👑Thôn sói xám (23)
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt của Vân An không khỏi trở nên nghiêm túc.
Nếu có người nhìn thấy bọn họ vứt xác, sau khi bọn họ rời đi lại lén lút vớt thi thể chú Trương lên...
Vân An rùng mình, kiềm chế cảm giác bất an trong lòng, lập tức hỏi: "Người chết là ai?"
"Tôi... tôi không quen biết, chỉ nghe nói là một người đàn ông." Người chơi báo tin lắp bắp nói: "Tôi từ xa thấy trước cửa nhà đang dựng linh đường, sau đó hỏi thăm những thôn dân khác mới biết được."@ThThanhHinVng
"Ra ngoài xem thử rồi hãy nói." Trần Hâm lên tiếng.
Trong thôn có tang sự, chắc chắn phải đến báo cho trưởng thôn. Khi Vân An và mọi người rời khỏi tiểu viện, họ gặp một thanh niên mặc tang phục trắng đang đi về phía này.
Người thanh niên trông rất xa lạ, Vân An cùng những người chơi khác chưa từng gặp qua.
Ra khỏi biệt viện, tiếng kèn xô na đã vang vọng từ xa. Nhìn về phía đó, bọn họ thấy cách khoảng bảy đến tám trăm mét có một căn lều trắng dựng lên làm linh đường.
Vân An từng trải qua phó bản 【Toà nhà 5 tầng】, đã thấy qua hai lần tang sự, cũng là kiểu lều như vậy.
Chẳng lẽ thi thể của chú Trương thật sự đã bị phát hiện? Nhưng nếu có người thấy được cậu và Hoa Cương vứt xác, tại sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Phó bản không hề nhắc đến việc điều tra chứng cứ hay manh mối, mà thời gian càng kéo dài, tỷ lệ thành công của bọn họ sẽ càng thấp.
Những người chơi chia thành hai nhóm ý kiến: một nhóm không dám đến linh đường, một nhóm muốn đi điều tra.
Vì vậy, Trần Hâm bảo Triệu Lộ Nghiên ở lại biệt viện trông chừng những người không muốn đi, còn Vân An, Trần Hâm, Lý Việt, Trình Thập Sương và Trần Siêu năm người cùng tiến đến linh đường.
Đến trước cửa linh đường, điều đầu tiên Vân An nhìn là di ảnh.
Đó là một khuôn mặt có phần hung dữ, đôi mắt hình tam giác ngược, khí chất cũng rất bặm trợn. Chính vì vậy mà Vân An có chút ấn tượng về người đó. Người đó khoảng chừng bảy mươi tuổi.
Không phải chú Trương.@ThThanhHinVng
Phản ứng đầu tiên của Vân An là thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu nghi hoặc — người đó chết như thế nào? Trong lòng Vân An dần nảy sinh một suy đoán.
Thấy nhóm sinh viên cùng giảng viên đi vào, những thôn dân đến giúp đám tang tỏ ra tò mò, vây quanh bọn họ trò chuyện. Nhân cơ hội này, Vân An và đồng đội cũng tranh thủ dò hỏi, thu thập được một ít tin tức.
Theo lời thôn dân, người chết được phát hiện vào lúc chạng vạng tối hôm qua, đột tử trên cánh đồng. Trên người không có bất kỳ vết thương nào, chỉ có biểu cảm trông rất đáng sợ.
Vì không ai thấy tận mắt thi thể, nên mọi người đều đoán có thể do đột quỵ mà chết.
Nhưng thời điểm chết quá trùng hợp — vài người chơi lập tức nhớ đến những gì đã xảy ra vào lúc chạng vạng tối hôm qua.
Chờ đến khi xung quanh không có ai, Vân An nhỏ giọng nói với đồng đội: "Gã ta hẳn là một trong những con sói xám của thôn này. Rất có khả năng bị Lý Linh giết chết. Gã ta cũng có thể là kẻ đã sát hại Lý Giác."
Lý Linh đi báo thù. Cô đã vứt bỏ mọi thứ, không màng đến hậu quả, chỉ muốn trả thù cho chính mình và em gái bị giết hại.
Tâm trạng của Vân An có chút phức tạp, cậu hạ giọng nói: "Chúng ta có một manh mối quan trọng ngay tại đây. Nhất định phải tận dụng tốt."
Sau khi xác định được người chết là sói xám, trong đầu Vân An nảy ra một ý tưởng.
Sói xám luôn hoạt động theo bầy, rất hiếm khi hành động một mình. Có lẽ bọn họ có thể tìm ra danh tính của những con sói xám khác thông qua những mối quan hệ của người chết và chú Trương.
Tuy nhiên, ở thôn không giống như thành phố. Trong thôn, hầu hết mọi người đều có quan hệ họ hàng, nếu không thì cũng là hàng xóm lâu năm. Điều tra ra danh tính những kẻ còn lại sẽ không dễ dàng.
Nghe Vân An nói rằng người chết là sói xám, ánh mắt Trần Siêu lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Nhóm Vân An chủ động đề nghị giúp đỡ việc tang lễ mà không lấy tiền công, thể hiện sự nhiệt tình và chất phác khiến các thôn dân có cái nhìn tốt hơn về họ.@ThThanhHinVng
Tuy nhiên, trong thôn có đội chuyên phụ trách tang lễ, phần lớn công việc nhỏ nhặt như bưng trà, rót nước đều được hàng xóm lo liệu. Còn những việc lớn liên quan đến tiền bạc thì lại càng không đến lượt bọn họ nhúng tay vào.
Nhưng chỉ cần nhìn vào cách tổ chức đám tang này, Vân An đã cảm nhận được sự gắn kết chặt chẽ của thôn.
Sau khi con sói xám này chết, gần như hơn nửa số thôn dân đều đến giúp đỡ. Nhìn giống như một cái vòng khép kín chặt chẽ, những kẻ đau khổ không thể thoát ra, còn những kẻ được hưởng lợi thì điên cuồng bảo vệ.
Mấy người trong nhóm Vân An lấy danh nghĩa hỗ trợ tang lễ để quan sát những người đến viếng.
Linh đường nhanh chóng được dựng xong, âm thanh kèn trống vang lên, pháp sư được mời đến mặc áo choàng, bắt đầu làm lễ tụng niệm.
Gia quyến trực hệ của người chết mặc áo tang, quỳ trước linh đường khóc lóc thảm thiết, nhưng trong lòng Vân An lại chẳng có chút cảm giác gì. Cậu nhìn tấm di ảnh đặt trên bàn, chỉ cảm thấy kẻ này đáng chết.
Gã đã hại biết bao phụ nữ và trẻ em trong thôn này. Một kẻ như vậy chết đi chẳng khác nào trừ họa cho thôn.
Hơn nữa, kẻ giết gã là Lý Linh.
Gã hoàn toàn không đáng để thương tiếc.
Vân An chán ghét thu hồi ánh mắt.
Tại linh đường, có một số thôn dân Vân An quen biết đến giúp đỡ, trong đó có dì Trương, dì Triệu. Các đứa trẻ cũng được mang đến, chơi đùa bên ngoài linh đường.
Nhìn thấy dì Trương, tâm trạng của Vân An có chút phức tạp. Sau khi chào hỏi xong, cậu muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy dì Triệu đang hỏi dì Trương vì sao chú Trương không đến.
"Lúc nào cũng thấy ông ấy đến giúp một tay vào những dịp thế này, sao hôm nay lại không thấy?" dì Triệu tò mò hỏi.
Trong lòng Vân An căng thẳng, sắc mặt tái nhợt. Đã một đêm trôi qua kể từ khi Hoa Cương giết chết chú Trương, và chú Trương vẫn chưa trở về. Liệu dì Trương có nghi ngờ gì không?
"Ông ấy à..." dì Trương cúi đầu, cười có chút gượng gạo: "Mặc kệ đi."@ThThanhHinVng
Nghe thấy câu trả lời này, Vân An cảm thấy hơi bất ngờ, dì Triệu cũng có phản ứng tương tự, còn tiếp tục dò hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Dì Trương lắc đầu, không muốn nói thêm. Dì Triệu cũng không tiện truy hỏi trước mặt nhiều người, nên chủ đề này nhanh chóng khép lại.
Thấy sắc mặt Vân An không tốt, Trình Thập Sương thuận miệng hỏi. Vân An suy nghĩ một lúc rồi kéo vài người cùng đi ra một góc, thả một quả "bom" tin tức.
"Chú Trương đã chết, là tôi giết."
Bảy chữ ngắn gọn khiến những người khác run lên. Vân An nhìn trông hiền lành, không ai ngờ rằng cậu lại giết người.
"Ông ta là sói xám." Vân An nói, rồi tóm tắt lại chuyện trương bá theo dõi mình nhưng giấu đi việc Hoa Cương giết người, chỉ nói rằng chính mình đã giết chú Trương.
"Thảo nào..." Trình Thập Sương nhớ lại chuyện hôm trước, khi cậu cùng Vân An đến nhà dì Trương. Khi đó cậu không nhận thấy gì bất thường, nhưng Vân An cứ than phiền rằng ánh mắt của chú Trương khiến cậu khó chịu. Khi ấy, chẳng ai ngờ rằng sói xám lại là một thôn dân. Bây giờ kết nối lại mọi chuyện, đúng là có dấu vết để lại.
Chú Trương là sói xám, ông ta đã chết. Nhưng trong số những người đàn ông vẫn đang hỗ trợ trong tang lễ, không biết còn bao nhiêu kẻ như vậy. Nghĩ đến đây, đám người chơi không khỏi thấy sợ hãi.
"Lễ tang đông người, gần như cả thôn đều đến giúp, hiện trường khá hỗn loạn. Sói xám ẩn náu trong đó, chúng ta có thể nhân cơ hội này quan sát kỹ, dù không thể xác định danh tính, ít nhất cũng có thể lập danh sách nghi ngờ." Vân An đề nghị.
Trần Hâm cùng những người khác cũng đồng tình với ý tưởng này. Có lẽ họ còn có thể nghĩ ra cách khác để buộc sói xám tự lộ sơ hở.
Rất nhanh, đã đến giữa trưa. Ở nông thôn, lễ tang thường tổ chức theo kiểu tiệc cơ động. Người đến viếng đông, tiệc cơ động phải làm hai lượt, không giống trong thành phố chỉ cần đóng tiền là có thể vào ăn. Vì Vân An và nhóm bạn cũng đến giúp đỡ, các thôn dân nhiệt tình sắp xếp cho họ một bàn lớn ngồi xuống.
Đến giờ ăn, các bàn tiệc xếp dài như một con rồng. Vân An nhìn qua, mỗi lượt có khoảng hai mươi bàn. Ở thôn đã mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên họ thấy không khí náo nhiệt như vậy, cứ như cả thôn kéo nhau ra ngoài, thậm chí còn có người từ các thôn lân cận đến.
Rất nhanh, bàn của Vân An đã kín người ngồi, thức ăn cũng lần lượt được mang lên.
Nhưng trời quá nóng, mọi người ăn uống trong những chiếc lều lớn dựng tạm, không có điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt lớn thổi vù vù. Nhưng vì người đông, nắng gắt, gió thổi tới cũng nóng hầm hập, hiệu quả làm mát không đáng kể.@ThThanhHinVng
Vân An chỉ ăn vài miếng rồi cảm thấy không nuốt nổi nữa. Đúng lúc đó, cậu lại cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
Họ ngồi ở một góc bàn. Vân An bất ngờ quay đầu lại, nhưng chỉ thấy khách khứa đang ăn uống rôm rả, cười nói vui vẻ, người phục vụ đi tới đi lui bưng thức ăn. Kẻ đang theo dõi cậu ẩn mình trong đám đông, như giọt nước hòa vào biển lớn, hoàn toàn không thể tìm ra.
Vân An nhíu mày, cậu cực kỳ ghét cảm giác bị ai đó nhìn trộm như thế này.
Không khí bữa tiệc rất vui vẻ, đến mức suýt nữa khiến họ quên mất mục tiêu của mình. Trình Thập Sương thấy Vân An không ăn, sắc mặt khó coi, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Nghe hỏi, Trần Hâm và những người khác cũng quay sang nhìn.
"Có người đang nhìn tôi." Vân An bực bội nói.
Cảm giác bị theo dõi cứ lặp đi lặp lại, mỗi khi bị phát hiện, ánh mắt đó lại biến mất, nhưng chỉ cần cậu quay đi, nó sẽ lại xuất hiện. Điều này khiến người ta cảm thấy bồn chồn khó chịu.
"Cũng quá trắng trợn rồi đấy." Trình Thập Sương hạ giọng nói, giờ đông người như vậy, chẳng lẽ sói xám lại dám ngang nhiên như thế sao?
Tiệc tan khá nhanh, những người ngồi cùng bàn ăn xong cũng gói ghém thức ăn dư mang về rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, bàn tiệc vơi đi đáng kể. Người dọn dẹp cũng nhanh chóng bắt tay vào thu dọn. Nhóm của Vân An bị đẩy ra ngoài lều, tìm một góc yên tĩnh nói chuyện.
"Tôi có một ý tưởng." Trần Hâm nhìn Vân An nói. "Chúng ta thử dùng kế tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi hang?"
Vân An đã dùng chiêu này để dụ chú Trương, ông ta còn bị lừa một cách dễ dàng.
"Đông người thế này, liệu có hiệu quả không?" Trình Thập Sương nghi ngờ.
"Còn hơn là cứ đứng đây không làm gì." Lý Việt nói. "Giờ lễ tang có ít nhất mấy chục người, rất khó để tìm ra kẻ đang theo dõi Vân An."@ThThanhHinVng
Sau khi cân nhắc kỹ, Vân An đồng ý.
Họ không hành động ngay để tránh gây nghi ngờ. Thay vào đó, từng người một chậm rãi rời đi, giả vờ như thấy chán nản và nóng bức nên quay về nhà trưởng thôn. Nhưng thực tế, bốn người chia nhau mai phục ở một con đường cụt gần đó. Cuối cùng, chỉ còn lại Vân An ở lại hiện trường tang lễ.
Ở nông thôn có nhiều mèo hoang. Khoảng mười phút sau, Vân An thấy một con mèo, nó không quá thân thiện nhưng vì trong tay cậu có thức ăn nên nó vẫn tiến lại gần, ngậm lấy rồi bỏ đi. Vân An chậm rãi đi theo sau con mèo, giả vờ như vô tình bước vào con đường cụt.
Con đường này được chọn sau khi nhóm của Vân An bàn bạc kỹ lưỡng. Cuối đường là một căn nhà bỏ hoang, chủ nhà đã chuyển vào thành phố từ lâu. Xung quanh rất thuận lợi để phục kích.
Vân An bước tới, miệng khe khẽ gọi mèo và đúng như dự đoán, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Vân An quay đầu lại.
Là một người đàn ông trẻ tuổi.
Cậu có chút ấn tượng với gã. Người này có vẻ mắc bệnh bẩm sinh, tay chân không linh hoạt nên không đi làm xa, mà ở lại nông thôn. Cha mẹ gã đã mất, trong thôn cũng không có nhiều cô gái cùng tuổi, mà dù có, e rằng họ cũng không chọn gã.
Ở một ngôi làng nơi mà đa phần trai tráng đều kết hôn sớm, gã đã 25-26 tuổi mà vẫn độc thân.
Vân An không ngờ rằng người đi theo lại là gã.
"Có chuyện gì sao?" Vân An hỏi.
Người đàn ông đứng chắn ngay lối ra, không lệch sang bên nào. Nếu muốn rời đi, Vân An bắt buộc phải tránh gã.
Gã lắc đầu, mỉm cười với Vân An. Một nốt ruồi lớn màu đen trên cằm cũng rung động theo chủ nhân khi gã cười.
"Cậu là sinh viên." Người đàn ông cười thân thiện. "Cậu biết đọc sách, thật giỏi."
Người đàn ông trước mặt không có hành động hay lời nói gì quá đáng, nhưng Vân An vẫn chưa thể xác định được gã có phải là sói xám hay không.
Dù gì thì ở một thôn chỉ có hai sinh viên, thân phận sinh viên vẫn là điều khiến người khác ngưỡng mộ. Đặc biệt là khi đối phương cũng thuộc thế hệ của cậu, nhưng lại không có cơ hội học hành nhiều.@ThThanhHinVng
"Tôi..." Người đàn ông tiến về phía trước một bước, nhưng chưa kịp đến gần Vân An thì Trần Siêu đã nhảy xuống từ triền núi bên cạnh.
Gã không hành động theo kế hoạch ban đầu. Đồng tử của Vân An co rút lại, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu. Cậu lao nhanh về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước. Lưỡi dao lớn trong tay Trần Siêu đâm thẳng vào động mạch cổ của người đàn ông.
Người đàn ông ôm lấy cổ, đôi mắt mở to hoảng loạn rồi ngã gục xuống. Máu tươi từ vết thương tuôn trào, bắn ướt cả quần áo của Trần Siêu.
Trần Hâm, Lý Việt và Trình Thập Sương nhìn thấy cảnh tượng này lập tức không hề trốn tránh nữa, cùng nhau bước ra. Bốn người, kể cả Vân An, đều kinh ngạc trước hành động "nổi điên" đột ngột của Trần Siêu.
"Anh làm cái gì vậy!" Vân An nhìn người đàn ông trên mặt đất run rẩy vài lần rồi bất động, khó tin nhìn Trần Siêu. "Tại sao lại giết anh ta?"
Giờ phút này, Trần Siêu toàn thân đẫm máu, đứng dưới ánh mặt trời. Nghe câu hỏi của Vân An, gã lại tỏ ra vô cùng khó hiểu.
"Hắn không phải sói xám sao? Sao lại không thể giết hắn?"
"Nhưng chúng ta còn chưa xác định được thân phận của anh ta." Vân An bất lực nói. Cậu và người đàn ông vừa chết thậm chí chỉ mới trao đổi vài câu, còn chưa kịp xác nhận hay thẩm tra gì cả.
"Anh... anh sao có thể không phân rõ trắng đen mà giết người như vậy?" Trình Thập Sương lắp bắp nói. Rõ ràng sáng nay Trần Siêu vẫn còn là kẻ bại trận dưới tay hắn ta.
"Sao nào? Các cậu định phán xét tôi à?" Trần Siêu thản nhiên đá đá thi thể dưới chân, rồi nhìn về phía Vân An. "Cậu cũng đã từng giết người mà? Cậu giết người thì được, còn tôi giết người thì lại phạm pháp?"
"Đừng đánh tráo khái niệm." Vân An nói. "Tôi chỉ ra tay sau khi đã xác nhận được thân phận của chú Trương. Còn lần này, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận của anh ta, thế mà anh đã giết rồi. Nếu anh ta không phải sói xám thì sao?"@ThThanhHinVng
"Tôi đã sớm muốn nói rồi." Trần Siêu mất kiên nhẫn. "Các cậu cứ phỏng đoán tới lui có ý nghĩa gì chứ? Trong thôn này số lượng nam giới không nhiều, mà sói xám lại xuất hiện theo nhóm. Còn cần xác nhận gì nữa? Cứ giết sạch tất cả đàn ông trong làng đi, bất kể họ có phải sói xám hay không. Làm vậy thì chắc chắn sói xám sẽ chết hết!"
Biện pháp của Trần Siêu vô cùng bạo lực và đẫm máu, nhưng lại đơn giản và trực tiếp.
Vân An cau mày nhìn gã, rồi lắc đầu. "Tôi không nghĩ đây là cách giải quyết vấn đề."
"Còn hai cậu thì sao?" Trần Siêu quay sang nhìn Trần Hâm và Lý Việt.
Trần Hâm im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng lên tiếng. Lần này, anh ta và Lý Việt đứng về phía Trần Siêu.
"Bạch An, biện pháp của Trần Siêu tuy có hơi đẫm máu, nhưng không phải là không thể thực hiện."
Sói xám đang ẩn mình trong làng. Trong tình huống không thể xác định được thân phận của chúng, giết sạch thôn dân quả thật là một cách giải quyết. Nhưng đó cũng là hạ sách, không còn cách nào khác mới phải làm như vậy.
Trần Hâm nói: "Tôi đồng ý với biện pháp này, nhưng tuyệt đối không thể làm ngay lập tức."
Trần Siêu không đồng tình. Gã cảm thấy Trần Hâm chỉ đang nói cho có mà thôi.
"Tôi không đồng ý." Vân An kiên định. "Phó bản không thể nào thông qua chỉ bằng cách giết bừa. Hơn nữa, hành động này rất có khả năng khiến độ khó của phó bản tăng lên, dẫn đến sự xuất hiện của những con quái vật đáng sợ hơn. Trần Hâm, Lý Việt, hai người là người chơi lâu năm, đáng lẽ phải hiểu điều này chứ."
"Chính vì vậy nên chúng tôi chưa đồng ý thực hiện ngay lúc này." Lý Việt nói.
"Được rồi, Bạch An, tôi hiểu rồi. Cậu không đồng ý với cách này, đúng không? Không đồng ý thì thôi, cần gì phải lấy lý do sẽ dẫn ra quỷ quái gì đó để dọa người." Trần Siêu cười khẩy. "Tôi thì lại thấy cách của tôi là một lần dứt điểm, giải quyết triệt để."
Đến mức này, Vân An đã hiểu rõ suy nghĩ của họ. Trần Hâm và Lý Việt không phản đối biện pháp của Trần Siêu, có lẽ họ cũng đã từng nghĩ đến điều đó. Chỉ là hôm nay, Trần Siêu đã ra tay thực hiện.@ThThanhHinVng
"Không... không thể như vậy được." Trình Thập Sương nhìn thi thể trên mặt đất, hoảng sợ lắp bắp. "Đây là giết người! Không phải giết heo, giết thỏ, hay giết gà, mà là giết người!"
"Thì cứ coi họ là sói là được rồi." Trần Siêu nói. "Cậu sợ à? Không sao, tôi không sợ. Cùng lắm thì để tôi làm hết chuyện này, nhưng các cậu phải giúp che giấu cho tôi."
Trần Siêu không thể nào giết sạch đàn ông trong làng chỉ trong một ngày. Nhưng nếu giết nhiều người, chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng. Với thân phận sinh viên, họ có thể che giấu hành động này, khiến thôn dân không nghi ngờ ngay lập tức. Chỉ cần có đủ thời gian, việc giết sạch đàn ông trong làng hoàn toàn khả thi.
"Bây giờ, thi thể này xử lý thế nào?" Vân An nhìn Trần Siêu với khuôn mặt lạnh lùng. "Còn cả máu trên người cậu nữa."
"Giống cậu thôi, ném xuống hồ nước." Trần Siêu nhếch môi cười một cách hờ hững. Gã leo lên triền núi, lôi ra một cái bao tải không biết kiếm được từ đâu, một bộ quần áo sạch và một cái cuốc.
Bao tải để chứa thi thể ném xuống nước, quần áo để thay, còn cái cuốc dùng để làm gì?
Trần Siêu ném cái cuốc cho Trình Thập Sương, hất cằm nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đào hố đi."
Ở nông thôn, khắp nơi đều là bùn đất. Hiện tại, con đường này cơ bản không có ai qua lại, nhưng trên mặt đất vẫn còn không ít vết máu. Cái cuốc được dùng để xới lớp đất bên trên, đào lớp bùn phía dưới lên phủ lên các vết máu nhằm che giấu dấu vết.
Cách này không quá cao minh, chỉ cần điều tra là có thể phát hiện ra ngay, nhưng để đối phó với các thôn dân thì vậy là đủ rồi.
Thời gian không chờ đợi ai, tất cả mọi người bắt đầu hành động. Người đã chết, ít nhất cũng không thể để các thôn dân phát hiện ra là do bọn họ giết.
Lý Việt và Trần Siêu lén lút dùng bao tải bọc thi thể rồi ném xuống hồ nước. Cũng may lần này lễ tang thu hút quá nhiều người, trên suốt quãng đường đi, bọn họ không chạm mặt ai, mọi việc diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin.
Sau khi trở về, Trần Siêu còn không quên cảm thán với Vân An và những người khác rằng, lần này đúng là hội tụ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Vân An không nói gì. Nhìn bọn họ xử lý xong thi thể, dọn dẹp hiện trường xong, cậu lập tức quay lại lễ tang.@ThThanhHinVng
Vừa trở về, cậu lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — Giai Giai. Cô bé đang nhìn xung quanh, không biết đang tìm gì.
Thấy cô bé, Vân An cất tiếng chào hỏi. Giai Giai lập tức chạy nhanh tới, lao vào ôm chặt lấy cậu.
Giai Giai vốn là một cô bé nhút nhát, hành động đột ngột này khiến Vân An giật mình. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy cô bé ra, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Giai Giai, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì? Sói xám lại đến nhà các em sao?"
Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi, tim Vân An đã trùng xuống.
Giai Giai lắc đầu, mắt hoe đỏ, nhìn Vân An hỏi: "Anh Bạch An, anh không sao chứ?"
"Anh?" Vân An cười cười. "Anh có thể có chuyện gì? Anh không sao mà."
"Anh nói dối! Em đã nhìn thấy rồi!" Giai Giai bĩu môi, khuôn mặt u sầu nói.
"Em thấy gì?" Trong lòng Vân An đột nhiên căng thẳng. Chẳng lẽ Giai Giai đã đi theo sau cậu và nhìn thấy Trần Siêu giết người?
Nếu đúng như vậy, cậu cần phải căn dặn Giai Giai không được nói gì cả. Trần Siêu và Trần Hâm không coi NPC trong phó bản là con người, nếu đã chết thì chỉ là vật hi sinh mà thôi. Nếu Giai Giai nhìn thấy bọn họ giết người và bị phát hiện, rất có thể Trần Siêu sẽ chọn giết người diệt khẩu.
"Em thấy có người đi theo anh!" Giai Giai nước mắt rơi xuống, nức nở nói: "Bọn họ có phải đang theo dõi anh không?"
"Anh có bị thương không?" Giai Giai lo lắng nói. "Anh Bạch An, anh là người tốt, em không muốn anh bị thương đâu, hu hu hu..."
Vừa nói, cô bé vừa khóc nức nở. Vân An không ngờ Giai Giai khóc vì lý do này.
Cô bé thấy sói xám theo dõi cậu, lo cậu bị thương nên mới lo lắng lâu như vậy.
"Đừng khóc, Giai Giai." Vân An dịu dàng ôm lấy cô bé, kiên nhẫn trấn an: "Anh đã hứa với em rằng sẽ giết hết sói xám trong thôn, đúng không? Điều đó có nghĩa là anh có khả năng đối phó với bọn chúng. Vậy nên dù sói xám có theo dõi anh, anh cũng có thể bảo vệ chính mình."
"Thật không?" Giai Giai ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Vân An gật đầu chắc nịch, bảo đảm với cô bé. Lúc này Giai Giai mới yên tâm hơn.
Nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy Vân An, dù trời nóng cũng không muốn buông ra. Vân An cũng không có cách nào khác, đành để mặc cô bé ôm.@ThThanhHinVng
Một lúc sau, Giai Giai đột nhiên lên tiếng: "Bọn họ ban đêm đều đeo mặt nạ."
Vân An ngớ người một lúc, mất hai giây mới hiểu ra Giai Giai đang nói về điều gì.
"Em nói là, vào ban đêm, khi sói xám tấn công nhà em, bọn họ đều đeo mặt nạ?" Vân An hỏi.
Giai Giai gật đầu: "Là mặt nạ rất đáng sợ." Nói xong, cô bé co người lại, ôm cổ Vân An càng chặt hơn. Vân An không quen ôm trẻ con, có chút luống cuống tay chân.
Cậu hỏi đó là loại mặt nạ gì, Giai Giai nói đó là loại mặt nạ bình thường bán ngoài chợ, nhìn hiền lành với nụ cười tươi tắn. Nhưng khi sói xám đeo lên, cơ thể bọn chúng sẽ mọc ra lông lang dài, trông giống như đã thực sự biến thành sói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro