👑Thôn sói xám (29)
Nhưng thi thể sói xám vẫn nằm ngay đó, hoàn toàn xác thực rằng chính Giai Giai đã giết chết nó.
Có lẽ vì đã chết, con sói xám vốn hung hãn tột cùng giờ đây chậm rãi thoái hóa thành hình dạng con người. Chiếc mặt nạ trên mặt vẫn còn lủng lẳng, muốn rơi mà không rơi xuống hẳn.
Vân An đưa tay gỡ mặt nạ ra, vừa nhìn thì thấy được gương mặt bên dưới, dù rằng bị Giai Giai chém một nhát chính giữa, nhưng vẫn có thể nhận ra nhờ những đường nét mơ hồ.
Vân An có ấn tượng về người này — là một ông lão trong thôn, tuổi tác đã không còn trẻ, tướng mạo hiền lành, đối xử với người chơi cũng rất nhiệt tình.@TửuHoa
Nhìn thấy là ông ta, trong lòng Vân An không có quá nhiều kinh ngạc. Cậu đã sớm đoán được rằng một số người trong thôn ban ngày có thể miễn cưỡng duy trì hình dạng con người, nhưng khi đeo mặt nạ vào, bọn họ lập tức mất hết nhân tính, trở thành nô lệ bị dục vọng thao túng.
"Đồ đáng chết, chết như vậy coi như quá nhẹ nhàng cho ông rồi." Trình Thập Sương tức giận đến sôi máu, hung hăng đá vào thi thể một cái.
Những kẻ này làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế, vậy mà lại chết quá dễ dàng. Theo suy nghĩ của Trình Thập Sương, lẽ ra bọn chúng phải chịu đủ mười tám loại cực hình trước khi chết mới phải.
"Giai Giai! Giai Giai!"
Lúc này, dì Triệu đã thay quần áo xong mới chạy ra, nhìn thấy Giai Giai thì lập tức ôm chầm lấy cô bé vào lòng, vừa khóc nức nở vừa kiểm tra xem trên người có bị thương không.
Nhìn thấy vết máu bắn trên mặt Giai Giai, bà lập tức hoảng hốt đến mức hồn bay phách lạc, ánh mắt dại đi vì kinh sợ.
"Bà ơi, con không sao." Giai Giai ôm chặt cổ dì Triệu, nhẹ giọng nói. "Máu này là của ông ta."
Cô bé giơ tay chỉ về phía thi thể sói xám.
Dì Triệu nhìn theo, thoáng sững sờ. Qua vài giây, bà mới phản ứng lại được, ánh mắt dại ra, ngây ngốc nhìn về phía Vân An và những người còn lại, lắp bắp hỏi: "Các... các cậu giết chết sói xám? Các cậu thực sự có thể giết được sói xám sao?"
Rồi bà liên tục cúi đầu cảm tạ bọn họ: "Cảm ơn! Cảm ơn các cậu!"
Vân An và những người khác vội vàng đỡ bà đứng dậy.
"Chúng tôi thật sự không dám nhận công lao này." Trình Thập Sương gãi đầu, nói thẳng: "Thực ra không phải chúng tôi giết, mà là cháu gái của bà — Giai Giai giết."
Nếu không phải Giai Giai chém trúng đầu con sói, nó sẽ không thể bị giết dễ dàng như vậy.
"Sao có thể chứ? Giai Giai còn nhỏ như vậy, làm sao có thể giết chết sói xám?" dì Triệu lập tức phủ nhận. "Nhất định là các cậu giết! Nhất định là các cậu giết!"
Vừa nói, bà vừa ôm chặt Giai Giai hơn, trong mắt còn lộ rõ sự hoảng loạn.@TửuHoa
Trình Thập Sương còn định giải thích, thậm chí muốn kéo dì Triệu đến nhìn tận mắt con dao phay rỉ sét vẫn còn cắm trên đầu sói xám để bà nhận ra xem có phải dao của nhà mình hay không.
Nhưng trước khi hắn ta kịp mở miệng, Vân An đã kéo hắn ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trình Thập Sương không hiểu nhưng vẫn làm theo lời Vân An.
"Sao vậy?" Hắn ta nghẹn đến mức khó chịu, bởi hắn ta thực sự không muốn nhận công lao mà mình không làm.
"Cậu không nhận ra sao? Dì Triệu không muốn Giai Giai trở thành anh hùng." Vân An thấp giọng nói.
Cậu liếc nhìn dì Triệu — bà đang ôm chặt Giai Giai vào lòng, che chắn cô bé kỹ càng, không để bất kỳ ai nhìn thấy vết máu trên mặt cô bé.
Tối nay ở đây có rất nhiều người. Nếu dì Triệu thừa nhận rằng chính Giai Giai đã giết sói xám, thì trong thôn không có chuyện gì là không bị đồn đại. Khi sói xám xuất hiện lần nữa, bà sợ rằng sẽ có người đẩy Giai Giai ra trước để đối phó với chúng.
Nghe xong, trong lòng Trình Thập Sương cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn gật đầu, tỏ ý rằng mình sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Đúng lúc đó, Vân An vừa định nói thêm điều gì thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu:
【 Phó bản: Thôn sói xám 】
【 Nhiệm vụ: Trợ giúp thôn dân giết chết những con sói xám ẩn náu trong thôn. 】
【 Tiến độ nhiệm vụ: 1/? 】
Tất cả người chơi ở đây đều sững sờ, có chút bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu.@TửuHoa
Nhưng ngay sau sự ngạc nhiên là niềm vui sướng — bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng của chiến thắng.
Vân An ngồi xuống, nhìn thi thể trên mặt đất cùng con dao phay vẫn còn cắm trên đầu nó.
Con dao phay rỉ sét này vốn không có lực sát thương mạnh. Có lẽ lúc ấy, trong tình thế cấp bách, Giai Giai đã chạy vào bếp, tiện tay lấy một con dao phay rồi lao đến.
Nhưng dù là một bé gái nhỏ, làm sao có đủ sức lực để một nhát dao có thể xuyên thấu sọ não như vậy?
Ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng rất khó làm được điều này.
So với việc tin rằng đó là do "vũ khí", Vân An càng có xu hướng tin rằng chính bản thân Giai Giai đã giết chết sói xám.
Nói cách khác, bất kể lúc đó trong tay Giai Giai cầm thứ gì, cô bé vẫn có thể giết chết con sói xám.
Tại sao lại như vậy?
Vân An nghĩ mãi cũng không tìm ra câu trả lời.
Nhưng dù sao đi nữa, sói xám đã chết vẫn là chuyện tốt. Vân An nói với dì Triệu một tiếng, bảo bà dẫn Giai Giai vào ngủ trước, còn đống lộn xộn ở đại sảnh sẽ do họ dọn dẹp.
Dì Triệu cảm kích nhìn họ, suýt chút nữa muốn quỳ xuống đất dập đầu nhưng bị Vân An và mọi người ngăn lại. Sau đó, bà mới ôm Giai Giai quay trở về phòng.
"Cái xác này phải xử lý thế nào bây giờ?" Trình Thập Sương hỏi.
"Chặt đầu đi." Vân An bình tĩnh trả lời.
Đúng là tìm đỏ mắt mà không thấy, giờ thì bằng chứng đã có ngay trước mắt. Cậu vốn còn đang suy nghĩ phải làm sao để thuyết phục thôn dân tin tưởng họ, bây giờ thì đã có chứng cứ rõ ràng rồi.
"Hả?" Trình Thập Sương ngạc nhiên.
Nhưng vì Vân An đã nói vậy, hắn ta do dự tiến lên, tốn rất nhiều sức lực mới nhổ được con dao phay rỉ sét khỏi xác con sói. Sau đó, Trình Thập Sương giơ dao lên cao, bổ mạnh xuống cổ xác sói, nhưng lưỡi dao bị mẻ, không cắt đứt được.
"Thật kỳ lạ." Trình Thập Sương ngập ngừng nói: "Lúc Giai Giai dùng thì vẫn tốt mà, sao đến lượt tôi lại không thể chặt nổi?"
"Đổi con dao khác đi." Vân An nói, không có gì bất ngờ về kết quả này.
Trình Thập Sương đành phải vào bếp lấy một con dao phay khác, rồi dùng nó để chặt đầu sói xám. Vì cảnh tượng quá đẫm máu, không ít người chơi không dám nhìn, phải lảng tránh sang chỗ khác.
Sau khi bỏ cái đầu vào túi, Vân An và mọi người dọn dẹp thi thể, vứt nó vào bụi cỏ ven hồ nước. Họ còn múc nước từ hồ lên để rửa sạch nền xi măng nhà dì Triệu rồi chỉnh lại bàn ghế bị xô lệch, sau đó mới chuẩn bị rời đi.@TửuHoa
Trước khi đi, vì dì Triệu đã dặn không được tắt đèn, nên Vân An định đóng cửa lại là xong. Nhưng khi đóng cửa, cậu đột nhiên nhớ đến bức tranh mà Giai Giai đã nói với hắn vào sáng nay.
Giai Giai nói rằng bức tranh Vân An vẽ cho cô bé đã thay đổi, khuôn mặt đang cười trong tranh đã biến thành khuôn mặt đang khóc.
Nhân cơ hội này, Vân An quay sang nhìn bức tranh trên tường. Đúng lúc ấy, cậu thấy bức tranh đã bị dán đè lên.
Trên tranh, Giai Giai đang cười rạng rỡ, thậm chí còn vui vẻ hơn cả bức vẽ trước đó của Vân An. Không hề có chút bi thương nào, hơn nữa chiếc váy cô bé đang mặc đã chuyển thành màu đỏ.
Khuôn mặt khóc, khuôn mặt cười, chiếc váy đỏ... Vân An lẩm bẩm trong lòng, một suy đoán sắp bật ra khỏi miệng cậu.
Cậu nhớ tới mấy cuốn truyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ" mà Lý Linh đã để trong thư viện.
Cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám nuốt vào bụng, nhưng với sự dũng cảm và thông minh, cô bé đã dùng kéo rạch bụng sói xám, chui ra ngoài, cứu được bản thân và giết chết con sói.
Vân An lại nhìn về bức tranh trên tường.
Hình ảnh Giai Giai trong chiếc váy đỏ, cười rạng rỡ trên bức tranh, vô tình trùng khớp với hình tượng "Cô bé quàng khăn đỏ" trong truyện cổ tích.
Mọi thứ như được sáng tỏ, bầu trời quang đãng sau màn sương mù. Trong khoảnh khắc đó, Vân An đã hiểu tất cả.
Tại sao chỉ có Giai Giai giết được sói xám? Tại sao tất cả những người chơi khác đều không thể?
Bởi vì Giai Giai là một đứa trẻ, thuần khiết, thiện lương, dũng cảm và kiên cường. Cô bé đã vượt qua được những nỗi sợ mà người lớn rất khó đối mặt, hoàn thành hy vọng mà Lý Linh đặt vào họ, trở thành "Cô bé quàng khăn đỏ". Chính vì thế, Giai Giai mới có thể giết chết sói xám.
Giai Giai là "Cô bé quàng khăn đỏ" đầu tiên trong ngôi làng này. Nhưng Vân An tin rằng, với nỗ lực của họ, Giai Giai tuyệt đối sẽ không phải người cuối cùng.
Mang theo cái đầu sói xám quay về biệt viện, những người chơi lần lượt trở về phòng. Sau một đêm bận rộn, trời cũng sắp sáng. Họ vẫn còn chìm trong niềm vui vì đã giết được một con sói xám, không lo lắng về việc sói xám sẽ tấn công nữa, về phòng là ngủ ngay lập tức.
Khi Vân An trở về, Hoa Cương đã đợi sẵn trong phòng. Vân An hôn hắn một cái, biết rằng Hoa Cương chắc chắn đã chứng kiến toàn bộ hành động của họ tối nay.@TửuHoa
Sau khi rửa mặt lần nữa, Vân An nằm lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm bình yên trôi qua. Khi Vân An tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Hoa Cương đã rời giường từ sớm, Vân An rửa mặt xong cũng xuống lầu. Những người chơi khác vì đã mệt mỏi suốt đêm qua, cũng vừa mới lục tục thức dậy.
Đợi mọi người tập trung đầy đủ và ăn xong bữa trưa, Vân An nhìn quanh rồi nói: "Mọi người, tôi có một ý tưởng."
Vân An muốn mượn sân nhà thôn trưởng để tổ chức một cuộc họp lớn, triệu tập toàn bộ thôn dân lại để trưng bày cái đầu sói xám, đồng thời đề ra một phương án hành động hiệu quả nhằm khuyến khích dân làng giết chết sói xám.
Những người bị sói xám tấn công trong làng phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Trẻ con, bất kể trai hay gái, đều đã từng chịu tổn thương. Chính bọn họ mới là những người có đủ tư cách để cầm thanh kiếm công lý lên phán xét loài sói xám.
Như vậy, thôn dân mới có thể tin rằng, họ thực sự có thể tiêu diệt sói xám.
"Nhưng bây giờ thôn dân hận chúng ta thấu xương. Họ còn nghĩ rằng cứ ai tiếp xúc với chúng ta là sói xám sẽ mò tới nhà người đó. Bọn họ chắc chắn không dám đến cuộc họp đâu." Trình Thập Sương rầu rĩ nói.
Vấn đề này, Vân An đã nghĩ đến từ trước.
"Ai trong số mọi người biết lái xe?" Vân An hỏi nhóm người chơi.
Lý Việt giơ tay lên.
"Tốt. Tôi cần anh đi lên trấn mua một số thứ." Vân An nói.
Vân An dự định dùng vật chất để thu hút sự chú ý, cách này không khác gì những kẻ lừa đảo ngoài đời thực, những kẻ mỗi ngày tổ chức các buổi tọa đàm, trước tiên dùng một ít lợi ích nhỏ như trứng gà, hoa quả để lừa gạt các ông bà già, sau khi có được sự tin tưởng của họ thì bắt đầu dụ họ mua những sản phẩm kém chất lượng với giá cắt cổ như gối, chăn không rõ nguồn gốc.
Lý Việt hành động rất nhanh, mượn xe của trưởng thôn rồi đến thị trấn gần đó để mua rất nhiều đồ mang về.
Đợi đến giữa trưa, khi trời nóng nhất, Vân An gọi mọi người đến dựng sân khấu.
Lúc đầu, việc dựng sân khấu trước cửa nhà trưởng thôn đã thu hút sự chú ý của nhiều người, họ còn tưởng có chuyện gì xảy ra với trưởng thôn. Nhưng khi biết rằng những sinh viên này đang dựng sân khấu thì họ không còn quan tâm nữa.@TửuHoa
Tuy nhiên, tin tức về việc sinh viên đang tổ chức một sự kiện gì đó nhanh chóng lan truyền khắp thôn.
Đến khoảng ba bốn giờ chiều, Vân An bước lên sân khấu. Dưới sân khấu vẫn chưa có ai, nhưng cậu đã cho người thổi kèn, đánh chiêng trống, đồng thời bảo các người chơi tỏa ra khắp thôn, gõ cửa từng nhà để thông báo. Họ không cần nói nội dung buổi họp là gì, chỉ cần nói rằng nó có lợi cho tương lai của trẻ con, đồng thời ai tham gia cũng sẽ nhận được quà.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả. Ban đầu, các thôn dân vẫn còn do dự, nhưng những món quà mà Vân An mang đến đủ hấp dẫn. Chỉ cần một người tham gia, sẽ có nhiều người khác kéo đến. Dần dần, thôn dân tập trung càng lúc càng đông.
Các người chơi cũng nhân cơ hội này để khuyến khích họ: "Pháp luật không thể trách chung tất cả mọi người." Nếu toàn bộ thôn dân đều tham gia buổi họp này, vậy thì ai cũng như nhau, không ai bị nhắm đến trước bởi sói xám.
Bị lời nói này thuyết phục, các thôn dân lần lượt ngồi xuống.
"Thời gian sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu được chưa?" Trình Thập Sương hỏi. Hiện tại chỉ còn mười lăm phút nữa là đến năm giờ, mà khoảng bảy giờ trời sẽ tối hẳn, bọn họ cần phải kết thúc buổi họp trước thời điểm đó.
Vân An chạy ra cửa hội trường, nhìn vào sân. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều đã ngồi đầy người, một số còn đứng xem từ xa.
Quan sát một vòng, Vân An nói với Trình Thập Sương: "Cậu đi tìm dì Trương, xem bà ấy có đến không."
Trình Thập Sương không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo lời Vân An.
Các người chơi tìm khắp đám đông nhưng không thấy dì Trương đâu, vì vậy họ quay lại báo cáo với Vân An.
Dì Trương không đến?
Vân An suy nghĩ một chút rồi nói với Trình Thập Sương: "Tôi có việc cần ra ngoài một chút, sẽ cố gắng quay lại kịp giờ."
Không đợi Trình Thập Sương hỏi đi đâu, Vân An đã nhanh chóng chạy đi.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Vân An chạy thẳng đến nhà dì Trương.
Lần này, căn nhà của dì Trương trông rất khác so với trước đây. Có lẽ do chú Trương vừa mất, trong nhà phải tiếp đón những người đến viếng nên căn nhà vốn luôn gọn gàng nay trở nên vô cùng bừa bộn.@TửuHoa
Vân An chậm rãi bước vào, thấy phòng khách lộn xộn, ghế bị đặt lung tung giữa phòng, trên bàn trà đầy vỏ trái cây và đồ ăn vặt bị vứt bừa bãi, giấy vụn rơi đầy sàn, nhưng không thấy bóng dáng dì Trương đâu.
"Dì Trương?" Vân An gọi. "Dì có ở nhà không?"
Không có ai trả lời, nhưng từ căn phòng có TV, cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Vân An nhớ căn phòng này, lần đầu tiên cậu cùng Trình Thập Sương đến đây, dì Trương đã dẫn họ vào đây, bởi trong phòng có điều hòa và TV. Khi đó, dì Trương rất nhiệt tình, còn chú Trương thì thỉnh thoảng lén quan sát bọn họ. Những ký ức đó vẫn còn rõ ràng trong đầu Vân An.
Cậu chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy dì Trương đang gục trên giường khóc nức nở, trông vô cùng đau khổ.
Nghe thấy tiếng động, dì Trương ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước. Khi nhìn thấy Vân An, bà vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Bạch An, là con à? Sao con lại đến đây?"
"Dì Trương, chúng con đang tổ chức một buổi họp tại nhà trưởng thôn. Ai đến nghe đều có quà tặng. Con không thấy dì đến nên đến nhà để mời dì." Vân An nói.
Cậu nhận thấy gương mặt dì Trương đầy đau buồn, trông như đã mất hết hy vọng. Nghĩ ngợi một lúc, cậu nói thêm: "Buổi họp là về sói xám trong thôn."
Toàn thân dì Trương run lên, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vân An, không hỏi mà khẳng định: "Con đã biết rồi."
Vân An gật đầu. Cửa phòng chưa đóng, từ góc độ của mình, cậu có thể nhìn thấy bức tranh treo trên tường phòng khách nhà dì Trương.
Đó là bức tranh mà cậu đã vẽ cho bà. Trong tranh, dì Trương cười ngại ngùng và thẹn thùng.
Nhưng bây giờ, bức tranh ấy đã biến thành một gương mặt đang khóc đầy đau thương.
Vân An nhìn chằm chằm vào bức tranh, như thể đã hiểu ra điều gì.
Cậu quay đầu nhìn dì Trương, tâm trạng phức tạp, nhẹ giọng hỏi: "Sói xám đã đến rồi sao?"
Chú Trương vốn là một con sói xám. Khi ông ta còn sống, không có con sói xám nào khác dám bén mảng đến nhà này. Nhưng bây giờ chú Trương đã chết, dì Trương chỉ còn một mình, lập tức trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Nghe câu hỏi của Vân An, nỗi uất ức và đau khổ trong lòng dì Trương như vỡ òa, bà không thể kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở, gật đầu thật mạnh.@TửuHoa
Trong lòng bà vừa đau khổ vừa oán hận, chồng bà vừa mới được hạ táng ban ngày thì ngay đêm đó lũ sói xám đã lẻn vào nhà, xâm hại bà.
Nếu có thể, bà hận không thể khiến lũ sói xám đó chết hết!
"Không chỉ có vậy." dì Trương vừa khóc vừa kể lể: "Bọn họ thật sự quá đáng!"
Thi thể của chú Trương vừa mới được tìm thấy, người trong thôn lập tức xác định rằng dì Trương không còn ai làm chỗ dựa. Từ khoảnh khắc đó, bà trở thành đối tượng mà ai trong thôn cũng có thể ức hiếp.
Chỉ vì nhà bà không còn đàn ông.
Đậu que bà phơi ngoài sân bị lấy đi. Giấy vệ sinh bà để trong nhà vệ sinh cũng biến mất. Thậm chí, cái áo bà tiện tay treo trên dây phơi trong sân cũng bị người khác lấy mất.
"Thật sự quá đáng! Chồng dì mới mất, thi thể còn chưa lạnh, vậy mà bọn họ lại đối xử với dì như thế!"
Trước đây, dì Trương từng nghe về những chuyện này trong thôn. Bà còn có một người bạn tốt là dì Triệu, người từng trải qua bao nỗi khổ cực. Nhưng chỉ khi chính mình là người gánh chịu, bà mới hiểu được nỗi đau này sâu sắc đến mức nào.
Vân An không an ủi bà, cũng không cùng nàng trách mắng những kẻ đã ức hiếp bà. Cậu chỉ bình tĩnh nhìn dì Trương và nói: "Những người phụ nữ từng bị chồng dì và đồng bọn của ông ta ức hiếp, cũng từng trải qua những ngày tháng như dì hiện tại."
Tiếng nức nở của dì Trương lập tức dừng lại. Bà ngồi trên mép giường, ngay khoảnh khắc ấy cảm thấy hổ thẹn đến mức chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống.
"Thậm chí họ còn khổ sở hơn dì. Họ có con cháu, nhưng con cháu họ cũng bị lũ sói xám xâm hại, trong khi họ lại bất lực." Vân An nói tiếp. "Con nói những lời này không phải để chỉ trích dì. Chồng dì phạm lỗi là vấn đề của ông ta, không liên quan đến dì. Con cũng biết dì không thể kiểm soát được ông ta."
Ngay từ lần đầu tiên bước chân vào nhà dì Trương, Vân An đã nhận ra bà luôn cẩn thận lấy lòng chồng mình. Hai vợ chồng họ trước mặt người ngoài lúc nào cũng giả vờ hòa thuận. Khi phát hiện chú Trương chú ý đến Vân An, bà đã âm thầm bảo vệ cậu, nhưng bà lại bất lực...
Trong căn nhà này, bà chẳng có chút tiếng nói nào.
Dì Trương đỏ bừng mặt, lấy khăn giấy lau nước mắt.
Có lẽ cuộc sống của bà từng đỡ hơn một chút so với những phụ nữ đơn thân khác trong thôn. Nhưng sự khác biệt chỉ là những người phụ nữ kia có thể bị nhiều kẻ khác nhau ức hiếp, còn bà thì chỉ cần đối phó với một mình chú Trương.@TửuHoa
Nỗi khổ của họ chẳng có gì khác nhau, tất cả đều là những kẻ đáng thương.
"Hôm nay con đến tìm dì, là muốn dì cũng đi nghe buổi họp này. Chỉ có như vậy, dì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới. Con nghĩ rằng dì cũng không muốn tiếp tục bị sói xám ức hiếp."
"Buổi họp này... nói về điều gì?" dì Trương im lặng rất lâu, rồi mới lên tiếng hỏi.
Vân An nhìn bà, gằn từng chữ: "Dạy mọi người cách giết chết lũ sói xám."
Dì Trương sững sờ, không thể tin vào tai mình. "Chuyện này... sao có thể... bọn họ..."
"Chồng dì không phải đã chết rồi sao?" Vân An nói. "Cho nên không có gì là không thể, quan trọng là mọi người có dám phản kháng không, có thể thoát khỏi những xiềng xích trong lòng hay không."
Dì Trương lẩm bẩm nhắc lại lời Vân An, sau đó bà bật cười, trong tiếng cười xen lẫn nước mắt. "Ông ta đã chết... đúng vậy... ông ta đã chết rồi."
Giây phút này, trong mắt bà, niềm vui còn nhiều hơn cả nỗi bi thương. Thoát khỏi sự trói buộc của chú Trương, có lẽ bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Dì đi cùng con."
Dì Trương lau khô nước mắt, rửa mặt qua loa rồi khóa cửa lại, vội vàng theo chân Vân An rời đi.
Khi Vân An đưa dì Trương trở lại biệt viện, Trình Thập Sương đã sốt ruột đến mức đi tới đi lui, chẳng khác nào con kiến bò trên chảo nóng.
"Cậu mà không về sớm là tôi phải cho người đi tìm rồi! Cậu có biết bây giờ mấy giờ không? Buổi họp sắp bắt đầu rồi, đám thôn dân phía dưới đã đợi đến mức mất kiên nhẫn!" Trình Thập Sương nói.
Vì buổi họp lần này nói về cách đối phó với lũ sói xám, nên Vân An và những người tổ chức đã đặt ra một hạn chế: Chỉ có phụ nữ trong thôn được tham gia, còn tất cả đàn ông đều bị cấm đến gần.
"Tôi đã biết." Vân An gật đầu, sau đó bảo Trình Thập Sương dẫn dì Trương đi tìm chỗ ngồi, rồi mới mang theo một cái túi, bên trong đựng đầu của một con sói xám, bước lên bục giảng.
Khi thấy Vân An xuất hiện trên sân khấu, ban đầu các thôn dân chỉ vỗ tay một cách tượng trưng, nhưng ngay sau đó bắt đầu thúc giục cậu nói nhanh lên. Bởi vì họ còn phải về nhà tranh thủ lúc mặt trời sắp lặn, khi thời tiết bớt nóng, để ra đồng làm việc.@TửuHoa
Không ít người trong đám đông cũng tò mò nhìn về phía chiếc túi trong tay Vân An, vì họ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Vân An không vòng vo với những lời hoa mỹ hay lý do rườm rà, mà đi thẳng vào vấn đề, mở đầu buổi họp bằng một câu ngắn gọn: "Hôm nay, chúng ta sẽ học cách giết chết lũ sói xám trong thôn."
Lời này vừa dứt, bên dưới lập tức xôn xao.
Các thôn dân đưa mắt nhìn nhau, không ai tin tưởng những người trẻ tuổi này có thể làm được chuyện đó.
"Nói mấy lời này có ích gì đâu!" Một người đứng dậy định bỏ đi, nhưng ngay lập tức bị nhóm tổ chức cản lại.
Họ đã được hứa sẽ tặng quà sau khi buổi tọa đàm kết thúc, nếu rời đi ngay bây giờ thì chẳng khác nào lãng phí thời gian chờ đợi mà lại chẳng nhận được gì, đúng là mất nhiều hơn được.
Những người định bỏ đi đành quay lại chỗ ngồi.
"Cậu nói xem, biện pháp của cậu thực sự có thể giết được sói xám sao?" Có người nghi ngờ lên tiếng.
"Sao mà có thể chứ? Lũ sói xám đã hoành hành trong thôn bao lâu nay, chúng ta chẳng làm gì được, thì mấy người trẻ tuổi này có thể có cách gì hay ho sao? Chẳng lẽ lại là mấy thứ lý luận suông?"
"Nhưng mà, bọn họ đều là người thành phố, lại còn là sinh viên, có khi đầu óc linh hoạt hơn chúng ta. Chi bằng cứ nghe thử một chút xem sao, dù sao nghe xong còn được nhận quà, có mất gì đâu? Nếu biện pháp hữu dụng thì chúng ta được lợi, còn nếu vô dụng thì cũng chẳng sao."
"Đúng vậy, đúng vậy! Bọn họ chỉ là sinh viên đến thôn chúng ta vẽ tranh, vốn dĩ không có nghĩa vụ giúp chúng ta. Vậy mà họ còn nghĩ cách giúp chúng ta, cũng coi như một tấm lòng tốt. Nghe thử xem thế nào đi!"@TửuHoa
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cuối cùng không ai rời đi, tất cả vẫn tiếp tục ngồi lại.
Dù ngoài miệng nói không tin, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía Vân An lại đầy mong chờ, giống như đang hy vọng vào một kỳ tích.
Vân An nhìn xuống mọi người và nói: "Chúng tôi gần đây đã nghiên cứu và phát minh ra một phương pháp có thể giết chết sói xám, và nó đã chứng minh được hiệu quả."
"Tôi biết rằng hầu hết mọi người ở đây đều đã chịu đựng sự quấy phá của lũ sói xám mà không thể nói ra. Vì vậy, tôi đề nghị mỗi nhà trong thôn đều chuẩn bị pháo. Nếu vào ban đêm có sói xám tấn công hay quấy rối mọi người, chỉ cần bắn pháo, chúng tôi sẽ lập tức đến hỗ trợ."
*Tác giả có lời muốn nói:
Giai Giai chính là cô bé quàng khăn đỏ dũng cảm nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro