
Khói lan rất nhanh, không chỉ bao phủ Thánh Địa mà còn tràn khắp hẻm núi. Và thậm chí vươn tới phần còn lại của Ma Vực bên ngoài hẻm núi nữa.

Bên ngoài hẻm núi còn có lễ vật, cũng như Raon và Choi Han.

"Hộcc. Hộc."
"Ư...ưm......."

Eruhaben và Thiên Ma thở hổn hển.
Cổ Long và Võ giả Trung Nguyên, những người còn mạnh hơn anh, hiện đang rất mệt mỏi.
Alberu gần như bất tỉnh.
Còn Rosalyn và Gashan thì đang cố chịu đựng tiếng la hét bằng mọi cách.

Lẩy bẩy.

Và cơ thể anh cũng run rẩy.
Anh nhìn xuống đôi tay mình.
Sắc xám phủ đầy bàn tay anh đang ngày càng rõ ràng hơn.

- Chết tiệt!

Hào Quang Thống Trị vẫn kiên trì chịu đựng.
Cale biết điều đó.

'Bởi vì mình nhìn được rồi.'

Không còn ảo giác bên tai nữa.
Tầm nhìn rất rõ ràng.
Mọi giác quan đều hoạt động.

"Phùu."

Cale hít một hơi thật sâu.
Không khí lạnh lẽo của màn đêm tràn vào sâu trong anh.
Phải, anh đã có thể thở.

Ròng.

Một dòng máu khác lại chảy ra từ khóe miệng anh ấy.

Tách.

Nhưng Cale mở to mắt khi nhìn thấy giọt máu rơi xuống mu bàn tay mình.

'Màu đỏ.'

Bây giờ, anh nhìn thấy mọi người đổ máu xám khắp nơi.
Chìm đắm trong hỗn loạn.

'Nhưng mình thì không.'

Cale nhận ra.

'Vậy là-'

Tâm trí của mình-

'Không bị nhấn chìm trong hỗn loạn nữa.'

Không chỉ đôi mắt.
Dù cơ thể bị ảnh hưởng bởi Hỗn Loạn, nhưng bên trong anh thì chưa.
Anh nghĩ là-

"Mình ổn."

Đúng thế.
Tôi, và các sức mạnh cổ đại đều ổn.

'Vẫn-'

Đáng để thử đấy.
Bởi vì-

Cale ngẩng đầu lên.
Bầu trời đang chuyển xám.
Ở trên đó.
Anh nhìn thấy màn đêm.

Qua màn đêm, qua bóng tối.

Cale đang đợi một đứa trẻ rất thông minh.
Sinh vật có thể tỉnh táo trong cơn Hỗn Loạn này.
Sinh vật duy nhất không bị ảnh hưởng trong lần xuất hiện đầu tiên của đôi mắt Thần Hỗn Loạn, những con sóng, cơn thủy triều xám, và cuộc đối đầu giữa Con Sói Xanh vs Thần Hỗn Loạn.

"Con người!"

Trong bóng tối, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Đôi mắt xanh đen lấp lánh như những vì sao, đang hướng về phía Cale.
Rất nhanh.

"Lại là Hỗn Loạn! Ta đã nói nếu nó dám động đến con người và gia đình của chúng ta, thì ta sẽ phá hủy mọi thứ mà!"

Raon đang tới đây trong khi vỗ cánh dữ dội và đầy tức giận.
Sinh vật không bị cuốn vào Hỗn Loạn.

'Đến rồi.'

Người mà anh có thể giao nhiệm vụ bảo vệ các đồng đội, Raon đã đến.
Bây giờ anh không cần phải lo cho đồng đội nữa.

'Nhưng vẫn chưa kết thúc.'

Nghi thức đã bắt đầu.
Thần Hỗn Loạn có thể sẽ giáng thế.
Phải ngăn chặn điều đó.
Để làm được như vậy, anh phải đối đầu với sức mạnh Hỗn Loạn này.
Phải đẩy thứ nước và khói xám này đi.
Phải cứu mọi người khỏi cơn Hỗn Loạn.

"Này."

Cale gọi ai đó.

- Chết tiệt!

Hào Quang Thống Trị thể hiện sự bực bội.
Hắn đã cảm nhận được ý định của Cale.

- Được rồi! Ta không biết đâu đấy!

Giọng nói đó đang run rẩy.
Hào Quang Thống Trị đã đạt đến giới hạn.

Nhưng đó vẫn chưa phải là giới hạn.

Hào Quang Thống Trị của Cale chưa từng được dùng vượt quá giới hạn.

- Ta cũng sẽ bảo vệ tất cả!

Hắn ta lẩm bẩm.
Giọng nói ấy vẫn kiên định dù đang run rẩy, như thể đang cố vượt qua sự căng thẳng.

- Phải, ta đã bảo vệ được Cale, nên ta sẽ bảo vệ những người khác nữa! Đúng, ta làm được!

Bởi vì Hào Quang Thống Trị biết.

- Hoá ra ta đỉnh hơn ta nghĩ!

Bởi vì hắn biết mình không chỉ bảo vệ được đôi mắt, mà còn cả dòng máu đỏ và bên trong cơ thể Cale.
Hắn thực sự mạnh mẽ hơn hắn tưởng.
Vì biết điều đó, hắn không cần ra vẻ nữa.
Không.
Vào những lúc như thế này, phải tỏ ra ngầu lòi chứ.

"Chúng ta hãy thử xem."

Cale ra vẻ.

- Được, chiến thôi!

Hào Quang Thống Trị bắt đầu tỏa ra năng lượng.

- Nhưng, Cale có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Bởi vì ta sẽ không thể quan tâm đến cậu như trước.

Không quan trọng.
Trực giác mách bảo Cale rằng, chỉ khi nước và khói xám biến mất thì anh mới có thể buông Thần Vật này ra.
Thủ đoạn cuối cùng của kẻ thù. Phải tàn nhẫn hủy diệt nó.

"Không ngất đi là được."

Cale đã cho phép.

- Được! Nào, đẩy năng lượng xám này đi thôi!

Hào Quang Thống Trị hét lên bằng giọng đầy kiêu ngạo.
Nhưng không một sức mạnh cổ đại nào phê phán cách nói của hắn.

Ròng.

Máu lại chảy ra từ khóe miệng Cale.

Táchh.

Khoảnh khắc những giọt máu đỏ rơi xuống mu bàn tay anh và chạm vào Thần Vật.

Xào xạcc-
Đúng lúc đó, gió thổi lên.

---!

Và rồi, như thể đã định trước, tất cả đều dừng lại.
Chỉ trong giây lát.
Dù là rất ngắn.
Mọi thứ đều dừng lại.

- Cale.

Hào Quang Thống Trị khẽ nói.

- Nếu như Hỗn Loạn khiến cho đủ loại ảo tưởng hiện lên, làm người ta rơi vào hỗn loạn.

Đúng vậy.
Cale biết đáp án mà Hào Quang Thống Trị sẽ nói.
Vì vậy anh nói thay hắn.

"Hãy để họ cảm nhận được hiện thực."

Thịch. Thịch.
Tim anh đập thình thịch.
Anh cảm nhận được Sinh lực của Trái tim, sức mạnh tái tạo đó đang hoạt động một cách điên cuồng.
Dù sao đi nữa, Cale sử dụng điều mà ảo ảnh tạo ra bởi Hỗn Loạn không thể bao trùm được.

- Thống trị. Nỗi sợ hãi.

Hào Quang Thống Trị nói.

- Một khi nỗi sợ hãi thực sự chạm đến da thịt, ảo ảnh đừng hòng thắng nổi.

Khí tức thống trị mọi thứ.
Khí tức đó đang bao phủ thung lũng này.

Nổi da gà.

Phản ứng sinh lý không thể tạo ra thông qua ảo ảnh.
Khoảnh khắc cơ thể xuất hiện phản ứng đó, mọi người đều khựng lại.

Bởi vì họ thực sự cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì họ cảm thấy có điều tối cao nào đó đang muốn thống trị mình.

Giống như hỗn loạn, nhưng cũng khác biệt.

Không đau đớn hay vui mừng.
Nó giống như không khí, không thể nhìn, ngửi, hay nghe thấy.
Bao trùm toàn bộ cơ thể họ.

Tất nhiên, mọi người vẫn cảm nhận được ảo ảnh do Hỗn Loạn tạo ra.
Nhưng chỉ cần một thoáng.

- Hãy cho họ biết rằng tất cả chỉ là dối trá.

Như Hào Quang Thống Trị đã nói.
Chỉ cần cho mọi người biết.

Ảo ảnh không thể giết chết họ.
Bây giờ, sự thống trị thực sự đã đến.

- Dám mê muội trong ảo ảnh mà không chào Vua, thì sẽ lớn chuyện đấy!

Hào Quang Thống Trị vừa run rẩy vừa nói một cách tinh quái.

- Nào, chào hỏi đi.

Hắn nói tiếp một cách bình tĩnh.

- Ở đây không có Thần Hỗn Loạn, nhưng có Vua đấy. Dám phớt lờ thực tế đó à, đừng có mơ.

Hãy khuất phục trước kẻ thống trị đi.
Đúng lúc đó, sức mạnh của Hào Quang Thống Trị đã vượt quá giới hạn.

"Khục!"

Cale vừa nôn ra máu vừa suy nghĩ.
Tên Hào Quang Thống Trị này đang phô trương quá rồi.

'Nhưng làm sao đây?'

Dù nó khiến mọi người tỉnh táo đi nữa-

"Con người, con người! Đây là sao vậy?"

Làm sao để thoát khỏi điều đó đây?
Có thể đối mặt và chịu đựng.
Nhưng làm thế nào để thoát khỏi sự hỗn loạn đó?

- Cale.

Vào khoảnh khắc ấy.

- Tôi đói.

Hở?
Cale khựng lại khi nghe thấy lời của sức mạnh cổ đại vốn đang im lặng.

- Đói quá.

Nữ tu sĩ háu ăn.
Tấm Khiên Bất Hoại.
Nghĩ lại thì khi đến Thánh Địa này, nữ tu sĩ háu ăn đã nói.

'- Tôi nữa. Tôi cũng giỏi tạo khiên mà.'

Đúng rồi.

- Tôi đói quá.

Và còn ăn giỏi nữa.

"Ha, haha-"
"Con người, sao ngươi lại vừa cười vừa nôn máu vậy? Mặt tái mét rồi kìa! Ngươi sắp ngất đúng không! Cảm giác chỉ còn 1 giây nữa là ngất! Con người!"

Vỗ vỗ.
Cale phớt lờ lời nói khẩn thiết của Raon, người đang bảo vệ các đồng đội.

'Phải.'

Nữ tu sĩ háu ăn rất giỏi ăn.
Thậm chí còn ăn cả Mana chết mà.

Quả bom Mana chết phủ kín khu rừng năm xưa.
Những cái cây đã hút đi chất lỏng chết chóc có thể hủy diệt cả khu rừng ấy.

- Tôi sẽ không ốm đâu.

Phải.
Đâu phải chỉ ăn được mỗi Mana chết, đúng chứ?

Thánh Địa chỉ có cỏ xanh.
Không. Bây giờ cỏ đã mất màu và bị bao phủ bởi nước xám.

- Tôi ăn được hết đó.

Cale ngẩng đầu lên.
Vì đã đối mặt và chịu đựng.

- Nên có thể bảo vệ.
- Mảnh đất và những con người này.
- Có thể làm được.

Thịch Thịch.
Tim anh đập thình thịch.
Sức mạnh tái tạo, Sinh lực của Trái tim tiếp thêm sức mạnh cho kẻ háu ăn.

'Phải.'

Vì đã đối mặt.
Nên bây giờ phải bảo vệ.
Cale nhìn lên.
Ở đây không có cây cối.

RUỲNHH!

Hẻm núi rung chuyển.
Vực Chết Chóc.
Cây cầu duy nhất bắc qua nó.
Vào ngày trăng tròn và trăng non, cây cầu sẽ xuất hiện.
Bởi vì cây sẽ bén rễ.
Bốn cái cây, với thân và rễ khổng lồ đang trải dài trên thung lũng rộng lớn.

RUỲNHH-!

Bốn cái cây bắt đầu nhú rễ cùng một lúc.
Xuống dưới.
Chúng nhanh chóng di chuyển xuống nơi có Cale.

- Đói quá đi.

Đã đến giờ ăn rồi.

***

"Wa-"

Thèm khát sự chú ý. Anh ta nhìn xuống hẻm núi và không nói được lời nào.
Toàn thân run rẩy.

"Điên-"

Mặt 'Thèm khát sự chú ý' trở nên méo mó, ròng, một dòng nước mắt chảy xuống.

"Đỉnh-"

Điều này, điều này-

"100 triệu, không, 1 tỷ lượt xem rồi."

'Thèm khát sự chú ý' đang rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngoaituyen