Chương 448: ...Tôi lấy hết được không? (11)

Cale từ từ mở mắt và nói với Hitellys đang run rẩy.

"Chắc ngươi đoán được danh tính của ta rồi nhỉ?"

Dựa vào diễn biến cuộc đối thoại, Hitellys đã mơ hồ đoán ra danh tính của người này.

Cale Henituse.

Kẻ đã tiêu diệt nhiều gia tộc Thợ Săn và đang cản trở công việc của họ ở khắp nơi.

'...Xuất hiện ở Ma Giới-'

Cô ta chưa từng nghĩ rằng kẻ đó sẽ tới được Ma Giới.

Đồng thời,

'Không thể tin nổi.'

Không giống khi xem các video về trò chơi New World, chỉ khi thực sự chạm trán thì cô ta mới biết hào quang của kẻ đó đáng kinh ngạc đến thế nào.

'A- Toàn bộ-'

Nhưng cô ta run rẩy là vì một lý do khác.

'Toàn bộ, sai hết rồi.'

Toàn bộ giả định mà cô ta và các tín đồ Thần Hỗn Loạn đưa ra, đều là sai lầm.

Biến số.

Ngay từ đầu họ đã phán đoán sai về điều đó.

Và giả định cùng phán đoán sai ấy, đã dẫn đến thế trận do Cale Henituse tạo ra này.

'Chúng ta, chẳng biết gì cả.'

Không hề hay biết gì, và để kẻ thù ẩn núp ngay dưới chân mình.

Giáo hoàng, và các Thánh Kỵ Sĩ cao cấp.

Hiện tại, họ chỉ cảnh giác với các Người Lang Thang, Vô Sắc Huyết, và phe Ma Vương.

Mà không biết đến sự tồn tại của kẻ thù thực sự.

'A-'

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cô ta.

Khi cô ta im lặng với bờ môi run rẩy, Cale nhẹ nhàng thì thầm.

"Ta muốn đến chỗ Giáo Hoàng bằng cách bí mật nhất. Ngươi, phải đi cùng. Ta muốn ngươi dẫn đường cho ta."

Giọng Cale trở nên dịu dàng hơn trước.

Nhưng Hitellys nhận ra năng lượng xung quanh anh đang ngày càng mạnh hơn.

Cộp. Cộp, Cộp-

Răng cô ta run lập cập vì sợ hãi.

Bởi khi mở mắt, cô ta đã biết tình hình xung quanh mình.

"Nếu có bất kì chuyện ồn ào nào xảy ra trên đường đi, ngươi sẽ phải tự lo liệu."

Tuy giọng của Cale rất nhẹ nhàng.

Nhưng hào quang của anh ấy lại rất dữ dội.

"Thần Hỗn Loạn không ở cạnh ngươi. Nhưng ta-"

Cale nắm chặt cổ áo Hitellys mạnh hơn chút.

"Ta luôn ở đằng sau ngươi, hãy nhớ điều đó."

Hitellys cảm nhận rất rõ rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào.

"Đó là lời khuyên dành cho ngươi."

Từ sau lưng Cale toả ra sát khí dữ dội.

"Ở đây có khá nhiều người muốn ngươi chết đấy."

Và từ ánh mắt của những kẻ nhìn xuống cô ta.

Hitellys nhận ra đây chính là cõi chết.

"Dậy đi."

Nhìn chằm chằm Hitellys loạng choạng đứng dậy, Cale hờ hững nhặt những mảnh Thần Vật vỡ do va vào tường và nhét vào túi không gian.

- Khịt khịt! Cứ vứt thứ đó đi!

Thôi, ai mà biết được.

Cale giả vờ không nghe thấy lời Âm Thanh Của Gió, và ra lệnh cho Hitellys.

"Dẫn đường đi."

Khi Hitellys lảo đảo bước đi, Cale nhìn Choi Han cõng Choi Jung-soo rồi nói với Raon.

"Hãy liên lạc với Aurora-ssi và nhờ ngài ấy đưa Choi Jung-soo đi cùng."

"Hiểu rồi, con người!"

Khi Raon nhanh chóng trả lời, Cale nói thêm.

"Hãy dặn ngài ấy giữ bí mật chuyện này với Choi Jung-geon."

Choi Han giật mình.

Anh nhìn thẳng vào mắt Cale.

Cale mỉm cười và nói.

"Cái người vừa trở về ấy, đã chịu đựng quá đủ rồi."

Choi Jung-geon đã tỉnh lại trong tình trạng khá tốt sau khi được thanh tẩy Vấy Bẩn Hỗn Loạn.

Nhưng không thể kéo thẳng hắn vào trận chiến được.

Nếu biết Choi Jung-soo đã trở thành thế này, ai mà biết liệu Choi Jung-geon có trợn ngược mắt lên không chứ.

'Và sẽ rất rắc rối nếu lũ Người Lang Thang phát hiện ra Choi Jung-geon.'

Cale bước đi phía sau Hitellys và chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ.

Thánh Kỵ Sĩ thượng cấp, được cho là mạnh hơn Choi Jung-soo gấp nhiều lần.

Và có vô số Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ Giáo Hoàng.

Chúng ta không cần phải giao chiến với thế lực ấy ngay lập tức.

'Clopeh Sekka.'

Cho đến khi hắn đưa Mol đến gặp Giáo Hoàng.

'Chúng ta sẽ không đụng tới Giáo Hoàng.'

Khi Mol và Thánh Kỵ Sĩ thượng cấp chiến đấu.

Vào lúc đó.

Anh sẽ có chút không gian riêng bên cạnh Giáo Hoàng.

'Phải đánh sau đầu tên Giáo Hoàng đó chứ.'

Giống như tên Thánh tử Thần Hỗn Loạn vậy.

Giáo Hoàng cũng sẽ như thế.

Cả tên khốn Thần Hỗn Loạn nữa.

"Ngứa mắt thật."

Bọn chúng thực sự quá chướng mắt.

"Con người à."

Raon lặng lẽ lại gần, quan sát biểu cảm của anh rồi lên tiếng.

"Sao?"

Dù thoạt nhìn anh có vẻ thờ ơ, Raon vẫn cười tươi rói trước ánh mắt quen thuộc mà anh luôn dành cho mình, rồi mở miệng nói điều nhóc muốn nói.

"Huỷ diệt!"

"Hửm?"

Cale dừng lại.

Raon thoải mái nói với Cale, người vẫn đối xử với nhóc như thường lệ bất chấp dáng vẻ giận dữ trước đó.

"Huỷ diệt Giáo hội Thần Hỗn Loạn! Giáo Hoàng và các Thánh Kỵ Sĩ cao cấp đều đang ở đây, nếu chúng ta hủy diệt nơi này thì Giáo Hội sẽ bị tiêu diệt!"

"Hay nha hay nha! Em cũng muốn huỷ diệt!"

Hong hưởng ứng rất mạnh mẽ với lời của Raon. On nhìn vào mắt Cale và bình tĩnh mở miệng.

"Em nghĩ chuyện đó cũng không tệ."

Nhóc ta đồng tình với ý kiến ​​của hai cậu em trai.

Khi mặt Hitellys trắng bệch hơn.

On nói với Cale.

"Và, chẳng phải đó vốn dĩ là ý định của anh sao ạ?"

Cale không trả lời câu hỏi của On.

Nhưng trước sự im lặng như thể ngầm trả lời của Cale, On nhếch khóe môi,

Nyaaoong-

Và kêu lên xen lẫn thở dài.

Bọn trẻ trung bình 10 tuổi vẫn còn nhớ.

Khi Ron trở về với một cánh tay bị mất, Cale đã đưa cả nhóm ra biển với Tộc Cá Voi để đối phó với 'Arm' như thế nào.

"Làm gì đấy? Sao chậm thế hả?"

Nhìn mà xem.

Chẳng phải Cale đang đe dọa Hitellys - kẻ đang đi lảo đảo trước luồng khí tức dữ dội khác thường, và bảo cô ta đi nhanh lên đó sao?

Và không ai trong nhóm ngăn cản Cale cả.

Hitellys buộc phải bước đi một cách khó khăn, toàn thân đầu hàng trước luồng khí tức dường như thống trị cả bầu không khí mà cô ta hít vào.

Tuy nhiên, ánh mắt cô ta vẫn chưa buông xuôi.

'Giáo Hoàng.'

Nếu đưa chúng đến chỗ ngài ấy, một con đường chắc chắn sẽ mở ra.

Ánh sáng duy nhất sẽ xuất hiện trong hỗn loạn.

Đúng thế.

Có thể sống sót.

Hơn nữa, kế hoạch vĩ đại của Giáo Hội sẽ không lung lay, và Thần Hỗn Loạn sẽ đạt được điều mình muốn.

'Cale Henituse!'

Bởi vì Thần Hỗn Loạn muốn cơ thể của hắn ta!

Bởi vì Thần Hỗn Loạn muốn giáng thế xuống cơ thể của hắn ta.

Hãy dâng hắn ta, lên cho Giáo Hoàng!

Ngọn lửa nhiệt huyết lại bùng lên trong mắt Hitellys.

- Con người à.

Raon nói với Cale bằng phép thuật.

- Ánh mắt của tên quản gia kia thật xấc xược.

Khóe miệng Cale cong lên.

***

ẦMMMM!

Thủ lĩnh Quân đoàn 3 của Ma Vương, Mol.

Hắn ta lùi lại một bước và hạ kiếm xuống.

Táchh. Táchh.

Những giọt máu vương vãi khắp nơi như thể vẽ tranh.

"Phùu-"

Hắn thở ra.

"Kiên trì đấy."

Nghe hắn nói, Thánh Kỵ Sĩ cao cấp gác cửa hạ khiên xuống và trả lời.

"Ngài không thể vượt qua đây được."

Thánh Kỵ Sĩ vô cảm nói, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Mol chưa thể hạ gục được Thánh Kỵ Sĩ đó.

'Chết tiệt.'

Dù đó là một trong ba Thánh Kỵ Sĩ cao cấp của Giáo Hội, nhưng Mol vẫn tưởng rằng mình có thể dễ dàng đánh bại kẻ ấy.

Bởi vì hắn là một kẻ mạnh, vang danh khắp thế giới, khắp chiều không gian mang tên Ma Giới.

Hắn chính là một trong mười kẻ mạnh nhất dưới trướng Ma Vương đương nhiệm đấy.

Nhưng lúc này, hắn lại bị đẩy lùi bởi Thánh Kỵ Sĩ của Giáo hội Thần Hỗn Loạn. Cái giáo hội chẳng có mấy sức ảnh hưởng dù thờ phụng một vị Thần Cổ Đại, thậm chí còn chẳng nổi tiếng như Giáo hội Thần Mặt Trời nữa.

Mol nhếch khóe môi.

"Đó là lời mà kẻ sắp gục ngã nên nói à? Chắc ta càng phải sớm bước qua cánh cửa đó thôi."

Hắn ta cao giọng khi nhìn cánh cửa đóng kín sau vai của Thánh Kỵ Sĩ.

Nhưng Thánh Kỵ Sĩ vẫn bình tĩnh.

"Không thể vượt qua đâu. Giống như mọi khi vậy."

Uuu-

Một tiếng động kỳ lạ phát ra từ tấm khiên của Thánh Kỵ Sĩ.

Chiếc khiên màu xám.

Chiếc khiên không có một vết xước nào.

Nó không nứt, cũng chẳng vỡ.

Chỉ đứng đó mà thôi.

Tất nhiên, Thánh Kỵ Sĩ cầm khiên cuối cùng vẫn bị đẩy lùi về tận phía cửa bởi sức mạnh từ thanh kiếm của Mol.

"Tôi vẫn chưa đuối sức."

Thánh Kỵ Sĩ bình tĩnh nói ra sự thật.

"Nhưng ngài thì có."

Đúng là như vậy.

Mol hiện đang dính đầy vết thương nhỏ, mồ hôi và bụi bẩn.

Ngay khi nhận ra mình không thể phá vỡ tấm khiên của Thánh Kỵ Sĩ, Mol lập tức chọn cách tấn công các Thánh Kỵ Sĩ xung quanh.

Hắn định đi vòng qua để vào trong lâu đài.

Vì vậy, thanh kiếm của hắn dính đầy máu của các Thánh Kỵ Sĩ.

"........"

"........"

Những Thánh Kỵ Sĩ bị thương nặng chỉ rút lui, thậm chí không biểu lộ nỗi đau hay sợ sệt.

Các Thánh Kỵ Sĩ thay thế họ cũng chĩa vũ khí vào Mol, với vẻ mặt chẳng có chút sợ hãi.

'Đông thật.'

Bên cạnh Giáo Hoàng có nhiều người hơn hắn nghĩ.

ẦMMM! ẦMM! ẦMMM!

Ngay lúc này, đội quân Ma Vương do Therosa chỉ huy vẫn đang tấn công Lâu đài Moraca và các Thánh Kỵ Sĩ chặn đường.

'Tại sao quân đội Ma Vương không thể vào tiến lâu đài chứ?'

Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn với Mol - kẻ không biết sự thật rằng các Thánh Kỵ Sĩ đi tìm Cale và Sui Khan đã nhầm họ thành Người Lang Thang, để rồi phát động một cuộc tấn công phía sau quân đội Ma Vương.

'Kể cả như vậy.'

Dù thế, Mol vẫn chưa thể dùng hết sức mạnh của mình ngay lúc này.

'Phong ấn chưa thể bị phá vỡ được.'

Bây giờ, cần phải kiên trì.

Món đồ mà hắn có.

Vật phẩm được truyền lại qua nhiều thế hệ và luôn giúp Mol vượt qua những tình huống tồi tệ nhất.

'Phải dùng thứ này trước mặt Giáo Hoàng.'

Khi giết Giáo Hoàng.

Đó là lúc phải sử dụng nó.

"Ngài không thể phá vỡ tấm khiên này đâu. Và nếu không thể phá vỡ nó, ngài cũng sẽ không thể vượt qua cánh cửa này."

Khuôn mặt Mol méo mó trước lời khẳng định của Thánh Kỵ Sĩ.

Rồi hắn mệt mỏi lao về phía kẻ thù-

Sột soạt.

Sột soạt Sột soạt.

Các Thánh Kỵ Sĩ tiến lại gần.

Hàng chục lưỡi kiếm định đâm vào người Mol.

RUỲNH!

Và Thánh Kỵ Sĩ hạ khiên xuống đất, tuyên bố trong khi giữ tấm khiên lớn bằng cả người mình ở sau.

"Không ai có thể phá vỡ Tấm Khiên Bất Hoại được Hỗn Loạn ban tặng."

Khoảnh khắc nhận được tấm khiên thấm đẫm sức mạnh Hỗn Loạn này.

Khoảnh khắc đạt đến cấp độ cao nhất của Thánh Kỵ Sĩ.

Thánh Kỵ Sĩ đã chắc chắn.

Tấm khiên Hỗn Loạn này sẽ không bao giờ bị phá vỡ.

'Chết tiệt!'

Và Mol cũng nghĩ như vậy.

Tấm khiên đó.

Khi chạm vào tấm khiên xám ấy, hắn thoáng chốc gặp ảo giác.

Về một chiến trường chìm trong hỗn loạn.

Vô số vũ khí nhắm vào hắn ta.

Dù biết đó chỉ là ảo ảnh, nhưng hắn không thể phớt lờ được.

Nhân cơ hội ấy, các Thánh Kỵ Sĩ khác liền chĩa vũ khí thật vào hắn.

Trong ảo ảnh, thật ảo bị trộn lẫn với nhau.

Vì vậy, ảo ảnh ấy thực sự quá điên rồ đối với hắn.

Do phải liên tục tránh các đòn tấn công yếu kém, nên hắn đã bị kiệt sức.

'Và nó rất vững chắc.'

Cái khiên đó quá mạnh.

Không, nó đang dần cứng lại mới đúng.

Tại sao lại như vậy?

Thứ khiến cho tấm khiên đó vững chắc là gì?

"Cuối cùng ngài sẽ chết."

Mẹ kiếp.

Mol không thể phản bác lại lời của Thánh Kỵ Sĩ.

Ném Đá Lộ Tay.

Được mệnh danh là bậc thầy phản bội, Mol cũng rất mạnh trong mảng chiến đấu truyền thống.

Nhưng giờ đây, hắn thấy vô cùng nặng nề khi phải đơn độc chiến đấu giữa kẻ thù ở tứ phía.

Rõ ràng hắn đã rơi vào nhiều tình huống này nhiều lần rồi.

Sau khi phản bội, hắn thường xuyên bị bao vây trên lãnh thổ của kẻ thù.

Nhưng tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy nặng nề đến thế?

"Hộcc. Hộcc."

Hắn thậm chí còn chẳng nhận ra mình đang thở hổn hển.

Ánh mắt hắn ta hướng về phía tấm khiên.

Tấm khiên vững chắc đó.

Không có cách nào để phá vỡ nó cả.

"......."

Và khi nhìn vào biểu cảm của Mol, đôi mắt của Thánh Kỵ Sĩ tràn đầy sự tự tin.

'Quả nhiên. Cuối cùng cũng chịu khuất phục.'

Kẻ kia đã cúi mình trước Tấm Khiên Bất Hoại này.

Tấm khiên ấy sẽ không thể bị phá vỡ bởi những kẻ chìm trong cơn hỗn loạn.

Thánh Kỵ Sĩ với đức tin mạnh mẽ hơn Mol, sẽ không bao giờ đánh mất tấm khiên của mình.

Thánh Kỵ Sĩ nói với Mol, kẻ đang mất dần sự tự tin cùng ý chí chiến thắng.

"Ngài không được phép bước qua cánh cửa này."

Chết tiệt!

Mẹ kiếp!

Khuôn mặt Mol trở nên méo mó khi nghĩ đến nước đi cuối cùng.

Đó không phải là diễn.

Nỗi tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Thánh Kỵ Sĩ tiếp tục một cách điềm tĩnh.

"Cánh cửa này-"

Lần đầu tiên, biểu cảm xuất hiện trên khóe miệng của Thánh Kỵ Sĩ.

Đó là một nụ cười.

Một nụ cười gần như là chế giễu.

"Cánh cửa này, sẽ không bao giờ mở cho ngài đâu."

Chính lúc đó.

Kéttt.

Thánh Kỵ Sĩ nghe thấy một âm thanh từ sau lưng mà đáng lẽ không nên nghe.

Tiếng cửa mở.

Và-

"!"

Thánh Kỵ Sĩ đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Một năng lượng kỳ lạ và vô danh.

Cảm giác ấy khiến hắn nổi da gà khắp người.

Hắn vô thức nhấc tấm khiên cắm dưới đất lên và xoay người lại.

Kéttt- RẦM!

Cánh cửa mở toang.

Người mở cửa mỉm cười rạng rỡ và dang rộng vòng tay.

"Tướng quân Mol. Cửa mở rồi ạ!"

Tóc đen mắt xanh.

Mol không thể không ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Kase - kẻ mà hắn đã ra lệnh cấp dưới giam giữ.

"Ngươi, ngươi đã làm gì?"

Làm sao tên khốn ấy có thể vào đó được?

Và ở bên kia cánh cửa mở, hiện lên những Thánh Kỵ Sĩ nằm lê lết trên sàn nhà.

Đồng thời, máu còn nhỏ từng giọt từ thanh kiếm trên tay Clopeh.

Có lúc giống thương gia.

Đôi khi, Kase lại tựa như một quý tộc cao cấp điển hình.

Nhưng khi cầm kiếm và mỉm cười, hắn trông không khác gì một kẻ điên vậy.

"À mà."

Clopeh Sekka nhàn nhã nhìn quanh cảnh tượng hỗn loạn này.

Ánh mắt hắn hướng về phía Thánh Kỵ Sĩ cầm khiên đang đứng ngay trước mặt mình.

Thánh Kỵ Sĩ cao cấp.

Clopeh đã nghe thấy giọng tên này từ trong cánh cửa rồi.

Thật là một giọng nói to, mạnh mẽ, và đầy tự tin.

Làm sao hắn không nghe thấy được cơ chứ.

"Là tấm khiên kia sao ạ?"

Nụ cười của Clopeh càng trở nên sâu hơn.

"Lúc nãy ở trong cửa tôi có nghe rồi, Tấm Khiên Bất Hoại sao?"

Thánh Kỵ Sĩ đã nói.

'Không ai có thể phá vỡ Tấm Khiên Bất Hoại được Hỗn Loạn ban tặng.'

Thánh Kỵ Sĩ lập tức đối mặt với kẻ thù xuất hiện từ trong cửa và mở miệng.

"Vị đây là-"

Thế nhưng Clopeh chẳng thèm nghe Thánh Kỵ Sĩ.

Hắn có điều muốn hỏi.

"Ai bảo ngài Thánh Kỵ Sĩ nói vậy thế, là kẻ nào dám?"

Thánh Kỵ Sĩ chấn kinh.

"Gì?"

"Tấm Khiên Bất Hoại sao."

Aura bắt đầu bao quanh Clopeh.

Aura tạo ra bởi Mana chết chìm sâu xuống, như thể phản ứng với cảm xúc của Clopeh.

Thay vì trở nên dữ dội, nó sâu sắc và lạnh lẽo hơn.

Giống như cái bóng tạo ra bởi ánh sáng rực rỡ nhất vậy.

"Thần Hỗn Loạn bảo ngài gọi cái khiên đó như vậy à?"

Làm sao kẻ đó dám, dùng cái tên Tấm Khiên Bất Hoại vĩ đại, tấm khiên mà Cale-nim sử dụng khi lần đầu xuất hiện trước thế giới, và là cốt lõi của vô số huyền thoại kể từ đó chứ-

Cái khiên chỉ vì hấp thụ chút sức mạnh của Thần Hỗn Loạn, mà lại dám mang cái tên vĩ đại đó ư?

"Hahaha-"

Clopeh bật cười.

Rồi tiếng cười bỗng dừng lại và ánh mắt hắn hướng về phía Thánh Kỵ Sĩ, hay chính xác hơn là tấm khiên xám.

"Chắc phải đập vỡ cái khiên đó thôi."

Tấm Khiên Bất Hoại.

Đó là cái tên mà chỉ Cale-nim mới có thể dùng.

Vì thế phải đập vỡ cái khiên kia thôi.

"Bằng mọi giá."

Thánh Kỵ Sĩ bất giác nuốt nước bọt khi nhìn vào mắt Clopeh lúc hắn khẽ thì thầm.

Ánh mắt ấy chứa đựng chân lý hiển nhiên vượt qua cả chắc chắn.

Chủ nhân của đôi mắt đó bình tĩnh tuyên bố.

"Cái khiên đó sẽ bị phá vỡ. Bất luận thế nào đi nữa."

Sreung.

Aura từ Mana chết toả ra trên thanh kiếm của Clopeh.

Aura trắng tinh khiết.

Cái bóng trắng tinh ấy muốn ẩn mình dưới ánh sáng không thể che giấu của Cale.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngoaituyen