Chương 46

Khoảng hơn mười năm trước, vào thời kỳ Dược Dương đang trên đà phát triển mạnh mẽ, công ty từng dốc sức mở rộng mảng thu mua thương hiệu nước ngoài vào Trung Quốc.

Khi đó đúng vào giai đoạn hưởng lợi sau Thế vận hội 2008, hàng loạt thương hiệu quốc tế thi nhau tràn vào thị trường, hoặc tự mở chuỗi cửa hàng, hoặc tìm đại lý để ồ ạt bành trướng. Dược Dương đã lần lượt ký hợp đồng với ba thương hiệu thể thao ngoại quốc, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không thể vận hành thành công. Sau ba năm thua lỗ liên tiếp, cuối cùng Dược Dương đành quyết định dừng hẳn mảng kinh doanh này, tập trung phát triển thương hiệu tự chủ.

Trận thất bại ấy từng là nỗi tiếc nuối của cha Trần Tễ, cũng trở thành vùng cấm kỵ mà Dược Dương không dám dễ dàng đặt chân vào lần nữa.

Sau khi tiếp quản Dược Dương, Trần Tễ không phải chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ thực hiện chiến lược mở rộng, bằng một cách khác tái cấu trúc và tích hợp nhiều thương hiệu, để hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của cha. Chỉ là cậu luôn cho rằng chuyện đó phải đợi đến một tương lai rất xa.

Phải đợi khi bản thân đủ chín chắn, khi Dược Dương phát triển đủ vững vàng, khi thiên thời địa lợi nhân hòa đều chín muồi. Chứ không phải bây giờ, bị dòng vốn bên ngoài ép buộc, chỉ vì một câu hứa hẹn của Lương Văn Kiêu rằng “đội ngũ đầu tư cũ có thể tiếp tục hỗ trợ các dự án mới”.

Đội ngũ là đội ngũ, Lương Văn Kiêu vẫn là Lương Văn Kiêu.

Anh có thể dành bao nhiêu sức lực để hỗ trợ trực tiếp? Không cần hỏi cũng biết.

Ngoài Dược Dương, anh còn có hai dự án đầu tư khác, việc quản lý sau đầu tư đều giao cho cấp dưới đảm nhận, bản thân anh chỉ thỉnh thoảng tham gia một, hai buổi họp trực tuyến, mỗi quý có mặt tại hội đồng quản trị một lần, và chỉ ở những thời điểm then chốt mới đưa ra hỗ trợ cần thiết.

Năm ngoái khi Dược Dương cùng Thượng Phong và Bảo Doanh lập liên doanh về vận hành bất động sản thương mại, ngay cả khâu đàm phán hợp tác anh cũng không tham dự, chỉ xuất hiện một lần trong lễ ký kết.

Thời gian và sức lực của Lương Văn Kiêu là nguồn tài nguyên khan hiếm, chắc chắn sẽ được ưu tiên phân bổ cho những dự án tạo ra giá trị lớn nhất. Một công ty liên doanh chỉ đầu tư 300 triệu sẽ không bao giờ trở thành trọng tâm công việc của anh. Huống chi Lương Văn Kiêu đã thẳng thừng từ chối lời mời của Trần Tễ, không hề cân nhắc chuyện nhảy việc sang Dược Dương để làm quản lý cấp cao.

Trần Tễ hiểu Lương Văn Kiêu, nên cũng biết rõ Dược Dương không thể giữ chân anh được.

Còn về mối quan hệ giữa hai người… Sau này khi Lương Văn Kiêu rời Dược Dương trở về Thượng Hải, rồi sẽ đi đâu về đâu?

Nếu thật sự còn luyến tiếc, có lẽ sẽ thành đôi bạn cũ thỉnh thoảng gặp mặt, cùng lắm là lên giường một lần cũng không có gì to tát.

Trần Tễ tự giễu nghĩ thầm.

Đến khi ngày đó đến, cậu mong mình có thể buông tay một cách thoải mái, chứ không phải như bây giờ – trẻ con, bốc đồng, không quản nổi cảm xúc, để tâm trạng mỗi ngày đều bị người đàn ông kia chi phối.

Tối hôm đó, Trần Tễ bất ngờ về nhà ăn cơm, lập tức nhận được sự quan tâm quá mức từ hai người phụ nữ trong gia đình.

Mẹ nhìn cậu mặt mày đầy tâm sự, đoán rằng cậu gặp chuyện phiền não trong công việc, liên tục hỏi có phải công ty có vấn đề gì không. Thấy cậu không chịu nói, bà lại khuyên rằng đừng ôm hết mọi chuyện một mình, có thể tìm người đáng tin để bàn bạc, chẳng hạn như Lương Văn Kiêu.

Em gái thấy cậu ủ dột, lại nghi ngờ rằng cậu cãi nhau với “bạn trai nhỏ tiệm bánh ngọt”, nên mới không báo trước mà chạy về nhà. Hỏi thì cậu không thừa nhận, còn ra vẻ ngầu ngầu bảo: “Anh về nhà mình chẳng lẽ còn cần lý do à?”

Trần Mộc vô cùng tò mò và tưởng tượng về anh rể nhỏ ngọt ngào kia. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng một cậu trai vừa giỏi làm bánh ngọt vừa có thể thu phục được anh hai của mình, chắc hẳn là một người rất dễ mến.

Bữa cơm tối, mẹ và em gái mỗi người một ý: người thì chắc rằng “Thuỵ Thuỵ vì công việc mà phiền não”, người lại quả quyết “chắc chắn là chuyện tình cảm”.

Trần Tễ ngồi nghe bên cạnh, chỉ cảm thấy mình giống như một món ăn đặt giữa bàn, vừa ngọt lại vừa mặn.

Ăn xong, cậu về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi xuống tầng, đi vào phòng làm việc mở máy tính.

Ngoài bản giấy buổi chiều đưa cho cậu, Lương Văn Kiêu còn gửi kèm một bản điện tử qua email. Trong đó có thêm phụ lục chứa nhiều tư liệu chi tiết hơn: báo cáo nghiên cứu các ca điển hình trong ngành những năm gần đây; phân tích và suy ngẫm về nguyên nhân Dược Dương thất bại trong mảng thương hiệu ngoại quốc năm ấy; cùng với đánh giá và dự đoán tương lai, cuối cùng cũng chỉ là làm áo cưới cho người khác, chỉ khi nắm quyền chi phối mới thật sự làm chủ được cục diện.

Rõ ràng đội ngũ của Lương Văn Kiêu đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, thậm chí còn tra cứu cả kho lưu trữ nội bộ của Dược Dương để lục lại tài liệu năm đó. Ngay đến chính Trần Tễ cũng chưa từng mở lại sổ sách cũ mười mấy năm trước, vậy mà họ đã sắp xếp gọn gàng từ đầu đến cuối.

Cậu nhẫn nại đọc hết toàn bộ tài liệu, đến khi xong xuôi đã hơn mười hai giờ đêm.

Tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến đầu óc quá tải, Trần Tễ cảm thấy mình không thể suy nghĩ thêm được gì, bèn quyết định đi ngủ, mai tính tiếp.

Cậu gập máy tính, rời khỏi phòng làm việc, lên lầu về phòng ngủ. Tắt đèn, nằm xuống, nhắm mắt.

Đây đã là đêm thứ tư cậu ngủ một mình, chỉ có điều ba hôm trước là ngủ một mình ở nhà Lương Văn Kiêu, còn hôm nay mới là ở nhà mình.

Cậu vốn tưởng rằng hôm nay mình về nhà thì buổi tối sẽ có thể vui lên một chút, nào ngờ kế hoạch mãi chẳng đuổi kịp biến hóa.

Giờ này chắc anh ấy đã ngủ rồi nhỉ?

Một người, một giường, liệu có thấy không quen?

Có nhớ người đêm nay không nằm cạnh mình không?

Có khi nào cũng như mình, trằn trọc cô đơn đến mất ngủ?

Không biết qua bao lâu, Trần Tễ lại mở mắt trong màn đêm, khẽ thở dài một hơi.

Rõ ràng đã rất mệt mà vẫn không sao ngủ được.

Nói thì hay lắm, rằng cần giữ khoảng cách, nhưng đến một đêm thôi cũng đã chịu không nổi.

Không biết Lương Văn Kiêu ngủ chưa.

Nếu chưa ngủ thì tốt.

Nếu ngủ rồi…

Hừ, bị quấy rầy cũng đáng đời.

1 giờ 30 sáng.

Lương Văn Kiêu cũng trằn trọc không ngủ được.

Anh lục tìm trong tủ lấy ra một lọ melatonin, nuốt hai viên rồi trở lại giường.

2 giờ 20 sáng.

Vừa chợp mắt được một chút đã nghe bên ngoài vang lên tiếng mở khóa cửa, rồi tiếng cửa khép lại.

Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng vẫn cẩn thận ngồi dậy ra ngoài xem.

Đèn vừa bật sáng, hai kẻ mất ngủ liền chạm mặt nhau trong phòng khách.

“Ơ? Anh chưa ngủ à.” Trần Tễ thay dép ở huyền quan, tỏ ra không có chuyện gì: “Em… ừm, ăn xong mới về đây.”

Nếp nhăn trên trán vì ánh đèn bất ngờ mà cau lại của Lương Văn Kiêu dần giãn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.

Anh bước đến, mở rộng vòng tay chào đón người tình ngang bướng đã chọn nửa đêm quay về bên mình.

Trần Tễ cũng đáp lại, vùi mặt vào hõm cổ anh.

“Biết ngay là không có em anh sẽ mất ngủ, nên em đặc biệt về đây.”

“Cảm ơn Thuỵ Thuỵ.” Lương Văn Kiêu ôm cậu chặt hơn, “Anh muốn bàn với em một chuyện.”

“Hả?”

“Lần sau về sớm một chút.”

“Anh lại được voi đòi tiên đấy à?”

“Nếu em về sớm, anh sẽ không cần uống melatonin nữa.”

“… Anh có thể gọi điện cho em mà.”

“Gọi rồi em có về không?”

“Chưa chắc.”

“…”

“Nhưng em sẽ nghe máy.”

“Được, vậy anh sẽ gọi cho em.”

Đêm đó hai người không làm gì, chỉ ôm nhau mà ngủ.

Có Lương Văn Kiêu nằm bên cạnh, Trần Tễ ngủ rất ngon, rất yên lòng.

Dù trong thâm tâm vẫn chưa thể gạt bỏ sự nghi ngờ đối với lập trường “người đại diện bên đầu tư” mà Lương Văn Kiêu mang theo, dù cả hai buộc phải mỗi người một ngả, rốt cuộc cũng có gì quan trọng đâu chứ.

Bởi Lương Văn Kiêu không chỉ là Lương Văn Kiêu của Thượng Phong, mà còn là người tình bí mật của Trần Tễ.

Đã vậy, nếu Lương Văn Kiêu có thể khéo léo xử lý ranh giới giữa hai thân phận ấy, Trần Tễ cũng sẽ giữ chắc phần thuộc về mình, tuyệt đối không để anh rơi vào tay người khác.

Ngày hôm sau, cả hai cùng ngồi trong văn phòng Trần Tễ để bàn bạc về bản kế hoạch.

Trần Tễ yêu cầu Lương Văn Kiêu giải thích vì sao lại chọn đúng thời điểm này. Lương Văn Kiêu thẳng thắn thừa nhận, trong đó có cân nhắc việc nâng cao giá trị thị trường của Dược Dương, nhưng cũng nhấn mạnh đây không phải tâm tư mờ ám, mà hoàn toàn là bước đi hợp pháp, hợp lý trong chu kỳ dự án. Đồng thời, điều quan trọng hơn cả là anh đã đánh giá toàn diện tình hình tài chính lẫn môi trường cạnh tranh trong ngành, tin rằng lúc này đúng là thời cơ vàng để mở ra mảng kinh doanh mới.

“Đây là năm Olympic, hai thương hiệu lớn nhất đều đang tập trung mạnh vào thị trường thể thao đại chúng. Chiến lược nuôi hươu của em vốn để tạo ra lợi thế cạnh tranh khác biệt, tìm cách bứt lên giữa biển đỏ. Giai đoạn một khi tài trợ các giải thể thao ngoài Olympic đến nay xem như đã có kết quả không tệ. Còn phần anh đề xuất, mua lại và vận hành thương hiệu mới có thể coi như giai đoạn hai của kế hoạch nuôi hươu, đưa thương hiệu mới vào, mở rộng biên giới thị trường.”

Trần Tễ không thể không thừa nhận kế hoạch này thực sự khiến cậu động lòng.

Đây là một thử thách chưa từng có, nếu có thể dựa vào ma trận sản phẩm “3+3” hiện tại, thông qua việc mua lại và vận hành để mở rộng quy mô, hình thành hiệu ứng cộng hưởng trong ngành, Dược Dương sẽ có cơ hội bứt phá từ một thương hiệu thể thao nội địa trở thành tập đoàn thể thao có sức cạnh tranh trên thị trường quốc tế.

Có thể đó sẽ là con đường dài đầy triển vọng, cũng có thể chỉ là một ngõ cụt, phía trước còn quá nhiều ẩn số, nhưng vấn đề trước mắt là Dược Dương có dám bước đi đầu tiên hay không.

Đối với Thượng Phong, đó chỉ là một bước thử nghiệm nhỏ, nhưng với Dược Dương lại là một bước ngoặt lớn lao.

“Vậy xin hỏi Lương tổng, cái gọi là đội ngũ đầu tư gốc sẽ tiếp tục hỗ trợ mảng mới sau khi điều chỉnh cơ cấu cổ phần’… cụ thể mức độ hỗ trợ là thế nào?”

Nghe ra sự dao động trong thái độ của Trần Tễ, khóe môi Lương Văn Kiêu khẽ nhếch, anh trả lời: “Thượng Phong sẽ cử một giám đốc điều hành chuyên về mua bán sáp nhập làm CFO cho công ty liên doanh, trực tiếp báo cáo với anh; Chole vẫn tiếp tục thường trú, tham gia sâu vào vận hành thương hiệu; còn anh, mỗi tuần có thể dự họp trực tuyến, đến những mốc quan trọng sẽ trực tiếp làm việc tại văn phòng.”

Trần Tễ hừ nhẹ một tiếng.

So với kỳ vọng ban đầu của cậu vẫn khá hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ là “một chút” mà thôi.

“Thế thì đến lúc đó còn phải tính cả tiền công tác phí cho anh nữa nhỉ.” Cậu làm bộ thờ ơ, “Cái văn phòng kia, còn định để lại cho anh dùng không?”

Lương Văn Kiêu cầm tách cà phê trước mặt, anh khựng lại, lưỡng lự không biết có nên nói ra kế hoạch ở lại Bắc Kinh của mình không.

Để thuyết phục hội đồng đầu tư thông qua dự án này, anh đã tự nguyện góp thêm 5 triệu, coi như đặt cược bằng chính quyết tâm của bản thân. Khi dự án cũ đạt tiêu chuẩn thoái vốn, anh sẽ được thăng chức thành đối tác tại Thượng Phong, đồng thời từ trụ sở Thượng Hải chuyển sang chi nhánh Bắc Kinh, phụ trách mảng đầu tư và mua bán sáp nhập trong hai lĩnh vực công nghệ và tiêu dùng ở khu vực miền Bắc.

Đó là thông tin lợi ích liên quan, mang tính bảo mật nhất định. Nếu nói ra có lẽ sẽ khiến Trần Tễ thêm tin tưởng vào hợp tác lâu dài, nhưng tiền đề là kế hoạch thoái vốn cuối năm phải đạt KPI.

Trong đàm phán, đôi khi cần vẽ vài chiếc bánh ngon, nhưng đó không phải phong cách của Lương Văn Kiêu, với những việc chưa nắm chắc trăm phần trăm, anh sẽ không dễ dàng hứa hẹn.

Nhất là trước mặt Trần Tễ.

Anh nhấp một ngụm cà phê, đặt lại tách xuống bàn, trả lời câu hỏi trước đó: “Văn phòng có thể đổi sang phòng nhỏ hơn, phòng đối diện em trống đấy, cũng vừa vặn. Mà thực ra thì… lúc nào em cũng có thể tìm được anh. Cho dù sếp anh không tìm thấy anh, em vẫn sẽ tìm ra anh.”

Khóe môi Trần Tễ theo bản năng khẽ cong lên, nhưng rồi cậu cố ý nhịn xuống: “Nếu em tìm anh chỉ để nói chuyện công việc thôi thì sao? Anh có tính phí tư vấn không?”

Lương Văn Kiêu mỉm cười: “Anh sẽ yêu cầu trao đổi 1-1, thời gian ngang bằng.”

Trần Tễ nhướng mày, cân nhắc một hồi, không rõ như vậy là lời hay là lỗ.

Thôi, chuyện đó tính sau, giờ tập trung vào chính sự.

Hai người bàn bạc về dự án này liên tục trong hai ngày, đến khi Trần Tễ hỏi hết tất cả những điều mình có thể nghĩ ra, còn câu trả lời của Lương Văn Kiêu hầu như không để lại khe hở nào khiến cậu sinh nghi.

Không thể phủ nhận, Trần Tễ muốn nhận lấy thử thách này.

Thời thế không đợi người, xu hướng thương trường biến hóa chớp nhoáng. Có lẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là thời cơ hoàn hảo mà thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng hội tụ; chỉ có khi trong lòng lóe lên ý niệm, nhà lãnh đạo liệu có đủ trí tuệ và can đảm để nắm lấy và thực hiện hay không.

Giống như hai năm trước, khi cha đột ngột qua đời, giữa bán cổ phần và cứu công ty, Trần Tễ đã chọn con đường thứ hai. Lúc ấy cậu không chắc mình có đủ năng lực, và bây giờ, cậu cũng không dám chắc Dược Dương trong tay mình sẽ đi tới đâu.

Nhưng cậu biết chắc một điều: lúc này đây có thể là thời điểm tốt nhất.

Dược Dương đã hồi sinh, người kế thừa trẻ tuổi có đủ dũng khí và hành động, còn báo cáo tài chính mới nhất đủ chứng minh Thượng Phong trong hơn một năm qua đã đem lại ảnh hưởng tích cực to lớn cho công ty. Thành tích này có thể trở thành nền tảng tin cậy để hai bên tiếp tục hợp tác.

Phần còn lại, thôi thì… cứ để ông trời gieo xúc xắc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro