Chương 32

Phòng PR của Dược Dương lập tức phản ứng, nhanh chóng dập lửa khắp mạng, nhưng dấu vết lan truyền của tài liệu kia đã phủ khắp các nền tảng mạng xã hội lớn và vô số nhóm chat, căn bản không thể nào xóa sạch.

Nếu là ngành khác hay ông chủ công ty khác, sự quan tâm của dân mạng chắc hẳn cũng không bùng nổ đến thế. Nhưng Dược Dương lại là thương hiệu trực diện với người tiêu dùng, mức độ phổ biến trong nước rất cao, mà Trần Tễ còn là cái tên được chú ý dạo gần đây – “phú nhị đại nhan sắc đỉnh cao của giới thương nghiệp”. Tài liệu đó toàn ảnh và chuyện đời tư, chẳng khác nào chiều trọn sở thích tò mò của công chúng với một nhân vật như Trần Tễ.

Các yếu tố cộng dồn, việc “Bộ mặt thật của CEO Dược Dương – Trần Tễ” bị đẩy thành chủ đề nóng toàn mạng.

Trong con mắt lạnh lùng của giới tư bản, người đứng đầu doanh nghiệp vốn không được có quyền riêng tư, đời tư cá nhân của CEO luôn là một trong những điều quan trọng mà các quỹ đầu tư sẽ rà soát trước khi xuống tiền.

Ngay từ giai đoạn Thượng Phong tiến hành thẩm định Dược Dương, đội ngũ của Lương Văn Kiêu đã càn quét toàn mạng, thu thập kỹ càng thông tin cá nhân về Trần Tễ, thậm chí còn xét đến cả quá khứ du học của cậu, không bỏ sót bất kỳ nền tảng mạng xã hội nước ngoài nào.

Công bằng mà nói, Trần Tễ thật sự từng là kiểu công tử ăn chơi, du học Mỹ nhiều năm, độ tuổi đôi mươi thích chơi siêu xe, sưu tầm đồng hồ, thường xuyên lui tới quán bar, trai gái đều quen. Trước khi tiếp quản công ty gia đình, cậu cũng chưa từng che giấu sự phóng túng ấy, những gì cậu phô bày trên mạng xã hội quả thật rất dễ bị soi mói.

Lương Văn Kiêu vốn hiểu rõ điểm này, thế nên sau khi Thượng Phong rót vốn vào Dược Dương, anh đã lập tức yêu cầu Trần Tễ xóa sạch mọi nội dung rủi ro trên tất cả nền tảng mạng xã hội trong và ngoài nước, tránh bị kẻ khác lợi dụng. Công việc này anh còn đích thân giám sát để đảm bảo không có sơ hở.

Chính vì vậy, khi thấy tài liệu kia anh mới giật mình, không phải vì “lịch sử đen” của Trần Tễ quá mức tệ hại, mà bởi trong đó có rất nhiều thứ ngay cả anh cũng chưa từng thấy.

Những tấm ảnh Instagram đã bị xóa hơn một năm, những tương tác trong phần bình luận với bạn bè Instagram, lời đồn trong nhóm du học sinh và nhiều chuyện cũ chưa từng xuất hiện trước mắt anh… bỗng dưng lặng lẽ bị gom lại trong một tài liệu bóc phốt. Thêm mắm dặm muối vài chi tiết, chỉ trong một đêm lan khắp toàn mạng.

Cả quá trình giống như có đôi mắt vô hình luôn rình rập trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội đâm một nhát chí mạng vào sau lưng Trần Tễ.

Khiến người ta lạnh sống lưng.

Điều khiến Lương Văn Kiêu càng cảnh giác hơn là mức độ đào bới Trần Tễ trong tài liệu kia thậm chí còn chi tiết và cặn kẽ hơn cả một đội ngũ thẩm định hàng đầu của quỹ đầu tư lớn trong nước.

Khác với lần suýt dính lùm xùm ảnh nóng đầu năm, lần này trước khủng hoảng hình ảnh bất ngờ, Trần Tễ đã ý thức rõ đây là trách nhiệm của mình, cậu quyết định không thể tiếp tục phó mặc cho Lương Văn Kiêu giải quyết thay.

Dù vậy, cậu cũng không thấy mình có lỗi, bởi nội dung trong tài liệu chỉ là đời tư trước kia: siêu xe, đồng hồ, tiệc tùng, bạn bè chơi bời, hồ bơi bãi biển… ngoài những điều đó thì không có gì liên quan đến chuyện bại hoại đạo đức hay vết nhơ. Tất cả chỉ là kẻ giấu mặt cố ý xuyên tạc và bôi nhọ.

Điều đó khiến cậu vừa giận dữ vừa ấm ức, không biết xả đi đâu.

Trần Tễ quyết định sẽ đối mặt trực diện.

Sáng sớm đến công ty, Trần Tễ gọi điện cho Amber, đòi mật khẩu tài khoản weibo của mình, chuẩn bị tự tay đăng bài vạch mặt kẻ đứng sau, từng điểm từng điểm phản bác lại những thông tin sai sự thật trong tài liệu kia.

Amber khuyên Trần Tễ bình tĩnh, nói bộ phận PR đang họp để bàn hướng giải quyết. Trần Tễ đang nổi nóng, gắt lên hỏi sao họp mà không gọi cậu, không có người trong cuộc thì họp hành ra kết quả gì.

Trần Tễ còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã đổi sang giọng điềm tĩnh, trầm ổn của Lương Văn Kiêu: “Trần tổng, cậu đừng vội, tuyệt đối đừng phản ứng công khai, nửa tiếng nữa tôi qua chỗ cậu.”

Nghe thấy giọng nói ấy, Trần Tễ im lặng.

Lần này cậu không muốn giao hết cho Lương Văn Kiêu, nhưng cũng biết bản thân không có chuyên môn và kinh nghiệm xử lý khủng hoảng công chúng như anh.

Lúc này Lương Văn Kiêu còn đang họp với bộ phận PR, mình mà xen vào chỉ càng rối thêm, Trần Tễ nuốt xuống cơn giận, đáp một tiếng “được”.

Nửa tiếng sau, Lương Văn Kiêu bước vào văn phòng cậu.

Khoảng thời gian chờ đợi, Trần Tễ không ngồi yên, cậu đang viết nháp cho bài weibo của mình. Dù tức đến nỗi muốn đánh người, gõ bàn phím như sắp tóe lửa, nhưng lời lẽ cậu gõ ra vẫn giữ được sự chừng mực, chỉ tập trung đối chiếu từng chi tiết trong tài liệu để làm rõ sự thật, phản bác thông tin bịa đặt, tuyệt đối không công kích cá nhân kẻ đứng sau.

Lương Văn Kiêu lướt nhanh qua bản nháp ấy rồi nói với cậu: “Bộ phận PR và pháp vụ đang soạn tuyên bố chung, rất nhanh sẽ công bố, lúc này để công ty lên tiếng thay cậu là tốt nhất, tài khoản cá nhân của cậu tuyệt đối không nên phát biểu.”

Trần Tễ không đồng ý, trên màn hình máy tính của cậu đang mở sẵn tài liệu bôi nhọ kia, chỉ cần nhìn thôi là máu nóng lại dồn lên: “Thông cáo công ty nhạt nhẽo muốn chết, ai thèm đọc chứ! Người ta tin có ảnh mới là thật, cái tài liệu ngu xuẩn này toàn là ảnh, mà chuyện thì dựng như thật. Nếu tôi không phải đương sự, đến tôi cũng tin mất.”

Lương Văn Kiêu: “Chính vì vậy cậu càng không thể vội vàng tự minh oan, nếu cậu trực tiếp lên tiếng chỉ càng khiến sự việc thêm rôm rả, lan nhanh hơn, rộng hơn, rơi vào vòng luẩn quẩn.”

Trước khi gặp Lương Văn Kiêu, Trần Tễ ngập tràn tức giận, nỗi ấm ức chỉ chiếm chưa đến một phần trăm cảm xúc, bị cậu bỏ qua chẳng thèm để ý. Nhưng lúc này, khi đối diện với Lương Văn Kiêu, nỗi ấm ức ấy lại như hạt nở gặp nước, phồng to không cách nào kìm lại, nhanh chóng chiếm trọn cả lồng ngực.

Cậu khoác lên vẻ mặt lạnh lùng, như thể đao thương bất nhập: “Anh cũng đọc rồi, anh tin không?”

Lương Văn Kiêu lắc đầu: “Không tin.”

Trần Tễ nhếch môi: “Không cần an ủi tôi.”

Lương Văn Kiêu nói chậm rãi: “Cậu quên rồi sao? Giai đoạn thẩm định tôi đã điều tra cậu kỹ càng, nhiều tấm ảnh trên Instagram của cậu đều do chính tay tôi giám sát cậu xóa bỏ.”

Trần Tễ bật cười tự giễu: “Nhưng khi kèm thêm chữ nghĩa vào, hiệu quả lại khác hẳn, phải không?”

Lương Văn Kiêu đáp: “Hiện giờ mạng xã hội chỉ đang hùa theo xem trò vui, chờ khi lắng xuống, ai cũng sẽ nhận ra những câu chuyện ấy đầy sơ hở.”

Trần Tễ khẽ thở dài: “Lão Lương, anh thay đổi rồi, nếu là một năm trước, anh chẳng thèm an ủi tôi đâu. Anh sẽ gọi điện lúc nửa đêm bắt tôi đến công ty, cầm cái tài liệu này thẩm vấn tôi như điều tra tội phạm.”

Lương Văn Kiêu hơi ngập ngừng: “…Tôi nào đến mức vô tình như vậy.”

Trần Tễ cười nhạt: “Anh quên rồi, chứ tôi thì nhớ rõ, mười tiếng ngồi ghế hạng phổ thông từ London bay về nước, tôi không bao giờ quên.”

Lương Văn Kiêu cười khẽ: “Bây giờ cậu đã khác xưa nhiều rồi, còn biết tự soạn bài phản bác tin đồn nữa cơ.”

Nghe nhắc đến chuyện phản bác, Trần Tễ lại bực: “Đúng rồi, trong đó có nhiều ảnh vốn không phải tôi đăng, chính tôi cũng chưa từng thấy, có cái còn có watermark, rõ ràng bạn tôi đăng trên ins. Còn mấy ảnh chụp màn hình kia, làm sao tôi biết trong nhóm du học sinh kia tôi lại ‘nổi tiếng’ như vậy, nhiều người nói xấu tôi như thế. Họ rảnh đến vậy sao?”

Lương Văn Kiêu khẽ gật đầu: “Chính điểm này mới đáng nghi, giống như có người quen biết cậu từ lâu, đặc biệt để tâm đến cậu, lén lút gom nhặt khắp nơi. Cậu có thấy ai khả nghi không?”

Trần Tễ lắc đầu: “Không, bạn bè tôi không có loại biến thái ấy.”

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại không chắc lắm: “Nhưng mà… cũng khó nói, rừng rộng thì chim lạ nào cũng có.”

Lương Văn Kiêu nghiêm giọng: “Chuyện này đã không còn đơn thuần là khủng hoảng truyền thông, kẻ đứng sau nắm nhiều thông tin về cậu đến vậy, nghĩa là đã đe dọa đến cả sự an toàn cá nhân. Lát nữa bên pháp vụ sẽ cùng cậu đi báo cảnh sát, dù là ai, chỉ cần tìm ra, chúng ta sẽ trả lại trong sạch cho cậu.”

Trần Tễ gật đầu khẽ đáp “ừ”, rồi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lặng thinh.

Lương Văn Kiêu quan sát cậu: “Đừng giận nữa. Ăn sáng chưa?”

Nghe giọng anh dịu dàng quan tâm, sự cứng cỏi trong Trần Tễ bỗng chốc mềm nhũn, bao nỗi ấm ức tích tụ tuôn trào như sóng vỗ.

Cậu rời ghế da sau bàn làm việc, đi sang ngồi xuống sofa bên cạnh, cúi gằm đầu, úp mặt trong hai bàn tay.

“Không muốn ăn.” Cậu khẽ nói: “Lão Lương, tôi rất lo hội nghị đặt hàng sẽ bị ảnh hưởng.”

Lương Văn Kiêu ngồi xuống cạnh Trần Tễ, một tay đặt lên lưng cậu: “Còn một tháng nữa, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu vãn.”

Trần Tễ ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Vậy nghĩa là thật sự sẽ bị ảnh hưởng, đúng không?”

Lương Văn Kiêu không muốn nói dối chỉ để xoa dịu, cũng không muốn nói thật khiến cậu nặng lòng, bèn chuyển hướng: “Cậu từng nghe câu này chưa, trong thực tế, kẻ mạnh lại thường là kẻ yếu trên diễn đàn dư luận.”

Trần Tễ ngẩng mắt nhìn anh: “Chưa. Nghĩa là gì?”

Lương Văn Kiêu kiên nhẫn giải thích: “Đó là một quan điểm trong sách nghiên cứu truyền thông. Kẻ mạnh ngoài đời thường được coi là tấm gương thành công nên sẽ bị trông đợi và đòi hỏi bằng chuẩn mực đạo đức cao hơn. Một khi gây tranh cãi, kỳ vọng sụp đổ, ngưỡng mộ sẽ hóa thành soi xét. Còn kẻ mạnh, bởi nắm nhiều nguồn lực, bất kỳ phản ứng nào cũng dễ bị gắn mác ỷ thế hiếp người, dưới sức ép dư luận, họ lại trở thành kẻ yếu thế, tiến thoái lưỡng nan.”

Trần Tễ bật cười khẽ: “Tôi hiểu rồi, anh đang khen tôi là kẻ mạnh.”

Lương Văn Kiêu cũng cười: “Đúng, cậu là kẻ mạnh. Lúc Dược Dương sa sút mới là kẻ yếu, nên hồi đầu năm chúng ta mới thắng được cuộc chiến truyền thông với đối thủ quốc tế mà không cần đánh. Còn giờ Dược Dương đã vượt qua khó khăn, trở lại vị thế kẻ mạnh, nên trong dư luận chúng ta lại trở thành kẻ yếu. Chuyện này khó tránh, dù không có tài liệu kia, sớm muộn cũng sẽ có vấn đề khác. Chúng ta không cần lo quá, cứ thản nhiên đối diện, rồi sẽ có cách thôi.”

Lương Văn Kiêu liên tục nhấn mạnh chữ “chúng ta” - từ ngữ mà anh vốn hiếm khi dùng.

Trần Tễ đã nhận ra điều ấy.

Cậu vốn là kẻ mạnh trong đời thực, từ nhỏ đã có nhiều hơn người khác, là đứa con được cưng chiều nhất, lớn lên thành lãnh đạo doanh nghiệp uy tín. Cậu không thiếu tình yêu, chẳng thiếu tiền bạc, càng không thiếu sự ngưỡng mộ. Những thứ người khác khao khát cả đời, với cậu chỉ là chuyện trong tầm tay.

Cho nên xưa nay cậu hiếm khi để tâm đến sự quan tâm của người khác, vì trong mắt cậu, giá trị tinh thần chẳng qua chỉ là món hàng rẻ mạt, nhấc mí mắt cũng có thể hưởng thụ.

Nhưng giá trị tinh thần mà Lương Văn Kiêu mang lại hoàn toàn không hề rẻ tiền, thậm chí còn quý giá hơn tất cả những con người và sự việc trong đống ảnh tài liệu bôi nhọ kia cộng lại.

Dù vẫn còn lo lắng về hội nghị đặt hàng, nhưng chỉ vì cách dùng từ tinh tế của Lương Văn Kiêu mà tâm trạng Trần Tễ đã khẽ khàng tốt lên đôi chút.

Chúng ta.

Rồi sẽ có cách thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro