👑Thôn sói xám (2)
Trình Thập Sương gãi đầu, không nói thêm gì nữa rồi quay người đi về phía hai người đàn ông có vẻ bình tĩnh bên cạnh.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đó, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhóm mười ba người gồm cả người chơi mới lẫn người chơi lâu năm, nhưng không phải ai cũng giữ được bình tĩnh, đặc biệt là người đàn ông đã vứt bỏ thẻ thân phận và tinh thần suy sụp. Gã quyết định rời đi.
"Tôi tên là Trần Hâm." Người đàn ông lớn tuổi hơn trong hai người bình tĩnh lên tiếng tự giới thiệu. "Tôi và bạn tôi, Lưu Việt đều là người chơi lâu năm. Tôi biết nhóm người chơi mới vừa vào phó bản có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng những thứ đó không quan trọng. Quan trọng là liệu chúng ta có thể sống sót trong phó bản này hay không."@ThThanhHinVng
Nghe vậy, một số người bình tĩnh lại nhưng người đàn ông tinh thần hoảng loạn vẫn mặc kệ, chạy thẳng về phía con đường lớn dẫn ra khỏi thôn. Trời đang dần tối, bóng đêm như những đám sương mù dày đặc chậm rãi bao trùm lấy ngôi làng, cuộn trào như thể có quái vật ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ con mồi sa lưới.
"Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, vào rồi thì không ra được đâu." Trần Hâm vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đang lao về phía sương mù đột nhiên hét lên sợ hãi.
Từ trong làn sương mù, một người nông dân thấp bé bước ra, tay phải nắm cổ áo người đàn ông trung niên. Dù người đàn ông trung niên cao lớn hơn ông ta nhưng lại bị xách lên dễ dàng như một con gà con.
Người đàn ông trung niên sợ đến mức mất hết thần trí, hai chân mềm nhũn, trông như cái xác không hồn bị lôi đến trước mặt đám người.
Người nông dân mặc một chiếc áo cũ màu trắng đã ngả vàng, cùng với chiếc quần xám nhăn nheo lấm đầy bụi đất, ống quần xắn lên đến đầu gối. Trên chân là một đôi dép lê cũ kỹ không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu. Nhìn qua thì trông như một người bình thường, nếu không phải vì ánh mắt tràn đầy oán độc và giọng nói tuy thân thiện nhưng lại mang theo chút oán trách.
"Mấy người không nghe lời gì cả, trời sắp tối rồi mà còn lang thang ngoài đường. Các người là sinh viên đến đây để vẽ tranh, là bảo bối của chúng tôi. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi thân là trưởng thôn phải chịu trách nhiệm đấy! Mau về phòng ngay!" Ông ta xua đám người giống như xua đàn gà vào trong thôn.
Chứng kiến sức mạnh của NPC trong phó bản, không ai dám có ý định bỏ trốn nữa. Tất cả đều ngoan ngoãn đi theo trưởng thôn vào trong làng. Vân An đi cuối cùng, trước khi rời đi, cậu quay đầu nhìn rừng trúc ven đường. Chiếc thẻ thân phận của người đàn ông trung niên kia đã biến mất, chỉ còn những chiếc lá trúc rung rinh trong gió.
Trời nhanh chóng tối hẳn. Sau khi vào thôn, bước chân của trưởng thôn bỗng nhiên tăng tốc, dường như nếu không vào nhà trước khi trời tối sẽ xảy ra chuyện kinh khủng. Vài nữ sinh thậm chí phải chạy chậm mới kịp theo.
Vân An đi phía sau trưởng thôn, lặng lẽ quan sát xung quanh. Ngôi làng rất lớn, nhìn xa xa, hầu như các căn nhà đều sáng đèn, nhưng ánh sáng không đủ để chiếu rọi toàn bộ không gian.
Cậu chăm chú nhìn bóng dáng trưởng thôn, định hành động nhưng có người còn nhanh hơn cậu.
Trần Hâm và Lưu Việt một trái một phải áp sát trưởng thôn, Trần Hâm đặt ra một số câu hỏi đơn giản như thể nhóm bọn họ thực sự chỉ là sinh viên đến đây vẽ tranh. Lưu Việt thì nói rất ít nhưng Vân An nhận ra anh ta nói với một giọng điệu rất lạ lùng.
Không phải là giọng địa phương kỳ quặc mà là cách nói chuyện rất gượng gạo, như thể rõ ràng không biết nói nhưng vẫn cố gắng cất lời.
Vân An nhớ đến thẻ thân phận của mình, có vẻ như nhân vật của Lưu Việt có liên quan đến vấn đề ngôn ngữ.@ThThanhHinVng
"Cậu là một nam sinh viên đến làng để vẽ tranh nhưng mắc chứng rối loạn nhận thức giới tính." Vân An thầm nghĩ về những thông tin từ thẻ thân phận. Có vẻ như bọn họ đều là sinh viên mỹ thuật, nhưng điều đáng chú ý là chứng rối loạn nhận thức giới tính của cậu.
Vân An có biết về vấn đề này, dù không nhiều nhưng có thể hiểu đơn giản là về mặt sinh học là nam giới nhưng tâm lý lại nhận thức bản thân là nữ. Vì vậy, trong nhiều tình huống phải thể hiện sự nhạy cảm hơn.
Sau khi đi một đoạn, trước mắt họ hiện ra một căn biệt viện hai tầng dưới ánh sáng mờ mịt.
Trưởng thôn vẫn không ngừng càu nhàu: "Mới ngày đầu đến thôn đã gây phiền toái lớn như vậy. Đã đến đây thì phải tuân thủ quy định của thôn, sau khi trời tối nhất định phải vào nhà."
Ông ta đột nhiên dừng lại trước cổng biệt viện, ánh mắt u ám nhìn từng người, hàm răng vàng khè khẽ mấp máy như rắn độc phun nọc: "Không vào nhà thì tự gánh lấy hậu quả."
Vừa dứt lời, ông ta lại thay đổi sắc mặt, cười tươi nói: "Hôm nay là ngày đầu nên bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu."
Sau khi vào biệt viện và đóng cửa lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng thôn giới thiệu đây là nhà nghỉ duy nhất trong thôn, do gia đình ông ta mở và đã sắp xếp phòng cho họ.
"Trưởng thôn, quần áo của tôi bị dơ khi vẽ tranh. Tôi có thể mượn quần áo của vợ hoặc con gái ông không? Tốt nhất là váy." Vân An hỏi, sợ trưởng thôn không đồng ý nên cậu nói thêm: "Tôi có thể trả tiền mua cũng được."
Lời nói của Vân An khiến mọi người đều bất ngờ. Trước đó, trời tối nên ít ai để ý, nhưng dưới ánh đèn sáng, vẻ ngoài xinh đẹp của cậu hiện lên rõ ràng, như một bông hoa hồng nở rộ giữa đầm lầy. Ngay cả Trần Hâm và Lưu Việt cũng ngẩn người trong giây lát.
Nghe nói sẽ trả tiền, trưởng thôn cười nói: "Mấy người đến đây vẽ tranh là giúp thôn chúng tôi có thêm thu nhập, còn nói gì đến chuyện tiền nong." Ông ta dẫn Vân An đi tìm quần áo sạch sẽ của vợ mình.
Những người khác ở lại trong phòng khách nhìn nhau, tự hỏi không biết mình có nhìn nhầm không. Người chơi xinh đẹp này rõ ràng là nam chứ không phải nữ, đúng không?
Sau khi nhận quần áo từ trưởng thôn, Vân An ở lại trong phòng.
Cậu không vội thay đồ mà nhìn kỹ lại mấy bộ quần áo. Đều là váy, có cái kẻ caro đỏ, có cái họa tiết hoa nhí quê mùa nhưng còn sạch sẽ. Sau vài phút chuẩn bị tinh thần, Vân An chọn một chiếc để mặc, trong khi bị hệ thống trêu chọc trong đầu.
Cậu thở dài, không biết khi nào Hoa Cương sẽ xuất hiện và không muốn để hắn nhìn thấy mình mặc đồ nữ. Điều đó thật sự mất mặt.
Sau khi bình tĩnh một lúc, Vân An mới bước ra khỏi phòng.@ThThanhHinVng
Mọi người tập trung tại sảnh lớn, thôn trưởng không biết đang nói gì với họ, bên cạnh ông xuất hiện một người mới, thân hình cao lớn. Vân An chỉ nhìn bóng dáng đã thấy tim mình đập loạn nhịp, cậu liếm môi, đôi mắt dán chặt vào người đàn ông bên cạnh thôn trưởng.
"Đây là con trai tôi, Hoa Cương. Cũng giống như mọi người, nó là sinh viên. Mùa hè này nó sẽ quản lý công việc của nơi này, nếu có vấn đề gì về ăn ở, mọi người có thể tìm nó." Thôn trưởng giới thiệu.
Mọi người nhìn Hoa Cương với tâm trạng căng thẳng. Người đàn ông này có thân hình cao lớn, lông mày rậm, đôi mắt sâu, sống mũi cao, toát lên khí chất lạnh lùng. Ánh mắt hắn nhìn mọi người bình thản như nước, mang theo vẻ xa cách.
"Hoa Cương." Vân An cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng gọi tên hắn, thu hút ánh nhìn của tất cả, kể cả Hoa Cương.
Người đàn ông đã khiến Vân An ngày đêm mong nhớ quay lại nhìn cậu nhưng ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không hề gợn sóng. Đối với Hoa Cương, Vân An chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ giữa đám đông, không có gì đặc biệt.
Nếu chưa từng cảm nhận được tình yêu và sự dịu dàng của Hoa Cương, có lẽ Vân An đã có thể thản nhiên đối diện với ánh mắt này. Nhưng chính vì từng trải qua những điều tốt đẹp ấy, giờ đây khi đối mặt với thái độ xa lạ của Hoa Cương, tim cậu đau nhói, nhưng không thể bộc lộ ra ngoài.
【Hoa Cương thực sự quên tôi rồi.】 Vân An chớp mắt, theo bản năng cúi đầu xuống, không muốn ai nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe. Dù đã có chút linh cảm từ trước nhưng khi thực sự đối diện với tình huống này, cậu vẫn cảm thấy đau đớn như dao cứa vào tim.
Hệ thống cũng sững sờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lần đánh đổi này đã giúp Hoa Cương khôi phục được thực lực vốn có, tìm được lối thoát trong hiểm cảnh nhưng lại mất đi toàn bộ ký ức về thời gian bên Vân An.
Hệ thống cảm thấy xót xa cho Vân An, việc này như là mấy chục năm cực khổ mà chỉ trong một đêm lại quay về con số không, Hoa Cương quên sạch tất cả, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.
Hệ thống không khuyên Vân An nên rời xa Hoa Cương, bởi nó biết cậu là người mềm yếu bên ngoài nhưng cứng cỏi bên trong. Dù Hoa Cương có mất trí nhớ hàng trăm lần, Vân An cũng không từ bỏ hắn.@ThThanhHinVng
【Trước tiên đừng làm gì vội, nếu cậu tỏ ra quá quan tâm, có thể sẽ khiến hắn nghi ngờ.】 Hệ thống thở dài. 【Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?】 Chẳng lẽ không thể để những người yêu nhau được trọn vẹn bên nhau sao?
【Anh ấy có còn nhớ tới tôi không?】 Vân An cắn môi, đầu óc trống rỗng.
Hệ thống rất muốn an ủi rằng 【Chắc chắn có】 nhưng thực tế chẳng ai dám đảm bảo điều đó. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Hệ thống chỉ có thể nghiêm túc nói: 【Tiểu Vân An, cậu nên chuẩn bị tâm lý rằng có thể hắn sẽ không nhớ ra cậu nữa.】
Vân An nhắm mắt lại, trái tim đau đớn từng cơn, đầu óc mơ hồ như bị ai đó đánh mạnh từ phía sau.
Cậu lảo đảo vài bước, suýt ngã, may mà có một bàn tay ấm áp và vững chắc đỡ lấy cánh tay. Hoa Cương đang nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.
Vân An sững lại, luyến tiếc hơi ấm này, cho đến khi Hoa Cương buông tay, cậu mới đứng vững, mở miệng định cảm ơn nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.
Trong đám đông, Trình Thập Sương thấy Vân An trông yếu đuối dễ thương nên chủ động hỏi: "Cậu sao vậy? Không khỏe à?"
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Vân An. Cậu hít sâu một hơi, không muốn gây sự chú ý, vội lau nước mắt và gượng cười: "Bộ váy này xấu quá, vải lại thô ráp, làm da tôi bị rát."
Khóe miệng Trình Thập Sương giật giật, không ngờ lý do lại đơn giản như vậy. Cậu nhóc này quả thực là tân binh mới vào phó bản, còn để ý cả chuyện quần áo thế này.
Vân An cũng không ngờ lý do viện ra lại hợp lý đến vậy khiến mọi người đều cảm thấy cậu là một người mới ngây ngô.
Dù lý do có phần kỳ quặc, nhưng nhìn gương mặt đẹp đến động lòng người của Vân An, Trình Thập Sương quyết định an ủi: "Thật ra bộ váy này cậu mặc cũng không tệ đâu."
Dù là mỹ nhân, nhưng mặc vào bộ váy sến súa này thì nhan sắc cũng giảm đi ít nhiều. May mà Vân An dáng người thanh mảnh, mặc trang phục nữ vẫn không quá kỳ quái nên Trình Thập Sương cũng không thấy phiền.
Vân An không có tâm trí để đáp lại lời an ủi, ánh mắt vẫn dõi theo Hoa Cương. Nhận thấy ánh nhìn của Vân An, Hoa Cương cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào cậu, bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Những người chơi khác suy nghĩ khác nhau, Trần Hâm và Lưu Việt – hai người chơi lâu năm – nhìn nhau đầy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên họ thấy NPC trong phó bản tỏ ra hứng thú với người chơi như vậy.
Lúc này, thôn trưởng quay lại với một bàn đầy thức ăn ngon lành. Sau khi dọn xong, ông rời đi, để lại Hoa Cương chịu trách nhiệm chăm sóc nhóm 13 người.
Hoa Cương ngồi trên sofa, không nói gì, tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn.@ThThanhHinVng
Bàn ăn đầy ắp gà, vịt, thịt cá, hương thơm ngào ngạt nhưng không ai dám động đũa. Một phần vì vẫn còn sợ hãi, phần khác do ngay cả Trần Hâm và Lưu Việt cũng không ăn nên những người khác càng không dám.
Vân An cũng không tới gần bàn ăn mà chọn ngồi ở sofa xa nhất, lo lắng Hoa Cương sẽ rời đi nếu cảm thấy bị làm phiền.
Đại sảnh chìm trong im lặng.
"Chúng ta giới thiệu bản thân đi." Trần Hâm đứng dậy nói. "Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Mọi người gật đầu đồng tình.
Lúc này, Hoa Cương đột nhiên nhìn về phía Vân An, nhíu mày hỏi: "Sao cậu không qua đó?"
Vân An làm bộ xoắn váy, cúi đầu nói: "Em không muốn qua."
"Không hòa đồng không phải chuyện tốt, nhất là ở đây." Hoa Cương nói. "Cậu sẽ chết rất nhanh đấy."
Tim Vân An khựng lại, mất trí nhớ rồi mà vẫn còn quan tâm mình sao?
Sau đó, Hoa Cương đứng dậy đi vào bếp.
Vân An mím môi, nhìn theo bóng lưng hắn rồi cũng đứng lên đi tới chỗ bàn ăn.
Mọi người lần lượt tự giới thiệu theo thứ tự, đến lượt Trình Thập Sương, hắn ta nhìn về phía Vân An rồi khẽ nói: "Tôi... tôi tên là Trình Thập Sương, là một phú nhị đại chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, cũng... cũng là người mới."
Trình Thập Sương có hơi căng thẳng, nhưng hắn ta không phải người mới, điều này Vân An biết rất rõ, bởi vì Trình Thập Sương từng nói với cậu về thân phận thật sự của mình.
May mà Vân An không lên tiếng, thấy lời nói dối không bị vạch trần, Trình Thập Sương thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút vui mừng, nghĩ thầm rằng tiểu mỹ nhân này thật kín miệng.
Sau khi Trình Thập Sương tự giới thiệu, đến lượt Vân An.
"Tôi tên là Bạch An, năm nay 18 tuổi, là sinh viên, cũng là người mới." Vân An đã tự đổi họ của mình, bởi vì cậu nhớ rõ tên thật của mình khá nổi tiếng trên diễn đàn, biết đâu có người chơi lâu năm sẽ nhận ra.
Sau màn giới thiệu, bầu không khí có phần thả lỏng. Vân An đảo mắt nhìn một lượt, phó bản này có tổng cộng mười ba người, đây là lần đầu tiên cậu tham gia một phó bản đông người như vậy, trong đó có cả người chơi mới lẫn người chơi lâu năm. Những người chơi lâu năm có cấp bậc cao như bản thân cậu, cũng có những người cấp thấp hơn chẳng hạn như Trình Thập Sương, người có lẽ mới trải qua một hoặc hai phó bản.
Số lượng người chơi mới che giấu thân phận thật sự của mình không ít, Vân An cũng không thể xác định hết. Tính đến hiện tại, những người công khai là người chơi lâu năm chỉ có Trần Hâm và Lưu Việt, nhưng thực ra cả Vân An lẫn Trình Thập Sương cũng là người chơi lâu năm giả dạng người mới.@ThThanhHinVng
Nhìn những ánh mắt hoặc lo lắng hoặc ngây thơ xung quanh, Vân An cảm thấy hơi đau đầu, xem ra kỹ năng diễn xuất của mọi người không tệ.
Trên bàn tròn đã có người không kiềm chế được mà bắt đầu truy hỏi Trần Hâm và Lưu Việt về thông tin phó bản.
Hai người tỏ ra thận trọng, chỉ tiết lộ hai điểm quan trọng: Thứ nhất, mỗi đêm trong phó bản sẽ có quỷ giết người. Thứ hai, thẻ thân phận vô cùng quan trọng, đó là bằng chứng để tồn tại trong thế giới của quỷ quái, không thể vứt bỏ. Nếu mất thẻ thân phận, sẽ giống như Đường Tăng lạc vào động yêu quái, quỷ sẽ theo mùi mà tìm đến làm thịt.
Sau khi nói xong, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông trung niên đang thu mình ở góc phòng với dáng vẻ suy sụp tinh thần.
Ông ta đã vứt bỏ thẻ thân phận của mình.
Nghe đến đây, đầu ngón tay Vân An khẽ động, nếu cậu nhớ không nhầm thì lúc đầu hệ thống còn nhắc nhở một điều: thẻ thân phận không chỉ không được vứt bỏ mà còn phải bảo quản thật kỹ, vì rất có thể bị người khác tráo đổi.
Tuy nhiên, Vân An không lo lắng lắm về điều này, trừ phó bản đầu tiên 【 Bài ca đoàn kịch 】, những phó bản khác cậu đều giao thẻ thân phận của mình cho Hoa Cương bảo quản.
Không nơi nào trong phó bản an toàn hơn ở bên cạnh Hoa Cương nên Vân An rất yên tâm.
Nhưng điều khiến cậu suy nghĩ là Trần Hâm và Lưu Việt lại không nhắc đến chi tiết này, liệu họ quên hay cố ý giấu đi? Vân An thầm có suy đoán.
Sau màn giới thiệu, mọi người còn chưa kịp bàn bạc về hành động tiếp theo thì bất ngờ, đồng hồ treo tường điểm đúng 10 giờ, âm thanh báo giờ vang lên khiến ai nấy đều giật mình.
Thôn trưởng bất ngờ xuất hiện ở đại sảnh, phía sau còn có Hoa Cương từ bếp đi ra.
Thôn trưởng cười khẽ hai tiếng, nhìn mười ba người rồi cảm thán: "Người trẻ tuổi thật đúng là tràn đầy sức sống, nhưng các người nên nghỉ ngơi rồi. Tôi đã chuẩn bị sáu phòng, mỗi phòng hai người, các người mau chóng bàn bạc rồi đến chỗ tôi lấy chìa khóa."
Sáu phòng, hai người một phòng, nhưng có mười ba người, chẳng phải sẽ có người bị lẻ ra?
Có người lên tiếng hỏi nhỏ, thôn trưởng không giấu giếm ác ý, cười gằn: "Chỉ có sáu phòng thôi, ai không có phòng thì ngủ trên ghế sofa ở đại sảnh."
Ban đêm có quỷ giết người, chẳng ai muốn ngủ một mình ở đại sảnh. Ngay cả người đàn ông trung niên ở góc phòng cũng tiến lại gần, mọi người theo bản năng bắt đầu tìm đồng đội để ghép cặp.
Còn Vân An - người không hòa nhập tốt với tập thể nhưng lại có ngoại hình nổi bật, đương nhiên trở thành kẻ bị bỏ lại.
Trong các phó bản, những người chơi càng xinh đẹp càng dễ trở thành mục tiêu của quỷ, huống chi Vân An với gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ trong mắt Trần Hâm và Lưu Việt thì đêm nay người chết chắc chính là cậu và người đàn ông trung niên đã vứt thẻ thân phận.
Dù ai ghép cặp với họ thì cũng là tìm đường chết.
Trong tình thế sinh tồn này, ai cũng biết nhìn sắc mặt mà đoán ý. Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Trần Hâm và Lưu Việt đối với Vân An, những người chơi khác lập tức tránh xa cậu.@ThThanhHinVng
Từng cặp đôi nhanh chóng được thành lập. Điều khiến Vân An ngạc nhiên là Trần Hâm và Lưu Việt không ở chung phòng mà Trình Thập Sương lại ở chung với Trần Hâm. Lưu Việt chọn ghép cặp với một người chơi mới khác, đối phương vui mừng như thể nắm được bùa hộ mệnh, mặt rạng rỡ hẳn lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại một thanh niên với dáng vẻ bình thường, hơi khập khiễng nhìn Vân An rồi lại nhìn người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên dường như đã lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: "Tôi đã nhặt lại thẻ thân phận của mình, không tin thì xem đây!"
Nói xong, ông ta rút ra từ túi áo một tấm thẻ trắng, giơ lên thoáng qua rồi nhanh chóng cất đi, trông có vẻ đúng là thẻ thân phận thật.
Lời cam đoan này đủ để khiến thanh niên khập khiễng đưa ra lựa chọn, cuối cùng cậu ta quyết định ghép cặp với người đàn ông trung niên.
Thanh niên khập khiễng nói: "Vậy là chú đi."
Cậu ta đã chọn người đàn ông trung niên.
"Được rồi, nếu mọi người đã chọn xong phòng thì mau chóng nhận chìa khóa rồi đi ngủ đi." Thôn trưởng cười nham hiểm, nhìn về phía Vân An: "Còn cậu thì sẽ ngủ trên sofa ở đại sảnh..."
Thôn trưởng còn chưa nói hết câu thì đã bị Vân An giơ tay cắt ngang. Cậu nghiêng người, mỉm cười, đôi mắt đẹp như đá quý nhìn về phía Hoa Cương: "Anh Hoa Cương, không còn phòng trống, tối nay em ngủ chung phòng với anh được không?"
Sợ Hoa Cương không đồng ý, hàng mi dài của Vân An khẽ run lên đầy bất an, cậu vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Hoa Cương, lắc lắc như đang năn nỉ: "Em không ngáy ngủ, cũng không nghiến răng, thậm chí còn rất ít khi trở mình, tư thế ngủ rất tốt. Anh Hoa Cương, làm ơn đi, không thì em ngủ dưới đất cũng được."
Nụ cười dữ tợn trên mặt thôn trưởng cứng đờ, ông ta quay sang nhìn con trai mình. Hoa Cương nhìn Vân An thật lâu, không gật đầu cũng không từ chối. Đôi mắt Vân An long lanh, sóng nước dập dềnh như thể cậu sẽ rơi thẳng xuống vực sâu nếu bị từ chối.
Thôn trưởng căng thẳng, nhưng rồi ông ta cười lạnh và định nói gì đó thì bỗng nghe thấy giọng trầm ổn của Hoa Cương: "Được."
Đôi mắt Vân An như pháo hoa bừng sáng.
Thôn trưởng cứng đờ cả người, định nói gì đó nhưng lại không dám, đành hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu phát chìa khóa.
Những người chơi khác ai nấy đều bất ngờ, họ cẩn thận hoặc giả vờ kín đáo quan sát Vân An, cảm thán trước sự gan dạ của cậu.
Sau khi phát chìa khóa, thôn trưởng vội vã rời đi. Ngôi nhà này có hai tầng, tầng một chỉ có hai phòng – một của thôn trưởng và một của mẹ ông ta, tầng hai có bảy phòng, sáu phòng dành cho người chơi và một phòng của Hoa Cương.
Dù đã có phòng, nhưng lúc lên tầng, không ít người vẫn sợ hãi, đề nghị nên cùng nhau ngủ dưới đại sảnh hoặc tất cả vào chung một phòng, vì dù sao đông người vẫn an toàn hơn hai người đối mặt với nguy hiểm.
Trần Hâm lập tức bác bỏ đề nghị đó: "Vô ích thôi, đến 11 giờ chúng ta sẽ tự động bị đưa trở về phòng. Ở ngoài lang thang còn nguy hiểm hơn là trong phòng."@ThThanhHinVng
Không còn cách nào khác, dù sợ hãi, mọi người đành phải quay về phòng. Khi lên cầu thang, bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn – chàng trai khập khiễng ở chung phòng với người đàn ông trung niên thần trí bất ổn bỗng nghi ngờ và hỏi: "Ông thật sự đã nhặt lại thẻ thân phận của mình chưa? Ông không lừa tôi đấy chứ?"
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, cậu ta lập tức vươn tay muốn lấy chiếc thẻ trong túi áo của người đàn ông trung niên. "Ông lấy ra cho tôi xem đi."
Người đàn ông trung niên đương nhiên không chịu. Thấy vậy, chàng trai khập khiễng lại càng nghi ngờ, cả hai bắt đầu xô xát ngay trên cầu thang, chặn đường đi của những người chơi khác.
"Đủ rồi! Đánh nhau cái gì, các người còn chưa chết đủ nhanh hay sao!" Trần Hâm bực tức quát lớn, cau mày, rõ ràng không vừa mắt với hành vi của hai người.
"Tôi hỏi ông, rốt cuộc có nhặt lại thẻ thân phận không?" Trần Hâm nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Người kia vội gật đầu, trên mặt nở nụ cười có chút kỳ quái: "Nhặt lại rồi, thứ quan trọng như vậy đương nhiên tôi không thể không lấy lại."
Giọng nói của ông ta rất lớn, như thể đang cố chứng minh với mọi người rằng mình có thẻ, đồng thời cũng như đang nhắn nhủ lũ quỷ trong bóng tối rằng đừng tìm đến ông ta.
"Ông ấy nói là đã nhặt lại." Trần Hâm quay sang nhìn chàng trai khập khiễng.
Nhưng cậu ta không dễ dàng bị thuyết phục, vẫn tiếp tục đòi xem thẻ: "Nhặt rồi thì lấy ra cho tôi xem."
"Không được! Trần đại ca và Lý đại ca đã nói đây là thứ quan trọng, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem được." Người đàn ông trung niên từ chối.
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau mà kim đồng hồ trên bức tường loang lổ đã sắp chỉ đến 11 giờ.
Lý Việt mất kiên nhẫn, nói với chàng trai khập khiễng: "Tối nay cậu không ở chung phòng với ông ta thì cũng chẳng còn ai khác để chọn nữa."
Mọi người đều đã chọn xong bạn cùng phòng. Vân An sẽ ngủ chung với Hoa Cương, chàng trai khập khiễng không còn lựa chọn nào khác ngoài người đàn ông trung niên.
Những lời này đánh trúng điểm yếu của cậu ta. Giờ muốn đổi cũng chẳng ai chịu đổi, cậu ta đành tự an ủi mình rằng có lẽ đối phương thực sự đã nhặt lại thẻ thân phận.
Sau sự việc ồn ào này, thời gian đã trôi qua quá nửa, chẳng ai dám nấn ná thêm bên ngoài, tất cả nhanh chóng về phòng mình.
Vừa vào phòng, Vân An lập tức khóa trái cửa, còn kéo ghế dựa chặn cửa lại. Khi quay lại, cậu thấy Hoa Cương đã cầm khăn bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến Vân An có chút bối rối. Để không suy nghĩ lung tung, cậu đành đánh giá căn phòng.
Phòng khá rộng nhưng đồ đạc lại rất ít, chỉ có một chiếc giường 1,5 mét, một bàn làm việc và một giá sách. Vì đây là vùng quê nên nội thất khá đơn giản, tường và sàn nhà đều lát gạch men, nhưng vì không có thói quen đi dép trong nhà nên gạch trông khá bẩn.
Vân An cố tự an ủi rằng căn phòng có phong cách tối giản.
Khi Hoa Cương bước ra từ phòng tắm, mang theo hơi nước và mùi sữa tắm, hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng đến đầu gối, để trần phần thân trên với cơ bụng rắn chắc.@ThThanhHinVng
Vân An chỉ liếc một cái rồi vội quay mặt đi, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của Hoa Cương vừa bước ra. Cậu không dám nhìn nhiều, sợ chảy máu mũi. Nếu máu mũi vấy lên giường Hoa Cương, chắc chắn hắn sẽ ném cậu ra ngoài ngay lập tức.
Ngồi ở mép giường, Hoa Cương dùng khăn lông lau tóc, nước từ những đường cong hoàn hảo trên lưng hắn thấm vào ga giường. Vân An nhìn hắn, lấy hết can đảm bước đến gần, nhưng chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ lên. Ai mà ngờ được, dù Hoa Cương đã mất trí nhớ, hai người lại có thể gần gũi với nhau như vậy.
"Anh Hoa Cương, hay là để em giúp anh..." Vân An chưa kịp nói hết câu thì Hoa Cương đã ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt như thể thi triển một loại phép định thân khiến Vân An đứng ngây ra tại chỗ.
Nhìn Vân An cứ loanh quanh mãi trong phòng, Hoa Cương nhíu mày, giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Cậu không tắm rửa à? Không tắm thì đừng mong lên giường ngủ."
Như thể có một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Vân An lắp bắp hỏi: "Em... em cũng có thể ngủ trên giường sao?"
Cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần ngủ dưới đất rồi.
"Nếu không tắm thì không được." Hoa Cương nhấn mạnh thêm lần nữa.
"Tắm, tắm! Em đi tắm ngay đây!" Vân An gật đầu lia lịa, lao thẳng vào phòng tắm.
Nhưng vừa vào đó, cậu mới nhớ mình không có khăn tắm, cũng không có quần áo sạch để thay. Theo như kịch bản, nếu cậu là học sinh đến đây để vẽ phong cảnh thì chắc chắn phải mang theo hành lý, nhưng giờ chẳng biết hành lý của mình đang ở đâu.
Vân An đành nghĩ ngày mai sẽ đi tìm, nhưng đêm nay phải làm sao đây? Tắm xong mà lại mặc đồ bẩn rồi còn lên giường ngủ ư? Đừng nói Hoa Cương, ngay cả bản thân cậu cũng không thể chịu nổi.
Đang loay hoay nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa phòng tắm.
Giữa làn hơi nước bốc lên mờ mịt, Vân An nhỏ giọng nói: "Mời vào."
Hoa Cương bước vào, đưa cho cậu một chiếc khăn lông mới cùng một bộ áo thun và quần đùi sạch sẽ.
"Chỉ có thế này, không có váy đâu." Hoa Cương lạnh lùng nói.
Lúc này Vân An mới giật mình nhận ra suốt từ nãy đến giờ mình vẫn mặc chiếc váy hoa quê mùa. Cậu tối sầm mặt lại, cảm giác như cuộc đời đã đi vào ngõ cụt. Cậu vốn muốn để lại ấn tượng đẹp trong lòng Hoa Cương, nhưng giờ thì hỏng bét cả rồi.@ThThanhHinVng
Hệ thống trong đầu an ủi: 【 Cậu xuyên thành thế này mà hắn vẫn đồng ý cho cậu ở lại, chứng tỏ dù mất trí nhớ hắn vẫn có thiện cảm với cậu mà.】
Vân An nhăn mặt than thở: 【 Thật sao?】
Không đợi hệ thống trả lời, Vân An lại tự an ủi mình: 【 Cũng phải, anh ấy còn cẩn thận mang khăn lông và quần áo cho tôi, quả là chu đáo.】
Hệ thống vốn chỉ định an ủi Vân An, nhưng nghe cậu nói vậy, nó cũng bắt đầu thấy không chắc chắn. Trong dữ liệu ghi lại, Hoa Cương vốn không phải là người chu đáo như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự còn giữ lại chút tình cảm với Vân An sao?
Sau khi tắm nhanh chóng, thay bộ quần áo Hoa Cương đưa, đôi chân trắng nõn thon dài của Vân An lộ ra dưới ống quần rộng rãi, trông cứ như phát sáng. Hơi nước làm mặt cậu ửng hồng như quả táo chín mọng. Nhìn mình trong gương, Vân An tự cổ vũ bản thân.
Dù Hoa Cương mất trí nhớ, nhưng tiến triển giữa hai người vẫn không tệ, chẳng bao lâu nữa là có thể ngủ chung giường rồi.
Sau khi hít sâu lấy lại bình tĩnh, Vân An đợi thêm hai phút rồi mới ra ngoài, sợ bản thân quá kích động. Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm, cậu đã hơi thất vọng khi thấy Hoa Cương đã nằm xuống, trông như đã sẵn sàng ngủ.
Cảm giác như đấm vào bông vậy, Vân An trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng gọi: "Anh Hoa Cương... Em..."
Hoa Cương vẫn nhắm mắt, chỉ đưa ngón tay lên môi ra hiệu "Suỵt", giọng nói đều đều: "Đợi đến 12 giờ."
Vân An nuốt nước bọt, không dám nói gì thêm, ngoan ngoãn cởi giày, leo lên giường nằm bên phía còn lại.
Chiếc giường 1m5 không rộng lắm, hai người đàn ông nằm chung gần như không còn khoảng trống, bờ vai và cánh tay chạm vào nhau.
Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Hoa Cương, Vân An không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, tuy cơ thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần cậu vẫn rất phấn khích.
Vân An nghiêng người nằm nghiêng, đối diện với khuôn mặt đang ngủ của Hoa Cương.
Trong phòng đã tắt đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ hắt qua cửa sổ, giúp Vân An có thể lặng lẽ ngắm nhìn đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn.@ThThanhHinVng
"Hoa Cương, hôm nay cảm ơn anh." Cậu khẽ nói, không chắc Hoa Cương có ngủ chưa.
Quả nhiên, mí mắt Hoa Cương khẽ động nhưng hắn vẫn không mở mắt.
"Nếu không có anh, đêm nay em sẽ phải ngủ ngoài phòng khách trên ghế sofa, rất nguy hiểm, không biết liệu có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không." Giọng nói mềm yếu của Vân An nghe thật đáng thương. Trong quá trình sống chung với Hoa Cương trước đây, cậu phát hiện rằng nếu biết cách tỏ ra yếu đuối đúng lúc, Hoa Cương thường rất thích.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Hoa Cương mở mắt, nhưng không nhìn về phía Vân An mà chỉ nói: "Cậu bây giờ không ngủ, lát nữa sẽ không ngủ được."
Vân An tròn mắt kinh ngạc, không hiểu ý của Hoa Cương.
Lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Thấy Vân An còn định nói tiếp, vẻ mặt Hoa Cương hiện lên một tia không kiên nhẫn khiến Vân An lập tức im lặng. "Em sẽ ngủ ngay bây giờ, không làm phiền anh nữa, ngủ ngon."
Vân An cứ nghĩ rằng chuyện đến đây là hết. Cậu chỉnh lại tư thế, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt.
Không ngờ một phút sau, cậu nghe thấy giọng trầm thấp bên cạnh vang lên: "Ngủ ngon."
Khóe môi Vân An khẽ cong lên, nở một nụ cười hài lòng, bắt đầu thả lỏng để đi vào giấc ngủ.
Cậu nói mình không ngủ được không phải là nói dối Hoa Cương, mà thực sự là không thể nào chợp mắt.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cậu không kịp ứng phó. Trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ hỗn độn.
Đầu tiên là chuyện bị bác cả và chú mình đưa đi đến nơi an táng của mẹ. Cái chết của cha mẹ dường như ẩn chứa một bí mật rất lớn. Chỉ là bí mật đó Vân An vẫn chưa kịp nghe thì đã bị hệ thống kéo vào phó bản. Cậu tự hỏi không biết sau khi trở lại thế giới thực, liệu bác cả và chú mình có đổi ý mà không nói ra sự thật nữa hay không.
Cái phó bản này cũng thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một nơi mà người chơi cũ và mới đều lẫn lộn với nhau. Tuy rằng phó bản vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng chỉ nhìn qua đội ngũ người chơi, cậu đoán đây có lẽ là một nhiệm vụ cá nhân. Nếu là nhiệm vụ cá nhân thì tất cả mọi người có khả năng là đối thủ của nhau.
Còn về Hoa Cương, hắn thực sự mất trí nhớ.@ThThanhHinVng
Vân An cố gắng kìm nén cảm xúc, cứ nghĩ mình đã chấp nhận được sự thật này. Nhưng khi cậu nghiêng đầu nhìn Hoa Cương đang ngủ, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống gối.
Sợ Hoa Cương phát hiện, Vân An không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Nước mắt cứ thế chảy mãi, từng giọt rơi xuống, dù không hề buồn ngủ nhưng nghe tiếng thở đều đều của Hoa Cương, cậu dần dần thiếp đi...
Cho đến khi một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía ngoài cửa, làm cậu bừng tỉnh.
Bản năng khiến cậu nhìn sang bên cạnh, giường trống rỗng. Hoa Cương đã không còn ở đó.
Vân An giống như con chim nhỏ sợ cành cong, lập tức ngồi bật dậy. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xem Hoa Cương đã đi đâu thì những âm thanh mơ hồ bên ngoài đã làm cậu sợ hãi.
Trong màn đêm yên tĩnh, cậu dường như nghe thấy một tiếng hét thảm ngắn ngủi, tiếp theo là hàng loạt âm thanh nặng nề chói tai, như tiếng dao phay của đồ tể chặt xuống thịt trong chợ sáng. Một nhát rồi một nhát, từng nhát chém xuống xương phát ra những âm thanh ghê rợn.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Vân An theo bản năng ôm lấy mình. Cậu trừng lớn mắt, chút buồn ngủ ban nãy đã tan biến sạch sẽ.
Không biết có bao nhiêu người giống mình đang lắng nghe những âm thanh đáng sợ này. Vân An cúi đầu, không biết đã qua bao lâu, tiếng động ngoài cửa cuối cùng cũng biến mất.
Cậu ngồi trên giường thật lâu để trấn an tinh thần. Khi cậu chuẩn bị xuống giường gọi hệ thống để hỏi xem Hoa Cương đi đâu, hệ thống lại không phản hồi bất kỳ điều gì. Trong khoảnh khắc đó, hơi ấm toàn thân dường như tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, rọi xuống sàn nhà, chiếu vào khe cửa. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một bàn tay thò vào. Móng tay dài và sắc nhọn, còn dính những mảng thịt đỏ tươi, đang lần mò, cố chui vào trong.@ThThanhHinVng
Giờ khắc này, hơi thở của Vân An như ngừng lại.
Nhưng cánh cửa mỏng manh này ngăn cản được sự xâm nhập. Bàn tay kia chậm rãi rụt về. Vân An còn chưa kịp thở phào, thì một âm thanh kỳ lạ lại vang lên bên ngoài phòng.
Tiếng động nhớp nháp, giống như một loài bò sát đang bò qua cỏ, cũng như vô số chất lỏng nhớt bị khuấy động. Nghe một lát, Vân An bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, toàn thân lạnh toát, da đầu tê dại, lông tóc dựng đứng.
Thanh âm này... là thứ quỷ quái ngoài cửa đang tham lam dùng lưỡi liếm cánh cửa phòng bọn họ.
Vân An dán chặt mắt vào cánh cửa mỏng manh, trong đầu rối loạn. Lần này tiến vào phó bản thật quá bất ngờ, cậu không kịp chuẩn bị nên cũng không mang theo bùa chú, điểm tích lũy từ lần trước cũng gần như đã sử dụng hết.
Có thể nói, hiện tại Vân An hoàn toàn tay không.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Dường như ngoài cửa sinh vật kia đã không còn kiên nhẫn, bắt đầu dùng sức đập vào, phát ra những tiếng "bịch bịch" liên hồi, tựa như nhịp trống của tử thần, đập thẳng vào lòng Vân An.@ThThanhHinVng
*Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống gào thét: "Đáng giận thật! Vì sao tình nhân không thể yên ổn bên nhau! Vì sao phải trải qua trắc trở chứ!"
Tác giả (vẻ mặt vô tội): "Thật là đáng giận mà!"
Hoa Cương vung tay, chém xuống.
Tác giả, đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro