Chương 472: Mưa Xám Rơi (4)

"Thưa vị cứu tinh, tôi là Timorang - tư tế của gia tộc Cây Xám."

Ưm.
Cale không phải kiểu tôn trọng mọi người lớn tuổi.

"Thật vinh dự khi được gặp ngài."

Nhưng, nếu đó là một bà lão trông như ngoài 80 và có vết máu khô trên miệng.

"Ừm. Thưa bà. À không, thưa tư tế."

Cale vô thức nói lễ phép.

"Thưa vị cứu tinh, ngài có thể thoải mái gọi tôi là Timorang."

Không. Làm sao mà gọi một bà lão ngoài 80 bằng tên được?
Dù anh có gọi chú của Choi Jung-soo, một bậc trưởng bối, bằng cái tên Choi Han, nhưng chuyện đó khác với chuyện này mà?
Cale có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đã kiềm chế và nói một cách bình tĩnh.

"Thưa, tôi không phải là vị cứu tinh đâu ạ."

Trước tiên, anh phải đính chính lại sự thật.

"Pfft."

Nhưng vị tư tế lại mỉm cười lần đầu tiên.
Nếp nhăn khẽ hiện lên quanh khóe mắt bà lão.
Lần đầu tiên, sự bình yên xuất hiện trên khuôn mặt chai sạn của bà, và bà ấy hỏi Cale.

"Thưa vị cứu tinh, ngài có muốn tôi dẫn ngài đến gia tộc chìm trong hỗn loạn của mình không?"

A.
Đã bảo không phải cứu tinh mà!
Bà lão này chẳng chịu lắng nghe gì hết!
Một thoáng bất kính hiện lên trên mặt Cale, và Cale mở miệng.

"Vâng. Xin hãy dẫn đường cho tôi."

Dù sao thì, Cale cũng phải kiểm tra những Ma Nhân nhiễm Bệnh Xám trước đã. Anh cần phải tìm hiểu tình trạng của họ.

"Phư-phư."

Bà lão lại mỉm cười đầy ẩn ý, rút cây gậy gỗ lên và bắt đầu bước đi.
Xào xạc.
Dáng vẻ sống động của những chiếc lá trên cây gậy gỗ thoáng thu hút sự chú ý của Cale.

"Tôi ngửi thấy mùi cây."

Đang dẫn đường, tư tế Timorang hơi khựng lại trước câu nói vô tình của Cale, nhưng nhanh chóng để lại một lời và tiếp tục bước đi.

"Cây cối bảo vệ đất đai."

Lời đó vang vọng sâu trong tâm trí Cale một cách kỳ lạ.

'Chẳng phải gia tộc Cây Xám bảo vệ khu di tích của Ma Thần ư?'

Nhưng sao lại nói là bảo vệ đất đai?
Cale cảm thấy bất thường, nhưng nhanh chóng ngậm miệng.

"Thưa tư tế."

Kẻ vẫn im lặng, Tướng quân Mol mở miệng.

"Tôi nghe nói ngài đang ngăn quân đội kiểm tra những người bị nhiễm trong gia tộc. Xin hãy dừng-"

Nhưng Tướng quân Mol không thể nói tiếp được nữa.

"Câm miệng lại."

Ánh mắt của bà lão tư tế trở nên hung tợn.
Giống như cách lão đứng hiên ngang, không thèm liếc nhìn Tam Hoàng và Ma Vương trước đó vậy.

"!"

Tướng quân Mol giật mình và ngậm miệng.
Dù hắn là chỉ huy Quân đoàn 3, nhưng lão tư tế của gia tộc này rất được dân chúng kính trọng.
Lão tư tế trừng mắt nhìn Tướng quân Mol dữ dội và hét lên.

"Kẻ mang dấu vết của vị Thần khác như ngươi mà cũng dám đặt chân đến nơi này!"
"......!"

Khuôn mặt Mol càng tái mét. Hắn bất giác vội vã nhìn Cale.
Cale đang nhìn chằm chằm vào hắn, và mở miệng.

"À. Ta biết ngươi có Thần Vật rồi. Dù không biết đó là Thần gì."
"!!"

Đồng tử của Mol rung lên dữ dội.
Biết rồi ư?
Chuyện mình có Thần Vật sao?
Làm thế nào chứ?
Bà lão tư tế nhìn chằm chằm vào mặt Mol và cười khẩy.

"Hừ. Nực cười, quá nực cười. Nghe nói ngươi thích bày mưu kế, nên ta tưởng ngươi chỉ đánh sau lưng người khác thôi. Hóa ra là kẻ thích đánh thẳng mặt, chứ đừng nói đến đánh sau lưng!"

Rồi bà ấy lễ phép nói với Cale.

"Thưa vị cứu tinh, tôi đã đợi khoảnh khắc ngài đặt chân đến."

Cây gậy của bà chém ngang không trung.

Xào xạc-

Một cơn gió thoáng lướt qua.
Khu di tích và lối vào làng gần đó.
Lá của toàn bộ cây cối xung quanh đều đung đưa.

Àoooo-

Tiếng lá rung rinh.

Bộp bộp bộp-

Sau một thoáng tĩnh lặng, tiếng bước chân nhẹ nhàng bắt đầu vang lên.

"Chúng tôi sẽ hợp tác trong mọi việc, nên xin đừng lo lắng."

Các Ma Nhân của gia tộc Cây Xám mở cổng làng và cho phép Cale tiến vào.

"Thưa ngài tư tế."
"Vâng. Thưa vị cứu tinh."

Cale nhìn những người chào đón mình như thể đã đợi từ lâu và hỏi tư tế.

"Ngài nhìn thấy tương lai sao ạ?"

Chỉ là, không hiểu sao anh nghĩ thế nên mới hỏi.

'Không, đúng là vậy mà?'

Là tư tế, và biết về sự tồn tại của Cale.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, những điều này thường dẫn đến một kết quả.

"Quả nhiên, ngài đã biết rồi. Thật là tuyệt vời."

Vị tư tế nói với Cale bằng vẻ mặt vô cùng ấn tượng và ngưỡng mộ.

'Lố quá.'

Cale nghĩ phản ứng đó là quá đà. Tuy nhiên, vị tư tế vẫn giữ nguyên phản ứng ấy.

"Tôi không thể nhìn thấy toàn bộ tương lai."

Cale đáp.
Không hiểu sao, anh cảm thấy mình biết lý do.

"Có vẻ như ngài chỉ nhìn thấy một phần tương lai thôi?"
"Vâng. Đúng là vậy. Thi thoảng tôi lại nhìn thấy tương lai qua giấc mơ. Và tôi đã thấy vị cứu tinh ban mưa xám xuống khu di tích này và hai thành phố. Xin hãy hiểu rằng tôi không thể nói sâu hơn và phải dừng ở đây."
"Hmm."

Mưa xám.
Cale biết khi dùng 'Thanh Tẩy Hỗn Loạn', những giọt nước xám sẽ chảy ra từ những người bị nhiễm.

'Nhưng đó là mưa ư?'

Nó đâu phải thứ có thể gọi là mưa.

'Hmm.'

Cale trầm ngâm, nhưng.
Không có câu trả lời.

'Chắc chỉ là ẩn dụ cho điều gì đó.'

Dù sao thì Cale vẫn sẽ thanh tẩy, và những giọt nước xám sẽ xuất hiện. Lời tiên tri của vị tư tế này khả năng cao sẽ thành hiện thực.

"Thì ra là vậy. Trước tiên hãy nhanh chóng đến chỗ những người bị nhiễm ạ."

Cale không muốn lãng phí thời gian, nên hãy đến chỗ những bệnh nhân trước.

"Vâng. Thưa vị cứu tinh."

Lão Timorang ra hiệu về phía một người trong gia tộc.
Người đó bắt đầu dẫn đường cho Cale và Tướng quân Mol.

"À. Đồng đội của tôi cũng sẽ sớm đến đây."
"Vâng. Tôi hiểu rồi ạ."

Vị tư tế ra hiệu cho một người khác trong tộc sau khi Cale nói, rồi đi theo Cale.

'Đó có lẽ là lời tiên tri cuối cùng của ta.'

Nhìn bóng lưng Cale bị Tướng quân Mol che khuất, vị tư tế nhớ lại giấc mơ cuối cùng của mình.

'Đó là lần đầu tiên ta có một giấc mơ sống động như vậy.'

Các tư tế của gia tộc Cây Xám có một sức mạnh đặc biệt qua nhiều thế hệ.
Đó chính là nhìn thấy tương lai.
Và hầu hết những tương lai ấy đều là khi có biến cố lớn xảy ra với gia tộc và khu di tích.
Tất nhiên, biến cố lớn nghĩa là những điều tồi tệ như thảm họa và tai ương.

'Xám-'

Giấc mơ này không hề xuất hiện Tam Hoàng. Nếu biết gã sẽ đến, bà đã chuẩn bị trước để ngăn rắc rối xảy ra với gia tộc mình rồi.
Không, giấc mơ thậm chí còn không cho biết việc ứng cử viên tư tế bị gieo hạt giống, chiêu trò bẩn thỉu của giáo hội Thần Hỗn Loạn. Nếu biết thì bà đã có thể dễ dàng ngăn chặn nó.

'Thứ giấc mơ cho thấy là vị cứu tinh và cơn mưa xám.'

Giấc mơ thường không rõ ràng.
Nó chứa đầy biểu tượng và ẩn dụ.
Tuy nhiên, đây là giấc mơ rõ nét nhất mà bà từng có trong đời.

'Bầu trời u ám và mù mịt. Cơn mưa xám rơi xuống Midi, Mika, và khu di tích đổ nát.'

Và người tạo ra tất cả điều đó là nam nhân tóc đỏ đứng trên đỉnh tháp chuông, tòa nhà cao nhất.
Các Ma Nhân hét lên 'vị cứu tinh' với anh ấy.

Vị cứu tinh đã cứu khu di tích đổ nát và hai thành phố.

Chỉ đến lúc này, tư tế Timorang mới thấy có chút nhẹ nhõm và bước đi với cơ thể mệt mỏi.
Việc mở trận pháp phong ấn trước mặt Long Vương Tam Hoàng suốt hai ngày ròng thực sự không hề dễ dàng.

Ngôi làng của tộc Cây Xám.

Khu điều trị nằm sâu trong làng.
Nơi đó là một tòa nhà 2 tầng, giờ đã chật kín người nhiễm bệnh.

"Đây, là danh sách bệnh nhân."

Vì vẫn là ban ngày, nên họ đang ngủ say với cơ thể xám xịt.
Trong phòng điều trị trống duy nhất cách đó không xa, bác sĩ của gia tộc và một quan chức được phái đến từ Lâu đài Ma Vương không giấu nổi vẻ lo lắng khi đưa cho Cale vài tài liệu.

Xoẹt xoẹt.

Cale lật giấy và xem danh sách bệnh nhân.
Không gian tĩnh lặng.
Mol đứng sau Cale và liếc nhìn các tài liệu.

Gật gù.

Vị tư tế già đang ngủ trên ghế ở góc phòng, được một thành viên gia tộc hộ tống.
Không ai trách mắng bà ấy.
Dù đã đến tuổi nghỉ hưu, nhưng vì chưa có người kế nhiệm nên bà vẫn tiếp tục giữ vai trò tư tế. Khi cuối cùng cũng có một ứng cử viên, thì đứa trẻ đó lại qua đời sau khi hạt giống trong người nảy mầm rồi phát nổ.
Đó là lý do vị tư tế già lại xuất hiện ở chiến tuyến, để gia tộc phía sau và một mình đối đầu với phe Tam Hoàng.
Ai có thể trách việc cụ già ấy ngủ chứ?

Xoẹt xoẹt.

Nhìn giấy tờ được lật giở nhanh chóng, vị quan chức mở miệng.

"Toàn bộ người bị nhiễm ở Midi, Mika và người có biểu hiện co giật đều đã được chuyển đến khu điều trị này ạ."

Hơn hai trăm người nhiễm bệnh nằm chen chúc khắp nơi trong tòa nhà hai tầng này.

"Hmm."

Cale thở dài.

"Những người bị phân vào nhóm có khả năng nhiễm bệnh, hiện đang được cách ly tại thành phố Midi và Mika."

May mắn là như vậy.
Sau khi Tam Hoàng gây chuyện, các quan chức của Lâu đài Ma Vương dù đến muộn nhưng vẫn nhanh chóng tiến hành các biện pháp tiếp theo.

"Chúng ta có thể thanh tẩy nơi này vào sáng mai."

Giờ là buổi chiều nên chưa có bệnh nhân nào phát bệnh. Khi đêm đến họ sẽ phát điên, và sẽ bình tĩnh lại vào ngày mai.
Khi ấy, việc thanh tẩy sẽ được thực hiện.
Cale kết luận khi đóng tài liệu lại.
Tất nhiên, anh còn nói thêm một điều.

"Tất cả đều dựa trên tiền đề là Long Vương Tam Hoàng sẽ rút lui hôm nay."
"...Vâng."

Quan chức trả lời với vẻ mặt nghiêm nghị, và Mol gật đầu.
Vì Ma Vương đã ra mặt, hẳn Tam Hoàng sẽ sớm rút lui thôi.

- Giờ cánh tay còn lại cũng sẽ được thanh tẩy rồi.

Cale không phản ứng mấy với lời nói đầy mong đợi của Super Rock.
Nhưng vì chứng khó tiêu của anh đã ổn hơn,

'Ước gì không còn chóng mặt nữa.'

Việc cứ loạng choạng rồi cần người đỡ khá là khó chịu.

"Xin hãy cố cầm cự qua đêm nay."

Cale vừa nói vừa đưa tài liệu đã xem cho bác sĩ của gia tộc, và mặt những người trong phòng điều trị sáng bừng lên.
Đó có lẽ là hy vọng.

"......."

Mol lặng lẽ nhìn anh ấy.

"!"

Rồi hắn giật mình quay lại.
Không chỉ vậy.

'Gì thế?'

Cale cũng giật mình và quay sang nhìn.
Anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"HỘC!"

Vị tư tế bị bao phủ trong khói xám bỗng mở to mắt và tỉnh dậy.
Chiến binh và bác sĩ gia tộc bên cạnh vội vàng quỳ xuống.

"Tiên tri......!"

Cale lập tức hiểu ra sau lời nói của bác sĩ.

'Lời tiên tri?'

Khuôn mặt anh cứng lại.

'Trong tình huống này mà lại xuất hiện lời tiên tri ư?'

Mọi thứ đang tiến triển đều đặn, và giờ chỉ còn lại việc giải quyết. Nhưng lời tiên tri lại đột nhiên xuất hiện.
Mặt Cale nhăn lại.
Anh cảm thấy lạnh gáy.
Bất an quá.

"Đêm-!"

Linh mục Timorang đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Bà run rẩy mở miệng.
Khói xám đang biến mất.
Trước khi khói tan hết, bà phải nói ra điều mình đã thấy.

Mưa xám.
Hôm nay, bà đã thấy một giấc mơ còn rõ ràng hơn thế.
Bà nhận ra rằng.
Cơn mưa xám ấy, chẳng qua chỉ là điềm báo cho thảm họa mà bà sẽ chứng kiến hôm nay.

"Đêm nay, thành phố sẽ chìm trong sắc xám, lũ quái vật xám xịt sẽ ăn thịt các Ma Nhân!"

A.
Cale thở dài.
Vị tư tế tiếp tục.

"Thành phố sẽ cháy rụi, tiếng thét thất thanh của các Ma Nhân sẽ bao trùm cả đất trời-!"

Ánh mắt bà hướng về phía Cale.

"Nam nhân tóc đỏ sẽ leo lên tháp chuông, nhưng rồi tháp chuông bị Rồng Xanh phá hủy!"

Bà run rẩy nói.

"Mưa, mưa xám không rơi, bình minh đến. Thành phố chìm trong tro bụi xám xịt-"

Toàn thân bà run rẩy như cây dương, và chẳng mấy chốc-

"Ngài tư tế!"

Bà ngất đi.
Ròng. Máu chảy từ khóe miệng bà ấy.

"...Đây là lần đầu, một lời tiên tri, cho biết nhiều điều đến vậy."

Bác sĩ run rẩy lại gần vị tư tế được các chiến binh trong gia tộc dìu đỡ.
Khoảnh khắc này, vị bác sĩ giàu kinh nghiệm cảm thấy mình phải nói cho Cale biết.
Rằng đừng bỏ qua lời tiên tri ấy.
Vị tư tế đã nói ra rất nhiều điều, mà không hề nghĩ đến thân thể mình.

"......."

Ánh mắt nhìn tư tế bất tỉnh của Cale giờ quay sang quan chức.

"!"

Quan chức co rúm lại trước ánh nhìn lạnh lẽo ấy, và Cale mở miệng.

"Có đúng là vậy không?"

Anh ấy vừa nói vừa giơ tập tài liệu lên.

"Midi và Mika. Người bị nhiễm và nghi nhiễm ở cả hai nơi. Có chắc là đã cách ly họ đúng cách không?"

Chết tiệt.
Cale nuốt xuống lời cay nghiệt sắp bật ra khỏi miệng.
Anh đã hoàn toàn nắm được tình hình sau khi nghe lời của tư tế.
Dự đoán của anh là chính xác.

'Đêm nay.'

Midi và Mika.
Người bị nhiễm sẽ xuất hiện ở một trong hai thành phố và phát điên chạy loạn.
Và khi họ cố ngăn chặn điều này,  Long Vương Tam Hoàng sẽ xuất hiện.

"Khỉ thật."

Cuối cùng, Cale thốt ra tâm tình của mình.

"...Chuyện, chuyện này-!"

Gương mặt Tướng quân Mol tái nhợt, Cale lạnh lùng nói với hắn.

"Làm gì thế?"
"Huh?"
"Đây là lúc để ngươi đứng ngây ra đó à?"

Thay vì lo lắng, Cale quyết định hành động.
Nếu là tối nay.
Giờ đang là chiều, nên vẫn còn thời gian.
Vì đã nghe được lời tiên tri, nên ta có thể chuẩn bị.

'Được rồi.'

Vẫn đáng để thử.
So với những khó khăn từ trước đến nay.

"Ngài, ngài tư tế!"

Đúng lúc đó, nữ tư tế tưởng như đã bất tỉnh bỗng mở mắt một cách khó khăn.
Khi Cale chạm mắt với bà, nữ tư tế để lại lời cuối cùng rồi ngất đi.

"N,nhất định...phải cố, ngài p,phải sống sót!"

Gì cơ.
Vẻ mặt Cale đanh lại.

- ...Ừm. Điềm quá.

Đúng như Super Rock nói, nữ tư tế ngất đi cùng lời lẽ đáng ngại đó.
Nữ tu sĩ háu ăn khẽ lẩm bẩm với Cale, người đang vô cùng bất an.

- Nhột quá.

Háu Ăn rên rỉ vì cảm giác ngứa ngáy như thể có gì đó sắp bật ra. Cô thấy khó chịu như bị đầy bụng, nhưng lại đói một cách kỳ lạ.
Thiếu gì đó. Cần thêm gì đó để tiêu hóa.
Không, cô chỉ muốn ăn thứ gì đó mát mát để chịu đựng sự ngột ngạt này.
Nhưng cô không biết đó là gì.
Ngay khi cô nghĩ vậy.

- Đói quá.

Háu Ăn lại rên rỉ, nhưng tai Cale không nghe thấy gì hết.
Cale lập tức nói,

"Chết tiệt. Quay lại Midi ngay!"

Vì đang quá gấp.
Rõ ràng là đáng để thử, nhưng Cale lại thấy bất an lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngoaituyen