Chương 424: Đối mặt và Bảo vệ (11)
BỘP! BỘP!
Cale thực sự giẫm lên con dao bằng cả tấm lòng của mình.
Uung!
Con dao bọc vải kêu lên.
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 96.3%]
Cửa sổ nhiệm vụ cho anh biết rằng tiến độ đang được thực hiện đều đặn.
'Ưm.'
Tuy nhiên, Cale thấy hơi đau chân.
Vì nghĩ cho cơ thể nên anh đã cố tình bọc con dao trong vải rồi mới giẫm lên thế này.
'Chắc là do vải không mềm nên mình cảm nhận độ cứng của nền nhà.'
Nếu cứ giẫm lên con dao như vậy, có lẽ chân anh sẽ bị đau mất.
'Và hiệu quả cũng thấp nữa.'
Có lẽ là do được bọc trong vải, nên con dao trông chẳng bị hư hại mấy.
Cale dừng lại một lát.
Phùu, Phùu.
Anh vô thức thở dốc và run rẩy vai.
Không thể khác được, bởi anh đã dùng hết sức lực để giẫm mà.
Uung, ung-
Ngay cả trong lúc này này, con dao vẫn run run.
Phù-
Hơi thở của Cale có chút nhanh hơn.
Ung.
Độ rung của con dao đã yếu hơn trước.
'Thứ khốn khiếp này?'
Nhanh chóng nhận ra điều này, mắt Cale lóe lên.
"Cale."
Đúng lúc đó, giọng nói của Alberu vang lên.
"Ta giúp cậu nhé?"
UUNG, UUUNG!
Con dao bắt đầu rung dữ dội.
Ánh mắt Cale chuyển từ con dao sang Alberu.
Alberu Crossman tỉnh dậy muộn hơn Cale một ngày.
Dù nước da có hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn tốt hơn Cale.
Tất nhiên, thể hình của anh ta tốt hơn Cale nhiều.
Ngoài ra, hình ảnh Alberu đứng đó cầm Kiếm Mặt Trời cho thấy anh ta là một kiếm sĩ khá tài năng.
UUNG, UUUUUNG!
Con dao rung lên dữ dội hơn.
Cale không hiểu sao lại càng trở nên khó chịu.
Ding!
Đúng lúc đó, một thông báo nhiệm vụ hiện lên trong đầu anh.
[*Để khuất phục hoàn toàn, không thể có sự trợ giúp từ người khác.]
"Phùu."
Cale thở dài.
Không hiểu sao mà cả Hệ Thống, Thần Vật, lẫn Hoàng Thế Tử đều khiến anh bực bội.
"Cale."
Cale lắc đầu khi Hoàng Thế Tử gọi một lần nữa.
"Không. Tôi phải làm một mình."
Uung!
Độ rung của con dao giảm bớt.
'Thứ khốn khiếp, cứ chờ đi.'
Mắt Cale lại lần nữa lóe lên.
'Ưm.'
Và Alberu thở dài.
'Mắt cậu ta mờ đi rồi.'
Anh chưa bao giờ thấy Cale Henituse như thế này.
Ngoại trừ khi bị kẻ thù đâm sau lưng khiến họ gặp bất lợi, cậu ấy thường không như vậy.
Kétt.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra với một tiếng động nhỏ.
Vút.
Cale quay đầu rất nhanh về phía cửa vào.
"!"
Thánh Kỵ Sĩ, Ngài Voltienne đang bước vào thì bị giật mình.
"Haha-"
Cale bật cười sảng khoái với nụ cười rạng rỡ.
"Mau đem tới đây."
"Rõ!"
Giật mình bởi đôi mắt sáng ngời của Cale, Ngài Voltienne vội vàng cẩn thận đặt chiếc hộp sắt đang cầm trên tay xuống trước mặt Cale.
RUỲNH!
Âm thanh vang vọng khắp Sảnh Ánh Sáng.
Chiếc hộp sắt.
Bên trong có đủ loại vũ khí.
"Hôhh."
Cale với lấy món đồ bắt mắt nhất trong số đó.
"Hm."
Và rồi cảm thán.
'Nặng dữ.'
Cái búa này có hơi nặng.
'Tiếp.'
Hm.
Cái này cũng hơi nặng.
Cale không quá tự tin vào bản thân mình.
'Tiếp.'
Vậy nên Cale lục tung hộp vũ khí và lấy ra 2 món đồ.
Uung, Uung, Uungung!
Cale nhếch khóe miệng khi thấy con dao run rẩy điên cuồng.
Một chiếc búa có thân khá lớn.
Và một chiếc roi với nhiều gai sắt.
Cale cầm hai thứ đó, không giấu được cảm xúc.
"Phư."
Cale nở nụ cười u ám và trước tiên cầm lấy chiếc búa.
Rồi,
CHOANGG!
Giáng xuống.
"Ồ."
Alberu rất ấn tượng.
"Làm tốt hơn ta nghĩ đấy?"
Anh ta vô thức bộc lộ cảm xúc của mình.
Và Cale nhếch một bên khóe miệng.
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 94.1%]
Lượng Thuộc Tính giảm sau mỗi cú đánh đã tăng lên.
Cứ như vậy, Cale đập búa.
Lớp vải đã bị rơi ra.
CHOANGG! CHOANGG!
Âm thanh thật khủng khiếp.
Dù đang vật lộn, nhưng Cale vẫn giáng búa xuống con dao với tốc độ đều đặn và chính xác.
"Ồ-"
Alberu thực sự ấn tượng.
Sao có thể làm thế với cơ thể yếu ớt đó nhỉ?
Tất nhiên, một thanh niên 20 tuổi khỏe mạnh hoàn toàn đủ sức để cầm búa đập như vậy.
Nhưng độ chính xác của mỗi đòn đánh.
Cùng sự thành thạo kỳ lạ.
- Cale, thật tuyệt vời.
Khi Super Rock ngạc nhiên.
Cale hiện chỉ tập trung vào một việc duy nhất.
Anh suy nghĩ.
'Mẹo nằm ở phản lực.'
CHOANGG! CHOANGG!
Không nên cố dùng sức để đập búa.
Cale Henituse. Không, Kim Rok-soo có khá nhiều kinh nghiệm với đủ loại việc lặt vặt.
Trước khi lũ quái vật xuất hiện, anh đã làm đủ mọi công việc bán thời gian để kiếm tiền. Và ngay cả sau khi trở thành năng lực gia, anh vẫn thường được cử đi làm việc tại các khu vực tái thiết sau khi Hàn Quốc sụp đổ.
Dĩ nhiên so với hồi đó, thì cơ thể anh hiện tại khá tệ.
CHOANGG! CHOANGG!
Nhưng kinh nghiệm thì không bao giờ biến mất.
CHOANGG!
CHOANGG!
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 87.9%]
Ung, Uuu–
Thuộc Tính đang giảm nhanh chóng.
CHOANGG!
UNG, UUNG-
Con dao rung ngày càng mạnh hơn.
CHOANGG!
CHOANGG!
Dù thế, Cale vẫn không ngừng đập.
Ở trung tâm của Sảnh Ánh Sáng, nơi ánh mặt trời rực rỡ linh thiêng chiếu xuống.
Mồ hôi túa trên trán Cale khi anh đập búa.
Khuôn mặt Cale đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Anh hoàn toàn chìm đắm vào hành động này, đến nỗi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh xung quanh nào nữa.
Ánh sáng tràn ngập, cùng khuôn mặt và vẻ ngoài thiêng liêng của Cale.
"......."
"......."
Giáo Hoàng và các thành viên khác của Giáo Hội chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Để cảm nhận sự thiêng liêng đó-
CHOANGG! CHOANGG!
UUNG, UUUNG-
"Phư-phư. Sao, giờ biết sợ rồi à?"
Khuôn mặt gằn từng từ một của Cale trông thật độc ác.
Giật nảy mình.
Giáo Hoàng vô cùng chấn kinh.
'Độc ác là thế nào!'
Ngài ấy đang thanh tẩy Thần Vật tà ác vốn được tạo ra để chuẩn bị cho sự giáng thế của Thần Hỗn Loạn đấy!
Sao ta lại dám có ý nghĩ bất kính như vậy,
CHOANGG!
UNG!
"Ồ, hình như thành vàng thật nè?"
(ảnh joke so sánh việc này với gõ búa rèn vàng á)
CHOANGG!
...chứ?
Chớp, Chớp.
Giáo Hoàng ngơ ngác chớp mắt và trầm ngâm.
Nhưng Cale không quan tâm đến phản ứng của người khác.
CHOANGG!
CHOANGG!
Anh không ngừng gõ mạnh.
Âm thanh ngày càng lớn hơn.
Đã lâu rồi anh không dùng búa nên tư thế có hơi vụng về, nhưng rồi dần trở nên thành thạo.
'Đừng dồn sức vào cơ thể một cách vô ích.'
Khi còn là Kim Rok-soo, Cale đã phát huy trọn vẹn kỹ thuật dùng búa mà anh học được từ những người đi trước.
CHOANGG--!
Dù con dao có vẻ như sắp gãy.
UNGUNG, UNG-
Con dao rung lên dữ dội, nhưng Cale không quan tâm.
CHOANGG!
Rồi anh dừng lại một lúc.
Coong.
Đặt búa sang một bên. Cale ngồi xổm xuống.
Và anh cúi đầu nhìn con dao.
Giọng điệu thản nhiên phát ra từ miệng anh.
"Ổn chứ?"
Nứt chưa?
Đây mới là câu hỏi thực sự.
UNG.
Con dao thật sự run cầm cập.
"Ừm."
Nhưng Cale thực sự thích điều này.
"Vẫn còn nhiều nhỉ?"
Khoảnh khắc anh bình tĩnh nói ra lời đó,
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 50.1%]
Thuộc Tính Hỗn Loạn đột nhiên giảm từ đầu 80 xuống còn 50%.
[*Thần Vật đang đầu hàng!]
UNG.
Thần Vật rung chuyển dữ dội như thể đã mất đi ý chí.
"Ừm."
Cale ngồi xuống một lúc.
Ung, Ung.
Một thoáng im lặng xảy đến.
Chỉ có con dao là run rẩy.
Những người theo dõi có thể thấy phản ứng của Cale đã khác trước.
"A. Hình như nó đang được thanh tẩy."
"Ôi trời ơi, có tác dụng thật kìa!"
"Ý chí của con dao tà ác đang bị phá vỡ!"
Mọi người thì thầm và ngưỡng mộ nhìn Cale.
Cale thở hổn hển ngồi xuống sàn.
Dù không thể thấy đôi mắt anh vì anh đang cúi đầu, nhưng họ vẫn cảm nhận được rõ, rằng anh ấy đang phải vật lộn như thế nào.
"A."
Giáo Hoàng bắt đầu suy ngẫm về lối suy nghĩ hẹp hòi trước đó của mình, điều ông coi là xấu xa.
"!"
Thế rồi ngay lúc Cale ngẩng đầu lên, ông ta giật mình.
[*Thần Vật đang đầu hàng!]
'Thần Vật đang đầu hàng ư?'
Cale không tin vào lời của Hệ Thống, cũng như việc Thuộc Tính giảm xuống còn 50.1%.
Với nhiều năm kinh nghiệm, anh biết khá rõ cách đối phó với những thứ giống như Con Dao Hỗn Loạn kia.
"Ngươi nản rồi à?"
Cale hỏi con dao.
Ung!
Con dao phản ứng như thể đáp lời.
Bất cứ ai nhìn cũng thấy rằng nó đang nản chí.
Nhưng,
Cười.
Cale vung roi về phía con dao với nụ cười khẩy.
CHÁTT!
Một âm thanh vô cùng sắc bén vang lên.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?"
Ngay khi Cale dứt lời.
UUNG, UUUNG, UUUNG!
Con Dao Hỗn Loạn lại bắt đầu phản ứng dữ dội.
UU-
Thậm chí còn bốc cả khói xám.
"HỘC!"
Khi các giám mục kinh ngạc trước điều này.
"Xin hãy lùi lại."
Alberu đẩy họ ra.
Ngài Voltienne tiến đến gần cửa, sẵn sàng mở cửa và di tản mọi người bất cứ lúc nào.
Cale không quan tâm đến bất cứ điều gì mà chỉ liên tục quất roi.
'Thứ này mình cũng dùng nhiều rồi.'
Kim Rok-soo dù ban đầu chỉ ở hậu phương, nhưng sau khi trở thành đội trưởng, anh đã trải qua quá nhiều cuộc xung đột đến mức thậm chí phải dùng đến roi da vài lần.
Dù không thành thạo, nhưng anh vẫn biết dùng ở mức độ nào đó.
CHÁTT!
Anh thực sự thích âm thanh này.
CHÁTT!
UUNG, UUUNG!
Con Dao Hỗn Loạn.
'Quả nhiên, nó là cái loại giả vờ lùi bước để đâm sau lưng người ta!'
Cái loại như White Star!
Cái loại như lũ Thợ Săn!
Cái loại như Thần Hỗn Loạn!
Vì bọn chúng mà tôi đã phải vất vả đến vậy.......!
Cơn giận của Cale dâng trào.
CHÁTT! CHÁTT!
"Aiss!"
Cale lại cầm búa lên.
Dù mệt mỏi, nhưng cơn phẫn nộ là ưu tiên hàng đầu.
CHOANGG!
CHOANGG!
Cale lại bắt đầu đập búa.
UU-
Anh thậm chí không quan tâm đến khói xám.
Đây là lãnh thổ của Thần Mặt Trời.
Nó chỉ là khói xám thôi, thậm chí còn không thể triệu hồi Thần Hỗn Loạn.
Sss-
Nó trở nên bất lực dưới ánh sáng mặt trời.
'Thần Mặt Trời đang giúp đỡ.'
Dù anh không thể nghe thấy giọng ngài, nhưng chắc chắn Thần Mặt Trời đang kiểm soát không cho Con Dao Hỗn Loạn sử dụng hỗn loạn.
'Rõ ràng ngài ta giỏi hơn Thần Cân Bằng nhỉ?'
CHOANGG!
CHOANGG!
Cale tiếp tục đập như thể bị ma ám.
Cánh tay đau nhức
Cả vai cũng vậy.
Nhưng anh vẫn không ngừng lại.
"Phùu."
Tất nhiên là anh cũng nghỉ ngơi một chút.
Khoảng 5 phút.
"........"
"........"
Nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh. Cale thậm chí không quan tâm đến điều đó.
CHOANGG!
CHOANGG!
Cứ đập không ngừng.
'A.'
CHOANGG!
'Sảng khoái thật.'
CHOANGG!
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy sự căng thẳng của mình đã được giải tỏa.
CHOANGG!
CHOANGG!
Giống như ném tiền vào đống lửa vậy.
CHOANGG!
Anh cảm thấy nhẹ lòng.
Thời gian qua, đã có biết bao nhiêu chuyện bực bội xảy ra chứ?
CHOANGG!
Phải xả stress thôi.
CHOANGG!
Cale quên đi mọi thứ và xả giận.
Uung...Uu...
Bây giờ, Con Dao Hỗn Loạn đã ngừng rung và khói xám cũng mất.
Barr-
Nó chỉ biết run rẩy.
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 32.3%]
CHOANGG!
20.6%
CHOANGG!
15.9%
Càng tiếp tục đập búa, lượng Thuộc Tính còn lại càng giảm đi nhanh chóng.
CHOANGG!
Và cuối cùng.
Coong.
Cale buông chiếc búa ra.
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 0.01%]
Và.
"Chậc."
Anh tặc lưỡi.
Rồi nói với giọng thản nhiên.
"Chưa gì đã gục rồi à?"
Anh vung Con Dao Hỗn Loạn.
Dù cơ thể mệt mỏi, nhưng anh đã xả xong stress rồi!
"Này, chịu đựng thêm tí đi?"
Ngay khi Cale thốt ra những lời đó.
"Hô."
"A."
Giáo Hoàng và Thánh Nữ thở dài với vẻ mặt mệt mỏi.
BARR!
Con Dao Hỗn Loạn run rẩy vô cùng dữ dội.
–!
[Thuộc Tính Hỗn Loạn còn lại: 0%]
Nó đã chịu khuất phục.
[*Thần Vật đã hoàn toàn bị khuất phục!]
"A, tiếc thật."
[*Thần Vật đã hoàn toàn bị khuất phục!!]
"Ừmm."
[*Thần Vật đã hoàn toàn bị khuất phục!!!]
A, tiếc quá.
Cale cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn tiến lại gần con dao nằm trên sàn.
"Hm. Không biến thành vàng nhỉ."
Con dao vẫn còn nguyên vẹn.
Đây chắc chắn là một Thần Vật rất mạnh trong số các Thần Vật của Thần Hỗn Loạn.
Ddi-ring!
Cuối cùng, nhiệm vụ cho anh biết phải làm gì.
[Nhiệm Vụ phụ: Thay đổi Thuộc Tính của Thần Vật thành 'Hư Vô'!]
[Khiến Thần Vật biết rõ rằng chủ nhân của nó là 'con người'.]
Đây là Thần Vật của Thần Hỗn Loạn.
Ngay khi nó xóa bỏ danh hiệu ấy, Hệ Thống trò chơi có thể thay đổi Thuộc Tính của vật phẩm thần thánh này thành 'Hư Vô'.
"Chào."
Cale nhặt con dao lên.
"Bây giờ ta là chủ nhân của ngươi."
Uung-
Khi con dao rung lên lần nữa.
"Nín!"
Cale cầm lấy cái búa.
UNG, UNG, UNG!
Con dao phản ứng dữ dội.
"Ta là chủ nhân của ngươi đúng không?"
UNG, UNG, UNG!
"A, hiểu chết liền. Nếu ta là chủ nhân thì rung một lần coi."
UNG!
"Ta là chủ nhân phải chứ?"
UNG!
Con dao chấp nhận Cale làm chủ nhân của mình.
[Chủ nhân của 'Con Dao Hỗn Loạn' chuyển từ Thần Hỗn Loạn thành Cale Henituse.]
[Bạn đã nhận được một vật phẩm huyền thoại!]
Ồ hô.
Cale cảm thán mở màn hình mô tả vật phẩm.
[Con Dao Hỗn Loạn (Cấp: Huyền Thoại)]
[Thuộc Tính Hỗn Loạn ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại sức mạnh thần thánh khổng lồ không có Thuộc Tính.]
Cale mỉm cười mãn nguyện.
'Cứu được Con Sói Xanh rồi nhỉ.'
Con Sói Xanh, vị thần của bộ tộc thú nhân.
Anh đã tìm thấy một Thần Vật có thể khôi phục Thần Tính và khiến ngài ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Và giờ đây, các tộc thú nhân ở Apitoyu sẽ có thể sống như thú nhân trọn vẹn.
'Giờ đưa Lock đi thôi.'
Và Lock sẽ được giải thoát khỏi công việc của Apitoyu.
Sao có thể để đứa trẻ ở ngoài mãi được, phải đưa nó về nhà chứ.
Cale nhét Thần Vật vào ngực áo, rồi lấy một mảnh giấy da khác từ trong ngực ra.
Thanh Tẩy Hỗn Loạn.
[Nhiệm Vụ phụ: Nhận lấy kỹ năng 'Thanh Tẩy Hỗn Loạn'!]
[Hãy đến một Thánh Địa linh thiêng nơi con mắt của Thần Hỗn Loạn không thể chạm tới và xé nát tài liệu 'Thanh Tẩy Hỗn Loạn'!]
Cách để có được nó thực sự rất đơn giản.
Anh cầm mảnh giấy Thanh Tẩy bằng cả hai tay.
Roẹtttt-
Và xé nó ra.
Giống như Nỗi sợ hãi Hỗn Loạn, nó dễ dàng bị xé nát.
Cale nhìn vào không trung.
Ddi-ring!
Ddi-ring!
Anh nghe thấy hai thông báo.
['Kỹ năng: Nỗi sợ hãi Hỗn Loạn (Huyền Thoại)' đã được kích hoạt.]
Một cái là để cho biết kết quả của Nhiệm Vụ mà anh đã hoàn thành trước đó, nhưng chưa thể kiểm tra vì đang bận.
Một cái là thông báo mới.
[Bạn đã nhận được 'Kỹ năng: Thanh Tẩy Hỗn Loạn (Huyền Thoại)']
Cười.
Khóe miệng Cale nhếch lên.
Anh đã có hai trong 5 sức mạnh được Giáo hội Thần Hỗn Loạn coi trọng.
Và ba sức mạnh còn lại đang nằm trong tay anh ấy.
'Phải lấy hết tất cả mấy thứ này!'
Cale đang lên kế hoạch nhận từng kỹ năng một.
Sức mạnh còn lại.
Vấy Bẩn, Khoái Lạc.
'Mình không đọc được cái cuối cùng.'
Sức mạnh cuối cùng là những chữ cái khó hiểu.
Tất nhiên Cale không biết sự thật rằng, ngay cả Giáo Hoàng của Giáo hội Thần Hỗn Loạn cũng không thể sở hữu cả 5 loại sức mạnh.
Đặc biệt là sức mạnh cuối cùng không thể đọc được ấy.
Đó là sức mạnh mà chưa ai sở hữu được kể từ khi Giáo Hội này thành lập.
"Xong chưa?"
Cale gật đầu với Alberu vừa tiến lại gần.
"Vâng. Hãy ghé qua Ma Vực một lúc rồi tới Ma Giới."
Anh phải đến Ma Vực để gặp Phù Thủy Rừng Rậm, thủ lĩnh của tộc Dark Elf đồng minh.
Sau đó,
'Choi Jung-geon.'
Anh phải đến Ma Giới để cứu hắn.
Nhân tiện lật đổ Ma Giới luôn.
***
Vài giờ sau, Cale trở về Ma Vực.
Anh đang đối mặt với Phù Thủy Rừng Rậm.
Sss-
Cùng với tiếng gió, cỏ cây xung quanh bao bọc lấy Phù Thủy Rừng Rậm.
"Tôi cảm nhận được ý chí của Thế Giới."
Phù Thủy Rừng Rậm. Thủ lĩnh của tộc Dark Elf hỏi Cale.
"Hơn thế nữa, ngài không phải là con người nhỉ?"
Hô.
Cale kinh ngạc.
Nhưng rồi một điều còn đáng kinh ngạc hơn vang lên.
"Ngài, là Đấng Sáng Tạo của chúng tôi sao?"
Ha.
Đấng Sáng Tạo?
Cái quái gì thế này?
Cale cảm thấy thật hoang đường.
"Điên mất thôi."
Anh phớt lờ câu lẩm bẩm khẽ khàng của Alberu bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro