👑Thôn sói xám (32)

Hệ thống nói giống như tiếng thì thầm mê hoặc của hải yêu, quyến rũ Vân An bằng cách vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp.

Ở nơi đó, Vân An có thể mãi mãi ở bên Hoa Cương, không phải chịu đựng nỗi đau chia ly, có thể làm mọi điều mình mong muốn mà không cần che giấu bản thân, nghe thôi cũng khiến lòng người rung động.

【 Nhưng... tôi vẫn cảm thấy mình là con người...】 Làm người đã mười mấy hai mươi năm, đột nhiên phải chấp nhận thân phận quỷ, Vân An không thể tiếp thu ngay lập tức.@TửuHoa

【 Vân An, đừng ngây thơ nữa, cậu cứ coi mình là con người, nhưng khi rời khỏi phó bản trở lại thế giới thực, những người đó sẽ không coi cậu là người đâu.】 Hệ thống nói: 【 Xung quanh cậu toàn là thiên sư, bọn họ nhất định sẽ giết cậu, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.】

【 Không, không...】 Vân An rối bời, lòng dạ rối ren: 【 Cậu đừng nói nữa, để tôi bình tĩnh lại đã.】

【 Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Phó bản này sắp kết thúc rồi, nếu cậu không quyết định ngay bây giờ, tôi sợ cậu sẽ không kịp.】 Hệ thống không chịu im lặng mà tiếp tục ép sát.

【 Cho dù tôi có muốn ở lại đi nữa, Hoa Cương cũng không muốn, nơi này đã giam cầm anh ấy không biết bao lâu rồi... Tôi, tôi không thể làm vậy.】 Vân An bỗng nhớ đến Hoa Cương.

【 Nhưng nếu hắn muốn ở lại thì sao?】 Hệ thống hỏi.

Vân An lắc đầu, đứng yên thật lâu mà không nhúc nhích. 【 Hôm nay cậu làm sao vậy? Sao lại đột nhiên nói nhiều những lời kỳ lạ như thế?】

Hệ thống thay đổi hoàn toàn cách nói chuyện thường ngày, khiến Vân An cảm thấy không quen, đặc biệt là nó còn đưa ra một ý tưởng có thể gọi là bùng nổ.

【 Chẳng lẽ cậu lại thăng cấp?】 Vân An nhíu mày. 【 Đây là phiên bản mới của cậu sao?】

【 Vân An, đó không phải là trọng điểm.】 Hệ thống nói: 【 Thôi, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Nếu cậu muốn ở lại phó bản, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp các cậu.】

【 Tôi thật sự nghĩ rằng đây là lựa chọn phù hợp nhất cho cậu. Ở lại đây, cậu có thể mãi mãi bên Hoa Cương, lại có tôi đồng hành cùng cậu.】

Tâm trí Vân An rối loạn: 【 Được rồi, đừng nói nữa, cho tôi chút thời gian.】

Thấy Vân An thực sự khó tiếp nhận, hệ thống lúc này mới chịu im lặng.

Đứng yên một lúc lâu, Vân An mới nặng nề cất bước về phía phòng Hoa Cương. Dù đề nghị của hệ thống có phần vô lý, nhưng nó cũng nhắc nhở Vân An rằng thể chất của cậu là một vấn đề lớn.

Theo lời Hoa Cương, trước đây khi còn ở thế giới thực, dù mang thể chất nửa người nửa quỷ, nhưng trong cơ thể cậu không có quỷ lực nên vẫn giống như một con người bình thường. Thế nhưng sau khi bước vào phó bản này, cậu đã hấp thụ rất nhiều quỷ lực và thể chất hiện tại của cậu đang dần phát triển theo hướng quỷ.

Có lẽ sau khi rời khỏi phó bản và trở về thế giới thực, bác cả cùng chú sẽ nhận ra cậu có điều bất thường. Liệu họ có chấp nhận được một người cháu như cậu, khi cậu đã không còn là con người nữa không?

Còn bạn bè cậu thì sao? Hạ Uyển, Kim Tử Ngâm, bọn họ đều xuất thân từ thế gia thiên sư, liệu bọn họ có ghê tởm và chối bỏ cậu không?

Bất an dâng đầy trong lòng, Vân An trở lại phòng. Cậu và Hoa Cương, một người ngồi trên mép giường, một người ngồi trên ghế, im lặng hồi lâu mà không ai nói lời nào.

Cuối cùng, Hoa Cương là người phát hiện ra sự khác thường của Vân An trước. Hắn đi đến trước mặt Vân An, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu, ngước mắt nhìn lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Sao lại không vui?"@TửuHoa

Vân An lắc đầu. Lo lắng về tương lai và tình yêu sâu đậm dành cho Hoa Cương cứ quấn lấy nhau trong lòng cậu. Đôi mắt cậu hơi đỏ lên, nước mắt đọng nơi khóe mắt nhưng chưa kịp rơi xuống. Vừa nhìn đã biết là có tâm sự, vậy mà cậu vẫn cố gắng tỏ ra bình thường.

Vân An không muốn nói, nên Hoa Cương cũng không hỏi thêm. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Vân An, bảo cậu đi tắm trước.

Sau khi rửa mặt xong, mắt Vân An vẫn còn hơi đỏ. Cậu ngồi trên giường, nhìn Hoa Cương vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm.

Hắn không mặc áo ngủ, chỉ mặc một chiếc quần đùi, tóc vẫn còn hơi ướt. Khi bước về phía Vân An, những giọt nước chưa kịp lau khô chảy dọc theo cơ bụng, nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Vân An lấy khăn lông, quỳ trên giường, bảo Hoa Cương ngồi xuống mép giường để lau tóc cho hắn.

Giây phút này, cả hai người đều yên tĩnh, không ai nói gì. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khăn lông cọ nhẹ lên tóc.

Mãi đến khi tóc đã hoàn toàn khô, Vân An mới thu tay lại, siết chặt chiếc khăn trong tay.

Cậu chậm rãi tiến lại gần Hoa Cương, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, gương mặt áp lên làn da nóng bỏng nơi lưng hắn.

Hoa Cương siết chặt vòng tay ôm lấy eo Vân An, xoay người đè cậu xuống giường, cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu. Hàng mi dài khẽ run rẩy, Hoa Cương dịu dàng hôn lên đó rồi tiếp tục đi xuống, tìm kiếm đôi môi đỏ au của cậu.

Rõ ràng không ai nói gì, nhưng tất cả đều đã được thể hiện trong sự im lặng ấy.

Hai thân hình quấn lấy nhau ngã xuống giường, Vân An hơi ngượng ngùng nhắm chặt mắt, hơi thở ấm áp của Hoa Cương phả vào vành tai cậu.

"Vân An, ta sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em bị tổn thương." Hoa Cương nói, lời này như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, cũng như một lời thề.

Vân An khẽ cười, gật đầu, dịu dàng nói: "Được, em tin anh."

Sau đó, Hoa Cương cúi xuống, khẽ cắn môi Vân An, cố tình dùng một chút lực, làm cậu cảm thấy hơi đau. Nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Vân An, hắn đột nhiên hỏi: "Em và hắn, ừm... trước đây đã từng chưa?"

Nghe đến chữ "hắn", Vân An sững người, mất vài giây mới hiểu được "hắn" mà Hoa Cương đang nói chính là bản thân hắn trước khi mất trí nhớ.

Vân An lắc đầu, đôi mắt nâu nhạt trong veo như mắt nai con. Ánh mắt cậu chân thành đến mức khiến Hoa Cương có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm trong đó. Hoa Cương khẽ nhếch môi cười, hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng có chút ghen tị với bản thân trước đây — sao có thể nhịn được đến mức ấy chứ?

"Anh... anh hỏi cái này làm gì? Dù anh mất đi một phần ký ức, nhưng trong lòng em, anh vẫn là anh, hai người không có gì khác..." Vân An chưa nói hết câu, Hoa Cương đã lập tức hôn lên môi cậu, mạnh mẽ đến mức khiến cậu nhanh chóng chẳng còn tâm trí để nói tiếp.

Chiếc khăn lông ẩm nhẹ lau tóc khi nãy không biết đã bị ném xuống đất từ lúc nào, cứ thế nằm đó suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, Vân An cuộn tròn trong vòng tay Hoa Cương mà tỉnh dậy. Tối qua, hai người quấn lấy nhau đến quá nửa đêm mới ngủ. Nếu không nhờ đồng hồ báo thức, cậu có lẽ đã ngủ quên mất.

Nhưng dù biết hôm nay có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng phải thực hiện, Vân An vẫn không muốn rời khỏi giường. Cậu dụi đầu vào cổ Hoa Cương như một chú mèo nhỏ, tham luyến chút ấm áp này.

Âm thầm đếm ngược một phút trong lòng, Vân An mới chịu ngồi dậy. Cậu thay quần áo xong xuống giường thì mới nhận ra có điều gì đó không ổn.@TửuHoa

Hoa Cương vẫn đang nằm trên giường, nhắm mắt, gương mặt thư thái như thể còn đang say ngủ.

Nhưng Hoa Cương vốn không cần ngủ. Vân An đã ở bên hắn lâu như vậy, đã cùng nhau chung chăn gối không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có lần nào khi cậu tỉnh dậy mà Hoa Cương vẫn còn ngủ.

"Hoa Cương." Vân An cúi người, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Hoa Cương, nhưng người nằm trên giường vẫn không có phản ứng.

"Hoa Cương!" Vân An bắt đầu nóng ruột, dùng nhiều sức hơn, gọi lớn hơn nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.

Tại sao lại như vậy? Hoa Cương sao lại thế này?

Vân An chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nhiệm vụ nữa. Cậu ngồi xuống mép giường, cúi đầu kiểm tra hơi thở của Hoa Cương, rồi áp tai vào ngực hắn để nghe nhịp tim.

Mọi thứ vẫn ổn, tim vẫn đập, da thịt vẫn ấm áp, nhưng Hoa Cương lại như biến thành một hoàng tử ngủ trong truyện cổ tích, ngủ sâu đến mức không thể tỉnh lại.

【 Hệ thống! Hệ thống! 】 Vân An hoảng hốt kêu lên trong lòng. Một lúc lâu sau, hệ thống mới chậm rãi lên tiếng.

Vân An vội vàng kể lại sơ qua mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, nhấn mạnh tình trạng hiện tại của Hoa Cương.

【 Anh ấy bị sao vậy? Có bị thương không? Sao lại ngủ mãi không dậy? Có cách nào giúp anh ấy không? 】 Vân An sốt ruột đến mức sắp phát khóc.

Hệ thống im lặng vài giây rồi đáp: 【 Hắn không sao. Tối qua hai người linh thể hòa hợp, cậu là nửa người nửa quỷ, có lẽ đã gây ảnh hưởng nhất định đến hắn. 】

【 Vậy bây giờ phải làm sao? 】 Vân An lo lắng đến mức giọng cũng run rẩy.

【 Cứ để hắn ngủ đi. Khi nào tỉnh lại thì sẽ ổn thôi. 】 Hệ thống nói. 【 Cậu đi làm chuyện cậu cần làm. 】

【 Tôi muốn ở lại trông anh ấy. 】 Vân An lắc đầu: 【 Chờ anh ấy tỉnh lại rồi tôi sẽ xuống lầu. Nếu không, tôi không yên tâm để anh ấy một mình trong phòng. 】

Vân An quá lo lắng nên không nhận ra giọng điệu của hệ thống có chút kỳ lạ và phức tạp.

【 Hắn sẽ không sao đâu, cậu tin tôi đi. 】 Hệ thống nói. 【 Dưới lầu còn rất nhiều người đang đợi cậu. Các cậu ở trong phó bản càng lâu, nguy hiểm càng lớn. Nếu cậu cứ đợi đến khi hắn tỉnh lại mới đi làm nhiệm vụ, mà lỡ như hắn hôn mê ba, bốn ngày, thậm chí mười ngày nửa tháng, cậu cũng định chờ sao? 】

【 Vân An, đừng tùy hứng. Cậu đã hẹn với họ thời gian rồi, không thể lỡ hẹn. Dưới lầu đều là đồng đội của cậu, nếu vì cậu trì hoãn mà có người gặp nguy hiểm hoặc bị thương, cậu có chịu nổi không? 】

【 Nhưng... 】 Vân An vẫn còn do dự.

【 Không có nhưng nhị gì cả. Trong phó bản này, bầy sói xám gần như đã bị cậu tiêu diệt hết, chỉ còn con sói xám cuối cùng. Đó là mối nguy hại lớn nhất của phó bản, và nhiệm vụ của các cậu chính là tiêu diệt nó. Hoa Cương ở trong phòng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa, cậu cũng phải tin tưởng hắn. Dù hắn đang ngủ say nhưng hắn không phải loại người nằm yên chờ chết. 】

Hệ thống cuối cùng cũng thuyết phục được Vân An, cậu lưu luyến từng bước một đi xuống lầu, vừa đi vừa lo lắng.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng giết con sói xám cuối cùng trong thôn, sau đó lập tức quay về.

Xuống tới sảnh, tất cả người chơi đã trang bị đầy đủ, chờ sẵn ở đó. Nhìn thấy Vân An xuống một mình, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Bình thường, Vân An và Hoa Cương như hình với bóng, hôm nay tại sao chỉ có một mình cậu xuất hiện, không thấy bóng dáng Hoa Cương đâu cả?@TửuHoa

Chẳng lẽ là do chuyện của Lâm Hi tối qua, hai người đã cãi nhau?

Nhắc đến Lâm Hi...

"Lâm Hi cũng chưa xuống." Triệu Lộ Nghiên nhíu mày nói: "Giờ này rồi, sao cậu ta còn chưa xuất hiện, rõ ràng đã dặn dò giờ giấc rất kỹ."

Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, đã trễ hơn thời gian hẹn hôm qua rất nhiều.

"Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Một nữ người chơi trong nhóm lo lắng nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Mấy ngày nay họ liên tục săn giết sói xám, trong đội nhóm không có thương vong, sống những ngày khá yên bình nên có lẽ họ đã quên đi nguy hiểm rình rập mỗi khi đêm xuống.

Trần Hâm và Vân An nhanh chóng kiểm tra lại số lượng thành viên, không chỉ có Lâm Hi không xuống, mà cả người đàn ông tinh thần thất thường – kẻ từng nằm chung giường với bạn cùng phòng đã chết – cũng không thấy đâu.

"Lên lầu xem thử." Vân An nói.

Mọi người vội vã chạy lên.

Họ mở cửa phòng của người đàn ông tinh thần thất thường trước. Anh ta đang nằm một mình trên giường.

Ngay khi cánh cửa bật mở, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ – anh ta nằm ngửa trên giường, bụng bị mổ toang, hai chân cũng bị chặt đứt từ đầu gối trở xuống, khắp phòng tràn ngập mùi máu tanh.

Khung cảnh ấy như một nhát búa đập mạnh vào tâm trí tất cả người chơi, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định đây là do con sói xám cuối cùng trong thôn gây ra.

"Nó đang khiêu khích và trả thù chúng ta." Trình Thập Sương nghiến răng nói: "Hôm nay chính là ngày chết của nó!"

Không ai ngờ rằng khi họ sắp hoàn thành phó bản thì lại có thương vong. Con sói xám ẩn nấp đó thật to gan!

"Trong phòng không có dấu vết giằng co hay đánh nhau." Sau khi quan sát xung quanh, Vân An đưa ra kết luận, ánh mắt cậu thoáng phức tạp khi nhìn thi thể của người đàn ông.

Có lẽ khi con sói xám xông vào phòng, anh ta đã sợ đến vỡ mật, chấp nhận cái chết mà không hề phản kháng.

Cái chết của anh ta như một hồi chuông cảnh tỉnh, đập mạnh vào tâm trí tất cả mọi người. Vân An nói: "Những ngày qua chúng ta ở trong phó bản, quả thực đã thu hoạch được nhiều thứ, nhưng càng gần đến giây phút cuối cùng thì càng không thể chủ quan. Một chút sơ suất cũng có thể phải trả giá bằng tính mạng và đó là cái giá chúng ta không thể gánh nổi."

Nói xong, Vân An quyết đoán rời khỏi căn phòng, hướng đến phòng của Lâm Hi.

Đứng trước cửa phòng, cậu do dự vài giây trước khi đặt tay lên nắm cửa. Cậu có linh cảm rằng Lâm Hi cũng đã chết. Hôm qua cậu ta còn sống động đứng trước mặt cậu, vậy mà hôm nay...

Vân An còn chưa kịp mở cửa, Trình Thập Sương đã giành trước, đẩy mạnh ra.

Cánh cửa vừa mở, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức xộc ra, giống như xác thịt thối rữa, lại như mùi trứng thối lên men lâu ngày, tràn ngập khắp không gian khiến người ta vừa ngửi đã thấy đau đầu, buồn nôn.

Mùi hôi khủng khiếp đến mức có người chơi suýt nữa ói ra, phải vội vàng che miệng chạy ra ngoài. Vân An cũng theo bản năng lùi lại vài bước, tránh khỏi mùi hôi nồng nặc đó.

"Sao... sao lại thối đến mức này?" Trình Thập Sương bịt chặt miệng mũi, khó khăn nói: "Lâm Hi có ở trong không?"@TửuHoa

Với thứ mùi kinh khủng như vậy, không ai dám bước vào. Cuối cùng, họ phải tìm giấy vệ sinh để che mũi rồi mới dám tiến vào trong phòng.

Sau khi vào trong, họ phát hiện giường của Lâm Hi trống trơn, không có ai cả.

Phòng không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ toàn bộ, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Hi đâu.

Vân An nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Lộ Nghiên đã lên tiếng: "Cậu ta ở đằng kia."

Cô chỉ về phía cửa sổ.

Căn phòng của Lâm Hi có một cửa sổ lớn, trước cửa sổ đặt một chiếc ghế mây rất to. Lâm Hi đang nằm trên đó, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen nhánh.

Dù có nhiều người bước vào như vậy, cậu ta vẫn không có phản ứng. Hơn nữa, với thứ mùi hôi nồng nặc này, khả năng lớn là đã chết.

Nhưng dù đã chết, họ vẫn phải nhìn thi thể để xác nhận.

Mọi người tiến lại gần, nhưng càng đến gần thì càng nhận ra nguồn gốc của mùi hôi trong phòng – nó phát ra từ chính thi thể của Lâm Hi.

Khi đến sát bên ghế mây, Trình Thập Sương là người đi trước, vừa liếc qua thi thể đã suýt nữa ói ra.

Thi thể của Lâm Hi đã bắt đầu phân hủy.

Cơ thể cậu ta sưng phình, giống như từ một người chỉ khoảng 60-70 kg đột nhiên biến thành hơn 100 kg, bên trong trương phồng bởi khí và dịch lỏng thối rữa.

Mùi hôi thối khủng khiếp trong căn phòng này chính là mùi của xác chết đang phân hủy.

Tất cả mọi người rời khỏi ngôi nhà, Trình Thập Sương cùng một vài người chơi chạy ra khỏi sân nhỏ, nôn thốc nôn tháo một hồi mới có thể quay trở lại.

Những người còn lại tụ tập trong đại sảnh.

Chưa kịp xuất phát đã mất người, bọn họ còn chưa lên đường đã phải chịu tổn thất hai đồng đội.

"Thi thể của Lâm Hi có điều bất thường." Trần Hâm nói: "Chắc chắn không thể là trạng thái của người chỉ mới chết tối qua."

Dù thời tiết có nóng bức đến đâu cũng không thể khiến một thi thể phân hủy nhanh như vậy chỉ sau một đêm.

"Nhưng hôm qua chúng ta đều nhìn thấy cậu ta." Trình Thập Sương, với khuôn mặt tái nhợt sau khi nôn, lên tiếng: "Rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy."

"Nhưng hôm qua Lâm Hi rất kỳ lạ." Triệu Lộ Nghiên nói: "Không giống như mọi ngày."

Hôm qua, Lâm Hi kích động ra tay với Hoa Cương, lại còn tiết lộ bí mật của Vân An. Điều này hoàn toàn khác xa con người trước đây của cậu ta — một kẻ nhút nhát, sợ phiền phức, luôn trốn trong góc và chẳng có chút hiện diện nào. Như thể Lâm Hi của hôm qua là một người hoàn toàn khác.

"Chẳng lẽ hôm qua người nói chuyện với chúng ta không phải là Lâm Hi thật sao?" Trình Thập Sương hoảng sợ, nổi da gà khắp người: "Vậy là ai? Tại sao lại giả mạo Lâm Hi? Hơn nữa còn biết rõ từng chi tiết về chúng ta."@TửuHoa

Vân An cau mày, chẳng lẽ đây chính là lý do hôm qua Hoa Cương lại nhìn thấy cái lưng trống không của Lâm Hi? Hắn đã phát hiện ra thân phận thật sự của kẻ giả mạo sao? Nhưng tại sao lại không nói với mình?

"Dù là ai thì cũng chẳng quan trọng, vì nó đâu có làm hại chúng ta." Trần Siêu bực bội nói. Cái phó bản chết tiệt này gã không muốn ở thêm một ngày nào nữa, chỉ mong có thể lập tức rời đi: "Dù sao cả hai người cũng đã chết, có cần thiết phải truy cứu chuyện này nữa không? Việc quan trọng bây giờ là giết con sói xám đó, hoàn thành nhiệm vụ rồi tất cả chúng ta có thể về nhà."

Hai chữ "về nhà" lập tức thắp lên hy vọng trong mắt tất cả người chơi. Những ngày qua, chính hai chữ này đã giúp họ kiên trì sống sót.

Ngay cả Trình Thập Sương, người trước giờ luôn đối đầu với Trần Siêu, cũng không phản bác. Nếu có thể, ai mà chẳng muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt?

"Đi thôi, đi thôi." Không ai còn quan tâm đến chuyện thi thể nữa. Mọi người ùn ùn kéo ra khỏi tòa nhà Nông Gia Nhạc, tách thành hai nhóm. Nhóm của Trần Hâm và Trình Thập Sương đi về hướng cổng làng, trong khi Vân An lại một mình đi về phía từ đường. Cậu bung dù, trên tay còn cầm một chiếc dù khác, như thể đang đi đón ai đó.

——————————————————————————

Tới cổng thôn, nhóm của Trần Hâm đi theo bản đồ mà Vân An vẽ, băng qua một rừng trúc rậm rạp, cuối cùng đến trước một căn nhà cũ kỹ.

Cửa chính của căn nhà mở rộng, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dung mạo không tệ đang nhàn nhã uống trà. Khi thấy nhóm người chơi tiến vào, hắn không thèm đứng dậy, hoàn toàn làm ngơ họ.

"Là người này sao?" Trần Siêu hỏi Trần Hâm. Trần Hâm cẩn thận quan sát người đàn ông một lượt, chú ý đến hai chân có cơ bắp không cân xứng dưới chiếc quần đùi, sau đó gật đầu: "Vân An nói chính là anh ta."

"Các người cuối cùng cũng đến." Người đàn ông đặt chén trà xuống, giọng điệu chậm rãi, anh ta bước ra cửa, chân có vẻ hơi khập khiễng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười: "Nhanh hơn so với tôi dự đoán."

"Hừ! Anh nghĩ rằng chúng tôi không thể tìm ra anh sao? Phi! Nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm!" Trình Thập Sương tức giận quát lên: "Hôm nay bọn tôi sẽ giết anh! Giết anh, thôn dân mới có thể yên ổn sống tiếp!"

"Nói rất hay." Người đàn ông vỗ tay tán thưởng: "Ý tưởng rất tốt, nhưng thực tế là — các người không thể giết tôi."

Sắc mặt Trình Thập Sương trở nên khó coi. Anh ta nói đúng, hiện tại bọn họ thực sự không thể giết anh ta.

Bởi vì người đàn ông này vẫn chưa biến đổi hình dạng. Anh ta vẫn mang hình dạng con người, và khi anh ta còn là con người, họ không thể giết, dù có giết cũng vô dụng, bởi vì anh ta sẽ sống lại. Chỉ khi anh ta biến thành sói xám, họ mới có thể kết liễu được.

Nhưng anh ta lại vô cùng xảo quyệt. Gần như mỗi lần hóa thành sói xám đều là lúc anh ta tấn công bất ngờ, giống như tối hôm qua.

"Đừng phí công vô ích, về đi." Người đàn ông nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút ý cười nào, chỉ có sự lạnh lẽo và tàn nhẫn: "Tôi vẫn còn thời gian, cứ từ từ... chơi với các người."

Ngay khi hắn dứt lời, giọng nói trong trẻo của Vân An vang lên từ phía sau đám đông.

"Ai muốn chơi với anh chứ? Chúng tôi đã nói rồi, hôm nay chính là ngày chết của anh." Vân An bước tới, bung dù ra, đứng yên trước mặt người đàn ông.@TửuHoa

Kẻ cuối cùng còn sót lại trong thôn không ai khác chính là Điền Uy — người mà Vân An đã từng gặp một lần.

Điền Uy nhìn chằm chằm vào Vân An với ánh mắt trầm ngâm. Anh ta vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở ở đâu mà khiến Vân An xác định được rằng mình chính là con sói xám cuối cùng.

"Lý Linh lần đầu tiên bị tấn công trong thôn, là do anh làm đúng không?" Vân An hỏi.

Đồng tử của Điền Uy co rút lại, khuôn mặt tối sầm lại. Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: "Là tôi. Cậu làm sao đoán được?"

"Chúng tôi đã nhiều lần rà soát toàn bộ thôn, gần như từng nhà tôi đều đã đến, nhưng riêng anh lại không hề để lại ấn tượng gì với tôi. Tôi nhớ mang máng đã từng gặp anh trong thôn, nhưng chưa từng đặt chân đến nhà anh." Vân An nói. "Bởi vì tuy rằng anh là người trong thôn, nhưng lại không sống trong thôn, mà ở sâu trong rừng trúc gần cổng thôn."

"Đêm hôm đó, khi Lý Linh bị tấn công, là vào dịp nghỉ đông, sát Tết, hầu như tất cả các gia đình trong thôn đều đã trở về, rất khó để tìm ra thủ phạm. Nhưng cô ấy về quá muộn, khi đó hầu hết mọi người đã ngủ, chỉ có anh — anh sống ngay ở cổng thôn, anh biết rõ cô ấy đã trở lại."

Lý Linh kéo theo hành lý, xách theo bao lớn bao nhỏ, bước đi nặng nề trên con đường đầy bùn đất. Bánh xe hành lý phát ra những âm thanh nặng nề, ken két vang lên giữa đêm khuya, đánh thức Điền Uy đang ở trong phòng.

Vân An từng tự hỏi: Ai lại đi tấn công Lý Linh vào đúng đêm trước ngày Tết như vậy chứ?

Trong thôn, mọi người coi trọng Tết Âm lịch, dù có chuyện lớn đến đâu, khi thời điểm này đến cũng đều được gác lại. Ai cũng không muốn gây ra chuyện gì vào lúc này. Hơn nữa, trong thôn, phần lớn đàn ông đều đã 50-60 tuổi trở lên, là những người trung niên và lớn tuổi. Những thanh niên trẻ tuổi và người trưởng thành khỏe mạnh thì rất ít, gần như hiếm hoi.

Người dân trong thôn vẫn có sự kính sợ đối với sinh viên. Mặc dù Lý Linh là một cô gái, nhưng cô có thành tích học tập xuất sắc, lại hiếu thảo, ngoan ngoãn. Nhìn cô là biết sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ, rời khỏi vùng quê này. Vì vậy, phần lớn những kẻ "sói xám" trong thôn không muốn đắc tội với cô. Nhóm "sói xám" từ trước đến nay chỉ nhắm vào những phụ nữ trung niên và trẻ nhỏ – những người thuộc nhóm yếu thế.

Chỉ có Lý Linh và Lý Giác – người bị liên lụy mà chết – là những phụ nữ trẻ tuổi.

"Bọn họ không dám ra tay, nhưng anh thì dám." Vân An nói. "Hơn nữa, tôi nghe cha mẹ Lý Linh nói anh và cô ấy có quan hệ khá tốt. Sao vậy? Hai người lớn lên bên nhau, cùng nhau học hành chăm chỉ, cô ấy có tiền đồ tốt hơn thì anh không chịu nổi, muốn hủy hoại cô ấy sao? Cho dù anh có hủy hoại cô ấy, anh cũng chẳng thể nào có được cô ấy đâu."

Ánh mắt khinh thường của Vân An khiến Điền Uy đau đớn vô cùng.

Anh ta cười lạnh, sắc mặt dần trở nên điên cuồng: "Đúng vậy, là tôi! Rõ ràng chúng tôi đều sinh ra ở cái nơi bùn lầy nghèo khó này, dựa vào cái gì mà cô ta có thể rời khỏi đây, còn tôi thì phải bị vùi lấp mãi ở cái nơi thối nát này?"

"Tôi muốn cô ta giống tôi!" Điền Uy cười nhạt. "Tôi muốn hủy hoại cô ta, hủy hoại em gái cô ta, hủy hoại cả gia đình cô ta. Đây chính là báo ứng vì cô ta không chọn ở bên tôi."

"Vậy sao anh không đi trả thù Hoa Cương?" Vân An hỏi. "Anh ấy cũng lớn lên cùng các người, tuổi tác xấp xỉ, chẳng lẽ các người không thân thiết sao?"

Điền Uy sững sờ.

Vân An nói tiếp: "Bởi vì anh không dám! Hoa Cương là con trai của trưởng thôn, anh không dám đắc tội với anh ấy, chỉ dám trút cơn giận vô dụng của mình lên một cô gái yếu thế hơn anh. Điền Uy, anh đúng là một kẻ cặn bã, một tên vô dụng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Đừng tự lừa mình dối người, đừng che đậy bản thân bằng cái vẻ đạo mạo chính trực giả tạo đó nữa."

"Cậu nói bậy! Tôi không phải không có khả năng!" Điền Uy giận dữ gào lên với Vân An. "Tôi cũng sẽ giết Hoa Cương!"

Vân An lắc đầu, cười nhạo rồi lạnh lùng nói: "Anh chỉ có chút bản lĩnh rẻ mạt như vậy thôi sao? Rõ ràng ba người các người cùng nhau lớn lên, nhưng anh không chịu học hành, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Chỉ vì chân anh hơi thọt mà anh tự buông thả bản thân? Chân anh có tàn phế đâu, chỉ hơi khập khiễng một chút, có ảnh hưởng gì đến chuyện học hành không? Có cản trở gì đến việc lập chí hướng lớn lao không?"@TửuHoa

"Chẳng lẽ Hoa Cương và Lý Linh trở nên xuất sắc là vì họ có đôi chân hoàn hảo hay sao?" Vân An tiếp tục. "Không phải! Là vì họ có chí hướng, họ sẵn sàng nỗ lực vì mục tiêu của mình. Còn anh, anh tự chôn vùi bản thân trong sự sa đọa, không chịu hối cải, thậm chí còn ra tay giết hại hai chị em nhà họ Lý. Những việc xấu xa anh đã làm, người phải gặp báo ứng chính là anh!"

Điền Uy đứng ở cửa chính, dần dần bình tĩnh lại. Anh ta nghiêng đầu nhìn Vân An, không còn thấy được dáng vẻ hiền lành như lúc ban đầu gặp gỡ.

Lúc ấy, Vân An đã sinh nghi khi thấy anh ta hỏi han về chuyện pháo hoa với đám trẻ con.

"Cho dù những lời cậu nói đều là thật thì đã sao, các người không thể làm gì được tôi." Điền Uy nói xong thì định đóng cửa. "Tôi không muốn tốn lời với các người nữa."

"Chúng tôi thì không làm gì được anh, nhưng cô ấy thì có thể." Vân An nói rồi nhìn về phía sau lưng người chơi.

Đám người chơi tách ra làm hai hàng, nhường một lối đi ở giữa.

Một người phụ nữ bung dù bước tới. Làn da cô tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân bị bọc kín trong vải, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Một gương mặt khiến Điền Uy không thể tin nổi.

"Lý Giác?" Điền Uy trừng to mắt, sững sờ. "Cô... sao cô có thể còn sống?"

Lý Giác đáng lẽ đã bị anh ta phục kích ven đường và giết chết bằng chính tay mình, sao có thể còn sống?

"Tôi đến để báo thù, tiểu Uy." Ánh mắt Lý Giác lạnh như băng.

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Điền Uy lập tức nhận ra: "Cô... cô không phải Lý Giác, cô là Lý Linh!"

Chỉ có Lý Linh mới gọi anh ta là "tiểu Uy."

Đó là tình nghĩa từ thuở nhỏ của bọn họ.

"Cô... cô không phải tan biến rồi sao?" Gương mặt Điền Uy cuối cùng cũng biến sắc. Hôm đó, khi giết Lý Giác, anh ta không hành động một mình mà còn dẫn theo hai kẻ "sói xám" khác. Nhưng ngay sau khi giết Lý Giác, Lý Linh đã chạy đến. Cô bất chấp hậu quả hồn phi phách tán, liều mạng truy sát, giết chết một trong hai kẻ "sói xám" kia, nhưng bản thân cũng trọng thương. Sau đó, Lý Linh ôm thi thể của Lý Giác rồi biến mất.

Điền Uy đoán rằng Lý Linh chắc chắn không thể sống lâu được nữa, cũng chẳng bận tâm đến thi thể Lý Giác. Anh ta không ngờ rằng hôm nay, linh hồn của Lý Linh lại nhập vào thân xác Lý Giác, xuất hiện trước mặt mình.

"Các cô ấy đã trốn trong từ đường, chờ đợi ngày hôm nay." Vân An nói, nhìn về phía "Lý Giác". "Ra tay đi."

Khi đến từ đường, Vân An đã nhìn thấy linh hồn của Lý Linh ở đó, cùng rất nhiều linh hồn nữ yếu ớt vẫn luôn ở lại bảo vệ cô ấy.

Sau đó, Vân An đã tìm cách để lại một tờ giấy dùng quỷ lực viết lên, mời Lý Linh cùng nhau săn giết bọn "sói xám."@TửuHoa

Những người chơi có thể giết chết "sói xám" ở dạng người, nhưng bọn chúng sẽ hồi sinh. Tuy nhiên, Lý Linh thì khác. Cô có thể giết chết bọn chúng vĩnh viễn khi chúng còn ở dạng con người.

"Đi báo thù đi." Vân An nhẹ giọng nói.

"Lý Giác" bung dù, chậm rãi tiến về phía Điền Uy. Khuôn mặt trấn tĩnh của Điền Uy cuối cùng cũng không giữ được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.

Giây phút này, anh ta rốt cuộc đã hối hận. Anh ta bật khóc, quỳ xuống cầu xin tha thứ, thừa nhận mình sai rồi, cầu xin "Lý Giác" tha cho mình một mạng. Nhưng đã quá muộn.

"Rầm" một tiếng, cửa nhà Điền Uy bị đóng sầm lại. Những người chơi đứng bên ngoài nhìn nhau đầy nghi hoặc.

"Như vậy là xong rồi sao?" Trình Thập Sương hỏi.

Vân An gật đầu: "Cứ chờ xem. Lý Linh chắc chắn sẽ giết anh ta. Sau khi giết anh ta, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành."

Vẻ ngoài của Vân An có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Trước khi xuất phát, cậu đã để lại một tờ giấy cho Hoa Cương, nói rằng mình sẽ đến nhà Điền Uy để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Nếu Hoa Cương tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm đến cậu. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, nghĩa là Hoa Cương vẫn chưa tỉnh. Mà đã lâu như vậy rồi.

Bên trong căn nhà yên tĩnh lạ thường. Không biết bao lâu trôi qua, khi những người chơi bắt đầu tự hỏi có nên gõ cửa kiểm tra hay không, đột nhiên, trong đầu họ vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng.

Hệ thống: 【Chúc mừng người chơi Vân An đã hoàn thành nhiệm vụ cá nhân ngẫu nhiên của phó bản: "Thôn sói xám". Đánh giá cấp bậc trung bình... Dựa trên hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc đánh giá cuối cùng là A. Hãy tiếp tục cố gắng.】

Hệ thống: 【Chúc mừng người chơi Vân An đã nhận được phần thưởng 30 vạn điểm tích lũy.】

Hệ thống: 【Chúc mừng người chơi Vân An đã hoàn thành phó bản cấp A. Đang chuyển sang phó bản tiếp theo... Cảnh báo! Cảnh báo! Lỗi nhập phó bản! Dữ liệu phó bản cấp A trở lên đã bị mất...】

Âm thanh hệ thống bỗng nhiên im bặt.

Vân An không kịp suy nghĩ về những gì hệ thống vừa nói về "lỗi nhập phó bản" hay "mất dữ liệu". Hiện tại, điều cậu quan tâm duy nhất là nhanh chóng quay lại biệt viện để gặp Hoa Cương.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu không biết khi nào sẽ bị truyền tống ra khỏi phó bản.

Nhưng ngay khi cậu vừa xoay người định chạy đi, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.

Cậu không thể di chuyển. Không chỉ cậu, mà tất cả người chơi khác cũng vậy. Giống như có ai đó dùng một loại phép định thân lên họ.

"Chuyện gì thế này? Sao tôi không thể cử động được?" Một người chơi la lên.

"Đừng lo lắng, có lẽ là do nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống sắp truyền tống chúng ta ra khỏi phó bản. Cứ chờ là được." Trần Hâm lên tiếng trấn an.

Đội ngũ người chơi đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại.

Đi ngay lúc này sao? Không được! Vân An cố gắng giãy giụa. Cậu vẫn chưa trở về biệt viện! Tại sao lần này truyền tống lại nhanh như vậy?

Cậu nghiến răng, cố gắng hết sức để cử động, nhưng dù có làm gì, cơ thể vẫn như bị khóa chặt, hoàn toàn bất động.@TửuHoa

Trình Thập Sương - người đứng gần Vân An nhất, không nhận ra sự khác thường của cậu mà vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sau khi hoàn thành phó bản.

"Vân An! Cấp bậc đánh giá của cậu là bao nhiêu vậy? Tôi được B+ đấy! B+!" Trình Thập Sương vui vẻ reo lên. "Tôi đã nhảy hai cấp liền!"

"Tôi được A." Vân An có chút bất ngờ. Hóa ra mỗi người chơi có một cấp bậc đánh giá khác nhau.

"Wow, cậu giỏi thật đấy!" Trình Thập Sương gật gù: "Nhưng mà cậu cũng đáng được cấp A mà. Cậu là người đóng góp nhiều nhất trong phó bản này, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục."

Vân An đã từng hoàn thành một phó bản cấp A trước đây, nên kết quả lần này không khiến hắn quá bận tâm. Cậu cố thử liên hệ với hệ thống trong đầu, nhưng hệ thống lại hoàn toàn không phản hồi.

Rõ ràng lúc nãy nó vẫn còn thông báo kết quả phó bản, vậy mà giờ lại im lặng hoàn toàn. Bình thường, khi chưa bị truyền tống ra ngoài, người chơi vẫn có thể liên hệ với hệ thống.

Vân An thử liên hệ nhiều lần nhưng đều thất bại.

Chẳng lẽ có điều gì đó bất thường đang xảy ra, khiến hệ thống không thể phản hồi?

"Trình Thập Sương, cậu có thể liên hệ với hệ thống của cậu không?" Vân An hỏi. Cậu muốn biết liệu chỉ có mình cậu gặp vấn đề hay tất cả người chơi đều như vậy.

"Hệ thống? Liên hệ?" Trình Thập Sương nhìn hắn với vẻ khó hiểu. "Vân An, cậu nói gì thế? Hệ thống chẳng phải chỉ dùng để thông báo nhiệm vụ thôi sao? Chúng ta có thể chủ động liên hệ với nó à?"

Vân An giật mình, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt, không thể nào che giấu được. Ý của Trình Thập Sương là gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ hệ thống của bọn họ không thể nói chuyện với họ sao?

Thấy Vân An có vẻ bàng hoàng, Trình Thập Sương lập tức hỏi dồn: "Chẳng lẽ cậu có thể nói chuyện với hệ thống của mình? Oa! Cậu làm thế nào vậy? Chỉ tôi với! Tôi cũng muốn nói chuyện với hệ thống! Chứ không thì lúc chỉ có một mình, chán chết đi được."

Giọng của Trình Thập Sương không hề nhỏ, khiến những người chơi xung quanh đều nghe thấy.

Trần Hâm và Lý Việt liếc nhìn nhau, cả hai đều có vẻ kinh ngạc xen lẫn phấn khích.

Nhìn phản ứng của mọi người, trong mắt Vân An lại tràn ngập sự hoang mang. Tại sao hệ thống của cậu lại khác với hệ thống của những người khác?

Bấy lâu nay, cậu vẫn luôn nghĩ rằng tất cả người chơi đều có thể giao tiếp với hệ thống của họ. Cậu thậm chí còn thường xuyên quên rằng hệ thống chỉ là một chương trình máy móc, bởi vì nó quá thông minh, quá "nhân tính hóa". Cậu đã coi hệ thống như một người bạn.@TửuHoa

Hóa ra... chỉ có hệ thống của cậu là có thể nói chuyện, có cảm xúc, có vui buồn và bảo vệ cậu sao...

Vân An còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì chợt nhận ra cơ thể mình đang dần trở nên trong suốt, bắt đầu từ đôi chân.

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa: "Vân An!"

Vân An nhìn thấy Hoa Cương đang lao về phía cậu.

Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Hoa Cương, nước mắt Vân An bất giác rơi xuống. Dù cả hai không nói gì, nhưng họ quá hiểu nhau, hiểu đến mức chỉ cần một ánh mắt, Vân An cũng biết Hoa Cương đang nghĩ gì. Tất cả những ký ức đã mất... hắn đều đã tìm lại được.

Cơ thể Vân An càng lúc càng trong suốt. Trước khi hoàn toàn biến mất, trong hai giây cuối cùng, cậu nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Hoa Cương một tình yêu mãnh liệt không gì có thể hòa tan, cùng với nỗi đau đớn rõ ràng.

Cậu nghe thấy Hoa Cương nói với mình: "Hãy sống sót! Hứa với ta, nhất định phải tồn tại!"

Sau đó, trước mắt Vân An tối sầm lại, ý thức hoàn toàn biến mất.

Giống như một người cô độc lang thang trong bóng tối rất lâu, cuối cùng, mang theo sự mệt mỏi rã rời, Vân An chậm rãi mở mắt.

Trước mắt cậu là bầu trời đầy sao lấp lánh và vầng trăng sáng trong.

Cơn gió từ núi rừng thổi qua, mang theo mùi hương tươi mát của cỏ cây. Tiếng nước suối róc rách như một bản nhạc du dương vang lên bên tai.

Vân An chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đang tựa vào một tảng đá lớn. Một tấm thảm lông nhỏ được đắp trên người cậu, và trước mặt cậu là một đống lửa trại đang cháy bập bùng.

Cậu đưa tay xoa trán, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau. Quay đầu lại, cậu nhìn thấy chú và bác cả bước ra từ một chiếc lều vừa dựng xong.

Thấy Vân An đã tỉnh, hai người có vẻ bất ngờ. "Sao lại tỉnh nhanh thế?"

"Con..." Vân An dùng sức nhéo nhéo giữa mày.

Cậu vẫn còn đắm chìm trong ký ức về phó bản 【Thôn sói xám】, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Thấy sắc mặt Vân An tái nhợt, Vân Hạo rót một ít nước ấm rồi bảo cậu uống. Sau khi uống xong, Vân An mới dần dần lấy lại tinh thần.@TửuHoa

Cậu nhớ lại rằng trước khi tiến vào phó bản, cậu đang cùng bác cả và chú đi lên một ngọn núi. Khi đó, họ nói rằng ngọn núi ấy chính là nơi mẹ cậu được an táng. Nhưng vì trời đã muộn, họ tạm thời tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại trước khi tiếp tục hành trình.

Ban đầu, bác cả và chú định kể cho cậu nghe về thân thế của mình, nhưng đúng lúc đó, hệ thống đột ngột kéo cậu vào phó bản khẩn cấp, khiến cậu chưa kịp nghe được gì.

"Đầu còn đau không?" Vân Hạo lo lắng nhìn Vân An, đưa tay sờ trán cậu. "Không sốt."

Vân An lắc đầu, sốt ruột hỏi: "Vừa rồi con ngủ à? Bác cả, chú, chuyện về thân thế của con, con chưa nghe được, hai người có thể nói lại cho con biết không?"

Lúc này, Vân An cảm thấy mọi thứ dường như trở nên rối loạn. Có vô số bí ẩn đè nặng lên người cậu, đến mức cậu không biết nên bắt đầu giải đáp từ đâu.

Vân Hạo và Vân Tùng liếc nhìn nhau. Vân Tùng nhẹ nhàng xoa đầu Vân An, nói: "Hôm nay đã quá muộn rồi. Ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường. Lều trại chú con đã dựng xong, đêm nay con cứ nghỉ ngơi trước. Ngày mai, chúng ta sẽ dẫn con đến nơi an táng mẹ con, ở đó chúng ta sẽ kể cho con nghe mọi chuyện."

Nói xong, Vân Hạo kéo Vân An đứng dậy, định đưa cậu vào lều nghỉ ngơi. Lúc này, cả người Vân An đều mệt mỏi rã rời, chân tay vô lực, đành để mặc bác cả và chú dìu vào lều. Nhưng đúng vào khoảnh khắc bước vào trong, đầu óc cậu bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo.

Ngay tại giây phút ấy, cậu đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ con... không phải con người, đúng không? Mẹ là quỷ phải không?"

Vân Hạo và Vân Tùng gần như cùng lúc biến sắc. Theo phản xạ, Vân Hạo lập tức hỏi: "Làm sao con biết?"

Rõ ràng trước đó, khi họ nhắc đến chuyện này, Vân An vẫn còn mơ hồ, không biết gì cả. Vậy mà bây giờ, chỉ sau một giấc ngủ, cậu đã biết hết rồi sao?@TửuHoa

Thì ra... là sự thật.

Mẹ cậu... thực sự là quỷ.

"Vậy có phải con cũng là... nửa người nửa quỷ, một con quái vật không?" Vân An có chút hoang mang, đôi mắt đầy bất an nhìn Vân Hạo và Vân Tùng. Cậu cẩn thận hỏi: "Con... con có biến thành quỷ không?"

"Sẽ không."

Ánh mắt đáng thương của Vân An khiến người ta không khỏi đau lòng. Vân Tùng quỳ xuống, ôm cậu vào lòng, nhắm chặt mắt để giấu đi sự nghẹn ngào trong cổ họng. "An An, con không phải quái vật."

"Nếu... nếu con thực sự biến thành quỷ thì sao?" Cuối cùng, nước mắt Vân An trào ra, thấm ướt vạt áo của Vân Tùng. "Bác cả, chú... hai người có giết con không..."

"Con đang nói linh tinh gì vậy!" Vân Hạo lập tức ngắt lời cậu, hốc mắt đã đỏ hoe. "Bất kể con là người hay quỷ, con vẫn là cháu trai của chú! Chúng ta sẽ không bao giờ dùng bùa chú đối phó với con, cũng sẽ không để ai làm hại con!"

Nghe những lời này, Vân An không thể kiềm chế được nữa. Cậu túm chặt lấy vạt áo của Vân Tùng, òa lên khóc lớn.

Cậu đã từng nghĩ rằng... nghĩ rằng hai người thân cuối cùng còn sót lại của cậu rồi cũng sẽ rời bỏ cậu.@TửuHoa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro